Chương 4: Cùng Một Thời Gian, Nhưng Tâm Thế Đã Khác.

Chạng vạng hôm sau, bảy giờ tối, hiệu sách Tân Hoa.

Trần Phong đang đứng ở khu sách tham khảo trong hiệu sách.

Ban ngày lúc đi làm, hắn đã lên mạng tra về các tài liệu sách báo để học sáng tác âm nhạc cho người không có gốc âm nhạc, bắt đầu từ số 0.

Hắn phải học từ đầu.

Đối với người bình thường, để nghiên cứu sáng tác, cần có một mức độ nghiên cứu nhất định về hệ thống lý thuyết về lý thuyết âm nhạc, hòa âm, nhịp điệu và giai điệu, v.v., để từ đó nhận thức về tính hợp lý và sự nhạy cảm trong con tim, rồi mới có một sự hiểu biết sâu sắc về âm nhạc trong trái tim, mới có thể viết nên một tác phẩm hoàn chỉnh.

Có nhận thức, còn phải có tình cảm, phải có cả nhịp điệu và kết cấu...

Cảnh giới phía sau đối với Trần Phong mà nói là quá xa xôi, bây giờ ngay cả nhạc phổ mà hắn còn chẳng biết thưởng thức, thành thử, từ bây giờ cho đến khi độc lập sáng tác còn cách nhau cả một trăm lẻ tám ngàn dặm.

Nhưng hắn cũng không vội vàng hấp tấp, toàn cao ốc nào cũng sẽ xây dựng từ nền đất bằng phẳng, mặc kệ chuyện có thế nào thì cũng phải làm từng bước một.

Hắn không có ý định làm một nhạc sĩ thật sự, hắn chỉ là cầm đáp án tiêu chuẩn để lật ngược quá trình giải đề, so với sáng tác thực thụ thì đơn giản hơn nhiều.

Hắn không cần linh cảm, chỉ cần làm một người chuyên chở.

Ở hiệu sách những hai giờ, cho đến khi nhân viên nhắc nhở hắn sắp đóng cửa, Trần Phong mới ôm 'Cơ sở nhạc lý' , 'Bắt đầu học sáng tác từ đàn tam huyền (đàn ba dây)', 'Học đàn ghi-ta từ con số không' , 'Nhạc phổ thường thức' v.v tất cả đều là sách tham khảo kiến thức căn bản từ hiệu sách ra về.

Hắn còn đặt mua trên mạng một cây đàn ghita ba đồng một mớ, ước chừng hai ba ngày nữa mới giao đến.

Lúc về nhà đã là hơn chín giờ tối, Chung Lôi trên lầu cũng đã ra ngoài từ lâu.

Trần Phong tạm thời bỏ ý định tìm mọi cách để thân cận với Chung Lôi, tự lực cánh sinh vẫn hơn.

Bất tri bất giác, đã qua một tháng.

8h30 đêm hôm ấy, Trần Phong cắn răng nghiến lợi ở trong phòng gảy đàn ghi-ta dây.

Băng băng băng, âm thanh đứt quãng, hoàn toàn không thành giai điệu, càng không ra nhịp phách gì luôn.

Giọt mồ hôi to như hột đậu từ đỉnh đầu của Trần Phong chảy xuống, lượn dọc theo gò má, tí tách rơi trên sàn nhà.

Hắn cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt có chút dữ tợn.

Hắn không thể ngờ, học nhạc khí lại khó như vậy.

Hắn có thể nhận thức cơ bản về nốt về hợp âm này nọ, cũng miễn cưỡng nhớ được thao tác, nhưng giai điệu mà hắn đàn lại vô cùng khó nghe.

Gắng gượng đánh đàn thêm mấy phút, Trần Phong nhịn không được nắm đàn ghi-ta ném trên giường một cái, ngửa đầu ngã vật ra giường, ánh mắt đờ đẫn, tâm trạng hụt hẫng.

Trong suốt ba mươi ngày vừa qua, đây là lần thứ năm mươi hắn muốn từ bỏ.

Tư duy của người trưởng thành đã trở thành công thức, chẳng có một chút tế bào nghệ thuật nào, muốn bắt đầu học âm nhạc từ con số không thì quả thực vô cùng khó khăn.

Nếu như không có thiên phú, thì cho dù mắt nhìn hiểu, lỗ tai nhớ kĩ, trong lòng cũng cho rằng mình sẽ đàn được, nhưng tay lại chẳng đàn nổi.

Những ngày gần đây, dường như mỗi ngày Trần Phong chỉ ngủ có bốn, năm tiếng.

Ban ngày phải đi làm, lại không có tiền thuê giáo viên, hắn chỉ có thể lợi dụng thời gian sau giờ làm việc, tức là buổi tối mà dùng cách học hiệu suất cực thấp này.

Thời gian ngủ quá ngắn, khiến tinh thần vào ban ngày của hắn luôn uể oải.

Trần Phong cảm thấy cứ theo cái đà này, chính mình rất có khả năng sẽ sao chép ca khúc không thành công, có khi còn mệt chết.

Càng khiến người ta ủ rủ chính là, theo thời gian trôi, những nhịp điệu cùng ca từ mà hắn miễn cưỡng mới nhớ được kia, đang dần dần bị quên lãng.

Ngoại trừ đã viết xuống những ca từ của bài "Vô Vị" ra, thì dường như những ca khúc còn lại đến cả một câu ca hoàn chỉnh hắn cũng nhớ không nổi.

Càng 'đau trứng' là, ngay cả bài hát "Vô Vị", hắn cũng chẳng nhớ nổi toàn bộ nhạc khúc, chỉ nhớ rõ một đoạn điệp khúc.

Trí nhớ tựa như cát trong tay, càng nắm chặt càng dễ trôi.

Hắn càng vắt óc suy nghĩ, thì càng không thu hoạch được gì.

Chỉ trách, khi hắn ở trong giấc mộng nghe nhạc, chưa từng nghĩ chính mình sẽ có một ngày cần sao chép những ca khúc này.

Nếu không, khi đó hắn đã ráng ngân nga thêm vài lần, thì lúc này mới có thể nhớ nổi.

"Haizz, e rằng mình còn chưa học xong, thì đã quên mất không còn chút nào rồi!"

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, để hắn 'mộng' thêm một lần nữa, Trần Phong nhất định sẽ quý trọng cơ hội này.

Ngay từ khi bắt đầu, hắn sẽ tập trung tinh thần sức lực để học tập khổ luyện, tranh thủ sử dụng triệt để thời gian một năm. Cho dù là học bằng cách ghi nhớ, thì chí ít cũng giúp hắn sao chép được mấy ca khúc kia.

Đáng tiếc, bây giờ không những mộng đã tỉnh, mà thậm chí, mộng cũng bị quên gần sạch rồi.

Trần Phong cười khổ một tiếng, tự nhủ: "Thây kệ, số mệnh đã định, không thể cưỡng cầu, không nghĩ nữa!"

Hắn chợt ngồi thẳng người, cầm đàn ghi-ta lên, tiếng đàn lộn xộn lại vang lên, bùm bùm, hắn hận không thể kéo đứt từng dây đàn.

Cũng may, Chung Lôi hẳn là không ở nhà, nên sẽ không bị hắn quấy rầy.

May mà đồng hồ sinh học của hai người lệch nhau, chứ không Trần Phong nào dám luyện tập trong phòng.

Nhưng lại không nghĩ tới, chỉ 30 giây sau, hắn liền nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân nặng nề xuống lầu.

Đông đông đông.

Cửa phòng của Trần Phong bị người ta gõ mạnh.

Mở cửa, một bóng người mặc quần áo ngủ màu lam nhạt, tóc tai rối bời đứng ở cửa phòng. Không ai khác, chính là Chung Lôi. ́y vậy mà đôi mắt to kia lại vô cùng tỉnh táo, đang trợn lên giận dữ nhìn Trần Phong.

Cổ áo ngủ của cô ấy hơi mở, có chút thấp, thành thử, Trần Phong như có tật giật mình, không dám nhìn lâu.

Chết cha, tại sao cô ấy còn ở nhà?

"Đêm hôm khuya khoắt, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy hả! Có để cho người khác ngủ hay không?"

Trần Phong lúng túng khoát tay, "Tôi, tôi đang học đánh đàn ghi-ta."

"Anh học cái quỷ ấy! Tôi nói cho anh biết, chỉ cần nghe anh gảy năm phút là đủ thấy anh chẳng biết cảm nhạc tí nào! Nói trắng ra, chính là ngũ âm đứt đoạn, nhịp điệu lộn xộn, tiết tấu bừa bãi!"

Trải qua một tháng chăm học khổ luyện, Trần Phong rất tự biết mình, hắn cũng hiểu rõ lời của Chung Lôi không sai.

Nhưng mặc dù lời của Chung Lôi đều là sự thật, nhưng đánh người không ai đánh mặt, mắng xối xả như vậy, cô nàng thật quá đáng.

Hắn muốn nói gì đó để cứu vớt chút danh dự.

Nhưng Chung Lôi lại bồi thêm một câu "Coi như tôi xin anh đấy, đừng gảy nữa, vất vả lắm tôi mới có thể nghỉ một ngày để ngủ thỏa thích, anh tha cho tôi đi."

Nghe thấy giọng nói của cô nàng đã có chút uyển chuyển, Trần Phong đang muốn thuận miệng đồng ý, dù gì hắn cũng dự định không tập nữa.

Không nghĩ tới, lại nghe thấy cô nàng tiếp tục nói "Tôi cũng thay đàn ghi-ta của anh cầu xin anh, đừng gảy nó nữa. Mặc dù chỉ là một cây đàn giá rẻ, nhưng bị gảy như vậy, nó cũng quá thảm. Chi bằng, anh cứ xem nó là củi chụm, coi như giải thoát cho nó đi, có được không?"

WTF...

Trần Phong xém nghẹn một hơi: "Cái... gì..."

Lời này cũng quá độc miệng.

Dù biết rõ đối phương rất có thể sẽ trở thành 'Beethoven' đương thời, nhưng Trần Phong cũng rất muốn đánh cô nàng thành cái đầu gấu.

Chung Lôi cũng chẳng cho hắn có cơ hội cáu giận, nhanh chóng xoay người đi lên lầu, "Tóm lại, đừng trách tôi không nói trước, nếu anh lại để tôi nghe được âm thanh đinh tai nhức óc kia, tôi chắc chắn sẽ kiện anh!"

Bịch, cửa bị đóng lại.

Dưới lầu, Trần Phong ngùn ngụt lửa giận.

Nhưng quả thật, hắn chẳng có cách nào phát cáu. Dù sao công việc của hắn cũng là quản lý nhà trọ, có trách nhiệm phải xử lý những chuyện như hàng xóm ồn ào quấy nhiễu trật tự như thế này, huống chi, người phát ra tiếng ồn lại chính là hắn.

Nếu Chung Lôi khiếu nại, ít nhất cũng đi đứt nửa tháng tiền thưởng.

Trần Phong vốn muốn nói gì đó, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, đừng nên xem thường người nghèo, sớm muộn rồi cũng có ngày cô phải cầu xin tôi, hừ.

Nhưng khi nhớ tới suốt một tháng qua mình đã tự học thê thảm ra sao, hắn lại ủ rủ.

Hình như là không cơ hội để rửa nhục luôn ấy.

Thôi vậy, tạm thời cứ như vậy đi.

Một đêm này, Trần Phong ở trên giường trằn trọc trở mình gần hai tiếng, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

"Binh nhì Trần Phong! Bước ra khỏi hàng!"

Trần Phong chợt mở mắt.

Ánh nắng buổi trưa vô cùng chói mắt.

Ngắm nhìn bốn phía, đây là một quảng trường khổng lồ, mênh mông bát ngát.

Xa xa là bầu trời, bên trên có một chiếc phi cơ hình mũi khoan đang lượn lờ.

Gần trước mặt, chính là một khuôn mặt vừa lạ vừa quen.

Chủ nhân của khuôn mặt này đang dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người, tức giận nhìn mình.

Địa điểm giống nhau, con người giống, ánh mắt trợn trừng trừng cũng giống nốt.

Giống như đúc với khởi đầu của giấc mộng một tháng trước.

Trong thoáng chốc, Trần Phong lại thất thần.

Mình...mình lại nằm mơ?

Sau một tháng, mình lại tiến vào giấc mộng kia?

Hơn nữa, vẫn là binh nhì dự bị?

Ngay cả câu nói đầu tiên của vị huấn luyện viên Đinh Hổ, cũng là hoàn toàn trùng khớp!

Đây là thể loại tình huống gì chứ!

"Vẫn còn ngẩn người? Chạy mười vòng quanh thao trường cho tôi!"

Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của Đinh Hổ vang vọng bên tai Trần Phong.

Trần Phong giật mình, ngay cả câu phạt hắn đi chạy 10 vòng cũng hoàn toàn trùng khớp.

Lần trước nằm mơ, Trần Phong không chạy 10 vòng, mà ngây ngốc hỏi tôi là ai, tôi đang ở đâu, đây là đang làm gì, tại sao tôi phải chạy 10 vòng.

Kết quả chính là, 10 vòng biến thành 20 vòng, thiếu chút nữa khiến hắn mệt chết trên thao trường.

Lần này Trần Phong đã thông minh hơn, tay chân lanh lẹ, nhận lệnh theo nghi thức quân đội, sau đó xoay đầu hướng đường chạy vòng quanh thao trường, chạy.

Đồng thời. hắn còn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tháp.

Công Nguyên năm 3019 ngày 26 tháng 10, tám giờ sáng.

Quả nhiên là cùng một ngày, hắn lại trở về ngày đầu tiên của mộng cảnh.

Hắn vẫn rất mờ mịt, đây rốt cuộc tình huống gì.

Tại sao vừa vặn tròn một tháng sau lại mơ thấy cùng một giấc mộng?

Tại sao cảnh bắt đầu giấc mộng của cả hai lần đều giống nhau như đúc?

Giấc mộng này rốt cuộc có hàm nghĩa gì?

Sự tồn tại của Chung Lôi đã chứng minh rằng mộng cảnh chính là một thế giới chân thật. Mà kết cục cuối cùng, tất cả mọi người đều phải chết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thực sự là mình đang nằm mơ sao?

Hay là linh hồn của mình đã vượt qua ngàn năm, xuyên không tới nơi này?

Nhưng vì sao mình lại có thể trở về?

Tại sao lần thứ hai nằm mơ lại là bắt đầu một lần nữa?

Thời gian lại chảy ngược rồi sao?

Trong đầu vẫn có 10 vạn câu hỏi vì sao, tất cả đều chẳng có đáp án, nhưng cũng không trở ngại ý nghĩ của Trần Phong.

Không nghĩ ra được, thì khỏi nghĩ nữa, nắm lấy trọng điểm trước mắt là được rồi.

Ít nhất điều này cho thấy rõ, mình thật sự có thể làm lại một lần, mà lần này, mình nhất định sẽ không phung phí thời gian!

Tâm tình trở nên tốt đẹp, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Không sai, lần này hắn phải học âm nhạc thật tốt!

Khổ luyện một tháng, hắn vẫn mãi là thứ cặn bã.

Vậy khổ luyện một năm thì sao nhỉ?

Đê bảo hộ thì không cần đi làm, hoàn toàn có thể chuyên tâm làm chuyện của mình!

Hơn nữa, hắn còn có thể tra cứu, đối chiếu với ca khúc gốc.

Giấc mộng này đến kịp thời lắm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương