Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư
-
C113: Đuổi theo
"Lão gia, số tiền này một khi xuất ra, toàn bộ dòng vốn hiện có của Cảnh Thái sẽ đứt gãy hoàn toàn..." Đối mặt với lời khuyên bảo tận tình của quản gia, Lâm Hựu Nguyên chỉ run run tay đưa ra tập văn kiện đã ký.
"Không cần cố gắng thuyết phục tôi, cứ làm đi."
Lâm quản gia im lặng hồi lâu, thở dài một hơi, rồi cầm tập văn kiện ra ngoài.
Bên trong căn phòng tối, ông mặc bộ đồ ngủ ngồi một mình trên chiếc xe lăn, quay mặt về phía cửa sổ nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài, tay vuốt ve khẩu súng lục có phần rỉ sét, ánh mặt lộ rõ vẻ ưu buồn.
"Lão Tống, cuối cùng hắn đã trở lại."
*
Tám giờ tối, chính là thời gian thích hợp để mọi người thư giãn sau bữa ăn.
Quán trà tấp nập người qua lại, người phục vụ ra ra vào vào đều mặc những trang phục cổ xưa, trên vai vắt một chiếc khăn bông trắng, thắt lưng đeo tạp dề vải màu xám, cung kính đặt một bình trà lên chiếc bàn bằng gỗ lim.
"Thưa ông, Bích Loa Xuân (một loại trà xanh) thượng hạng, mời dùng."
Người phục vụ đặt ấm trà xuống, muốn giúp ông tráng chén trà, nhưng ông xua tay ngăn lại.
"Cảm ơn, không cần đâu, nếu có việc gì tôi sẽ gọi anh."
Người phục vụ khẽ giật mình, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông. Mặc dù tóc mai đã điểm bạc, nhưng đôi mắt của ông ẩn giấu một vẻ uy nghiêm hiếm thấy. Trong lòng người thanh niên giật thót, cúi chào rời đi, không quên giúp ông đóng lại cửa phòng.
Cách một cánh cửa gỗ chạm khắc, đao mã đán với giọng hát trong trẻo vẫn đang du dương ở dưới lầu: "Rất nhiều nữ anh hùng, cũng góp công xây dựng, diệt giặc vì đất nước, hiền tài muôn đời có, những nữ tử thế này, điểm nào thua nam nhi..."
*Đao mã đán: vai diễn đao mã – một vai diễn trong hí khúc, ví những người phụ nữ giỏi võ nghệ. Lời hát phía trên nằm trong vở kịch "Hoa Mộc Lan".
Tiếng bang tử vang lên, giọng hát đang đến đoạn cao trào.
*Bang tử (hoặc xao tử): một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ gõ, kết cấu và cách sử dụng khá giống với Mõ của Việt Nam mình. Bang tử gồm có 4 loại, trong hí kịch thường dùng Hà Bắc bang tử.
Một người phụ nữ đẩy cửa vào, bỏ mũ áo mưa xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp.
"Đến rồi à." Ông chào hỏi.
Người phụ nữ không nói lời nào, đoạt lấy chén trà của ông uống một hơi cạn sạch rồi đưa tay lau nhanh vệt nước đọng trên khóe môi.
"Rót thêm chén nữa, rót thêm chén nữa, tôi khát quá."
Phùng Kiến Quốc bất lực lắc đầu, chén nước nóng như vậy cũng uống sạch, thật là vô phép, hoàn toàn không nhìn ra khí chất của một đại tiểu thư hào môn thế gia, cơ mà thế này cũng tốt, chính bởi vì Lâm Yêm đã từng có xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, giao du với đủ hạng người, bản thân lại có tính thích nghi cực nhanh, cho nên mới là ứng cử viên tốt nhất cho nhiệm vụ mật này.
Ông rót cho cô một chén trà ngon rồi đẩy qua.
"Vất vả rồi."
Khóe môi Lâm Yêm khẽ cong, lắc đầu cười tiếc rẻ, nhận lấy chén trà ngon kia, không màng thưởng thức, uống một hơi cạn sạch, không cảm thụ được chút mùi vị nào.
"Bớt nói lời thừa, muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì, Vương Cường chết rồi, tôi cũng không nhìn thấy Đỉnh Gia."
Phùng Kiến Quốc đơn giản gật đầu: "Tôi biết."
Tin tức xuất hiện thi thể ở công trường gây xôn xao dư luận mấy hôm nay, thậm chí vụ án mạng này còn thuộc phạm vi quản lý của Cục thành phố.
"Tôi phải đến xem thử rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ cái gì..."
Lâm Yêm bốc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.
"Đừng bận tâm, người của ông không thể moi được gì từ tôi đâu."
Phùng Kiến Quốc khẽ mỉm cười, rót một chén trà cho mình.
Lâm Yêm đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào tay người đang cầm ấm trà kia không nhúc nhích, giọng điệu có chút lạnh.
"Tống Dư Hàng dẫn người đến hộp đêm Hoan Ca là do ông sắp xếp sao?"
"Khụ khụ..." Người đối diện còn chưa nuốt xuống ngụm trà đã ho sặc sụa, liên tục xua tay.
"Không phải tôi, trung tâm chỉ huy đưa xuống chỉ thị, tôi vừa nghe tin đã lập tức gọi bọn họ trở về."
Vẻ mặt Lâm Yêm một lời khó nói hết, đậu phộng cũng không còn ngon nữa.
"Cô không muốn gặp sao?"
Ông lão rất hóng hớt.
Lâm Yêm nghiến răng nghiến lợi: "Bây giờ là lúc có thể gặp sao?"
Chết tiệt, suýt nữa đã không khống chế được cảm xúc, như vậy chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Phùng Kiến Quốc hiểu rõ, nén xuống ý cười trêu chọc trên môi.
"Chuyện ngoài ý muốn thôi, cứ xem như là một thử thách cho mình đi."
Vốn tưởng rằng, cái chết giả của nàng sẽ khiến hung thủ đằng sau yên ổn một thời gian, Tống Dư Hàng sẽ an toàn hơn chút, ai mà có ngờ chính nàng lại chui ra ngoài khăng khăng muốn nhảy vào hố lửa.
Khoảnh khắc Lâm Yêm nhìn thấy cô, có thể nói là vừa tức giận lại vừa lo lắng, vừa vui mừng lại vừa chua xót, còn có chút hạnh phúc như một thiếu nữ đang tuổi mộng mơ.
Nàng tự trấn tĩnh lại, uống chén trà cuối cùng của hôm nay, kìm nén vẻ đỏ ửng trên gương mặt mình.
"Được rồi, tôi có tin tức quan trọng muốn nói cho ông biết, có một lô hàng giá trị..."
Ngón tay Lâm Yêm nhúng nước trà, từng nét trên bàn viết ra "200 triệu".
"Hơn nữa, đã tìm được người mua."
*
Quán lẩu nơi tổ kỹ trinh thường tụ tập ăn tối.
Điều hòa trong quán mở hết công suất, vị cay nồng của dầu ớt từ đáy nồi bốc lên nghi ngút, nhưng không một ai có cảm giác thèm ăn.
"Tống đội, cục thành phố đã quyết định thành lập tổ chuyên án phụ trách vụ này, chúng tôi không thể tiếp tục theo dõi được."
Trịnh Thành Duệ vừa nói, vừa lấy ra dữ liệu thu thập được từ mạng nội bộ đưa cho cô.
Tống Dư Hàng cầm tờ giấy mỏng chứa thông tin mình cần, trong lòng có chút cảm kích.
"Cảm ơn."
Đoạn Thành cũng buông đũa xuống nói: "Hôm nay em đến phụ trách phần máy móc trong lúc giải phẫu, mặc dù em học nghệ không tinh, nhưng vẫn có thể nhìn ra một người bị hỏa thiêu lúc còn sống, hay là sau khi chết mới hỏa thiêu."
"Nạn nhân Vương Cường có một vết thương trí mạng ngay tim, mất mạng cũng chỉ bằng một nhát dao, hoặc có thể là bị đâm từ sau, cho thấy rằng hung thủ là người có sức lực rất lớn, có thể là một người đàn ông cao lớn và tàn độc."
"Nhưng mà..." Cậu lúng túng một chút, dường như không dám nói tiếp.
Khóe môi Tống Dư Hàng khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt khích lệ cậu.
"Đúng vậy, đã tiến bộ rất nhiều, dù sao tất cả chỉ là suy đoán, cứ mạnh dạn nói ra không sao cả."
"Nếu như không đủ sức lực, nhưng lại am hiểu về giải phẫu thân thể con người, vị trí các cơ quan nội tạng, thì bác sĩ hoặc pháp y, cũng có thể giáng một đòn trí mạng như vậy."
Nụ cười nhàn nhạt như làn khói xanh trên môi Tống Dư Hàng hoàn toàn biến mất.
Phương Tân an ủi cô: "Trên dưới cục thành phố rất nỗ lực phá giải vụ án này, nhất định sẽ tìm ra được manh mối."
Tống Dư Hàng làm sao có thể nhẫn tâm nói với bọn họ rằng, trong những đồng nghiệp thân tín ở cục thành phố có nội ứng đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, nên việc cô bị cách chức điều sang cương vị khác cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Những lời này cô cũng chỉ có thể ngầm nói với mình.
"Cảm ơn mọi người, tôi đi trước đây, đừng nói cho ai biết mọi người đã gặp tôi, bữa ăn hôm nay tôi thanh toán rồi, mọi người cứ thong thả ăn."
Cô nhìn Đoạn Thành một chút.
Đối phương hiểu ý, cầm áo khoác đứng dậy.
"Tống đội, để em tiễn chị."
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Tống Dư Hàng không để cho cậu đi tiếp, mà xoay người nhìn vào mắt cậu.
"Khoảng thời gian này không có tôi, ba người tốt nhất nên cùng nhau hành động, Phương Tân là một cô gái nhỏ, lại chuyên phụ trách việc văn phòng, cậu quan tâm cô ấy nhiều hơn chút, lão Trịnh cũng thế."
Tống Dư Hàng nhớ tới trước kia mỗi lần thi hành nhiệm vụ, dáng vẻ lão Trịnh chạy thở không ra hơi, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Đoạn Thành gật đầu, nhưng vẫn có chút thắc mắc.
"Tại sao, trong cục thành phố không phải rất an toàn sao?"
Tống Dư Hàng không muốn nói thêm nữa, vỗ nhẹ vai cậu rồi rời đi.
"Có việc cần cứ gọi cho tôi, hẹn lần sau gặp."
*
Theo địa chỉ Trịnh Thành Duệ đưa cho mình, Tống Dư Hàng tìm được liên tiếp hai nơi nhưng đều không có ai, đây là địa chỉ thứ ba.
Vừa bước vào cổng đã bị bảo vệ chặn lại.
"Này, cô là ai, đến đây làm gì?"
Tống Dư Hàng chớp chớp đôi mắt vô tội, lấy một gói thuốc lá Trung Hoa đưa ra.
"Đến tìm người, Bùi Kim Hồng, có phải ở đây không?"
Nhân viên bảo vệ cầm gói thuốc lá, nhưng vẫn cảnh giác nhìn cô.
Tống Dư Hàng cười cười: "À, anh yên tâm, không làm gì đâu, cô gái này thiếu nợ anh trai tôi rất nhiều tiền, chờ sau khi tôi lấy lại được tiền sẽ không thiếu phần phí nhọc công của anh đâu."
Vừa nói, cô vừa chủ động bật lửa châm thuốc cho hắn.
Nhân viên bảo vệ rất nhiệt tình: "Người mới chuyển đến đây mấy ngày trước phải không?"
Tống Dư Hàng hai mắt sáng lên: "Đúng, anh từng gặp rồi sao?"
"Phải, tôi đã từng gặp rồi, tòa nhà số 5, phòng 1808."
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, cô không kiêu căng cũng không siểm nịng: "Làm phiền anh rồi."
"Thấy cô là nữ mới nói cho cô biết, nếu là đàn ông hoặc nữ cư dân thì chúng tôi không cho vào đâu."
Người nhân viên từ phòng bảo vệ thò đầu ra, lấy chiếc bật lửa trong tay cô.
"Được rồi, đừng để ai biết là tôi nói."
Tống Dư Hàng gật đầu như giã tỏi: "Tất nhiên, tất nhiên rồi."
Bước vào thang máy, Tống Dư Hàng đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, đến tầng 18, trên hành lang có đặt xe đẩy cùng dụng cụ vệ sinh, xung quanh bốn bề vắng lặng.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đến đẩy xe dụng cụ đi, thẳng đến trước cửa phòng 1808, gõ nhẹ một cái.
Camera giám sát, đèn đỏ của chiếc camera nhỏ trên cửa nhấp nháy, may mắn là cô đang ngụy trang.
Tống Dư Hàng bình tĩnh ấn chuông cửa: "Tiểu thư, tiểu thư, cô có ở đó không?"
Người lao công vừa đi vệ sinh xong, lúc ra không thấy dụng cụ lau dọn của mình đâu, tức giận chửi ầm lên.
"Này, tên khốn nào trộm cây chổi của tôi thế?"
Hôm nay trời mưa, sàn nhà sáng bóng như gương khó tránh khỏi việc lưu lại dấu vết ra vào, chứng tỏ nơi này có người ở, nhưng gõ lâu như vậy cũng không có ai trả lời, hẳn là không ở nhà rồi.
Tống Dư Hàng lùi về sau một bước, thầm đánh giá chiếc ổ khóa điện tử, có còi báo động riêng, đoán chừng giây trước cô vừa phá khóa, giây sau nhân viên quản lý và bảo vệ đã đến.
Cô nhìn đồng hồ, cũng không biết là ai đang mắng mình, hắt hơi một cái.
Đứng đây đã một lúc lâu, Tống Dư Hàng đẩy chiếc xe dụng cụ kia về lại cửa thang máy, cô bước vào, ấn thang máy xuống tầng hầm.
Người lao công tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy nên quay lại cửa thang máy, nhìn dụng cụ lau dọn còn nguyên vẹn đặt ở đó, anh ta lập tức dụi mắt: "Kỳ lạ, gặp ma sao?"
Tống Dư Hàng đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, vẫn có rất nhiều camera giám sát, cô men theo biển chỉ dẫn tìm chỗ đậu xe ở tòa nhà số 5.
Cuối cùng nhìn thấy một góc nhỏ trên mặt đất có những vết sơn màu trắng, viết nguệch ngoạc vài chữ số Ả Rập: 180.
Một nửa số "8" bị bánh sau của chiếc ô tô màu trắng che khuất.
Đây hẳn là chỗ đậu xe của Bùi Cẩm Hồng.
Tống Dư Hàng nhìn sơ lược chiếc xe này, không quá phô trương nhưng cũng không phải tầm thường, rất phù hợp với thân phận và địa vị của cô ấy.
Trong nhà không có ai, ra ngoài cũng không lái xe, chứng tỏ đang làm một việc bí mật gì đó, không muốn để cho người khác biết, hơn nữa nơi này cũng không xa lắm.
Cho dù đi xe buýt hay đi taxi, đều có thể bị camera giám sát ghi lại, chỉ khi đi bộ lẫn vào trong đám đông mới ít bị chú ý hơn.
Tống Dư Hàng lấy điện thoại ra, mở bản đồ, đánh dấu vài địa điểm rồi nhanh chóng rời đi.
*
Khúc hát "Hoa Mộc Lan" còn chưa kết thúc, những diễn viên trên sân khấu vẫn đang ngân nga ca hát hăng say, nhưng Lâm Yêm đã rời khỏi quán trà, đội mũ áo mưa lên đầu.
Dọc theo con phố dài, cô cố tình chọn một con đường đi về khác với khi đến đây, con hẻm sâu, nước đọng trên đường làm lộ ra bóng người đi theo sau lưng mình.
Lâm Yêm liếc nhìn, lặng lẽ rẽ vào một ngõ hẻm khác.
Bước chân của người sau lưng càng lúc càng gấp gáp, đuổi theo vào ngõ hẻm.
Lâm Yêm tăng tốc, người kia cũng đi nhanh hơn.
Lâm Yêm thả chậm bước chân, người kia cũng cách một khoảng không xa không gần mà đi theo, xem ra cô đang bị theo dõi.
Khóe môi Lâm Yêm cong cười, lách mình một cái đi vào ngã rẽ, đứng nép sát vào tường, nhìn người kia quay trái quay phải, có vẻ là đang do dự, sau đó đi về hướng này.
Nàng nhấc tay cởi bỏ áo mưa ném vào thùng rác, nhẹ nhàng bước vào vũng nước đọng, bắt đầu chạy thật nhanh.
Nghe thấy tiếng bước chân người kia xa dần, lúc sắp lao ra khỏi đầu ngõ thì có chiếc taxi dừng ở phía đối diện, chỉ cần ngồi vào thì có thể tẩu thoát được rồi.
Trong mắt Lâm Yêm tràn ngập vui mừng, nhanh chóng chạy đến, tiếp đó thì sắc mặt cứng đờ, đứng ngây ngẩn tại chỗ.
Tống Dư Hàng vứt điếu thuốc đi, dưới ánh đèn đường từ từ đứng lên, không che ô, mưa phùn lấm tấm rơi trên mặt cô ấy.
Cô ấy nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Yêm, như thể muốn nhìn sâu vào linh hồn bên trong.
"Xin chào, Bùi tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi."
- -- Mẹ kiếp, oan gia ngõ hẹp mà.
Lâm Yêm trợn tròn mắt, suýt chút cũng muốn ngất.
Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, Tổng Dư Hàng lại chặn đường phía trước, vẻ mặt không mấy thiện cảm mà nhìn cô chăm chăm.
Trước có sói, sau có hổ.
Lâm Yêm nghiến răng, lùi lại mấy bước, cười như không cười.
"Này, cô là ai vậy?"
Vừa dứt lời, Lâm Yêm lập tức xoay người lại, lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn đi còn nhanh hơn thỏ.
Sắc mặt Tống Dư Hàng khẽ biến, tức thì nhấc chân đuổi theo.
"Đứng lại, đừng chạy!"
Người đuổi theo phía sau Lâm Yêm nghe được tiếng động, mắt thấy một bóng đen nhảy vào lầu trên của tòa nhà phía trước, hắn mở con dao bấm ra rồi cũng theo vào.
Đây là một tòa nhà dạng ống thông thường ở các làng đô thị, đông tây tương liên, bắc nam tương thông, bên trong tòa nhà ẩn giấu rất nhiều hàng quán như tiệm mạt chược, nhà hàng, vũ trường, tiệm massage và các hộ gia đình tái định cư.
*Làng đô thị (Làng trong thành phố): dùng để mô tả một nơi trong thành phố có tất cả các đặc điểm của một ngôi làng. Nói một cách dễ hiểu là chỉ những khu dân cư tụt hậu so với thời đại, nằm ngoài sự quản lí đô thị hiện đại và có mức sống thấp hơn rất nhiều trong quá trình đô thị phát triển nhanh chóng.
*Hộ gia đình tái định cư: là những hộ gia đình có đất, nhà ở trước đó nằm trong diện giải tỏa, quy hoạch, thu hồi của nhà nước. Và được nhà nước hỗ trợ trong việc di chuyển chỗ ở, xét giao đất, bố trí tái định cư hoặc bồi thường tùy trường hợp.
Tống Dư Hàng cắn răng đuổi theo xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thẩy Lâm Yêm đẩy chiếc xe đồ chơi của trẻ con ra để chặn đường, đứa nhỏ khóc rống lên, còn nàng thì trực tiếp nhảy qua chậu giặt quần áo chạy điên cuồng.
Kỹ năng cũng thật nhanh nhẹn.
Tống Dư Hàng giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đứng nhìn cô gái chạy lên lầu, mình lại vừa lúc chạy xuống lầu, chợt thấy hành lang của tòa nhà phía trước thông với tòa nhà này, cô liền leo lên dự định chặn đường nàng từ phía trước.
Lâm Yêm thoáng nhìn qua, người dưới lầu kia đã không thấy dấu vết đâu, khả năng cao là đang chờ chặn đường mình ở phía trước, mà kẻ theo dõi phía sau vẫn bám đuôi mãi không bỏ.
Nàng cắn răng một cái, chịu đựng mùi máu tươi trong cổ họng, chạy lên lầu ba, vén rèm cửa của một tiệm mạt chược, loạng choạng bước vào.
"Này, đâu ra một người phụ nữ nhào vào lòng tôi thế này?"
"Nhanh lên, đến lượt cậu rồi, đánh hay không đây?"
"Đánh, đánh, mau đánh đi."
"Thanh nhất sắc, tự bốc, ù!" (thuật ngữ mạt chược)
.....
Bên trong tiệm mạt chược vô cùng hỗn loạn, khói thuốc lá ngập ngụa khắp phòng, nam nữ già trẻ gì cũng có.
Lâm Yêm bịt mũi đi xuyên qua đám đông, cũng may bọn họ còn cho cô một lúc để thở dốc.
Người đàn ông đi theo cũng lao vào, đám đông hai mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn con dao trên tay hắn.
Im lặng một lúc lâu, tiếng đánh mạt chược lại tiếp tục vang lên.
"Nào, nào, tiếp tục, đặt cược đi, đặt cược đi! Ai thua, ai thắng, xác định rời bàn chưa!"
Khóe mắt thoáng nhìn thấy góc áo màu đen lẫn vào trong đám đông, người đàn ông cầm con dao vẫn bình tĩnh đuổi theo.
Lâm Yêm vừa đi, vừa đẩy đám người chen chúc nhau ra, không ngừng nhìn về phía sau, tòa nhà tuy nhỏ nhưng lại có kết cấu rất đặc biệt, các cửa tiệm liên thông với nhau, vén chiếc rèm cửa của tiệm mạt chược ra chính là một cửa tiệm massage chân.
Nói là cửa tiệm chẳng bằng nói kinh doanh gia đình thì đúng hơn, mấy căn phòng nhỏ ngăn cách nhau bằng tấm rèm màu hồng kém chất lượng, từ chiếc chiếu trúc bên trong truyền ra những âm thanh thì thầm ám muội có cả nam lẫn nữ.
"Này, bé yêu ~ ấn nhẹ thôi."
"Ah ô ô, chính là chỗ đó, ấn mạnh lên."
"Anh à, em giúp anh xoa bóp rồi, hay là anh xoa bóp toàn thân giúp em được không?"
Tiếng cười của người phụ nữ như tiếng quả tạ va vào nhau.
Da đầu Lâm Yêm tê rần một trận, nàng loạng choạng chạy về phía trước, đẩy cánh cửa gỗ dán đầy báo cũ ra, va vào người đàn ông đứng đối diện.
Người đàn ông đeo khẩu trang, nàng không biết hắn là ai.
Lâm Yêm lùi lại vài bước, nhìn hắn đưa con dao lên, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua.
Nàng cúi người sang một bên, lúng túng đụng ngã bàn trà, con dao đâm vào cánh cửa gỗ, rạch nát tờ báo.
"Ai đó?!" Một nam một nữ trong phòng massage nghe thấy tiếng động cuối cùng cũng định thần lại, nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai rối bù lăn vào bên trong tấm màn.
Người phụ nữ đang massage chợt hét lên.
Người đàn ông cầm dao xông vào.
Lâm Yêm đá vào đầu gối hắn một cái, nhưng không đủ sức lực đánh ngã hắn.
Người đàn ông khẽ giật mình, Lâm Yêm nhặt quần áo rơi vãi trên sàn nhà ném vào hắn.
Hắn vội vàng lấy mớ quần áo bốc mùi trên đầu ra, Lâm Yêm một bước nhảy lên cái bàn, dùng bả vai đập vỡ cửa kính, cuộn người lăn ra hành lang.
Người đàn ông cuối cùng cũng bỏ hết được mớ quần áo bốc mùi kia, cầm dao liên tục phỉ nhổ nhiều lần, chờ hắn đến bên cửa sổ xem xét, trên mặt đất chỉ nhìn thấy đầy mảnh kính vỡ, cùng dấu vết của vài giọt máu.
Không kiềm được chửi rủa mấy lần: --- Rách việc!
Hắn quay người lao ra khỏi phòng.
Một nam một nữ ngồi trên giường hai mặt nhìn nhau, kinh hãi chưa dứt: "Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là sao?"
Lâm Yêm đỡ vai cẩn thận chạy về phía trước, hơi thở nặng nề hệt như kéo ống bễ.
Tống Dư Hàng đang trên lầu bốn, cúi người nhìn xuống dưới, vừa lúc thấy nàng đang chạy vào vũ trường.
Cô quay đầu bước xuống lầu, theo cùng nàng vào trong.
Tiếng nhạc trong vũ trường đinh tai nhức óc, ánh đèn nhàn nhạt chỉ vừa đủ nhìn, nhưng không một ai để ý đến người bị thương cùng dáng vẻ chật vật bi thảm này.
Lâm Yêm len qua đám đông chạy đến cửa sau, đẩy ra cánh cửa nặng trịch vẫn thường hay đóng, rồi đi dọc theo lối thoát hiểm.
Nàng dựa vào tường nhắm mắt lại một lúc, không ngừng nuốt nước bọt, lồng ngực phập phồng liên hồi, sắc mặt tái nhợt.
Chờ hít sâu vài hơi, mùi gỉ sắt trong cổ họng mới dần dần tiêu tan.
Lâm Yêm nhấc chân định đi xuống, khoảng tối trước mặt từ từ xuất hiện một bóng người, che khuất tia sáng yếu ớt duy nhất trong hành lang.
Tống Dư Hàng từng bước đến gần.
"Bùi tiểu thư, sao vừa nhìn thấy tôi lại bỏ chạy, cô đi đâu vậy?"
"Hoặc là, cô biết mình làm việc gì đó trái lương tâm, không dám đối mặt với cảnh sát, hay là..."
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt cực kì giống Lâm Yêm kia, nụ cười trên môi đầy ẩn ý cùng một chút nguy hiểm.
"Đang che giấu một bí mật nào đó?"
Lâm Yêm vốn đang đi xuống lầu, nhưng lại bị cô ép từng bước từng bước lùi về.
Chạy, lúc nàng ở trạng thái tốt nhất cũng chỉ có thể cùng cô bất phân thắng bại, huống chi hiện tại thân thể yếu ớt lại còn bị thương, nếu có thể đánh, nàng đã sớm ra tay với người đàn ông kia rồi.
Không chạy, đối diện với ánh mắt của Tống Dư Hàng, giọng nói của cô, cả con người cô, Lâm Yêm sẽ khó tránh khỏi việc tâm tình dao động.
Tuy nhiên, tình thế hiện tại không phải lúc để hai người yêu đương, tên sát thủ truy đuổi còn đang trên đường rong rủi của hắn, hoàn toàn chưa thể trốn thoát được.
Nếu tiếp tục ở đây, chỉ sợ sẽ kéo chị ấy cùng lâm vào nguy hiểm.
Lâm Yêm gượng cười hai tiếng: "Bí mật? Tôi chỉ là người làm ăn nhỏ chân chính, làm gì có bí mật nào?"
"Vậy sao cô phải chạy?" Tống Dư Hàng bước tới trước mặt, cúi đầu nhìn cô.
Lâm Yêm lùi lại, đi lên thêm một bậc thang.
"Đương nhiên là do cô quá hung thần ác sát, cảnh sát truy đuổi, tôi có thể không chạy sao?"
- -- Hung thần ác sát?
Tống Dư Hàng sờ soạng gương mặt mình, bình thường chỉ có người khen cô đẹp, khen cô trông có phần anh khí, đây là lần đầu nghe thấy từ miêu tả thế này, hơi có chút thắc mắc.
Cơ mà, với mấy kẻ buôn người thì không cần nhiều lời vô nghĩa, người phụ nữ trước mắt này còn dính líu đến một vụ án mạng, thực sự là một nhân vật nguy hiểm.
Tống Dư Hàng chuẩn bị lấy chiếc còng tay sau thắt lưng mình: "Được, bình thường không làm việc trái với lương tâm, sao phải sợ cảnh sát tìm tới cửa, theo tôi..."
Ba chữ "Đi một chuyến" còn chưa kịp thốt ra, Lâm Yêm thoáng nhìn thấy một đôi giày màu đen đang chậm rãi đi xuống cầu thang, chính là người đàn ông truy sát nàng vừa rồi.
Con dao trong tay hắn xuyên qua lan can sắt ở hành lang phản chiếu lại một tia sáng lạnh lẽo.
Đồng tử của Lâm Yêm co lại, nhắm mắt kéo cổ áo Tống Dư Hàng tới gần, đem những lời còn lại chặn đứng trong cổ họng.
Nàng đứng trên cao, theo quán tính thì sức nặng toàn bộ cơ thể đều đổ lên người cô.
Hai tay Lâm Yêm ôm mặt cô, trên môi Tống Dư Hàng có chút lạnh băng, sự đụng chạm quen thuộc này khiến cô ngay lập tức tê rần cả sống lưng, chỉ cần một người đứng không vững, cả hai đều có nguy cơ ngã xuống.
Một ánh chớp lóe lên, phản ứng bản năng của Tống Dư Hàng là ôm eo nàng xoay người lại, thuận tay ấn nàng vào tường để ổn định cơ thể.
Người đàn ông đuổi theo nàng nghe thấy tiếng động liền cầm dao vội vàng đi xuống, tưởng là Lâm Yêm, nhưng hóa ra lại nhìn thấy một cảnh tượng triền miên phỉ trắc thế này.
*Triền miên phỉ trắc – Đau buồn triền miên: Một câu thành ngữ mang hàm nghĩa là buồn bực trong lòng kéo dài, khó ngủ suốt đêm.
Tống Dư Hàng đội một chiếc mũ lưỡi trai, búi tóc ngắn sau tai, cao hơn một cô gái bình thường rất nhiều, nhìn từ phía sau khó phân biệt được là nam hay nữ.
Hành lang tối om, không nhìn rõ được gương mặt của người phía trong, hai người ôm nhau rất chặt, hôn đến mức khó tách rời.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong vũ trường truyền ra, rất có thể là một đôi đang cảm xúc mãnh liệt chạy ra đây.
Người đàn ông từ từ buông tay cầm con dao xuống, từng bước đi về phía họ.
Nhịp tim của Lâm Yêm đập như trống, ôm cổ Tống Dư Hàng, thở mạnh một chút cũng không dám.
Sau một hồi ngắn ngủi, cảm giác như bị điện giật qua đi, cuối cùng Tống Dư Hàng cũng nhìn rõ gương mặt này là ai.
Mặc dù trông rất giống, nhưng rốt cuộc cũng không phải cô ấy.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi với Lâm Yêm, nên vô thức đưa tay muốn hất người kia ra.
Người đàn ông đi tới phía sau bọn họ, đưa mắt dò xét một chút, Tống Dư Hàng đương nhiên cũng để ý thấy.
Lông tơ cô dựng đứng như thể nguy hiểm đang đến gần.
Lâm Yêm liều mạng bám chặt, tay nắm quần áo sau lưng cô, đôi mắt lấp lánh ánh nước mang theo vẻ cầu khẩn, cùng lúc, hơi duỗi đầu lưỡi ra.
Nếu vừa rồi chỉ như một cú điện giật, thì giờ đây lại giống một ngọn lửa bừng cháy phút chốc thiêu rụi toàn bộ lý trí.
Sau khi Lâm Yêm rời đi, cô không còn thân cận với ai nữa, gương mặt này thực sự rất giống Lâm Yêm, đôi mắt tràn ngập ánh nước kia cũng giống hệt với nét mặt cầu khẩn thường ngày của Lâm Yêm lúc hoan lạc không chịu nổi.
Mỗi một cử động, mỗi cái cau mày của "Bùi Cẩm Hồng" đều chạm đến dây thần kinh yếu ớt nhất của cô.
Hơn nữa, khoảng cách hai người rất gần nhau, chân chạm chân, bụng áp bụng, răng môi đan xen, thậm chí nghe được cả hơi thở đối phương.
Kỳ lạ, rõ ràng là để lẩn tránh nguy hiểm. Nhưng ở trong vòng tay cô, lại cảm thấy vô cùng an toàn. Lâm Yêm ôm cổ Tống Dư Hàng, sợ cô nhìn ra được gì đó, đôi mi run rẩy khẽ nhắm lại, thực tế đã lưng tròng nước mắt, tay chân mềm nhũn.
Có thể mượn cơ hội này, đến gần chị ấy hơn một chút cũng tốt.
Có trời mới biết Lâm Yêm nhớ Tống Dư Hàng đến mức nào.
Thế là trong nháy mắt, Lâm Yêm từ giả lại biến thành thật.
Cô hơi nhón chân, tự dâng toàn bộ cơ thể mình lên.
Quần áo mùa hè khá mỏng manh, vải vóc cọ xát bởi vì động tác của Lâm Yêm mà để lộ vạt áo.
Chiếc thắt lưng lạnh buốt của Tống Dư Hàng chạm vào bên hông khiến cả linh hồn Lâm Yêm run rẩy.
Hơi thở hai người đều có chút hỗn loạn.
Tống Dư Hàng không biết Lâm Yêm bị thương, chỉ cảm thấy không thể mặc kệ cô gái này tự tung tự tác như vậy, sau một thoáng ngẩn ngơ, cô nắm bả vai của nàng, từng chút tách hai người ra.
Có lẽ vì quá đau đớn, sắc mặt Lâm Yêm trắng bệch, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên nhỏ, nhưng lọt vào tai người khác thì lại là một câu chuyện khác.
Người đàn ông vội vàng quay mặt đi, dường như không nói nên lời, cầm con dao trên tay bước nhanh xuống lầu.
Nguy hiểm qua đi, Lâm Yêm từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt thoáng nhìn thấy hắn biến mất trong hành lang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn buông Lâm Yêm ra, hơi thở gấp gáp.
Lâm Yêm còn chưa mở miệng, Tống Dư Hàng đã đưa tay phải lên cao, gió xuyên qua bàn tay thổi đến.
Lâm Yêm nghiêng đầu nhắm mắt lại, cười khổ chờ đợi cái tát kia rơi xuống.
Một lúc lâu sau, cũng không thấy bàn tay kia dứt khoát hạ xuống.
Ánh mắt Tống Dư Hàng đỏ bừng.
Nàng nhướng mắt mỉa mai: "Đánh đi, sao không đánh?"
Tống Dư Hàng nắm cổ áo Lâm Yêm ấn vào tường, gầm nhẹ: "Đừng tưởng tôi không dám đánh cô, tôi chỉ, tôi chỉ là..."
Cô chỉ là không xuống tay được.
Trong một khoảnh khắc gương mặt Bùi Cẩm Hồng hiện lên vẻ dịu dàng tâm tình, khiến cô có cảm giác như Lâm Yêm đang hôn mình, cảm giác đó quá mức chân thật.
Cảm giác mà cô ngày đêm mong nhớ, nước mắt cũng đã chực chờ rơi.
Hóa ra người âm thầm vụn vỡ, không chỉ một mình Lâm Yêm.
Nhìn dáng vẻ Tống Dư Hàng như vậy, Lâm Yêm vừa vui mừng vừa đau xót, chẳng hiểu tại sao, lại thấy có chút buồn cười.
Tống Dư Hàng vì nàng mà giữ mình trong sạch, cũng vì nàng mà điên cuồng loạn trí.
Đường đường là đội trưởng đội trinh sát hình sự, từ trước đến nay luôn trầm ổn và cẩn trọng, còn có phần cổ hũ và cứng nhắc, có lẽ không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày bị "kẻ buôn lậu" ôm đầu cưỡng hôn thế này.
Lâm Yêm nghĩ về điều đó, liền bật cười vui thích, khóe mắt cũng tràn ngập nước.
"Ha --- giả vờ nghiêm túc làm gì, rõ ràng vừa rồi cũng rất hưởng thụ có phải không?"
Lâm Yêm vừa nói, vừa gạt tay cô ra, chỉnh lại quần áo trên người mình.
"Gặp lại sau, à... không, không bao giờ gặp lại nữa, tạm biệt." Lâm Yêm đang muốn lách qua người cô rời đi.
Bên tai vang lên một tiếng "Lạch cạch".
Tống Dư Hàng kéo người trở lại, cất chìa khóa vào túi bên phải của mình, tay trái lắc lắc chiếc còng tay đang nối với nàng,
"Khó khăn lắm mới bắt được nghi phạm, sao tôi có thể thả cô đi được?"
Cuối câu có chút nghiến răng nghiến lợi cùng hận ý mà nói: "Cô thấy có đúng không, Bùi tiểu thư."
Ed: Doris
Be: Mỗ
-----------------
[ to be continued ]
"Không cần cố gắng thuyết phục tôi, cứ làm đi."
Lâm quản gia im lặng hồi lâu, thở dài một hơi, rồi cầm tập văn kiện ra ngoài.
Bên trong căn phòng tối, ông mặc bộ đồ ngủ ngồi một mình trên chiếc xe lăn, quay mặt về phía cửa sổ nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài, tay vuốt ve khẩu súng lục có phần rỉ sét, ánh mặt lộ rõ vẻ ưu buồn.
"Lão Tống, cuối cùng hắn đã trở lại."
*
Tám giờ tối, chính là thời gian thích hợp để mọi người thư giãn sau bữa ăn.
Quán trà tấp nập người qua lại, người phục vụ ra ra vào vào đều mặc những trang phục cổ xưa, trên vai vắt một chiếc khăn bông trắng, thắt lưng đeo tạp dề vải màu xám, cung kính đặt một bình trà lên chiếc bàn bằng gỗ lim.
"Thưa ông, Bích Loa Xuân (một loại trà xanh) thượng hạng, mời dùng."
Người phục vụ đặt ấm trà xuống, muốn giúp ông tráng chén trà, nhưng ông xua tay ngăn lại.
"Cảm ơn, không cần đâu, nếu có việc gì tôi sẽ gọi anh."
Người phục vụ khẽ giật mình, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông. Mặc dù tóc mai đã điểm bạc, nhưng đôi mắt của ông ẩn giấu một vẻ uy nghiêm hiếm thấy. Trong lòng người thanh niên giật thót, cúi chào rời đi, không quên giúp ông đóng lại cửa phòng.
Cách một cánh cửa gỗ chạm khắc, đao mã đán với giọng hát trong trẻo vẫn đang du dương ở dưới lầu: "Rất nhiều nữ anh hùng, cũng góp công xây dựng, diệt giặc vì đất nước, hiền tài muôn đời có, những nữ tử thế này, điểm nào thua nam nhi..."
*Đao mã đán: vai diễn đao mã – một vai diễn trong hí khúc, ví những người phụ nữ giỏi võ nghệ. Lời hát phía trên nằm trong vở kịch "Hoa Mộc Lan".
Tiếng bang tử vang lên, giọng hát đang đến đoạn cao trào.
*Bang tử (hoặc xao tử): một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ gõ, kết cấu và cách sử dụng khá giống với Mõ của Việt Nam mình. Bang tử gồm có 4 loại, trong hí kịch thường dùng Hà Bắc bang tử.
Một người phụ nữ đẩy cửa vào, bỏ mũ áo mưa xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp.
"Đến rồi à." Ông chào hỏi.
Người phụ nữ không nói lời nào, đoạt lấy chén trà của ông uống một hơi cạn sạch rồi đưa tay lau nhanh vệt nước đọng trên khóe môi.
"Rót thêm chén nữa, rót thêm chén nữa, tôi khát quá."
Phùng Kiến Quốc bất lực lắc đầu, chén nước nóng như vậy cũng uống sạch, thật là vô phép, hoàn toàn không nhìn ra khí chất của một đại tiểu thư hào môn thế gia, cơ mà thế này cũng tốt, chính bởi vì Lâm Yêm đã từng có xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, giao du với đủ hạng người, bản thân lại có tính thích nghi cực nhanh, cho nên mới là ứng cử viên tốt nhất cho nhiệm vụ mật này.
Ông rót cho cô một chén trà ngon rồi đẩy qua.
"Vất vả rồi."
Khóe môi Lâm Yêm khẽ cong, lắc đầu cười tiếc rẻ, nhận lấy chén trà ngon kia, không màng thưởng thức, uống một hơi cạn sạch, không cảm thụ được chút mùi vị nào.
"Bớt nói lời thừa, muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì, Vương Cường chết rồi, tôi cũng không nhìn thấy Đỉnh Gia."
Phùng Kiến Quốc đơn giản gật đầu: "Tôi biết."
Tin tức xuất hiện thi thể ở công trường gây xôn xao dư luận mấy hôm nay, thậm chí vụ án mạng này còn thuộc phạm vi quản lý của Cục thành phố.
"Tôi phải đến xem thử rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ cái gì..."
Lâm Yêm bốc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.
"Đừng bận tâm, người của ông không thể moi được gì từ tôi đâu."
Phùng Kiến Quốc khẽ mỉm cười, rót một chén trà cho mình.
Lâm Yêm đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào tay người đang cầm ấm trà kia không nhúc nhích, giọng điệu có chút lạnh.
"Tống Dư Hàng dẫn người đến hộp đêm Hoan Ca là do ông sắp xếp sao?"
"Khụ khụ..." Người đối diện còn chưa nuốt xuống ngụm trà đã ho sặc sụa, liên tục xua tay.
"Không phải tôi, trung tâm chỉ huy đưa xuống chỉ thị, tôi vừa nghe tin đã lập tức gọi bọn họ trở về."
Vẻ mặt Lâm Yêm một lời khó nói hết, đậu phộng cũng không còn ngon nữa.
"Cô không muốn gặp sao?"
Ông lão rất hóng hớt.
Lâm Yêm nghiến răng nghiến lợi: "Bây giờ là lúc có thể gặp sao?"
Chết tiệt, suýt nữa đã không khống chế được cảm xúc, như vậy chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Phùng Kiến Quốc hiểu rõ, nén xuống ý cười trêu chọc trên môi.
"Chuyện ngoài ý muốn thôi, cứ xem như là một thử thách cho mình đi."
Vốn tưởng rằng, cái chết giả của nàng sẽ khiến hung thủ đằng sau yên ổn một thời gian, Tống Dư Hàng sẽ an toàn hơn chút, ai mà có ngờ chính nàng lại chui ra ngoài khăng khăng muốn nhảy vào hố lửa.
Khoảnh khắc Lâm Yêm nhìn thấy cô, có thể nói là vừa tức giận lại vừa lo lắng, vừa vui mừng lại vừa chua xót, còn có chút hạnh phúc như một thiếu nữ đang tuổi mộng mơ.
Nàng tự trấn tĩnh lại, uống chén trà cuối cùng của hôm nay, kìm nén vẻ đỏ ửng trên gương mặt mình.
"Được rồi, tôi có tin tức quan trọng muốn nói cho ông biết, có một lô hàng giá trị..."
Ngón tay Lâm Yêm nhúng nước trà, từng nét trên bàn viết ra "200 triệu".
"Hơn nữa, đã tìm được người mua."
*
Quán lẩu nơi tổ kỹ trinh thường tụ tập ăn tối.
Điều hòa trong quán mở hết công suất, vị cay nồng của dầu ớt từ đáy nồi bốc lên nghi ngút, nhưng không một ai có cảm giác thèm ăn.
"Tống đội, cục thành phố đã quyết định thành lập tổ chuyên án phụ trách vụ này, chúng tôi không thể tiếp tục theo dõi được."
Trịnh Thành Duệ vừa nói, vừa lấy ra dữ liệu thu thập được từ mạng nội bộ đưa cho cô.
Tống Dư Hàng cầm tờ giấy mỏng chứa thông tin mình cần, trong lòng có chút cảm kích.
"Cảm ơn."
Đoạn Thành cũng buông đũa xuống nói: "Hôm nay em đến phụ trách phần máy móc trong lúc giải phẫu, mặc dù em học nghệ không tinh, nhưng vẫn có thể nhìn ra một người bị hỏa thiêu lúc còn sống, hay là sau khi chết mới hỏa thiêu."
"Nạn nhân Vương Cường có một vết thương trí mạng ngay tim, mất mạng cũng chỉ bằng một nhát dao, hoặc có thể là bị đâm từ sau, cho thấy rằng hung thủ là người có sức lực rất lớn, có thể là một người đàn ông cao lớn và tàn độc."
"Nhưng mà..." Cậu lúng túng một chút, dường như không dám nói tiếp.
Khóe môi Tống Dư Hàng khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt khích lệ cậu.
"Đúng vậy, đã tiến bộ rất nhiều, dù sao tất cả chỉ là suy đoán, cứ mạnh dạn nói ra không sao cả."
"Nếu như không đủ sức lực, nhưng lại am hiểu về giải phẫu thân thể con người, vị trí các cơ quan nội tạng, thì bác sĩ hoặc pháp y, cũng có thể giáng một đòn trí mạng như vậy."
Nụ cười nhàn nhạt như làn khói xanh trên môi Tống Dư Hàng hoàn toàn biến mất.
Phương Tân an ủi cô: "Trên dưới cục thành phố rất nỗ lực phá giải vụ án này, nhất định sẽ tìm ra được manh mối."
Tống Dư Hàng làm sao có thể nhẫn tâm nói với bọn họ rằng, trong những đồng nghiệp thân tín ở cục thành phố có nội ứng đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, nên việc cô bị cách chức điều sang cương vị khác cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Những lời này cô cũng chỉ có thể ngầm nói với mình.
"Cảm ơn mọi người, tôi đi trước đây, đừng nói cho ai biết mọi người đã gặp tôi, bữa ăn hôm nay tôi thanh toán rồi, mọi người cứ thong thả ăn."
Cô nhìn Đoạn Thành một chút.
Đối phương hiểu ý, cầm áo khoác đứng dậy.
"Tống đội, để em tiễn chị."
Sau khi ra khỏi cửa phòng, Tống Dư Hàng không để cho cậu đi tiếp, mà xoay người nhìn vào mắt cậu.
"Khoảng thời gian này không có tôi, ba người tốt nhất nên cùng nhau hành động, Phương Tân là một cô gái nhỏ, lại chuyên phụ trách việc văn phòng, cậu quan tâm cô ấy nhiều hơn chút, lão Trịnh cũng thế."
Tống Dư Hàng nhớ tới trước kia mỗi lần thi hành nhiệm vụ, dáng vẻ lão Trịnh chạy thở không ra hơi, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Đoạn Thành gật đầu, nhưng vẫn có chút thắc mắc.
"Tại sao, trong cục thành phố không phải rất an toàn sao?"
Tống Dư Hàng không muốn nói thêm nữa, vỗ nhẹ vai cậu rồi rời đi.
"Có việc cần cứ gọi cho tôi, hẹn lần sau gặp."
*
Theo địa chỉ Trịnh Thành Duệ đưa cho mình, Tống Dư Hàng tìm được liên tiếp hai nơi nhưng đều không có ai, đây là địa chỉ thứ ba.
Vừa bước vào cổng đã bị bảo vệ chặn lại.
"Này, cô là ai, đến đây làm gì?"
Tống Dư Hàng chớp chớp đôi mắt vô tội, lấy một gói thuốc lá Trung Hoa đưa ra.
"Đến tìm người, Bùi Kim Hồng, có phải ở đây không?"
Nhân viên bảo vệ cầm gói thuốc lá, nhưng vẫn cảnh giác nhìn cô.
Tống Dư Hàng cười cười: "À, anh yên tâm, không làm gì đâu, cô gái này thiếu nợ anh trai tôi rất nhiều tiền, chờ sau khi tôi lấy lại được tiền sẽ không thiếu phần phí nhọc công của anh đâu."
Vừa nói, cô vừa chủ động bật lửa châm thuốc cho hắn.
Nhân viên bảo vệ rất nhiệt tình: "Người mới chuyển đến đây mấy ngày trước phải không?"
Tống Dư Hàng hai mắt sáng lên: "Đúng, anh từng gặp rồi sao?"
"Phải, tôi đã từng gặp rồi, tòa nhà số 5, phòng 1808."
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, cô không kiêu căng cũng không siểm nịng: "Làm phiền anh rồi."
"Thấy cô là nữ mới nói cho cô biết, nếu là đàn ông hoặc nữ cư dân thì chúng tôi không cho vào đâu."
Người nhân viên từ phòng bảo vệ thò đầu ra, lấy chiếc bật lửa trong tay cô.
"Được rồi, đừng để ai biết là tôi nói."
Tống Dư Hàng gật đầu như giã tỏi: "Tất nhiên, tất nhiên rồi."
Bước vào thang máy, Tống Dư Hàng đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, đến tầng 18, trên hành lang có đặt xe đẩy cùng dụng cụ vệ sinh, xung quanh bốn bề vắng lặng.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đến đẩy xe dụng cụ đi, thẳng đến trước cửa phòng 1808, gõ nhẹ một cái.
Camera giám sát, đèn đỏ của chiếc camera nhỏ trên cửa nhấp nháy, may mắn là cô đang ngụy trang.
Tống Dư Hàng bình tĩnh ấn chuông cửa: "Tiểu thư, tiểu thư, cô có ở đó không?"
Người lao công vừa đi vệ sinh xong, lúc ra không thấy dụng cụ lau dọn của mình đâu, tức giận chửi ầm lên.
"Này, tên khốn nào trộm cây chổi của tôi thế?"
Hôm nay trời mưa, sàn nhà sáng bóng như gương khó tránh khỏi việc lưu lại dấu vết ra vào, chứng tỏ nơi này có người ở, nhưng gõ lâu như vậy cũng không có ai trả lời, hẳn là không ở nhà rồi.
Tống Dư Hàng lùi về sau một bước, thầm đánh giá chiếc ổ khóa điện tử, có còi báo động riêng, đoán chừng giây trước cô vừa phá khóa, giây sau nhân viên quản lý và bảo vệ đã đến.
Cô nhìn đồng hồ, cũng không biết là ai đang mắng mình, hắt hơi một cái.
Đứng đây đã một lúc lâu, Tống Dư Hàng đẩy chiếc xe dụng cụ kia về lại cửa thang máy, cô bước vào, ấn thang máy xuống tầng hầm.
Người lao công tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy nên quay lại cửa thang máy, nhìn dụng cụ lau dọn còn nguyên vẹn đặt ở đó, anh ta lập tức dụi mắt: "Kỳ lạ, gặp ma sao?"
Tống Dư Hàng đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, vẫn có rất nhiều camera giám sát, cô men theo biển chỉ dẫn tìm chỗ đậu xe ở tòa nhà số 5.
Cuối cùng nhìn thấy một góc nhỏ trên mặt đất có những vết sơn màu trắng, viết nguệch ngoạc vài chữ số Ả Rập: 180.
Một nửa số "8" bị bánh sau của chiếc ô tô màu trắng che khuất.
Đây hẳn là chỗ đậu xe của Bùi Cẩm Hồng.
Tống Dư Hàng nhìn sơ lược chiếc xe này, không quá phô trương nhưng cũng không phải tầm thường, rất phù hợp với thân phận và địa vị của cô ấy.
Trong nhà không có ai, ra ngoài cũng không lái xe, chứng tỏ đang làm một việc bí mật gì đó, không muốn để cho người khác biết, hơn nữa nơi này cũng không xa lắm.
Cho dù đi xe buýt hay đi taxi, đều có thể bị camera giám sát ghi lại, chỉ khi đi bộ lẫn vào trong đám đông mới ít bị chú ý hơn.
Tống Dư Hàng lấy điện thoại ra, mở bản đồ, đánh dấu vài địa điểm rồi nhanh chóng rời đi.
*
Khúc hát "Hoa Mộc Lan" còn chưa kết thúc, những diễn viên trên sân khấu vẫn đang ngân nga ca hát hăng say, nhưng Lâm Yêm đã rời khỏi quán trà, đội mũ áo mưa lên đầu.
Dọc theo con phố dài, cô cố tình chọn một con đường đi về khác với khi đến đây, con hẻm sâu, nước đọng trên đường làm lộ ra bóng người đi theo sau lưng mình.
Lâm Yêm liếc nhìn, lặng lẽ rẽ vào một ngõ hẻm khác.
Bước chân của người sau lưng càng lúc càng gấp gáp, đuổi theo vào ngõ hẻm.
Lâm Yêm tăng tốc, người kia cũng đi nhanh hơn.
Lâm Yêm thả chậm bước chân, người kia cũng cách một khoảng không xa không gần mà đi theo, xem ra cô đang bị theo dõi.
Khóe môi Lâm Yêm cong cười, lách mình một cái đi vào ngã rẽ, đứng nép sát vào tường, nhìn người kia quay trái quay phải, có vẻ là đang do dự, sau đó đi về hướng này.
Nàng nhấc tay cởi bỏ áo mưa ném vào thùng rác, nhẹ nhàng bước vào vũng nước đọng, bắt đầu chạy thật nhanh.
Nghe thấy tiếng bước chân người kia xa dần, lúc sắp lao ra khỏi đầu ngõ thì có chiếc taxi dừng ở phía đối diện, chỉ cần ngồi vào thì có thể tẩu thoát được rồi.
Trong mắt Lâm Yêm tràn ngập vui mừng, nhanh chóng chạy đến, tiếp đó thì sắc mặt cứng đờ, đứng ngây ngẩn tại chỗ.
Tống Dư Hàng vứt điếu thuốc đi, dưới ánh đèn đường từ từ đứng lên, không che ô, mưa phùn lấm tấm rơi trên mặt cô ấy.
Cô ấy nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Yêm, như thể muốn nhìn sâu vào linh hồn bên trong.
"Xin chào, Bùi tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi."
- -- Mẹ kiếp, oan gia ngõ hẹp mà.
Lâm Yêm trợn tròn mắt, suýt chút cũng muốn ngất.
Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, Tổng Dư Hàng lại chặn đường phía trước, vẻ mặt không mấy thiện cảm mà nhìn cô chăm chăm.
Trước có sói, sau có hổ.
Lâm Yêm nghiến răng, lùi lại mấy bước, cười như không cười.
"Này, cô là ai vậy?"
Vừa dứt lời, Lâm Yêm lập tức xoay người lại, lòng bàn chân như bôi dầu, chuồn đi còn nhanh hơn thỏ.
Sắc mặt Tống Dư Hàng khẽ biến, tức thì nhấc chân đuổi theo.
"Đứng lại, đừng chạy!"
Người đuổi theo phía sau Lâm Yêm nghe được tiếng động, mắt thấy một bóng đen nhảy vào lầu trên của tòa nhà phía trước, hắn mở con dao bấm ra rồi cũng theo vào.
Đây là một tòa nhà dạng ống thông thường ở các làng đô thị, đông tây tương liên, bắc nam tương thông, bên trong tòa nhà ẩn giấu rất nhiều hàng quán như tiệm mạt chược, nhà hàng, vũ trường, tiệm massage và các hộ gia đình tái định cư.
*Làng đô thị (Làng trong thành phố): dùng để mô tả một nơi trong thành phố có tất cả các đặc điểm của một ngôi làng. Nói một cách dễ hiểu là chỉ những khu dân cư tụt hậu so với thời đại, nằm ngoài sự quản lí đô thị hiện đại và có mức sống thấp hơn rất nhiều trong quá trình đô thị phát triển nhanh chóng.
*Hộ gia đình tái định cư: là những hộ gia đình có đất, nhà ở trước đó nằm trong diện giải tỏa, quy hoạch, thu hồi của nhà nước. Và được nhà nước hỗ trợ trong việc di chuyển chỗ ở, xét giao đất, bố trí tái định cư hoặc bồi thường tùy trường hợp.
Tống Dư Hàng cắn răng đuổi theo xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, thẩy Lâm Yêm đẩy chiếc xe đồ chơi của trẻ con ra để chặn đường, đứa nhỏ khóc rống lên, còn nàng thì trực tiếp nhảy qua chậu giặt quần áo chạy điên cuồng.
Kỹ năng cũng thật nhanh nhẹn.
Tống Dư Hàng giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đứng nhìn cô gái chạy lên lầu, mình lại vừa lúc chạy xuống lầu, chợt thấy hành lang của tòa nhà phía trước thông với tòa nhà này, cô liền leo lên dự định chặn đường nàng từ phía trước.
Lâm Yêm thoáng nhìn qua, người dưới lầu kia đã không thấy dấu vết đâu, khả năng cao là đang chờ chặn đường mình ở phía trước, mà kẻ theo dõi phía sau vẫn bám đuôi mãi không bỏ.
Nàng cắn răng một cái, chịu đựng mùi máu tươi trong cổ họng, chạy lên lầu ba, vén rèm cửa của một tiệm mạt chược, loạng choạng bước vào.
"Này, đâu ra một người phụ nữ nhào vào lòng tôi thế này?"
"Nhanh lên, đến lượt cậu rồi, đánh hay không đây?"
"Đánh, đánh, mau đánh đi."
"Thanh nhất sắc, tự bốc, ù!" (thuật ngữ mạt chược)
.....
Bên trong tiệm mạt chược vô cùng hỗn loạn, khói thuốc lá ngập ngụa khắp phòng, nam nữ già trẻ gì cũng có.
Lâm Yêm bịt mũi đi xuyên qua đám đông, cũng may bọn họ còn cho cô một lúc để thở dốc.
Người đàn ông đi theo cũng lao vào, đám đông hai mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn con dao trên tay hắn.
Im lặng một lúc lâu, tiếng đánh mạt chược lại tiếp tục vang lên.
"Nào, nào, tiếp tục, đặt cược đi, đặt cược đi! Ai thua, ai thắng, xác định rời bàn chưa!"
Khóe mắt thoáng nhìn thấy góc áo màu đen lẫn vào trong đám đông, người đàn ông cầm con dao vẫn bình tĩnh đuổi theo.
Lâm Yêm vừa đi, vừa đẩy đám người chen chúc nhau ra, không ngừng nhìn về phía sau, tòa nhà tuy nhỏ nhưng lại có kết cấu rất đặc biệt, các cửa tiệm liên thông với nhau, vén chiếc rèm cửa của tiệm mạt chược ra chính là một cửa tiệm massage chân.
Nói là cửa tiệm chẳng bằng nói kinh doanh gia đình thì đúng hơn, mấy căn phòng nhỏ ngăn cách nhau bằng tấm rèm màu hồng kém chất lượng, từ chiếc chiếu trúc bên trong truyền ra những âm thanh thì thầm ám muội có cả nam lẫn nữ.
"Này, bé yêu ~ ấn nhẹ thôi."
"Ah ô ô, chính là chỗ đó, ấn mạnh lên."
"Anh à, em giúp anh xoa bóp rồi, hay là anh xoa bóp toàn thân giúp em được không?"
Tiếng cười của người phụ nữ như tiếng quả tạ va vào nhau.
Da đầu Lâm Yêm tê rần một trận, nàng loạng choạng chạy về phía trước, đẩy cánh cửa gỗ dán đầy báo cũ ra, va vào người đàn ông đứng đối diện.
Người đàn ông đeo khẩu trang, nàng không biết hắn là ai.
Lâm Yêm lùi lại vài bước, nhìn hắn đưa con dao lên, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua.
Nàng cúi người sang một bên, lúng túng đụng ngã bàn trà, con dao đâm vào cánh cửa gỗ, rạch nát tờ báo.
"Ai đó?!" Một nam một nữ trong phòng massage nghe thấy tiếng động cuối cùng cũng định thần lại, nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai rối bù lăn vào bên trong tấm màn.
Người phụ nữ đang massage chợt hét lên.
Người đàn ông cầm dao xông vào.
Lâm Yêm đá vào đầu gối hắn một cái, nhưng không đủ sức lực đánh ngã hắn.
Người đàn ông khẽ giật mình, Lâm Yêm nhặt quần áo rơi vãi trên sàn nhà ném vào hắn.
Hắn vội vàng lấy mớ quần áo bốc mùi trên đầu ra, Lâm Yêm một bước nhảy lên cái bàn, dùng bả vai đập vỡ cửa kính, cuộn người lăn ra hành lang.
Người đàn ông cuối cùng cũng bỏ hết được mớ quần áo bốc mùi kia, cầm dao liên tục phỉ nhổ nhiều lần, chờ hắn đến bên cửa sổ xem xét, trên mặt đất chỉ nhìn thấy đầy mảnh kính vỡ, cùng dấu vết của vài giọt máu.
Không kiềm được chửi rủa mấy lần: --- Rách việc!
Hắn quay người lao ra khỏi phòng.
Một nam một nữ ngồi trên giường hai mặt nhìn nhau, kinh hãi chưa dứt: "Chuyện gì xảy ra vậy? Đây là sao?"
Lâm Yêm đỡ vai cẩn thận chạy về phía trước, hơi thở nặng nề hệt như kéo ống bễ.
Tống Dư Hàng đang trên lầu bốn, cúi người nhìn xuống dưới, vừa lúc thấy nàng đang chạy vào vũ trường.
Cô quay đầu bước xuống lầu, theo cùng nàng vào trong.
Tiếng nhạc trong vũ trường đinh tai nhức óc, ánh đèn nhàn nhạt chỉ vừa đủ nhìn, nhưng không một ai để ý đến người bị thương cùng dáng vẻ chật vật bi thảm này.
Lâm Yêm len qua đám đông chạy đến cửa sau, đẩy ra cánh cửa nặng trịch vẫn thường hay đóng, rồi đi dọc theo lối thoát hiểm.
Nàng dựa vào tường nhắm mắt lại một lúc, không ngừng nuốt nước bọt, lồng ngực phập phồng liên hồi, sắc mặt tái nhợt.
Chờ hít sâu vài hơi, mùi gỉ sắt trong cổ họng mới dần dần tiêu tan.
Lâm Yêm nhấc chân định đi xuống, khoảng tối trước mặt từ từ xuất hiện một bóng người, che khuất tia sáng yếu ớt duy nhất trong hành lang.
Tống Dư Hàng từng bước đến gần.
"Bùi tiểu thư, sao vừa nhìn thấy tôi lại bỏ chạy, cô đi đâu vậy?"
"Hoặc là, cô biết mình làm việc gì đó trái lương tâm, không dám đối mặt với cảnh sát, hay là..."
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt cực kì giống Lâm Yêm kia, nụ cười trên môi đầy ẩn ý cùng một chút nguy hiểm.
"Đang che giấu một bí mật nào đó?"
Lâm Yêm vốn đang đi xuống lầu, nhưng lại bị cô ép từng bước từng bước lùi về.
Chạy, lúc nàng ở trạng thái tốt nhất cũng chỉ có thể cùng cô bất phân thắng bại, huống chi hiện tại thân thể yếu ớt lại còn bị thương, nếu có thể đánh, nàng đã sớm ra tay với người đàn ông kia rồi.
Không chạy, đối diện với ánh mắt của Tống Dư Hàng, giọng nói của cô, cả con người cô, Lâm Yêm sẽ khó tránh khỏi việc tâm tình dao động.
Tuy nhiên, tình thế hiện tại không phải lúc để hai người yêu đương, tên sát thủ truy đuổi còn đang trên đường rong rủi của hắn, hoàn toàn chưa thể trốn thoát được.
Nếu tiếp tục ở đây, chỉ sợ sẽ kéo chị ấy cùng lâm vào nguy hiểm.
Lâm Yêm gượng cười hai tiếng: "Bí mật? Tôi chỉ là người làm ăn nhỏ chân chính, làm gì có bí mật nào?"
"Vậy sao cô phải chạy?" Tống Dư Hàng bước tới trước mặt, cúi đầu nhìn cô.
Lâm Yêm lùi lại, đi lên thêm một bậc thang.
"Đương nhiên là do cô quá hung thần ác sát, cảnh sát truy đuổi, tôi có thể không chạy sao?"
- -- Hung thần ác sát?
Tống Dư Hàng sờ soạng gương mặt mình, bình thường chỉ có người khen cô đẹp, khen cô trông có phần anh khí, đây là lần đầu nghe thấy từ miêu tả thế này, hơi có chút thắc mắc.
Cơ mà, với mấy kẻ buôn người thì không cần nhiều lời vô nghĩa, người phụ nữ trước mắt này còn dính líu đến một vụ án mạng, thực sự là một nhân vật nguy hiểm.
Tống Dư Hàng chuẩn bị lấy chiếc còng tay sau thắt lưng mình: "Được, bình thường không làm việc trái với lương tâm, sao phải sợ cảnh sát tìm tới cửa, theo tôi..."
Ba chữ "Đi một chuyến" còn chưa kịp thốt ra, Lâm Yêm thoáng nhìn thấy một đôi giày màu đen đang chậm rãi đi xuống cầu thang, chính là người đàn ông truy sát nàng vừa rồi.
Con dao trong tay hắn xuyên qua lan can sắt ở hành lang phản chiếu lại một tia sáng lạnh lẽo.
Đồng tử của Lâm Yêm co lại, nhắm mắt kéo cổ áo Tống Dư Hàng tới gần, đem những lời còn lại chặn đứng trong cổ họng.
Nàng đứng trên cao, theo quán tính thì sức nặng toàn bộ cơ thể đều đổ lên người cô.
Hai tay Lâm Yêm ôm mặt cô, trên môi Tống Dư Hàng có chút lạnh băng, sự đụng chạm quen thuộc này khiến cô ngay lập tức tê rần cả sống lưng, chỉ cần một người đứng không vững, cả hai đều có nguy cơ ngã xuống.
Một ánh chớp lóe lên, phản ứng bản năng của Tống Dư Hàng là ôm eo nàng xoay người lại, thuận tay ấn nàng vào tường để ổn định cơ thể.
Người đàn ông đuổi theo nàng nghe thấy tiếng động liền cầm dao vội vàng đi xuống, tưởng là Lâm Yêm, nhưng hóa ra lại nhìn thấy một cảnh tượng triền miên phỉ trắc thế này.
*Triền miên phỉ trắc – Đau buồn triền miên: Một câu thành ngữ mang hàm nghĩa là buồn bực trong lòng kéo dài, khó ngủ suốt đêm.
Tống Dư Hàng đội một chiếc mũ lưỡi trai, búi tóc ngắn sau tai, cao hơn một cô gái bình thường rất nhiều, nhìn từ phía sau khó phân biệt được là nam hay nữ.
Hành lang tối om, không nhìn rõ được gương mặt của người phía trong, hai người ôm nhau rất chặt, hôn đến mức khó tách rời.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong vũ trường truyền ra, rất có thể là một đôi đang cảm xúc mãnh liệt chạy ra đây.
Người đàn ông từ từ buông tay cầm con dao xuống, từng bước đi về phía họ.
Nhịp tim của Lâm Yêm đập như trống, ôm cổ Tống Dư Hàng, thở mạnh một chút cũng không dám.
Sau một hồi ngắn ngủi, cảm giác như bị điện giật qua đi, cuối cùng Tống Dư Hàng cũng nhìn rõ gương mặt này là ai.
Mặc dù trông rất giống, nhưng rốt cuộc cũng không phải cô ấy.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi với Lâm Yêm, nên vô thức đưa tay muốn hất người kia ra.
Người đàn ông đi tới phía sau bọn họ, đưa mắt dò xét một chút, Tống Dư Hàng đương nhiên cũng để ý thấy.
Lông tơ cô dựng đứng như thể nguy hiểm đang đến gần.
Lâm Yêm liều mạng bám chặt, tay nắm quần áo sau lưng cô, đôi mắt lấp lánh ánh nước mang theo vẻ cầu khẩn, cùng lúc, hơi duỗi đầu lưỡi ra.
Nếu vừa rồi chỉ như một cú điện giật, thì giờ đây lại giống một ngọn lửa bừng cháy phút chốc thiêu rụi toàn bộ lý trí.
Sau khi Lâm Yêm rời đi, cô không còn thân cận với ai nữa, gương mặt này thực sự rất giống Lâm Yêm, đôi mắt tràn ngập ánh nước kia cũng giống hệt với nét mặt cầu khẩn thường ngày của Lâm Yêm lúc hoan lạc không chịu nổi.
Mỗi một cử động, mỗi cái cau mày của "Bùi Cẩm Hồng" đều chạm đến dây thần kinh yếu ớt nhất của cô.
Hơn nữa, khoảng cách hai người rất gần nhau, chân chạm chân, bụng áp bụng, răng môi đan xen, thậm chí nghe được cả hơi thở đối phương.
Kỳ lạ, rõ ràng là để lẩn tránh nguy hiểm. Nhưng ở trong vòng tay cô, lại cảm thấy vô cùng an toàn. Lâm Yêm ôm cổ Tống Dư Hàng, sợ cô nhìn ra được gì đó, đôi mi run rẩy khẽ nhắm lại, thực tế đã lưng tròng nước mắt, tay chân mềm nhũn.
Có thể mượn cơ hội này, đến gần chị ấy hơn một chút cũng tốt.
Có trời mới biết Lâm Yêm nhớ Tống Dư Hàng đến mức nào.
Thế là trong nháy mắt, Lâm Yêm từ giả lại biến thành thật.
Cô hơi nhón chân, tự dâng toàn bộ cơ thể mình lên.
Quần áo mùa hè khá mỏng manh, vải vóc cọ xát bởi vì động tác của Lâm Yêm mà để lộ vạt áo.
Chiếc thắt lưng lạnh buốt của Tống Dư Hàng chạm vào bên hông khiến cả linh hồn Lâm Yêm run rẩy.
Hơi thở hai người đều có chút hỗn loạn.
Tống Dư Hàng không biết Lâm Yêm bị thương, chỉ cảm thấy không thể mặc kệ cô gái này tự tung tự tác như vậy, sau một thoáng ngẩn ngơ, cô nắm bả vai của nàng, từng chút tách hai người ra.
Có lẽ vì quá đau đớn, sắc mặt Lâm Yêm trắng bệch, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên nhỏ, nhưng lọt vào tai người khác thì lại là một câu chuyện khác.
Người đàn ông vội vàng quay mặt đi, dường như không nói nên lời, cầm con dao trên tay bước nhanh xuống lầu.
Nguy hiểm qua đi, Lâm Yêm từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt thoáng nhìn thấy hắn biến mất trong hành lang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn buông Lâm Yêm ra, hơi thở gấp gáp.
Lâm Yêm còn chưa mở miệng, Tống Dư Hàng đã đưa tay phải lên cao, gió xuyên qua bàn tay thổi đến.
Lâm Yêm nghiêng đầu nhắm mắt lại, cười khổ chờ đợi cái tát kia rơi xuống.
Một lúc lâu sau, cũng không thấy bàn tay kia dứt khoát hạ xuống.
Ánh mắt Tống Dư Hàng đỏ bừng.
Nàng nhướng mắt mỉa mai: "Đánh đi, sao không đánh?"
Tống Dư Hàng nắm cổ áo Lâm Yêm ấn vào tường, gầm nhẹ: "Đừng tưởng tôi không dám đánh cô, tôi chỉ, tôi chỉ là..."
Cô chỉ là không xuống tay được.
Trong một khoảnh khắc gương mặt Bùi Cẩm Hồng hiện lên vẻ dịu dàng tâm tình, khiến cô có cảm giác như Lâm Yêm đang hôn mình, cảm giác đó quá mức chân thật.
Cảm giác mà cô ngày đêm mong nhớ, nước mắt cũng đã chực chờ rơi.
Hóa ra người âm thầm vụn vỡ, không chỉ một mình Lâm Yêm.
Nhìn dáng vẻ Tống Dư Hàng như vậy, Lâm Yêm vừa vui mừng vừa đau xót, chẳng hiểu tại sao, lại thấy có chút buồn cười.
Tống Dư Hàng vì nàng mà giữ mình trong sạch, cũng vì nàng mà điên cuồng loạn trí.
Đường đường là đội trưởng đội trinh sát hình sự, từ trước đến nay luôn trầm ổn và cẩn trọng, còn có phần cổ hũ và cứng nhắc, có lẽ không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày bị "kẻ buôn lậu" ôm đầu cưỡng hôn thế này.
Lâm Yêm nghĩ về điều đó, liền bật cười vui thích, khóe mắt cũng tràn ngập nước.
"Ha --- giả vờ nghiêm túc làm gì, rõ ràng vừa rồi cũng rất hưởng thụ có phải không?"
Lâm Yêm vừa nói, vừa gạt tay cô ra, chỉnh lại quần áo trên người mình.
"Gặp lại sau, à... không, không bao giờ gặp lại nữa, tạm biệt." Lâm Yêm đang muốn lách qua người cô rời đi.
Bên tai vang lên một tiếng "Lạch cạch".
Tống Dư Hàng kéo người trở lại, cất chìa khóa vào túi bên phải của mình, tay trái lắc lắc chiếc còng tay đang nối với nàng,
"Khó khăn lắm mới bắt được nghi phạm, sao tôi có thể thả cô đi được?"
Cuối câu có chút nghiến răng nghiến lợi cùng hận ý mà nói: "Cô thấy có đúng không, Bùi tiểu thư."
Ed: Doris
Be: Mỗ
-----------------
[ to be continued ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook