Tiết Yến nghiêng người ngồi trong xe ngựa, không kiên nhẫn chống tay bên má, tay kia đặt trên đầu gối gõ từng nhịp.
Gần đây trong triều có tin đồn Ngũ hoàng tử bỗng nhiên lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, tuổi còn trẻ đã vào Hình bộ.
Đây là vinh sủng lớn biết bao?
Có người nói vì vua Thanh Bình sủng ái Thục phi, thiên vị Quân gia, cũng có người nói Tiết Yến âm thầm dùng thủ đoạn, còn có người nói do các hoàng tử khác gây chuyện liên tục mới khiến Hoàng thượng chú ý tới hắn.
Dù là nguyên nhân gì, tóm lại, mọi người biết vận may của Tiết Yến đến rồi.
Nhưng Tiết Yến lại cảm thấy phiền.
Trước kia vua Thanh Bình chán ghét hắn, chỉ hận trong cung không có người như hắn, hắn thế mà được vui vẻ an tĩnh, mưu tính kế hoạch của bản thân cũng dễ làm. Ngược lại lần này, mệnh cách sát tinh của hắn trong mắt vua Thanh Bình đã có cách giải, vua Thanh Bình như đột nhiên phát bệnh, biến thành cha ruột của mình chỉ sau một đêm.
Không những liên tiếp bị triệu tới trò chuyện, còn tìm cho hắn một vị trí vô dụng trong Hình bộ, ngày ngày đều có chuyện vặt vãnh cần hắn đi xử lý.
Còn làm như cho hắn vinh sủng rất lớn, dáng vẻ tín nhiệm yêu thương làm mọi người trong triều chú ý hắn, tiến đến nịnh nọt, thăm dò nghe ngóng, giống như ung nhọt trên mu bàn chân, đuổi cũng đuổi không hết.
Còn dẫn đến mấy đợt thám thính của Đông Xưởng, làm hắn tốn công suy nghĩ thể hiện chân thành, mới trấn an được bọn họ.
Chẳng qua Tiết Yến đều có thể giải quyết hết được những chuyện này. Duy nhất chỉ có một việc, như ngọn lửa rơi vào đống củi khô, dẫn cháy toàn bộ những thứ làm hắn bực mình.
Tiết Yến hậm hực rút một quyển sách mỏng từ trong ngăn kín của xe ngựa.
Hắn dùng một tay mở quyển kinh, chán nản lười biếng xem.
Chuyện làm hắn khó chịu nhất chính là Quân Hoài Lang đi mất.
Không để lại chút dấu vết, khi hắn về cung Minh Loan, hành lý trong Đông trắc điện cũng đã dọn đi sạch sẽ. Trắc điện to như vậy bị khóa chặt lại, như thể chưa từng có người ở.
Người kia lặng lẽ biến mất trong thế giới của hắn, còn ngay lúc hắn mơ hồ hiểu rõ tình cảm mình dành cho đối phương là gì.
Tình đầu chớm nở của thiếu niên ngay lúc ngập tràn nóng bỏng, nhưng tơ hồng bỗng chốc bị chặt đứt, cứng rắn nhốt trái tim xao động vào lồng giam.
Trái tim ấy ngày ngày va trái đâm phải vào hàng rào sắt, làm tâm tình hắn mỗi ngày đều không tốt.
Mà hôm nay, một vụ án nhàm chán khác lại rơi vào tay hắn.
Xem ra vua Thanh Bình cố ý cho hắn cơ hội thể hiện năng lực cho triều thần thấy, cũng cho chính vua Thanh Bình thấy. Quan viên Hình bộ cũng có lòng nịnh nọt, có án lớn béo bở nào cũng giao cho hắn, bán chút tình nghĩa cho hắn.
Quan viên kia muốn hắn truy bắt nhi tử của một tên quan Hộ bộ đã tham ô một khoản tiền lớn.
Tiểu tử kia là đích tử của quan viên nọ, sau khi phụ thân gã thất thế, Hình bộ theo luật tiến hành lục soát nhà gã. Lại không ngờ, sổ sách xét nhà không khớp, thiếu hụt hơn mười ngàn lượng bạc.
Thì ra tiểu tử kia cuỗm tiền tham ô của phụ thân gã bỏ chạy, trốn vào trong nhà của nhân tình gã. Sau đó triều đình truy nã, gã bèn dẫn nhân tình và vợ con cùng nhau chạy khỏi thành, muốn mang theo khoản tiền này mai danh ẩn tích, sống những ngày tháng tiêu dao.
Theo Tiết Yến thấy, chuyện này chỉ cần phái người đi bắt gã trở về rồi nghiêm hình tra tấn là có thể giải quyết, Hình bộ Thị lang lại khăng khăng bảo Tiết Yến đi làm.
Tuy Hình bộ Thị lang muốn tỏ ý tốt với Tiết Yến, để ông không cần tốn sức bắt tiểu tử kia về, tịch thu hết tiền tham ô, đục nước béo cò, có thể giữ lại một ít.
Nhưng ông đâu ngờ Tiết Yến vốn chả thèm để tâm tới chút tiền đó.
Cho nên, lần nịnh bợ này xem như tự lấy đá đập vào chân.
Tiết Yến ngán ngẩm chờ đợi, một lúc sau có binh sĩ tới báo đã bắt được người, hỏi có nên thu binh không.
Tiết Yến giơ tay, ra hiệu muốn xuống xe.
"Thẩm tra tại đây." hắn lạnh nhạt nói.
Hai ngày trước, hắn nhận được tin nói nhân tình của công tử kia là nữ tử thanh lâu bán nghệ không bán thân mới được gã chuộc ra một tháng trước. Trước khi gã chuộc nàng ta, hai người cũng đã thề non hẹn biển, nhất định phải bên nhau. Vì nữ tử này, tên công tử đã chịu một trận đòn của cha gã, nhất quyết không cho gã cưới vào cửa.
Mà khi cha gã xảy ra chuyện, gã trước tiên khăn gói cuỗm tiền đi tìm nàng ta, muốn cùng nhau bỏ trốn. Nếu thê tử gã không dẫn con tìm đến tận cửa, gã cũng sẽ không dẫn theo ba người này.
Bây giờ thu binh, chỉ tóm được cả nhà này, mà ngân phiếu nhất định giấu ở chỗ nữ tử thanh lâu kia.
Nếu tình cảm của gã công tử này đối với nàng ta vững hơn vàng, sống chết gì cũng không nói, đã thấy có chút phiền phức.
Tiết Yến lười phí thời gian vào loại chuyện vớ vẩn này.
Được lệnh của hắn, Tiến Bảo hầu bên ngoài lập tức bày ra ghế kê chân, vén màn mời hắn xuống. Tiết Yến xuống xe đi thẳng vào trong dịch quán.
Những người không liên quan đã bị binh sĩ vây vào một góc, sảnh lớn của dịch quán bị Tiết Yến chiếm hơn phân nửa, một khoảng rộng lớn lại an tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng khóc của nữ nhân và trẻ nhỏ bị ấn quỳ.
Tiến Bảo bước nhanh lên trước, dọn một cái ghế dựa. Tiết Yến xoay người, vung áo choàng, ngồi xuống ghế.
"Soát người." hắn thản nhiên nói.
Lập tức có binh sĩ tiến lên, lục soát nhóm người một lượt, thậm chí lục soát tất cả hành lý mà bọn họ mang theo.
Nhưng chỉ có bạc vụn, không có khoản ngân phiếu công tử kia cuỗm đi.
Nữ tử thanh lâu kia ở một bên nức nở nói "Quan gia muốn điều tra cũng cần phải có lý do chứ. Trên người tiểu nữ và hành trang đều là tiền của tiểu nữ, quan gia muốn lục soát cũng phải cho tiểu nữ một lời công bằng mới được."
Nói rồi nàng ta yếu đuối nhu nhược lau nước mắt.
Bên cạnh, phu nhân của tên công tử kia và hai đứa nhỏ cũng khóc theo, nhất thời khung cảnh rất thê lương, như thể hắn cậy quyền ức hiếp nữ nhân trẻ nhỏ.
Tiết Yến biết, đám người này đã hạ quyết tâm, cảm thấy hắn không dám làm gì.
Suy cho cùng, quan viên tham ô đã bị xét nhà bắt giam, chờ sau thu sẽ trảm, mà người nhà gã lại không liên quan, dù có tra đến, cũng không thể bắt bọn họ.
Không tìm thấy ngân phiếu, quan gia không có chứng cứ, ai biết tiền đã dùng hết hay bị vứt đi đâu? Dĩ nhiên không làm gì được bọn họ.
Nhưng bọn họ không biết, người trước mặt là Tiết Yến.
Là kẻ mất hết tính người, cái gì cũng không sợ.
Hắn chỉ hờ hững nhướng mí mắt, liếc nhìn tên công tử một cái.
"Ở đâu." hắn hỏi.
Tên công tử kia còn ôm chút hi vọng trong lòng, ấp úng nói "Người đang hỏi chuyện gì? Tiểu nhân không biết."
Nếu giao tiền ra, dù triều đình tha mạng cho gã, nhưng gã phải sống tiếp thế nào? Chưa kể, nàng theo gã rời thanh lâu vì muốn sống cùng gã, sao có thể để nàng chịu khổ chứ ...
Thấy Tiết Yến chậm rãi thu ánh mắt, nâng cằm về phía nữ tử thanh lâu kia ra hiệu.
"Người đâu." hắn nói "Cắt một ngón tay của ả, lại gặng hỏi lần nữa."
Người trong dịch quán đều là dân chúng và thương khách tới lui, lúc này vốn đã không dám thở mạnh, lại nghe quan lớn muốn dùng hình tại chỗ, nhất thời đều sợ run rẩy cả người.
Một binh sĩ đi lên trước.
Bọn họ theo Tiết Yến hơn một tháng, xem như có thể hiểu được lệnh của vị chủ tử này. Binh sĩ kia tiến lên, đầu tiên ấn tay nữ tử thanh lâu lên mặt bàn, lại có một binh sĩ khác bước đến, rút ra đoản kiếm sáng bóng.
Cả hai quay đầu, đợi lệnh tiếp theo của Tiết Yến.
Quả nhiên, nữ tử kia kịch liệt giãy giụa gào khóc, bị đoản kiếm trước mặt doạ run cầm cập. Sắc mặt tên công tử cũng trở nên khó coi, hai chân run lên, có chút nói không nên lời.
Tiết Yến nghiêng đầu nhìn hắn.
"Hỏi nhiều một câu, chặt đứt một ngón, không biết đôi tay này của ả có đủ dùng đến khi ngươi nhớ lại sự thật hay không." hắn thờ ơ nói "Nếu ép ta hỏi đến câu thứ mười một, hôm nay ả sẽ bỏ mạng ở đây."
Tên công tử sợ nhũn cả chân, vội vàng la lên "Ngươi dùng tư hình trước mặt bao người, còn có vương pháp hay không!"
"Vương pháp?" Tiết Yến lười biếng cười.
Tiến Bảo đứng bên cạnh, hiện giờ giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý và chó cậy thế chủ. Hắn thoáng nhìn sắc mặt của chủ tử, trên mặt tức thì lộ ra tươi cười cao ngạo lại châm chọc, khinh miệt nói "Vương pháp? Ngươi biết trước mặt là vị chủ tử nào không, còn dám ngông cuồng nói vương pháp?"
Giọng nói bén nhọn độc nhất của thái giám vang lên, mọi người ở đây đều run rẩy.
Nam tử có thái giám hầu hạ, khắp thiên hạ có mấy người?
Chân tên công tử kia mềm nhũn, nhất thời quỳ rạp xuống đất.
Hắn biết rồi, vị trước mặt này nhất định là hoàng tử trong cung. Hôm nay đừng nói cắt vài ngón tay của ái thiếp gã, dù gϊếŧ chết cả nhà gã cũng không ai dám hé răng nửa lời.
Tiếp đó, gã nghe Tiết Yến lười biếng mở miệng "Còn không động tay đi, cần ta giục các ngươi à?"
Đoản kiếm đột nhiên rơi xuống.
Tiếng khóc của nàng ta tức thì trở nên chói tai.
"Phu quân! Phu quân cứu thiếp!" nàng khóc lóc nói "Chàng nói hắn biết, nói hắn biết đi!"
Đoản kiếm rơi xuống, dừng lại ngay sát ngón tay nàng ta.
"Ta không muốn nghe thêm câu vô nghĩa nào nữa." Tiết Yến giơ tay, gập ngón tay lười biếng chống lên má.
Tên công tử quỳ trên đất run lẩy bẩy nói "Đã ... đã sai tiểu tư của ta đi suốt đêm về hướng Bắc, hiện giờ hẳn đã đến thôn Vọng Bình ở ngoại ô phía Bắc Trường An."
Tiết Yến nghiêng mắt, thoáng nhìn đội trưởng đứng bên cạnh.
"Nghe rõ chưa?" hắn hỏi.
Đội trưởng nọ vội hành lễ đáp vâng.
Tiết Yến thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt sai khiến "Trói bọn họ lại, sau khi tìm được ngân phiếu, tự về Hình bộ phục mệnh."
Đội trưởng đáp vâng, dẫn binh sĩ trói đám người trật tự giải ra ngoài, một đội áp giải người về thành, một đội hướng về phía Bắc tìm ngân phiếu.
Tiết Yến thong thả đứng dậy.
Tiến Bảo vội vàng xun xoe tiến lên, giúp hắn dời ghế dựa vướng víu, dọn đường cho hắn "Chủ tử, về Hình bộ hay hồi cung."
Tiết Yến nói "Hồi cung."
Tiến Bảo thở dài vài tiếng, xoay người định đặt ghế xuống bên cạnh.
Ngay sau đó, một bóng người màu xanh đứng trên cầu thang bỗng lọt vào mắt Tiến Bảo.
Ở chung với vị Bồ Tát kia mấy tháng, Tiến Bảo còn không biết là ai sao?
Hắn cẩn thận ngẩng đầu, quả nhiên, thế tử điện hạ đang đứng trên bậc thang, thấy hết cảnh tượng vừa rồi.
Lòng Tiến Bảo như bị gõ liên hồi.
Chuyện này ... dáng vẻ hung tàn ngang ngược, làm mưa làm gió, tùy ý chặt ngón tay, lấy mạng người ta của chủ tử, có thích hợp cho Bồ Tát thấy không?
Hắn chỉ hận mình ngu ngốc, khoảng cách gần như vậy mà cũng không cảm nhận được Phật quang trên người Bồ Tát.
Tiến Bảo theo bản năng cười lấy lòng với Quân Hoài Lang.
Mà đúng lúc này, Tiết Yến đi đến cửa phát hiện Tiến Bảo không đi theo, mất kiên nhẫn quay đầu.
"Còn chưa cút ra đây, chết trong đó rồi hả?" hắn nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi.
Lòng Tiến Bảo lại bị gõ lộp cộp.
Chủ tử, người mắng ta khi nào cũng được, sao lại chọn lúc này chứ!
Quả nhiên, hắn thận trọng quay đầu thì thấy chủ tử bất động.
Hắn và thế tử điện hạ nhìn nhau.
Ánh mắt chủ tử vừa rồi còn lười biếng, không kiên nhẫn và ngang ngược, bây giờ nhìn chằm chằm thế tử điện hạ, bộ dáng kiêu ngạo lạnh lùng vứt đâu rồi? Ngược lại chứa đầy ngạc nhiên với lo lắng không thể che giấu.
Tuy vẫn đứng thẳng ở đó, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng lại như học trò làm chuyện xấu, bị phu tử bắt tại trận.
Con sói đang nghênh ngang hống hách, đôi tai vểnh cao uy phong, cùng cái đuôi vung vẩy kiêu hãnh, bỗng sợ sệt mà rũ xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook