Ta Trở Thành Tiểu Phản Phái Trong Chính Bộ Truyện Viết Dở Của Mình
-
Chương 84: Tầm Bảo (Thượng)
Một tháng rất nhanh trôi qua, trên một con đường nhỏ lúc này một thiếu niên diện mạo tuấn tú, dáng người cao lớn khoác lên trên mình một bộ y phục màu trắng, dáng đi của hắn tiêu sái thong dong, trên miệng lúc nào cũng treo lấy nụ cười nhạt nhạt bất cần.
Mà thiếu niên với phong cách như vậy còn ai khác ngoài Lý He He nữa cơ chứ, trong một tháng nay nhờ có hổ uy của Tiểu Tam mà việc di chuyển của Lý He He vô cùng thuận lợi.
Trên đường đi không hề có bất kì một con yêu thú hoặc một đám tặc khấu nào dám đứng ra cản trở hành trình của Lý He He cả, tuy nhiên nhàn rỗi là vậy thế nhưng hắn cũng không hề buông lỏng việc tu luyện một chút nào.
Trong thời gian này, Lý He He liên tục đả tỏa tĩnh tu trên lưng hổ, hắn cố gắng lắng đọng lại tu vi của chính bản thân mình và cũng dần hoàn thiện cách kiểm soát lực lượng vậy nên mà giờ đây khi mỗi lần tung chiêu, sát thương gây ra đã gần như đạt tới điểm cực đại rồi.
Mà cũng vì có Tiểu Tam là yêu thú với tu vi trúc cơ viên man di chuyển, tộc độ của cả hai cũng là rất nhanh vì thế nên chỉ trong vòng một tháng này Lý He He cũng đã gần tới được điểm dừng chân tiếp theo bởi vậy hắn mới kêu Tiểu Tam ngưng lại sau đó thu nó vào trong thú nang để tránh người khác chú ý tới mình.
Dù sao bản thân bên ngoài cũng chỉ là tiểu tử tu vi luyện khí tầng 9 cỏn con, bên người lại có chiến thú mạnh mẽ như vậy quả thực là quá mức phô chương sẽ không tiện cho việc hành động và thi hành những thủ đoạn của hắn.
Vì thế mà lúc này, khi khoảng cách địa điểm tiếp theo không còn xa nữa Lý He He mới bắt đầu bình thản bước đi.
Rất nhanh một trấn nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt của Lý He He, chỉ thấy trước trấn nhỏ có một tấm biển lớn còn khá mới, bên trên đó cũng được ghi ba chữ trấn An Thương.
Nhìn thấy ba chữ này, trong đầu Lý He He cũng bắt đầu xuất hiện một dòng kí ức về địa danh này:
“Trấn An Thương, thị trấn nằm ở vị trí giao giới của nhiều con đường thông tới nhiều thành thị khác nhau, vì thế mà con đường này cũng có rất nhiều người qua lại, và đặc biệt trong đó là những thương nhân buôn bán.
Mà cũng chính những nhóm thương nhân này đã lập ra trấn An Thương này, bởi bọn họ nhìn thấy được đây chính là một nơi có vị trí vô cùng thuận lời để diễn ra việc trao đổi và buôn bán vậy nên ban đầu cũng có mấy sạp hàng hóa tự phát nổi lên ở đây, cứ như vậy sau này người kéo tới nơi đây dựng lều, xây trọ buôn bán ngày càng nhiều, và tới cuối cùng thì đã hình thành nên một thị trấn nhỏ nơi đây và cái tên trấn An Thương cũng chính là ra đời từ nguyên do này”
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lý He He cũng không nhịn được mà cười lên một tiếng âm hiểm, bởi hắn biết bên trong khu thị trấn hay thực chất là một khu trợ thương mại tự phát này có chứa một thứ đồ vô cùng quan trọng.
Mà đó cũng chính là nguyên do tại sao Lý He He cần phải di chuyển ngay sau khi đấu giá hội kết thúc, bởi hắn biết nếu mình không nhanh chân đi trước thứ đồ kia sẽ rơi vào tay kẻ khác mất, và càng không ổn nếu nó rơi vào tay nhân vật chính như Bá Thiên.
Mặc dù khả năng này vô cùng thấp do lộ trình của Bá Thiên đã bị Lý He He thay đổi sau khi cướp đi cơ hội trở thành đệ tử của Chu Dã, điều này làm cho việc Bá Thiên một kẻ sử dụng đao tiếp tục đi tới Vạn Kiếm Tông là vô cùng ít ỏi.
Thế nhưng trên đời này có một câu ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’ chẳng may lão thiên lại dùng âm mưu quỷ kế nào đó khiến cho Bá Thiên lẽo đẽo đi tới đây sau đó lại vô tình hưu ý lấy được thứ đồ kia quả thực là không hay chút nào, vậy nên Lý He He mới phải hành động một cách gấp rút như vậy.
Nói thì dài như vậy, nhưng lúc này Lý He He cũng đã bắt đầu dạo bước chuẩn bị tiến vào bên trong trấn An Thương rồi, chỉ là khi đang chuẩn bị bước vào phía bên trong, lúc này một thân ảnh quen thuộc lại đập vào mặt Lý He He khiến hắn không thể không sửng sốt mà thốt lên:
“Con mẹ nó, bịp rồi!”
Bởi vì lúc này, trong ánh mắt của Lý He He thân ảnh của Bá Thiên đang cưỡi trên một con tuấn mã lại một lần nữa khiến cho hắn cảm thấy không thể nào tin được.
Rõ ràng, Lý He He hắn đã tính trước tính sau, còn cẩn thận tới mức di chuyển sớm ngay sau khi đấu giá hội kết thúc, trong thời gian di chuyển cũng chỉ là nghỉ ngơi rất ít, chủ yếu là sử dụng để những lúc mấu chốt tu luyện và ăn uống hồi phục thể lực mà thôi, thế nhưng khi tới nơi đây vẫn gặp được con hàng này là sao.
Chỉ là Lý He He cũng không biết được rằng nguyên nhân mà Bá Thiên lại có thể nhanh chóng đi tới trấn An Thương như thế cũng là có một phần trách nghiệm của hắn.
Quay lại đấu giá hội của một tháng trước, sau khi Bá Thiên thất bại trong việc mua đi ‘Tứ Long Đỉnh’ hắn đã âm thầm rời khỏi đấu giá hội, chỉ là lúc đó lại có một nhóm người bám theo sau lưng Bá Thiên với ý đồ không thiện chút nào.
Chỉ là đám người với hắc tâm đánh cướp Bá Thiên đó cũng rất nhanh hiểu ra được sai lầm của bọn chúng, mà sai lầm này đương nhiên đã phải trả giá bằng việc toàn quân bị diệt, không một kẻ nào có thể sống sót được dưới ‘đồ long đao’ của Bá Thiên cả.
Nhưng chuyện tới đây thì chẳng nói làm gì khi mà chẳng biết trời xui quỷ khiến thế nào mà toàn bộ cảnh chiến đấu của Bá Thiên lại rơi vào trong mặt của một vị thương nhân cũng vừa rời khỏi đấu giá hội lúc đó.
Càng vô lý hơn là người này không ngờ lại đang có việc gấp khi cần trở về gia tộc ngay lập tức để nghe lời chăn trối của trưởng bối trong nhà vì thế nên ngay khi chứng kiến được thân thủ phi phàm của Bá Thiên lập tức làm gã động tâm.
Dù sao bản tính của một thương nhân đương nhiên là tìm kiếm sự an toàn là ưu tiên hàng đầu của bọn họ, mà trên đường trở lại gia tộc người thương nhân này lo sợ rằng sẽ gặp phải không ít giặc cướp.
Ban đầu theo đúng kế hoạch thì sau khi kết thúc đấu giá hội hắn sẽ cùng một vài thương đội khác cùng nhau đồng hành trở lại cố hương thế nhưng ai ngờ tình thế bất chợt khiến vị thương nhân này phải bất đắc dĩ trở lại gia tộc, vì thế việc chờ đợi mấy thương đội khác là điều không thể.
Bởi vậy khi chứng kiến được Bá Thiên, thấy người này anh tuấn phi phàm, thủ đoạn lợi hại nhất định là một nam nhân chân chính vì thế mà vị thương nhân kia lập tức dứt khoát xuất ra một lượng lớn tiền tài để mời Bá Thiên làm bảo tiêu cho hắn.
Mà Bá Thiên sau khi nghe được vị thương nhân kia đề nghị, cũng biết được thương đội này chỉ cần mình đưa tới trấn An Thương, nơi đó lại là giao giới của rất nhiều các tuyến đường khác nhau rất thuận lợi cho việc đưa ra lựa chọn và di chuyển của Bá Thiên hắn sau này, lại thêm việc tiền thuê hậu hĩnh vậy nên Bá Thiên cũng là dứt khoát đồng ý.
Cứ như vậy, đoàn người trực tiếp khẩn trương lên đường ngay trong ngày hôm đó, có thể nói là di chuyển liên tục, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có vài giờ trong một ngày, vì thế nên mặc dù phương tiện di chuyển chỉ là ngựa tốt, thua xa chất lượng so với yêu thú Tiểu Tam thế nhưng trong một tháng vất vả này cũng đã tới được An Thương trấn.
Còn về phần Lý He He lúc này, sau khi thở dài một tiếng thì cũng chỉ biết ngửa đầu lên trời than:
“Thiên đạo bất công a! aizzz!”
Sau khi oán trời trách đất một câu, Lý He He cũng là không tiếp tục kêu than nữa mà nhanh chóng lấy lại tinh thần bởi hắn biết lúc này thời gian không đợi mình nữa, hắn cần nhanh đi trước một bước sau đó chiếm lấy tiên cơ mà cướp đoạt đi thứ đồ kia.
Vì vậy, bước chân của Lý He He cũng là tăng tộc tiến thẳng vào phía bên trong trấn, mà khi bước vào bên trong An Hòa trấn lúc này, một khung cảnh náo nhiệt vô cùng rơi vào tầm mắt của Lý He He.
Hình ảnh những người thương nhân qua lại tập nập trong trấn, những âm thanh mời chào, trả giá liên tiếp vang lên bên tai khiến cho Lý He He có đôi chút kinh ngạc, hắn cũng là không ngờ được rằng khu trợ tự phát này lại náo nhiệt tới như vậy.
Chỉ là náo nhiệt thì nào nhiệt, thế nhưng việc cần làm bây giờ là tìm được nơi bán thứ đồ kia thật nhanh, nếu không quả thực sẽ là phí mất bao công sức lâu nay Lý He He cố gắng.
Sau gần một tiếng đồng hồ tìm kiếm, lúc này Lý He He mới chợt ngộ ra một điều sợ rằng gian hàng bán thứ đồ kia không còn ở vị trí giống như hắn miêu tả bên trong truyện nữa, có lẽ do có quá nhiều biến đổi nên dẫn tới tình tiết trong truyện đã có sự chuyển biến vậy nên trong suốt một giờ đồng hồ chạy xung quanh thị trấn này, Lý He He vẫn là chưa hề phát giác ra bất kì một gian hàng nào giống như miêu tả bên trong cốt truyện của hắn.
Thế nhưng đầu óc của Lý He He cũng là xoay chuyển cực nhanh, hắn cũng không tiếp tục tìm kiếm gian hàng nhỏ trong một rừng tạp hóa nơi đây nữa mà trực tiếp thay đổi chiến thuật, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Bá Thiên.
Bởi vì Lý He He chắc chắn một điều, mình không thể tìm được nhưng con hàng
Bá Thiên này chắc chắn sẽ định vị được gian hàng kia bởi vì trong thế giới này luôn có một định lý:
“Khí vận chi tử ra đường dụng cơ duyên!”
Chỉ là nói thì dễ, nhưng làm thì khó khi giữ một biển người đông nghịt tấp nập như vậy việc tìm ra một thân ảnh cũng đâu phải dễ dàng, chỉ là dù có khó tới đâu Lý He He cũng phải mò ra bằng được, nếu không đại sự sẽ lỡ mất.
….
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Ai có lòng thì có thể ủng hộ tác một ly cà phê nhé:
- Momo: 0328510007
- Stk MB bank: 0328510007
- LE DUC MANH
Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Mà thiếu niên với phong cách như vậy còn ai khác ngoài Lý He He nữa cơ chứ, trong một tháng nay nhờ có hổ uy của Tiểu Tam mà việc di chuyển của Lý He He vô cùng thuận lợi.
Trên đường đi không hề có bất kì một con yêu thú hoặc một đám tặc khấu nào dám đứng ra cản trở hành trình của Lý He He cả, tuy nhiên nhàn rỗi là vậy thế nhưng hắn cũng không hề buông lỏng việc tu luyện một chút nào.
Trong thời gian này, Lý He He liên tục đả tỏa tĩnh tu trên lưng hổ, hắn cố gắng lắng đọng lại tu vi của chính bản thân mình và cũng dần hoàn thiện cách kiểm soát lực lượng vậy nên mà giờ đây khi mỗi lần tung chiêu, sát thương gây ra đã gần như đạt tới điểm cực đại rồi.
Mà cũng vì có Tiểu Tam là yêu thú với tu vi trúc cơ viên man di chuyển, tộc độ của cả hai cũng là rất nhanh vì thế nên chỉ trong vòng một tháng này Lý He He cũng đã gần tới được điểm dừng chân tiếp theo bởi vậy hắn mới kêu Tiểu Tam ngưng lại sau đó thu nó vào trong thú nang để tránh người khác chú ý tới mình.
Dù sao bản thân bên ngoài cũng chỉ là tiểu tử tu vi luyện khí tầng 9 cỏn con, bên người lại có chiến thú mạnh mẽ như vậy quả thực là quá mức phô chương sẽ không tiện cho việc hành động và thi hành những thủ đoạn của hắn.
Vì thế mà lúc này, khi khoảng cách địa điểm tiếp theo không còn xa nữa Lý He He mới bắt đầu bình thản bước đi.
Rất nhanh một trấn nhỏ đã xuất hiện trong tầm mắt của Lý He He, chỉ thấy trước trấn nhỏ có một tấm biển lớn còn khá mới, bên trên đó cũng được ghi ba chữ trấn An Thương.
Nhìn thấy ba chữ này, trong đầu Lý He He cũng bắt đầu xuất hiện một dòng kí ức về địa danh này:
“Trấn An Thương, thị trấn nằm ở vị trí giao giới của nhiều con đường thông tới nhiều thành thị khác nhau, vì thế mà con đường này cũng có rất nhiều người qua lại, và đặc biệt trong đó là những thương nhân buôn bán.
Mà cũng chính những nhóm thương nhân này đã lập ra trấn An Thương này, bởi bọn họ nhìn thấy được đây chính là một nơi có vị trí vô cùng thuận lời để diễn ra việc trao đổi và buôn bán vậy nên ban đầu cũng có mấy sạp hàng hóa tự phát nổi lên ở đây, cứ như vậy sau này người kéo tới nơi đây dựng lều, xây trọ buôn bán ngày càng nhiều, và tới cuối cùng thì đã hình thành nên một thị trấn nhỏ nơi đây và cái tên trấn An Thương cũng chính là ra đời từ nguyên do này”
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lý He He cũng không nhịn được mà cười lên một tiếng âm hiểm, bởi hắn biết bên trong khu thị trấn hay thực chất là một khu trợ thương mại tự phát này có chứa một thứ đồ vô cùng quan trọng.
Mà đó cũng chính là nguyên do tại sao Lý He He cần phải di chuyển ngay sau khi đấu giá hội kết thúc, bởi hắn biết nếu mình không nhanh chân đi trước thứ đồ kia sẽ rơi vào tay kẻ khác mất, và càng không ổn nếu nó rơi vào tay nhân vật chính như Bá Thiên.
Mặc dù khả năng này vô cùng thấp do lộ trình của Bá Thiên đã bị Lý He He thay đổi sau khi cướp đi cơ hội trở thành đệ tử của Chu Dã, điều này làm cho việc Bá Thiên một kẻ sử dụng đao tiếp tục đi tới Vạn Kiếm Tông là vô cùng ít ỏi.
Thế nhưng trên đời này có một câu ‘không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’ chẳng may lão thiên lại dùng âm mưu quỷ kế nào đó khiến cho Bá Thiên lẽo đẽo đi tới đây sau đó lại vô tình hưu ý lấy được thứ đồ kia quả thực là không hay chút nào, vậy nên Lý He He mới phải hành động một cách gấp rút như vậy.
Nói thì dài như vậy, nhưng lúc này Lý He He cũng đã bắt đầu dạo bước chuẩn bị tiến vào bên trong trấn An Thương rồi, chỉ là khi đang chuẩn bị bước vào phía bên trong, lúc này một thân ảnh quen thuộc lại đập vào mặt Lý He He khiến hắn không thể không sửng sốt mà thốt lên:
“Con mẹ nó, bịp rồi!”
Bởi vì lúc này, trong ánh mắt của Lý He He thân ảnh của Bá Thiên đang cưỡi trên một con tuấn mã lại một lần nữa khiến cho hắn cảm thấy không thể nào tin được.
Rõ ràng, Lý He He hắn đã tính trước tính sau, còn cẩn thận tới mức di chuyển sớm ngay sau khi đấu giá hội kết thúc, trong thời gian di chuyển cũng chỉ là nghỉ ngơi rất ít, chủ yếu là sử dụng để những lúc mấu chốt tu luyện và ăn uống hồi phục thể lực mà thôi, thế nhưng khi tới nơi đây vẫn gặp được con hàng này là sao.
Chỉ là Lý He He cũng không biết được rằng nguyên nhân mà Bá Thiên lại có thể nhanh chóng đi tới trấn An Thương như thế cũng là có một phần trách nghiệm của hắn.
Quay lại đấu giá hội của một tháng trước, sau khi Bá Thiên thất bại trong việc mua đi ‘Tứ Long Đỉnh’ hắn đã âm thầm rời khỏi đấu giá hội, chỉ là lúc đó lại có một nhóm người bám theo sau lưng Bá Thiên với ý đồ không thiện chút nào.
Chỉ là đám người với hắc tâm đánh cướp Bá Thiên đó cũng rất nhanh hiểu ra được sai lầm của bọn chúng, mà sai lầm này đương nhiên đã phải trả giá bằng việc toàn quân bị diệt, không một kẻ nào có thể sống sót được dưới ‘đồ long đao’ của Bá Thiên cả.
Nhưng chuyện tới đây thì chẳng nói làm gì khi mà chẳng biết trời xui quỷ khiến thế nào mà toàn bộ cảnh chiến đấu của Bá Thiên lại rơi vào trong mặt của một vị thương nhân cũng vừa rời khỏi đấu giá hội lúc đó.
Càng vô lý hơn là người này không ngờ lại đang có việc gấp khi cần trở về gia tộc ngay lập tức để nghe lời chăn trối của trưởng bối trong nhà vì thế nên ngay khi chứng kiến được thân thủ phi phàm của Bá Thiên lập tức làm gã động tâm.
Dù sao bản tính của một thương nhân đương nhiên là tìm kiếm sự an toàn là ưu tiên hàng đầu của bọn họ, mà trên đường trở lại gia tộc người thương nhân này lo sợ rằng sẽ gặp phải không ít giặc cướp.
Ban đầu theo đúng kế hoạch thì sau khi kết thúc đấu giá hội hắn sẽ cùng một vài thương đội khác cùng nhau đồng hành trở lại cố hương thế nhưng ai ngờ tình thế bất chợt khiến vị thương nhân này phải bất đắc dĩ trở lại gia tộc, vì thế việc chờ đợi mấy thương đội khác là điều không thể.
Bởi vậy khi chứng kiến được Bá Thiên, thấy người này anh tuấn phi phàm, thủ đoạn lợi hại nhất định là một nam nhân chân chính vì thế mà vị thương nhân kia lập tức dứt khoát xuất ra một lượng lớn tiền tài để mời Bá Thiên làm bảo tiêu cho hắn.
Mà Bá Thiên sau khi nghe được vị thương nhân kia đề nghị, cũng biết được thương đội này chỉ cần mình đưa tới trấn An Thương, nơi đó lại là giao giới của rất nhiều các tuyến đường khác nhau rất thuận lợi cho việc đưa ra lựa chọn và di chuyển của Bá Thiên hắn sau này, lại thêm việc tiền thuê hậu hĩnh vậy nên Bá Thiên cũng là dứt khoát đồng ý.
Cứ như vậy, đoàn người trực tiếp khẩn trương lên đường ngay trong ngày hôm đó, có thể nói là di chuyển liên tục, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có vài giờ trong một ngày, vì thế nên mặc dù phương tiện di chuyển chỉ là ngựa tốt, thua xa chất lượng so với yêu thú Tiểu Tam thế nhưng trong một tháng vất vả này cũng đã tới được An Thương trấn.
Còn về phần Lý He He lúc này, sau khi thở dài một tiếng thì cũng chỉ biết ngửa đầu lên trời than:
“Thiên đạo bất công a! aizzz!”
Sau khi oán trời trách đất một câu, Lý He He cũng là không tiếp tục kêu than nữa mà nhanh chóng lấy lại tinh thần bởi hắn biết lúc này thời gian không đợi mình nữa, hắn cần nhanh đi trước một bước sau đó chiếm lấy tiên cơ mà cướp đoạt đi thứ đồ kia.
Vì vậy, bước chân của Lý He He cũng là tăng tộc tiến thẳng vào phía bên trong trấn, mà khi bước vào bên trong An Hòa trấn lúc này, một khung cảnh náo nhiệt vô cùng rơi vào tầm mắt của Lý He He.
Hình ảnh những người thương nhân qua lại tập nập trong trấn, những âm thanh mời chào, trả giá liên tiếp vang lên bên tai khiến cho Lý He He có đôi chút kinh ngạc, hắn cũng là không ngờ được rằng khu trợ tự phát này lại náo nhiệt tới như vậy.
Chỉ là náo nhiệt thì nào nhiệt, thế nhưng việc cần làm bây giờ là tìm được nơi bán thứ đồ kia thật nhanh, nếu không quả thực sẽ là phí mất bao công sức lâu nay Lý He He cố gắng.
Sau gần một tiếng đồng hồ tìm kiếm, lúc này Lý He He mới chợt ngộ ra một điều sợ rằng gian hàng bán thứ đồ kia không còn ở vị trí giống như hắn miêu tả bên trong truyện nữa, có lẽ do có quá nhiều biến đổi nên dẫn tới tình tiết trong truyện đã có sự chuyển biến vậy nên trong suốt một giờ đồng hồ chạy xung quanh thị trấn này, Lý He He vẫn là chưa hề phát giác ra bất kì một gian hàng nào giống như miêu tả bên trong cốt truyện của hắn.
Thế nhưng đầu óc của Lý He He cũng là xoay chuyển cực nhanh, hắn cũng không tiếp tục tìm kiếm gian hàng nhỏ trong một rừng tạp hóa nơi đây nữa mà trực tiếp thay đổi chiến thuật, bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Bá Thiên.
Bởi vì Lý He He chắc chắn một điều, mình không thể tìm được nhưng con hàng
Bá Thiên này chắc chắn sẽ định vị được gian hàng kia bởi vì trong thế giới này luôn có một định lý:
“Khí vận chi tử ra đường dụng cơ duyên!”
Chỉ là nói thì dễ, nhưng làm thì khó khi giữ một biển người đông nghịt tấp nập như vậy việc tìm ra một thân ảnh cũng đâu phải dễ dàng, chỉ là dù có khó tới đâu Lý He He cũng phải mò ra bằng được, nếu không đại sự sẽ lỡ mất.
….
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Ai có lòng thì có thể ủng hộ tác một ly cà phê nhé:
- Momo: 0328510007
- Stk MB bank: 0328510007
- LE DUC MANH
Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook