Mưa to kéo dài không ngừng.

Ngày đó Quân Hoài Lang vừa về phủ, y đã đến chỗ phụ thân hỏi chuyện.

Phụ thân y không biết chuyện thúc giục thi công, hứa với y trong hai ngày này sẽ dò hỏi cấp dưới. Quân Hoài Lang đáp lại rồi chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc đó, phụ thân y đã gọi lại.

"Hoài Lang." ông nói "Ruộng nương ở ngoại ô phía Nam mấy ngày nay bị úng nước, tri phủ hẹn ta hai ngày nữa đến xem thử, con có muốn đi cùng không?"

Quân Hoài Lang im lặng một lúc, rồi nghe phụ thân nói tiếp "Quảng Lăng vương cũng đi. Hai người trước giờ vẫn luôn có quan hệ tốt, ngài ấy là nhân tài trị quốc, hai người cùng đi, con có thể học hỏi nhiều hơn từ ngài ấy."

Quân Hoài Lang mím môi.

"Phụ thân, không cần đâu." chốc lát sau, y cười nhẹ nói "Đường đi vất vả, có chút hao tổn sức lực."

Vĩnh Ninh Công khó hiểu "Hửm? Mấy ngày nay con vẫn đến thư viện sao?"


Quân Hoài Lang gật đầu.

Vĩnh Ninh Công chưa từng xen vào quyết định của y, nghe vậy chỉ ừm một tiếng, nói "Đọc sách nhiều cũng tốt. Tuy có thể học những điều thực tế trong nha môn, nhưng cần phải trau dồi kiến thức thật tốt trước, mới có thể làm những chuyện khác."

Quân Hoài Lang gật đầu đáp lại, hành lễ cáo từ.

Vĩnh Ninh Công im lặng một lúc, rồi nói thêm "Hoài Lang, về đọc thêm đi."

Quân Hoài Lang ngước mắt nhìn ông.

Vĩnh Ninh Công nói "Vi phụ biết con tự có thao lược, phàm là chuyện gì cũng nên biết tiết chế. Dù học tập, hay làm việc, đừng thể hiện mình trong mắt người khác, chỉ cần vừa đủ là được."

Ông trước nay không nhiều lời, dừng lại một chút, ông nói thêm "Một người chỉ cần một tài năng là đủ. Nhiều hơn, sẽ dễ gây họa."

Quân Hoài Lang hiểu ý ông.


Cây cao đón gió.

Gia thế của mình đã nổi bật hơn người. Nếu thể hiện quá xuất chúng, sẽ dẫn đến nghi kỵ.

Bởi vì trên y còn có hoàng tộc và hoàng quyền, không cho phép y leo lên nơi cao hơn.

Quân Hoài Lang gật đầu đáp "Nhi tử xin nghe theo lời phụ thân, mong phụ thân yên tâm."

---------

Vài ngày kế, Quân Hoài Lang vẫn đến thư viện như lời y nói.

Nhiều ngày trôi qua, cho đến khi phụ thân y đi tuần vùng ngoại ô phía Nam.

Ngoại thành phía Nam tuy không gần, nhưng có thể đi về trong ngày. Quân Hoài Lang cũng không đi tiễn, sau khi dùng bữa sáng, y lại cầm ô rời sân.

Mưa không ngớt mấy ngày nay, vô cùng dữ dội. Sân của họ đọng một chút nước, ngay cả bậc thềm lát đá xây cao vài tầng cũng đầy nước.

Một đường đi ra ngoài, Quân Hoài Lang chỉ chú ý đến bước chân của mình.

Lúc này, Phất Y đang tiễn y ra cửa nhỏ giọng gọi "Thiếu gia ..."


Quân Hoài Lang nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy chủ tớ Tiết Yến đang đứng ở cửa sân cách đó không xa.

Tiết Yến lặng lẽ đứng đó, cầm ô im lặng nhìn y.

Hơi thở của Quân Hoài Lang thoáng ngừng, cảm giác khó thở vì bị hôn ngày hôm đó trào lên từ lồng ngực.

Bước chân của Quân Hoài Lang dừng lại.

Y dừng bước, Tiết Yến cũng không đi, vẫn đứng đó như thể đang đợi y đi qua.

Quân Hoài Lang hít thở sâu.

Dù thế nào cũng trốn không được, chung quy nửa đời sau không thể không gặp hắn.

Y rũ mắt, chậm rãi bước về phía trước.

Tiết Yến chặn trước mặt y.

Hắn không nói, chỉ lặng lẽ nhìn y, như muốn ép y phải nói trước.

"... vương gia." Quân Hoài Lang miễn cưỡng khống chế giọng mình, sao cho giọng mình vang lên ổn định lạnh lùng, nghe không rõ cảm xúc hay run rẩy.

Tiết Yến ừm một tiếng.
"Đi đâu?" hắn hỏi "Vẫn đến thư viện?"

Quân Hoài Lang gật đầu.

Tiết Yến im lặng một lúc.

"Hôm nay ta đi rồi." hắn nói "Không cần phải trốn xa như vậy."

Quân Hoài Lang đáp theo bản năng "Ta không có ..."

Không gì có gì chứ, rõ ràng là vậy.

Phản bác được một nửa, y không thể tiếp tục, chỉ ngượng ngùng dừng lại, giọng y đột ngột im bặt.

Tiết Yến im lặng.

Một lúc sau, hắn nói "Ta không đến tìm ngươi, ngươi cứ ở nhà đi. Mưa to thế này, chạy lung tung làm gì."

Giọng hắn hơi khàn, dù tiếng mưa rào rào xung quanh đã che lấp giọng của hắn rất nhiều, thế nhưng vẫn làm tai và tim của Quân Hoài Lang nóng bừng run lên.

... y thật sự đã rất lâu không gặp đối phương rồi.

Dưới tán ô, Quân Hoài Lang hầu như không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Y kìm nén cơn đau nhói, nhẹ giọng nói "Không phải chạy lung tung, chỉ là rảnh rỗi, đến đó đọc sách thôi."
Nói rồi, y muốn đi vòng qua Tiết Yến.

Tiết Yến lại nói "... nếu không, hôm nay sau khi trở về, ta sẽ dọn ra ngoài."

Bước chân Quân Hoài Lang dừng lại.

Y có chút chán ghét chính mình.

Nghe Tiết Yến nói như vậy, phản ứng đầu tiên trong lòng y lại là không nỡ.

Tay cầm ô của y siết chặt, kinh mạch trên mu bàn tay trắng như sứ dần nổi lên.

"... không cần." y cúi đầu, ô giấy che khuất nét mặt y "Dù vương gia ở đâu, sách này, ta cũng phải đọc."

Nói xong, y cầm ô vòng qua người Tiết Yến đi thẳng ra ngoài.

Con đường lát đá xanh không rộng, lúc y đi ngang qua, Tiết Yến nghiêng ô sang một bên để ngăn cơn mưa lạnh tạt vào vai Quân Hoài Lang.

Không còn sự che chắn, cơn mưa lạnh giá thấm ướt người hắn.

Tay cầm ô của Quân Hoài Lang lại run lên.

Y giống như bỏ chạy, sải bước đi thật nhanh.

Nhưng mùi đàn hương mà y gửi thấy lúc đi ngang qua Tiết Yến giống như sợi chỉ quấn vào trái tim, thắt chặt hồn phách y.
Dường như y trốn đi đâu cũng vô dụng.

---------

Một tia sấm kinh hoàng đánh xuống ngoài cửa sổ.

Hôm nay mưa to hơn những ngày khác.

Quân Hoài Lang ngồi trong thư viện nhưng cứ không thể an tâm, thường xuyên nhìn ra cửa sổ.

Y biết, ngày thường quan viên ra ngoài đi tuần sẽ không chuẩn bị quá nhiều thứ để có thể đi lại thuận tiện.

Mưa lớn như vậy, chuyến đi tuần hôm nay của họ chắc chắn sẽ không suôn sẻ. Hơn nữa đường lớn ngoài thành không bằng phẳng, đường nhỏ ở nông thôn lại càng khó đi.

Quân Hoài Lang không khỏi lo lắng.

Y lo lắng với tính cách nghiêm túc làm việc của phụ thân cũng sẽ không trở về dù có mưa lớn đến thế nào, y sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi, đoàn người sẽ mắc kẹt ngoài thành trong cơn mưa lớn.

Y cũng không thể kiểm soát mà nghĩ đến Tiết Yến, không khỏi nghĩ lúc này hắn đang làm gì, liệu có gặp phải rắc rối nào không.
Nghĩ đến đây, Quân Hoài Lang bất giác lần nữa chạm vào môi mình.

Vết thương nhỏ đã lành, khi sờ vào chỉ thấy đã đóng vảy.

Nó không đau lắm.

Vết thương do răng nanh của Tiết Yến gây ra khi nổi cơn thịnh nộ. Chỉ hơi đau, đã bị hắn hút sạch máu.

Lúc hôn xong, Tiết Yến thở gấp rời khỏi y, còn hôn lên chỗ vết thương nhỏ đó.

"Quân Hoài Lang, nếu muốn giả ngốc, thì ngày mai quên chuyện này đi." hắn thấp giọng nói "Nhưng đừng khiêu khích ta lần nữa, ta không phải người tốt gì đâu."

Quân Hoài Lang mím môi.

Lúc đó đầu óc y trống rỗng, nhưng bây giờ nghĩ lại, y vẫn luôn không tin lời của Tiết Yến.

Hắn nói hắn không phải người tốt, vậy mà lại liều mạng cứu y, nhẫn nhịn trong một thời gian dài, chưa từng để lộ tình cảm của mình cho y biết.

Ngay cả đêm hôm đó ... dù nụ hôn rất mãnh liệt nhưng không tiến sâu, với sự kiềm chế bên bờ vực điên cuồng.
Liệu Tiết Yến ở kiếp trước có thật sự làm chuyện như vậy ...

Vào lúc này, cánh tay y bị đập một cái, làm y lập tức thức tỉnh.

Y quay đầu lại thì thấy Thẩm Lưu Phong đang ngồi bên cạnh, nằm dài ra bàn nhìn y.

"Hoài Lang, đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Lưu Phong nhỏ giọng nói "Có phải cũng đang nghĩ tới đoàn người của thúc phụ."

Quân Hoài Lang sững sờ một lúc, rồi gật đầu.

Mưa lớn ngoài cửa sổ tát lộp bộp lên lá trúc, Thẩm Lưu Phong không chút do dự sáp lại gần, sau đó thì thào nói "Ta cũng lo lắng. Đệ nói xem, mưa lớn như vậy ..."

Hắn dừng lại, gãi đầu ngượng ngùng.

"Lúc xảy ra chuyện ở Dương Châu ngày đó, mưa cũng lớn như vậy." hắn nói "Ta luôn có chút bất an trong lòng."

Ánh mắt Quân Hoài Lang chợt ngưng trệ.

Chuyện mà huynh ấy nói dĩ nhiên là chuyện mắc kẹt trong trận lở đất ở vùng núi Dương Châu ngày đó.
Y nhất thời không lên tiếng, Thẩm Lưu Phong trước giờ không có chủ kiến gì bèn lo lắng nhìn y.

"Cũng có thể là do ta nghĩ quá nhiều, nhưng trong lòng luôn có chút bất an ..."

Sau một lúc, Quân Hoài Lang mỉm cười với hắn.

"Đừng nghĩ nhiều nữa." y nói "Trước tiên yên tâm đọc sách, sau khi tan học, ta sẽ đưa huynh đến cổng thành Nam đón họ."

Thẩm Lưu Phong lại gật đầu lia lịa.

Vừa lúc đó, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng sấm chớp.

Trong cơn mưa tầm tã, tiếng sấm xa xa không thể nghe rõ. Nhưng sau vài tiếng sấm đó, lại mơ hồ có tiếng người vang lên.

Quân Hoài Lang cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiếng người ngày càng gần.

Vừa lúc đó, một người giữ thư viện xông vào phòng học.

Viện trưởng thư viện đang lên lớp, vừa thấy người đó vào liền đặt sách xuống, hỏi "Chuyện gì?"
Người giữ thư viện đó vội vàng nói "Viện trưởng, không ổn rồi! Con đê ở phía thành Bắc đột nhiên bị vỡ, nước sông tràn vào làm ngập thành rồi!"

Viện trưởng sững người, học trò trong lớp náo loạn.

Đồng tử của Quân Hoài Lang đột nhiên co rút, bàn tay cầm bút cũng đột ngột siết chặt, y gần như đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Đê vỡ rồi?

Kiếp trước tháng Bảy mới vỡ đê. Huống chi, với tình hình mà y kiểm tra thường ngày, tuy khoảng thời gian này mưa có hơi nhiều, nhưng không đến mức sẽ vỡ đê.

Thời gian vỡ đê của hiện tại và kiếp trước cũng khác nhau ... đây rõ ràng không phải thiên tai, mà là do con người tạo ra.

Con đê chỉ vỡ khi có ai đó động tay chân. Chính vì sự xuất hiện của y và Tiết Yến năm nay, dẫn đến hiện trạng quan trường ở nha phủ Kim Lăng hoàn toàn khác với kiếp trước, vì vậy người đó mới ra tay trước, thúc đẩy gây ra sự cố vỡ đê.
... còn cố ý chọn lúc Tiết Yến và quan viên cấp cao Kim Lăng không ở trong thành

Bây giờ đã là tháng Sáu, nhưng lưng Quân Hoài Lang chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này, người giữ thư viện lại nói "Viện trưởng, bên ngoài có rất nhiều dân tị nạn đã bị lũ cuốn trôi nhà cửa, họ muốn tránh nạn trong thư viện. Người xem ..."

Đường vào thư viện Lâm Giang nhỏ hẹp vì nằm trên ngọn đồi bên sông, địa hình cao và không bằng phẳng. Cũng vì vậy, khu vực phía Bắc thành Kim Lăng đã bị nhấn chìm rất nhiều, nhưng thư viện Lâm Giang vẫn là nơi hiếm hoi an toàn.

Quân Hoài Lang nghe vậy, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trường Giang có bề mặt rộng, lượng nước dồi dào, cộng với trận mưa lớn năm nay, lần này bị vỡ, tình hình nhất định sẽ nghiêm trọng. Nhưng mà những dân chúng bình thường khi đối mặt với loại thiên tai này, thường sẽ luống cuống tay chân, gấp gáp bảo vệ người nhà, cứu vớt tài sản, dù có chạy trốn cũng khó tìm được phương hướng phù hợp. Làm sao có thể đến nơi hợp lý nhất trong thời ngắn như vậy?
Quân Hoài Lang chợt nhớ đến hồ sơ kiếp trước nói, khi xảy ra lũ lụt, trong thành xảy ra rất nhiều cuộc xung đột.

Tệ nhất là trong thư viện. Dân tị nạn chiếm giữ phòng ốc, tranh chấp với học trò, sau khi gây gổ thì đánh nhau, làm bị thương và gϊếŧ chết không ít học trò.

Lúc đó, y vẫn tự hỏi tại sao chỉ tránh mưa mà lại ra tay gϊếŧ người.

... vấn đề ban đầu nằm ở đây.

Quân Hoài Lang siết chặt những trang sách trong tay.

Viện trưởng trên bệ giảng nghe xong vội nói "Mau mở cửa cho dân chúng vào tránh nạn!"

Người giữ thư viện thở dài một hơi, rồi chạy ra ngoài.

"Chờ đã!" Quân Hoài Lang đứng lên.

Mọi người trong lớp đột nhiên nhìn y.

Lúc này, ai nấy đều mang nét mặt hoảng loạn, chỉ duy nhất mình y cao lớn đứng tại chỗ, một thân áo xanh, xuất chúng tài giỏi.

Y rõ ràng không có biểu tình gì trên mặt, lạnh lùng lại xa cách, nhưng khi mọi người nhìn thấy y, lại có sự an tâm không giải thích được.
"Có chút kỳ lạ, khoan hãy mở cửa." y nói "Ta đi xem thử."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương