TA TRAO CUỘC ĐỜI MÌNH CHO BẠO CHÚA
-
Chương 14
Từ Tử Thần Điện trở về Thừa Gia Điện, mặc dù dọc theo đường đi đều thoáng mát, Tiết Nghiêng Tuệ cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng.
"Tắm rửa thay quần áo."
Sau khi tắm xong, tinh thần sảng khoái, Tiết Nghiên Tuệ phấn chấn phân phó cho Trương Vân Toàn: "Mau đi dịch đình chọn cho ta 200 cung nữ, phải có thân thể cường tráng, tốt nhất là loại bị tịch biên gia sản biếm làm nô tì, không nơi nương tựa.
"Hai...hai trăm cung nữ". Trương Vân Toàn sợ tới mức cà lăm.
"Là chọn trước hai trăm người". Tiết Nghiên Tuệ ngữ khí nhẹ nhàng, giống như không phải nói hai trăm người mà là hai người vậy, "bổn cung còn phải tuyển lại từ trong hai trăm người đó để tìm ra người phù hợp."
Trương Vân Toàn lại một lần nữa cảm thấy bản thân cần phải mở mang kiến thức, hắn suýt nữa đã tỏ ra rụt rè trước mặt của quý phi nương nương, Trương Vân Toàn nắm chặt nắm đấm, không thể được, hắn chính là muốn trở thành tâm phúc của quý phi nương nương.
"Nương nương yên tâm, nô tài sẽ sắp xếp thoả đáng"
Trương Vân Toàn như bị đánh máu gà, hành động như vũ bão, hơn một canh giờ đã dẫn theo hai trăm cung nữ trở về.
Trước lẫn sau Thừa Gia Điện đứng đầy người, trước điện có phần sân lớn rộng nhỏ ngày bình thường đều bày hoa cỏ trong trong nội viện. Trương Vân Toàn trước khi dẫn người về đã sai người dọn dẹp hết hoa cỏ trong nội viện, để cho hai trăm cung nữ đứng xếp hàng tại đây, người đứng đầy cả sân.
Thực tế Trương Vân Toàn đã dồn hết toàn bộ khí lực, mốt làm việc hoàn toàn đúng tâm ý của quý phi nương nương, chọn ra từng cái cung nữ đều là cao lớn vạm vỡ, tất cả đều từ nha hoàn thô dịch chọn đi lên.
Người hắn chọn đều là người gánh vác việc nặng, chưởng quản bên trong dịch đình suýt chút nữa phát khóc, nô tỳ thô dịch bị lấy đi hơn phân nửa, những việc nặng bên trong lấy ai sai sử bây giờ? Chủ sự bên trong dịch đình gãi rách da đầu cũng nghĩ không ra, quý phi nương nương muốn những tỳ nữ tay chân thô thiển như thế này để làm cái gì chứ?
Chủ sự dịch đình mặc dù nghĩ không thông nhưng cũng không dám hỏi, càng không dám lên tiếng, đây chính là ý muốn quý phi nương nương, đành hai mắt rưng rưng tặng người.
“Nô tài tham kiến quý phi nương nương.”
Hai trăm đạo thanh âm trung khí xen lẫn cùng một chỗ, làm cho nguyên đám bồ câu đang đậu trong Thừa Gia Điện tung cánh chạy trối chết, bay đi mất dạng.
Nhìn qua sơ bộ, Tiết Nghiên Tuệ liền thấy hài lòng.
“Đứng dậy đi.” Tiết Nghiên Tuệ đứng ở trước mặt các cung nữ “Người mà bổn cung yêu cầu, không cần lanh lợi nhiều tài, chỉ cần một loại, chính là nghe lời! Người được tuyển chọn thông qua, mỗi tháng được một quan tiền, ba bữa cơm đều có thịt ăn, mỗi quý được may bốn bộ đồ mới, cuối tháng còn có… ban thưởng khác.”
Hai trăm cung nữ trừng lớn mắt nhìn nhau, xác định chính mình không có nghe lầm, liền thanh kêu to: “Nô tài nhất định nghe lời.”
Tiếng gầm ông ông tác hưởng vang lên.
Cũng khó trách các nàng tại sao không kích động, ở triều đại này lương của quan cửu phẩm mỗi tháng cũng chỉ được có hai quan tiền, đương nhiên quan lại không chỉ ăn lương tháng, còn có lộc mễ (*), chức điền, lực khóa,.. không thể so sánh đơn giản như vậy.
Nhưng những cung nữ tại đây, các nàng tại dịch đình chính là nha hoàn cực khổ nhất, gánh vác công việc nặng nhất, đãi ngộ cũng chỉ có một ngày ba bữa cơm, điều kiện mà quý phi nương nương đưa ra khiến cho các nàng cảm giác mình đang nằm mơ.
Tin tức Tiết Quý Phi muốn 200 thô sử nha hoàn nhanh chóng truyền ra ngoài, giống như gió lốc lần nữa oanh tạc hậu cung.
Bên trong Hàm Ngọc Điện, Ngô Hiền Phi đập nát chén trà, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Bệ hạ vì cái gì lại dung túng nàng ta nhưng vậy? Nàng ta đến cùng là dùng cái thủ đoạn gì khiến cho người khác nhìn không ra?”
Không ai trả lời nàng.
Trong Tử Thần Điện, Hàn Đạo Huy xem chừng hoàng đế phê duyệt sổ con mệt mỏi, giống như đùa giỡn đem chuyện này bẩm báo cho hoàng đế.
Hoàng đế hừ cười, không nói gì.
Đến thời gian dùng bữa tối, Tiết Nghiên Tuệ lại lần nữa bước đến Tử Thần Điện, cùng hoàng đế dùng bữa.
Lần này cùng với ăn trưa không giống nhau, lúc ban trưa là do nàng quá đói bụng mới bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn, không để ý đến ảnh hưởng của hoàng đế.
Hiện tại lại không có biện pháp không để ý, nhìn bệ hạ trước án điều khiển, gương mặt tuấn mỹ lạnh tanh, giống như đang ăn rau cỏ, cố nuốt, trên mặt không có chút nào sung sướng của ăn mỹ thực, chỉ toàn là lạnh lùng, miễn cưỡng.
Tâm tình ăn uống của Tiết Nghiên Tuệ nhanh chóng tiêu tán, chỉ cần non nửa bụng liền sẽ không muốn ăn nữa. Im ắng thở dài một tiếng, xem ra hắn nguyện ý cùng nàng dùng chung một bữa thật đúng là đã khai ân.
Hoàng đế nhíu nhíu mày, nàng ấy ăn không bằng một nửa buổi trưa, không nói một lời cầm đũa đâm đâm hạt cơm trong chén, vô cùng ỉu xìu.
“Chẳng lẽ là do trẫm nói nặng nàng lúc trưa sao?” Hoàng đế hiếm khi chợt tỉnh một thoáng, ánh mắt lấp lóe, hắn vẫn thích bộ dạng hưng phấn của nàng hơn, nhưng lại không có khả năng vì mềm lòng mà dỗ dành nàng.
Hai người ai cũng không nói chuyện, không khí càng trở nên nặng nề, hoàng đế buông đũa, “Truyền Giáo Phường Ti đến tiêu khiển cho trẫm.”
Hàn Đạo Huy hơi sửng sờ, có chút buồn bực, theo như thường lệ, vào bữa tối Giáo Phường Ti sẽ đến ca múa tấu nhạc để làm cho bệ hạ vui vẻ, nhưng bệ hạ trước nay đều không thích, cho tới bây giờ cũng chưa từng truyền qua, hôm nay đây là bị làm sao?
Ca cơ cùng nhạc công của giáo phường Ti rất nhanh đã đến, đánh đàn múa khúc, điệu nhảy nhẹ nhàng.
Có thể đi vào Giáo Phường Ti, đến ngự tiền hiến nghệ, vô luận là ca hay múa đều là thiên hạ độc nhất vô nhị, đẹp đẽ cuốn hút, Tiết Nghiên Tuệ bỗng thấy tâm tình vui sướng.
Đã có ca múa dễ nghe,lực chú ý của nàng liền dời đi, Tiết Nghiên Tuệ lấy lại hứng chí, ăn hết mấy đũa thịt cá.
Hoàng đế cũng lại một lần nữa cầm đũa lên, gấp mấy khối thịt cá. Trên mặt dù vẫn là nét lạnh lùng nhìn không ra tâm tình, nhưng bên trong vẫn có chút vui vẻ, nghĩ đến về sau có nên mỗi lần dùng bữa tối đều truyền ca vũ đến mua vui?
Một khúc kết thúc.
Ca cơ đàn múa trên mặt nở nụ cười, thân mặc la quần màu xanh lục, giữa lông mày mang theo nét nữ tử đáng yêu nhu nhược, Tiết Nghiên Tuệ cảm giác nàng ta quả thật có chút quen mắt.
Chợt nghe giọng nàng ta biến chuyển, đổi một khúc mới.
Nghe được vài câu, chân mày Tiết Nghiên Tuệ có chút nhíu lại, nghe thêm đến giữa bài, nàng liền nhìn nhìn hoàng đế, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Bài thơ này dùng để ca ngợi một vị giai nhân khuynh thành, giai nhân kia có gia thế hiển hách, dung nhan thanh lệ, tính tình cao thượng, câu văn vô cùng hoa mỹ, giai nhân ấy làm cho người ta chỉ có thể hâm mộ mà không dám khinh nhờn.
Tiết Nghiên Tuệ càng nghe càng cười lạnh, bởi vì vị giai nhân nổi danh trong triều đại mà đám tài tử kia ca ngợi chính là Tiết Hoa Lệ, bài thơ này cũng vì nàng ta mà xuất hiện.
Mà nhân vật làm nền để cho cái giai nhân kia tỏa sáng trong bài thơ đó chính là bản thân nàng đây, Tiết Nghiên Tuệ.
Tiết Thành kia trước khi hay tin hoàng đế bị bệnh nguy kịch vẫn một mực tính toán cho Tiết Hoa Lệ tiến nhập hậu cung, làm chủ tam cung lục vị.
Mà triều đại này lại coi trọng nữ tử tài hoa, thích tài tử sánh giai nhân, Tiết Thành vì muốn Tiết Hoa Lệ nhập cung êm đẹp càng ra sức dọn sạch đường, chi một số tiền lớn cho đám tài tử làm thơ làm phú. Không thể không nói, người cha ‘tốt’ kia của nàng rất am hiểu cách phô trương thanh thế, thúc đẩy hiệu ứng đám đông, hắn cũng thành công khiến Tiết Hoa Lệ trở thành đệ nhất tài nữ danh chấn kinh thành.
Bởi vì hoàng đế thân lâm trọng bệnh nên Tiết Hoa Lệ mới buông tha mục đích tiến cung làm hoàng hậu, thế nhưng nàng ta cũng cướp đi vị trí Xương Vương Phi. Chờ khi hoàng đế băng hà, Xương Vương đăng cơ, nàng vẫn có thể lên làm hoàng hậu.
Những thứ này đều là do Tiết Nghiên Tuệ căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ mà phỏng đoán, vốn là cùng nàng cũng không có liên hệ gì.
Nhưng mà bây giờ một cái ca cơ của Giáo Phường Ti lại vui vẻ ở trước mặt nàng hát ca ngợi nàng ta, hoàng đế bên kia trên gương mặt lạnh tanh lại tựa hồ có chút vui vẻ, có chút say mê.
Tâm của Tiết Nghiên Tuệ đều trầm xuống, đột nhiên lại có một cái suy đoán vớ vẩn, chẳng lẽ bệ hạ không gần nữ sắc thật ra chỉ bởi vì đối với đám phi tần trong hậu cung kia không có hứng thú...Kỳ thật cũng vì người trong lòng của hắn chính là Tiết Hoa Lệ?
Ngón tay hung hăng gõ nguyệt thái dương vài cái, Tiết Nghiên Tuệ cảm thấy bản thân mình điên rồi, cứ thích nghĩ ngợi lung tung.
“Tiết Quý Phi đang làm gì vậy?”
“Đau đầu, đầu của nô tì có chút đau.”
“Ồn sao? Các ngươi lui xuống đi.” Hoàng đế vung tay, ca múa liền dừng lại.
Nữ tử mặc la quần màu lục kia mỉm cười dịu dàng hành lễ, Tiết Nghiên Tuệ trong đầu chợt lóe, nguyên lai nàng ta bộ dáng có vài phần tương tự Tiết Hoa Lệ, khó trách nàng cảm thấy thật quen mắt.
“Bệ hạ thật sự ưa thích thủ khúc này sao?” Tiết Nghiên Tuệ hỏi dò.
“Cũng có thể là vậy.” Hoàng đế thuận miệng đáp, kỳ thật loại âm thanh cổ quái này hắn cũng là lần đầu tiên nghe được.
Dùng bản tính hay bắt bẻ của hoàng thượng, hắn nói cũng có thể chính là đã hài lòng, Tiết Nghiên Tuệ lại trầm mặc.
Hoàng đế thấy nàng tâm thần bất an, liền cho người thu dọn bữa tối.
“Nô tì xin phép cáo lui.” Tiết Nghiên Tuệ cảm thấy thời điểm thích hợp, đứng dậy cáo lui.
Bệ hạ còn chưa lên tiếng, Tiết Quý Phi lại tự chủ trương rời đi, như là bộc phát tiểu tính tình. Cung nhân hầu hạ ngự tiền thu ánh mắt nín thở, vị Tiết Quý Phi này quả thực quá lớn mật nha, dám ở trước mặt bệ hạ bộc phát tính tình, hỷ nộ tùy tâm.
Hoàng đế cũng cho rằng nàng đang phát tiểu tính tình, mở miệng gọi lại, “Trẫm nghe nói nàng tuyển chọn được hai trăm cung nữ?”
Bước chân Tiết Nghiên Tuệ dừng lại, chậm rãi nghiêng người, hoa tai trân châu treo bên tai trái nhẹ rung, cười khẽ: “Bệ hạ đã đáp ứng cho nô tì tự ý lựa chọn cung nữ cho mình sử dụng, quân vô hí ngôn.”
Hoàng đế ánh mắt bâng quơ “Xảo trá”
“Nô tài cái nữ nhân hung hãn xảo trá này xin được phép cáo lui.” Tiết Nghiên Tuệ dưới chân như có gió, đem hoàng đế bỏ lại phía sau.
Hoàng đế có chút bực bội nhíu mi, Tiết Quý Phi đây là đang lạt mềm buộc chặt sao?
"Tắm rửa thay quần áo."
Sau khi tắm xong, tinh thần sảng khoái, Tiết Nghiên Tuệ phấn chấn phân phó cho Trương Vân Toàn: "Mau đi dịch đình chọn cho ta 200 cung nữ, phải có thân thể cường tráng, tốt nhất là loại bị tịch biên gia sản biếm làm nô tì, không nơi nương tựa.
"Hai...hai trăm cung nữ". Trương Vân Toàn sợ tới mức cà lăm.
"Là chọn trước hai trăm người". Tiết Nghiên Tuệ ngữ khí nhẹ nhàng, giống như không phải nói hai trăm người mà là hai người vậy, "bổn cung còn phải tuyển lại từ trong hai trăm người đó để tìm ra người phù hợp."
Trương Vân Toàn lại một lần nữa cảm thấy bản thân cần phải mở mang kiến thức, hắn suýt nữa đã tỏ ra rụt rè trước mặt của quý phi nương nương, Trương Vân Toàn nắm chặt nắm đấm, không thể được, hắn chính là muốn trở thành tâm phúc của quý phi nương nương.
"Nương nương yên tâm, nô tài sẽ sắp xếp thoả đáng"
Trương Vân Toàn như bị đánh máu gà, hành động như vũ bão, hơn một canh giờ đã dẫn theo hai trăm cung nữ trở về.
Trước lẫn sau Thừa Gia Điện đứng đầy người, trước điện có phần sân lớn rộng nhỏ ngày bình thường đều bày hoa cỏ trong trong nội viện. Trương Vân Toàn trước khi dẫn người về đã sai người dọn dẹp hết hoa cỏ trong nội viện, để cho hai trăm cung nữ đứng xếp hàng tại đây, người đứng đầy cả sân.
Thực tế Trương Vân Toàn đã dồn hết toàn bộ khí lực, mốt làm việc hoàn toàn đúng tâm ý của quý phi nương nương, chọn ra từng cái cung nữ đều là cao lớn vạm vỡ, tất cả đều từ nha hoàn thô dịch chọn đi lên.
Người hắn chọn đều là người gánh vác việc nặng, chưởng quản bên trong dịch đình suýt chút nữa phát khóc, nô tỳ thô dịch bị lấy đi hơn phân nửa, những việc nặng bên trong lấy ai sai sử bây giờ? Chủ sự bên trong dịch đình gãi rách da đầu cũng nghĩ không ra, quý phi nương nương muốn những tỳ nữ tay chân thô thiển như thế này để làm cái gì chứ?
Chủ sự dịch đình mặc dù nghĩ không thông nhưng cũng không dám hỏi, càng không dám lên tiếng, đây chính là ý muốn quý phi nương nương, đành hai mắt rưng rưng tặng người.
“Nô tài tham kiến quý phi nương nương.”
Hai trăm đạo thanh âm trung khí xen lẫn cùng một chỗ, làm cho nguyên đám bồ câu đang đậu trong Thừa Gia Điện tung cánh chạy trối chết, bay đi mất dạng.
Nhìn qua sơ bộ, Tiết Nghiên Tuệ liền thấy hài lòng.
“Đứng dậy đi.” Tiết Nghiên Tuệ đứng ở trước mặt các cung nữ “Người mà bổn cung yêu cầu, không cần lanh lợi nhiều tài, chỉ cần một loại, chính là nghe lời! Người được tuyển chọn thông qua, mỗi tháng được một quan tiền, ba bữa cơm đều có thịt ăn, mỗi quý được may bốn bộ đồ mới, cuối tháng còn có… ban thưởng khác.”
Hai trăm cung nữ trừng lớn mắt nhìn nhau, xác định chính mình không có nghe lầm, liền thanh kêu to: “Nô tài nhất định nghe lời.”
Tiếng gầm ông ông tác hưởng vang lên.
Cũng khó trách các nàng tại sao không kích động, ở triều đại này lương của quan cửu phẩm mỗi tháng cũng chỉ được có hai quan tiền, đương nhiên quan lại không chỉ ăn lương tháng, còn có lộc mễ (*), chức điền, lực khóa,.. không thể so sánh đơn giản như vậy.
Nhưng những cung nữ tại đây, các nàng tại dịch đình chính là nha hoàn cực khổ nhất, gánh vác công việc nặng nhất, đãi ngộ cũng chỉ có một ngày ba bữa cơm, điều kiện mà quý phi nương nương đưa ra khiến cho các nàng cảm giác mình đang nằm mơ.
Tin tức Tiết Quý Phi muốn 200 thô sử nha hoàn nhanh chóng truyền ra ngoài, giống như gió lốc lần nữa oanh tạc hậu cung.
Bên trong Hàm Ngọc Điện, Ngô Hiền Phi đập nát chén trà, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Bệ hạ vì cái gì lại dung túng nàng ta nhưng vậy? Nàng ta đến cùng là dùng cái thủ đoạn gì khiến cho người khác nhìn không ra?”
Không ai trả lời nàng.
Trong Tử Thần Điện, Hàn Đạo Huy xem chừng hoàng đế phê duyệt sổ con mệt mỏi, giống như đùa giỡn đem chuyện này bẩm báo cho hoàng đế.
Hoàng đế hừ cười, không nói gì.
Đến thời gian dùng bữa tối, Tiết Nghiên Tuệ lại lần nữa bước đến Tử Thần Điện, cùng hoàng đế dùng bữa.
Lần này cùng với ăn trưa không giống nhau, lúc ban trưa là do nàng quá đói bụng mới bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn, không để ý đến ảnh hưởng của hoàng đế.
Hiện tại lại không có biện pháp không để ý, nhìn bệ hạ trước án điều khiển, gương mặt tuấn mỹ lạnh tanh, giống như đang ăn rau cỏ, cố nuốt, trên mặt không có chút nào sung sướng của ăn mỹ thực, chỉ toàn là lạnh lùng, miễn cưỡng.
Tâm tình ăn uống của Tiết Nghiên Tuệ nhanh chóng tiêu tán, chỉ cần non nửa bụng liền sẽ không muốn ăn nữa. Im ắng thở dài một tiếng, xem ra hắn nguyện ý cùng nàng dùng chung một bữa thật đúng là đã khai ân.
Hoàng đế nhíu nhíu mày, nàng ấy ăn không bằng một nửa buổi trưa, không nói một lời cầm đũa đâm đâm hạt cơm trong chén, vô cùng ỉu xìu.
“Chẳng lẽ là do trẫm nói nặng nàng lúc trưa sao?” Hoàng đế hiếm khi chợt tỉnh một thoáng, ánh mắt lấp lóe, hắn vẫn thích bộ dạng hưng phấn của nàng hơn, nhưng lại không có khả năng vì mềm lòng mà dỗ dành nàng.
Hai người ai cũng không nói chuyện, không khí càng trở nên nặng nề, hoàng đế buông đũa, “Truyền Giáo Phường Ti đến tiêu khiển cho trẫm.”
Hàn Đạo Huy hơi sửng sờ, có chút buồn bực, theo như thường lệ, vào bữa tối Giáo Phường Ti sẽ đến ca múa tấu nhạc để làm cho bệ hạ vui vẻ, nhưng bệ hạ trước nay đều không thích, cho tới bây giờ cũng chưa từng truyền qua, hôm nay đây là bị làm sao?
Ca cơ cùng nhạc công của giáo phường Ti rất nhanh đã đến, đánh đàn múa khúc, điệu nhảy nhẹ nhàng.
Có thể đi vào Giáo Phường Ti, đến ngự tiền hiến nghệ, vô luận là ca hay múa đều là thiên hạ độc nhất vô nhị, đẹp đẽ cuốn hút, Tiết Nghiên Tuệ bỗng thấy tâm tình vui sướng.
Đã có ca múa dễ nghe,lực chú ý của nàng liền dời đi, Tiết Nghiên Tuệ lấy lại hứng chí, ăn hết mấy đũa thịt cá.
Hoàng đế cũng lại một lần nữa cầm đũa lên, gấp mấy khối thịt cá. Trên mặt dù vẫn là nét lạnh lùng nhìn không ra tâm tình, nhưng bên trong vẫn có chút vui vẻ, nghĩ đến về sau có nên mỗi lần dùng bữa tối đều truyền ca vũ đến mua vui?
Một khúc kết thúc.
Ca cơ đàn múa trên mặt nở nụ cười, thân mặc la quần màu xanh lục, giữa lông mày mang theo nét nữ tử đáng yêu nhu nhược, Tiết Nghiên Tuệ cảm giác nàng ta quả thật có chút quen mắt.
Chợt nghe giọng nàng ta biến chuyển, đổi một khúc mới.
Nghe được vài câu, chân mày Tiết Nghiên Tuệ có chút nhíu lại, nghe thêm đến giữa bài, nàng liền nhìn nhìn hoàng đế, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Bài thơ này dùng để ca ngợi một vị giai nhân khuynh thành, giai nhân kia có gia thế hiển hách, dung nhan thanh lệ, tính tình cao thượng, câu văn vô cùng hoa mỹ, giai nhân ấy làm cho người ta chỉ có thể hâm mộ mà không dám khinh nhờn.
Tiết Nghiên Tuệ càng nghe càng cười lạnh, bởi vì vị giai nhân nổi danh trong triều đại mà đám tài tử kia ca ngợi chính là Tiết Hoa Lệ, bài thơ này cũng vì nàng ta mà xuất hiện.
Mà nhân vật làm nền để cho cái giai nhân kia tỏa sáng trong bài thơ đó chính là bản thân nàng đây, Tiết Nghiên Tuệ.
Tiết Thành kia trước khi hay tin hoàng đế bị bệnh nguy kịch vẫn một mực tính toán cho Tiết Hoa Lệ tiến nhập hậu cung, làm chủ tam cung lục vị.
Mà triều đại này lại coi trọng nữ tử tài hoa, thích tài tử sánh giai nhân, Tiết Thành vì muốn Tiết Hoa Lệ nhập cung êm đẹp càng ra sức dọn sạch đường, chi một số tiền lớn cho đám tài tử làm thơ làm phú. Không thể không nói, người cha ‘tốt’ kia của nàng rất am hiểu cách phô trương thanh thế, thúc đẩy hiệu ứng đám đông, hắn cũng thành công khiến Tiết Hoa Lệ trở thành đệ nhất tài nữ danh chấn kinh thành.
Bởi vì hoàng đế thân lâm trọng bệnh nên Tiết Hoa Lệ mới buông tha mục đích tiến cung làm hoàng hậu, thế nhưng nàng ta cũng cướp đi vị trí Xương Vương Phi. Chờ khi hoàng đế băng hà, Xương Vương đăng cơ, nàng vẫn có thể lên làm hoàng hậu.
Những thứ này đều là do Tiết Nghiên Tuệ căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ mà phỏng đoán, vốn là cùng nàng cũng không có liên hệ gì.
Nhưng mà bây giờ một cái ca cơ của Giáo Phường Ti lại vui vẻ ở trước mặt nàng hát ca ngợi nàng ta, hoàng đế bên kia trên gương mặt lạnh tanh lại tựa hồ có chút vui vẻ, có chút say mê.
Tâm của Tiết Nghiên Tuệ đều trầm xuống, đột nhiên lại có một cái suy đoán vớ vẩn, chẳng lẽ bệ hạ không gần nữ sắc thật ra chỉ bởi vì đối với đám phi tần trong hậu cung kia không có hứng thú...Kỳ thật cũng vì người trong lòng của hắn chính là Tiết Hoa Lệ?
Ngón tay hung hăng gõ nguyệt thái dương vài cái, Tiết Nghiên Tuệ cảm thấy bản thân mình điên rồi, cứ thích nghĩ ngợi lung tung.
“Tiết Quý Phi đang làm gì vậy?”
“Đau đầu, đầu của nô tì có chút đau.”
“Ồn sao? Các ngươi lui xuống đi.” Hoàng đế vung tay, ca múa liền dừng lại.
Nữ tử mặc la quần màu lục kia mỉm cười dịu dàng hành lễ, Tiết Nghiên Tuệ trong đầu chợt lóe, nguyên lai nàng ta bộ dáng có vài phần tương tự Tiết Hoa Lệ, khó trách nàng cảm thấy thật quen mắt.
“Bệ hạ thật sự ưa thích thủ khúc này sao?” Tiết Nghiên Tuệ hỏi dò.
“Cũng có thể là vậy.” Hoàng đế thuận miệng đáp, kỳ thật loại âm thanh cổ quái này hắn cũng là lần đầu tiên nghe được.
Dùng bản tính hay bắt bẻ của hoàng thượng, hắn nói cũng có thể chính là đã hài lòng, Tiết Nghiên Tuệ lại trầm mặc.
Hoàng đế thấy nàng tâm thần bất an, liền cho người thu dọn bữa tối.
“Nô tì xin phép cáo lui.” Tiết Nghiên Tuệ cảm thấy thời điểm thích hợp, đứng dậy cáo lui.
Bệ hạ còn chưa lên tiếng, Tiết Quý Phi lại tự chủ trương rời đi, như là bộc phát tiểu tính tình. Cung nhân hầu hạ ngự tiền thu ánh mắt nín thở, vị Tiết Quý Phi này quả thực quá lớn mật nha, dám ở trước mặt bệ hạ bộc phát tính tình, hỷ nộ tùy tâm.
Hoàng đế cũng cho rằng nàng đang phát tiểu tính tình, mở miệng gọi lại, “Trẫm nghe nói nàng tuyển chọn được hai trăm cung nữ?”
Bước chân Tiết Nghiên Tuệ dừng lại, chậm rãi nghiêng người, hoa tai trân châu treo bên tai trái nhẹ rung, cười khẽ: “Bệ hạ đã đáp ứng cho nô tì tự ý lựa chọn cung nữ cho mình sử dụng, quân vô hí ngôn.”
Hoàng đế ánh mắt bâng quơ “Xảo trá”
“Nô tài cái nữ nhân hung hãn xảo trá này xin được phép cáo lui.” Tiết Nghiên Tuệ dưới chân như có gió, đem hoàng đế bỏ lại phía sau.
Hoàng đế có chút bực bội nhíu mi, Tiết Quý Phi đây là đang lạt mềm buộc chặt sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook