Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
-
Chương 57: Đường hẹp
Từ Ưng Bạch nghe giọng điệu như đang nghiến răng nghiến lợi thì không khỏi quay đầu lại. Phó Lăng Nghi xoay người trong lòng đối mặt với mình, nắm chặt lấy vạt áo bên hông hắn đến nhăn nhúm, ngẩng đầu khàn giọng hỏi, "Thật vậy sao?" Ngữ điệu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Từ Ưng Bạch lại vô cớ cảm thấy mình chỉ cần nói một câu "Đúng vậy" thôi thì người này có thể lập tức xách đao đến Linh Châu băm Ngụy Chiếu thành thịt vụn.
Từ Ưng Bạch cúi đầu nhìn y một hồi, cặp mắt hổ phách trong trẻo sáng ngời, phản chiếu gương mặt người thương. Phó Lăng Nghi nuốt khan, gần như tự sa ngã mà dời mắt, "Đừng... Đừng nhìn ta..."
Từ Ưng Bạch chớp chớp mắt, tóc dài xõa bên tai. Hắn vuốt ve vết hằn trên cổ Phó Lăng Nghi chốc lát rồi ấn nhẹ lên yết hầu làm sống lưng y hơi run rẩy, hai hàm răng đánh vào nhau. Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, ôn tồn khuyên nhủ, "Có lẽ khoảng tám chín phần là đúng rồi. Nhưng ngươi phải nhớ rằng ta vẫn ở đây, cho nên không được hành động thiếu suy nghĩ."
Mí mắt Phó Lăng Nghi run lên, y gật đầu ôm Từ Ưng Bạch không chịu nhúc nhích.
Bên trong thành Linh Châu, Ngụy Chiếu ghìm cương ngựa trước cửa Ngưỡng Khiếu Đường, dẫn tùy tùng vào trong uống rượu. Ngưỡng Khiếu Đường này có thể thoải mái kinh doanh như vậy nghe nói là vì có quan gia chống lưng nên cũng không ai dám giương oai, hơn nữa rượu ở đây cũng là tuyệt đỉnh, khách tới uống rượu có cả quan chức lẫn người trong giang hồ. Ngụy Chiếu dẫn người vào một gian phòng chữ Thiên, tên nam sủng giống Từ Ưng Bạch ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Hải Đường vừa thấy bọn họ đến thì chu đáo phái một vài cầm sư đến mua vui, còn đích thân ra trận mời rượu. Nàng vừa rót rượu, vừa lén lút liếc nhìn nam sủng kia. Người này quả thực có điểm giống Từ Ưng Bạch, nhưng phong thái lại khác nhau như trời với đất. Mời rượu xong, Hải Đường và những người khác đứng đợi bên ngoài, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng xin tha khó nghe vọng ra.
Bên trong, Ngụy Chiếu thích thú nhìn một đám người vây quanh nam sủng của mình. Nhưng rất nhanh, nốt ruồi son giữa trán rơi ra, Ngụy Chiếu bực bội quát ngừng, tiến lên bóp cằm chàng ta. Nam sủng rưng rưng nhìn gã, nước mắt lưng tròng gọi, "Thế tử..." Chưa kịp dứt lời thì cái tát đã giáng xuống, đầu lệch sang một bên, chàng ta vừa định mở miệng, máu tươi đã hộc ra.
Ngụy Chiếu sầm mặt, "Ai cho phép ngươi cọ rớt chu sa! Tô lại ngay, nếu không giống thì đợi bị ném vào chuồng ngựa đi."
Nam sủng nghe vậy thì quên cả khóc, hoảng loạn bò dậy chạy ra ngoài, lập tức đụng phải Hải Đường. Thị nữ phía sau nàng thấy bộ dạng thê thảm của chàng ta thì không khỏi sợ hãi kêu lên. Nam sủng lại hoàn toàn không để ý, nài nỉ hỏi, "Tỷ tỷ, ở đây có chu sa không?"
"Có," Hải Đường đáp. "Đi theo ta."
Nam sủng rối rít cảm ơn rồi đi theo Hải Đường vào một gian phòng. Hải Đường thấy mặt mũi người này toàn là máu, nửa bên mặt còn sưng lên nên tốt bụng mang đến một chiếc khăn ấm lau mặt rồi đưa cho chàng ta một hộp chu sa. Nam sủng kia lau mặt xong, lớp trang điểm trôi đi, Hải Đường nhìn kỹ hơn thì phát hiện diện mạo này không giống Từ Thái úy lắm, không khỏi nhận xét, "Ngươi rửa mặt xong nhìn khác quá."
Nam sủng lập tức trở nên lo lắng, còn xin thêm thuốc mỡ rồi cẩn thận bôi lên mặt. Hải Đường ra vẻ khó hiểu hỏi, "Sao phải tô vẽ như vậy chứ, vẻ ngoài của ngươi vốn đã rất đẹp rồi mà."
Chàng ta nghe vậy kiêu ngạo đáp, "Thế tử thích thế. Ở Linh Châu này không một ai vẽ giống bằng ta đâu!"
Hải Đường biến sắc, "Giống ư? Không biết người nào có thể được thế tử coi trọng như vậy?"
"Nghe nói là một vị quan lớn họ Từ. Ta đã thấy bức họa thế tử vẽ người đó rồi, quả thực rất đẹp, như tiên nhân vậy, chẳng trách thế tử lại thích. Ta có thể giống với ngài ấy cũng là phúc, còn được thưởng rất nhiều tiền đấy." Chàng ta vừa nói vừa trang điểm lại gương mặt, xong xuôi thì tung tăng trở về.
Hải Đường ngồi đó thở dài, bảo cô gái xinh đẹp bên cạnh, "A Lệ, mang giấy bút tới đây." Không biết qua bao lâu nàng mới gửi thư đi, trở về đúng lúc căn phòng kia mở cửa. Ngụy Chiếu cau có bước ra, tùy tùng phía sau nâng cáng mang nam sủng kia theo sau, quần áo chàng ta rách tả tơi, cẳng chân chồng chất vết thương yếu ớt buông thõng xuống. A Lệ sợ hãi nói nhỏ, "Cầm sư nói bọn họ vừa gọi tên húy của thái úy, vừa bẻ..." Gân xanh trên trán Hải Đường giật mạnh.
Ngày hôm sau, thư đến tay ám vệ. Lúc đó Từ Ưng Bạch đang xem bản đồ. Thành Linh Châu có bảy ngàn binh, trong tay hắn có bốn ngàn binh, đánh từ dưới lên thì khó lòng hạ được thành, huống chi Hạ Châu còn ngay sát Linh Châu, một khi động thủ, Hạ Châu tiếp viện, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Từ Ưng Bạch thở dài, nhu cầu cấp thiết là tìm cách cạy một lỗ thủng ở Linh Châu.
Từ Ưng Bạch nhìn lại bản đồ thêm lần nữa, Phó Lăng Nghi đi theo như hình với bóng, trong tay còn cầm một chén thuốc, y nếm thử thấy không nóng mới múc một thìa đút cho Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch cúi đầu uống thuốc, gương mặt điềm tĩnh nhăn nhó lại vì đắng nhưng vẫn gắng gượng nuốt vào. Lúc này ám vệ mang thư đến, Từ Ưng Bạch rút một tay trong ống tay áo ra nhận lấy thư, vừa đọc qua mày đã nhíu chặt. "Đúng là... càn rỡ." Hắn buông thư xuống, vẻ mặt một lời khó nói hết, cau mày nhìn cả lá thư lẫn tấm bản đồ không nói, chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo và nguy hiểm. Nếu đã không thể đột phá từ bên ngoài thì đành phải tấn công từ bên trong.
Ngày hôm sau, tại cửa thành Linh Châu, Từ Ưng Bạch bước xuống xe, hắn buộc tóc thành đuôi ngựa cao, đeo mặt nạ tử kim của Phó Lăng Nghi, người đang theo sau nửa bước. Hắn vịn cổ tay Phó Lăng Nghi, được đỡ bước đi từng bước, phía sau là các ám vệ cải trang thành dân thường. Cửa thành có binh lính tuần tra cực kỳ nghiêm ngặt, một tên cao giọng quát Từ Ưng Bạch, "Tháo mặt nạ xuống mau!"
Phó Lăng Nghi nhíu mày, "Chủ tử nhà ta dung mạo bị tổn hại, sợ sẽ làm bẩn mắt quân gia, hay là..."
Y chưa kịp dứt lời thì đã bị hét vào mặt, "Bớt nói nhảm đi! Bảo ngươi tháo thì phải tháo!"
Ánh mắt Phó Lăng Nghi lóe lên tia nguy hiểm, đang định lên tiếng thì một giọng nói quen thuộc đã cắt ngang, "Thôi, cho bọn họ đi qua đi!"
Phó Lăng Nghi ngẩng phắt đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên mặc giáp, khuôn mặt ngăm đen xăm hai chữ "Tội thần" đang canh giữ cửa thành. Tên lính vênh váo tự đắc nọ bỗng dưng trở nên cung kính, nịnh nọt hỏi, "Hôm nay Vương bách hộ lại tới Tây Môn sao?"
Vương Huy ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn Phó Lăng Nghi. Toàn thân y cứng đờ, mấp máy môi, chợt nghe thấy Vương Huy quát, "Sao đây! Còn chưa đi à!"
Phó Lăng Nghi dứt khoát nhắm mắt lại, dẫn Từ Ưng Bạch rời đi. Vương Huy im lặng đứng nhìn theo một chốc rồi đổi thủ vệ gác cổng. Tên lính vừa rồi đã đi xa, bực bội chửi thầm, "Không phải chỉ là một tên bách hộ thôi sao? Còn là tội thần, ra oai cái gì chứ!"
Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi lặng lẽ tiến đến Bích Xuân Lâu bên cạnh Ngưỡng Khiếu Đường, đến khi vào một gian phòng chữ Thiên, Từ Ưng Bạch mới tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống. Vốn dĩ hắn định để một ám vệ thay mình đến Linh Châu, nhưng suy đi tính lại vẫn thấy không ổn. Ngụy Chiếu là kẻ mưu mô tàn độc, bên cạnh có rất nhiều phụ tá tài ba, còn biết mặt hắn, một "Từ Ưng Bạch" đột nhiên xuất hiện ắt sẽ khiến gã hoài nghi, nếu ám vệ bị phát hiện là giả mạo thì chỉ e sẽ rút dây động rừng, lành ít dữ nhiều. Vả lại, nếu Từ Ưng Bạch thực sự xuất hiện ở Linh Châu, còn ngu ngốc tự chui đầu vào rọ, rơi vào tầm khống chế của mình, chẳng phải đã đủ khiến gã thả lỏng cảnh giác hay sao?
Từ Ưng Bạch cắn một miếng bánh hoa quế, gõ gõ nắp chén trà. Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, A Lệ ló đầu vào, thì thầm, "Đại nhân, thế tử Ninh Vương sắp đến Ngưỡng Khiếu Đường rồi."
Đầu ngón tay Từ Ưng Bạch khựng lại, hắn lập tức đứng dậy. Đường phố Linh Châu náo nhiệt vô cùng, vừa đến cửa Bích Xuân Lâu, hắn trông thấy những tiểu thương đang yên ổn bày hàng bỗng bỏ chạy tán loạn, một bóng người ngạo nghễ cưỡi ngựa lao đến từ xa, vó ngựa đá đổ cả một cửa hàng kẹo bên đường. Vẻ mặt Từ Ưng Bạch lập tức lạnh băng.
Ngựa phi ngang qua Bích Xuân Lâu thì ngừng lại, Ngụy Chiếu sửng sốt ghìm cương, nam sủng trong lòng đang khóc lóc ôm eo gã oai oái kêu sợ hãi, thấy ngựa đột ngột dừng lại thì khó hiểu nhìn theo tầm mắt gã. Một bóng người như được làm từ băng tuyết đang đứng bên cửa Bích Xuân Lâu, mắt mày như họa, chỉ một ánh mắt thoáng qua đã khiến người ta mất hồn mất vía, nhung nhớ cả đời. Nam sủng sững sờ há hốc miệng, lầm bầm, "Không thể nào... Không thể có người vẽ giống hơn ta, đẹp hơn ta được..."
Phó Lăng Nghi phía sau nghiến răng nghiến lợi nhìn Ngụy Chiếu và nam sủng giống với Từ Ưng Bạch trong lòng gã. Chàng ta gần như không mảnh vải che thân, thân thể chi chít những vết thương lớn nhỏ, trên đùi, tay và cổ đều đeo xích sắt. Người này còn giống với Từ Ưng Bạch, Ngụy Chiếu cũng muốn làm thế với Từ Ưng Bạch hay sao?!!!
Máu tanh xộc lên cuống họng, ánh mắt Phó Lăng Nghi tối sầm dán chặt lên người Ngụy Chiếu, tay đã đặt lên đoản đao trong tay áo, muốn một chiêu chém chết tên chó má này ngay lập tức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook