Tả Thật Thế Giới Phái Mary Sue
-
Chương 29
"Ám chỉ cũng không sao." - Nguyên soái vươn tay, dùng năm ngón tay nâng cằm Diệp Hi giống như đang nâng một trái cây xinh đẹp mọng nước, để cậu ngẩng đầu nhìn vào mình, con ngươi thâm thúy như biển chiếu lên gương mặt sáng trong như ánh trăng của thiếu niên, hứng thú nghiền ngẫm trong đáy mắt nhanh chóng thay thế bằng sự tiếc nuối: "Ta rất muốn giúp em hoàn thành ước mơ ấy."
Không thể đọc hiểu thông qua ánh mắt - tinh thần Diệp Hi run lên, thậm chí còn làm tốt chuẩn bị nhận thưởng EXP, thế nhưng...
Nguyên soái dùng ngón tay đè niết lên môi Diệp Hi, nhìn cánh môi hồng nhuận mê người như cánh hoa bị mình nghiền niết đến biến dạng, làm xong động tác này, hắn thở dài buông tay, thấp giọng nói: "Nhưng thật đáng tiếc, ta là người theo chủ nghĩa độc thân."
Diệp Hi dùng ánh mắt thất vọng từ tận đáy lòng nhìn hắn, hỏi: "Vì sao?"
Cải quỷ gì vậy? Trong thế giới Mary Sue mà lại có nam phụ theo chủ nghĩa độc thân á?
Nguyên soái mỉm cười lắc lắc đầu, lảng tránh không đáp, dùng giọng điệu như đang xử lý chuyện công, nói: "Ta có thể đưa em rời hòn đảo này. Ở trên lãnh thổ quốc gia của chúng ta, em có quyền lựa chọn bạn đời để kết hôn, hành vi cưỡng ép em hay là người khác kết hôn đều là hành vi trái pháp luật, thân là quân nhân, ta có nghĩa vụ giải cứu em khỏi đây... Đến lúc đó, em có đồng ý theo ta rời đi không?"
Diệp Hi vội vàng gật đầu: "Đương nhiên em đồng ý, nhưng anh rời hòn đảo này bằng cách nào?"
Không hổ là nguyên soái, đến cả tán tỉnh cũng nói thoáng như vậy, chủ nghĩa độc thân cái quỷ gì chứ, chắc chắn là lạt mềm buộc chặt!
Hơn nữa, đoán không chừng đây là do hệ thống đang gia tăng độ khó, sát thủ trước đó có giá trị EXP 4 vạn lận, có lẽ vị nguyên soái theo chủ nghĩa độc thân này tầm tầm khoảng năm vạn...
Diệp Hi tính toán chi li trong lòng, vui vẻ tính toán cấp bậc của mình và Thẩm Tu Lâm sắp tới.
"Trước khi quân hạm chìm, ta đã gửi tín hiệu cứu viện khẩn cho tổng bộ." - Nguyên soái đánh gãy tính toán trong lòng của Diệp Hi, móc một dụng cụ nhỏ tinh xảo từ trong túi quần quân phục ướt sũng, quơ quơ trong tay, thần sắc trầm ổn khiến người ta an tâm: "Đây là dụng cụ phát tín hiệu quân dụng, tuy đã hỏng trong lúc dạt tới nơi này, nhưng quanh khu vực này chỉ có một hòn đảo, phương vị của ta chắc chắn đã được tỏa định. Chưa tới mấy ngày sau quân cứu viện sẽ tìm tới, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp đưa em rời khỏi nơi đây, còn vài ngày nay... Xuất phát từ an toàn trước khi bỏ đi, ta không muốn gặp mặt với vị Nam Cung thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh kia, dù sao thì ta sẽ mang vị hôn phu của hắn rời đi, ta không muốn để hắn có phòng bị."
Diệp Hi gật đầu như gà mổ thóc: "Anh nói đúng, trước khi cứu viện tới, tốt nhất là không để anh ta biết sự tồn tại của anh, ngày thường ở nơi này không có người lui tới, anh chỉ cần không ra khỏi cánh cửa này, thì sẽ không có ai phát hiện ra anh." - Nói xong, vì không cho nguyên soái đổi chủ ý, Diệp Hi càng nhấn mạnh sự biến thái và độc chiếm dục của Nam Cung thiếu gia, vừa nhìn thấy vị hôn phu của mình tiếp xúc với đàn ông xa lạ sẽ điên cuồng đánh sét phóng điện quạt gió lốc! Cho nên tốt nhất là không nên tìm phiền toái!
Đúng mà, lời tui nói đều là sự thật mà, không thể coi lời nói đó là đang bôi đen Thẩm tổng, Diệp Hi yên tâm thoải mái nghĩ.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi anh." - Tuy trong lòng Diệp Hi không hề để ý nhưng vì tỏ vẻ mình rất quan tâm đối phương, nên thể thức hóa hỏi: "Sao anh lại bị dạt tới đây? Là gặp phải tai nạn trên biển sao?"
Nguyên soái ậm ừ một tiếng, nói: "Ở trên biển, ta đuổi bắt một tên tội phạm nguy hiểm bị truy nã cấp S trên một ngàn quốc gia, nhưng trên đường bất ngờ gặp phải sóng thần... Chính là vậy."
Diệp Hi lập tức nũng nịu tỏ vẻ sóng thần đáng sợ quá đi hức hức hức, rồi lại bày ra vẻ mặt sùng bái điên cuồng ca ngợi nguyên soái có gan vật lộn với sóng thần, thật là anh dũng thật là mạnh mẽ, thành công thu được hư vinh và thỏa mãn của nguyên soái giống đực.
Nói về khoảng cách, Diệp Hi đã tuần tra một vòng khắp nơi ở đây, phòng này rất nhỏ, chỉ có hai tầng, một tầng nhìn không quá một trăm mét vuông, ở trong thế giới Mary Sue thì nơi này chật chội còn không bằng một cái ký túc xá, nhưng ở đây lại đầy đủ dụng cụ sinh hoạt, đồ dùng bếp và nấu ăn đều đủ cả, hơn nữa vòi nước còn có nước ngọt, để nhóm nam phụ sống ở đây vài ngày cũng không thành vấn đề.
"Vậy em về trước đây..." - Cảm thấy mình và nguyên soái đã nói tầm tầm rồi, Diệp Hi tính toán đi tiếp xúc với nam phụ tiếp theo, đang muốn cáo biệt nguyên soái, bên ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Hi chính là Thẩm Tu Lâm đuổi tới, nhưng nghĩ lại lại không thấy thích hợp, căn cứ theo cách nói của Thẩm Tu Lâm, chỉ có khi nào hệ thống tuyên bố nhiệm vụ "bắt giữ Mộ Dung Tuyệt Thế" thì hắn mới có thể nắm giữ được tọa độ của Diệp Hi, còn những lúc không có nhiệm vụ bắt giữ thì không thể có tọa độ... Đạo lý này đều hiểu nhưng Thẩm tổng ghen rất là đáng sợ a a a!
Vì thế khi nguyên soái bình tĩnh đi tới mở cửa, Diệp Hi chột dạ như tra nam đi yêu đương vụng trộm bị vợ cả bắt gian, đang có xu hướng nhét mình xuống dưới tủ bát!
Cửa mở, nguyên soái đỡ then cửa đứng nghiêng người, một con cua biển lớn buông càng lớn, cùm cụp cùm cụp bò ngang vào.
-- Tiếng gõ cửa vừa nãy, là một con cua.
"..." - Diệp Hi lập tức chui ra tủ bát, khi nguyên soái giương mắt nhìn qua thì lập tức hồi phục lại vẻ đoan trang ưu nhã, nhìn con cua không chớp mắt.
Nguyên soái cong cong khóe môi, mở rộng cửa, ngoắc ngoắc tay với bên ngoài.
Vì thế, đủ loại hải sản các loại màu sắc nối đuôi nhau liên tiếp đi vào, trên lưng tôm hùm chở bảo ngư, tám chân nhỏ tạch tạch tạc đi vào, cá salmon gian nan phịch một tiếng bên chân nguyên soái nuốt xuống hơi thở cuối cùng, cua to tráng kiện vừa giơ càng mang theo một con nhím biển bò ngang ngay ngắn theo một hàng, rùa biển chờ bạch tuộc và con hào chậm rãi bò theo sau...
"Đã đến giờ dùng bữa tối." - Nguyên soái vỗ vỗ tay, uy nghiêm ra lệnh: "Nghiêm!"
Nhóm hải sản có thể tự ý thức hành động lập tức đồng loạt đứng nghiêm chỉnh một hàng, bạch tuộc mềm mại không xương cũng đứng thẳng, nhưng chẳng mấy chốc lại mềm oặt xuống, túi não nằm liệt trên tám xúc tua, trông thật là đáng thương.
Diệp Hi khóc không ra nước mắt nhìn đám hải sản béo mập này, trong lòng chua xót!
Nguyên soái vô cùng bình dân lấy ra một cái chậu từ trong tủ bát, nhặt từng con vào trong, rồi lại đổ chúng vào trong bồn rửa, mở vòi nước, lại ra lệnh: "Tắm rửa!"
Nhóm hải sải nghe lời, bắt đầu tắm rửa......
"Thú vị chứ?" - Nguyên soái mỉm cười ngó qua Diệp Hi, giải thích nói: "Thân thể ta từ khi sinh ra đã ẩn chứa sức mạnh của biển cả, ta có thể tự do sai khiến tất cả sinh vật trên biển."
Diệp Hi không biết cố gắng nuốt nước miếng, mắt trông mong hỏi: "Vậy anh có thể để bọn chúng nhảy vào trong nồi không?"
Nguyên soái cười: "Có thể, em muốn xem?"
Trong lòng Diệp Hi nhỏ máu, ánh mắt lấp lóe, giống như là đang khóc vậy, run giọng nói: "Không muốn xem, với em, điều đó thật... quá tàn nhẫn."
Không sai! Trơ mắt nhìn từng con tung tăng nhảy nhót nhảy vào trong nồi bị nấu chín đối với một kẻ nhiều ngày chưa ăn đàng hoàng một bữa cơm như Diệp Hi mà nói, điều đó quá tàn nhẫn! Nhìn không thể ăn, càng khiến người ta phát thèm hơn!
Nhưng nguyên soái lại không nghĩ tới "tàn nhẫn" nằm trong phương diện này, còn tưởng nằng đó là do tiểu thiếu gia tâm địa thiện lương không thể sát sinh, nhìn bộ dáng Diệp Hi lã chã chực khóc vì thèm ăn, trong lòng hắn chua xót, nhịn không được mà giơ tay xoa mặt Diệp Hi, ôn thanh an ủi: "Ta không giết chúng trước mặt em, đừng khổ sở."
Diệp Hi u buồn gật gật đầu, lại sầu bi thở dài, nói: "Vì sao em lại gặp anh trong hoàn cảnh này cơ chứ..."
Người này chính là bàn tay vàng "được miễn phí lựa chọn và ăn hải sản miễn phí không giới hạn" a!
Nếu trên thế giới thật có một người bạn như nguyên soái thì thật tốt, không chỉ có thể tùy ý ăn uống, mà có thể từ chức rồi mở một nhà hàng buffet hải sản tươi ngon giá rẻ!
Mà bên kia, nghe xong Diệp Hi nói, ánh mắt nguyên soái lập tức thất thần bừng tỉnh.
Đúng vậy, nếu như trong cơ thể không có huyết thống cự yêu Bắc Hải thì thật tốt, nếu như đêm trăng tròn không biến thành quái vật tàn bạo khát máu thì thật tốt, nếu như có thể gặp vị tiểu thiếu gia Mộ Dung gia này ở một hoàn cảnh khác... thì thật tốt.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Nhận thấy ý chí sắt thép của mình đang dần tan chảy, nguyên soái vội vàng cắn răng hủy đi suy nghĩ này.
"Haiz, em đi trước đây." - Diệp Hi lưu luyến quay đầu nhìn đám hải sản, đứng dậy đi tới cửa, ngoảnh đầu nói với nguyên soái: "Có thời gian, em sẽ tới thăm anh."
"Được." - FA ba mươi năm nay, nguyên soái vẫy vẫy tay, bật gas nấu nước, cố gắng phân tán khát vọng lưu luyến của mình đối với Diệp Hi, trước khi Diệp Hi đóng cửa, hắn thô thanh thô khí nhắc nhở: "Tối mai, ta còn có một số việc cần phải xử lý, em không cần phải qua đây."
Diệp Hi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Nhưng không tới mới là lạ! Chỉ trông cậy vào mỗi tối mai anh phát điên để chinh phục mà thôi, người anh em à!
Ra khỏi phòng nguyên soái, Diệp Hi chạy bộ tới một căn phòng nhỏ khác cách phòng nguyên soái chừng hai mươi mét, bật đèn, cũng trong dự kiến nhìn thấy vương tử điện hạ vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên sàn.
Diệp Hi chỉnh sửa đầu tóc, thanh thanh cổ họng, dán bên tai vương tử nhẹ nhàng gọi: "Mau tỉnh."
Quả nhiên, vương tử cũng giây tỉnh.
Người đàn ông tóc vàng anh tuấn cao lớn mê mang sờ soạng khắp nơi, bò lên từ trên thảm, làm vương tử lớn lên từ trong hoàng cung, ngay cả động tác chật vật như bò trên sàn cũng được anh làm rất tự nhiên ưu nhã.
"Anh tỉnh rồi." - Nghe nói người không nhìn thấy sẽ có thính giác rất nhạy bén! Diệp Hi nghĩ, nặn ra giọng nói ôn nhu mật ngọt nhất của mình, nói: "Anh đừng sợ, em không phải người xấu, anh hôn mê trên bãi cát, là em cứu anh tới đây."
Biểu tình vương tử nhanh chóng chuyển từ mê man sang trấn tĩnh, anh quay đầu về phía âm thanh, ánh mắt hướng về Diệp Hi, lộ ra nụ cười lễ phép đoan trang, dùng khẩu âm nước ngoài lại nhuần nhuyễn nói: "Ta biết, có được một giọng nói dịu dàng êm tai như vậy sao có thể là người xấu chứ? Vô cùng cám ơn cậu đã trợ giúp, xin hỏi nơi đây là đâu?"
Vì thế Diệp Hi lặp lại một đoạn như lúc nói với Mặc Sĩ X nguyên soái bên kia, bao gồm cả phần tự giới thiệu và độ biến thái của vị hôn phu điên rồ đến cỡ nào!
......
Đang đứng ở biệt thự cửa nôn nóng chờ đợi Diệp Hi về nhà - Thẩm Tu Lâm: "Ác -- Xì!"
Không thể đọc hiểu thông qua ánh mắt - tinh thần Diệp Hi run lên, thậm chí còn làm tốt chuẩn bị nhận thưởng EXP, thế nhưng...
Nguyên soái dùng ngón tay đè niết lên môi Diệp Hi, nhìn cánh môi hồng nhuận mê người như cánh hoa bị mình nghiền niết đến biến dạng, làm xong động tác này, hắn thở dài buông tay, thấp giọng nói: "Nhưng thật đáng tiếc, ta là người theo chủ nghĩa độc thân."
Diệp Hi dùng ánh mắt thất vọng từ tận đáy lòng nhìn hắn, hỏi: "Vì sao?"
Cải quỷ gì vậy? Trong thế giới Mary Sue mà lại có nam phụ theo chủ nghĩa độc thân á?
Nguyên soái mỉm cười lắc lắc đầu, lảng tránh không đáp, dùng giọng điệu như đang xử lý chuyện công, nói: "Ta có thể đưa em rời hòn đảo này. Ở trên lãnh thổ quốc gia của chúng ta, em có quyền lựa chọn bạn đời để kết hôn, hành vi cưỡng ép em hay là người khác kết hôn đều là hành vi trái pháp luật, thân là quân nhân, ta có nghĩa vụ giải cứu em khỏi đây... Đến lúc đó, em có đồng ý theo ta rời đi không?"
Diệp Hi vội vàng gật đầu: "Đương nhiên em đồng ý, nhưng anh rời hòn đảo này bằng cách nào?"
Không hổ là nguyên soái, đến cả tán tỉnh cũng nói thoáng như vậy, chủ nghĩa độc thân cái quỷ gì chứ, chắc chắn là lạt mềm buộc chặt!
Hơn nữa, đoán không chừng đây là do hệ thống đang gia tăng độ khó, sát thủ trước đó có giá trị EXP 4 vạn lận, có lẽ vị nguyên soái theo chủ nghĩa độc thân này tầm tầm khoảng năm vạn...
Diệp Hi tính toán chi li trong lòng, vui vẻ tính toán cấp bậc của mình và Thẩm Tu Lâm sắp tới.
"Trước khi quân hạm chìm, ta đã gửi tín hiệu cứu viện khẩn cho tổng bộ." - Nguyên soái đánh gãy tính toán trong lòng của Diệp Hi, móc một dụng cụ nhỏ tinh xảo từ trong túi quần quân phục ướt sũng, quơ quơ trong tay, thần sắc trầm ổn khiến người ta an tâm: "Đây là dụng cụ phát tín hiệu quân dụng, tuy đã hỏng trong lúc dạt tới nơi này, nhưng quanh khu vực này chỉ có một hòn đảo, phương vị của ta chắc chắn đã được tỏa định. Chưa tới mấy ngày sau quân cứu viện sẽ tìm tới, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp đưa em rời khỏi nơi đây, còn vài ngày nay... Xuất phát từ an toàn trước khi bỏ đi, ta không muốn gặp mặt với vị Nam Cung thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh kia, dù sao thì ta sẽ mang vị hôn phu của hắn rời đi, ta không muốn để hắn có phòng bị."
Diệp Hi gật đầu như gà mổ thóc: "Anh nói đúng, trước khi cứu viện tới, tốt nhất là không để anh ta biết sự tồn tại của anh, ngày thường ở nơi này không có người lui tới, anh chỉ cần không ra khỏi cánh cửa này, thì sẽ không có ai phát hiện ra anh." - Nói xong, vì không cho nguyên soái đổi chủ ý, Diệp Hi càng nhấn mạnh sự biến thái và độc chiếm dục của Nam Cung thiếu gia, vừa nhìn thấy vị hôn phu của mình tiếp xúc với đàn ông xa lạ sẽ điên cuồng đánh sét phóng điện quạt gió lốc! Cho nên tốt nhất là không nên tìm phiền toái!
Đúng mà, lời tui nói đều là sự thật mà, không thể coi lời nói đó là đang bôi đen Thẩm tổng, Diệp Hi yên tâm thoải mái nghĩ.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi anh." - Tuy trong lòng Diệp Hi không hề để ý nhưng vì tỏ vẻ mình rất quan tâm đối phương, nên thể thức hóa hỏi: "Sao anh lại bị dạt tới đây? Là gặp phải tai nạn trên biển sao?"
Nguyên soái ậm ừ một tiếng, nói: "Ở trên biển, ta đuổi bắt một tên tội phạm nguy hiểm bị truy nã cấp S trên một ngàn quốc gia, nhưng trên đường bất ngờ gặp phải sóng thần... Chính là vậy."
Diệp Hi lập tức nũng nịu tỏ vẻ sóng thần đáng sợ quá đi hức hức hức, rồi lại bày ra vẻ mặt sùng bái điên cuồng ca ngợi nguyên soái có gan vật lộn với sóng thần, thật là anh dũng thật là mạnh mẽ, thành công thu được hư vinh và thỏa mãn của nguyên soái giống đực.
Nói về khoảng cách, Diệp Hi đã tuần tra một vòng khắp nơi ở đây, phòng này rất nhỏ, chỉ có hai tầng, một tầng nhìn không quá một trăm mét vuông, ở trong thế giới Mary Sue thì nơi này chật chội còn không bằng một cái ký túc xá, nhưng ở đây lại đầy đủ dụng cụ sinh hoạt, đồ dùng bếp và nấu ăn đều đủ cả, hơn nữa vòi nước còn có nước ngọt, để nhóm nam phụ sống ở đây vài ngày cũng không thành vấn đề.
"Vậy em về trước đây..." - Cảm thấy mình và nguyên soái đã nói tầm tầm rồi, Diệp Hi tính toán đi tiếp xúc với nam phụ tiếp theo, đang muốn cáo biệt nguyên soái, bên ngoài phòng bỗng truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Hi chính là Thẩm Tu Lâm đuổi tới, nhưng nghĩ lại lại không thấy thích hợp, căn cứ theo cách nói của Thẩm Tu Lâm, chỉ có khi nào hệ thống tuyên bố nhiệm vụ "bắt giữ Mộ Dung Tuyệt Thế" thì hắn mới có thể nắm giữ được tọa độ của Diệp Hi, còn những lúc không có nhiệm vụ bắt giữ thì không thể có tọa độ... Đạo lý này đều hiểu nhưng Thẩm tổng ghen rất là đáng sợ a a a!
Vì thế khi nguyên soái bình tĩnh đi tới mở cửa, Diệp Hi chột dạ như tra nam đi yêu đương vụng trộm bị vợ cả bắt gian, đang có xu hướng nhét mình xuống dưới tủ bát!
Cửa mở, nguyên soái đỡ then cửa đứng nghiêng người, một con cua biển lớn buông càng lớn, cùm cụp cùm cụp bò ngang vào.
-- Tiếng gõ cửa vừa nãy, là một con cua.
"..." - Diệp Hi lập tức chui ra tủ bát, khi nguyên soái giương mắt nhìn qua thì lập tức hồi phục lại vẻ đoan trang ưu nhã, nhìn con cua không chớp mắt.
Nguyên soái cong cong khóe môi, mở rộng cửa, ngoắc ngoắc tay với bên ngoài.
Vì thế, đủ loại hải sản các loại màu sắc nối đuôi nhau liên tiếp đi vào, trên lưng tôm hùm chở bảo ngư, tám chân nhỏ tạch tạch tạc đi vào, cá salmon gian nan phịch một tiếng bên chân nguyên soái nuốt xuống hơi thở cuối cùng, cua to tráng kiện vừa giơ càng mang theo một con nhím biển bò ngang ngay ngắn theo một hàng, rùa biển chờ bạch tuộc và con hào chậm rãi bò theo sau...
"Đã đến giờ dùng bữa tối." - Nguyên soái vỗ vỗ tay, uy nghiêm ra lệnh: "Nghiêm!"
Nhóm hải sản có thể tự ý thức hành động lập tức đồng loạt đứng nghiêm chỉnh một hàng, bạch tuộc mềm mại không xương cũng đứng thẳng, nhưng chẳng mấy chốc lại mềm oặt xuống, túi não nằm liệt trên tám xúc tua, trông thật là đáng thương.
Diệp Hi khóc không ra nước mắt nhìn đám hải sản béo mập này, trong lòng chua xót!
Nguyên soái vô cùng bình dân lấy ra một cái chậu từ trong tủ bát, nhặt từng con vào trong, rồi lại đổ chúng vào trong bồn rửa, mở vòi nước, lại ra lệnh: "Tắm rửa!"
Nhóm hải sải nghe lời, bắt đầu tắm rửa......
"Thú vị chứ?" - Nguyên soái mỉm cười ngó qua Diệp Hi, giải thích nói: "Thân thể ta từ khi sinh ra đã ẩn chứa sức mạnh của biển cả, ta có thể tự do sai khiến tất cả sinh vật trên biển."
Diệp Hi không biết cố gắng nuốt nước miếng, mắt trông mong hỏi: "Vậy anh có thể để bọn chúng nhảy vào trong nồi không?"
Nguyên soái cười: "Có thể, em muốn xem?"
Trong lòng Diệp Hi nhỏ máu, ánh mắt lấp lóe, giống như là đang khóc vậy, run giọng nói: "Không muốn xem, với em, điều đó thật... quá tàn nhẫn."
Không sai! Trơ mắt nhìn từng con tung tăng nhảy nhót nhảy vào trong nồi bị nấu chín đối với một kẻ nhiều ngày chưa ăn đàng hoàng một bữa cơm như Diệp Hi mà nói, điều đó quá tàn nhẫn! Nhìn không thể ăn, càng khiến người ta phát thèm hơn!
Nhưng nguyên soái lại không nghĩ tới "tàn nhẫn" nằm trong phương diện này, còn tưởng nằng đó là do tiểu thiếu gia tâm địa thiện lương không thể sát sinh, nhìn bộ dáng Diệp Hi lã chã chực khóc vì thèm ăn, trong lòng hắn chua xót, nhịn không được mà giơ tay xoa mặt Diệp Hi, ôn thanh an ủi: "Ta không giết chúng trước mặt em, đừng khổ sở."
Diệp Hi u buồn gật gật đầu, lại sầu bi thở dài, nói: "Vì sao em lại gặp anh trong hoàn cảnh này cơ chứ..."
Người này chính là bàn tay vàng "được miễn phí lựa chọn và ăn hải sản miễn phí không giới hạn" a!
Nếu trên thế giới thật có một người bạn như nguyên soái thì thật tốt, không chỉ có thể tùy ý ăn uống, mà có thể từ chức rồi mở một nhà hàng buffet hải sản tươi ngon giá rẻ!
Mà bên kia, nghe xong Diệp Hi nói, ánh mắt nguyên soái lập tức thất thần bừng tỉnh.
Đúng vậy, nếu như trong cơ thể không có huyết thống cự yêu Bắc Hải thì thật tốt, nếu như đêm trăng tròn không biến thành quái vật tàn bạo khát máu thì thật tốt, nếu như có thể gặp vị tiểu thiếu gia Mộ Dung gia này ở một hoàn cảnh khác... thì thật tốt.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Nhận thấy ý chí sắt thép của mình đang dần tan chảy, nguyên soái vội vàng cắn răng hủy đi suy nghĩ này.
"Haiz, em đi trước đây." - Diệp Hi lưu luyến quay đầu nhìn đám hải sản, đứng dậy đi tới cửa, ngoảnh đầu nói với nguyên soái: "Có thời gian, em sẽ tới thăm anh."
"Được." - FA ba mươi năm nay, nguyên soái vẫy vẫy tay, bật gas nấu nước, cố gắng phân tán khát vọng lưu luyến của mình đối với Diệp Hi, trước khi Diệp Hi đóng cửa, hắn thô thanh thô khí nhắc nhở: "Tối mai, ta còn có một số việc cần phải xử lý, em không cần phải qua đây."
Diệp Hi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Nhưng không tới mới là lạ! Chỉ trông cậy vào mỗi tối mai anh phát điên để chinh phục mà thôi, người anh em à!
Ra khỏi phòng nguyên soái, Diệp Hi chạy bộ tới một căn phòng nhỏ khác cách phòng nguyên soái chừng hai mươi mét, bật đèn, cũng trong dự kiến nhìn thấy vương tử điện hạ vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên sàn.
Diệp Hi chỉnh sửa đầu tóc, thanh thanh cổ họng, dán bên tai vương tử nhẹ nhàng gọi: "Mau tỉnh."
Quả nhiên, vương tử cũng giây tỉnh.
Người đàn ông tóc vàng anh tuấn cao lớn mê mang sờ soạng khắp nơi, bò lên từ trên thảm, làm vương tử lớn lên từ trong hoàng cung, ngay cả động tác chật vật như bò trên sàn cũng được anh làm rất tự nhiên ưu nhã.
"Anh tỉnh rồi." - Nghe nói người không nhìn thấy sẽ có thính giác rất nhạy bén! Diệp Hi nghĩ, nặn ra giọng nói ôn nhu mật ngọt nhất của mình, nói: "Anh đừng sợ, em không phải người xấu, anh hôn mê trên bãi cát, là em cứu anh tới đây."
Biểu tình vương tử nhanh chóng chuyển từ mê man sang trấn tĩnh, anh quay đầu về phía âm thanh, ánh mắt hướng về Diệp Hi, lộ ra nụ cười lễ phép đoan trang, dùng khẩu âm nước ngoài lại nhuần nhuyễn nói: "Ta biết, có được một giọng nói dịu dàng êm tai như vậy sao có thể là người xấu chứ? Vô cùng cám ơn cậu đã trợ giúp, xin hỏi nơi đây là đâu?"
Vì thế Diệp Hi lặp lại một đoạn như lúc nói với Mặc Sĩ X nguyên soái bên kia, bao gồm cả phần tự giới thiệu và độ biến thái của vị hôn phu điên rồ đến cỡ nào!
......
Đang đứng ở biệt thự cửa nôn nóng chờ đợi Diệp Hi về nhà - Thẩm Tu Lâm: "Ác -- Xì!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook