Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
-
Chương 74: Dạ thoại
Sau khi luyện tập liên tục hơn mười lần, tuy mũi tên nào cũng trúng hồng tâm nhưng Từ Ưng Bạch đã cảm thấy bả vai hơi đau đớn, bàn tay cũng bị dây cung siết đến tê dại, suy cho cùng cũng là do hắn lâu ngày không đụng đến đao binh, thân thể lại gầy yếu, thể lực không bằng người khác. Từ Ưng Bạch thở dài, khẽ bật cười, "Cũng coi như ta học được rồi nhỉ, hôm nay đến đây thôi."
Phó Lăng Nghi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Từ Ưng Bạch, lấy lòng hỏi, "Ngày xuất binh ngươi có đến tiễn ta không?"
Từ Ưng Bạch xoa vết hằn chưa tan trên lòng bàn tay, lát sau mới đáp, "Ta là thống soái, nếu không có chuyện gì đột xuất thì tất nhiên sẽ đến."
Phó Lăng Nghi mím chặt môi, khóe mắt đỏ hoe còn chưa tiêu tan đã có xu hướng ngóc đầu trở lại, nhưng y nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ lên tiếng đáp lời.
Hai người rời khỏi giáo trường, trở lại lều nghỉ ngơi. Từ Ưng Bạch đi đường mệt mỏi, Phó Lăng Nghi dứt khoát ôm eo bế hắn lên. Từ Ưng Bạch cũng đã quen nên chỉ bình tĩnh ôm lấy cổ y. Nhưng Phó Lăng Nghi lại không được tự nhiên như vậy, dù cả hai đã thẳng thắn với nhau từ sớm nhưng y vẫn sẽ bị những hành động thản nhiên như vậy làm cho tim đập loạn xạ, nhịp thở tán loạn. Y nặng nề nuốt khan, yết hầu lăn lăn. Cuối cùng Từ Ưng Bạch nhẹ nhàng thở dài, những ngón tay trắng muốt áp lên gáy y, "Ôm cổ mà thôi, ngươi căng thẳng gì chứ?"
"Ta không căng thẳng," Phó Lăng Nghi khản giọng đáp, thế nhưng nhịp tin như trống đã phản bội y. Từ Ưng Bạch khẽ cong ngón tay, lặng lẽ thở dài.
Lính tuần và các binh sĩ đi ngang qua đều cụp hết mắt xuống, rảo bước đi nhanh hơn, coi như không nhìn thấy. Các ám vệ gần đó muốn nói lại thôi, có người gãi đầu hỏi Mạnh Phàm, "Thủ lĩnh thực sự tách khỏi chủ tử được sao?"
Mạnh Phàm lắc đầu, "Ta nào biết, nhưng tính tình chủ tử trước giờ vốn cứng rắn, nếu nhất quyết muốn thủ lĩnh đi thì thủ lĩnh cũng hết cách, ngươi có thấy thủ lĩnh thắng thế chủ tử được lần nào chưa?"
"Cũng đúng," ám vệ kia đáp. "Đâu có ai dám bắt bẻ chủ tử chứ!"
Vừa dứt lời, Mạnh Phàm đã đạp cậu ta một cái, "Đừng nói nữa! Nhanh chân lên, lại bị phạt bây giờ!"
Hai người phía trước đã cách xa bọn họ vài bước, đám ám vệ nghĩ đến gương mặt hung thần ác sát của Phó Lăng Nghi thì tê dại hết cả da đầu, sợ rúm theo sau.
Ba ngày sau đoàn quân sẽ khởi hành. Đêm trước lúc lên đường, Từ Ưng Bạch bừng tỉnh giấc trong cơn khó thở và tim đập nhanh, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn ho khan mấy tiếng, theo bản năng gọi, "Lăng Nghi..." Dứt lời, hắm mới nhớ ra ngày hôm qua Phó Lăng Nghi đã gia nhập quân doanh.
Trời sáng, toàn quân lên đường. Lý Nghị chưa bao giờ thiên vị, có thể cho phép Phó Lăng Nghi đến muộn hai ngày đã là rất nể mặt Từ Ưng Bạch rồi. Hôm qua, Phó Lăng Nghi lưu luyến từng bước đi, ánh mắt ấy thật sự rất đáng thương, cũng vì vậy mà khiến Từ Ưng Bạch suýt nữa đã buột miệng bảo y ở lại. Hắn ho khan một cách đứt quãng, một tay ấn lồng ngực đau đớn, tay kia với lấy bình sứ trên đầu giường, đổ ra một viên thuốc. Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt như giấy. Chỉ tiếc là cuối cùng lý trí vẫn lớn hơn tình cảm.
Không bao lâu sau, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, ám vệ gác đêm vội vã xông vào, hoảng hốt đỡ Từ Ưng Bạch dưới đất dậy, để hắn dựa vào thành giường rồi đưa cho hắn một chén nước. Mặt nước phản chiếu đôi môi tái nhợt và tiều tụy, hắn gắng gượng uống một ngụm nhỏ, nuốt thuốc xuống mới phát hiện là nước lạnh, chảy xuống dạ dày lại càng thêm lạnh, rồi ho sặc sụa lên, đẩy chén ra.
Thuốc chưa có tác dụng, Từ Ưng Bạch đầm đìa mồ hôi lạnh, toàn thân ướt sũng như vớt từ nước đá, từ trên xuống dưới không chỗ nào cử động được. Đến giờ ám vệ mới phát hiện nước lạnh, vừa rồi vì quá vội vàng mà không kiểm tra trước, lúc này mới tái mặt quỳ xuống, "Chủ tử! Thuộc hạ không cố ý!"
Nếu đổi thành Phó Lăng Nghi, chén nước này tuyệt đối không thể là nước lạnh. Ám vệ run bần bật chờ Từ Ưng Bạch trừng phạt. Hắn khẽ chớp mắt, rút khăn ra cẩn thận lau vết máu trên tay, "Khụ khụ... Ta biết. Vốn dĩ trách nhiệm của các ngươi không phải hầu hạ ta."
Những ám vệ này từ đầu đã được huấn luyện để giết người, cướp của, dò hỏi quân tình, chứ không phải để chăm sóc người bệnh, nhất là người bệnh nặng như thế.
"Lui ra đi."
Ám vệ lo sợ dập đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của Từ Ưng Bạch thì ngập ngừng một lát, nghĩ đến lời Phó Lăng Nghi dặn mới lấy hết can đảm lên tiếng, "Chủ tử... Thủ lĩnh nói phải có người ở lại chăm sóc ngài..."
Ám vệ giơ tay tự tát mình một cái thật mạnh, "Thuộc hạ lỡ lời!"
Từ Ưng Bạch nhắm mắt lại, "Bất luận sau này ta có chuyện gì cũng không được nói cho y nữa."
Ám vệ toát mồ hôi lạnh, ra sức gật đầu tuân mệnh rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Vừa ra khỏi lều, còn chưa kịp dừng bước, cậu chàng đã bắt gặp một thiếu niên tuấn tú, đúng là Ngụy Hành. Ám vệ hành lễ, "Thất điện hạ, ngài... Đến tìm chủ tử sao?"
Ngụy Hành lắc đầu, "Không. Ta không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, vừa đi ngang qua lều của sư phụ thì thấy ngươi vội vã đi vào, sư phụ bị bệnh sao?"
Ám vệ rất kín miệng, chưa được Từ Ưng Bạch cho phép nên không dám nhiều lời, chỉ phải nói bóng gió, "Điện hạ, đêm đã khuya, xin hãy về sớm thì hơn."
Lông mày Ngụy Hành giật giật, cậu thấy hơi không yên tâm, đành hỏi thêm, "Ta muốn gặp sư phụ. Yên tâm, ta sẽ không làm phiền người quá lâu đâu."
Ám vệ suy tư một lát rồi ôm quyền nói, "Phiền điện hạ chờ một lát, thuộc hạ phải báo cho chủ tử trước, nếu chủ tử cho phép điện hạ mới được vào, còn nếu không thì mời điện hạ về cho."
Ngụy Hành gật đầu, nhìn ám vệ tiến vào. Bên trong truyền ra tiếng ho khan đứt quãng, ám vệ nhanh chóng ra ngoài, hành lễ, "Điện hạ, chủ tử mời ngài vào."
Ngụy Hành rảo bước tiến vào, vừa vào cửa đã vội thốt lên, "Sư phụ!"
Từ Ưng Bạch vứt chiếc khăn thấm máu thứ hai vào sọt rác, ngọn nến vừa thắp tỏa ra ánh sáng yếu ớt, soi tỏ gương mặt ấn tượng khó quên. Ngụy Hành có thể nhìn thấy vết máu mờ mờ giữa môi hắn. "Sư phụ... Người... Bệnh của người..."
Cậu muốn hỏi bệnh tình của Từ Ưng Bạch thế nào rồi nhưng lại không dám hỏi, sợ hắn vừa mở miệng lại nôn ra máu, chỉ có thể lại gần vuốt lưng, lo lắng nhìn sườn mặt hắn. "Làm phiền điện hạ... Đỡ thần một chút, thần không cử động được."
Ngụy Hành vội đỡ hắn dậy, tựa vào đầu giường. "Xin lỗi vì làm điện hạ sợ," Từ Ưng Bạch dịu giọng đáp, hắn biết Ngụy Hành muốn hỏi chuyện gì. Thất hoàng tử điện hạ tuy chín chắn như ông cụ non nhưng trước mặt những người lớn đáng tin cậy, cậu vẫn không khỏi để lộ cảm xúc, huống chi người trước mặt cậu là Từ Ưng Bạch. Hắn thở dốc từng hơi, nhìn Ngụy Hành nói, "Điện hạ, thần..." Hắn ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không nhắc đến bệnh tình của mình, "Đã trễ thế này sao điện hạ còn chưa ngủ?"
Ngụy Hành thật thà đáp, "Con không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, tiện đường ghé thăm sư phụ."
Từ Ưng Bạch run rẩy thở ra một hơi, thuốc có tác dụng rất nhanh làm hắn thoải mái hơn nhiều, "Điện hạ tới rất đúng lúc, ngày mai... Nếu thần không thể tiễn quân ra trận thì đành nhờ điện tạ đi thay vậy."
"Sư phụ!" Ngụy Hành đứng phắt dậy, mơ hồ nhận ra điều gì đó, "Con... Con vẫn chưa đủ giỏi... Con còn rất nhiều điều cần người dạy bảo..."
Từ Ưng Bạch vẫn dịu giọng khuyên nhủ, "Con là hoàng tử, là quân vương chúng ta nguyện trung thành, sớm muộn gì cũng phải học cách gánh vác tất cả. Huống hồ... Khụ khụ... Tài tử trên đời nhiều vô số kể, không có thần thì cũng có người khác dạy cho điện hạ. Có lẽ thần không còn nhiều thời gian bên cạnh điện hạ nữa rồi."
Ngụy Hành lo lắng nhìn Từ Ưng Bạch, tạm thời không nói nên lời. Lát sau cậu mới lên tiếng, "Đợi đến khi thắng trận chúng ta sẽ đến tìm Trần thái y, y thuật của ngài ấy cao siêu như vậy thì nhất định sẽ có cách."
Từ Ưng Bạch chăm chú nhìn Ngụy Hành, không nỡ dập tắt hi vọng trong mắt cậu, "Mong là vậy."
Nói rồi, hắn lấy một sợi dây màu đỏ trong tay áo ra đưa cho Ngụy Hành, ôn hòa bảo, "Sợi dây này vốn dĩ được buộc vào một miếng ngọc, đó là di vật mẹ thần để lại. Về sau, thần bán miếng ngọc đi, ông chủ tiệm thấy thần không nỡ bán nên mới để sợi dây này lại. Thần luôn mang theo nó bên mình, gần hai ngày nay tranh thủ thời gian kết lại thành vòng tay. Nếu ngày mai thần thật sự không đi được... Vậy thì nhờ điện hạ thay thần đưa nó cho Phó Lăng Nghi."
Ngụy Hành cảm thấy như vừa nhặt được một củ khoai tây nóng bỏng, run cả tay, "Thứ quan trọng như vậy... Sư phụ, ngài vẫn nên tự mình đưa cho y thì hơn..."
Từ Ưng Bạch lắc đầu, từ vẻ mặt đến giọng điệu đều vô cùng bình tĩnh, "Điện hạ thay thần đi thôi. Y phải đi, gặp nhau sẽ lưu luyến rồi lại càng khổ sở."
"Vậy đừng để y đi là được! Huống hồ nếu có y ở đây, sư phụ cũng sẽ được chăm sóc tốt hơn nhiều."
Từ Ưng Bạch lắc đầu, ngữ điệu chậm rãi mà kiên quyết, "Điện hạ, những lúc cần thiết, con phải học được cách buông bỏ." Phải dứt bỏ được cảm tình, buông bỏ được những cố chấp để làm những việc quan trọng hơn.
Từ Ưng Bạch có vẻ hơi khổ sở nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hòa, "Huống hồ, sói lại thuộc về tự nhiên, nếu cứ giữ bên con người rồi được nuông chiều, khi con người ấy chết thì nó cũng sẽ chết. Thần không biết làm vậy có níu chân y được hay không... Nhưng thần vẫn muốn thử một lần."
Ngụy Hành yên lặng nhìn Từ Ưng Bạch một lát rồi cúi đầu, "Con hiểu rồi, sư phụ."
Nghe vậy, Từ Ưng Bạch khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ, sau đó lồng ngực hắn chợt phập phồng kịch liệt, lên cơn ho hồi lâu mới dừng lại, may thay lần này không ho ra máu, không đáng sợ nữa.
Ngụy Hành thấp thỏm nhìn hắn. Một lúc lâu sau, Từ Ưng Bạch mới lên tiếng, "Đêm đã khuya rồi, điện hạ về đi."
Ngụy Hành nắm chặt sợi dây đỏ trong tay, đỡ Từ Ưng Bạch nằm xuống, hành lễ rồi thổi tắt nến, cuối cùng mới miễn cưỡng ra về. Gió mạnh thổi qua khe núi, trăng sáng sao thưa, đâu đây có tiếng chim đa đa văng vẳng. Cậu ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, chỉ còn hơn hai giờ nữa trời sẽ sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook