Thích Nhật quận chúa rống lên một tiếng, Tiết Hoa Lệ liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Bọn họ bắt đầu ngẫm nghĩ lại, mọi người đều bị bắt đi cắt lúa mạch, bị phơi nắng nóng đến nổi đổ một tầng mồ hôi, lưng đau giống như bị đứt gãy, hai ba ngày nay chịu khổ còn nhiều hơn đau khổ cả đời bọn họ cộng lại. Bọn họ sở dĩ bị phạt, là vì đã đắc tội Tiết quý phi, vì ra mặt cho Tiết Mã Tuấn, nghe theo chủ ý của Tiết nhị tiểu thư.

Cũng có thể nói nỗi khổ mà bọn họ đang chịu chính là do Tiết nhị tiểu thư đây ban tặng. Càng đáng hận hơn, Tiết Hoa Lệ ngược lại còn tránh được không bị phạt, cả đám bọn họ thì bị liên lụy đến chịu khổ.

“A Quỳnh, ta đến giúp ngươi.” Tiết Hoa Lệ bối rối quét mắt nhìn bốn phía, cầm lên liềm, lê đôi chân mềm nhũn vội vàng tiêu sái đi đến bên cạnh Thích Nhật quận chúa, ánh mắt rưng rưng cầu khẩn, “Những chuyện cắt lúa này ta toàn bộ thay ngươi cắt hết, A Quỳnh, ngươi đừng tức giận, ta lập tức giúp ngươi.”

Tiết Hoa Lệ hoảng hồn, nói năng lộn xộn cầu xin Thích Nhật quận chúa, nàng ta không biết Thích Nhật quận chúa sẽ vì việc nàng ta không cắt lúa mà tức giận. Nhưng mà, Tiết Hoa Lệ cùng với bọn họ đều giống nhau đứng phơi nắng đến khi mặt trời khuất bóng, mặt của nàng ta cũng nóng rát đau đớn, trước mắt từng chút một biến thành màu đen, Tiết Hoa Lệ không phải cố ý không giúp bọn họ, mà cơ bản là nàng ta chỉ đứng một chỗ cũng đã sắp không chịu nổi, nàng ta vốn dĩ cũng không hề nhận ra mình làm như vậy sẽ để cho bọn họ phẫn nộ.

“Đừng có ở trước mặt ta giả bộ đáng thương, cái gì mà giúp ta, không phải là ngươi hại ta sao, ta căn bản không cần phải chịu tội như vậy.” Thích Nhật quận chúa tức điên lên, nàng ta mới chính là người bị xui xẻo nhất đây, như thế nào cứ giống như là nàng ta đang khi dễ Tiết Hoa Lệ, nàng ta thật khờ, trước kia lại không nhìn ra được Tiết Hoa Lệ là người hèn hạ đến như vậy.

Tiết Hoa Lệ bị đẩy ngã trên mặt đất, hai mắt ngốc trệ, lộ ra vẻ hoàn toàn tuyệt vọng, tại sao lại thành ra như vậy?

“Nương nương, Thích Nhật quận chúa tố cáo Tiết nhị tiểu thư...” Cung nữ mồm miệng lanh lợi, đem từng chữ một thuật lại rõ ràng.

Đám người Bành vương phi nghe được càng thêm rành mạch, giống như chim bị bóp cổ giống nhau, tiếng nức nở lập tức dừng lại.

“Tiết nhị tiểu thư thật đáng hận, liên lụy đến con ta phải chịu khổ.”

“Thích Nhật quận chúa vụng về như vậy, lại chính miệng thừa nhận đã hãm hại Tiết quý phi, này thì hay rồi, ngoại trừ phóng ngựa hủy ruộng, khi nhục dân chúng những cái sai này, giờ còn muốn tăng thêm tội phỉ báng quý phi, bao cỏ, phế vật.”

(*)Bao cỏ: chỉ người không não, như một cái túi da, bên trong toàn cỏ rác, không có một chút giá trị.

Đây đúng là tự tay cấp cho Tiết quý phi thêm một cây đao mà...

“Quý phi nương nương...” Đám người Bành vương phi ngoại trừ khóc, cái gì cũng không nói ra được.

“Thì ra những lời đồn đãi về bổn cung kia chính là từ quý phủ đây xuất ra, hôm nay phỉ báng bổn cung, ngày mai có phải hay không liền muốn phỉ báng đến bệ hạ?” Thanh âm Tiết Nghiên Tuệ lạnh lùng, khuôn mặt như phủ một tầng sương lạnh.

“Không dám, tuyệt đối không dám.” Cả đám phu nhân mồ hôi lạnh đầm đìa, có chút dự cảm không rõ.

“Bổn cung cảm thấy lỗi của bọn chúng hình như dùng gia pháp dạy bảo e là không đủ rồi, chỉ sợ còn phải dùng đến quốc pháp để xử lí.” Từng câu từng chữ trong lời của Tiết Nghiên Tuệ đều là uy hiếp.

“Nương nương tha mạng.” Đám người Bành vương phi lập tức nghĩ tới chuyện Bình Quận vương bị hạ ngục, thiếu gia của phủ Bình Quận vương cũng không có ở đây cắt lúa mạch, mà là cùng nhau bị bắt giam vào trong ngục, đây chính là cái gọi gia pháp không dạy nổi, nhờ quốc pháp đến xử trí.

“Bổn cung cũng không thể làm chủ, hết thảy đều để bệ hạ phân xử đi.” Tiết Nghiên Tuệ phất tay áo, “Hồi cung.”

Đám phu nhân suýt nữa ngất xỉu, bọn họ quay đầu nhìn về phía những bóng người bên trong ruộng lúa mạch, trong lòng nhỏ máu, hận đến mức muốn cắn xuống một lớp thịt của Thôi Thị và Tiết Hoa Lệ.

“Nương nương phải hồi cung, vương phi, các phu nhân mời trở về đi.” Trương Vân Toàn lại cho cung nữ tiễn đám bọn họ đi ra ngoài.

“Công công, để cho ta nhìn thấy con ta đi, cầu công công nói giúp với nương nương đang ở đây vài lời.”

Trương Vân Toàn lộ vẻ mặt khó xử, rốt cuộc nhịn không được đi bẩm báo, cầu khẩn.

Một lát sau hắn chạy về: “Nương nương nhân từ, đã đáp ứng.”

Đám người Bành Vương phi xuyên qua ruộng lúa mạch, gặp được nữ nhi của mình toàn thân phủ đầy bụi đất giống như ăn mày, giống như trái tim đang nhỏ máu lại bị ngâm vào trong một bình dấm chua, vô cùng đau buốt nhức nhối.

“Mẫu thân, ô ô ô, cứu con ra ngoài đi, con không muốn đi cắt lúa mạch.” Một đám hoàn khố xả xuống ống quần, bị râu đâm lại ngứa, cho dù là cách một lớp vải, cổ chân vẫn bị ngứa gãi đến nổi máu chảy đầm đìa.

Mẫu tử bọn họ ôm nhau khóc rống, Bành vương phi nâng lên nhi tử, xoa xoa vào vết rộp như bong bóng trên tay con mình, khóc không thành tiếng.

“Mẫu thân dẫn con đi.”

Bành vương phi đang muốn gật đầu.

“Vương phi nói năng cẩn thận, tiểu thiếu gia ở chỗ này là đang bị gia pháp trừng phạt, ra khỏi đây thì chỉ còn có quốc pháp.” Trương Vân Toàn đệm thêm một câu.

Bành vương phi cắn răng đẩy nhi tử ra, “Anh nhi phải nhẫn nại.”

“Mẫu thân, còn chờ thêm nữa, con sắp bị mệt chết rồi.” Nói xong thẳng tắp ngồi dưới đất, gào thét rống lên.

“Hài nhi đáng thương của ta.” Bành vương phi cũng ngồi trên mặt đất, ôm nhi tử khóc, đang khóc lại nhìn thấy một bóng người ngồi yên ở bên cạnh, xung quanh không có ai khác ngoài một thiếu nữ mềm yếu, đúng là Tiết Hoa Lệ, thù mới hận cũ lập tức dâng lên. Nếu không phải ả ta khuyến khích Anh nhi, Anh nhi của bà ta cũng không phải chịu khổ như thế này.

Trước mắt vụt đến một bóng đen, Tiết Hoa Lệ ngơ ngác ngẩng đầu, cùng với “Ba~” một tiếng giòn vang, gò má trái của nàng ta bị đánh đến lệch hẳn sang một bên, trên làn da non mịn hiện ra một dấu bàn tay rõ ràng, đau đến nóng rát.

“Đều tại ngươi, hại đến Anh nhi của ta.” Lửa giận của Bành vương phi lập tức phát tác trên người Tiết Hoa Lệ, sắc mặt dữ tợn, “Phi”.

Bành vương phi tát Tiết Hoa Lệ một cái, những phu nhân khác sau khi sững sờ nhìn xem, lập tức lộ ra khoái ý, đều tại nàng ta, hại đến nữ nhi của bọn họ.

“Đừng, đừng đánh nữa, A Lệ chịu không nổi đâu.” Thôi gia phu nhân hướng Bành vương phi cầu xin, bà ta đối với đứa ngoại tôn nữ này cũng có chút oán trách, nhìn thấy nàng ta hai tay ôm đầu gối, khuôn mặt chôn ở trên chân, than thở nói: “Lệ nhi ngươi gây ra đại họa, bọn họ hiện tại rất là giận con, mợ đi ra ngoài sẽ đem tình huống nói cho cậu và phụ thân của con biết, cũng không biết các con còn phải chịu khổ ở nơi này mấy ngày nữa, con cẩn thận một chút.”

Tiết Hoa Lệ không có trả lời.

Bốn phía đều là tiếng khóc, Thôi gia phu nhân cũng không quan tâm nàng ta, lau nước nhìn đến cái chân bị thương của con mình.

“Vương phi, các phu nhân, thời gian đã đến, cần phải đi rồi.” Trương Vân Toàn lên tiếng cắt đứt tiếng khóc, đám người Bành vương phi không chịu rời đi, hắn ta liền sai cung nữ mạnh mẽ đem người mang đi.

Sau khi đám phu nhân hồi phủ, đem sự tình nói cho tướng công của mình, đến lượt đám người Bành vương bắt đầu sợ hãi run rẩy, bệ hạ còn định làm gì?

Tử Thần Điện.

“Những thứ hoàn khố này thật sự là vô dụng, chưa đến ba ngày, bệ hạ còn chưa đưa ra phán quyết dụng hình, tra tấn cũng chưa dùng đến tất cả đã toàn bộ khai ra.” Tiết Nghiên Tuệ có chút tiếc nuối.

Nàng nhìn về phía bệ hạ, trước mặt hắn bày ra tấu chương, trên tay còn có bàn tính, gãy hạt châu tính toán một chút, gần đây hình như nàng gom góp được nhiều hơn một chút đi, đôi mắt nhuận nước của hắn tràn đầy tò mò.

Đối với mấy cái hoàn khố này, nàng vốn chỉ muốn cho bọn họ tự trãi nghiệm vất vả trong việc đồng áng, để bọn chúng chịu một phen nỗi khổ da thịt, nhận được giáo huấn khắc cốt ghi tâm.

Bệ hạ nghe nàng nói xong, cười lắc đầu, ngón thay thon dài chỉ vào cái trán của nàng, đã nói nàng mặt cứng lòng mềm, giọng nói trầm ấm, nàng nghe được trong giọng của hắn có cả cưng chiều lẫn bất đắc dĩ, nhanh chóng mặt nóng tim đập, quên hỏi bệ hạ muốn như thế nào?

“Bệ hạ, phải xử lí bọn họ như thế nào?” Tiết Nghiên Tuệ nhịn không được hỏi.

Tay của hoàng đế dừng lại, bàn tính hạt châu run rẩy lắc lư, khóe môi có chút câu lên, ngày ấy trên điện nghị sự hắn đã khuyên bảo mọi việc dừng ở đây, vậy mà vẫn còn xảy ra những chuyện như thế này. Không xử nặng tay, bọn họ đúng là không nhớ lâu được giáo huấn.

“Phỉ báng quý phi của trẫm, làm sao có thể dễ dàng tha cho bọn chúng?”

Lồng ngực Tiết Nghiên Tuệ nhảy bang bang vài cái, bệ hạ ở trước mặt nàng càng ngày càng thân mật.

“Bệ hạ muốn đem bọn họ bắt giam tất cả vào ngục ư?” Tiết Nghiên Tuệ có chút chờ mong, tuy rằng như vậy nàng sẽ bị mắng là yêu phi, nhưng nàng đối với những thứ thanh danh này cũng không thèm để ý, chẳng qua là bệ hạ có một yêu phi, tám phần cũng muốn bị chửi thành hôn quân, bệ hạ vẫn là không để ý ư?

“Đem một đám quần là áo lụa bắt giữ trong ngục thì có lợi ích gì?” Ánh mắt hoàng đế lạnh xuống, “Trẫm muốn cho bọn họ phải hoàn toàn nhức nhói trong lòng.”

Mấy ngày sau, Tiết Nghiên Tuệ mới biết bọn họ trong lời của bệ hạ chính là đám người “Bành vương”, sự tình để cho bọn họ phải hoàn toàn nhức nhói trong lòng chính là thu hồi một nửa gia sản của bọn họ.

Triều đại cao tổ sau khi lập quốc, cảm khái các triều đại trước quá bảo bọc hoàng tử, không cho hoàng thân quốc thích rời kinh, không cho phép làm quan, đến nỗi thời điểm những nơi khác xảy ra phản loạn, những vị trí quan trọng lại không có người trong hoàng thất nắm giữ, dẫn đến mất nước.

Cao tổ có cảm giác không sai, liền đem các hoàng tử phong vương, phân ra trấn giữ những nơi trọng địa.

Cao tổ nghĩ cũng thật tốt, chờ một thời gian sau, không đợi đến loạn thần tặc tử làm phản, những chư hầu được phong vương đã trước hết làm phản. Sau cao tổ, trãi qua hai đời hoàng đế, mới hoàn toàn dập tắt sự tình phản loạn của chư Vương. Đã nhận được giáo huấn, người sau cũng không dám lệnh cho chư Vương trấn thủ những địa phương đó nữa, toàn bộ đều giữ lại kinh thành, ban thưởng tước vị, kiến tạo vương phủ, phong cho đất đai, những người có tài thì ra làm quan, không có năng lực chỉ cần tùy tiện hưởng lạc.

Mà triều đại trước, ngoại trừ tiên đế, phần đông đều là con nối dõi, chư Vương toàn bộ đều ở lại kinh thành, ngoại trừ những người bị cuốn vào tranh quyền đoạt vị, kẻ chết người lưu vong, tôn tử hoàng thất sinh sôi nảy nở càng ngày càng nhiều, số lượng cần cấp dưỡng cũng càng ngày càng nhiều.

Mà di chỉ của cao tổ cũng vô cùng hậu đãi hoàng thân quốc thích có công, ngoại thích, công thần không chỉ phong tước vị, còn phong đất ruộng quản lí.

Theo như lệ thường, Thân vương được phong có 1000 đến 2000 hộ, công chúa có từ 400 – 800 hộ, ngoại thích, công thần từ 500-1000 hộ. Đây là phân đất phong hầu cho chư vương, công chúa, công thần đất trồng trọt, thuế lương thực không cần phải nộp lên quốc khố. Trãi qua mấy chục năm thái bình, những vương hầu được phong đất không cần nộp quốc khố cũng thu vào một lượng tiền lớn từ thuế lương thực lẫn thuế đất.

Sau khi bệ hạ tự mình chấp chính về sau, hộ bộ thượng thư cũng đã dâng lên tấu chương, những cái cung cấp nuôi dưỡng hoàng thân quốc thích, công thần hoàng gia này, lợi ích tổng cộng cũng đã vượt qua năm cái châu lục tiến cống, ảnh hưởng vô cùng lớn đến lượng thu vào của quốc khố. Thời điểm hoàng đế chuẩn bị cắt giảm vương vị, lợi ích của chư vương lại thân phát bệnh tật, vì an ổn của triều đình, đành phải nhịn xuống việc này.

Hiện tại, thân thể của hắn càng ngày càng tráng kiện, một lần nữa muốn triển khai cắt giảm lợi ích của bọn họ, đúng lúc đám người Bành vương này lại đưa đầu đến.

Một nửa đất phong bị đoạt đi, đám người Bành vương đâu chỉ là đau thấu trong lòng, đây hoàn toàn chính là muốn nửa cái mạng của bọn họ. Nhà mẹ đẻ của Chữ thái hậu, Chữ gia cũng bị đoạt đi một nửa đất phong, Chữ quốc cửu vốn là đối với việc bệ hạ không chịu thăng quan cho ông ta có chút dị nghị, hôm nay nhi tử trong nhà của mình bị Tiết quý phi buộc đi cắt lúa đã đành, ngay cả đất phong cũng bị đoạt đi, ông ta liền khóc lóc đi hành cung tìm Chữ thái hậu.

“Vì một Tiết quý phi, bệ hạ làm văn võ bá quan trong triều lạnh tâm, Bành vương là thúc phụ, thần lại là cậu của bệ hạ, vậy mà so sánh lại kém một vị Tiết quý phi. Hồng nhan họa thủy, thái hậu người không thể không quản được.”

Chữ thái hậu đối với việc hoàng đế sủng ái Tiết quý phi cũng không để trong lòng, bà ta đã nhìn thấy Tiết quý phi trong lễ hội thuyền rồng, đúng là sắc đẹp hơn người, bệ hạ muốn sủng cứ sủng, bất quá chỉ là một phi tần, đến tiêu khiển giải buồn mà thôi.

Thậm chí bệ hạ còn vì nàng trừng phạt đám người Thích Nhật quận chúa, Chữ thái hậu hoặc dù đau lòng cháu ruột, cũng không có ngăn cản. Nghe đến bệ hạ còn cắt giảm đất phong của Bành Vương, Chữ gia cùng những hoàng thân quốc thích khác, bà ta lại không thể ngồi yên.

“Tiết quý phi cho dù lấy được lòng của bệ hạ, nàng ta cùng lắm chỉ là một phi tần, thiếp thất hoàng gia, việc dạy bảo con cháu hoàng thất, mẫu nghi thiên hạ làm gương cho vạn dân, còn chưa tới phiên nàng.” Chữ thái hậu mặt đầy lệ khí, trước tiên liền chỉ trích Tiết quý phi.

Hoảng đế ngồi thẳng sóng lưng, một ít ánh nắng từ cửa sổ tràn vào rơi trên khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, ánh sáng vàng ấm áp cũng không xua tan được thần sắc lạnh như băng trên dung mạo của đế vương, “Hàn Đạo Huy, truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị y phục dự lễ cho Tiết quý phi, mấy ngày nữa trẫm và Tiết quý phi sẽ cùng nhau tham dự lễ tế tự của tiên đế.”

Chữ thái hậu sắc mặt hoàn toàn biến đổi, “Chỉ có hoàng hậu mới có thể tế tự ở Đế Lăng, bệ hạ người...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương