Tà Phượng Nghịch Thiên
Quyển 3 - Chương 137: Đại kết cục: Hôn lễ thịnh thế

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Nặc nhi." Lôi Vân chán nản nhìn nam tử đứng dưới tàng cây, bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài, bước chân đi qua, vươn tay, muốn vỗ vào bờ vai của hắn, nhưng vẫn thả xuống dưới: "Nàng đã chết rồi, con cần gì phải như thế? Hơn nữa, tiểu thư Lâm gia kia, còn có cô nương Lý gia cũng không tệ, nếu không..."

"Phụ thân, nàng sẽ không chết!" Lôi Nặc lạnh giọng chặn ngang lời nói của Lôi Vân, ngẩng đầu lên, nhìn về phía trời xanh như được gọi rửa kia, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ; "Con muốn ra ngoài một chút, một đoạn này thời gian, sẽ không trở về, người không cần lo lắng cho con."

Dứt lời, không để ý đến Lôi Vân phía sau, đi nhanh ra ngoài cửa.

Đồng thời như thế, Thánh thành Vu gia, Vu Lạc Linh sa sút nhốt mình ở trong phòng, tóc tai lộn xộn, nhưng hắn vẫn cao ngạo tuấn mỹ như là lúc trước sao? Nhưng mà...

"Nữ nhân, ngươi sẽ chết sao?" Nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt của Vu Lạc Linh hiện vẻ tái nhợt, cắn môi, trong mắt xinh đẹp lóe ra tia trong suốt: "Ta tin tưởng ngươi, ta nguyện ý tin tưởng ngươi còn sống, cường đại như ngươi, cơ trí như ngươi, sao có thể dễ dàng buông tha cho tính mạng như vậy? Cho nên, ngươi nhất định còn sống, nhất định..."

Đúng, nàng mạnh như vậy, sao có thể đồng quy vu tận với Ma Vương? Cho dù hắn cũng biết, có lẽ, nàng thật sự biến mất, nhưng mà hắn vẫn nguyện ý bảo giữ một tia hy vọng này.

Nữ nhân, ngươi nhất định phải sống sót...

"Văn Vũ, chúng ta cần phải đi."

Phía trên quảng trường một tòa thành nhỏ, Thi Văn Vũ nhìn điêu khắc kia đến ngẩn người, trong lòng tràn đầy bi thương, bỗng nhiên, một bàn tay khoát lên bờ vai của hắn, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt kiên nghị của Bố Tang Cách.

Nửa năm, cách nàng biến mất đã được nửa năm rồi.

Đại lục vì tôn thờ nữ tử đồng quy vu tận với Ma Vương kia, khắp nơi dựng pho tượng của nàng lên, nhưng mà vậy thì có tác dụng gì, cơ thể của nàng lại biến mất ở trong trần thế, trở thành truyền thuyết lịch sử.

Thi Văn Vũ mạnh mẽ kiềm chế lại bi thương, hơi gật đầu, cuối cùng nhìn pho tượng như nữ thần trên quảng trường, xoay người rời khỏi nơi này với Bố Tang Cách.

Cổ Ma thành, các loại cảnh sắc đồ sộ biển lửa dòng nước xiết cuồng phong đều không biến mất, giằng co suốt nửa năm, trong nửa năm này, bốn thế lực lớn và tất cả mọi người Tây Huyễn đại lục không rời đi, bọn họ chờ ở ngoài thành, chỉ vì ai cũng không muốn tin tưởng, hai người kia sẽ rời đi như thế.

"Gia gia, Phong Phong nhất định sẽ trở về." Khuôn mặt đáng yêu của Hạ Thiên mất đi non nớt lúc trước, trải qua thử thách, ở trong Tây Huyễn đại lục lại có thể trở thành cường giả một mình đảm đương một phía, chỉ là chuyện của Hạ Như Phong, khiến cho khuôn mặt trẻ con kia của hắn đầy thương cảm.

Hạ Lâm Lạc khẽ thở dài, chuyện này ông vẫn không dám truyền đi, sợ Hạ Chi Nhược sẽ không chịu nổi đả kích, nhưng mà loại tình huống này, nàng thật sự có thể sống sót sao?

Mà Nghiêm Phong Hành càng thêm lãnh khốc, lần này ngay cả Hạ Lâm Lạc và Nghiêm lão đều không thể nhận được một chút tươi cười của hắn, mỗi ngày chuyện duy nhất làm hắn, chính là nhìn vào chỗ không xa ngẩn người, trong đầu là mặt nhăn mày cười của nữ tử tuyệt sắc kia.

"Minh Dạ." Dạ Nguyệt Thường ngã vào trong lòng Tử Minh Dạ, khuôn mặt đều là nước mắt, bà ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cổ Ma thành, như là vì để cho lòng của mình vững vàng thêm, khẳng định nói: "Nửa năm, nửa năm rồi mà biển lửa dòng nước xiết kia cũng chưa từng thối lui, bọn họ nhất định còn sống, có đúng không?"

Tử Minh Dạ đau lòng nhìn nữ tử trong lòng, miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười: "Đúng, bọn họ nhất định còn sống, nhất định..."

Trong lòng người khác cũng đầy bi thương, Ngay cả chiến đấu cuồng nhân Chiến Cuồng Phong, cũng không ham chiến, bọn họ chỉ là ở đây yên tĩnh chờ đợi, đợi ngày bọn họ trở về, cho dù ngày đó rất xa xôi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tồn tại, bọn họ cũng sẽ vẫn chờ đợi...

Ngay ở lúc khắp đại lục đều đang tưởng nhớ bọn họ, một ánh sáng vàng bỗng nhiên xẹt qua trời không, chiếu sáng trên không khắp đại lục...

Lôi Nặc vừa đi ra khỏi cửa, không tự chủ được dừng chân lại; Vu Lạc Linh đang nhốt mình ở trong phòng cũng không nhịn được ngẩng đầu lên; Thi Văn Vũ đi còn chưa được vài bước, dừng chân một chút; còn có mọi người Hạ Lâm Lạc, Hạ Thiên, Dạ Nguyệt Thường, Nghiêm Phong Hành, Nghiêm lão, Tử Minh Dạ, Lam Phong, Chiến Cuồng Phong, đều ngẩng đầu lên nhìn về phía hào quang màu vàng phía chân trời.

Không chỉ là bọn họ, toàn bộ Tây Vực, thậm chí khắp đại lục đều phát hiện ánh sáng vàng thần thánh kia.

Đắm chìm trong ánh sáng vàng kia, mọi người đều phát hiện, tâm tình của bọn họ đều đã xảy ra thay đổi, nhưng lại có cảm giác quỳ bái với kim quang kia, không sinh nổi lòng phản loạn. Vốn mọi người ở bên cạnh điêu khắc của Hạ Như Phong cảm nhận rõ ràng nhất, thậm chí bình cảnh phức tạp rất lâu đều bắt đầu buông lỏng.

Phát hiện điểm này, trong lòng mọi người đều đột nhiên cả kinh, vội vàng quỳ rạp xuống đất, thành kính nhìn chăm chú vào điêu khắc Hạ Như Phong.

Biển lửa, dòng nước xiết, cuồng phong từ từ biến mất, Cổ Ma thành khôi phục bình tĩnh trước chiến tranh...

Phía trên ngọn núi, hai bóng dáng sóng vai mà đứng, quanh người tỏa ra hào quang màu vàng thần thánh, nếu như lúc này có người ở đây, nhìn thấy bọn họ tuyệt đối sẽ kinh ngạc không gì sánh kịp, vì hào quang màu vàng trên người bọn họ không phải là đến từ Kim Linh, mà là gốc rễ ban đầu của Linh.

Thần Linh, chỉ có Thần Linh mới có thể phát ra kim quang tinh khiết như vậy.

Mà đứng trước mặt bọn họ là một tiểu nam hài mặc y phục màu đen ước chừng sáu bảy tuổi, lúc này nam hài hắc y đang tức giận trừng mắt nhìn hai người, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì sao các ngươi phải cứu ta?"

"Ngươi không đáng tội chết." Nữ tử y phục đỏ lạnh nhạt nhìn hắn một cái, khóe môi cong lên cười yếu ớt: "Huống chi, biến ngươi thành bộ dáng này, cũng coi như là trừng phạt ngươi."

Nam hài nhìn thân thể của mình, trên trán nhất thời hiện ra ba vạch đen, nghĩ hắn là Ma vương sống hơn vạn năm, lại biến thành một hài đồng, đây đúng là đang sỉ nhục hắn, tuyệt đối là sỉ nhục, quả thật so với để cho hắn chết còn khó chịu hơn, hắn thà chết, cũng sẽ không trở thành bộ dáng này.

Có lẽ là Hạ Như Phong nhìn trộm ý tưởng trong lòng hắn, khuôn mặt hiện ra tươi cười nghiền ngẫm, đúng vậy, nàng quả thật là cố ý làm như vậy, nếu hắn một lòng muốn chết, vậy nàng sẽ không cho hắn chết, bởi vì đôi khi, chết cũng không phải là trừng phạt thống khổ nhất.

Tuy Nguyệt Tuyệt Thương dung người thân của nàng uy hiếp nàng là vì muốn chết, nhưng mà dù sao uy hiếp vẫn là uy hiếp, như vậy nàng khiến cho tôn nghiêm của hắn mất sạch, điều này với hắn mà nói càng khó chịu hơn cái chết.

"Còn có, ngươi đừng nghĩ đến tự sát, hoặc là sẽ tìm người giết ngươi, bởi vì ta đã hạ cấm chế ở trong thân thể của ngươi, suốt đời ngươi không thể chết!"

Nghe vậy, Nguyệt Tuyệt Thương nhất thời chán nản, ánh mắt ai oán nhìn về phía Hạ Như Phong, nàng không hổ là nữ nhi của Bạch Thần, cách làm không khác gì Bạch Thần. Lúc trước, Bạch Thần vì trừng phạt hắn, mà nhốt hắn ở một mảnh không gian khác, hơn nữa hạ cấm chế không cho hắn tự sát, nếu không nhiều năm cô đơn như vậy, hắn đã sớm chịu không nổi rồi.

Vốn cho rằng Hạ Như Phong là nữ nhi của Bạch Thần, thì có thể giết hắn, ai ngờ đến nàng cũng làm như vậy.

Chẳng lẽ cả đời này hắn không chết được sao? Nghĩ đến đây, Nguyệt Tuyệt Thương đã bắt đầu điên cuồng, hận không thể một ngụm cắn chết nữ nhân trước mặt này.

Đáng tiếc, bây giờ hắn căn bản đánh không lại nàng...

"Bạch Thụy." Hạ Như Phong lại nhìn Nguyệt Tuyệt Thương đang phát điên, rồi thu ánh mắt về, ngón tay chỉ ở không trung một cái, bóng dáng của Bạch Thụy nhất thời hiện ra, ánh mắt của nàng đảo qua Bạch Thụy và Dạ Thiên Tà, khẽ cười: "Bạch Thụy, Tà, chúng ta đi thôi, đi đón phụ thân và mẫu thân của ta về nhà."

Hơi sửng sốt, Bạch Thụy ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt cho đến bây giờ đều không có gợn sóng của hắn dần hiện ra vẻ kích động, hung hăng gật đầu: "Được, đi đón Bạch Thần và Nặc Phỉ phu nhân về nhà."

Nguyệt Tuyệt Thương nghe thấy lời nói của bọn họ, kinh ngạc chớp mắt, chẳng lẽ Bạch Thần không chết? Nghĩ đến đây, hắn kích động: "Ta cũng phải đi, ta ngược lại muốn tỷ thí với Bạch Thần một phen, nhìn xem rốt cuộc là thực lực của hắn mạnh, hay là thực lực của ta mạnh."

Hạ Như Phong trợn mắt nhìn Nguyệt Tuyệt Thương, căn bản không để ý dến hắn, trực tiếp kéo Dạ Thiên Tà và Bạch Thụy biến mất ở trước mặt của hắn.

Nhìn chăm chú vào nơi bọn họ biến mất, Nguyệt Tuyệt Thương hận nghiến răng nghiến lợi, không biết vì sao, lần này sống lại tính khí của hắn trở nên nóng nảy hơn, chỉ là lại càng ngày càng có nhân tính rồi...

"Nơi này giống như không phải là chiến trường viễn cổ..." Bạch Thụy nhìn Hạ Như Phong, tuy không đành lòng đả kích nàng, nhưng vẫn chi tiết nói: "Hình như nơi này là Minh Giới thời đại viễn cổ."

"Thật xin lỗi, lần đầu tiên sử dụng công năng một tầng cuối cùng của Nghịch Thiên Quyết, có lẽ có chút không thuần thục, lần sau có thể đến viễn cổ." Xoa mũi, Hạ Như Phong bất đắc dĩ nhún vai, đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc phía trước đập vào đôi mắt đen, nàng không khỏi kinh ngạc: "Yêu Quái?"

Chỉ thấy phía trước, một tiểu thiếu niên y phục đỏ mắt xanh đang bị người đuổi giết, cho dù thiếu niên tuổi còn nhỏ, Hạ Như Phong vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

"Ha ha, xem ngươi chạy đi đâu." Nam nhân cầm đại đao trong tay, khuôn mặt đày sẹo nở nụ cười đáng khinh, cơ thể chợt lóe che trước mặt tiểu thiếu niên, âm hiểm nói: " Yêu Quái thú, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn bị ta khế ước, trở thành trợ lực của ta, nếu không, ngươi khó thoát khỏi cái chết."

"Phi." Tiểu thiếu niên phụn nước miếng ra với hắn ta, ngăn chặn hoảng sợ trong lòng, khuôn mặt trẻ con hiện ra một tia kiên định: "Ta thà chết, cũng sẽ không trở thành nô lệ của ngươi!"

"Vậy thì không phải do ngươi..."

Nam nhân giơ cao đại đao lên, tiểu thiếu niên sợ đến mức nhắm hai mắt lại, ngay lúc này, một tiếng hét lớn từ trên trời truyền xuống: "Ngũ Hành Luân Diệt!"

Giọng nói này với tiểu thiếu niên mà nói, như tiếng của tự nhiên, hắn từ từ mở hai mắt ra, vì thế, hắn rõ ràng nhìn thấy một Ngũ Hành Phong bạo nháy mắt quấy nam nhân thành dập nát, nhìn thấy một màn tàn nhẫn như vậy, tiểu thiếu niên chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại lòng tràn đầy cảm động.

Hắn từ từ di chuyển ánh mắt đến trên người nữ tử trước mặt, trong mắt chứa tia sáng thành kính: "Ngươi là nữ thần sao?"

Hạ Như Phong thản nhiên cười, đưa tay xoa đầu tiểu thiếu niên: "Nơi này rất nguy hiểm, ngươi nên đến nơi thuộc về ngươi."

"Vậy nữ thần, chúng ta còn có thể lại gặp mặt sao?" Tiểu thiếu niên không tha nhìn Hạ Như Phong, cắn môi, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Bộ tộc Yêu quái thích cường giả, cho nên ngươi khế ước với ta được không? Ta muốn đi theo ngươi."

Thả tay xuống, khuôn mặt của Hạ Như Phong nở nụ cười dịu dàng: "Đợi đến ngày ngươi có thể rời khỏi Minh Giới, chúng ta sẽ gặp lại nhau, lúc đó, ta còn muốn mượn sức lực của ngươi, vì vậy chờ đến lúc đó, ta mới có thể khế ước với ngươi."

Nữ thần nói, nàng muốn mượn thực lực của hắn, còn nguyện ý khế ước với hắn, đây là thật sao?

"Được, ta sẽ chờ nữ thần, chờ ngươi khế ước với ta..." Ánh mắt từ từ di chuyển lên trên tay Hạ Như Phong, khi nhìn thấy nhẫn trên ngón tay của nàng, mắt xanh xẹt qua kinh ngạc, vì sao linh giới của nàng khác với bình thường? Nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng đã ghi tạc tất cả lời của nàng vào trong đầu.

Hạ Như Phong thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi đến bên cạnh Dạ Thiên Tà và Bạch Thụy, cho đến bây giờ nàng không ngờ rằng, lần đầu tiên nàng và yêu quái gặp nhau lại là tình huống này.

Thì ra, nàng thật sự là nữ thần trong miệng Yêu Quái...

"Như Phong, chúng ta đi thôi." Khóe môi cong lên, ánh mắt của Dạ Thiên Tà nhìn Yêu Quái thiếu niên, rồi đặt ở trên người Hạ Như Phong, trong mắt tím tỏa ra tia nhu hòa.

Hạ Như Phong gật đầu, vì thế bóng dáng ba người lại biến mất.

Chiến trường viễn cổ, tràn ngập khói thuốc súng, nữ tử tư thế oai hùng hiên ngang nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt xẹt qua ôn nhu khác thường: "Bạch Thần, ngươi mạnh mẽ đưa nữ nhi của ngươi đi, tiêu hao rất nhiều sức lực, ngươi đã không kiên trì nổi nữa rồi, nếu ngươi nguyện ý vứt bỏ Nặc Phỉ thú ta, ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng."

Nam tử đứng ở trên hư không, áo bào trắng tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một chút khinh thường, bỗng nhiên, hắn ngửa đầu phá lên cười, nụ cười hiện ra mười phần khí phách: "Ha ha ha, thật sự là buồn cười, thú ngươi? Ta thà tự mình hại mình, cũng sẽ không cưới loại nữ nhân khiến cho người ta ghê tởm như ngươi này, trong lòng của ta, chỉ có một mình Nặc Phỉ, dù là chết, ta yêu cũng chỉ có nàng."

Đứng ỏ phía sau Thu Lâm là một nam nhân anh tuấn, hắn yên lặng nhìn giằng co hai bên, có lẽ là hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, nói: "Bạch Thần, ngươi là người ta sùng bái nhất, ta cũng không muốn ra tay với ngươi, nhưng ma Lâm Nhi là muội muội ta thương yêu nhất, ta không thể không đứng ở bên cạnh nàng, ngươi yên tâm, về tất cả tương lai của nữ nhi ngươi, ta đã thay nàng an bài tốt rồi, lúc đó, sẽ có người đi bảo vệ nàng, đây là áy náy của ta với ngươi, thật xin lỗi, Bạch Thần..."

Bạch Thần bí mật đưa nữ nhi của hắn đi, hơn nữa để cho Bạch Thụy sẽ đưa nàng về lại đại lục, những thứ này hắn đều biết, có lẽ là xuất phát từ lòng áy náy, hắn không ngăn cản, dù sao cho dù thế nào, cũng phải giữ lại cho Bạch Thần một huyết mạch.

"Ha ha." Bạch Thần cười lớn hai tiếng, lập tức từ từ nhắm hai mắt lại, lại mở ra, trong mắt hắn chứa tia kiên định: "Các ngươi cho rằng, hôm nay các ngươi có thể sống tiếp sao? Mặc kệ thế nào, hai người các ngươi phải chết!"

Thật xin lỗi, Nặc Phỉ, ta cũng không thể về nhà với nàng nữa rồi...

"Ha ha ha!" Bạch Thần chợt ngửa đầu cười lớn, tiếng cười thật lâu vang ở khắp trời không.

Sắc mặt của Thu Lâm và Thu Thiên Lạc cũng không nhịn được biến sắc, như rất không cam lòng, Thu Lâm quát to: "Vì sao? Vì sao ngươi vì nàng mà liền mạng từ bỏ? Ta biết ngươi trước nàng, vì sao trong mắt trong lòng của ngươi đều chỉ có nàng? Vì sao ngươi không nhìn ta?"

"Ngươi?" Thu lại tiếng cười, rũ mắt, trong mắt Bạch Thần hiện ra tia lạnh lẽo, thái độ bễ nghễ thiên hạ: "Không xứng so sánh với nàng, một sợi tóc của nàng ngươi cũng kém!"

Thân thể mềm nhũn, Thu Lâm ngồi ở trên mặt đất, trong mắt chứa tia tuyệt vọng, chẳng lẽ, nàng vì hắn làm nhiều như vậy, đều kém hơn Nặc Phỉ sao? Nàng thật sự không hiểu, mình có chỗ nào không bằng nàng ta, vì sao Bạch Thần yêu là nàng, mà không phải là mình?

"Kết thúc!" Bạch Thần thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn phòng nhỏ ở xa, khuôn mặt tuấn tú hiện ra ôn nhu chưa bao giờ có.

Ánh sáng trắng mãnh liệt tràn ngập ở khắp đại lục, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, đợi cái chết đến.

Chiêu này là tuyệt chiêu hắn chưa bao giờ sử dụng, bởi vì chiêu này tổn thương không chỉ là kẻ địch, người thi triển cũng sẽ bị chiêu này giết chết, nhưng mà nếu bọn họ không chết, chết sẽ là hắn và Nặc Phỉ, dù sao vì đưa nữ nhi đi, tiêu hao rất nhiều sức lực của hắn, những sức lực đó, tuyệt đối không phải là đan dược có thể bổ sung.

Nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không bị động như vậy.

Nếu dung cái chết của hắn để đổi lấy Nặc Phỉ sống, với hắn mà nói, đáng giá...

"Nghịch Thiên!" Một giọng nói thâm tình từ phía trước truyền đến, người khác đều gọi hắn là Bạch Thần, chỉ có một người sẽ gọi hắn như thế.

Cơ thể chợt cứng đờ, hắn máy móc quay đầu lại, vì thế trông thấy trong ánh sáng trắng, một bóng dáng phong hoa tuyệt đại bước chân đi về phía hắn.

"Nặc Phỉ, nàng..."

"Nghịch Thiên, chàng muốn bỏ lại ta một mình sao?" Giọng nói dịu dàng như mặt nước chảy vào trong lòng, nữ tử đã đi đến bên cạnh hắn, khẽ ôm hắn: "Cho dù là sống hay là chết, chúng ta đều ở chung với nhau, vĩnh không rời."

Khuôn mặt tuấn tú nhu hòa đi, Bạch Thần ôm Nặc Phỉ vào trong lòng, thâm tình vô hạn nói: "Nặc Phỉ, thật xin lỗi, là ta làm liên luỵ nàng."

"Chàng không cần phải giải thích với ta, nữ nhi của chúng ta đã bình an, mà ta có thể chết chung với chàng, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi..."

Cuộc đời này, có thể gặp gỡ hắn, còn yêu phải hắn, nàng cũng không hối hận, cuối cùng bọn họ còn có thể chết chung với nhau, nàng thật sự cảm thấy rất thỏa mãn.

"Hai người muốn chết, còn không có dễ dàng như vậy!" Ngay lúc này, ba bóng dáng từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy nữ tử y phục đỏ trong đó tiến lên một bước, xách vạt áo của Bạch Thần lên, trên trán nổi gân xanh: "Người con mẹ nó phát điên cái gì vậy? Chờ một chút sẽ chết sao? Nếu ta đến chậm một bước, không phải là các người cũng sẽ chết? Còn có người..."

Ánh mắt nhìn về phía Nặc Phỉ, Hạ Như Phong phẫn nộ quát: "Sinh ta ra không cần phụ trách sao? Các người muốn trốn tránh trách nhiệm như thế, không có cửa đâu!"

Khóe miệng Dạ Thiên Tà run rẩy một chút, hắn còn chưa từng thấy qua bộ dạng tức giận tận trời của Hạ Như Phong như vậy, nhưng hắn biết, Hạ Như Phong vẫn xem trọng phụ mẫu còn chưa từng gặp mặt, khi nhìn thấy hai người này sắp buông tha cho tính mạng, mới có thể xúc động như vậy!

Bạch Thần và Nặc Phỉ đều ngây ngẩn cả người, hiển nhiên bọn họ còn không biết chuyện gì đã xảy ra, sau đó đột nhiên trông thấy Bạch Thụy bên cạnh, trong lòng đều cả kinh: "Bạch Thụy, sao ngươi lại ở đây, không phải ta vào ngươi hộ tống Triệu Hồi Thư tiến vào dị thế sao?"

"Bạch Thần, Nặc Phỉ phu nhân, có một số việc để nói sau, trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này đã." Bạch Thụy biết nghi ngờ của hai người, chỉ là nơi này không phải chỗ nói chuyện, ở lại thêm trong giây lát, nói không chừng Bạch Thần và Nặc Phỉ đều ngã xuống lúc này.

Hạ Như Phong thả lỏng tay ra, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thần, ánh mắt nhìn về phía Thu Lâm và Thu Thiên Lạc ở trong ánh sáng trắng kia, cũng không quay đầu lại rời đi.

Nàng muốn cứu chỉ là phụ mẫu, về phần đầu sỏ gây nên kia suýt chút nữa hại chết phụ mẫu không quan hệ với nàng, nàng sẽ không tốt bụng đi cứu kẻ thù lớn.

Mà sau khi biến mất ở trước mặt mọi người, đại lục viễn cổ đều bị ánh sáng chiếm đoạt, mà từ nay về sau cường giả Bán Thần đều biến mất trên thế gian, thời đại viễn cổ cũng không tồn tạ nữa, bởi vì bọn họ đã biến mất, Triệu Hồi Thư viễn cổ mất đi thần quang của cường giả Bán Thần, bộ dáng càng về sau càng thoái hóa như vậy.

Chỉ là việc này, đều không liên quan đến Hạ Như Phong...

Sau khi trở lại Đông Linh đại lục, Bạch Thụy đã nói tất cả từng trải qua với phu thê Bạch Thần, biết được Hạ Như Phong là nữ nhi của bọn họ đều dại ra, dù sao bọn họ cũng không ngờ rằng, đoạn thời gian trước mới sinh nữ nhi ra, trong chớp mắt đã lớn như vậy rồi, còn bị nam nhân vô lương nào đó đoạt đi mất, sao Bạch Thần cam tâm? Lập tức tìm Dạ Thiên Tà đại chiến một khúc, đáng tiếc Dạ Thiên Tà đã trở thành Thần Linh, sao Bạch Thần là đối thủ của hắn? Bởi vậy bị trị rất thảm.

Đến cuối cùng, đành phải bất đắc dĩ cam chịu quan hệ của hai người bọn họ.

Mọi người Hạ gia cũng đã biết Hạ Như Phong trong cơ thể sớm thay đổi linh hồn, cho dù từng vì Hạ Như Phong kia mất đi mà cảm thấy bi thương, nhưng bọn họ như càng thích Hạ Như Phong bây giờ hơn, cho nên đã tiếp nhận nàng rồi, hơn nữa còn đối xử bình thường như lức trước.

Mà bởi vì phu thê Bạch Thần trở về, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà sắp tổ chức hôn lễ một lần nữa.

Hôn lễ lúc trước chỉ có bốn thế lực lớn và bằng hữu Hạ Như Phong tham gia, nhưng mà lần này, lại là phát thiếp cưới rộng rãi, khắp chốn vui mừng.

Hôn lễ hôm đó tân khách không dứt, mọi người đều đến đông đủ, tuy Lam Phong, Mộ Dung Thanh Nguyệt, Cổ Phi, Mạc Trúc cảm thấy mất mát, nhưng vẫn tặng đồ và chúc phúc cho nàng, với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể dùng thân phận bằng hữu làm bạn ở bên cạnh nàng, vậy là đủ rồi.

Còn lần hôn lễ này, Dạ Thiên Tà vì Hạ Như Phong chuẩn bị quá nhiều, chỉ cần là dọc theo đường đi này nàng gặp được bằng hữu, đều nhận được thiệp mời đến hôn lễ, chỉ vì hắn hy vọng, khiến cho người trong thiên hạ đến chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.

ở ngoài tân phòng, Hạ Chi Nhược khẽ chải tóc cho Hạ Như Phong, trong mắt toát ra bi thương vì gả nữ nhi đi, đột nhiên, một đầu nhỏ từ ngoài cửa tiến vào, chớp mắt to ngập nước, tò mò nhìn Hạ Như Phong và Hạ Chi Nhược.

"Niệm Nhi, con đang làm cái gì vậy?" Hạ Chi Nhược phát hiện bé yêu ngoài phòng, đặt lược xuống, quay đầu hỏi.

Một nữ đồng ước chừng ba tuổi gì đó thất tha thất thểu đi đến, mắt to ngập nước nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong, mở hai tay ra, nói: "Tỷ tỷ, ôm một cái..."

Tiểu nữ đồng này chính là hài tử của Hạ Chi Nhược và Lâu Ngọc Thần, khiến cho Hạ Như Phong tiếc nuối nhất là, lusv Lâu Vân Niệm sinh ra, nàng không thể trở về.

"Niệm Nhi đừng náo loạn, hôm nay chính là này đại hỉ của đại tỷ con." Hạ Chi Nhược bế nữ đồng đáng yêu lên, gõ vào đầu nhỏ, rồi giao cho nha hoàn bên cạnh, sau đó ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, hơi cười: "Phong Nhi, hắn chắc là sốt ruột chờ, chúng ta đi ra đi!"

Hạ Như Phong gật đầu, trùm khăn hỉ đỏ lên đầu, ở dưới nâng đỡ của Hạ Chi Nhược đi ra.

Từ xa, ánh mắt của Dạ Thiên Tà đã đặt ở trên người nữ tử mặc hỉ phục kia, rốt cuộc không dời được ánh mắt ra, cho dù hai người đã thành thân ở Tây Vực, đáng tiếc một cửa động phòng cuối cùng bị chặn ngang, cho nên tính đến đây, đây mới là lần đầu tiên bọn họ chính thức thành thân.

Bọn người Cổ Phi hâm mộ nhìn Dạ Thiên Tà, có lẽ hắn mới là nam nhân may mắn nhất trên đời này.

Ở dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ và ghen tị của mọi người, Dạ Thiên Tà bước chân đi về phía nữ tử, khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần hiện ra đường cong nhu hòa, mắt tím thâm tình mà ấm áp, khóe miệng cong lên tươi cười cảm thấy mỹ mãn...

Tất cả mọi chuyện đều đã xong, bọn họ cũng thuận lợi trở thành Thần Linh, từ nay về sau, nhiệm vụ duy nhất của bọn họ chính là cố gắng tạo người.

Sáu năm sau, trong Tử Minh phủ Đông Linh đại lục, lại tiếp tục trình diễn trận chiến tranh đoạt, cũng may tất cả mọi người đã quen, cũng chỉ có thể xem nhẹ.

"Diệu Nhi, ngoan, con đến đây chơi với thái mỗ gia này." Hạ Lâm Lạc cười tủm tỉm mở hai tay ra, khuôn mặt mỉm cười nhìn tiểu cục cưng phấn điêu ngọc mài trước mặt kia, nhìn thấy đối phương thờ ơ, tiếp tục dụ dỗ: "Thái mỗ gia dẫn con ra ngoài du ngoạn, thế nào?"

"Cút, hãy chấm dứt việc đó."

Nghiêm lão một cước đạp qua, nhìn thấy bàn chân thối thình lình đá đến, cơ thể của Hạ Lâm Lạc vội vàng chợt lóe, né qua.

"Tiểu Diệu Nhi, vẫn là đến chỗ của thái gia gia con, thái gia gia cho con ăn ngon." Nghiêm lão xoa hai bàn tay, cười tủm tỉm mở miệng, không để ý sắc mặt của Hạ Lâm Lạc thay đổi ở bên cạnh.

"Ngươi con mẹ nó xem Diệu Nhi là tiểu hài tử sao? Ai muốn mỹ thực của ngươi?"

"Ngươi cũng đừng cho rằng tiểu Diệu Nhi ra ngoài còn cần ngươi chăm sóc, người nào đại lục thấy nó mà không tránh còn nhanh hơn con thỏ, nó còn cần ngươi chăm sóc sao?"

"Hỗn đản chết tiệt, ngươi tranh đấu ngoại tôn nữ với ta, bây giờ lại tranh đấu Diệu Nhi, ngươi con mẹ nó chỉ biết đối nghịch với lão tử! Hôm nay lão tử không giáo huấn ngươi một chút thì không được!"

"Ngươi con mẹ nó mới là hỗn đản, đánh thì đánh, chẳng lẽ lão tử còn sợ ngươi sao?"

Lúc này, Dạ Minh Diệu làm nhân vật chính lại nhàn nhã bắt chéo chân, ngồi ở phía trên ghế đá, nhàn nhã nhìn hai lão nhân kia tranh đoạt không ngừng, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài đầy ý cười: "Thái mỗ gia, cố lên, nếu người thắng, con sẽ ra ngoài với người, thái gia gia, người cũng phải cố lên, nếu người thắng, con sẽ đưa Thủy Tinh Quả trân quý của con cho người ăn."

Nghe thấy lời nói của Dạ Minh Diệu, hai bên càng đánh càng kịch liệt, thật là khó hoà giải, mà Dạ Minh Diệu lại hưng trí bừng bừng nhìn trận chiến đấu này.

"Dạ Minh Diệu, ngươi lại đang châm ngòi quan hệ của thái mỗ gia và thái gia gia." Đột nhiên, một khuôn mặt đáng yêu đến trước mặt Dạ Minh Diệu, đưa tay chỉ vào cái trán, nói: "Cẩn thận trở về ta nói với mẫu thân và phụ thân, Dạ Minh Diệu, ngươi xong đời rồi."

"Dạ Tử Nguyệt, ta nói với muội một lần nữa, muội phải gọi ta là ca ca." Dạ Minh Diệu đảo cặp mắt trắng dã, hung hăng xem thường nữ oa phấn điêu ngọc mài trước mặt một phen.

"Vận khí của ngươi tốt ra sớm hơn ta vài giây mà thôi, ta không muốn gọi ngươi là ca ca, dù sao, về sau không cho phép ngươi châm ngòi ly gián."

"Hừ, Dạ Tử Nguyệt, muội nói ta cũng được, lát sau ngoại công và Tăng gia gia đại khái đến tìm muội, muội chờ bị bọn họ tranh đoạt đi, ha ha..."

Có lẽ là nhớ đến phủ chủ và Bạch Thần Tử Minh phủ, Dạ Tử Nguyệt sợ run cả người, trốn nhanh như một trận gió, nàng thề, cuộc đời này đều không cần gặp phải hai vị này, nghĩ đến bị bọn họ cướp đến cướp đi thật đau xót, Dạ Tử Nguyệt cảm giác, nàng quả thực chính là một bi kịch.

Bên trong, Dạ Thiên Tà nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử tuyệt sắc bên cạnh, mắt tím nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, sau đó thu ánh mắt về, ôn nhu nhìn khuôn mặt của Hạ Như Phong: "Như Phong, nàng từng nói qua, đợi cho sau khi tất cả bình yên, sẽ đi gia hương nhìn xem, nếu không, lúc này chúng ta dẫn theo Diệu Nhi và Nguyệt Nhi rời khỏi đây đi?"

"Hoa Hạ?" Hạ Như Phong hơi cong khóe môi lên, khẽ gật đầu: "Chúng ta trở về Hoa Hạ một chuyến, ở đó, ta còn có chuyện chưa hoàn thành xong, nhưng, Tà, đã lâu rồi chúng ta chưa đi Minh Giới, trước khi rời khỏi đây, nhìn mọi người một chút đi?"

"Minh Giới?" Dạ Thiên Tà sửng sốt một chút, máy nhíu lại: "Một ngày ở đại lục bằng mười năm ở Minh Giới, chúng ta rời khỏi đấy nhiều ngày như vậy, không biết những người quen thuộc còn ở đấy hay không."

"Một khi đã như vậy, trở lại không được sao?"

Nghe vậy, Dạ Thiên Tà đột nhiên nở nụ cười, đúng vậy, sao hắn lại quên nàng có thực lực kia? Trở lại, căn bản không phải là việc khó.

"Phụ thân, mẫu thân, các ngươi muốn rời đi?" Dạ Minh Diệu và Dạ Tử Nguyệt từ ngoài cửa chạy vào, khuôn mặt vui sướng, trong đó Dạ Tử Nguyệt càng đậm hơn, nàng chớp mắt, nói; "Thật tốt quá, chúng xon cũng muốn rời khỏi đây, phụ thân, mẫu thân, cần cáo từ với nhóm ngoại công không?"

"Không cần, lúc đó, chúng ta quay trở lại vào mất tích một ngày cũng đủ rồi" Hạ Như Phong dịu dàng cười, ánh mắt xẹt qua Dạ Minh Diệu và Dạ Tử Nguyệt, lại dừng ở trên người Dạ Thiên Tà, khóa môi nở nụ cười thỏa mãn: "Tà, chúng ta đi thôi."

Dạ Thiên Tà nở một nụ cười ôn nhu, hai người một tay nắm một đứa, biến mất ở trong phòng, thật giống như cho đến bây giờ bọn họ chưa từng đến nơi này.

"Lão thành chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta không chống đỡ nổi nữa, người Âm Dương môn quá lợi hại..." Một nam tử thanh sam lui đến bên cạnh lão thành chủ Đông Phương, trong mắt hiện ra tia kiên quyết: "Lão thành chủ, ngươi và thành chủ, thiếu thành chủ đều rời khỏi đây đi, nơi này có chúng ta chống đỡ rồi."

Lão thành chủ âm trầm nhìn kẻ địch phía trước, bất đắc dĩ thở dài, không biết Âm Dương môn đạt được bảo vật gì lại lợi hại như thế, chẳng lẽ hôm nay bọn họ sẽ diệt vong sao?

"Không, cho dù ta chết cũng sẽ không bỏ lại các ngươi!" Ánh mắt hiện ra tia kiên định, lão thành chủ không lùi bước chút nào, ông quay đầu nhìn về phía Đông Phương Khoảnh và Đông Phương Thanh Tuấn bên cạnh: "Các con đi đi, ít nhất đừng để cho Đông Phương thành ta tuyệt hậu."

Đông Phương Khoảnh nắm chặt nắm đấm, lúc này ông cảm nhận được vô lực trước nay chưa từng có.

"Ha ha, ta khuyên ngươi vẫn là giao đan dược cửu phẩm kia ra, nếu không Đông Phương thành không có người sống." Lão môn chủ Âm Dương môn cười quái dị hai tiếng, nhưng mà tiếng cười của ông ta vừa dứt, phía trên trời không, một ánh sáng màu vàng hiện lên, trực tiếp bắn trúng đầu của ông ta.

Ánh sáng màu vàng kia vô thanh vô tức, lúc chạm đến lão môn chủ Âm Dương môn, hào quang chợt phát ra, đều chiếm đoạt toàn bộ thân thể của ông ta.

Mọi người đều lâm vào ngạc nhiên, phải biết rằng, lão môn chủ Âm Dương môn là một Thánh Linh ngũ cấp, nhưng chỉ dùng một chiêu trong một giây giết ông ta, thì phải cần loại thực lực nào?

Mọi người đều ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy một đôi nam nữ trên người tỏa ra ánh sáng vàng, lại sinh ra cảm giác phục tùng, dù là lão thành chủ Đông Phương thành cũng không ngoại lệ.

"Là nàng..." Đông Phương Khoảnh hơi sửng sốt, lúc trước phụ thân đã nói qua, có lẽ về sau Đông Phương thành còn cần dựa vào nàng, không ngờ đến cuối cùng lại thật sự là nàng cứu toàn bộ Đông Phương thành.

Nếu lão môn chủ Âm Dương môn đã chết, hỗn tạp khác căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.

Đông Phương Thanh Tuấn âm trầm nhìn bóng dáng đỏ trên bầu trời kia, trong mắt hiện ra tia nhu hòa khác thường, chỉ là không chờ hắn mở miệng hỏi, hai người kia đã biến mất ở trên trời không. Đúng vậy, là biến mất, sau khi nhìn thấy bọn họ biến mất như vậy, tập thể mọi người trợn tròn mắt.

"Đều giết cho ta!" Lão thành chủ phục hồi tinh thần lại trước, hai tay vung lên, người của Đông Phương thành lập tức nhảy vào trận doanh, giết sạch không để lại mảnh giáp.

Lúc này An gia, tiểu chính thái An Kỳ tay nâng quai hàm, kinh ngạc xuất thần, bỗng nhiên hắn cảm giác được sau lưng có người đến, cũng không quay đầu lại hỏi: "Đại tỷ, An gia lại thu phục rất nhiều thế lực phải không? Như vậy khi nào thì nàng mới xuất hiện?"

"Kỳ Nhi." An Tình vươn tay ra, khẽ đặt ở trên vai An Kỳ, trong miệng phát ra một tiếng thở dài: "Chỉ cần đệ tin tưởng nàng còn xuất hiện, như vậy nàng nhất định sẽ xuất hiện."

"Ừ, ta tin tưởng." An Kỳ ngẩng đầu lên, khuôn mặt chứa vẻ kiên định: "Hơn nữa nếu nàng không xuất hiện, chờ sau khi đệ cường đại rồi, đệ sẽ đi tìm nàng."

Trong giây lát, một ánh sáng từ xa bay đến, An Kỳ xoa đôi mắt, vì thế rõ ràng nhìn thấy nữ tử y phục đỏ bị ánh sáng vàng kia bao trùm, khuôn mặt đáng yêu của hắn nhất thời nở nụ cười hưng phấn: "Đại tỷ, nàng xuất hiện, nàng thật sự xuất hiện..."

"Ừ, đúng, nàng xuất hiện..." An Tình cũng kích động, nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy nàng, lại có một cảm giác quỳ bái.

Thật giống như nàng là thần cao cao tại thượng, không phải là phàm nhân bọn họ có thể chạm đến.

Có lẽ là nghe thấy tiếng gọi của An Kỳ, Hạ Như Phong cúi đầu nhìn tiểu chính thái phía trên mặt đất, nghĩ ở Minh Giới một đoạn thời gian kia, khóe môi cong lên cười dịu dàng.

Tuy khoảng cách rất xa, nhưng tiểu chính thái lại nhìn thấy nụ cười ở khóe môi của nàng, lòng chợt yên tĩnh trở lại, khát khao nhìn chăm chú vào bóng dáng đã bay xa, nắm chặt nắm đấm, hắn thề ở trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ đuổi theo nàng, chỉ có như thế, mới xứng với nàng.

Đáng tiếc tiểu chính thái còn chưa biết, nữ thần trong lòng hắn đã thành thân.

"Như Phong huynh đệ vừa đi chính là nhiều năm như vậy, cũng không biết khi nào thì mới có thể gặp lại." Tử kinh Hiên ai oán nhìn trời không, y phục đỏ như lửa lay động ở trong gió, không tự chủ được phát ra một tiếng thở dài,: "Hữu duyên gặp lại? Rốt cuộc ta có duyên với nàng hay không?"

Từ sau khi nàng biến mất, tất cả tin tức cũng biến mất theo, vì tìm nàng, hắn chạy rất nhiều nơi, nhưng lại không thể phát hiện ra tung tích của nàng, chẳng lẽ nàng biến mất khỏi Minh Giới rồi?

Vào lúc này, hắn như cảm nhận đến cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía trời không xa xa, vì thế nhìn thấy rõ ràng nhân nhi quen thuộc kia, mỉm cười và vẫy tay với hắn, mà bên cạnh người của nàng, nam nhân tuấn mỹ tà mị ôn nhu cười.

Trên tay bọn hắn đều nắm một đứa nhỏ đáng yêu, khuôn mặt của hai hài tử kia đều rất giống bọn họ.

Lúc này dừng hình ảnh lại, hắn khiếp sợ nhìn nhân nhi bay qua trước mặt kia, vẫn không thể hoàn hồn, cho đến khi bọn họ hắn biến mất, mới thu suy nghĩ lại, khóe miệng cong lên, ngay cả hắn cũng chưa phát hiện ra, trong mắt hắn hiện ra một tia ôn nhu.

"Chỉ cần nhìn thấy ngươi hạnh phúc, vậy như là đủ rồi..."

Đúng, chỉ cần thấy nàng hạnh phúc, hắn đã thỏa mãn rồi, nguyên nhân tìm kiếm nàng, cũng chi là vì hắn muốn biết nàng hạnh phúc hay không...

Mà lúc này tâm nguyện cuối cùng của hắn rốt cuộc cũng hoàn thành, nhưng cuộc đời gặp nàng này, chỉ sợ không còn nữ tử nào có thể đi vào mắt của hắn.

"Tà, Diệu Nhi, Nguyệt Nhi." Hạ Như Phong dừng chân lại, ánh mắt nhu hòa xẹt qua ba người quan trọng nhất với nàng bên cạnh này: "Chúng ta nên rời khỏi nơi này thôi."

Trước mặt của nàng dần tách ra một khe hở, xuyên qua khe hở kia có thể nhìn thấy nhà cao tầng, Hạ Như Phong sống ở Hoa Hạ đã lâu, hít sâu vào một hơi, khóe môi khẽ cong lên, thì thào nói: "Hoa Hạ, Hạ Như Phong ta đã trở lại..."

HOÀN CHÍNH VĂN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương