“Chuẩn bị xe, chúng ta đến phủ Tề quốc công.”

Bành Vương phi hai mắt sưng đỏ tiến vào phủ Tề quốc công, vừa bước vào nhà chính liền nghe thấy tiếng khóc chói tai cùng âm thanh kêu gào thảm thiết, bước chân không khỏi có chút gấp gáp.

“Lão nô bái kiến Vương phi.” Nhũ mẫu của Thôi thị lau nước mắt tiến lên hành lễ với Bành Vương phi.

“Quốc công phu nhân hiện tại đang ở đâu? Con của ta đã bị áp giải vào trong cung, Tiết quý phi tâm ngoan thủ lạt, nếu như quý phi thật sự đánh gãy tay chân của nó, ta...” Bành Vương phi liên tưởng đến cảnh sắp xảy ra, cả người đều cảm giác hít thở không thông, “Ta sở dĩ nghe lời của quốc công phu nhân mới đắc tội đến Tiết quý phi, quốc công phu nhân phải có trách nhiệm đem con ta bình an trở ra.”

“Vương phi.” Nhũ mẫu của Thôi thị lập tức dập đầu thỉnh tội, “Nhị tiểu thư của phủ chúng tôi cũng bị dẫn đi rồi, phu nhân nghe tin liền ngất xỉu, hiện tại đại phu đang ở trong phủ châm cứu cho phu nhân, xin vương phi đợi thêm một chút chờ phu nhân tỉnh lại.”

Bành Vương phi nghe xong càng hoang mang tột độ, Tiết nhị tiểu thư cũng bị bắt đi rồi, đầu sỏ xúi giục bà ta đắc tội với Tiết quý phi thì trực tiếp ngất xỉu, đã vô dụng như vậy mà còn muốn đối nghịch với Tiết quý phi, liên lụy đến con của bà ta.

“Nói cho phu nhân nhà ngươi biết, nếu con của ta mà có xảy ra chuyện gì, cho dù chỉ bị thương một ngón tay, ta cũng sẽ không để yên cho bà ta đâu.” Bành Vương phi để lại một câu ngoan độc, cũng không nán lại làm gì, Thôi thị đã vô dụng như vậy, bản thân mình càng phải tranh thủ thời gian nghĩ cách cứu nhi tử.

Bành Vương phi trở về phủ, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, rốt cuộc cũng chờ được Bành Vương trở về. Bành Vương cả người cao lớn khỏe mạnh, ông ta có đam mê săn bắn, thích nhất là săn chim, thường tự mình cưỡi ngựa săn bắn dã ngoại, làn da rám nắng do phơi nắng quanh năm, kết hợp với bộ râu quai nón làm cho dung mạo Bành Vương nhìn qua có vẻ dữ tợn. Ông ta đang ở ngoài thành thuần phục một con chó ngao Tây Tạng, nhận được tin tức do nô bộc bẩm báo liền lập tức chạy về phủ.

“Quỳnh nhi cùng Anh nhi bị bắt vào cung, đến cùng là chuyện gì xảy ra?”

Vị Bành vương phi hiện tại này cũng chỉ là kế thất, Thích Nhật quận chúa Lý Nhược Quỳnh chính là do vị chính thất đã chết kia sinh ra, từ nhỏ đã được thái hậu đưa vào cung nuôi dưỡng, Bành vương đối với trưởng nữ mất mẹ từ nhỏ này cũng vô cùng thương yêu. Kế nữ do bà ta sinh ra so với Thích Nhật quận chúa lại càng đáng lo ngại hơn, dù sao Thích Nhật quận chúa có thái hậu chống lưng, Tiết quý phi cũng không dám gây bất lợi gì cho nàng ta.

Nhưng mà Anh nhi của bà ta thì phải làm sao bây giờ? Bành Vương phi khóc nức nở, nghẹn ngào kể lại đám người hung thần ác sát từ trong cung đã đến bắt người như thế nào, Tiết quý phi độc ác ra sao, tất cả đều thêm mắm dặm muối nói lại một lần, cuối cùng vô lực ngồi bệt xuống mặt đất, “Tánh mạng của nữ nhi chúng ta hiện tại toàn bộ chỉ có thể trông cậy vào Vương gia.”

Bành Vương càng nghe càng thấy tức giận, sau cùng nổi trận lôi đình, khuôn mặt cũng càng trở nên dữ tợn hung ác,

"Lão tử hiện tại liền tiến cung, tìm bệ hạ chủ trì công đạo".

Thủ vệ giữ cửa gặp vị Bành Vương gia này hùng hổ tiến đến, không khỏi buồn bực, hơn một canh giờ trước Bình Quận Vương cũng là nổi giận đùng đùng như vậy tiến vào cung, hôm nay đây đến cùng là đang xảy ra chuyện gì?

Thủ vệ nghĩ thầm trong bụng, khách khí ngăn lại Bành Vương, theo thường lệ phát thông truyền.

"Truyền Bành Vương vào điện".

Rất nhanh liền có hoạn quan dẫn Bành Vương đến Duyên Anh điện, thu xếp cho ông ta ngồi đợi tại một tiểu viện ở phía Nam.

"Mời vương gia ngồi đợi ở đây một chút."

Đợi một hồi lâu, Bành vương lửa giận càng thêm bạo phát, ngực thở hổn hển, lớn tiếng chất vấn:

"Bản vương hôm nay có chuyện trong nhà cần gặp bệ hạ phân xử, dầu gì bản vương cũng là hoàng thúc của bệ hạ, bệ hạ khi nào mới chịu gặp ta?"

Hoạn quan ở gần bị ông ta phun nước bọt đầy mặt, nhìn ông ta một cái, cũng không sợ hãi đáp: "Bình quận vương hôm nay cũng tiến cung gặp bệ hạ, so với vương gia sớm hơn một chút, kính xin vương gia đợi thêm chút nữa".

"Bình quận vương cũng tới đây?"

Trong nội tâm Bành Vương liền cảm thấy vui vẻ, Tiết quý phi dám làm khó dễ Vương thất bọn họ, bọn họ cũng không phải người dễ bị bắt nạt, hôm nay bệ hạ nhất định phải cho bọn họ một cái công đạo, trừng phạt Tiết quý phi.

Đột nhiên lại có một hồi tiếng kêu thê lương vọng đến.

"Bệ hạ, lão thần biết sai rồi, cầu xin người niệm tình máu mủ ruột thịt, tha cho lão thần đi".

Khăn vấn tóc của Bình Quận Vương bị kéo rơi xuống, mái tóc hoa râm xoã rối tung, hai tay bị hai tên hoạn quan giữ chặt lôi ra, bộ dạng vô cùng chật vật, tuyệt vọng cầu xin.

Hai tròng mắt của Bành Vương lập tức trợn trừng, Bình quận vương ỷ vào bối phận lớn, tuổi tác lại cao, cũng cực kỳ để ý mặt mũi. Bây giờ hai tay cố chấp bám trụ trên mặt đất, bị hay tên hoạn quan lôi đi ra, ngón tay mài trên mặt đất tạo thành hai đạo vết máu, khóc lóc kêu gào thảm thiết, nào có còn nửa điểm tôn nghiêm?

Hai tên hoạn quan bước chân liên tục đem người đưa đi, mặc cho âm thanh gìa nua của Bình quận vương kêu gào đến khàn cả giọng, âm thanh càng lúc càng xa.

"Bành vương gia, bệ hạ cho gặp".

Hàn Đạo Huy tự mình đến dẫn Bành vương vào điện.

"Hàn công công, Bình quận vương đây là làm sao vậy?"

Hàn Đạo Huy à một tiếng, mở miệng như nói chuyện phím bình thường giống nhau, "Bệ hạ sớm đã giải quyết xong hết rồi, hiện tại nói cho Vương gia một chút cũng không có việc gì. Ngự sử đại nhân vừa nãy đã đứng ra vạch trần chuyện Bình quận vương chiếm đoạt ruộng đất của dân, làm trái vương pháp, bệ hạ liền hạ lệnh bắt giam Bình quận vương vào ngục, chuyện này giao cho Đại Lý Tự xử lý, để cho Hình Bộ đến thẩm tra thi hành án."

Bắt giam vào ngục, để cho Đại Lý Tự, Hình Bộ cùng nhau thẩm tra? Bình Quận vương phen này xong rồi, trên trán Bành Vương bất giác đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Bước chân của Bành Vương bỗng dưng lảo đảo, Hàn Đạo Huy thấy vậy ở bên cạnh hảo tâm nhắc nhở:

"Vương gia cẩn thận, đi chậm một chút coi chừng vấp bậc thang. Vương gia ngài làm sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy, có phải là do khí trời mùa hè quá oi bức hay không, đúng là nóng thật, trong điện có để nhiều đá lạnh, ngài mau vào điện đi thôi".

Bành vương nãy giờ trong đầu chỉ quẩn quanh mấy chữ bắt giam vào ngục, vừa bước vào bên trong điện không biết là do bị hơi lạnh kích thích hay là bị hù sợ, rùng mình một cái.

Ông ta không tin bệ hạ bắt Bình quận vương giam vào ngục là do Ngự sử đích thân vạch tội, nguyên nhân đích thực khiến cho Bình quận vương bị bắt giam vốn dĩ cũng không phải là những lí do này, từ khi cao tổ lập quốc đến nay, con cháu hoàng thất từng người bị xử tử hay phế truất, tất cả đều bởi vì có tham dự đến mưu phản, tranh quyền đoạt vị,... Hoặc những tội danh đại loại như vậy. Nếu là không phạm phải, bệ hạ tuyệt đối sẽ không tuyệt tình như thế.

Chẳng lẽ bệ hạ là muốn...?

Trãi qua những chuyện vừa nãy, toàn bộ phẫn nộ của Bình quận vương giống như bị phong bế, hai má cứng ngắt, biểu tình hung ác, sợ hãi cùng ngưng trọng hoà cùng một chỗ, nhìn qua cực kỳ cổ quái.

"Vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế".

Hoàng đế biểu tình lạnh nhạt, lộ ra một cổ lãnh ý, "Tới đây có việc gì?"

"Vi thần...thần..."

Bành Vương bắt đầu nói lắp, ông ta vốn dĩ là tới chỗ bệ hạ đòi công đạo, muốn cho bệ hạ trừng phạt Tiết quý phi, nhưng bây giờ có cho ông ta thêm một lá gan cũng không dám nhắc đến, tính tình bệ hạ trong hai năm qua quá khoan dung, ông ta súyt nữa đã quên mất thủ đoạn năm đó của bệ hạ lần đầu tiên tự mình chấp chính.

"Thần dạy con không nghiêm, đến...đến đây để thỉnh tội".

Bành Vương lời nói đảo một vòng, từ đi đòi công đạo nói thành đi thỉnh tội.

"Ngươi thật sự là dạy con không nghiêm, để cho quý phi phải cực khổ thay ngươi quản thúc."

Bành Vương gần như ngốc tại chỗ, nữ nhi của ông ta bị Tiết quý phi bắt vào cung chịu tội, bệ hạ lại nói Tiết quý phi cực khổ, cái này có phải quá vô sỉ hay không?

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng.

"Thần, thần đa tạ quý phi nương nương."

Bành vương cắn răng nói tạ ơn, làn da bên dưới lớp râu quai nón cũng nghẹn đến đỏ bừng.

"Không có việc gì nữa thì lui ra đi".

Bành vương lập tức một đường phóng ngựa trở về phủ, Bành vương phi đang trông ngóng nữ nhi trở về, đôi mắt lần lượt nhìn về tùy tùng phía sau lưng Bành vương, cùng lưng ngựa đều nhìn qua một lượt, "Anh nhi đâu?"

"Vương gia", Bành vương phi chạy chậm đuổi theo Bành vương đang buồn bực đi ở phía trước.

"Anh nhi đâu rồi? Có phải trong cung muốn giữ Anh nhi ở lại bồi thường, cho nên vương gia mới hồi phủ trước hay không? Bệ hạ đã trừng phạt Tiết quý phi như thế nào rồi?"

Bành vương dừng bước, mặt mũi âm trầm tức giận mắng: "Hoạn quan kia là đến truyền ý chỉ của bệ hạ, bà lại không nói chuyện này cho ta biết, toàn bộ đều bảo là do Tiết quý phi gây ra, bổn vương hôm nay thiếu chút nữa bị bà hại chết rồi.""

Bành vương phi bị lửa giận của Bành Vương làm cho sợ hãi, "Anh nhi còn chưa được thả ra sao? Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Bà đi mà cầu xin Tiết quý phi đi".

""cầu xin Tiết quý phi?" Bành vương phi khóc đến đau cả mắt, nghe lời Bành vương nói lại càng thêm hối hận, bà ta đúng là đầu bị mỡ heo vào mới có thể nghe lời xúi giục của Thôi thị từ chối tham gia tiệc mừng của Tiết quý phi, đắc tội đến quý phi nương nương.

Bành vương phi hận không thể ngay lập tức tiến cung cầu xin, nhưng mà sắc trời hiện tại đã tối, bà ta cũng không còn cách nào khác.

Một đêm khó ngủ, ngày thứ hai trời còn chưa sáng hẳn Bành vương phi đã vội vã rời giường, bà ta cũng không phải tiến cung, mà là đi Tiết phủ.

Bành vương phi trằn trọc cả đêm, cũng nhiều lần suy nghĩ, có lẽ chỉ cần mang kẻ đã khởi xướng mọi chuyện này đi chịu tội, cũng có thể làm cho quý phi nương nương hồi tâm chuyển ý.

“Vương phi, phu nhân nhà chúng tôi bị bệnh không thể xuống giường được, van cầu người không nên làm khó phu nhân nữa.” Nhũ mẫu của Thôi thị khóc lóc cầu xin.

Bành vương phi vẫn kiên quyết không chịu bỏ qua, “Anh nhi của ta còn chưa biết bị xử lý ra sao, bà ta nếu không thể tự xuống giường, ta phái người khiêng bà ta vào cung là được.”

Một hồi la hét ầm ĩ, em dâu của Thôi thị bên nhà mẹ đẻ cũng đã đến Tiết phủ, tay cầm khăn che mặt khóc không ngừng, vừa khóc vừa bảo Thôi thị phải giúp đỡ bà ta, dù sao  chồng của bà ta cũng là đệ đệ ruột của Thôi thị, cầu quốc công phu nhân cứu đứa cháu ruột đáng thương này.

Nhũ mẫu của Thôi thị càng nghe càng rét lạnh tâm, ngay cả em dâu bên nhà mẹ đẻ bây giờ cũng tới đây bức bách phu nhân.

“Bọn họ đang nói cái gì, các người cho ta biết.” Thôi thị nghe ồn ào bên ngoài liền giãy giụa bước xuống giường.

“Phu nhân, bảo trọng thân thể quan trọng hơn, không cần thiết phải để ý những lời khó nghe của bọn họ.” Tỳ nữ khóc khuyên nhủ.

“Nói.”

Tỳ nữ hầu hạ không còn cách nào khác, đành phải đem những lời nghe được nói ra, còn chưa nói hết đã thấy phu nhân lại một lần nữa ngã xuống.

“Phu nhân!” Tỳ nữ kia khóc lóc hô to, “Phu nhân ngất xỉu rồi, nhanh nhanh, mau gọi đại phu tới đây.”

Động tĩnh bên phía hậu viện cũng thật lớn, ngoài chính phòng Bành Vương phi cùng em dâu của Thôi thị đang ầm ĩ liền trông thấy một đám người gấp rút đi về phía hậu viện, nghe cái gì mà ngất xỉu, gọi đại phu các loại, ánh mắt càng thêm hốt hoảng, Thôi thị ngất rồi, con của bọn họ phải làm sao bây giờ?

“Lão gia đã trở về.”

Tiết Thành ngày ấy nghe tin dữ xong liền té xỉu,vì nhi tử đi đòi công đạo không được lại còn bị răn dạy một trận, bắt gặp bệ hạ tinh lực dồi dào, sinh ra nghi ngờ, cùng với tức giận, đau đớn, kinh sợ đủ loại tâm tình đan xen, sắc mặt khó coi giống như người bị bệnh nặng, ngày càng tiều tụy.

Bốn ngày trước hắn nghe nói trong ngôi chùa ở ngọn núi ngoại thành xuất hiện một cao nhân, y thuật tinh thâm, chuyên trị tổn thương gân cốt, tính tình lại vô cùng cổ quái, ông ta sợ bọn nô tài không thể mời được cao nhân về phủ, đành phải đích thân đi mời, tới hôm nay mới trở về.

Vừa về đến phủ lại nghe thấy trong phủ xảy ra chuyện, A Lệ đã bị nghiệt nữ kia bắt vào cung, Bành Vương phi cùng người của Thôi gia lại tới đây buộc phu nhân của ông ta phải tiến cung đi bồi tội với cái nghiệt nữ kia.

Tiết Thành bước thẳng vào chính phòng, nhiều năm làm quyền thần ở địa vị cao, uy thế toàn thân càng trở nên lấn áp, Bành Vương phi ở trước mặt ông ta cũng không dám lỗ mãng, ôm hận rời khỏi Tiết phủ. Người của Thôi gia càng không dám bức bách Tề quốc công, cũng vội vàng rời đi.

“Tướng công.” Thôi thị tỉnh dậy, thanh âm nhu nhược đáng thương, “A Lệ vẫn còn bị giữ lại trong cung.”

Tiết Thành nặng nề nhắm mắt lại, chỉ mấy ngày trôi qua cũng làm ông ta trở nên già đi rất nhiều, “Hồ đồ.”

Ông ta không chỉ mắng mỗi Thôi thị hồ đồ, mà còn mắng luôn cả bản thân mình, cùng với cái nghiệt nữ kia cứng đối cứng để làm cái gì, nếu như không có bệ hạ làm chỗ dựa, nàng cái gì cũng không phải.

Không thể đợi thêm nữa, lần đó ông ta không thể bảo vệ được thủ hạ dưới trướng của mình, lần này đối với người thân của mình không lẽ cũng không bảo vệ được. Bành vương phi cùng với các phu nhân khác hiện tại cũng đã bất mãn, nếu còn đợi nữa, những người đi theo ông nhất định đều sẽ lòng người nguội lạnh.

Sát tâm của bệ hạ đã lộ rõ, ông ta không thể ngồi không chờ chết được. Tiết Thành tính toán một hồi, ánh mắt càng trở nên sắc bén, lộ ra một tia ngoan độc.

“Nếu nó đã khổ tâm dựng lên việc này, để A Lệ cùng với con của bọn họ cùng nhau chịu khổ cũng tốt.”

“Không biết nghiệt nữ kia còn có thể khép cho A Lệ của ta tội danh gì?”

................

Đám người Bành vương phi bị ngăn lại ở ngoài cửa cung, Tiết quý phi hiện tại cũng không muốn gặp bọn họ.

“Chư vị mời trở về đi, quý phi nương nương sự vụ bận rộn, thật sự không có thời gian tiếp đãi các vị.” Trương Vân Toàn âm dương quái khí nói.

Quý phi nương nương gửi thiệp mời các ngươi đi dự tiệc thì các ngươi không đến, hiện tại lại đến đây khóc lóc đòi diện kiến quý phi nương nương, nương nương cũng không rảnh để ý đến các ngươi.

“Vị công công này, khi nào nương nương rãnh rỗi, kính xin công công truyền lời giúp một tiếng, bọn ta lại đến cửa cung đứng chờ.” Bành Vương phi nở nụ cười miễn cưỡng.

Khí trời hiện tại rất nóng, cho dù là đứng ở bóng râm ngoài cửa cung, thì vẫn như cũ không chịu nổi, mấy Vương phi, mệnh phụ này từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, hiện tại muốn tự đến đây chịu khổ, hoạn quan bọn họ cũng lười ngăn cản.

“Vị công công này, làm phiền đến quý phi nương nương phải giáo huấn nhi tử bất tài kia của ta, muốn mắng muốn...đánh gì cũng được.” Có mệnh phụ nghĩ đến việc nhi tử của mình sẽ bị đánh gãy tay gãy chân, âm thanh nghẹn ngào tiếp tục nói, “Vẫn là cầu nương nương lưu cho nó một cái mạng.”

“Ơ hay”. Trương Vân Toàn liếc xéo người kia, đem cái mệnh phụ đó trừng đến sắc mặt trắng bệch, “Nương nương nhân từ, cũng không có mắng người đánh người, ngươi lại dám đến đây vu oan cho quý phi nương nương.”

Mệnh phụ kia rối rít lên tiếng giải thích, đám người Bành Vương phi nghe được cũng thấy an lòng, không có đánh mắng, vậy khẳng định sẽ không bị gãy tay gãy chân gì, cám ơn tổ tiên phù hộ, quý phi nương nương còn chưa đến mức coi trời bằng vung như vậy.

Trương Vân Toàn nhếch miệng, hy vọng là lúc gặp được người rồi, các ngươi vẫn còn cảm thấy bọn chúng may mắn cũng không có bị đánh bị mắng gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương