Tà Quân Sủng Thê
-
Chương 28: Hắn Là Ai?
“Ngươi đừng có mà làm bậy, nếu không, bản công chúa sẽ cho ngươi biết tay." Bắc Thần Linh Nhi sợ hãi, người khác cũng không dám vô lễ với nàng ta, nhưng Lạc Khinh Ca thì khác, chuyện gì nàng cũng có thể làm được.
Nàng ta nắm chặt quần áo của mình, cố hết sức lùi lại phía sau, như thể Lạc Khinh Ca muốn quấy rối nàng ta.
Lạc Khinh Ca “Phì!" cười và 'tốt bụng' an ủi nàng ta, "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với nữ nhân, ta chỉ có hứng thú với quần áo đẹp mà thôi, lại đây nào."
Tuy tính tình của nữ nhân này điêu ngoa đanh đá, nhưng bản chất cũng không xấu, nàng cũng không muốn làm khó nàng ta quá nhiều, chỉ vì vừa rồi nàng ta hô to gọi nhỏ khiến nàng rất khó chịu.
“Quận, quận chúa, cầu xin người tha cho công chúa đi.” Rốt cuộc Cầm Nhi không đành lòng, can đảm lên tiếng cầu xin thay cho chủ tử nhà mình.
Bắc Thần Linh Nhi trừng mắt nói: "Cầm Nhi, không được cầu xin nàng, thà cầu heo còn hơn cầu nàng." Lời nói của nàng ta lập tức để cho Cầm Nhi đang nhát gan càng thêm sợ hãi, nàng ta nhỏ giọng khuyên nhủ: "Công chúa, xin người đừng nói nữa, nàng là quận chúa Phượng Nguyên đấy.”
Hiện tại công chúa đã ở thế yếu, sao còn cố chấp như vậy, không sợ quận chúa thật sự lột quần áo của mình sao.
Lạc Khinh Ca nghe được lời nói của Cầm Nhi, thì khóe môi giật giật mấy cái, nàng không nghĩ tới nguyên thân Lạc Khinh Ca lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, vậy mà lại khiến cho một tiểu cô nương sợ hãi thành dáng vẻ như vậy.
“Cầu nàng, ta sẽ sống không bằng chết.” Mặc dù Bắc Thần Linh Nhi sợ Lạc Khinh Ca lột sạch quần áo của mình, nhưng vẫn như cũ kiêu ngạo hất cằm lên một góc bảy mươi lăm độ, không chịu khuất phục.
Thà bị lột sạch quần áo, còn hơn là chịu cúi đầu trước bồ câu chết bầm, ít nhất trong lòng không bị sỉ nhục, nhưng nếu cầu xin bồ câu chết bầm kia, chính là sẽ bị sỉ nhục cả trong lẫn ngoài.
"A, lại còn rất cá tính." Lạc Khinh Ca nghịch ngợm trêu chọc nâng cằm của Bắc Thần Linh Nhi lên, tấm tắc khen ngợi.
Lúc này, Long Lăng Thiên liếc nhìn nàng rồi mở miệng nói: "Nếu ngươi còn tiếp tục chơi, đoán chừng chẳng mấy chốc người trong cung sẽ đuổi tới nơi này, đến lúc đó, ngươi muốn bỏ trốn cũng khó."
Lời hắn nói lập tức nhắc nhở Lạc Khinh Ca, nàng gật đầu, "Đệ nói rất đúng, chúng ta đi ngay thôi."
Nàng mới không thèm trở về làm quận chúa gì đó, chưa nói đến có người mưu sát, lại còn phải gả cho một người xa lạ, chẳng thà vui vẻ tiêu dao giang hồ.
Thu hồi tâm tư trêu đùa của mình, nàng buông Bắc Thần Linh Nhi ra, quay đầu nhìn Cầm Nhi hỏi: "Cầm Nhi, tiền cùng quần áo của các ngươi để đâu?"
Cầm Nhi chỉ vào xe ngựa, lắp bắp nói: "Ở, ở trong xe ngựa."
“Cảm ơn." Lạc Khinh Ca nói một tiếng cảm ơn, rồi đứng dậy đi về phía xe ngựa.
Nàng vừa nói gì vậy? ! Cầm Nhi không thể tin được nhìn bóng lưng của Lạc Khinh Ca, nàng lại còn nói cảm ơn mình! ! !
Quá sợ hãi!
Bắc Thần Linh Nhi không ngạc nhiên như Cầm Nhi, bởi hiện tại sự chú ý của nàng ta đều tập trung lên người Long Lăng Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đầy nghi ngờ.
Long Lăng Thiên cảm giác được nàng ta đang nhìn mình, trong đôi mắt đẹp của hắn có chút khác thường, lại nhanh chóng bị hàng mi cong vút che đi.
"Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với Vân Thương ca ca?" Một lát sau, Bắc Thần Linh Nhi ngơ ngẩn hỏi han.
Ánh mắt của Long Lăng Thiên khẽ động, hắn đứng dậy, phảng phất không nghe thấy nàng ta đang hỏi mình, đi thẳng về phía xe ngựa.
“Này, tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?” Thấy hắn không để ý tới mình, Bắc Thần Linh Nhi khó chịu quát to.
"Công chúa, có chuyện gì vậy, đứa nhỏ này có vấn đề gì sao?" Cầm Nhi rất khó hiểu.
Bắc Thần Linh Nhi không trả lời câu hỏi của nàng ta, mà nhìn chằm chằm bóng người thấp bé đằng trước, trong lòng càng thêm hoang mang
Rốt cuộc hắn là ai, hắn có quan hệ gì với Vân Thương ca ca.
Nàng ta nắm chặt quần áo của mình, cố hết sức lùi lại phía sau, như thể Lạc Khinh Ca muốn quấy rối nàng ta.
Lạc Khinh Ca “Phì!" cười và 'tốt bụng' an ủi nàng ta, "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với nữ nhân, ta chỉ có hứng thú với quần áo đẹp mà thôi, lại đây nào."
Tuy tính tình của nữ nhân này điêu ngoa đanh đá, nhưng bản chất cũng không xấu, nàng cũng không muốn làm khó nàng ta quá nhiều, chỉ vì vừa rồi nàng ta hô to gọi nhỏ khiến nàng rất khó chịu.
“Quận, quận chúa, cầu xin người tha cho công chúa đi.” Rốt cuộc Cầm Nhi không đành lòng, can đảm lên tiếng cầu xin thay cho chủ tử nhà mình.
Bắc Thần Linh Nhi trừng mắt nói: "Cầm Nhi, không được cầu xin nàng, thà cầu heo còn hơn cầu nàng." Lời nói của nàng ta lập tức để cho Cầm Nhi đang nhát gan càng thêm sợ hãi, nàng ta nhỏ giọng khuyên nhủ: "Công chúa, xin người đừng nói nữa, nàng là quận chúa Phượng Nguyên đấy.”
Hiện tại công chúa đã ở thế yếu, sao còn cố chấp như vậy, không sợ quận chúa thật sự lột quần áo của mình sao.
Lạc Khinh Ca nghe được lời nói của Cầm Nhi, thì khóe môi giật giật mấy cái, nàng không nghĩ tới nguyên thân Lạc Khinh Ca lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy, vậy mà lại khiến cho một tiểu cô nương sợ hãi thành dáng vẻ như vậy.
“Cầu nàng, ta sẽ sống không bằng chết.” Mặc dù Bắc Thần Linh Nhi sợ Lạc Khinh Ca lột sạch quần áo của mình, nhưng vẫn như cũ kiêu ngạo hất cằm lên một góc bảy mươi lăm độ, không chịu khuất phục.
Thà bị lột sạch quần áo, còn hơn là chịu cúi đầu trước bồ câu chết bầm, ít nhất trong lòng không bị sỉ nhục, nhưng nếu cầu xin bồ câu chết bầm kia, chính là sẽ bị sỉ nhục cả trong lẫn ngoài.
"A, lại còn rất cá tính." Lạc Khinh Ca nghịch ngợm trêu chọc nâng cằm của Bắc Thần Linh Nhi lên, tấm tắc khen ngợi.
Lúc này, Long Lăng Thiên liếc nhìn nàng rồi mở miệng nói: "Nếu ngươi còn tiếp tục chơi, đoán chừng chẳng mấy chốc người trong cung sẽ đuổi tới nơi này, đến lúc đó, ngươi muốn bỏ trốn cũng khó."
Lời hắn nói lập tức nhắc nhở Lạc Khinh Ca, nàng gật đầu, "Đệ nói rất đúng, chúng ta đi ngay thôi."
Nàng mới không thèm trở về làm quận chúa gì đó, chưa nói đến có người mưu sát, lại còn phải gả cho một người xa lạ, chẳng thà vui vẻ tiêu dao giang hồ.
Thu hồi tâm tư trêu đùa của mình, nàng buông Bắc Thần Linh Nhi ra, quay đầu nhìn Cầm Nhi hỏi: "Cầm Nhi, tiền cùng quần áo của các ngươi để đâu?"
Cầm Nhi chỉ vào xe ngựa, lắp bắp nói: "Ở, ở trong xe ngựa."
“Cảm ơn." Lạc Khinh Ca nói một tiếng cảm ơn, rồi đứng dậy đi về phía xe ngựa.
Nàng vừa nói gì vậy? ! Cầm Nhi không thể tin được nhìn bóng lưng của Lạc Khinh Ca, nàng lại còn nói cảm ơn mình! ! !
Quá sợ hãi!
Bắc Thần Linh Nhi không ngạc nhiên như Cầm Nhi, bởi hiện tại sự chú ý của nàng ta đều tập trung lên người Long Lăng Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đầy nghi ngờ.
Long Lăng Thiên cảm giác được nàng ta đang nhìn mình, trong đôi mắt đẹp của hắn có chút khác thường, lại nhanh chóng bị hàng mi cong vút che đi.
"Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với Vân Thương ca ca?" Một lát sau, Bắc Thần Linh Nhi ngơ ngẩn hỏi han.
Ánh mắt của Long Lăng Thiên khẽ động, hắn đứng dậy, phảng phất không nghe thấy nàng ta đang hỏi mình, đi thẳng về phía xe ngựa.
“Này, tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai?” Thấy hắn không để ý tới mình, Bắc Thần Linh Nhi khó chịu quát to.
"Công chúa, có chuyện gì vậy, đứa nhỏ này có vấn đề gì sao?" Cầm Nhi rất khó hiểu.
Bắc Thần Linh Nhi không trả lời câu hỏi của nàng ta, mà nhìn chằm chằm bóng người thấp bé đằng trước, trong lòng càng thêm hoang mang
Rốt cuộc hắn là ai, hắn có quan hệ gì với Vân Thương ca ca.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook