Nghe tới chữ “trà” Trần Thiên và Trần Tân đều cảm giác huyết mạch có chút sôi trào lên.

Dù được tặng trà mang về uống nhưng khi uống ở đây cảm giác vẫn là trên hết.

Hai người vẫn phải giữ thái độ chưa dám bước nhanh chân vào.
Nhưng mà, khác với biểu hiện của hai người.

Tần Chính lại càng ngờ vực.

Người trẻ tuổi kia gọi Trần Thiên và Trần Tân là lão tổ cùng phụ thân khiến hắn cũng nghĩ nghĩ được thân phận của người này.

Hẳn là vừa là đồ đệ của vị kia vừa là người trong hoàng thất a ?
“Tần Chính đệ đi vào a.” Trần Thiên vốn là định bước vào nhưng thấy Tần Chính ngờ vực trong đôi mắt lại không chuyển động liền lên tiếng.
Tần Chính nhìn sang Trần Thiên hỏi : “Cái vị trẻ tuổi kia là đồ đệ của người chống lưng a ?”
Tần Chính vừa dứt lời liền thấy Trần Thiên cùng Trần Tân biến sắc.

Thậm chí, Trần Thiên còn muốn động tay ngăn lời hắn nói lại nữa.
Trần Thiên nhíu mày : “Ngươi không hiểu hay là không thể hiểu.

Tiểu Vân tiểu tử chính là người đó a.”
Tần Chính nghe xong càng khó tin thốt lên lời : “Không thể nào a.”
Tuổi trẻ như vậy mà có thể làm người chống lưng ? Cho hắn tiền hắn cũng không tin đây.

Dù cho có luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không thể ở tuổi này chạm tới tông sư đỉnh phong còn nói gì đến chống lưng cho một hoàng triều ? Tần Chính hắn rất muốn nói với Trần Thiên bốn chữ : “Ngươi hồ đồ a.” Nhưng mà, hắn cũng lại nói không lên lời.

Hắn vẫn chưa dám tin lời Trần Thiên nói là thật.

Dẫu sao, người còn trẻ như vậy không thể mạnh vô lí được.

Trần Thiên thấy biểu hiện của Tần Chính càng là lắc đầu nói : “Ngươi nông cạn.”
Trần Thiên thấy thứ hắn cần nói cũng đã nói hết rồi.

Liền hôm đó mọi chuyện diễn ra ở hoàng thành hắn cũng kể toàn bộ, bức họa cũng đã được mang ra xem bề ngoài, nhưng không dám mở ra.

Tiểu Điệp nói bức họa có thể chém ba nhát kiếm của Tiểu Vân để lại.
Một kiếm đã chém ra như vậy còn hai kiếm, nhỡ chẳng may mở ra lại dính một kiếm còn không phải là đi đời nhà ma sao ? Nên chỉ là dám quan sát bên ngoài, chuyện hắn kể đồ vật cho xem.

Bây giờ, gặp người ta hắn cũng nói rõ mà Tần Chính còn không tin hắn cũng hết cách.
Bức họa không thể mở ra, thân ảnh rung động lòng người Tần Chính không thấy không thể hiểu được.

Mà bức họa đó còn được tôn lên làm trấn quốc chi bảo không thể tùy tiện sử dụng được.
Tần Chính hắn cũng không tin.

Hai người đứng cạnh nhau nhưng lập trường lại đối lập một trời một vực.

Tần Chính ánh mắt nhìn xung quanh đánh ra, vô tình ánh mắt lại rơi xuống đại hắc cẩu đang đứng đó.
Hai ánh mắt chạm nhau.

Tần Chính vốn định lướt qua ánh mắt nhưng mà hắn cảm giác như trời đất đang thay đổi.

Khi hắn đảo mắt nhìn xung quanh, hắn lại không hề thấy Trần Tân cùng Trần Thiên đâu.

Hắn chỉ thấy xung quanh cả thế giới như đang vụn vỡ mà trước mặt hắn lại là đại hắc cẩu.
Nhưng đại hắc cẩu này nào có nhỏ bé như vậy, ánh mắt nào có ngu ngơ như Tiểu Vân thấy.

Ánh mắt rõ ràng của một hung thú thượng cổ thức tỉnh, thân hình to như cả tòa núi đang cúi xuống nhìn hắn.

Đại hắc cẩu cúi xuống nhìn hắn cứ như vị thần đang cúi xuống nhìn chúng sinh nhỏ bé yếu ớt.
Hắn chợt phát hiện cái gọi là tông sư đỉnh phong cũng chỉ có vậy.

Trước mặt đại hắc cẩu này hắn hoàn toàn không là gì cả.

Đại hắc cẩu nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, Tần Chính nghe tiếng hừ đấy chính là cảm giác kinh khủng thần kinh lẫn thần hồn như muốn vỡ nát ra.
Chỉ trong mấy tích tắc như vậy nhưng hắn cảm giác như cả thế kỷ không thoát ra được.

Mãi cho đến khi, Trần Thiên thấy Tần Chính đứng im không ngừng toát mô hồi từ trán ra mới liền vỗ vỗ vai hắn hỏi : “Tần Chính, người làm sao ?”
Dù Tần Chính không tin tưởng nhưng mà đã gặp liền Tần Chính hợp tác với hoàng triều, Trần Thiên hắn cũng không thể làm ngơ vị này được.
Cái vỗ vai của Trần Thiên khiến Tần Chính trong chốc lát như được trở lại thực tại.

Cả lưng hắn ướt đẫm trong mồ hôi, đầu hắn vẫn không ngừng nghĩ lại cảnh lúc trước mà hãi hùng, cả người không tự chủ mà run lên.

Nếu không có người ở đây hắn thậm chí muốn khụy chân xuống vì đứng không vững.
Ánh mắt Tần Chính run rẩy nhìn đại hắc cẩu, lần này đại hắc cẩu cũng không thèm nhìn hắn.

Đại hắc cẩu nghoe ngẩy bước rồi quay mông bước đi.
Đến lúc này, Tần Chính hắn chợt hiểu.

Hắn hiểu hắn vô tri đến mức nào.


Trần Thiên nói không hề sai.

Tiểu Vân thật sự là thần nhân.

Hắn quá vô tri để hiểu ra sớm.

Càng là dám đứng trước cửa nhà người ta nói người khác như vậy mới bị trừng phạt.

May là hắn chỉ mới nói như vậy nếu nặng thêm thật sự đã chết.
Tần Chính cảm giác số hắn có chút may mắn đây.

Nhưng mà, hắn biết.

Đó mới chỉ là đại hắc cẩu, sủng vật của người kia mà thôi.

Chính là đại hắc cẩu đã như vậy người kia càng khỏi phải nói.
Hắn sợ rằng, đại hắc cẩu chỉ cần bước ra ngoài võ lâm thì đó chính là vô địch.

Võ lâm minh chủ chính là đại hắc cẩu lên ngôi.
A ! Ngươi không phục một con cẩu làm minh chủ sao ?
Ngươi dám tiếp ánh mắt nó không ?
Tần Chính hoàn hồn lại liền không dám chậm chễ cùng hai người bước vào nhà.

Khác với thái độ ban nãy, bây giờ Tần Chính liền có chút khép nép, e ngại và tôn trọng.
Trong tiểu viện, Tiểu Vân hắn cũng vừa pha trà xong thì ba người bước vào.

Lúc ngồi xuống, chén trà được rót ra cũng là lúc ngon nhất.

Không nửa chút chần chừ, không sợ nóng, Trần Thiên cùng Trần Tân liền dùng trà.
Tần Chính nhìn thấy hai người như vậy cũng liền hiểu.

Hắn thưởng thức qua trà của Trần Thiên cũng rõ mùi vị, nay cầm chén trà này lên liền biết trà của Trần Thiên từ đâu mà tới.

Không sai được chút nào, người nhìn trẻ tuổi này nhưng thật ra lại là cao thủ.
Hắn lúc trước đúng như Trần Thiên nói thật nông cạn.


Cũng may, hắn còn phát hiện sớm không thì thật bỏ phí một cơ duyên.
Trần Tân nhìn thấy Tiểu Vân liền không chút do dự hỏi tới : “Tiểu Vân a, ngươi nhưng có biết cách trị quốc ?”
Tiểu Vân nghe xong có chút giật mình nhưng cũng không biểu bộ ra.

Cách trị quốc hắn vẫn là biết chút đôi chút.

Hắn cũng là người học lịch sử từ thế kỷ 21 tới a.

Nhưng mà, hỏi đột ngột thế khiến hắn cảm giác không thích hợp.
Không lẽ, phụ thân đây là muốn hỏi thăm để truyền ngôi ? Không thể nào ! Không thể nào ! Dù sao, hắn cũng không muốn làm vua một nước.
Hắn chọn ẩn cư đến mức này càng là để tránh dính vào thị phi cùng nhân quả nên chắc chắn không thể nào là nhân tuyển thích hợp được.

Càng huống tri, làm vua một nước không thể tùy tiện du hí cuộc đời được.
“Phụ thân, người nhưng có thể nói rõ.”
Trần Tân cũng gật đầu liền nói một hồi.

Nguyên lai cũng không phải là muốn truyền ngôi, chỉ là Đại Nam Hoàng Triều lãnh thổ mở rộng, nhân khẩu tăng mạnh.

Quân đội lại đang chủ yếu chinh chiến là chủ yếu, càng không thể quản lí cho hết được.

Điều này khiến Trần Tân càng là đau đầu.
Tiểu Vân nghe xong liền gật đầu nói : “Phụ thân a, người nhưng muốn hoàng triều phát triển cũng không phải tăng cường mở rộng lãnh thổ.”
Nghe đến đây, cả ba người đều là ngạc nhiên.

Mở rộng lãnh thổ, lãnh thổ rộng lớn càng chứng minh hoàng triều mạnh mẽ.

Điều này từ xưa liền rõ ràng, đế quốc hoàng triều nào cũng đều làm như vậy nhưng Tiểu Vân nói vậy khiến ba người nhìn với ánh mắt khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương