Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm
-
299: Phương Vỹ Huyền Trở Lại Rồi!
Ánh mắt Hải Chi Tôn giả lẫm liệt, miệng lớn mở ra.
“Ầm!”
Một làn sóng nước cực mạnh từ miệng của nó phun ra.
Phương Vỹ Huyền giơ cánh tay phải ra để đỡ đòn tấn công này.
Nhưng năng lượng chứa đựng trong chiêu này có sức mạnh ngang ngửa anh, vì vậy anh bị đẩy lui ra xa hàng chục mét ngay lập tức.
Thân thể Hải Chi Tôn giả vững vàng trở lại.
, tay phải đưa ra trước.
“Vèo!”
Cây đinh ba kia từ nơi xa bay về ngay tức thì, một lần nữa bị nó nắm trong tay.
“Ở dưới nơi biển sâu này lại dám chống đối tôi thì sẽ không có kết cục tốt đâu!” Hải Chi Tôn giả lạnh lùng nói, đồng thời nhấc đinh ba lên.
Cây đinh ba phát ra một chùm ánh sáng.
Sau đó, toàn bộ vùng biển đều trở nên dao động.
Một nhóm lớn các sinh vật biển đang lao về phía cây đinh ba.
Hải Chi Tôn giả nhìn về Phương Vỹ Huyền ở phía xa, đôi mắt ánh lên vẻ chế giễu.
Đúng là Phương Vỹ Huyền mạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ người nào mà nó đã gặp.
Nhưng mà, chỉ cần là con người, sức lực chắc chắn sẽ có giới hạn.
Chỉ cần tiêu hao hết toàn bộ sức lực của Phương Vỹ Huyền, vậy thì nó sẽ có thể đoạt được căn nguyên Rồng về tay mà không tốn chút công sức nào.
Vì thế, nó đã triệu tập tất cả sinh vật dưới biển ở xung quanh đến đây, cũng để bao vây Phương Vỹ Huyền.
“Tôi muốn xem thử, cậu có thể chịu đựng được bao lâu.
”
Tất nhiên Phương Vỹ Huyền đã nhận ra, xung quanh có rất nhiều sinh vật dưới biển tập kích anh.
“Còn muốn hi sinh toàn bộ sinh vật ở dưới đáy biển này sao?” Phương Vỹ Huyền hơi ngạc nhiên.
Nhưng anh không hề có ý định dây dưa với Hải Chi Tôn giả ở đây quá lâu.
Khi Hải Chi Tôn giả tập hợp các sinh vật dưới biển lại, cây đinh ba nắm trong tay kia đang được giơ cao.
Rất dễ dàng để nhận ra được, cây đinh ba đó chính là con át chủ bài trong tay nó.
“Ầm!”
Phương Vỹ Huyền cười lạnh lẽo, nhấc chân đạp một cái, lao về phía Hải Chi Tôn giả với tốc độ cực kỳ nhanh.
Toàn thân anh hiện lên vầng ánh sáng màu vàng kim.
Trong vòng hai giây, anh đã lao đến trước mặt Hải Chi Tôn giả.
“Là mày cứ một mực muốn gây chuyện với tao, vậy thì đừng trách tao ra tay độc ác vô tình.
” Phương Vỹ Huyền bình thản nói, tay trái nắm chặt thành quyền đấm mạnh vào ngực của Hải Chi Tôn giả.
Hải Chi Tôn giả còn đang hiệu triệu sinh vật dưới biển về, vốn không thể ứng phó kịp thời.
“Ầm!”
Ở dưới đáy biển sâu hơn hai nghìn mét, một trận chấn động cực kỳ mãnh liệt xuất hiện.
…
Trên đảo, những tràng pháo tay không ngừng vang lên.
Hơn một nghìn khách du lịch, bao gồm các võ giả của nhà họ Long đều reo hò vui sướng.
Bởi vì đại sư Vô Niệm đang hành hung cái tên Vân Nhất Trì kia.
Trước mặt đại sư Vô Niệm, Vân Nhất Trì không khác gì một đứa trẻ, một có một chút xíu cơ hội ra tay nào cả.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Mỗi lần Vân Nhất Trì xông về phía đại sư Vô Niệm thì chắc chắn sẽ bị đại sư Vô Niệm hời hợt đánh trả rồi lại bị đánh bay đi, nằm bẹp dí trên mặt đất.
Quai hàm của Vân Nhất Trì lúc này đây chỉ toàn là máu tươi, trên người cũng xuất hiện nhiều vết thương, máu chảy đầm đìa.
Nhưng ánh mắt của anh ta lại tràn đầy sự hưng phấn và khát máu.
Mỗi lần anh ta bị đại sư Vô Niệm đánh bay thì sẽ đứng dậy rất nhanh rồi lại lao về đại sư Vô Niệm thêm lần nữa.
Hình ảnh này cứ thế lặp đi lặp lại, giống như một con thiêu thân đang lao vào lửa vậy.
“Chưa đủ ác! Vẫn còn chưa đủ ác! Mau đánh nát hết toàn bộ xương cốt trên người tôi đi! Khiến cho tôi không thể nào đứng dậy được nữa! Hay là cắt cái đầu này của tôi xuống cũng được! Thứ tôi muốn chính là cái này!” Trên mặt Vân Nhất Trì toàn là máu nhưng vẫn cười toe toét, hàm răng nhuốm máu trông cực kỳ đáng sợ.
Anh ta lại lao vào đại sư Vô Niệm thêm lần nữa.
Đại sư Vô Niệm khẽ cau mày, huơ kiếm gỗ thêm lần nữa.
Lần này, một tầng chân khí màu xanh nhạt ngưng tụ trên thanh kiếm gỗ của anh ta, kiếm khí chém ra làm cho ai nấy đều rất ngạc nhiên.
“Phù!”
Vân Nhất Trì lại phải hứng chịu một đòn nặng nề từ phía trước, phun ra một ngụm máu, lăn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại, mãi một lúc lâu cũng không đứng dậy được.
“Đánh hay lắm!”
“Hay lắm! Mau đánh chết cái tên khốn nạn này đi! Để xem anh ta còn phách lối được nữa hay không!”
“Đánh chết mẹ nó đi! Đánh chết đi!”
Hơn một nghìn du khách vỡ òa trong tiếng hò reo nhiệt tình, chẳng khác gì đang xem một trận đấu quyền anh.
“Cái tên Vân Nhất Trì kia có phải là bị điên rồi không? Bị đánh tới mức này rồi mà vẫn luôn lao về phía đại sư, đây không phải là muốn tìm tới cái chết hả?” Lý Vũ Kiêu hưng phấn nói.
“Đây gọi là vì bất lực mà trở nên điên cuồng đó!” Lưu mập mạp đứng ở bên cạnh cười nói.
Vu Ánh Hà đứng ở kế bên, sắc mặt trở nên dịu dàng đi nhiều.
Cách đó không xa, các võ giả của nhà họ Long, trên mặt đều là vẻ vui mừng.
Nhất là Long Hy Phượng, nhìn thấy dáng vẻ của Vân Nhất Trì ở đằng xa, trong lòng trở nên nhẹ nhõm không ít.
Vân Nhất Trì đã gϊếŧ chết biết bao nhiêu người của nhà họ Long, mối thù này quyết không đội trời chung.
Đại sư Vô Niệm đánh Vân Nhất Trì càng thê thảm càng tốt, tuyệt đối đừng để cho anh ta chết một cách thoải mái.
Khác với đám đông đang nhiệt liệt cổ vũ, đại sư Vô Niệm lúc này đang cau mày nhìn Vân Nhất Trì đang nằm trên mặt đất.
Là một cường giả ở cảnh giới võ thánh, khả năng cảm thụ của ông ta khá mạnh mẽ.
Ông ta có thể cảm giác được rõ ràng mỗi lần Vân Nhất Trì lao lên đều bị đánh bay ra ngoài, sau đó lại đứng lên…
Trong suốt quá trình này, hơi thở của Vân Nhất Trì không hề yếu đi.
Theo lẽ thường tình thì sau khi một võ giả bị thương, hơi thở của anh ta chắc chắn sẽ suy yếu, đặc biệt là khi anh ta bị thương nặng.
Nhưng hơi thở của Vân Nhất Trì không hề suy yếu, đồng thời, sự dữ tợn trong cơ thể anh ta càng ngày càng mạnh.
Mà sự gia tăng của sự dữ tợn trên cơ thể Vân Nhất Trì tỷ lệ thuận với cường độ của đòn tấn công mà anh ta nhận được.
Nếu nói như vậy thì, đại sư Vô Niệm càng đánh cho anh ta bị thương nặng, sự dữ tợn trên người anh ta sẽ ngày càng tăng lên nhanh chóng.
Vả lại, đại sư Vô Niệm chợt có cảm giác.
Vân Nhất Trì là đang cố ý bị ông ta đánh.
Mỗi lần đại sư Vô Niệm phản đòn đều ra tay rất trực tiếp, mà Vân Nhất Trì vốn không hề có ý muốn né tránh.
Đây là điều không hợp với lẽ thường.
Vì thế, đại sư Vô Niệm càng đánh lại càng trở nên e sợ.
Ông ta đã sống hơn nửa đời người, tu Đạo tu Phật, mà vẫn chưa bao giờ gặp phải một đối thủ như thế này.
Trong tiếng hoan hô reo hò ầm ĩ xung quanh, Vân Nhất Trì lại đứng dậy thêm một lần nữa.
Anh ta của lúc này đây, nửa thân trên bị kiếm khí của đại sư Vô Niệm cắt thành một vết nứt, máu chảy ròng ròng.
Vân Nhất Trì giơ tay đặt lên miệng vết thương ở thân trên, dùng lòng bàn tay hứng lấy một lượng máu tươi lớn.
Anh ta lại đưa tay lên trước miệng, một ngụm uống sạch sẽ hết số máu tươi trong tay.
Nhìn thấy cảnh này, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.
Cảnh tượng này thật sự quá kinh khủng rồi!
Vân Nhất Trì này sao mà đánh hoài không chết vậy?
Đều đã bị thương nặng đến nhường này rồi, vậy mà vẫn còn có thể đứng lên được?
“Cũng sắp được rồi, đúng thật là phải cảm ơn ông nhiều nhé.
” Vân Nhất Trì nhìn đại sư Vô Niệm, cười toe toét, khàn khàn nói.
Sắc mặt đại sư Vô Niệm trở nên nghiêm trọng, không nói gì.
“Đại sư, mau đánh chết anh ta đi!”
“Đúng vậy, đại sư, đừng có hạ thủ lưu tình với anh ta nữa, mau đánh chết anh ta đi! Tôi nhìn thấy anh ta cười là lại cảm thấy cả người đều khó chịu.
”
“Đánh chết anh ta đi…”
Một đám du khách lớn tiếng hô hào.
Lúc này, Vân Nhất Trì chợt cười lạnh lẽo.
“Vèo!”
Một âm thanh bùng nổ đầy chói tai vang lên trên không trung.
Vân Nhất Trì dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao về phía đại sư Vô Niệm thêm lần nữa.
Sắc mặt đại sư Vô Niệm trở nên nghiêm trọng, trong tay nắm chặt kiếm gỗ, huơ về trước một lần nữa.
Nhưng lần này, Vân Nhất Trì lại không hề bị kiếm khí đánh trúng nữa.
Tốc độ của anh ta thật sự quá nhanh, trên không trung chỉ để lại tàn ảnh.
Đạo kiếm khí đó bị tránh thoát một cách dễ dàng.
Mà chỉ trong chớp mắt ngay sau đó, anh ta đã đến trước mặt đại sư Vô Niệm.
“Ha ha ha…Ông tưởng ông còn có thể khiến cho tôi bị thương nữa hả?”
Vân Nhất Trì ngoác miệng cười to, tấn công ngực phải của đại sư Vô Niệm.
Vẻ mặt của đại sư Vô Niệm khẽ thay đổi, niệm khẩu quyết.
“Vút!”
Trên người ông ta lập tức hiện lên một vầng ánh sáng vàng, tản ra xung quanh.
“Kim chung tráo!”
Đây là thuật pháp phòng thủ mạnh nhất mà ông ta thành thạo.
“Ầm!”
Một giây sau, tay phải của Vân Nhất Trì chạm vào Kim chung tráo.
Trong chớp mắt, một vết nứt xuất hiện trên tấm khiên vàng rồi vỡ tan tành.
“Két!”
Tay phải của Vân Nhất Thiên cứ thế mà xuyên qua ngực phải của đại sư Vô Niệm.
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Đại sư Vô Niệm kêu rên một tiếng, lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Mà Vân Nhất Trì lúc này, trên mặt là nụ cười tràn đầy sự điên cuồng, ánh mắt hắt lên vẻ khát máu.
Xung quanh trở nên chết lặng.
Đám đông vốn còn đang reo hò ầm ĩ, miệng vẫn còn há ra, nhưng vẻ mặt thì lại trở nên cứng đờ.
Chỉ có vài giây ngắn ngủi, tình hình đã đảo lộn hoàn toàn.
Vân Nhất Trì vốn không hề có năng lực đánh trả nào ngay từ khi bắt đầu, bị đại sư Vô Niệm đánh tới thương tích đầy mình, vậy mà chỉ mất vài giây thôi!
“Việc này…Đây…”
Mọi người nhìn Vân Nhất Trì như đang nhìn thấy ác quỷ, cả người đều sợ đến run cầm cập.
Vân Nhất Trì thu tay phải về, nhìn thấy máu tươi đang chảy từ ngực phải của đại sư Vô Niệm, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Đại sư Vô Niệm lui về sau thêm hai bước thì không chịu đựng được nữa, nằm trên mặt đất lộ vẻ đau đớn từng cơn.
“Được rồi, lúc nãy mấy người hò hét có vẻ rất sung sức nhỉ.
” Vân Nhất Trì nhìn về phía những du khách đang đứng phía sau, nở nụ cười lạnh lẽo nói: “Đến lúc chết đi, mong là mấy người có thể la to hơn chút nữa.
”
Sắc mặt của đám du khách trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Con ngươi của Vân Nhất Trì chuyển động, những ngọn lửa màu tím lại một lần nữa lần lượt hiện ra xung quanh cơ thể của anh ta.
Anh ta đang tìm kiếm người đầu tiên sẽ đón nhận lấy cái chết.
Mà sau đó, anh ta bắt gặp Vu Ánh Hà với gương mặt cắt không còn giọt máu nào từ trong đám đông.
“Lại là một cái lô đỉnh không tồi nha.
” Ánh mắt Vân Nhất Trì khẽ động, đưa tay chỉ vào trong không khí.
“A!”
Cơ thể của Vu Ánh Hà bay về phía trước, không có cách nào ngừng lại được, bay đến cách Vân Nhất Trì khoảng một hai mét thì ngồi phịch xuống đất.
“Ánh Hà!” Sắc mặt Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp trắng xanh, lớn tiếng hô.
Bọn họ làm sao cũng không thể ngờ được, trong hơn một nghìn người đứng ở chỗ này, Vân Nhất Trì lại chọn trúng Vu Ánh Hà.
Vu Ánh Hà ngồi bệt trên mặt đất, nhìn Vân Nhất Trì cả người đều là máu me ở trước mặt, cơ thể run rẩy dữ dội.
“Được đó, tốt hơn so với người phụ nữ hồi nãy.
” Vân Nhất Trì liếm môi, vươn tay ra, muốn bắt lấy Vu Ánh Hà.
Nước mắt của Vu Ánh Hà cứ thế tuôn ra không ngừng, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Vù!”
Vào ngay lúc này, một tia sáng đen lóe lên trên bầu trời.
Một cây đinh ba đen như mực lao thẳng tới đầu của Vân Nhất Trì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook