Ta Thật Thảm
-
C1: Chap 1 Nguy Hiểm
Sau một khoảng thời gian dài miệt mài chơi game trên bàn vi tính, Mặc Trúc Hạ cầm lấy vài tờ tiền rồi chuẩn bị ra khỏi nhà. Hắn đi ngang qua hành lang thì vội nói với mẹ ở trong phòng khách đang xem phim truyền hình rằng mình ra ngoài mua đồ.
- Đi nhanh rồi về đấy.
- Dạ.
Lúc này trời đã về khuya nên con đường hẻm trở nên vắng vẻ, nhưng lâu lâu vẫn thấy ánh đèn từ xe máy vọt ngang qua làm chói mắt hắn. Có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 giờ gần đây, vì vậy mà hắn cũng không cần phải lấy xe đạp ra.
Mặc Trúc Hạ lôi điện thoại của mình từ trong túi quần ra, một đống tin báo từ lớp của hắn hiện lên không ngừng nghỉ. Hắn nhăn mày khi nhìn thấy rồi theo thói quen mà vào phần cài đặt của ứng dụng và tắt thông báo cho nhóm chat này trong vòng 2 tiếng. Làm xong, hắn tắt máy và bỏ điện thoại lại vào túi quần.
Đi bộ cũng không mất quá nhiều thời gian, một cửa hàng tiện lợi nằm trên đường chính vẫn còn sáng đèn xuất hiện. Khi Mặc Trúc Hạ đi vào, nhân viên đứng ở quầy tính tiền cất tiếng chào buổi tối như thường lệ. Tuy nhiên, hắn chỉ đi thẳng đến khu vực bán nước mà không hề liếc nhìn đến người nhân viên vừa chào mình kia.
Lấy một chai nước ngọt màu đỏ từ trong tủ lạnh ra, hắn không quên lấy thêm một gói sandwich trứng khi đi ngang qua qua khu đồ ăn.
- Chắc là đủ rồi.
Đem đồ ra quầy tính tiền, hắn trong lúc chờ người nhân viên thối tiền lẻ thì nhìn thấy có một đám người kéo nhau đến chỗ nào đó. Ban đầu thì hắn chỉ thấy kỳ lạ nên không để ý nhiều, sau đó cầm đồ của mình đi ra khỏi cửa hàng. Đi ngược trở lại con đường hồi nãy vừa đi, Mặc Trúc Hạ bỗng cảm thấy phía trước tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Hắn cố thử tiến lên một chút, nhưng rồi cảm giác khó chịu từ trong lồng ngực bùng phát quá mạnh mẽ khiến hắn phải lùi lại ngay sau đó.
- Chuyện quái gì thế này?
Thần kinh cảm giác nguy hiểm của hắn bỗng phản ứng mạnh một cách bất thường. Mày hắn nhăn lại, trường hợp này hắn trước giờ chưa từng gặp phải. Dù lúc chơi game đôi lúc sẽ xuất hiện một chút, nhưng chúng đều không mãnh liệt như thế này. Tuy nhiên, trực giác của Mặc Trúc Hạ chưa từng sai mà chỉ càng ngày càng chính xác theo thời gian. Vì lý do này, hắn lập tức quay đầu về hướng ngược lại và tìm một con đường khác để về nhà.
Ở cách chỗ mà Mặc Trúc Hạ đứng vừa nãy không xa có tới năm người mặc đồ tối màu, trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ màu đen. Dưới chân đám người đó là một đôi thi thể vừa mới tắt thở không lâu, máu của họ vẫn từ phía cổ chảy ra không ngừng.
- Cắn nuốt.
Một trong số bọn người đeo mặt nạ đen cất giọng nói, ngay sau đó là một cảnh tượng khó có thể làm người ta bình tĩnh được. Một cái đầu người của nam giới cực lớn hiện lên giữa không trung ngay chỗ hai thi thể, miệng của nó ngoác rộng ra rồi nó dùng cái lưỡi dài của mình cuốn hai cái thi thể vào trong. Máu từ trong miệng con quái vật trào ra, chảy xuống đường. Một ít máu còn bắn lên mặt mũi con quái và quần áo của đám người bí ẩn kia.
Hắn đứng gần đó có thể nghe được tiếng nhai rộp rộp và tiếng xương vỡ mỗi khi cái đầu to lớn khi chuyển động cơ miệng. Cảnh tượng huyết tinh đó không hề làm Mặc Trúc Hạ sợ, hắn có thể cảm nhận được tim mình đang đập mạnh hơn vì hưng phấn. Cảm giác hưng phấn, sảng khoái này còn mãnh liệt hơn khi hắn kết liễu hàng tá đứa trên game nữa.
Sau khi nhai nuốt hai bộ thi thể xong, cái đầu to bự này còn thò cái lưỡi đỏ chót của mình ra liếm sạch vết máu trên mặt đường. Hoàn tất bữa ăn của mình xong, nó vẫn còn tỏ ra thèm thuồng khi nhìn đám người áo đen đứng cách đó không xa. Vì cảm nhận được sự đói khát của cái đầu người này, năm người kia vội vàng tránh xa nó ra hơn nữa. Để không có sự việc xấu gì diễn ra tiếp, giọng nói của người thả con quái vật này ra vội vàng cất giọng. Hắn đưa tay ra lệnh cho cái đầu kia trở lại chỗ cũ.
- Quay về.
Cái đầu nam nhân này ban đầu tỏ ra kháng cự, nó không muốn bị nhồi nhét vào một nơi chật hẹp trước đó. Tuy nhiên hành động chống cự lúc này của nó là vô ích, sau đó cái đầu treo lơ lửng trong không trung dần dần thu nhỏ và biến mất.
Thấy mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, đám người đang đứng theo cú gật đầu của tên thủ lĩnh vội vàng rút lui một cách nhanh chóng. Bọn chúng không hề làm ra cử chỉ dư thừa nào sau khi xử lý hai cái xác chết một cách bất bình thường.
Trong lúc này ở phía Mặc Trúc Hạ thì tình hình cũng không ổn lắm, hắn cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình nhưng không thể xác định nó từ phía nào. Vì cứ mãi thấy không thoải mái, hắn quyết định không về nhà. Nếu lúc này mà hắn dám về nhà thì sẽ dẫn tai họa đến với gia đình mình.
Hắn lôi điện thoại ra, mở app chỉ đường và tìm một nơi đông người để dừng chân tạm. Theo như bản đồ thì cách chỗ hắn đứng không xa có một quán net, ở đây thì người nhiều nên hắn cảm thấy an tâm hơn. Do đó, hắn theo chỉ dẫn trên bản đồ và đi tới.
Vì dọc theo đường chính mà đi nên hắn không sợ có người dám ngang nhiên tấn công mình. Hiện tại xung quanh còn có rất nhiều cửa hàng vẫn còn sáng đèn, hắn có thể an tâm một chút. Đến được quán net cần tìm, hắn đi vội vào trong đăng ký thuê một bàn máy tính trong khoảng 1 tiếng. Ngồi trên ghế nằm giữa hai thanh niên tầm tuổi hắn đang kịch liệt click chuột, Mặc Trúc Hạ vẫn không sao bình tĩnh được.
Rốt cuộc là ai, là thứ gì, hắn mặc dù đang hướng mắt vào màn hình nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ thứ đang bám đuôi theo mình. Là thứ gì? Hắn chợt đặt câu hỏi này vì lúc vào trong quán thì ngay sau đó vẫn chưa thấy ai đi vô. Nhưng có một điều quái lạ là hắn vẫn cảm thấy ánh mắt đó đang ở rất gần mình.
Trong lúc đang vô cùng khó chịu với khả năng cảm nhận được nguy hiểm của mình, trên màn hình máy tính xuất hiện một trang web kỳ quái. Trang web này nhìn rất giống mấy cái quảng cáo spam để lấy thông tin người chơi, tuy nhiên thay vì khuyến khích người đọc nhấn vào một đường dẫn nào đó thì nó lại đặt ra một câu hỏi.
- Ngươi có dám nhấn không?
Mặc Trúc Hạ nhỏ giọng đọc lên dòng chữ này và cảm thấy cái quảng cáo này cũng có một chút thú vị. Chiêu khích tướng này quả thật đánh vào tâm lý thích kiêu chiến của hắn, vì đang sừ dụng máy tính của quán net nên hắn cũng chẳng đắn đo gì mấy khi nhấn chọn "Có".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook