Thời gian gần đây ở Hứa phủ không mấy sôi nổi cho lắm.
Tâm trạng Hứa tướng vô cùng tồi tệ, mọi người trong phủ đều nhìn thấy. Trong phủ trước giờ, Hứa tướng nói một là một, ngoài đại thiếu gia vẫn lang thang bên ngoài không chịu về, không ai dám chọc vào tướng gia.
Đồng thời, mọi người cũng mơ hồ biết Hứa gia gần đây đã phạm vào cấm kỵ của Hoàng thượng, ngay cả quan viên trong triều cũng không dám qua lại với Hứa gia, thế nên trước cửa tướng phủ từng như phố xá náo nhiệt, giờ đã vắng vẻ đi nhiều.
Đến hôm nay, khi nghe tin có công công trong cung tới truyền lời, bầu không khí trong phủ thừa tướng càng thêm nặng nề.
Hẳn là không phải chuyện tốt.
Hạ nhân trong Hứa phủ có chút hoài nghi, ai nấy đều trộm bàn luận, không biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, bàn luận thì bàn luận, nhưng mọi người đều ngầm tránh xa nơi gần thư phòng.
Bầu không khí nặng nề bao trùm thư phòng.
"Phụ thân, chuyện này ..." Hứa Tông Vỹ đứng trước bàn của Hứa tướng nói "Theo lý mà nói, sắp xếp ở Giang Nam không có sơ hở, phụ thân cũng biết mà. Chỉ là tiểu tử Tòng An chạy tới đó gây bao nhiêu phiền phức, mới để cho Ngũ điện hạ nắm được sơ hở ..."
"Ta sớm đã bảo con đưa Tòng An về, ai bảo con lề mề như vậy!" Hứa tướng tức giận trừng mắt.
Hứa Tông Vỹ vội nói "Nhi tử đã cắt giảm chi phí tiêu xài của Tòng An, vốn nghĩ sẽ không bao lâu nữa sẽ ép được nó trở về, nhưng mà ..."
"Nhưng con không quản được phu nhân của mình!" Hứa tướng tức giận nói "Rề rà đến bây giờ, không lâu nữa sẽ thành họa lớn?"
Hứa Tông Vỹ không dám cãi lại.
Cách đây vài tháng, Hứa Tòng An lẻn rời Trường An đi chơi, dù muốn ép tiểu tử này về nhưng vẫn phải chú ý đến phu nhân của mình và phụ mẫu. Mới hà khắc một chút, chưa kể phu nhân của mình làm ầm ĩ, ngay cả mẫu thân cũng khóc lóc với hắn một trận, khóc cho đứa cháu bảo bối của mình.
Hứa Tông Vỹ hiện là Hộ bộ Thượng thư, công vụ vốn phức tạp, lại thêm Tiết Yến náo động trong triều một năm qua, quả thật không thể phân thân, chỉ đành mắt nhắm mắt mở.
Nhưng không ngờ lần chơi này lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hứa Tông Vỹ trầm mặc đứng bên bàn.
Hứa tướng miễn cưỡng uống hai hớp trà, nén giận một hồi, lại nói "Bây giờ không phải lúc hỏi tội, may mà còn Linh Phúc công công, hiện giờ thánh thượng mới nhận tin tức, vẫn còn có thể xoay chuyển."
Hứa Tông Vỹ nghe vậy, nhưng nét đăm chiêu trên mặt không hề giảm bớt.
"Ý phụ thân là ...?" hắn hỏi.
Suy cho cùng, bây giờ tội danh của Hứa gia đã rành rành. Kim Lăng có quan viên tham ô, tất cả tiền bạc đều giao cho nhi tử Hứa gia. Cộng thêm tai vạ ở Sơn Đông mấy ngày trước, đã đủ để gϊếŧ chết hắn và phụ thân.
Hôm nay nghe Linh Phúc nói, Tiết Yến cũng tra tới Vân Nam vương, xem ra đã tìm được manh mối, biết loạn ở Giang Nam là do người của Vân Nam vương phái tới.
Hứa gia có trao đổi tiền bạc với Vân Nam vương, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bây giờ binh dưới quyền của Vân Nam vương giống như tư binh do Hứa gia nuôi dưỡng.
Tuy trong lúc nhất thời Hoàng thượng sẽ không tra ra ai đang trợ giúp cho Vân Nam vương, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian. Hứa gia tham ô nhiều tiền, một số lớn như vậy hẳn sẽ để lại dấu vết.
Vả lại, Hoàng thượng xuất binh đối phó Vân Nam vương, lúc Vân Nam vương bị bắt về triều, liệu ông ta có giữ mồm giữ miệng về Hứa gia không?
Lúc Hoàng thượng tra được chân tướng, cũng là lúc Hứa gia diệt môn.
Dù tình cảnh nào cũng là thế chết.
Hứa tướng nhìn Hứa Tông Vỹ.
"Vừa rồi, Linh Phúc còn truyền đến một tin, vi phụ vẫn chưa nói với con." ông nói.
Hứa Tông Vỹ vội hỏi "Là gì vậy?"
Hứa tướng chậm rãi nói "Nữ nhi Quân gia mang long tự đã được ba tháng. Thánh thượng vui mừng khôn xiết, phong cô ta làm Quý phi rồi."
Hứa Tông Vỹ sửng sốt "Chẳng phải cô ta không thể mang thai được nữa sao?"
"Ta nghe nói bên cạnh cô ta đã đổi một thị nữ có năng lực, cứng đầu cố chấp còn tinh thông y thuật." Hứa tướng nói "Lần này bọn họ giấu rất kỹ, sau ba tháng khi thai nhi đã ổn định, mới cho Hoàng thượng biết."
Nói đến đây, Hứa tướng nhướng mắt nhìn Hứa Tông Vỹ.
"Con nên biết, dù Tiết Yến hay bào thai trong bụng nữ nhi Quân gia, ai trong số họ lên ngôi thì kết cục của Hứa gia cũng sẽ không thể tốt đẹp." ông nói.
"Hiện giờ, trước khi hoàn toàn hết hi vọng, chỉ có cách đoạn tuyệt đường lui tìm đường sống, mới bảo vệ được Hứa gia tiếp tục phồn vinh lâu dài."
"Nhưng mà phụ thân, phải làm sao mới được?" Hứa Tông Vỹ vội nói "Thế lực mà chúng ta dày công sắp xếp đã bị Ngũ điện hạ vạch trần, chúng ta nhất thời không còn thứ gì khác ..."
"Chúng ta vẫn còn con bài cuối cùng." Hứa tướng nói.
Hứa Tông Vỹ nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ.
"Ý phụ thân là ..." hắn dừng lại một lúc lâu, mới khó khăn lên tiếng "Tứ điện hạ?"
Bọn họ sắp xếp nhiều bố cục như vậy, là vì dựa vào một hoàng tử trong cung. Bọn họ là thế lực của hoàng tử, còn hoàng tử là chỗ dựa cho bọn họ.
Nhưng con át chủ bài này không dễ dàng sử dụng.
Lúc nào mới có thể dùng được?
...... chính là lúc thay đổi triều đại.
Hứa Tông Vỹ kinh ngạc nhìn phụ thân.
Phụ thân lạnh nhạt nhìn hắn, vẻ mặt như thường, nhưng Hứa Tông Vỹ nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và sự điên cuồng ẩn trong sự bình tĩnh của phụ thân.
Đó là con bạc cùng đường, đánh cược bằng tất thảy gia tài của bản thân, là sự điên rồ cùng với mong muốn quyết liệt phải cược một trận thắng thua cho ra lẽ.
---------
Vua Thanh Bình hạ quyết tâm xuất binh, chỉ là bây giờ, lúc nào xuất binh, xuất binh ở nơi nào, vẫn còn phải xem xét.
Võ tướng tiền triều thường xuyên nổi loạn khiến thiên hạ náo loạn lo sợ, không được an bình, chính vì vậy, khi Đại Ung lập triều, Thái tổ nảy sinh ý trấn áp võ tướng, bồi dưỡng quan văn.
Tập tục này được truyền qua nhiều đời hoàng đế cho đến tận ngày nay. Giờ nhìn lại triều đình, vài võ tướng có thực quyền đều đang trấn giữ biên cương, muốn tìm được một võ tướng có thể ăn nói trước mặt thánh thượng, quả thật không dễ chút nào.
Ngoài ra, Hứa gia đã mất lòng tin của vua Thanh Bình, lúc vua Thanh Bình triệu người đến nghị sự, còn phải xem xét mối quan hệ giữa đối phương và Hứa gia. Nếu quá thân cận với Hứa gia, thì không thể chọn.
Tuy tình báo lần này Tiết Yến gửi về không chỉ rõ Hứa gia là người trợ giúp cho Vân Nam vương, nhưng tờ lời khai có nói, trong triều có quan viên nội ứng ngoại hợp.
Kết hợp với hai vụ án tham ô cực lớn của Hứa gia, dù vua Thanh Bình không muốn nghi ngờ cũng phải nghi ngờ, hợp tác với Vân Nam vương, chính là Hứa gia.
Thế nên, chọn tới chọn lui, vua Thanh Bình chọn ra một đám quan văn, bàn bạc sắp xếp đội ngũ binh mã xuôi về phía Nam dẹp loạn.
Đám quan văn vừa đến đã cãi vã không ngừng.
Đến lúc dùng binh thì bộc lộ nhược điểm của việc trọng văn khinh võ. Số lượng quan binh đóng giữ bốn phía Đại Ung đều được cố định, không thể dễ dàng điều động. Hơn nữa, bọn họ phải xuất binh nhanh, không thể để Vân Nam vương phát hiện, nên cần điều động binh mã gần Trường An.
Đám quan văn cãi tới cãi lui, nhưng không cãi ra được kết quả nào.
Mà trong đám quan văn đó, có một quan viên không nói gì, chỉ gật đầu rồi lắc đầu.
Mọi người tranh luận khô cả miệng, vua Thanh Bình cũng bực dọc khó chịu, không ai để ý quan viên này có chút lo lắng.
Chỉ có Linh Phúc lơ đễnh liếc nhìn quan viên đó.
Linh Phúc biết người này là ai.
Người này vốn thuộc phe cánh Giang gia, cũng xuất thân từ thư viện Lâm Giang ở Kim Lăng. Người này vốn là người chính trực, nhưng mấy ngày trước vì chuyện của con cái trong nhà mà bị Hứa gia nắm được sơ hở.
Hôm nay, người này do Hứa gia an bài đến đây.
Người này nhìn quanh, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Linh Phúc.
Quan viên đó dừng lại, nhìn đi chỗ khác.
Lúc này, đám quan văn đang tranh luận dừng lại một lúc.
Vua Thanh Bình xoa lông mày thở dài.
"Lý ái khanh." vua Thanh Bình nhấp một hớp trà, vừa hay nhìn quan viên đó "Trẫm thấy khanh không nói lời nào, hẳn là có cách nào khác?"
Quan viên đó run rẩy đứng dậy, quỳ xuống trước mặt vua Thanh Bình.
"Thần có một cách." quan viên đó khấu đầu "Thần to gan góp lời, xin Bệ hạ thứ tội."
Vua Thanh Bình nói "Khanh cứ nói."
Quan viên đó dừng lại một lúc, lúng túng trước ánh mắt chằm chằm của Linh Phúc, mà xem ra thì như run rẩy vì ý nghĩ sắp nói, thoạt nhìn không hề có sơ hở.
"Binh đóng giữ Tần Môn quan ở thành Bắc Trường An, có thể dùng." quan viên đó nói.
Nhất thời xung quanh đều yên lặng.
Vua Thanh Bình cau mày, trầm ngâm một chút, nói "Lý ái khanh có biết, binh ở Tần Môn quan là bộ hạ của ai không?"
"Trước hết, thần biết binh mã trong thiên hạ đều thuộc về Bệ hạ." quan viên đó khấu đầu, chậm rãi nói "Tuy binh ở Tần Môn quan thuộc quyền của tướng quân Hứa Tông Luân, nhưng thứ nhất, tướng quân Hứa Tông Luân chỉ được Hứa tướng nhận làm con thừa tự, không quá thân thiết với Hứa tướng, thứ hai, Hứa tướng quân là người ngay thẳng, năm đó Bệ hạ ngự giá thân chinh, còn từng xả thân cứu Bệ hạ. Thứ ba ... vi thần to gan, Bệ hạ hiện tại vẫn giấu kín chuyện Hứa gia tham ô, có lẽ là chưa hạ quyết tâm, không biết nên xử lý bọn họ thế nào."
Vua Thanh Bình yên lặng nhìn quan viên đó.
Ngược lại quan viên đó đã nói đúng.
Chuyện nhà của Hứa tướng năm đó, ông cũng biết đôi chút. Con nối dõi của Hứa tướng ít ỏi, vẫn luôn không có nhi tử, nên đã nhận con của huynh đệ làm con thừa tự, chính là Hứa Tông Luân. Nhưng trong vòng hai năm sau khi Hứa Tông Luân đến, phu nhân của Hứa tướng đã hạ sinh đích tử Hứa Tông Vỹ hiện giờ.
Hứa tướng dốc lòng bồi dưỡng Hứa Tông Vỹ, phớt lờ Hứa Tông Luân. Nếu không vì vậy, Hứa Tông Luân không đến mức chưa kịp thành niên đã đến biên quan.
Hứa Tông Luân cũng từng xả thân cứu vua Thanh Bình.
Nghĩ đến hắn, vua Thanh Bình lâm vào trầm tư.
Tuy ông căm ghét Hứa gia tham ô tiền bạc dưới tầm mắt của mình, nhưng hiện tại ông không tìm được thế gia nào khác thay thế. Sự ổn định của triều đình luôn đòi hỏi hòa bình giữa các thế lực, điều cấm kỵ nhất là đàn áp một bên, làm bên kia trở nên lớn mạnh.
Vua Thanh Bình im lặng hồi lâu.
"Tiếp tục nói." ông nói.
Quan viên đó nghe xong liền cúi rạp người xuống đất nói tiếp "Bệ hạ cũng có thể cho Hứa gia một cơ hội, để bọn họ xuất binh bình định Vân Nam vương. Nếu làm tốt, Bệ hạ có thể trừng phạt, nhưng chừa cho bọn họ một con đường sống, sau này bọn họ nhất định báo đáp Bệ hạ."
Xung quanh yên tĩnh. Vua Thanh Bình không lên tiếng, không một quan viên nào dám phản bác.
Quan viên đó nói tiếp "Nếu Bệ hạ không yên tâm, có thể để tướng quân Hứa Tông Luân làm phó tướng, không có quyền quyết định, sau đó bố trí một người mà Bệ hạ yên tâm làm tướng quân."
Lời này ngược lại đã nói trúng vào tim vua Thanh Bình.
Một lát sau, ông đặt tách trà xuống.
"Làm như khanh nói." ông nói "Người đâu, truyền chỉ, lập tức gọi quân đóng giữ Tần Môn quan đến Trường An, Trẫm sẽ đích thân tiễn biệt bọn họ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook