Ta Thật Không Muốn Làm Chúa Cứu Thế (Bản Dịch)
-
Chương 46
Chương 46: Chuyện Gì Đang Xảy Ra?
Mạch Huy đưa tay dụi dụi mắt, sau đó bất chấp lãnh đạo cấp cao của Duyệt Lai, liên tục cáo lỗi rồi chen ra khỏi đám người.
Tâm tư trong bụng Mạch Huy tan thành mây khói, ánh mắt trở nên bất ngờ và kinh hỉ.
Bấy giờ Trần Phong cũng đã nhìn thấy Mạch Huy đang đi tới.
Trần Phong có chút bất ngờ.
Hắn vốn đang tìm cơ hội thích hợp để âm thầm chào hỏi Mạch Huy, rồi chậm rãi câu thông chi tiết.
Hắn có hai chuyện muốn đàm phán với Mạch Huy, một là chi phí bán bài hát, hai là hiệu suất về mặt thương mại.
Trần Phong cũng cho rằng dù Mạch Huy có nhận ra mình, thì trong bối cảnh công cộng như thế này, hẳn anh ta sẽ lấy hình tượng Đại diện làm trọng.
Nhưng hiển nhiên, Trần Phong đã đánh giá thấp địa vị hiện tại của mình trong lòng Mạch Huy.
"Trần tiên sinh, sao anh lại ở đây!"
Vẻ mừng rỡ trên mặt Mạch Huy không có một phân giả tạo.
Một bên nói chuyện, một bên anh ta còn nhiệt tình vươn tay ra, không biết là muốn bắt tay hay tóm lấy tay Trần Phong nữa.
Trần Phong bị bộ dạng mẹ mìn ỏn ẻn của anh ta làm tê cả da đầu, hắn bình tĩnh dùng hai tay ôm chặt thùng đồ.
Không thể bắt tay, cả đời này đều không thể.
"Mạch tiên sinh, anh… "
Trần Phong còn chưa kịp nghĩ ra lời giải thích, lãnh đạo nãy giờ vẫn đang trò chuyện cùng Mạch Huy, từ bên cạnh nhô đầu ra, tò mò hỏi.
Trần Phong biết người này, đây là một trong hai nhân vật quan trọng trong hội đồng quản trị của công ty, Phó tổng, hay còn được mọi người gọi là Giang tổng.
Con ngươi Mạch Huy chuyển động, anh ta nói, "Anh Trần là bạn tôi, lần này chúng tôi tới Hán Châu, ngoài việc bàn bạc kế hoạch biểu diễn với quý công ty, tôi còn vốn định tới thăm anh Trần, không ngờ lại gặp anh ấy ở đây."
"Bạn?" Giang tổng nghi ngờ nhìn về phía Trần Phong, "Trần tiên sinh là nhân viên công ty chúng tôi sao? Cậu ở bộ phận nào?"
Trần Phong nhún vai, "Bắt đầu từ hôm qua đã không phải nữa rồi. Mạch tiên sinh, hôm nay không tiện lắm, bây giờ tôi phải đi nhưng tôi đồng ý là sẽ lại gặp mặt nói chuyện với phía anh sau."
Trần Phong vốn định xem liệu hắn có thể hỏi thăm một cái gì đó riêng tư không, rồi sau đó hắn sẽ âm thầm đâm Lâm Đức và Chu Vân Ba một đao.
Cục diện hiện tại trước mặt mọi người, hắn có chút không thích ứng.
Vừa nói qua nói lại được vài câu, hắn đã nhanh chóng huyên tân đoạt chủ.
Đừng nói là nhân viên trong công ty, ngay cả Hà Gia Kỳ và chủ tịch hội đồng quản trị công ty đều ngừng nói chuyện với nhau cùng nhìn sang, mọi chú ý đều đổ lên người hắn.
Hắn muốn bỏ đi nhưng Mạch Huy sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.
Lần trước, qua điện thoại của Trịnh Nhu, Trần Phong đã đáp ứng sẽ không so đo nữa, cũng sẽ đưa demo bài hát mới cho bọn họ, chuyện này trải qua đã lâu nhưng vẫn không hề có chút động tĩnh.
Nếu “Vô Vị” không nổi tiếng, có lẽ Mạch Huy và Hà Gia Kỳ còn không thèm để ý.
Nhưng bây giờ có “châu báu” ở phía trước, hai người bọn họ không thể tưởng tượng mình đã bỏ qua loại tác phẩm cấp bậc gì, đắc tội với tác giả cấp bậc gì.
Tiếc đến tím ruột.
Làm một người đại diện chuyên nghiệp, Mạch Huy tuyệt đối không thể phạm cùng một sai lầm.
"Anh Trần khoan hãy đi, nếu không thì như vầy, trước tiên hai chúng ta xuống dưới tìm một quán cà phê, trò chuyện thật thoải mái."
Mạch Huy bắt cánh tay Trần Phong lại.
Cả người Trần Phong đều run lên, nội tâm điên cuồng gầm thét.
Buông tay ra! Buông tay hắn ra đi!
Nhưng trên mặt hắn chỉ có thể tỏ vẻ bình tĩnh, vất vả khống chế lễ độ để không đánh mất tiết tháo mà chạy trốn khỏi sự kìm kẹp của Mạch Huy.
Chị Nhu nói không sai, người này cực kỳ biết nhìn món ăn từ đĩa của người ta, nhiệt tình đến phát điên!
"Chẳng phải mọi người còn công chuyện sao?"
Trần Phong đảo mắt một vòng, biết nhưng vẫn hỏi.
Mạch Huy quay đầu, anh ta bước đến thì thầm vào tai Hà Gia Kỳ một lúc, sau đó phân phó cô gái bên cạnh, "Tiểu Hồ, anh và Trần tiên sinh nói chuyện một chút. Em ở lại hỗ trợ chị Kỳ nha."
Sau đó Mạch Huy lại cáo tội với các lãnh đạo của Duyệt Lai, rồi mới tới mời Trần Phong cùng ra ngoài.
Trần Phong quả thực không chịu được cái tính táy máy tay chân của anh ta nên đã sớm chủ động rời khỏi đó, bước nhanh ra cửa chính.
Mạch Huy đuổi theo phía sau, có mù cũng thấy, anh ta dường như đang nịnh hót Trần Phong!
Lúc này Hà Gia Kỳ vốn là không nên tỏ thái độ nhưng cô vẫn không nhịn được, "Mạch Huy, cậu nói chuyện với Trần tiên sinh trước! Chờ một chút, tôi sẽ xuống cùng nói chuyện."
Mạch Huy quay đầu, ra hiệu OK.
Hà Gia Kỳ quay đầu xin lỗi mấy vị lãnh đạo trong hội đồng quản trị, "Chủ tịch Tằng, thật ngại quá, trước tiên chúng ta nhanh chóng đẩy tốc độ lên một chút. Trước buổi trưa, tôi xin phép được rút một tiếng đồng hồ để xử lý chút chuyện riêng."
Cô lại nhìn đồng hồ một chút, "Trước một giờ chiều, tôi sẽ đến đúng giờ để bàn về hiện trường biểu diễn."
Lời Hà Gia Kỳ vừa nói ra, thực sự khiến mọi người xôn xao.
Cái quỷ gì thế này!
Hành trình hôm nay vốn đã được sắp xếp xong!
Bọn họ mời cô làm đại sứ thương hiệu, là trả phí!
Cô nói một lời này là muốn thả kim chủ của mình như thả bồ câu, thực sự là người có chữ tín sao?
Chủ tịch Duyệt Lai nói chậm rãi, "Cô Hà, phía chúng tôi là chính sự."
Hà Gia Kỳ đúng mực trả lời, "Chuyện bên phía Trần tiên sinh đối với tôi rất quan trọng. Nếu chút việc này mà quý công ty cũng không thể đáp ứng tôi, chúng ta nên cân nhắc việc kết thúc bàn bạc vấn đề đại sứ thương hiệu đi."
Lúc trước cô và Mạch Huy đã nghe về kế hoạch tài chính của Duyệt Lai, nên đối với hình tượng đại sứ thương hiệu này cũng có chút băn khoăn.
Bây giờ hai người cân nhắc trước sau, nhất định là phải nhanh chóng sửa sang lại quan hệ với Trần Phong, nhanh chóng bắt được một bài hát mới cùng đẳng cấp với “Vô Vị” từ phía Trần Phong, đối với con đường minh tinh của cô thì nó quan trọng hơn!
Chỉ loại người hậu tích bạc phát như cô khi nhìn thấy người khác chỉ cần một buổi sáng đã bùng nổ, mới có thể hiểu loại cảm giác hâm mộ và ghen ghét muốn phát điên này.
Bây giờ tuy chỉ mới nổi nhưng lúc nào cũng có thể thành một hiện tượng.
Nhưng chỉ cần có được một tác phẩm tiêu biểu để truyền kỳ, ít nhất đến mười năm cũng không cần lo đến một “hiện tượng”!
Không ai có thể nghĩ đến cô lại là người quyết liệt như vậy.
Toàn bộ hành trình nghe trộm của Lâm Đức khiến anh ta cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu.
Cái quỷ gì vậy?
...
Tiếng đàn piano du dương trong quán cà phê, Trần Phong ngồi đối diện với Mạch Huy.
"Trần tiên sinh, lần trước quả thật ngại quá, tôi xin lỗi anh, xin anh chấp nhận lời xin lỗi chân thành này của tôi."
Mặc dù anh ta đã mượn điện thoại của Trịnh Nhu để xin lỗi hắn một lần, và Trần Phong cũng đã thông qua Trịnh Nhu tỏ ý rằng sẽ không để ý đến chuyện cũ, nhưng Mạch Huy vẫn nắm lấy cơ hội trước mắt, nghiêm túc tạ lỗi một lần.
Có thể lăn lộn trong giới giải trí này, thậm chí, còn lăng xê được Hà Gia Kỳ - người từng bị xem là dù có cố gắng cả đời cũng không thể nổi tiếng được - đạt đến thành tựu ngày hôm nay, thì quả thực, Mạch Huy vẫn là người tương đối có bản lĩnh, co được duỗi được, cầm lên được thì buông xuống được.
Trần Phong cười ngại ngùng:
"Không có gì đâu."
"Biết ngay Trần tiên sinh là người đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nhặt với tôi mà."
Hai người đánh trống lảng một trận, rồi cũng nói đến chuyện chính sự.
"Bài hát mà anh bảo muốn bán cho chúng tôi lần trước, đã hoàn thành đến đâu rồi?"
Trần Phong gật đầu:
"Cơ bản là xong rồi, chậm nhất là trong cuối tuần này, tôi sẽ gửi cho anh bản Demo."
Mạch Huy khoát tay chặn lại:
"Anh Trần, không cần phải nghe thử gì đâu, chi bằng chúng ta trực tiếp ký hợp đồng đi! Bản quyền của một đĩa đơn là 50 vạn!"
Trần Phong nheo mắt:
"Ca từ và giản phổ cũng không cần nhìn qua?"
Mạch Huy tràn đầy tự tin, lắc đầu:
"Không cần."
Anh ta cho rằng mình rất có thành ý.
Cái giá 50 vạn này là rất nể tình rồi.
Đối với một nhạc sĩ mới, chỉ mới viết được một ca khúc mà nói, đây là một cái giá cực kỳ phải chăng, hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, đúng như lời Trần Phong vừa nói, bọn họ không cần xem qua bản Demo và giản phổ, ngay cả tên gọi và lời bài hát này là gì cũng không cần biết, chỉ vì người viết là Trần Phong mà chịu bỏ ra 50 vạn, đây chính là vô cùng nể mặt, vô cùng có thành ý.
Mà sau khi suy nghĩ chừng năm giây, Trần Phong lại quyết định từ chối thành ý của Mạch Huy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook