Tà Phượng Nghịch Thiên
-
Quyển 3 - Chương 143: Bữa tiệc sóng gió
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sáng sớm, các phóng viên của các tòa soạn lớn và quần chúng vây xem đã tập trung ở ngoài cửa công ty, mà phía sau quần chúng, một chiếc Rolls-Royce dừng lại, cửa xe được mở ra, từ bên trong một đôi anh em phấn điêu ngọc trác bước ra, lúc này ánh mắt của hai người đầy tò mò đánh giá cảnh tượng xung quanh.
"Dạ Tử Nguyệt, em nói công ty Linh Huyễn này sẽ có liên quan với mẹ sao?" Trong đó bé trai mặc tây trang màu đen vuốt càm, mắt to lóe ra tia sáng sáng ngời, sau đó chu môi lên, nói: "Ba thật quá đáng, tự mình trộm đi, rồi ném chúng ta ở nơi đó."
Bé gái bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, vươn tay nhỏ bé như ngọc vỗ đầu của Dạ Minh Diệu: "Dạ Minh diệu, anh cũng không phải không biết ba suốt ngày giành mẫu than với chúng ta, nếu chúng ta muốn trả thù ông, đêm nay đi nghe lén là đủ rồi."
Nhất thời ánh mắt của Dạ Minh Diệu sáng ngời, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm, ánh mắt cong thành một ánh trăng lưỡi liềm, hiển nhiên tâm tình dần chuyển tốt.
Hừ, ai bảo ông ném anh em bọn họ đi, tự mình chạy đến chỗ của mẹ, vì trừng phạt ông, về sau bọn họ sẽ tranh đoạt mẫu thân với ông.
"Hạ Tử Nguyệt, em có cảm nhận được quen thuộc hơi thở gì hay không?" Ngửi mũi, Dạ Minh Diệu quay đầu, hơi nhíu mày, hỏi.
"Chính xác là hơi thở của Tiểu Bạch bọn họ." Khuôn mặt nhỏ của Dạ Tử Nguyệt lộ ra tươi cười đáng yêu: "Xem ra, mẹ thật đúng là ở trong này, thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi, hơn một tháng không gặp, thật nhớ ôm ấp ấm áp của mẹ."
Ngay lúc này, cửa của công ty Linh Huyễn bị đẩy ra, lúc mọi người thấy thiếu niên xuất hiện ở cửa, đều há hốc mồm, bọn họ đều nhận ra thiếu niên đó đã từng đứng ra nói chuyện, không nghĩ đến tuyên bố vẫn là do hắn, chẳng lẽ hắn chính là tổng giám đốc của công ty Linh Huyễn? Đây căn bản không có khả năng đi?
"Xin hỏi, cậu là ai của công ty Linh Huyễn Võng Du?" Một gã phóng viên giơ microphone, nhắm ngay Tiểu Bạch đặt câu hỏi.
Tiểu Bạch lườm phóng viên, có lẽ là bất mãn bị vợ chồng vô lương kia đẩy ra, lúc này tức giận trả lời: "Tôi là ai, thì có quan hệ gì với anh?"
Không nghĩ đến Tiểu Bạch sẽ trả lời như vậy, khuôn mặt của phóng viên xấu hổ đứng tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn tiến thối lưỡng nan, ngay lúc phóng viên không biết hỏi như thế nào, một phóng viên khác nói chen vào: "Xin hỏi một chút, sản phẩm của công ty các cậu là thật sao?"
"Muốn biết?" Ánh mắt của Tiểu Bạch nhìn về phía phóng viên đặt câu hỏi, ánh mắt của hắn như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc: "Thử xem chẳng phải sẽ biết vậy mà còn hỏi sao?"
Nghe được Tiểu Bạch trả lời, phóng viên này cũng xấu hổ lui xuống.
Trên trán anh em Dạ Minh Diệu đều nổi lên ba vạch đen, không nói gì nhìn trời, may mắn bọn họ không ở bên cạnh Tiểu Bạch, bằng không còn không chừng mất mặt thêm.
"Xin hỏi..."
Ngay ở lúc phóng viên muốn tiếp tục hỏi, Tiểu Bạch nhướng mày, phất tay, không kiên nhẫn ngắt câu hỏi: "Nhiều vấn đề như vậy, các anh có phiền hay không? Tôi còn phải về nhà ngủ nữa, muốn biết sản phẩm thật hay giả, thì bản thân mua về dùng thử đi, mặt khác mười người đến trước sẽ được miễn phí, coi như công ty chúng tôi tuyên truyền."
Dứt lời, cũng không để ý đến phóng viên phía sau, trực tiếp đi về phía công ty.
Phóng viên muốn đuổi theo, lại bị Vật Nhỏ, Hỏa Nhi, Đại Bằng ở phía trước hộ tống Tiểu Bạch ngăn lại.
Thấy cửa công ty đóng chặt, các phóng viên đành phải từ bỏ, đây là buổi họp báo phỏng vấn ngắn nhất từ trước đến nay của bọn họ, thậm chí vấn đề gì cũng đều không trả lời được.
Chỉ là bảo vệ của công ty Linh Huyễn Võng Du này, sao lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là đang chơi cosplay hay sao? Còn có những nhân viên an ninh đó, cũng đều có bộ dạng rất đẹp trai? Quả thật là vượt qua những ngôi sao kia, không biết công ty Linh Huyễn kia tìm đâu ra những người này.
"Mỹ nhân tỷ tỷ..."
Đi vào công ty, Tiểu Bạch đã trông thấy hai người Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, ánh mắt nhất thời sáng ngời, mở hai ta xông về phía Hạ Như Phong.
Nhìn thấy hành động của Tiểu Bạch, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thiên Tà nháy mắt đen đi, duỗi cánh tay ra, kéo Hạ Như Phong vào trong lòng, giơ chân lên không lưu tình chút nào đạp qua.
"Ầm!"
Tiểu Bạch xoay vài vòng trong không trung mới ồi rơi xuống đất, hắn nâng khuôn mặt đáng yêu lên, chu môi ủy khuất, đôi mắt ngập nước viết hai oan ức to rõ ràng.
Thật quá đáng, Tà lão đại thật sự là thật quá đáng, hắn đã nhiều năm được chui vào trong lòng mỹ nhân tỷ tỷ, ngày sau có Tà lão đại ở đây, hắn cũng đừng muốn ăn đậu hủ của mỹ nhân tỷ tỷ, sớm biết như thế, ngày đó sẽ không trợ giúp Tà lão đại theo đuổi mỹ nhân tỷ tỷ.
Đột nhiên, Tiểu Bạch như là nhớ đến cái gì đó, khóe môi cong lên nụ cười âm hiểm: "Mỹ nhân tỷ tỷ, Tà lão đại, vừa rồi em ở bên ngoài cảm nhận được hơi thở của tiểu Diệu Nhi và tiểu Tử Nguyệt."
"Cái gì?" Lúc này sắc mặt của Dạ Thiên Tà đại biến, như lâm đại địch, thấy bộ dáng của hắn như thế, trong lòng Tiểu Bạch âm thầm cười trộm, cho đến bây giờ hắn chưa từng thấy qua Tà lão đại sẽ có một mặt này, có thể khiến cho hắn biến thành như vậy, cũng chỉ có anh em Dạ Minh Diệu tranh đoạt Hạ Như Phong với hắn.
"Tiểu Bạch, tiệc tối các cậu đến bố trí, Như Phong, chúng ta đi thôi!"
Dứt lời cũng không hỏi đến ý kiến của Tiểu Bạch, đã mạnh mẽ ném nhiệm vụ cho hắn, lập tức ôm eo Hạ Như Phong, cơ thể chợt lóe đã biến mất tai chỗ.
Tiểu Bạch chớp hai mắt nhìn, thật lâu sau mới tuôn ra một câu nói tục: "Mẹ kiếp, tôi thực sự bị bệnh mới nói ra việc này, thế cho nên chuyện tiếp theo tôi phải đi sắp xếp, hai người bọn họ lại thoải mái, ném tất cả mọi chuyện cho mấy người chúng ta..."
Khiến hắn tiếc nuối nhất chính là, nếu bản thân không nhất thời nhanh miệng nói ra, chờ anh em Dạ Minh Diệu xuất hiện, bọn họ cũng trốn không thoát rồi.
Sau khi Hạ Như Phong về đến nhà, theo thói quen mở Email ra, phát hiện có một tin tức chưa đọc, sau khi lướt qua tin tức, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, rồi xóa hết.
Tin tức này là Hạ Phi Lạc, cũng chính là cha nuôi của cô gửi đến, bởi vì không tìm được tung tích của cô, cho nên chọn dùng loại phương pháp này, bảo cô lập tức đi gặp ông ta, điều này cũng khiến cho Hạ Như Phong lòng tràn đầy nghi hoặc, không biết ông ta tìm cô là có chuyện gì.
"Như Phong, lựa chọn của em?" Dạ Thiên Tà cũng thấy được phong thư này, lông mày nhíu lại, đôi mắt màu tím ôn nhu nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong nhún vai, khuôn mặt tuyệt sắc cong lên cười lạnh: "Không biết ông ta đang đánh chủ ý gì, nhưng đi thì ngại gì? Em ngược lại muốn nhìn một chút, ông ta tìm em đến cùng là vì cái gì!"
Chính yếu chính là, hỗn đản này khiến cho cô đặc biệt khó chịu, Dạ Minh Diệu Và Dạ Tử Nguyệt đều đã trở về, trả thù của cô cũng sắp bắt đầu rồi.
"Cần anh bồi em không?"
Nghe vậy, Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nhưng vẫn lắc đầu: "Không cần, Hạ Phi Lạc còn không có gặp tư cách, lúc đó, em sẽ trực tiếp đến tiệc muộn."
Chỉ là Hạ Như Phong cũng không vội vã đi Hạ gia, cho dù trong lúc này Hạ Phi Lạc lại gửi đến rất nhiều tin tức thúc giục, cô cũng chưa từng xem đã trực tiếp xóa sạch, cho đến khi mặt trời lặn, Hạ Như Phong mới tạm biệt Dạ Thiên Tà, đi đến Hạ gia trước.
Trong thư phòng, người đàn ông trung niên lật xem quyển sách trên tay, trước mặt ông ta có đặt một cái máy tính, thường ngẩng đầu nhìn vào màn hình máy tính.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân, người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô gái tuyệt sắc xuất hiện ở cửa, ánh mắt chợt sắc bén vạn phần, chỉ là nghĩ đến kế hoạch hôm nay, ông ta ngăn chặn tức giận trong lòng, lạnh nhạt nói: "Cô đã trở lại? Đi chuẩn bị đi, chúng ta phải tham gia tiệc tối do công ty Linh Huyễn Võng Du tổ chức."
Nghe thấy lời nói của ông ta, trong mắt Hạ Như Phong chợt lóe kinh ngạc, ông ta gọi mình đến chính là vì tiệc tối sắp bắt đầu?
Khóe môi từ từ cong lên, này, thật đúng là có ý tứ...
Nếu như không phải Diệu Nhi và Nguyệt Nhi từng nói qua, muốn để Hạ thị lai cho bọn nó đùa giỡn, có lẽ Hạ thị đã sớm không tồn tại rồi.
Bọn họ có thể còn sống đến nay, chỉ là vì tâm nguyện của hai tiểu gia hỏa kia.
"Đúng rồi, công tử của tập đoàn Thiên Bá cũng sẽ đến, chúng ta phải thừa dịp tối nay định đám hỏi xuống, cho nên cô phải nói chuyện với công tử Thiên Bá cho tốt, đây là mệnh lệnh!" Khuôn mặt của Hạ Phi Lạc lãnh khốc, giọng nghiêm túc nói.
"Thật xin lỗi, ông không có tư cách ra lệnh cho tôi." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói, trước khi Hạ Phi Lạc sắp tức giận, cô lại nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ là tiệc tối tôi sẽ đi, nhưng lại không là bởi vì ông."
Trong lòng Hạ Phi Lạc khẽ thờ phào, chỉ cần cô ta đến đó, chuyện tiếp theo không phải do cô ta rồi.
Lúc này sắc trời đã tối, Hạ Phi Lạc đóng sánh lại, tắt máy tính đi, hai tay đặt sau lưng, đi về phía Hạ Như Phong, nhìn cô mặc quần áo đơn giản, mày khẽ nhíu: "Lễ phục tôi đã để cho người giúp cô chuẩn bị tốt rồi, cô đi..."
"Không cần." Hạ Như Phong lắc đầu, ngắt lời Hạ Phi Lạc: "Như vậy là tốt rồi, không cần phải long trọng như vậy."
Mày càng nhíu thật chặt, Hạ Phi Lạc rất bất mãn với hành động của Hạ Như Phong, nhưng cuối cùng ông vẫn không nói gì.
Cho dù quần áo đơn giản, cũng khó che đi vẻ tuyệt sắc, nếu là công tử háo sắc của tập đoàn Thiên Bá nhìn thấy cô ta, tuyệt đối sẽ bị cô ta mê hoặc, mà nếu Hạ thị có thể liên hôn với tập đoàn Thiên Bá, khủng hoảng tài chính kia có thể dễ dàng giải trừ.
Hơn nữa, ông không chỉ muốn như thế, ông có dã tâm rất lớn, cho nên sớm muộn gì tập đoàn Thiên Bá cũng là vật trong bàn tay ông ta.
Chính là đáng tiếc, Hạ Như Phong sẽ nghe theo mệnh lệnh của người khác sao? Tập đoàn Thiên Bá lại có phải có thực lực kia, cướp Hạ Như Phong từ trong tay Dạ Thiên Tà đi? Về phần tại sao Hạ Như Phong đáp ứng để Hạ Phi Lạc hộ tống, nguyên nhân rất đơn giản, cô muốn biết, sau khi bản thân đắc tội tập đoàn Thiên Bá, Hạ thị sẽ có kết quả như thế nào.
Lúc này, cô hoàn toàn là ôm thái độ xem náo nhiệt, đi theo Hạ Phi Lạc tham gia tiệc tối.
Trên tiệc tối, các thương nghiệp lớn tinh anh và người tài ba trong giới chính trị đều được mời đến, vốn một công ty mới thành lập củaHạ Như Phong, là không thể mời được những người này, nhưng Hạ Như Phong cũng là ông chủ chân chính của sòng bạc Áo Mã, hiệu quả càng thêm mạnh.
Với quan hệ của Mạnh Thành với người khác, tự nhiên biết những người này, có thể nói bọn họ hoàn toàn là vì Mạnh Thành nên mới đến tham gia tiệc tối Linh Huyễn.
Sau khi Hạ Phi Lạc đi vào sảnh yến hội, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, bất giác hiện ra kinh ngạc, ngay lập tức đi đều dè dặt cẩn trọng, sợ chọc giận những người không nên trêu chọc này.
Tuy ông ở Hạ thị cũng có danh vọng và thực lực rất lớn, nhưng so với những người này còn kém xa, không nghĩ đến một công ty mới như vậy, có thể mời được những người này, như vậy sau lưng công ty này có ai làm chỗ dựa?
Xem ra, ngày sau phải thật cẩn thận giao tiếp với công ty này.
"Hạ quán chủ, rốt cuộc ông cũng đến đây." Một giọng nói lãnh khốc từ phía trước truyền đến.
Lúc Hạ Như Phong nhìn lại ấm giọng, đã nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn ôm một cô gái đẹp yêu mị, đi về phía hai người, mà mỹ nhân này, Hạ Như Phong vừa lức biết, chính là Lãnh Diễm, không cần phải nói, người đàn ông kia chính là công tử của tập đoàn Thiên Bá, Bá Kình Thiên.
Bởi vì hắn ta phong lưu háo sắc, thường xuyên lên trang đàu báo, cho nên Hạ Như Phong nhìn một cái đã nhận ra hắn ta.
"Vị này là..." Khi ánh mắt chuyển đến trên người Hạ Như Phong, ánh mắt Bá Kình Thiên sáng lên, không tự chủ được rút tay bên eo Lãnh Diễm ra, khuôn mặt lãnh khốc cũng cong lên một nụ cười tươi.
Lãnh Diễm hung hăng lườm Hạ Như Phong, tiện nhân đáng chết này, vừa đến đã hấp dẫn ánh mắt của Bá Kình Thiên, như cô là loại người thường xuyên quyến rũ đàn ông, vì sao lại không bị sét đánh chết? Sống ở trên đời này chính là tai họa mà thôi.
"Bá công tử, đây là đối tượng liên hôn với Hạ thị tôi và tập đoàn Thiên Bá, Hạ Như Phong."
Dứt lời, Hạ Phi Lạc nháy mắt với Hạ Như Phong, ai biết Hạ Như Phong trực tiếp không nhìn hắn ta, khiến khuôn mặt của Hạ Phi Lạc nhất thời lạnh xuống.
"Này, cô Hạ, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?" Bá Kình Thiên vươn tay về phía Hạ Như Phong, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà trong đôi mắt của hắn ta lại vẫn hiện ra tia lãnh khốc.
"Anh?" Hạ Như Phong khinh bỉ nhìn Bá Kình Thiên, cười lạnh một tiếng: "Anh không có tư cách này."
Sắc mặt của Bá Kình Thiên mạnh mẽ biến đổi, khóe miệng tươi cười chợt biến mất, ánh mắt tối xuống, theo hắn, cô gái xinh đẹp đều chỉ là đồ chơi trên giường của hắn mà thôi, nhưng cô gái đáng chết này lại từ chối lời mời của hắn!
Ở trên đời này, không có bất kì kẻ nào có thể từ chối hắn!
"Láo xược!" Hạ Phi Lạc lạnh lùng quát nói, nheo hai mắt lại, một hơi thở nguy hiểm truyền ở bên trong: "Bá công tử mời cô, đó là vinh hạnh của cô, cô có quyền lợi gì từ chối?"
Khuôn mặt tuyệt sắc lạnh xuống, nhưng không đợi Hạ Như Phong kịp phản ứng, một giọng nói non nớt đáng yêu từ phía trước truyền đến: "Mẹ, cuối cùng Diệu Nhi cũng tìm được mẹ rồi."
Bóng đen nhanh chóng nhào vào trong lòng Hạ Như Phong, Dạ Minh Diệu ngẩng đầu, khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười vui mừng, trong mắt lóe ra một tia trêu tức: "Mẹ, lần này người cũng không thể bỏ lại Diệu Nhi, mẹ là của Diệu Nhi, ai giành sẽ diệt người đó."
Dứt lời, môi đáng yêu cong lên, đôi mắt lướt qua khuôn mặt dại ra của Bá Kình Thiên và Hạ Phi Lạc, khóe miệng cong lên cười lạnh.
Thật vất vả Hạ Phi Lạc mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh, phẫn nộ quát: "Hạ Như Phong, cô có con trai từ bao giờ?"
"Mẹ cũng không chỉ có con trai nha." Giọng nói đáng yêu vang lên, Dạ Tử Nguyệt khẽ bước chân đi về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt nở nụ cười đáng yêu: "Mẹ, chúng con đã trở lại..."
Sáng sớm, các phóng viên của các tòa soạn lớn và quần chúng vây xem đã tập trung ở ngoài cửa công ty, mà phía sau quần chúng, một chiếc Rolls-Royce dừng lại, cửa xe được mở ra, từ bên trong một đôi anh em phấn điêu ngọc trác bước ra, lúc này ánh mắt của hai người đầy tò mò đánh giá cảnh tượng xung quanh.
"Dạ Tử Nguyệt, em nói công ty Linh Huyễn này sẽ có liên quan với mẹ sao?" Trong đó bé trai mặc tây trang màu đen vuốt càm, mắt to lóe ra tia sáng sáng ngời, sau đó chu môi lên, nói: "Ba thật quá đáng, tự mình trộm đi, rồi ném chúng ta ở nơi đó."
Bé gái bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã, vươn tay nhỏ bé như ngọc vỗ đầu của Dạ Minh Diệu: "Dạ Minh diệu, anh cũng không phải không biết ba suốt ngày giành mẫu than với chúng ta, nếu chúng ta muốn trả thù ông, đêm nay đi nghe lén là đủ rồi."
Nhất thời ánh mắt của Dạ Minh Diệu sáng ngời, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm, ánh mắt cong thành một ánh trăng lưỡi liềm, hiển nhiên tâm tình dần chuyển tốt.
Hừ, ai bảo ông ném anh em bọn họ đi, tự mình chạy đến chỗ của mẹ, vì trừng phạt ông, về sau bọn họ sẽ tranh đoạt mẫu thân với ông.
"Hạ Tử Nguyệt, em có cảm nhận được quen thuộc hơi thở gì hay không?" Ngửi mũi, Dạ Minh Diệu quay đầu, hơi nhíu mày, hỏi.
"Chính xác là hơi thở của Tiểu Bạch bọn họ." Khuôn mặt nhỏ của Dạ Tử Nguyệt lộ ra tươi cười đáng yêu: "Xem ra, mẹ thật đúng là ở trong này, thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi, hơn một tháng không gặp, thật nhớ ôm ấp ấm áp của mẹ."
Ngay lúc này, cửa của công ty Linh Huyễn bị đẩy ra, lúc mọi người thấy thiếu niên xuất hiện ở cửa, đều há hốc mồm, bọn họ đều nhận ra thiếu niên đó đã từng đứng ra nói chuyện, không nghĩ đến tuyên bố vẫn là do hắn, chẳng lẽ hắn chính là tổng giám đốc của công ty Linh Huyễn? Đây căn bản không có khả năng đi?
"Xin hỏi, cậu là ai của công ty Linh Huyễn Võng Du?" Một gã phóng viên giơ microphone, nhắm ngay Tiểu Bạch đặt câu hỏi.
Tiểu Bạch lườm phóng viên, có lẽ là bất mãn bị vợ chồng vô lương kia đẩy ra, lúc này tức giận trả lời: "Tôi là ai, thì có quan hệ gì với anh?"
Không nghĩ đến Tiểu Bạch sẽ trả lời như vậy, khuôn mặt của phóng viên xấu hổ đứng tại chỗ, trong khoảng thời gian ngắn tiến thối lưỡng nan, ngay lúc phóng viên không biết hỏi như thế nào, một phóng viên khác nói chen vào: "Xin hỏi một chút, sản phẩm của công ty các cậu là thật sao?"
"Muốn biết?" Ánh mắt của Tiểu Bạch nhìn về phía phóng viên đặt câu hỏi, ánh mắt của hắn như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc: "Thử xem chẳng phải sẽ biết vậy mà còn hỏi sao?"
Nghe được Tiểu Bạch trả lời, phóng viên này cũng xấu hổ lui xuống.
Trên trán anh em Dạ Minh Diệu đều nổi lên ba vạch đen, không nói gì nhìn trời, may mắn bọn họ không ở bên cạnh Tiểu Bạch, bằng không còn không chừng mất mặt thêm.
"Xin hỏi..."
Ngay ở lúc phóng viên muốn tiếp tục hỏi, Tiểu Bạch nhướng mày, phất tay, không kiên nhẫn ngắt câu hỏi: "Nhiều vấn đề như vậy, các anh có phiền hay không? Tôi còn phải về nhà ngủ nữa, muốn biết sản phẩm thật hay giả, thì bản thân mua về dùng thử đi, mặt khác mười người đến trước sẽ được miễn phí, coi như công ty chúng tôi tuyên truyền."
Dứt lời, cũng không để ý đến phóng viên phía sau, trực tiếp đi về phía công ty.
Phóng viên muốn đuổi theo, lại bị Vật Nhỏ, Hỏa Nhi, Đại Bằng ở phía trước hộ tống Tiểu Bạch ngăn lại.
Thấy cửa công ty đóng chặt, các phóng viên đành phải từ bỏ, đây là buổi họp báo phỏng vấn ngắn nhất từ trước đến nay của bọn họ, thậm chí vấn đề gì cũng đều không trả lời được.
Chỉ là bảo vệ của công ty Linh Huyễn Võng Du này, sao lại kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là đang chơi cosplay hay sao? Còn có những nhân viên an ninh đó, cũng đều có bộ dạng rất đẹp trai? Quả thật là vượt qua những ngôi sao kia, không biết công ty Linh Huyễn kia tìm đâu ra những người này.
"Mỹ nhân tỷ tỷ..."
Đi vào công ty, Tiểu Bạch đã trông thấy hai người Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, ánh mắt nhất thời sáng ngời, mở hai ta xông về phía Hạ Như Phong.
Nhìn thấy hành động của Tiểu Bạch, khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thiên Tà nháy mắt đen đi, duỗi cánh tay ra, kéo Hạ Như Phong vào trong lòng, giơ chân lên không lưu tình chút nào đạp qua.
"Ầm!"
Tiểu Bạch xoay vài vòng trong không trung mới ồi rơi xuống đất, hắn nâng khuôn mặt đáng yêu lên, chu môi ủy khuất, đôi mắt ngập nước viết hai oan ức to rõ ràng.
Thật quá đáng, Tà lão đại thật sự là thật quá đáng, hắn đã nhiều năm được chui vào trong lòng mỹ nhân tỷ tỷ, ngày sau có Tà lão đại ở đây, hắn cũng đừng muốn ăn đậu hủ của mỹ nhân tỷ tỷ, sớm biết như thế, ngày đó sẽ không trợ giúp Tà lão đại theo đuổi mỹ nhân tỷ tỷ.
Đột nhiên, Tiểu Bạch như là nhớ đến cái gì đó, khóe môi cong lên nụ cười âm hiểm: "Mỹ nhân tỷ tỷ, Tà lão đại, vừa rồi em ở bên ngoài cảm nhận được hơi thở của tiểu Diệu Nhi và tiểu Tử Nguyệt."
"Cái gì?" Lúc này sắc mặt của Dạ Thiên Tà đại biến, như lâm đại địch, thấy bộ dáng của hắn như thế, trong lòng Tiểu Bạch âm thầm cười trộm, cho đến bây giờ hắn chưa từng thấy qua Tà lão đại sẽ có một mặt này, có thể khiến cho hắn biến thành như vậy, cũng chỉ có anh em Dạ Minh Diệu tranh đoạt Hạ Như Phong với hắn.
"Tiểu Bạch, tiệc tối các cậu đến bố trí, Như Phong, chúng ta đi thôi!"
Dứt lời cũng không hỏi đến ý kiến của Tiểu Bạch, đã mạnh mẽ ném nhiệm vụ cho hắn, lập tức ôm eo Hạ Như Phong, cơ thể chợt lóe đã biến mất tai chỗ.
Tiểu Bạch chớp hai mắt nhìn, thật lâu sau mới tuôn ra một câu nói tục: "Mẹ kiếp, tôi thực sự bị bệnh mới nói ra việc này, thế cho nên chuyện tiếp theo tôi phải đi sắp xếp, hai người bọn họ lại thoải mái, ném tất cả mọi chuyện cho mấy người chúng ta..."
Khiến hắn tiếc nuối nhất chính là, nếu bản thân không nhất thời nhanh miệng nói ra, chờ anh em Dạ Minh Diệu xuất hiện, bọn họ cũng trốn không thoát rồi.
Sau khi Hạ Như Phong về đến nhà, theo thói quen mở Email ra, phát hiện có một tin tức chưa đọc, sau khi lướt qua tin tức, Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, rồi xóa hết.
Tin tức này là Hạ Phi Lạc, cũng chính là cha nuôi của cô gửi đến, bởi vì không tìm được tung tích của cô, cho nên chọn dùng loại phương pháp này, bảo cô lập tức đi gặp ông ta, điều này cũng khiến cho Hạ Như Phong lòng tràn đầy nghi hoặc, không biết ông ta tìm cô là có chuyện gì.
"Như Phong, lựa chọn của em?" Dạ Thiên Tà cũng thấy được phong thư này, lông mày nhíu lại, đôi mắt màu tím ôn nhu nhìn chằm chằm Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong nhún vai, khuôn mặt tuyệt sắc cong lên cười lạnh: "Không biết ông ta đang đánh chủ ý gì, nhưng đi thì ngại gì? Em ngược lại muốn nhìn một chút, ông ta tìm em đến cùng là vì cái gì!"
Chính yếu chính là, hỗn đản này khiến cho cô đặc biệt khó chịu, Dạ Minh Diệu Và Dạ Tử Nguyệt đều đã trở về, trả thù của cô cũng sắp bắt đầu rồi.
"Cần anh bồi em không?"
Nghe vậy, Hạ Như Phong sửng sốt một chút, nhưng vẫn lắc đầu: "Không cần, Hạ Phi Lạc còn không có gặp tư cách, lúc đó, em sẽ trực tiếp đến tiệc muộn."
Chỉ là Hạ Như Phong cũng không vội vã đi Hạ gia, cho dù trong lúc này Hạ Phi Lạc lại gửi đến rất nhiều tin tức thúc giục, cô cũng chưa từng xem đã trực tiếp xóa sạch, cho đến khi mặt trời lặn, Hạ Như Phong mới tạm biệt Dạ Thiên Tà, đi đến Hạ gia trước.
Trong thư phòng, người đàn ông trung niên lật xem quyển sách trên tay, trước mặt ông ta có đặt một cái máy tính, thường ngẩng đầu nhìn vào màn hình máy tính.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng bước chân, người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô gái tuyệt sắc xuất hiện ở cửa, ánh mắt chợt sắc bén vạn phần, chỉ là nghĩ đến kế hoạch hôm nay, ông ta ngăn chặn tức giận trong lòng, lạnh nhạt nói: "Cô đã trở lại? Đi chuẩn bị đi, chúng ta phải tham gia tiệc tối do công ty Linh Huyễn Võng Du tổ chức."
Nghe thấy lời nói của ông ta, trong mắt Hạ Như Phong chợt lóe kinh ngạc, ông ta gọi mình đến chính là vì tiệc tối sắp bắt đầu?
Khóe môi từ từ cong lên, này, thật đúng là có ý tứ...
Nếu như không phải Diệu Nhi và Nguyệt Nhi từng nói qua, muốn để Hạ thị lai cho bọn nó đùa giỡn, có lẽ Hạ thị đã sớm không tồn tại rồi.
Bọn họ có thể còn sống đến nay, chỉ là vì tâm nguyện của hai tiểu gia hỏa kia.
"Đúng rồi, công tử của tập đoàn Thiên Bá cũng sẽ đến, chúng ta phải thừa dịp tối nay định đám hỏi xuống, cho nên cô phải nói chuyện với công tử Thiên Bá cho tốt, đây là mệnh lệnh!" Khuôn mặt của Hạ Phi Lạc lãnh khốc, giọng nghiêm túc nói.
"Thật xin lỗi, ông không có tư cách ra lệnh cho tôi." Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói, trước khi Hạ Phi Lạc sắp tức giận, cô lại nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ là tiệc tối tôi sẽ đi, nhưng lại không là bởi vì ông."
Trong lòng Hạ Phi Lạc khẽ thờ phào, chỉ cần cô ta đến đó, chuyện tiếp theo không phải do cô ta rồi.
Lúc này sắc trời đã tối, Hạ Phi Lạc đóng sánh lại, tắt máy tính đi, hai tay đặt sau lưng, đi về phía Hạ Như Phong, nhìn cô mặc quần áo đơn giản, mày khẽ nhíu: "Lễ phục tôi đã để cho người giúp cô chuẩn bị tốt rồi, cô đi..."
"Không cần." Hạ Như Phong lắc đầu, ngắt lời Hạ Phi Lạc: "Như vậy là tốt rồi, không cần phải long trọng như vậy."
Mày càng nhíu thật chặt, Hạ Phi Lạc rất bất mãn với hành động của Hạ Như Phong, nhưng cuối cùng ông vẫn không nói gì.
Cho dù quần áo đơn giản, cũng khó che đi vẻ tuyệt sắc, nếu là công tử háo sắc của tập đoàn Thiên Bá nhìn thấy cô ta, tuyệt đối sẽ bị cô ta mê hoặc, mà nếu Hạ thị có thể liên hôn với tập đoàn Thiên Bá, khủng hoảng tài chính kia có thể dễ dàng giải trừ.
Hơn nữa, ông không chỉ muốn như thế, ông có dã tâm rất lớn, cho nên sớm muộn gì tập đoàn Thiên Bá cũng là vật trong bàn tay ông ta.
Chính là đáng tiếc, Hạ Như Phong sẽ nghe theo mệnh lệnh của người khác sao? Tập đoàn Thiên Bá lại có phải có thực lực kia, cướp Hạ Như Phong từ trong tay Dạ Thiên Tà đi? Về phần tại sao Hạ Như Phong đáp ứng để Hạ Phi Lạc hộ tống, nguyên nhân rất đơn giản, cô muốn biết, sau khi bản thân đắc tội tập đoàn Thiên Bá, Hạ thị sẽ có kết quả như thế nào.
Lúc này, cô hoàn toàn là ôm thái độ xem náo nhiệt, đi theo Hạ Phi Lạc tham gia tiệc tối.
Trên tiệc tối, các thương nghiệp lớn tinh anh và người tài ba trong giới chính trị đều được mời đến, vốn một công ty mới thành lập củaHạ Như Phong, là không thể mời được những người này, nhưng Hạ Như Phong cũng là ông chủ chân chính của sòng bạc Áo Mã, hiệu quả càng thêm mạnh.
Với quan hệ của Mạnh Thành với người khác, tự nhiên biết những người này, có thể nói bọn họ hoàn toàn là vì Mạnh Thành nên mới đến tham gia tiệc tối Linh Huyễn.
Sau khi Hạ Phi Lạc đi vào sảnh yến hội, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, bất giác hiện ra kinh ngạc, ngay lập tức đi đều dè dặt cẩn trọng, sợ chọc giận những người không nên trêu chọc này.
Tuy ông ở Hạ thị cũng có danh vọng và thực lực rất lớn, nhưng so với những người này còn kém xa, không nghĩ đến một công ty mới như vậy, có thể mời được những người này, như vậy sau lưng công ty này có ai làm chỗ dựa?
Xem ra, ngày sau phải thật cẩn thận giao tiếp với công ty này.
"Hạ quán chủ, rốt cuộc ông cũng đến đây." Một giọng nói lãnh khốc từ phía trước truyền đến.
Lúc Hạ Như Phong nhìn lại ấm giọng, đã nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn ôm một cô gái đẹp yêu mị, đi về phía hai người, mà mỹ nhân này, Hạ Như Phong vừa lức biết, chính là Lãnh Diễm, không cần phải nói, người đàn ông kia chính là công tử của tập đoàn Thiên Bá, Bá Kình Thiên.
Bởi vì hắn ta phong lưu háo sắc, thường xuyên lên trang đàu báo, cho nên Hạ Như Phong nhìn một cái đã nhận ra hắn ta.
"Vị này là..." Khi ánh mắt chuyển đến trên người Hạ Như Phong, ánh mắt Bá Kình Thiên sáng lên, không tự chủ được rút tay bên eo Lãnh Diễm ra, khuôn mặt lãnh khốc cũng cong lên một nụ cười tươi.
Lãnh Diễm hung hăng lườm Hạ Như Phong, tiện nhân đáng chết này, vừa đến đã hấp dẫn ánh mắt của Bá Kình Thiên, như cô là loại người thường xuyên quyến rũ đàn ông, vì sao lại không bị sét đánh chết? Sống ở trên đời này chính là tai họa mà thôi.
"Bá công tử, đây là đối tượng liên hôn với Hạ thị tôi và tập đoàn Thiên Bá, Hạ Như Phong."
Dứt lời, Hạ Phi Lạc nháy mắt với Hạ Như Phong, ai biết Hạ Như Phong trực tiếp không nhìn hắn ta, khiến khuôn mặt của Hạ Phi Lạc nhất thời lạnh xuống.
"Này, cô Hạ, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?" Bá Kình Thiên vươn tay về phía Hạ Như Phong, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà trong đôi mắt của hắn ta lại vẫn hiện ra tia lãnh khốc.
"Anh?" Hạ Như Phong khinh bỉ nhìn Bá Kình Thiên, cười lạnh một tiếng: "Anh không có tư cách này."
Sắc mặt của Bá Kình Thiên mạnh mẽ biến đổi, khóe miệng tươi cười chợt biến mất, ánh mắt tối xuống, theo hắn, cô gái xinh đẹp đều chỉ là đồ chơi trên giường của hắn mà thôi, nhưng cô gái đáng chết này lại từ chối lời mời của hắn!
Ở trên đời này, không có bất kì kẻ nào có thể từ chối hắn!
"Láo xược!" Hạ Phi Lạc lạnh lùng quát nói, nheo hai mắt lại, một hơi thở nguy hiểm truyền ở bên trong: "Bá công tử mời cô, đó là vinh hạnh của cô, cô có quyền lợi gì từ chối?"
Khuôn mặt tuyệt sắc lạnh xuống, nhưng không đợi Hạ Như Phong kịp phản ứng, một giọng nói non nớt đáng yêu từ phía trước truyền đến: "Mẹ, cuối cùng Diệu Nhi cũng tìm được mẹ rồi."
Bóng đen nhanh chóng nhào vào trong lòng Hạ Như Phong, Dạ Minh Diệu ngẩng đầu, khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười vui mừng, trong mắt lóe ra một tia trêu tức: "Mẹ, lần này người cũng không thể bỏ lại Diệu Nhi, mẹ là của Diệu Nhi, ai giành sẽ diệt người đó."
Dứt lời, môi đáng yêu cong lên, đôi mắt lướt qua khuôn mặt dại ra của Bá Kình Thiên và Hạ Phi Lạc, khóe miệng cong lên cười lạnh.
Thật vất vả Hạ Phi Lạc mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh, phẫn nộ quát: "Hạ Như Phong, cô có con trai từ bao giờ?"
"Mẹ cũng không chỉ có con trai nha." Giọng nói đáng yêu vang lên, Dạ Tử Nguyệt khẽ bước chân đi về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt nở nụ cười đáng yêu: "Mẹ, chúng con đã trở lại..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook