Tả Thực Phái Mary Sue
-
Chương 45
Rất nhanh, thang máy đã đến tầng làm việc của Diệp Hi, nhưng mà cửa vừa mở ra liền bị Thẩm Tu Lâm nhanh tay lẹ mắt đóng lại, đồng thời nhấn số tầng của phòng tổng giám đốc, sau đó hai người lại tiếp tục hôn nhau.
Nhóm bảo vệ đang xem camera: "..."
Hình như chúng ta vừa phát hiện ra một chuyện gì đó rất ghê gớm!
Sau khi đến nơi, Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi một trước một sau đi tới phòng tổng giám đốc, trên đường lúc gặp phải những đồng nghiệp khác, Thẩm tổng còn ra vẻ đạo mạo mà gật đầu với bọn họ, sắc mặt uy nghiêm, vô cùng chính trực! Mà Diệp Hi da mặt tương đối mỏng thì lại đỏ bừng mặt cúi đầu, gần như muốn dính sát luôn vào ngực.
Đồng nghiệp nháy mắt với Diệp Hi một cái, lộ vẻ "Lại đến muộn bị Thẩm tổng bắt đi hả?", tụi tui đồng cảm sâu sắc!
Diệp Hi hết sức oan ức, kéo khóe miệng lên miễn cưỡng mỉm cười với bọn họ: "...
Rõ ràng còn chưa đến giờ làm việc, đừng cứ nhìn thấy tui đi với hắn là lại nghĩ như thế chứ!
Thẩm Tu Lâm bày ra bộ mặt nghiêm nghị như xử lý việc công dẫn Diệp Hi vào phòng tổng giám đốc, sau đó trở tay khóa cửa, kéo Diệp Hi ôm vào lòng, cắn lỗ tai nói: "Tại sao lại đến muộn, muốn tôi phạt cậu như thế nào?"
Hiển nhiên Thẩm tổng đã ở trong lòng luyện tập cảnh tượng và lời thoại này vô số lần, hôm nay rốt cuộc được áp dụng vào thực tiễn, không thể nào sảng khoái hơn.
Diệp Hi oan như thị Kính: "Hôm nay em không đi muộn thật mà."
Thẩm Tu Lâm mặt dày nói: "Ba phút nữa là muộn rồi, nơi này không có máy chấm công."
Diệp Hi ai oán: "Anh lạm dụng chức quyền!"
Thẩm Tu Lâm lắc lắc đầu: "Nếu như thật sự muốn lạm dụng chức quyền thì anh đã sớm tìm cơ hội ăn sạch em rồi, còn phải chờ tới hôm nay?"
Cấp trên cầm thú vừa đe dọa vừa dụ dỗ cấp dưới gì gì đó, chậc, đáng tiếc Thẩm tổng lại là người đứng đắn!
Thẩm Tu Lâm ngồi trên ghế tổng giám đốc, ngoắc ngoắc tay với Diệp Hi, lạnh lùng nói: "Lại đây phạt nào."
"Dạ!" Diệp Hi như chú chim nhỏ vui sướng bay tới, phóng túng mà ngồi mạnh lên đùi Thẩm tổng, hơn hai mươi năm làm thẳng nam trước đó đều biến thành mây khói! So với gay còn gay hơn!
Hai người dính nhau một hồi lâu, Diệp Hi không khỏi có chút cảm thán: "Thực ra hiện tại em còn rất cảm ơn vị tác giả kia, nếu như không phải là nhờ oán niệm của nàng, chúng ta đã không thể cùng nhau."
Thành công giắt mối cho hai người mình oán hận sâu nhất, cũng không biết nên gọi bà mối này là thành công hay là thất bại đây...
Thẩm Tu Lâm kề sát đôi môi nhẹ nhàng mơn trớn trên má Diệp Hi, nói: "Cho dù không có những chuyện kia, anh sớm muộn cũng sẽ không nhịn được mà tỏ tình với em. Thực ra mỗi lần bắt em đi trễ vào đây nói chuyện, anh đều sẽ đấu tranh nội tâm rất lâu, muốn nói rõ với em."
Diệp Hi tưởng tượng một chút, đáp: "Thế nhưng em sẽ bị anh hù đến mức từ chức mất thôi!"
Ít ra ở thế giới nhiệm vụ còn bị trói buộc với Thẩm tổng, không có nơi nào để chạy. Ngoài ra còn có nam phụ bạch liên hoa được hệ thống đặc biệt phái tới trợ giúp, cho nên con người luôn thích trốn tránh như Diệp Hi mới bị ép buộc phải nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Đáy mắt Thẩm Tu Lâm xẹt qua một tia u oán, hắn nói: "Không sai, em nhất định sẽ trốn anh rất rất xa."
Sau đó sẽ là một màn cẩu huyết đô thị tình duyên, một người chạy, một người truy ngược luyến tình thâm!
Hai người thổn thức chốc lát, sau đó lại nhanh chóng dính lấy nhau. Sau khi âm yếm một hồi, đôi mắt Diệp Hi bắt đầu gian xảo mà nghiêng xuống nhìn bộ vị không thể miêu tả của Thẩm Tu Lâm. Thẩm tổng bén nhạy nhận ra điều ấy, cũng phối hợp cởi thắt lưng ra, kéo séc xuống, cầm lấy tay Diệp Hi ấn lên, hắn nói: "Muốn sờ thì cứ sờ đi, không cần phải khách khí với ông xã."
"Không phải, không phải!" Diệp Hi lắc đầu giải thích: "Em không phải muốn sờ, chỉ là tò mò một chút không biết cái gì kia của anh đến tột cùng hình dáng ra sao, hẳn là không thể giống trong thế giới nhiệm vụ đi..."
Dứt lời, bàn tay liền thành thật mà mò vào bên trong, sờ một cái!
Lông mày Thẩm Tu Lâm tự tin nhướng lên, chuẩn bị thưởng thức dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt mềm thành một bãi xuân thủy trong lòng mình của Diệp Hi...
Nhưng mà thằng nhóc này lại vô tâm vô phế phá lên cười sằng sặc!
Diệp Hi: "A ha ha ha ha ha ôi thật là vê lờ, anh thế nhưng lại nhỏ như vậy!"
Thẩm Tu Lâm: "..."
Hắn nhả ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Mười tám cm là nhỏ?"
Diệp Hi lộ vẻ mặt đau xót, vỗ mạnh lên vai Thẩm tổng: "Ở trong thế giới nhiệm vụ, của anh nhưng là 'to bằng cánh tay trẻ con, không thể nào cầm được bằng một tay' đó!"
Thẩm Tu Lâm: "..."
Diệp Hi lên cơn điên dùng tay làm micro, đặt ở bên miệng Thẩm Tu Lâm phỏng vấn: "Xin hỏi Thẩm tổng có phải là vô cùng hoài niệm cái gì kia to như cánh tay trẻ em của mình? Trở lại thế giới hiện thực biến thành một thằng nhóc nhỏngắn, tâm lý chênh lệch có thể nào làm ngài không thể nào tiếp thu được hay không?"
Vì vậy tiểu Diệp Hi tìm đường chết liền bị Thẩm tổng không thể nhịn được nữa đè ngã trên bàn làm việc...
Mấy phút sau, Thẩm Tu Lâm không cam lòng hỏi: "Còn nhỏ sao?"
Diệp Hi liếm liếm đôi môi, ngay thẳng đáp: "Trước đây chỉ có thể miễn cưỡng ngậm lấy phần đầu, hiện tại có thể thoải mái ngậm tới một phần hai, anh nói xem?"
Thẩm Tu Lâm đành phải vô cùng lạnh lùng mà chặn cái miệng tiện của cậu lại, hai người ở trên bàn làm việc sử dụng cả tay và miệng gì gì đó, tạo nên cảnh tượng vô cùng ô uế.
Cho nên nói, tuổi còn trẻ đã làm tới chức tổng giám đốc đúng là không giống người bình thường, mới sáng ra đã chăm chỉ "Dựa bàn làm việc", "Dốc hết sức lực" như thế này rồi. Loại tinh thần ấy thật sự vô cùng đáng để mọi nhân viên trong công ty học tập.
Sau khi dính nhau thỏa thích với Thẩm Tu Lâm một phen, Diệp Hi sửa sang lại mái tóc rối bời và quần áo xốc xếch, đi trở về ban biên tập tổ đam mỹ.
"..." Đám đồng nghiệp ai nấy đều dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn Diệp Hi với đôi mắt đỏ ửng như vừa mới khóc.
Xem xem, tiểu Diệp tử của chúng ta thực đáng thương! Thẩm tổng đúng là cái tên cặn bã không hiểu phong tình mà. Tiểu Diệp tử tiểu thụ đáng yêu như vậy đi làm trễ chẳng phải nên đè lên bàn làm việc mạnh mẽ yêu thương một phen sao, thế nhưng lại nỡ mắng con nhà người ta tới phát khóc!
—— Nhóm biên tập đam mỹ não động rất lớn đã nghĩ như vậy đấy, cũng âm thầm trao đổi một làn sóng ánh mắt ngầm hiểu với nhau, hoàn toàn không biết thực ra tiểu Diệp tử đúng là đã bị đè ở trên bàn làm việc mạnh mẽ yêu thương một hồi.
Ngày hôm nay bầu không khí trong ban biên tập sao mà cứ kì quái quá dị? Diệp Hi run rẩy ngồi xuống, mở máy vi tính ra...
Sau đó vào QQ cùng Thẩm tổng anh anh em em!
Dù sao cũng ngày đầu tiên của tình yêu cuồng nhiệt, từng hơi thở như ngập tràn mùi kẹo ngọt, cả thế giới đều lấp lánh lung linh như ánh vỏ kẹo, quả thực hận không thể từng giây từng phút đều dính lấy nhau. Vì vậy Diệp Hi liền đổi tên Thẩm Tu Lâm trên QQ thành bút danh của một đại thần nào đó, làm bộ như mình đang chat với tác giả.
Nguyên sang đam mỹ biên tập đêm chiều: "Ông xã, moah moah."
Giả đại thần thật tổng tài: "Ngoan, moah."
Biên tập viên cùng tổ trùng hợp đi ngang phía sau Diệp Hi: "..."
Tiểu Diệp tử của chúng ta vì muốn thúc giục chương mới, nhan sắc cũng không màng nữa rồi!
Lúc này, Thẩm tổng gửi tới một tấm hình, Diệp Hi tập trung nhìn lại, là cả một chậu tôm hùm đất cực bự, chồng cao như núi, một đám hồng hồng đỏ đỏ, ngâm mình trong nước sốt nồng đượm, nhìn một cái là biết ngon rồi. Ở góc phải phía dưới bức ảnh còn có logo của một trang chuyên review đồ ăn ngon.
Diệp Hi cảm giác bản thân đã rất lâu chưa được ăn bữa cơm nào tử tế nhất thời bắt đầu chảy nước miếng.
Diệp Hi: "Thoạt nhìn ăn rất ngonnnn a a a!"
Thẩm Tu Lâm: "Anh tra thấy trên mạng, cách công ty không xa lắm, trưa nay anh đưa em đi ăn nha."
Diệp Hi lệ rơi đầy mặt, tay múa như bay, gõ bàn phím kêu lách cách: "Em muốn ăn một lúc năm cân! Năm cân!"
Thẩm Tu Lâm vô cùng bá đạo tổng tài mà nói: "Không thành vấn đề, ông xã mua nhà hàng luôn cho em, nhé?"
Diệp Hi thuần phác đáp: "Không cần, em chỉ muốn tôm hùm đất, không muốn nhà hàng."
Mở nhà hàng quá mệt, hơn nữa làm ông chủ lại còn phải để tâm!
Thẩm Tu Lâm ở phía bên kia màn hình máy tính không tiếng động nở nụ cười, một lát sau, hắn buông ra một câu hỏi nghe thì có vẻ rất tình thú, nhưng thật ra lại là đang tự rước nhục vào thân: "Em thích ăn tôm hùm đất hơn, hay là thích ăn của ông xã hơn...Hửm?"
Diệp Hi thành thật trả lời: "Chắc chắn là tôm hùm đất rồi."
Thẩm tổng một mặt khó chịu: "..."
Diệp Hi ngay thẳng nói: "Của anh thứ nhất không cay, thứ hai không có mùi vị, nói thẳng ra chẳng có sức cạnh tranh tí nào."
Bị tôm hùm đất đánh bại hoàn toàn!
Thẩm tổng lạnh lùng nói: "Không lẽ lần sau phải chấm nước sốt ư?"
Diệp Hi xoa tay đầy phấn khởi nói: "Được đấy, có thể thử một ít mật ong nè, mứt trái cây nè, bơ, sô cô la vân vân vân, thoa lên một lớp, sau đó... Fuck, Thẩm Tu Lâm, sao con người anh lại có thể hạ lưu như vậy hả!?"
Thẩm tổng bị đổ oan một mặt tràn đầy dấu chấm hỏi: "..."
Rõ ràng đều là em tự mình nói!
Buổi trưa hai người đi nhà hàng tôm hùm đất gần công ty kia ăn một bữa no nê. Thời gian nghỉ trưa không nhiều, để sử dụng nó một cách hiệu quả nhất, bọn họ đã phân công hết sức rõ ràng, một người phụ trách lột vỏ chấm nước sốt, một người phụ trách há mồm ăn. Kỹ thuật bóc vỏ tôm hùm của Thẩm Tu Lâm có thể nói là vô cùng thuần thục, một giây quăng đầu, một giây bẻ đuôi, hai giây dùng đuôi đũa lẩy phần thịt tôm ra, một giây chấm nước sốt thả vào bát Diệp Hi. Mười ngón tay uốn lượn nhanh chóng cả mặt, toàn bộ quá trình bóc một con tôm hùm đất chỉ cần năm giây!
Hai má Diệp Hi phình lớn, vừa nhai vừa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Tu Lâm, hỏi: "Oa anh bóc nhanh thật đấy, anh học từ đâu thế?"
Thẩm tổng nhà chúng ta vừa nhìn liền biết là đã từng tập luyện qua!
Thẩm Tu Lâm chuyên tâm bóc vỏ, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Anh search "cách bóc vỏ tôm hùm đất" rồi học thôi, nhưng mà tốc độ thì phải luyện tập."
Cũng giống như lần tìm hiểu kiến thức về các chòm sao, sau đó còn đích thân đi thực tế ở ngoài đời, để luyện tập kỹ xảo bóc vỏ tôm hùm đất, Thẩm tổng đã tiêu hao không biết bao nhiêu cân tôm hùm đất ở nhà, quả đúng là tuyển thủ đội hình thực chiến.
Diệp Hi bị cảm động đến rơi nước mắt.
Không sai, hạnh phúc của kẻ tham ăn chỉ là đơn giản như thế!
Qua một buổi trưa, thật vất vả nhẫn nhịn đến tối, Thẩm Tu Lâm lại dẫn tiểu Diệp Hi như quỷ đói đầu thai đi ăn nướng thịt. Hai người ăn tới tám giờ, sau đó vừa đi dạo vừa tâm sự một chút, rất nhanh lại giờ ăn khuya rồi. Diệp Hi quen cửa quen nẻo kéo Thẩm Tu Lâm tới phố ăn vặt gần nhà mình, vì thế, một lát sau, Thẩm tổng với một thân âu phục giày da liền tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ cà ri cá viên, thịt dê nướng, cánh gà nướng, cổ vịt, ốc xào cay, hạt dẻ rang đường... đi đến phòng trọ tràn ngập hơi thở đàn ông độc thân của Diệp Hi. Bọn họ ngồi trên sàn nhà, tựa lưng vào gối ôm, vừa xem phim, ăn khuya, vừa uống bia lạnh, hoàn toàn thỏa mãn khát vọng ăn uống thả ga của Diệp Hi.
Cuối cùng cũng không cần phải ăn cánh hoa nữa rồi! Diệp Hi hạnh phúc không cách nào tự kiềm chế, dùng giấy lau bàn tay bóng nhẫy, lên Taobao đặt một bộ đồ ngủ khủng long giống y như bộ của mình.
Cảm giác yêu đương cùng người mình thích, thật sự không thể nào tuyệt vời hơn.
Đêm hôm ấy, cơm nước no nê xong xuôi, hai người liền ôm nhau ngủ. Trong nháy mắt sau khi ý thức lâm vào hỗn độn, Diệp Hi đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giác quen thuộc cầm cố, tựa như lúc bị bóng đè sáng nay, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động nổi.
Đậu má, không thể nào, lại đến nữa!? Diệp Hi liều mạng giằng co, vừa giãy dụa vừa âm thầm vui mừng bản thân hôm nay đã ăn đủ no, cho dù xuyên trở lại cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ mấy ngày!
Nhóm bảo vệ đang xem camera: "..."
Hình như chúng ta vừa phát hiện ra một chuyện gì đó rất ghê gớm!
Sau khi đến nơi, Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi một trước một sau đi tới phòng tổng giám đốc, trên đường lúc gặp phải những đồng nghiệp khác, Thẩm tổng còn ra vẻ đạo mạo mà gật đầu với bọn họ, sắc mặt uy nghiêm, vô cùng chính trực! Mà Diệp Hi da mặt tương đối mỏng thì lại đỏ bừng mặt cúi đầu, gần như muốn dính sát luôn vào ngực.
Đồng nghiệp nháy mắt với Diệp Hi một cái, lộ vẻ "Lại đến muộn bị Thẩm tổng bắt đi hả?", tụi tui đồng cảm sâu sắc!
Diệp Hi hết sức oan ức, kéo khóe miệng lên miễn cưỡng mỉm cười với bọn họ: "...
Rõ ràng còn chưa đến giờ làm việc, đừng cứ nhìn thấy tui đi với hắn là lại nghĩ như thế chứ!
Thẩm Tu Lâm bày ra bộ mặt nghiêm nghị như xử lý việc công dẫn Diệp Hi vào phòng tổng giám đốc, sau đó trở tay khóa cửa, kéo Diệp Hi ôm vào lòng, cắn lỗ tai nói: "Tại sao lại đến muộn, muốn tôi phạt cậu như thế nào?"
Hiển nhiên Thẩm tổng đã ở trong lòng luyện tập cảnh tượng và lời thoại này vô số lần, hôm nay rốt cuộc được áp dụng vào thực tiễn, không thể nào sảng khoái hơn.
Diệp Hi oan như thị Kính: "Hôm nay em không đi muộn thật mà."
Thẩm Tu Lâm mặt dày nói: "Ba phút nữa là muộn rồi, nơi này không có máy chấm công."
Diệp Hi ai oán: "Anh lạm dụng chức quyền!"
Thẩm Tu Lâm lắc lắc đầu: "Nếu như thật sự muốn lạm dụng chức quyền thì anh đã sớm tìm cơ hội ăn sạch em rồi, còn phải chờ tới hôm nay?"
Cấp trên cầm thú vừa đe dọa vừa dụ dỗ cấp dưới gì gì đó, chậc, đáng tiếc Thẩm tổng lại là người đứng đắn!
Thẩm Tu Lâm ngồi trên ghế tổng giám đốc, ngoắc ngoắc tay với Diệp Hi, lạnh lùng nói: "Lại đây phạt nào."
"Dạ!" Diệp Hi như chú chim nhỏ vui sướng bay tới, phóng túng mà ngồi mạnh lên đùi Thẩm tổng, hơn hai mươi năm làm thẳng nam trước đó đều biến thành mây khói! So với gay còn gay hơn!
Hai người dính nhau một hồi lâu, Diệp Hi không khỏi có chút cảm thán: "Thực ra hiện tại em còn rất cảm ơn vị tác giả kia, nếu như không phải là nhờ oán niệm của nàng, chúng ta đã không thể cùng nhau."
Thành công giắt mối cho hai người mình oán hận sâu nhất, cũng không biết nên gọi bà mối này là thành công hay là thất bại đây...
Thẩm Tu Lâm kề sát đôi môi nhẹ nhàng mơn trớn trên má Diệp Hi, nói: "Cho dù không có những chuyện kia, anh sớm muộn cũng sẽ không nhịn được mà tỏ tình với em. Thực ra mỗi lần bắt em đi trễ vào đây nói chuyện, anh đều sẽ đấu tranh nội tâm rất lâu, muốn nói rõ với em."
Diệp Hi tưởng tượng một chút, đáp: "Thế nhưng em sẽ bị anh hù đến mức từ chức mất thôi!"
Ít ra ở thế giới nhiệm vụ còn bị trói buộc với Thẩm tổng, không có nơi nào để chạy. Ngoài ra còn có nam phụ bạch liên hoa được hệ thống đặc biệt phái tới trợ giúp, cho nên con người luôn thích trốn tránh như Diệp Hi mới bị ép buộc phải nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Đáy mắt Thẩm Tu Lâm xẹt qua một tia u oán, hắn nói: "Không sai, em nhất định sẽ trốn anh rất rất xa."
Sau đó sẽ là một màn cẩu huyết đô thị tình duyên, một người chạy, một người truy ngược luyến tình thâm!
Hai người thổn thức chốc lát, sau đó lại nhanh chóng dính lấy nhau. Sau khi âm yếm một hồi, đôi mắt Diệp Hi bắt đầu gian xảo mà nghiêng xuống nhìn bộ vị không thể miêu tả của Thẩm Tu Lâm. Thẩm tổng bén nhạy nhận ra điều ấy, cũng phối hợp cởi thắt lưng ra, kéo séc xuống, cầm lấy tay Diệp Hi ấn lên, hắn nói: "Muốn sờ thì cứ sờ đi, không cần phải khách khí với ông xã."
"Không phải, không phải!" Diệp Hi lắc đầu giải thích: "Em không phải muốn sờ, chỉ là tò mò một chút không biết cái gì kia của anh đến tột cùng hình dáng ra sao, hẳn là không thể giống trong thế giới nhiệm vụ đi..."
Dứt lời, bàn tay liền thành thật mà mò vào bên trong, sờ một cái!
Lông mày Thẩm Tu Lâm tự tin nhướng lên, chuẩn bị thưởng thức dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt mềm thành một bãi xuân thủy trong lòng mình của Diệp Hi...
Nhưng mà thằng nhóc này lại vô tâm vô phế phá lên cười sằng sặc!
Diệp Hi: "A ha ha ha ha ha ôi thật là vê lờ, anh thế nhưng lại nhỏ như vậy!"
Thẩm Tu Lâm: "..."
Hắn nhả ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Mười tám cm là nhỏ?"
Diệp Hi lộ vẻ mặt đau xót, vỗ mạnh lên vai Thẩm tổng: "Ở trong thế giới nhiệm vụ, của anh nhưng là 'to bằng cánh tay trẻ con, không thể nào cầm được bằng một tay' đó!"
Thẩm Tu Lâm: "..."
Diệp Hi lên cơn điên dùng tay làm micro, đặt ở bên miệng Thẩm Tu Lâm phỏng vấn: "Xin hỏi Thẩm tổng có phải là vô cùng hoài niệm cái gì kia to như cánh tay trẻ em của mình? Trở lại thế giới hiện thực biến thành một thằng nhóc nhỏngắn, tâm lý chênh lệch có thể nào làm ngài không thể nào tiếp thu được hay không?"
Vì vậy tiểu Diệp Hi tìm đường chết liền bị Thẩm tổng không thể nhịn được nữa đè ngã trên bàn làm việc...
Mấy phút sau, Thẩm Tu Lâm không cam lòng hỏi: "Còn nhỏ sao?"
Diệp Hi liếm liếm đôi môi, ngay thẳng đáp: "Trước đây chỉ có thể miễn cưỡng ngậm lấy phần đầu, hiện tại có thể thoải mái ngậm tới một phần hai, anh nói xem?"
Thẩm Tu Lâm đành phải vô cùng lạnh lùng mà chặn cái miệng tiện của cậu lại, hai người ở trên bàn làm việc sử dụng cả tay và miệng gì gì đó, tạo nên cảnh tượng vô cùng ô uế.
Cho nên nói, tuổi còn trẻ đã làm tới chức tổng giám đốc đúng là không giống người bình thường, mới sáng ra đã chăm chỉ "Dựa bàn làm việc", "Dốc hết sức lực" như thế này rồi. Loại tinh thần ấy thật sự vô cùng đáng để mọi nhân viên trong công ty học tập.
Sau khi dính nhau thỏa thích với Thẩm Tu Lâm một phen, Diệp Hi sửa sang lại mái tóc rối bời và quần áo xốc xếch, đi trở về ban biên tập tổ đam mỹ.
"..." Đám đồng nghiệp ai nấy đều dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn Diệp Hi với đôi mắt đỏ ửng như vừa mới khóc.
Xem xem, tiểu Diệp tử của chúng ta thực đáng thương! Thẩm tổng đúng là cái tên cặn bã không hiểu phong tình mà. Tiểu Diệp tử tiểu thụ đáng yêu như vậy đi làm trễ chẳng phải nên đè lên bàn làm việc mạnh mẽ yêu thương một phen sao, thế nhưng lại nỡ mắng con nhà người ta tới phát khóc!
—— Nhóm biên tập đam mỹ não động rất lớn đã nghĩ như vậy đấy, cũng âm thầm trao đổi một làn sóng ánh mắt ngầm hiểu với nhau, hoàn toàn không biết thực ra tiểu Diệp tử đúng là đã bị đè ở trên bàn làm việc mạnh mẽ yêu thương một hồi.
Ngày hôm nay bầu không khí trong ban biên tập sao mà cứ kì quái quá dị? Diệp Hi run rẩy ngồi xuống, mở máy vi tính ra...
Sau đó vào QQ cùng Thẩm tổng anh anh em em!
Dù sao cũng ngày đầu tiên của tình yêu cuồng nhiệt, từng hơi thở như ngập tràn mùi kẹo ngọt, cả thế giới đều lấp lánh lung linh như ánh vỏ kẹo, quả thực hận không thể từng giây từng phút đều dính lấy nhau. Vì vậy Diệp Hi liền đổi tên Thẩm Tu Lâm trên QQ thành bút danh của một đại thần nào đó, làm bộ như mình đang chat với tác giả.
Nguyên sang đam mỹ biên tập đêm chiều: "Ông xã, moah moah."
Giả đại thần thật tổng tài: "Ngoan, moah."
Biên tập viên cùng tổ trùng hợp đi ngang phía sau Diệp Hi: "..."
Tiểu Diệp tử của chúng ta vì muốn thúc giục chương mới, nhan sắc cũng không màng nữa rồi!
Lúc này, Thẩm tổng gửi tới một tấm hình, Diệp Hi tập trung nhìn lại, là cả một chậu tôm hùm đất cực bự, chồng cao như núi, một đám hồng hồng đỏ đỏ, ngâm mình trong nước sốt nồng đượm, nhìn một cái là biết ngon rồi. Ở góc phải phía dưới bức ảnh còn có logo của một trang chuyên review đồ ăn ngon.
Diệp Hi cảm giác bản thân đã rất lâu chưa được ăn bữa cơm nào tử tế nhất thời bắt đầu chảy nước miếng.
Diệp Hi: "Thoạt nhìn ăn rất ngonnnn a a a!"
Thẩm Tu Lâm: "Anh tra thấy trên mạng, cách công ty không xa lắm, trưa nay anh đưa em đi ăn nha."
Diệp Hi lệ rơi đầy mặt, tay múa như bay, gõ bàn phím kêu lách cách: "Em muốn ăn một lúc năm cân! Năm cân!"
Thẩm Tu Lâm vô cùng bá đạo tổng tài mà nói: "Không thành vấn đề, ông xã mua nhà hàng luôn cho em, nhé?"
Diệp Hi thuần phác đáp: "Không cần, em chỉ muốn tôm hùm đất, không muốn nhà hàng."
Mở nhà hàng quá mệt, hơn nữa làm ông chủ lại còn phải để tâm!
Thẩm Tu Lâm ở phía bên kia màn hình máy tính không tiếng động nở nụ cười, một lát sau, hắn buông ra một câu hỏi nghe thì có vẻ rất tình thú, nhưng thật ra lại là đang tự rước nhục vào thân: "Em thích ăn tôm hùm đất hơn, hay là thích ăn của ông xã hơn...Hửm?"
Diệp Hi thành thật trả lời: "Chắc chắn là tôm hùm đất rồi."
Thẩm tổng một mặt khó chịu: "..."
Diệp Hi ngay thẳng nói: "Của anh thứ nhất không cay, thứ hai không có mùi vị, nói thẳng ra chẳng có sức cạnh tranh tí nào."
Bị tôm hùm đất đánh bại hoàn toàn!
Thẩm tổng lạnh lùng nói: "Không lẽ lần sau phải chấm nước sốt ư?"
Diệp Hi xoa tay đầy phấn khởi nói: "Được đấy, có thể thử một ít mật ong nè, mứt trái cây nè, bơ, sô cô la vân vân vân, thoa lên một lớp, sau đó... Fuck, Thẩm Tu Lâm, sao con người anh lại có thể hạ lưu như vậy hả!?"
Thẩm tổng bị đổ oan một mặt tràn đầy dấu chấm hỏi: "..."
Rõ ràng đều là em tự mình nói!
Buổi trưa hai người đi nhà hàng tôm hùm đất gần công ty kia ăn một bữa no nê. Thời gian nghỉ trưa không nhiều, để sử dụng nó một cách hiệu quả nhất, bọn họ đã phân công hết sức rõ ràng, một người phụ trách lột vỏ chấm nước sốt, một người phụ trách há mồm ăn. Kỹ thuật bóc vỏ tôm hùm của Thẩm Tu Lâm có thể nói là vô cùng thuần thục, một giây quăng đầu, một giây bẻ đuôi, hai giây dùng đuôi đũa lẩy phần thịt tôm ra, một giây chấm nước sốt thả vào bát Diệp Hi. Mười ngón tay uốn lượn nhanh chóng cả mặt, toàn bộ quá trình bóc một con tôm hùm đất chỉ cần năm giây!
Hai má Diệp Hi phình lớn, vừa nhai vừa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Tu Lâm, hỏi: "Oa anh bóc nhanh thật đấy, anh học từ đâu thế?"
Thẩm tổng nhà chúng ta vừa nhìn liền biết là đã từng tập luyện qua!
Thẩm Tu Lâm chuyên tâm bóc vỏ, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Anh search "cách bóc vỏ tôm hùm đất" rồi học thôi, nhưng mà tốc độ thì phải luyện tập."
Cũng giống như lần tìm hiểu kiến thức về các chòm sao, sau đó còn đích thân đi thực tế ở ngoài đời, để luyện tập kỹ xảo bóc vỏ tôm hùm đất, Thẩm tổng đã tiêu hao không biết bao nhiêu cân tôm hùm đất ở nhà, quả đúng là tuyển thủ đội hình thực chiến.
Diệp Hi bị cảm động đến rơi nước mắt.
Không sai, hạnh phúc của kẻ tham ăn chỉ là đơn giản như thế!
Qua một buổi trưa, thật vất vả nhẫn nhịn đến tối, Thẩm Tu Lâm lại dẫn tiểu Diệp Hi như quỷ đói đầu thai đi ăn nướng thịt. Hai người ăn tới tám giờ, sau đó vừa đi dạo vừa tâm sự một chút, rất nhanh lại giờ ăn khuya rồi. Diệp Hi quen cửa quen nẻo kéo Thẩm Tu Lâm tới phố ăn vặt gần nhà mình, vì thế, một lát sau, Thẩm tổng với một thân âu phục giày da liền tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ cà ri cá viên, thịt dê nướng, cánh gà nướng, cổ vịt, ốc xào cay, hạt dẻ rang đường... đi đến phòng trọ tràn ngập hơi thở đàn ông độc thân của Diệp Hi. Bọn họ ngồi trên sàn nhà, tựa lưng vào gối ôm, vừa xem phim, ăn khuya, vừa uống bia lạnh, hoàn toàn thỏa mãn khát vọng ăn uống thả ga của Diệp Hi.
Cuối cùng cũng không cần phải ăn cánh hoa nữa rồi! Diệp Hi hạnh phúc không cách nào tự kiềm chế, dùng giấy lau bàn tay bóng nhẫy, lên Taobao đặt một bộ đồ ngủ khủng long giống y như bộ của mình.
Cảm giác yêu đương cùng người mình thích, thật sự không thể nào tuyệt vời hơn.
Đêm hôm ấy, cơm nước no nê xong xuôi, hai người liền ôm nhau ngủ. Trong nháy mắt sau khi ý thức lâm vào hỗn độn, Diệp Hi đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giác quen thuộc cầm cố, tựa như lúc bị bóng đè sáng nay, ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động nổi.
Đậu má, không thể nào, lại đến nữa!? Diệp Hi liều mạng giằng co, vừa giãy dụa vừa âm thầm vui mừng bản thân hôm nay đã ăn đủ no, cho dù xuyên trở lại cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ mấy ngày!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook