Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)
-
Chương 39
Chương 39. Thế Nào Hả
Nhưng...
Bây giờ công việc kinh doanh trong cửa hàng có vẻ khá hơn, cậu ta có làm việc hay không có gì khác nhau?
Suy cho cùng, hiệu ứng thương hiệu có, cậu ta không làm thì có người làm...
Nhưng...
Cũng phải nói chuyện với cậu ta đàng hoàng, nhiều người thì thêm một phần nghiệp vụ không phải sao?
Nghĩ hồi lâu, Lưu Khải Lập cuối cùng cũng nghĩ ra một điều lệ đại khái và chờ đợi một cuộc trò chuyện “thẳng thắn” với Trương Thắng.
Tuy nhiên!
Trương Thắng thường về nhà khoảng mười một giờ, hôm nay đến mười hai giờ cũng chưa trở về.
Lưu Khai Lập ngáp một cái, trong lòng bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
Tên này, không phải không quay lại chứ?
Mình đã chờ đợi vô ích rồi sao?
Ngay lúc Lưu Khai Lập cảm thấy xui xẻo và chuẩn bị rời đi thì cuối cùng anh ta cũng nghe thấy tiếng xe gầm rú từ xa.
Ngay sau đó, Trương Thắng bước xuống bên cạnh đèn xe.
“Ông chủ Lưu, sao hôm nay anh vẫn còn ở trong cửa hàng?”
“Tiểu Trương à, hôm nay nói chuyện với tổng giám đốc Từ thế nào rồi?”
“A, cũng được.”
“Tổng giám đốc Từ bên kia nói như thế nào? Khi nào cậu ký hợp đồng? Tiểu Trương, phía sau tổng giám đốc Từ có bốn bộ bếp tích hợp lớn, cậu phải đối đãi cẩn thận, nếu đơn này làm được thì bốn bộ tiếp theo sẽ...”
“Ký rồi.”
“Không sao, nếu không ký là do cậu không nói với anh ấy về thông số kỹ thuật, tổng giám đốc Từ người này...Chờ đã, cậu nói gì vậy? Đã ký rồi sao?”
“Đơn của tổng giám đốc Từ đã ký, bốn bộ sau cũng đã ký, tổng giám đốc Từ nhất định muốn tôi ở lại nhà anh ấy ngủ, muốn cùng tôi nói chuyện lắp đặt, nói chuyện triết học, còn muốn kéo tôi lại xem tác phẩm nghệ thuật của anh ấy, phải tốn rất nhiều công sức mới từ chối được. Đúng rồi, tổng giám đốc Từ giúp đổ đầy xăng cho xe của chúng ta rồi...”
“???”
Thời gian luôn kết thúc một cách vô thức.
Chớp mắt đã là cuối tháng tám.
Lâm Hạ đã đến đại học Yến Kinh để cảm nhận trước bầu không khí của trường đại học.
Đại học không bận rộn với việc học hành và áp lực đến nghẹt thở như những năm cuối cấp ba.
Nó lập thể, phong phú và toàn diện, có đủ mọi đoàn hội, nó được được viết bằng thanh xuân đẫm mồ hôi, nó tích lũy lịch sử, mang theo màu sắc của thời đại, nó có những học giả cống hiến hết mình cho nghiên cứu, và cũng có những nam nữ thanh niên tràn đầy nghị lực nhiệt huyết và trách nhiệm cho tương lai, nó đầy lý tưởng, và mang theo văn nghệ đa sắc màu vô tận ...
...
Đứng ở cửa, Lâm Hạ cảm thấy hơi thở tự do ùa vào mặt, trong lòng tràn ngập niềm vui, cô vô thức bắt đầu lên kế hoạch cho trường đại học và tương lai của mình...
Cuốn sách mới!
Tên của cuốn sách mới là gì?
Lâm Hạ ngồi ở bàn làm việc, trầm tư hồi lâu sau khi nhìn cái cây lớn trước mặt ngày càng nhiều lá rơi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt nhận ra hình như đã lâu rồi mình không nghe thấy tin tức gì từ Trương Thắng.
Kể từ ngày bọn họ chia tay dưới cầu vượt và cô giúp hắn làm thẻ ngân hàng, hắn dường như đã biến mất không một dấu vết.
“Có lẽ hắn vẫn đang cố gắng!”
“Không biết cậu ấy có đủ học phí vào đại học hay không.”
Lâm Hạ vô thức cầm điện thoại lên, liếc nhìn thẻ ngân hàng được đính kèm số điện thoại của mình, khi phát hiện số dư trong thẻ ngân hàng vẫn chỉ có mười tệ, trong lòng cô không kiềm chế được mà lo lắng.
“Cậu ta đã bỏ cuộc hay là đã gặp phải vấn đề không thể giải quyết?”
Các nhà văn rất nhạy cảm, họ rất dễ từ những điều nhỏ nhặt phác họa ra một số chuyện quanh có trong đầu, Lâm Hạ cũng không ngoại lệ.
Cô nghĩ đến việc Trương Thắng bị bệnh, bị lừa, gặp tai nạn xe hơi, bị bọn đòi nợ đánh đập …
Mỗi hình ảnh và mỗi khả năng đều khiến tâm trí cô phóng đại vô hạn.
Cô không nhịn được mở điện thoại lên, mở số điện thoại của Trương Thắng, do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định gọi điện cho Trương Thắng để hỏi.
Đây không phải là tình cảm vượt ranh giới gì, càng không phải tình bạn cơ bản, nó chỉ là mối quan tâm đơn giản nhất giữa các bạn học mà thôi.
Ngay khi cô định gọi điện thì điện thoại của cô reo lên.
“Hạ Hạ, cậu xem tivi chưa?”
““Những Cô Gái Toả Sáng” lọt vào top 16 toàn quốc, mình đã thăng cấp thành công, ban giám khảo là giáo viên của “Thịnh Thế Entertainment”, cô ấy vô cùng coi trọng mình...”
“Hai ngày nữa, ngày 5 tháng 9, top 16 sẽ tiến vào top 8! Quản lý của mình, chị Hồng đã giúp mình chọn một bài hát hay. Cậu sẽ không bao giờ đoán được mình sẽ hát bài gì trong cuộc thi đâu!”
“À, dạo này mình bận quá...”
“Để mình nói cho cậu nghe, sân khấu 16 tiến 8 thực sự rất lớn. Đứng trên đó khiến cậu có cảm giác như một siêu sao, còn có ánh đèn này, hôm nay lúc mình mới lên sân khấu trải nghiệm, ánh đèn chiếu đến mức mình không mở mắt được...”
“Tối nay mình đãi cậu, chỉ hai chúng mình thôi, ừm, chúng mình cùng nhau đến nhà hàng Michelin và cùng tiêu tám nghìn, mười nghìn để làm một tiểu tư sản nhé!”
“...”
Ở đầu bên kia điện thoại.
Trương Phán Phán trò chuyện với Lâm Hạ về cách cô ấy thể hiện trước sân khấu.
Lâm Hạ im lặng gật đầu, cảm thấy mừng cho người bạn tốt của mình nhưng trong lòng lại hơi nghẹn ngào.
Có một số người tùy tiện ăn một bữa ăn sẽ tiêu tám đến mười nghìn, còn một số người ...
Vì mấy ngàn đồng học phí chạy ngược chạy xui, để tiết kiệm mấy chục đồng tiền thuê nhà một ngày mà ngủ dưới cầu vượt bị muỗi đốt, bị gió táp mưa sa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook