Điều khiến cô sợ hãi nhất chính là hình ảnh lá cờ tung bay trên con tàu cướp biển!

Lá cờ cướp biển màu đen có in hình đầu lâu đáng sợ, mà trên miệng đầu lâu lại ngậm lấy hai bó hoa hồng.

"Một trong mười bạo chúa hàng đầu của biển cả, Nữ Hoàng Lilith, người có số tiền thưởng năm trăm triệu đô la, vậy mà lại đích thân đến để giải cứu Vallar? Tên này chỉ là một tiểu lâu la, cũng không phải dòng dõi chính của Lilith, không đến mức phải như vậy a?! "

Cô sợ hãi hét lên, sau khi hồi phục tinh thần, không nói thêm một lời liền chạy nhanh vào trong rừng rậm!

Trước mặt Lilith, thợ săn tiền thưởng nhỏ bé như cô chỉ là một con kiến có thể dễ dàng bị bóp chết!

Nếu như đối phương thực sự đến giải cứu Vallar, tên đó là do mình làm, chẳng phải mình sẽ bị giết để đền mạng sao?

Phía trước là một con tàu cướp biển đi đầu.

Lilith với mái tóc dài ngang lưng đứng trên boong tàu, khuôn mặt quyến rũ như một bông hồng đang nở.

Sau lưng là một chiếc áo khoác ngắn tay tối màu và chân đi giày Martin đen.

Thân cao một mét bảy năm thẳng tắp, làm cho cô có được một đôi chân dài nuột nà kiêu ngạo.

Điều nổi bật nhất là sau lưng cô cõng một thanh kiếm lớn bằng thép cao gần bằng một người đàn ông.

Lúc này, Lilith đang cầm một chiếc kính viễn vọng, quan sát cô gái đang chạy từ bờ biển vào rừng rậm.

"Ồ, một con thỏ trắng đáng yêu."

Lilith khinh thường cười với khuôn mặt quyến rũ phong tình vạn chủng.

Cô đem ống nhòm đưa cho một người đàn ông đang bị giẫm ở dưới chân rồi chỉ tay lên bờ: "Nhìn đi, con thỏ trắng nhỏ bé đó cũng là người của Hội Thợ Săn Tiền Thưởng của cậu phải không? Tôi khá có ấn tượng về cô ta, hình như được gọi là Michelia a.

Sau khi bắt được cô ta, tôi sẽ chăm sóc cô ta thật tốt.


"

Không đợi người đàn ông đang thoi thóp lên tiếng, cô đột nhiên đạp lên ngực hắn ta.

Theo âm thanh 'răng rắc' vang lên, ngực của người đàn ông hoàn toàn bị sụp xuống và chết ngay lập tức.

"Một kẻ phế vật như mày mà cũng ảo tưởng dùng dung mạo đến bắt bản vương để nhận được tiền thưởng sao? Thật nực cười."

Lilith hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm lớn bằng thép nặng hàng chục cân vung lên trong tay cô mà không hề có chút áp lực nào, đập thẳng vào xác người đàn ông chẳng khác gì đập rác rưởi, đánh bay xuống biển rộng.

Cô gái có khuôn mặt phương Đông đã đứng sau lưng Lilith từ đầu đến giờ lập tức bước ra và giúp Lilith lau sạch vết máu trên boong tàu.

Lúc này, cả mười tàu cướp biển đều cập bến.

“Tiểu Thất, đi chỉ thị cho Moretti, lần này để hắn làm người tấn công chính.

Mục tiêu là Lâm Thiến Nhân.” Lilith ngồi trên boong tàu, dặn dò nói.

Cô gái mà Lilith gọi là Tiểu Thất vừa mới lau máu trên boong tàu xong có chút do dự: "Chị ơi, Moretti dạo này càng tỏ ra không an phận, cho hắn đi làm việc liệu có ổn không?"

"Càng không an phận càng bắt hắn đi làm.

Hoặc là quân của hắn bị tiêu hao thể lực hoặc là hắn trực tiếp phản loạn, ta liền có thể danh chính ngôn thuận xử lý hắn.

Nếu không sớm xử lý Moretti, liền đuôi to khó vẫy.

"

Vẻ mặt quyến rũ của Lilith lộ ra vẻ âm trầm, Tiểu Thất ngay lập tức đi phân phó.

Những bạo chúa như cô về cơ bản đều là mời chào những tên cướp biển yếu hơn để phát triển sức mạnh của chính mình.


Như những tên đại cướp biển, chúng giống như là Hoàng Đế, dưới trướng chúng đều có thủ hạ của riêng mình.

Để nhanh chóng quật khởi, Lilith đã chiêu mộ rất nhiều cướp biển hùng mạnh.

Những năm này chỉ dành cho việc hợp nhất các lực lượng dưới trướng của mình, giờ chỉ còn lại một kẻ mạnh nhất cũng không an phận nhất là Moretti.

Rất nhanh, Tiểu Thất quay lại và nói với Lilith với vẻ mặt không đổi: "Chị ơi, Moretti đồng ý là người tấn công chính, nhưng trong lần hành động này, hắn muốn được chia sẻ năm trăm triệu đô la.

Mà lại ...!Mà sau khi bắt được Lâm Thiến Nhân, cho đến khi cô ấy được chuộc sẽ phải hầu hạ cho hắn.

"

Lilith cau mày.

Tiền chuộc muốn một nửa, điều này thể hiện sự ngang bằng về địa vị.

Cô hơi do dự nói: "Nói cho hắn biết, ta đồng ý điều kiện thứ nhất.

Điều kiện thứ hai không thể chấp nhận được.

Con tin nằm trong tay hắn, không thể bảo đảm an toàn.

Nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra sẽ không thể thu được tiền, bản vương muốn đích thân trông giữ."

Mang theo sự chán ghét, Tiểu Thất lại đến con tàu cướp biển của Moretti một lần nữa, lần lượt vòng qua xác chết của những cô gái bị bắt nạt trên boong tàu và chuyển lời của Lilith cho Moretti.

"Được rồi, tôi đồng ý.

Tôi sẽ không bắt Lâm Thiến Nhân phải hầu hạ tôi."

Ngồi dưới cột buồm, Moretti, một người đàn ông khổng lồ cường tráng cao hơn hai mét, giữa mặt có một vết sẹo dài từ trán đến cằm trông giống như một con rết.


Hắn nói với giọng khàn khàn và khẽ gật đầu.

Đồng thời, hắn ném một cô gái vừa bị giày vò đến mức không thành hình người trên tay xuống biển.

"Dù sao, không có cô gái nào có thể bị tôi chơi đùa hai lần mà vẫn sống sót."

Moretti quát to lộ ra một hàm răng vàng khe, vì hắn là chủ lực tấn công, chỉ cần bắt được Lâm Thiến Nhân, trước mắt nhất định sẽ rơi vào tay hắn.

Đến lúc đó, những lời Lilith nói liền không cần tính toán.

Dù là không phải hầu hạ, cũng sẽ không tránh khỏi bị hắn làm nhục một lần.

Dù chỉ là một lần, cũng đủ để khiến Lâm Thiến Nhân chết.

"Chị Lilith đã cảnh báo cậu, không được chơi chết phụ nữ và cậu vẫn làm như vậy.

Chờ xem, chị Lilith sẽ trừng phạt cậu, đồ kinh tởm!"

Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời đi.

Nhưng đột nhiên, sau đầu liền choáng váng !

Trước khi kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, mắt cô đã tối sầm lại rồi ngã xuống .

Phía sau Tiểu Thất, một cô gái giống hệt cô, trên tay cầm một cây gậy bóng chày, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự ớn lạnh.

“Từ nay về sau, cô sẽ là Tiểu Thất.

Luyện tập lâu như vậy, cô có thể qua mắt được Lilith không?” Moretti đứng dậy, cởi quần áo trên người Tiểu Thất ra rồi ném cho cô gái.

"Đương nhiên là có thể, nếu không chẳng phải là đã tốn quá nhiều dao kéo để tạo ra khuôn mặt này sao? Để có được chiều cao như cô ta, còn phải cắt cụt một đoạn xương chân.

Thuyền trưởng Moretti, sau khi làm xong việc này, sẽ coi như đây là chiến công đầu tiên của tôi a.

"

Cô gái vừa nói xong liền lóe lên cái rồi biến mất.


...

"Anh trai, anh trai, anh là anh trai tốt nhất của Thiến Thiến..."

Trong căn lều gỗ lớn giữa trưa, hai người còn chưa dậy.

Lâm Thiến Nhân nép vào vòng tay của Trần Phi, ngượng ngùng lầm bầm.

"n, không tệ, nói lại lần nữa đi."

Trần Phi gật đầu thích thú, cái này dễ nghe cỡ nào a.

Sau đó, lỗ tai của hắn liền bị véo .

"Đủ rồi, lại được voi đòi tiên a?"

Lâm Thiến Nhân dùng bằng bàn tay nhỏ nắm chặt lỗ tai của Trần Phi, mạnh mẽ uốn éo và sau một tiếng "ngao " Trần Phi liền đau nhe răng trợn mắt.

"Có bé dám phản chủ a!"

Trần Phi cười xấu xa, một lần nữa ôm lấy Lâm Thiến Nhân đang đỏ mặt.

Nhưng vừa định làm việc quan trọng, bên ngoài liền có người gõ vào lều gỗ, thanh âm vẫn rất khẩn trương.

"Tiểu đội trưởng, là tôi!"

Lạc Băng, cô hôm nay không hiểu chuyện lắm nha, trước đây đã từng phối hợp rất tốt, tại sao bây giờ vào thời khắc quan trọng như này lại làm gián đoạn việc tốt của tôi a?

Trần Phi tuy trong lòng than thở như vậy, nhưng cũng không dám lơ là, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Dù sao Lạc Băng vội vã gõ cửa như vậy, rất có thể đã có chuyện gì đó xảy ra.

Lâm Thiến Nhân mặc quần áo vào, đợi một lúc lâu, cho đến khi gương mặt hồng hào trên khuôn mặt xinh đẹp biến mất, mới bước ra khỏi căn lều gỗ và hỏi: "Chị Lạc Băng, làm sao vậy?"



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương