Tà Quân Sủng Thê
-
Chương 31: Sống Sót Sau Tai Nạn
Long Lăng Thiên vừa ló đầu ra, liền thấy vó ngựa phía trước đi tới vách núi, lông mày không khỏi giật thình thịch.
Nữ nhân chết tiệt! Cứ chờ xem, nàng nhất định sẽ chết dưới tay hắn.
“Đồ ngốc, mau nhảy xuống xe ngựa đi!”
“Gào cái gì mà gào, ngươi cho rằng ta không biết à?” Lạc Khinh Ca vứt bỏ dây cương, vươn tay ôm lấy Long Lăng Thiên, từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Nàng vốn định từ bỏ xe ngựa, sau đó vào bên trong đem Long Lăng Thiên đưa ra ngoài, rồi lại từ cửa nhảy ra ngoài.
Tuy nhiên, tiểu tử này lại đi ra, vừa vặn giúp nàng đỡ tốn sức.
Bọn họ vừa nhảy ra khỏi xe, ngựa và xe cùng lúc rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Lạc Khinh Ca ôm Long Lăng Thiên đứng trên miệng vách đá, há miệng thở hổn hển, tim nàng đập thình thịch một lúc lâu.
Nghĩ đến một màn kinh hồn bạt vía vừa rồi, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, "Thật là một con ngựa ăn hại, suýt chút nữa hại chết chúng ta.”
“Là ngươi suýt hại chết chúng ta, chứ không phải con ngựa." Long Lăng Thiên châm chọc nói.
“Chát!” Hắn vừa nói xong, liền bị vỗ một cái tát vào mông, “Tiểu tử thối, biết là được đừng có nói toạc ra có được không?”
Đúng là xấu hổ, thực ra đường núi ở đây khá rộng, thế mà vẫn còn đâm đầu lao vào vách đá .
"Ngươi. . . " Trong nháy mắt Long Lăng Thiên đen mặt, nữ nhân này lại đánh vào mông hắn, sớm muộn gì cũng phải trả gấp mười lần.
Khịt mũi một cái, hắn tụt xuống khỏi người Lạc Khinh Ca, chắp một tay sau lưng, hai chân ngắn cũn bước về phía trước một cách ưu nhã.
Lạc Khinh Ca tiếc nuối nhìn xuống vực thẳm dưới chân, con ngựa đáng thương và chiếc xe xa xỉ, cũng như quần áo và ngân lượng, khó khăn lắm nàng mới kiếm được, tất cả đều không còn nữa.
Nhìn xuống bộ trung y màu trắng trên người, có vẻ như nàng sẽ phải tiếp tục mặc đồ xộc xệch như này.
Long Lăng Thiên đi được vài bước, quay đầu lại thấy nàng vẫn đứng yên, híp mắt lạnh lùng nói: "Muốn bị quan binh bắt được, thì cứ việc đứng ở chỗ này."
“Tiểu tử thối nói chuyện kiểu gì vậy?” Lạc Khinh Ca thu hồi tầm mắt từ dưới vách đá quay đầu nhìn lại, liếc xéo hắn một cái.
Tuy nhiên, vẫn nhanh chóng đuổi theo.
“Hừ!” Long Lăng Thiên không để ý tới nàng, tiếp tục bước đi.
Không có xe ngựa, nên hai người chỉ có thể đi bộ, trời tối cũng không kịp ra khỏi khu rừng, đành phải tìm một cái hang, nhóm lửa ở đó nghỉ ngơi.
May mắn thay, quan binh cũng không tìm tới, có lẽ là vị công chúa kia đã không tố giác nàng.
Còn nữa, tuy tính tình của vị tiểu công chúa này không tốt, nhưng là một nữ tử mạnh mẽ thẳng thắn, hẳn là khinh thường lợi dụng người khác ra tay báo thù cho mình.
Có một hồ nước cách hang động không xa, Lạc Khinh Ca đã tắm trong đó và nhân tiện bắt được hai con cá.
Ăn cá xong, Lạc Khinh Ca gảy gảy vào đống lửa, nói với Long Lăng Thiên: "Bây giờ đệ nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ta ở ngoài động ngồi một lát, nếu gặp côn trùng rắn rết, nhớ lớn tiếng gọi ta."
Coi hắn giống như đệ đệ của mình, nàng vuốt qua mái tóc đen mượt của hắn, những sợi tóc luồn qua kẽ tay như nước chảy.
Trong lòng không khỏi tán thưởng, tóc của đứa nhỏ này tốt thật, khi lớn lên với bộ dáng như bây giờ, nhất định sẽ mê hoặc không ít người.
Chỉ có một điểm không hoàn hảo, đó chính là đứa nhỏ này mỗi ngày đều trương một bộ mặt lạnh băng, còn nhỏ như vậy cũng không thấy cười, cũng không sợ trưởng thành bị liệt mặt.
Long Lăng Thiên cau mày, nhưng lần này hắn không có tránh đi, ngược lại trong đầu có một loại cảm giác kỳ dị.
Sau khi đến bên ngoài hang động, Lạc Khinh Ca ngồi khoanh chân ở một bên của hang động.
Trên trời trăng sáng, đêm đầy sao.
Mặc dù là cuối hè, ban ngày còn tương đối nóng, nhưng ban đêm nhiệt độ vùng núi tương đối thấp, có chút lành lạnh ẩm ướt.
Xung quanh mọc đầy cây cỏ, linh khí dồi dào, rất thích hợp để tu luyện Hấp thu thuật.
P/s: mời các bạn ghé đọc truyện ‘Chồng Tôi Là Hoắc Thiếu’ của dịch giả nhé.
Nữ nhân chết tiệt! Cứ chờ xem, nàng nhất định sẽ chết dưới tay hắn.
“Đồ ngốc, mau nhảy xuống xe ngựa đi!”
“Gào cái gì mà gào, ngươi cho rằng ta không biết à?” Lạc Khinh Ca vứt bỏ dây cương, vươn tay ôm lấy Long Lăng Thiên, từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Nàng vốn định từ bỏ xe ngựa, sau đó vào bên trong đem Long Lăng Thiên đưa ra ngoài, rồi lại từ cửa nhảy ra ngoài.
Tuy nhiên, tiểu tử này lại đi ra, vừa vặn giúp nàng đỡ tốn sức.
Bọn họ vừa nhảy ra khỏi xe, ngựa và xe cùng lúc rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Lạc Khinh Ca ôm Long Lăng Thiên đứng trên miệng vách đá, há miệng thở hổn hển, tim nàng đập thình thịch một lúc lâu.
Nghĩ đến một màn kinh hồn bạt vía vừa rồi, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, "Thật là một con ngựa ăn hại, suýt chút nữa hại chết chúng ta.”
“Là ngươi suýt hại chết chúng ta, chứ không phải con ngựa." Long Lăng Thiên châm chọc nói.
“Chát!” Hắn vừa nói xong, liền bị vỗ một cái tát vào mông, “Tiểu tử thối, biết là được đừng có nói toạc ra có được không?”
Đúng là xấu hổ, thực ra đường núi ở đây khá rộng, thế mà vẫn còn đâm đầu lao vào vách đá .
"Ngươi. . . " Trong nháy mắt Long Lăng Thiên đen mặt, nữ nhân này lại đánh vào mông hắn, sớm muộn gì cũng phải trả gấp mười lần.
Khịt mũi một cái, hắn tụt xuống khỏi người Lạc Khinh Ca, chắp một tay sau lưng, hai chân ngắn cũn bước về phía trước một cách ưu nhã.
Lạc Khinh Ca tiếc nuối nhìn xuống vực thẳm dưới chân, con ngựa đáng thương và chiếc xe xa xỉ, cũng như quần áo và ngân lượng, khó khăn lắm nàng mới kiếm được, tất cả đều không còn nữa.
Nhìn xuống bộ trung y màu trắng trên người, có vẻ như nàng sẽ phải tiếp tục mặc đồ xộc xệch như này.
Long Lăng Thiên đi được vài bước, quay đầu lại thấy nàng vẫn đứng yên, híp mắt lạnh lùng nói: "Muốn bị quan binh bắt được, thì cứ việc đứng ở chỗ này."
“Tiểu tử thối nói chuyện kiểu gì vậy?” Lạc Khinh Ca thu hồi tầm mắt từ dưới vách đá quay đầu nhìn lại, liếc xéo hắn một cái.
Tuy nhiên, vẫn nhanh chóng đuổi theo.
“Hừ!” Long Lăng Thiên không để ý tới nàng, tiếp tục bước đi.
Không có xe ngựa, nên hai người chỉ có thể đi bộ, trời tối cũng không kịp ra khỏi khu rừng, đành phải tìm một cái hang, nhóm lửa ở đó nghỉ ngơi.
May mắn thay, quan binh cũng không tìm tới, có lẽ là vị công chúa kia đã không tố giác nàng.
Còn nữa, tuy tính tình của vị tiểu công chúa này không tốt, nhưng là một nữ tử mạnh mẽ thẳng thắn, hẳn là khinh thường lợi dụng người khác ra tay báo thù cho mình.
Có một hồ nước cách hang động không xa, Lạc Khinh Ca đã tắm trong đó và nhân tiện bắt được hai con cá.
Ăn cá xong, Lạc Khinh Ca gảy gảy vào đống lửa, nói với Long Lăng Thiên: "Bây giờ đệ nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ta ở ngoài động ngồi một lát, nếu gặp côn trùng rắn rết, nhớ lớn tiếng gọi ta."
Coi hắn giống như đệ đệ của mình, nàng vuốt qua mái tóc đen mượt của hắn, những sợi tóc luồn qua kẽ tay như nước chảy.
Trong lòng không khỏi tán thưởng, tóc của đứa nhỏ này tốt thật, khi lớn lên với bộ dáng như bây giờ, nhất định sẽ mê hoặc không ít người.
Chỉ có một điểm không hoàn hảo, đó chính là đứa nhỏ này mỗi ngày đều trương một bộ mặt lạnh băng, còn nhỏ như vậy cũng không thấy cười, cũng không sợ trưởng thành bị liệt mặt.
Long Lăng Thiên cau mày, nhưng lần này hắn không có tránh đi, ngược lại trong đầu có một loại cảm giác kỳ dị.
Sau khi đến bên ngoài hang động, Lạc Khinh Ca ngồi khoanh chân ở một bên của hang động.
Trên trời trăng sáng, đêm đầy sao.
Mặc dù là cuối hè, ban ngày còn tương đối nóng, nhưng ban đêm nhiệt độ vùng núi tương đối thấp, có chút lành lạnh ẩm ướt.
Xung quanh mọc đầy cây cỏ, linh khí dồi dào, rất thích hợp để tu luyện Hấp thu thuật.
P/s: mời các bạn ghé đọc truyện ‘Chồng Tôi Là Hoắc Thiếu’ của dịch giả nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook