Tả Thực Phái Mary Sue
-
Chương 26
Diệp Hi thuật lại nhiệm vụ của mình cho Thẩm Tu Lâm nghe, suy tư nói: "Thế nhưng 'Giả ý thuận theo' bằng cách nào thì hệ thống lại không nói rõ, nhiệm vụ bên ngài là gì vậy?"
Thẩm Tu Lâm trầm ngâm một lát, thì thầm từng câu từng chữ: "Để kiểm tra Mộ Dung X có thật sự nghe lời hay không, khi tới hòn đảo nhỏ Hoàng Phủ X bắt đầu dùng đủ loại thủ đoạn thử nghiệm cậu. Sau khi xác nhận, cấp cho Mộ Dung X quyền tự do hoạt động trên đảo...
Cưỡng bách Mộ Dung X cởi áo, tháo thắt lưng của bản thân, chủ động hôn môi mình, ngọt ngào gọi chồng và ngoan ngoãn cuộn tròn ngủ trong ngực mình. Sau khi Mộ Dung X hoàn thành những việc trên, cho cậu quyền tự do hoạt động trên đảo. (0/1)."
Diệp Hi trợn mắt há hốc mồm ba giây: "... Đệt, cái hệ thống rác rưởi này!"
Hóa ra hàm ý trong bốn chữ "giả vờ thuận theo" lại nhiều như vậy à!?
Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, như cùng chung mối thù với Diệp Hi: "Ừ, đúng là hệ thống rác rưởi, yêu cầu thật nhiều."
Diệp Hi sau khi đột nhiên bị tỏ tình đến kinh hãi xong IQ tăng cao, cậu nghiêm túc đánh giá sắc mặt Thẩm Tu Lâm, cảnh giác xác nhận hỏi: "Em hỏi nhiều một câu, đây thực sự là yêu cầu của hệ thống chứ không phải do chính anh... bịa đấy chứ?"
Thẩm Tu Lâm một mặt băng sơn không chút sứt mẻ, thần sắc chính trực bình tĩnh nói: "Đương nhiên là hệ thống yêu cầu."
Diệp Hi cùng hắn trầm mặc nhìn nhau ba giây, sau đó bỗng nhiên vỗ mạnh vào ghế sô pha, hét lớn: "Không đúng! Lúc anh nói mỗi ngày anh đều rời giường vào năm giờ sáng cũng chính là biểu cảm như thế này!"
Nhóc ngốc thế nhưng đột nhiên lại biến thông minh rồi!
Thẩm tổng vô cùng mất hứng, thậm chí còn hận không thể nhảy từ máy bay xuống tự sát để làm lại!
"Anh thề là anh không lừa em đi." Diệp Hi nheo mắt lại, vẻ mặt không tin tưởng, bổ đao uy hiếp: "Anh cũng đừng thề cho qua chuyện, anh xem đến cả chuyện vô lý như việc chúng ta xuyên qua cũng có thể xảy ra, lỡ đâu lúc sau anh lại bị một cái hệ thống "hứa liều trở thành sự thật" trói định thì..."
Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm khẽ run lên, trầm mặc.
Diệp Hi chọc chọc cơ ngực hắn: "Anh cũng không cần thề độc, như này nhá, nếu như anh gạt em, nửa đời sau liền không có sinh hoạt tình dục, anh có dám thề không?"
Thẩm tổng nhất thời lâm vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt!
Có thể là thực sự không dám lấy sinh hoạt tình dục nửa đời sau ra đùa giỡn, hơn nữa không thể tưởng tượng nổi sự tình đó lại xảy ra đối với mình cho nên mấy giây sau Thẩm Tu Lâm u oán thở dài nói: "Cuộn tròn ngủ trong lòng anh, chỉ một điều kiện này thôi."
Diệp Hi bỗng nhiên nhảy dựng lên trên ghế sô pha, bi phẫn gào thét: "Thẩm Tu Lâmmm!"
"..." Thẩm Tu Lâm chống cằm, mang theo chột dạ trầm mặc quay đầu ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ show ra góc nghiêng thần thánh, khí chất sắc lạnh như dao, quanh thân phảng phất ngưng tụ một tầng băng sương thật mỏng, nhưng mà, dưới vỏ bọc hoàn mỹ này...
Lại ẩn chứa một tên lưu manh!
"Thẩm Tu Lâm, anh cái đồ lưu manh này!" Diệp Hi lần này triệt để không sợ vị thủ trưởng hỗn đản này nữa, cậu vọt qua, khóa ngồi trên đùi Thẩm Tu Lâm, hai tay tóm chặt cổ áo hắn mạnh mẽ kéo, cưỡng ép hắn nhìn mình, hơn nữa còn vô cùng không biết lớn nhỏ lắc hai lần!
"Những nhiệm vụ trước có phải là anh cũng lừa em đúng không?"
Thẩm Tu Lâm thuận thế dùng hai tay nâng mông Diệp Hi, như là đang dỗ dành người yêu nhỏ tạc mao tựa mèo con trên người mình, ôn nhu nói: "Có một chút, xin lỗi, anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
Bởi vì thái độ nhận sai của đối phương quá tốt, Diệp Hi nhất thời không biết nói gì nữa, đành phải hừ mạnh một tiếng ý bảo mình vẫn còn rất tức giận.
"Anh thầm mến em, ngày thường em ngay cả một câu cũng không muốn nhiều lời với anh." Thẩm Tu Lâm hơi mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn Diệp Hi: "Anh ma xui qủy khiến không nhịn được."
Diệp Hi dối diện với khuôn mặt vô tội của Thẩm Tu Lâm, trong phút chốc, toàn bộ cơn giận biến mất không còn chút tăm hơi, hai gò má cậu ửng đỏ, yếu ớt nói: "Sau này không cho anh làm thế nữa."
"Ừm." Thẩm Tu Lâm khóe môi nhếch lên, dịu dàng đáp: "Sau này anh cũng sẽ không bao giờ dựa vào hệ thống để chiếm tiện nghi nữa."
Diệp Hi lườm hắn một cái, nghiêng người định bước xuống khỏi đùi Thẩm Tu Lâm, nhưng mà lúc này, hắn bỗng nhiên duỗi tay lên gáy cậu, ép cậu về phía mình, trắng trợn hỏi: "Anh có thể hôn em không?"
"Không thể!" Diệp Hi điên cuồng lắc đầu.
"Được rồi." Thẩm Tu Lâm buông tay ra: "Vậy một giờ anh lại hỏi một lần."
Diệp Hi: "..."
Quang minh chính đại hôn hôn như thế thật sự tốt sao? Đột nhiên có chút hoài niệm cái Thẩm tổng trước đây chỉ dám lén lút đùa giỡn lưu manh rồi đó!
***
Khi mặt trời chợt ló rạng ở phương đông, Diệp Hi được Thẩm Tu Lâm dẫn tới hòn đảo tư nhân trong truyền thuyết.
Lúc máy bay còn chưa hạ cánh, Diệp Hi nhìn xuống thấy phía dưới cửa sổ là một hòn đảo hình trái tim nằm giữa biển xanh bát ngát, màu xanh bao tận như chạy thẳng vào tim. Từng con sóng lăn tăn vỗ vào bờ cát, tung bọt trắng xóa, chân trời ráng hồng ánh bình minh, bên bờ chim hải âu chập chờn vỗ cánh bay qua. Quả là một thắng cảnh tuyệt đẹp!
Nếu đây không phải là cảnh chỉ có trong thế giới Mary Sue thì thật tốt, cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng được tới nơi nào thơ mộng như thế này... Diệp Hi nằm nhoài trước cửa sổ mở to hai mắt ngắm cho đã mắt mỹ cảnh, trong lòng ngập tràn sự tiếc nuối!
Máy bay dừng trên đường bay cách không xa biệt thự, Diệp Hi cùng Thẩm Tu Lâm được bọn cận vệ tiền hô hậu ủng tiến vào biệt thự. Lăn lộn suốt một ngày, Diệp Hi vừa đói bụng, lại vừa buồn ngủ. Sau khi lấp đầy bụng trước mặt đông đảo người hầu, tắm rửa sạch sẽ xong rồi quay về phòng ngủ Thẩm Tu Lâm, sắc trời đã sáng rồi.
Thẩm Tu Lâm cũng trọn một đêm chưa được nghỉ ngơi, lúc Diệp Hi đi vào phòng, hắn đã mặc xong đồ ngủ ngồi trên chiếc giường rộng hơn vạn mét vuông, cả người bị giường lớn chèn ép đến trở nên vô cùng nhỏ bé...
Khác nào muối bỏ biển!
Diệp Hi biệt nữu cố ý đi về hướng khác cách xa Thẩm Tu Lâm mấy chục mét, đá dép lê nhào vào lòng đệm mềm mại, ấm áp.
Vừa nghĩ tới phải ngủ cùng một tên gay thầm mến chính mình, cậu hoang mang vô cùng! Điều này thậm chí còn đáng sợ hơn việc ngủ chung với sếp lớn rất nhiều lần!
Ít nhất sếp sẽ không thương nhớ tiểu cúc hoa của mình huhu!
Xa xa bên kia, Thẩm Tu Lâm ngồi trên giường vẫy tay hô to với Diệp Hi: "Qua —— đây —— "
Diệp Hi ngồi xuống, khàn giọng hét lớn: "Không—— nghe—— thấy—— "
Thẩm Tu Lâm hợp tay để ở bên môi, hô: "Đừng giả ngốc nữa —— hệ thống nói phải ôm em ngủ —— anh thề—— "
Diệp Hi: "..."
Thẩm Tu Lâm dừng một chút, tiếp tục hét to: "Diệp Hi —— anh yêu em—— "
Phòng ngủ mênh mông rộng lớn truyền đi truyền lại từng đợt tiếng vang, giống như đôi tình nhân đứng trên núi hò hét lời tâm tình. Diệp Hi đứng lên, đạp lên giường đệm mềm mại như mây, chậm rãi bước tới chỗ Thẩm Tu Lâm, đỏ mặt oán giận nói: "Anh hô loạn cái gì vậy chứ!"
Thẩm Tu Lâm: "Em không thấy hét lớn tỏ tình như thế rất lãng mạn sao?"
Diệp Hi: "..."
Không không không, em sâu sắc cảm thấy ở trên giường hò hét tỏ tình như vậy rất kỳ dị đó!
Thẩm Tu Lâm xốc chăn lên, vỗ vỗ vị trí bên người, bạo ngược nói: "Nằm xuống."
Diệp Hi một mặt khảng khái hy sinh nằm sát bên cạnh Thẩm Tu Lâm.
"Đừng khẩn trương." Thanh âm từ tính hòa cùng hơi thở ấm áp đảo qua bên tai Diệp Hi: "Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ qua."
"Chỉ là ngủ mà thôi." Diệp Hi lạnh lùng giận dữ, nhanh chóng chỉnh sửa.
"Ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa." Thẩm Tu Lâm duỗi tay vòng qua eo Diệp Hi, ôm cậu vào lòng: "Giả vờ nghe lời anh, anh sẽ cho em được tự do hoạt động."
Diệp Hi cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại, nhưng mà tim lại cứ thình thịch kinh hoàng không thôi, chóp mũi cậu để tại cơ ngực rắn chắc của Thẩm Tu Lâm, mùi thơm mát nam tính trên người đối phương cùng với nhịp tim mãnh liệt giống mình đều truyền tới vô cùng rõ ràng.
Diệp Hi mở to mắt: "... Anh đang nghĩ gì đấy?"
Thẩm Tu Lâm liếm môi, ánh mắt u ám: "Em nói xem?"
Diệp Hi được sủng mà kiêu đánh hắn một cái, ra lệnh: "Anh nhẩm lại "bát vinh bát sỉ" ngay cho em, nhẩm thành tiếng, tư tưởng chính trực thuần phác một chút, không được suy nghĩ mấy cái sự tình xa hoa dâm dật này đó."
Thẩm Tu Lâm cạn lời một hồi, cuối cùng bại trận trước đôi mắt nhỏ lấp lánh thấm nhuần tư tưởng Cách Mạng của Diệp Hi, thấp giọng nhẩm: "Lấy yêu tổ quốc làm vinh, tổn hại tổ quốc làm nhục..."
"Lặp lại lần nữa." Diệp Hi lãnh khốc ra lệnh, sau đó nhắm mắt lại.
Thẩm Tu Lâm nhẩm năm điều, rồi ngừng lại.
Thụy nhan của Diệp Hi an bình điềm tĩnh, bờ mi có chút dày hơn ở đời thực thỉnh thoảng khẽ run run, đôi môi hơi hé mở lộ ra đầu lưỡi hồng nhuận. Thẩm Tu Lâm nhìn chằm chằm đầu lưỡi dụ người của cậu, hô hấp dần dần nặng nề, không nhịn được duỗi bàn tay phải tội lỗi xuống hạ thân mình, định dùng tình phóng điện.
Không sai, ý trên mặt chữ, dùng tình phóng điện!
Nhưng mà Thẩm tổng vừa mới dùng bàn tay cảm nhận được chất dẫn hai lần, Diệp Hi liền cảnh giác mà tỉnh lại: "Anh đang làm gì đó?"
Thẩm Tu Lâm trấn định nói: "Anh phóng điện."
"Không cho, anh đàng hoàng lại một chút coi." Diệp Hi trong nháy mắt hiểu được, đồng thời để bảo đảm sau khi mình ngủ, Thẩm Tu Lâm sẽ không tiếp tục hành vi tội ác này, Diệp Hi nhanh nhẹn nắm lấy hai cánh tay Thẩm Tu Lâm gắt gao ôm vào lòng, giống như sóc con phình má giữ hạt thông chuẩn bị cho mùa đông vậy.
Thẩm tổng nhất thời bị manh đến phất cờ trong bụng!
Mỹ nhân nằm trong lòng, còn cực kỳ tàn ác bán manh, thế nhưng bản thân lại không thể tuốt, thực đau đớn...
Hai người bọn họ mỗi người mang trong mình tâm tư riêng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh giấc đã là hoàng hôn. Diệp Hi tướng ngủ rất xấu không chỉ buông ra hai tay Thẩm tổng, hơn nữa còn đá văng chăn đi, toàn bộ áo ngủ đều bị cuốn đi lên trên, từ bụng đi lên trên ngực, toàn bộ liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Bởi vậy Thẩm tổng anh minh quyết đoán của chúng ta không chỉ thừa dịp Diệp Hi chưa tỉnh phóng điện, mà còn nhanh chóng xóa sạch sành sanh dấu vết tại hiện trường, xong rồi hắn mới dùng vẻ mặt chính nhân quân tử kéo áo ngủ xuống giúp Diệp Hi, đánh thức cậu dậy.
"Rất tốt, xem ra vật nhỏ em cuối cùng cũng học được hai chữ nghe lời." Do dục vọng gì kia đã được thỏa mãn đầy đủ, Thẩm tổng uy nghiêm tuyên bố: "Trước khi hôn lễ của chúng ta được tổ chức lần nữa, tôi quyết định cho em quyền tự do hoạt động ở trên đảo này."
***
Vì sắp tới mình lại ôn thi nên tuần này mình sẽ cố edit nhiều chương nhất có thể rồi off 1 tuần nhenn TvT. Yêu mọi người <3
Thẩm Tu Lâm trầm ngâm một lát, thì thầm từng câu từng chữ: "Để kiểm tra Mộ Dung X có thật sự nghe lời hay không, khi tới hòn đảo nhỏ Hoàng Phủ X bắt đầu dùng đủ loại thủ đoạn thử nghiệm cậu. Sau khi xác nhận, cấp cho Mộ Dung X quyền tự do hoạt động trên đảo...
Cưỡng bách Mộ Dung X cởi áo, tháo thắt lưng của bản thân, chủ động hôn môi mình, ngọt ngào gọi chồng và ngoan ngoãn cuộn tròn ngủ trong ngực mình. Sau khi Mộ Dung X hoàn thành những việc trên, cho cậu quyền tự do hoạt động trên đảo. (0/1)."
Diệp Hi trợn mắt há hốc mồm ba giây: "... Đệt, cái hệ thống rác rưởi này!"
Hóa ra hàm ý trong bốn chữ "giả vờ thuận theo" lại nhiều như vậy à!?
Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, như cùng chung mối thù với Diệp Hi: "Ừ, đúng là hệ thống rác rưởi, yêu cầu thật nhiều."
Diệp Hi sau khi đột nhiên bị tỏ tình đến kinh hãi xong IQ tăng cao, cậu nghiêm túc đánh giá sắc mặt Thẩm Tu Lâm, cảnh giác xác nhận hỏi: "Em hỏi nhiều một câu, đây thực sự là yêu cầu của hệ thống chứ không phải do chính anh... bịa đấy chứ?"
Thẩm Tu Lâm một mặt băng sơn không chút sứt mẻ, thần sắc chính trực bình tĩnh nói: "Đương nhiên là hệ thống yêu cầu."
Diệp Hi cùng hắn trầm mặc nhìn nhau ba giây, sau đó bỗng nhiên vỗ mạnh vào ghế sô pha, hét lớn: "Không đúng! Lúc anh nói mỗi ngày anh đều rời giường vào năm giờ sáng cũng chính là biểu cảm như thế này!"
Nhóc ngốc thế nhưng đột nhiên lại biến thông minh rồi!
Thẩm tổng vô cùng mất hứng, thậm chí còn hận không thể nhảy từ máy bay xuống tự sát để làm lại!
"Anh thề là anh không lừa em đi." Diệp Hi nheo mắt lại, vẻ mặt không tin tưởng, bổ đao uy hiếp: "Anh cũng đừng thề cho qua chuyện, anh xem đến cả chuyện vô lý như việc chúng ta xuyên qua cũng có thể xảy ra, lỡ đâu lúc sau anh lại bị một cái hệ thống "hứa liều trở thành sự thật" trói định thì..."
Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm khẽ run lên, trầm mặc.
Diệp Hi chọc chọc cơ ngực hắn: "Anh cũng không cần thề độc, như này nhá, nếu như anh gạt em, nửa đời sau liền không có sinh hoạt tình dục, anh có dám thề không?"
Thẩm tổng nhất thời lâm vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt!
Có thể là thực sự không dám lấy sinh hoạt tình dục nửa đời sau ra đùa giỡn, hơn nữa không thể tưởng tượng nổi sự tình đó lại xảy ra đối với mình cho nên mấy giây sau Thẩm Tu Lâm u oán thở dài nói: "Cuộn tròn ngủ trong lòng anh, chỉ một điều kiện này thôi."
Diệp Hi bỗng nhiên nhảy dựng lên trên ghế sô pha, bi phẫn gào thét: "Thẩm Tu Lâmmm!"
"..." Thẩm Tu Lâm chống cằm, mang theo chột dạ trầm mặc quay đầu ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ show ra góc nghiêng thần thánh, khí chất sắc lạnh như dao, quanh thân phảng phất ngưng tụ một tầng băng sương thật mỏng, nhưng mà, dưới vỏ bọc hoàn mỹ này...
Lại ẩn chứa một tên lưu manh!
"Thẩm Tu Lâm, anh cái đồ lưu manh này!" Diệp Hi lần này triệt để không sợ vị thủ trưởng hỗn đản này nữa, cậu vọt qua, khóa ngồi trên đùi Thẩm Tu Lâm, hai tay tóm chặt cổ áo hắn mạnh mẽ kéo, cưỡng ép hắn nhìn mình, hơn nữa còn vô cùng không biết lớn nhỏ lắc hai lần!
"Những nhiệm vụ trước có phải là anh cũng lừa em đúng không?"
Thẩm Tu Lâm thuận thế dùng hai tay nâng mông Diệp Hi, như là đang dỗ dành người yêu nhỏ tạc mao tựa mèo con trên người mình, ôn nhu nói: "Có một chút, xin lỗi, anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa."
Bởi vì thái độ nhận sai của đối phương quá tốt, Diệp Hi nhất thời không biết nói gì nữa, đành phải hừ mạnh một tiếng ý bảo mình vẫn còn rất tức giận.
"Anh thầm mến em, ngày thường em ngay cả một câu cũng không muốn nhiều lời với anh." Thẩm Tu Lâm hơi mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn Diệp Hi: "Anh ma xui qủy khiến không nhịn được."
Diệp Hi dối diện với khuôn mặt vô tội của Thẩm Tu Lâm, trong phút chốc, toàn bộ cơn giận biến mất không còn chút tăm hơi, hai gò má cậu ửng đỏ, yếu ớt nói: "Sau này không cho anh làm thế nữa."
"Ừm." Thẩm Tu Lâm khóe môi nhếch lên, dịu dàng đáp: "Sau này anh cũng sẽ không bao giờ dựa vào hệ thống để chiếm tiện nghi nữa."
Diệp Hi lườm hắn một cái, nghiêng người định bước xuống khỏi đùi Thẩm Tu Lâm, nhưng mà lúc này, hắn bỗng nhiên duỗi tay lên gáy cậu, ép cậu về phía mình, trắng trợn hỏi: "Anh có thể hôn em không?"
"Không thể!" Diệp Hi điên cuồng lắc đầu.
"Được rồi." Thẩm Tu Lâm buông tay ra: "Vậy một giờ anh lại hỏi một lần."
Diệp Hi: "..."
Quang minh chính đại hôn hôn như thế thật sự tốt sao? Đột nhiên có chút hoài niệm cái Thẩm tổng trước đây chỉ dám lén lút đùa giỡn lưu manh rồi đó!
***
Khi mặt trời chợt ló rạng ở phương đông, Diệp Hi được Thẩm Tu Lâm dẫn tới hòn đảo tư nhân trong truyền thuyết.
Lúc máy bay còn chưa hạ cánh, Diệp Hi nhìn xuống thấy phía dưới cửa sổ là một hòn đảo hình trái tim nằm giữa biển xanh bát ngát, màu xanh bao tận như chạy thẳng vào tim. Từng con sóng lăn tăn vỗ vào bờ cát, tung bọt trắng xóa, chân trời ráng hồng ánh bình minh, bên bờ chim hải âu chập chờn vỗ cánh bay qua. Quả là một thắng cảnh tuyệt đẹp!
Nếu đây không phải là cảnh chỉ có trong thế giới Mary Sue thì thật tốt, cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng được tới nơi nào thơ mộng như thế này... Diệp Hi nằm nhoài trước cửa sổ mở to hai mắt ngắm cho đã mắt mỹ cảnh, trong lòng ngập tràn sự tiếc nuối!
Máy bay dừng trên đường bay cách không xa biệt thự, Diệp Hi cùng Thẩm Tu Lâm được bọn cận vệ tiền hô hậu ủng tiến vào biệt thự. Lăn lộn suốt một ngày, Diệp Hi vừa đói bụng, lại vừa buồn ngủ. Sau khi lấp đầy bụng trước mặt đông đảo người hầu, tắm rửa sạch sẽ xong rồi quay về phòng ngủ Thẩm Tu Lâm, sắc trời đã sáng rồi.
Thẩm Tu Lâm cũng trọn một đêm chưa được nghỉ ngơi, lúc Diệp Hi đi vào phòng, hắn đã mặc xong đồ ngủ ngồi trên chiếc giường rộng hơn vạn mét vuông, cả người bị giường lớn chèn ép đến trở nên vô cùng nhỏ bé...
Khác nào muối bỏ biển!
Diệp Hi biệt nữu cố ý đi về hướng khác cách xa Thẩm Tu Lâm mấy chục mét, đá dép lê nhào vào lòng đệm mềm mại, ấm áp.
Vừa nghĩ tới phải ngủ cùng một tên gay thầm mến chính mình, cậu hoang mang vô cùng! Điều này thậm chí còn đáng sợ hơn việc ngủ chung với sếp lớn rất nhiều lần!
Ít nhất sếp sẽ không thương nhớ tiểu cúc hoa của mình huhu!
Xa xa bên kia, Thẩm Tu Lâm ngồi trên giường vẫy tay hô to với Diệp Hi: "Qua —— đây —— "
Diệp Hi ngồi xuống, khàn giọng hét lớn: "Không—— nghe—— thấy—— "
Thẩm Tu Lâm hợp tay để ở bên môi, hô: "Đừng giả ngốc nữa —— hệ thống nói phải ôm em ngủ —— anh thề—— "
Diệp Hi: "..."
Thẩm Tu Lâm dừng một chút, tiếp tục hét to: "Diệp Hi —— anh yêu em—— "
Phòng ngủ mênh mông rộng lớn truyền đi truyền lại từng đợt tiếng vang, giống như đôi tình nhân đứng trên núi hò hét lời tâm tình. Diệp Hi đứng lên, đạp lên giường đệm mềm mại như mây, chậm rãi bước tới chỗ Thẩm Tu Lâm, đỏ mặt oán giận nói: "Anh hô loạn cái gì vậy chứ!"
Thẩm Tu Lâm: "Em không thấy hét lớn tỏ tình như thế rất lãng mạn sao?"
Diệp Hi: "..."
Không không không, em sâu sắc cảm thấy ở trên giường hò hét tỏ tình như vậy rất kỳ dị đó!
Thẩm Tu Lâm xốc chăn lên, vỗ vỗ vị trí bên người, bạo ngược nói: "Nằm xuống."
Diệp Hi một mặt khảng khái hy sinh nằm sát bên cạnh Thẩm Tu Lâm.
"Đừng khẩn trương." Thanh âm từ tính hòa cùng hơi thở ấm áp đảo qua bên tai Diệp Hi: "Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ qua."
"Chỉ là ngủ mà thôi." Diệp Hi lạnh lùng giận dữ, nhanh chóng chỉnh sửa.
"Ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa." Thẩm Tu Lâm duỗi tay vòng qua eo Diệp Hi, ôm cậu vào lòng: "Giả vờ nghe lời anh, anh sẽ cho em được tự do hoạt động."
Diệp Hi cưỡng ép bản thân nhắm mắt lại, nhưng mà tim lại cứ thình thịch kinh hoàng không thôi, chóp mũi cậu để tại cơ ngực rắn chắc của Thẩm Tu Lâm, mùi thơm mát nam tính trên người đối phương cùng với nhịp tim mãnh liệt giống mình đều truyền tới vô cùng rõ ràng.
Diệp Hi mở to mắt: "... Anh đang nghĩ gì đấy?"
Thẩm Tu Lâm liếm môi, ánh mắt u ám: "Em nói xem?"
Diệp Hi được sủng mà kiêu đánh hắn một cái, ra lệnh: "Anh nhẩm lại "bát vinh bát sỉ" ngay cho em, nhẩm thành tiếng, tư tưởng chính trực thuần phác một chút, không được suy nghĩ mấy cái sự tình xa hoa dâm dật này đó."
Thẩm Tu Lâm cạn lời một hồi, cuối cùng bại trận trước đôi mắt nhỏ lấp lánh thấm nhuần tư tưởng Cách Mạng của Diệp Hi, thấp giọng nhẩm: "Lấy yêu tổ quốc làm vinh, tổn hại tổ quốc làm nhục..."
"Lặp lại lần nữa." Diệp Hi lãnh khốc ra lệnh, sau đó nhắm mắt lại.
Thẩm Tu Lâm nhẩm năm điều, rồi ngừng lại.
Thụy nhan của Diệp Hi an bình điềm tĩnh, bờ mi có chút dày hơn ở đời thực thỉnh thoảng khẽ run run, đôi môi hơi hé mở lộ ra đầu lưỡi hồng nhuận. Thẩm Tu Lâm nhìn chằm chằm đầu lưỡi dụ người của cậu, hô hấp dần dần nặng nề, không nhịn được duỗi bàn tay phải tội lỗi xuống hạ thân mình, định dùng tình phóng điện.
Không sai, ý trên mặt chữ, dùng tình phóng điện!
Nhưng mà Thẩm tổng vừa mới dùng bàn tay cảm nhận được chất dẫn hai lần, Diệp Hi liền cảnh giác mà tỉnh lại: "Anh đang làm gì đó?"
Thẩm Tu Lâm trấn định nói: "Anh phóng điện."
"Không cho, anh đàng hoàng lại một chút coi." Diệp Hi trong nháy mắt hiểu được, đồng thời để bảo đảm sau khi mình ngủ, Thẩm Tu Lâm sẽ không tiếp tục hành vi tội ác này, Diệp Hi nhanh nhẹn nắm lấy hai cánh tay Thẩm Tu Lâm gắt gao ôm vào lòng, giống như sóc con phình má giữ hạt thông chuẩn bị cho mùa đông vậy.
Thẩm tổng nhất thời bị manh đến phất cờ trong bụng!
Mỹ nhân nằm trong lòng, còn cực kỳ tàn ác bán manh, thế nhưng bản thân lại không thể tuốt, thực đau đớn...
Hai người bọn họ mỗi người mang trong mình tâm tư riêng ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh giấc đã là hoàng hôn. Diệp Hi tướng ngủ rất xấu không chỉ buông ra hai tay Thẩm tổng, hơn nữa còn đá văng chăn đi, toàn bộ áo ngủ đều bị cuốn đi lên trên, từ bụng đi lên trên ngực, toàn bộ liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Bởi vậy Thẩm tổng anh minh quyết đoán của chúng ta không chỉ thừa dịp Diệp Hi chưa tỉnh phóng điện, mà còn nhanh chóng xóa sạch sành sanh dấu vết tại hiện trường, xong rồi hắn mới dùng vẻ mặt chính nhân quân tử kéo áo ngủ xuống giúp Diệp Hi, đánh thức cậu dậy.
"Rất tốt, xem ra vật nhỏ em cuối cùng cũng học được hai chữ nghe lời." Do dục vọng gì kia đã được thỏa mãn đầy đủ, Thẩm tổng uy nghiêm tuyên bố: "Trước khi hôn lễ của chúng ta được tổ chức lần nữa, tôi quyết định cho em quyền tự do hoạt động ở trên đảo này."
***
Vì sắp tới mình lại ôn thi nên tuần này mình sẽ cố edit nhiều chương nhất có thể rồi off 1 tuần nhenn TvT. Yêu mọi người <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook