Tân Minh nhìn bộ dáng không chút lưu luyến mà rời khỏi của Thẩm Sở Sở, cầm lấy hợp đồng trên bàn rồi ném đi. Thật sự nghĩ là công ty không có cô ta không được, cô là cái thá gì! Không chấp nhận tiềm quy tắc trong giới còn muốn nổi tiếng! Cứ mơ đi!

Nghĩ đến đấy, Tân Minh cầm điện thoại của mình lên, chọn một nghệ sĩ tương đối đẹp lại có vẻ nghe lời, gọi cho cô ta.

Quả nhiên đối phương vừa nghe là tập đoàn Hàn thị quay quảng cáo, nói luôn là một xu không lấy cũng được.

Sau khi cúp máy, Tân Minh nghĩ, đây mới là cách chính xác mà một nữ minh tinh không nổi tiếng dùng để quan hệ! Cứ như Thẩm Sở Sở không thức thời như thế thì cả đời này đừng có nghĩ đến việc lăn lộn tại giới này.

Về người vừa ra khỏi cửa công ty Thẩm Sở Sở, bị một cơn gió lạnh thổi qua, mới nghĩ lại những gì mình vừa làm. Cô thế mà lại cãi nhau với người đại diện rồi, lần trước là vì không khí chất cãi cũng không dữ, lần này thì thật sự là đắc tội với người đại diện rồi.

Thật ra rất nhiều công ty đều lấy cách loại danh nghĩa đến áp bức nghệ sĩ của mình, cô nhớ tới lúc trước cô ký hợp đồng với Mỹ Gia cũng có viết, một số trường hợp ngoại lệ đặc thù. Cho nên chuyện như vậy tuy rằng bề ngoài có thể cho là công ty làm không đúng, coi như ở một mức độ nào đó đã vi phạm hiệp ước, nhưng nếu đối chiếu với những gì đã ký với công ty lúc trướng, ai cũng không thể nói được gì.

Chuyện lạ này cũng chỉ có thể trách chính mình ba tháng trước vẫn chỉ là một tân nhân mới vừa ra trường, bị cám dỗ trở thành ngôi sao thu hút nên cho dù cảm thấy có điểm không đúng lắm vẫn không chùn bước mà ký với họ.

Ngoảnh đầu nhìn lại bốn chữ to Mỹ Gia Giải Trí, tâm tình Thẩm Sở Sở phức tạp không có lý do.

Lại ngẩng đầu nhìn trời, Thẩm Sở Sở cảm thấy con đường trở thành ngôi sao của mình dường như đột nhiên dừng lại sau lần này. Công ty Mỹ Gia này cho dù không có danh tiếng mấy trong giới, nhưng vẫn còn mạnh hơn nhiều so với người không có bối cảnh gì như cô.

Hơn nữa, trọng điểm là cô còn từ chối tập đoàn Hàn thị. Có thể thấy là điều hòa trong đấy quá ấm rồi, đầu óc cô đều bị nóng hỏng rồi.

Đây là con đường nổi tiếng dễ dàng biết bao a!

Giơ tay lên, dùng sức vỗ vỗ vào mặt. Thẩm Sở Sở tự nói với bản thân, đừng nghĩ nữa, nếu sự tình đã đến mức này thì cũng không còn gì để hối tiếc, vẫn là nhanh chóng về nhà làm thầy bói kiếm tiền thôi.

Nghĩ đến tiền, Thẩm Sở Sở bỗng nhớ đến mười nghìn tệ kia. Vừa hay không dễ gì mới ra khỏi nhà, hay là đem mười nghìn tệ này trả lại cho người ta đi. Hôm nay cô không mang tiền mặt, nếu như có thể dùng Alipay có phải tốt không, trực tiếp gửi qua, không được thì cô có sẽ rút ra gửi qua cho người ta. Dù sao lúc sáng cô cũng bói cho người mấy quẻ, trong đó có hơn mười nghìn rồi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Vương.

Sau một lúc, ngay khi cô đang cho rằng không có người nghe, điện thoại lại được kết nối.

Thẩm Sở Sở lập tức nói tên, nhanh chóng nói: "Mười nghìn tệ lần trước anh để lại bệnh viện tôi nghĩ là vẫn nên trả lại anh, xin hỏi tài khoản Alipay của anh có phải chính là số điện thoại này không?"

Thư ký Vương ngay lập tức nói: "Không phải. Hơn nữa số tiền này cũng không phải của tôi, là của sếp tôi cơ. Nếu là tiền thì không cần trả lại đâu, đúng rồi, cô gái, gần đây cô có cảm giác bị choáng đầu buồn nôn hay không?"

Thẩm Sở Sở đáp: "Không có, đúng rồi, số tiền này......"

Thư ký Vương cắt ngang lời nói của Thẩm Sở Sở, nói lại: "Ồ, không có vậy tốt rồi. Chúc cô sức khỏe tối, sống vui vẻ."

Thẩm Sở Sở nhìn vào điện thoại đã bị cúp, cau mày, đây đã là lần thứ hai rồi, lần trước là tại bệnh viện, lần này vẫn là ý đó, xem ra bên kia thực sự không muốn nhận lại số tiền này. Cô còn nhớ lần đó đâm phải cô hình như là một chiếc xe xịn, cụ thể là nhãn hiệu nào cô cũng không nhận ra. Lại nghe thấy người này gọi chủ của mình là sếp chứng tỏ người này có thể coi là người giàu có.

Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở mạnh mẽ thở ra một hơi thầm nhủ, "Không muốn lấy, tôi tự giữ vậy." Nói xong, quấn lại khăn quàng, gọi xe quay về.

Còn tại phía bên kia, thư ký Vương lại lần nữa đi vào văn phòng của Hàn Hành Ngạn.

"Sếp, vừa rồi người gọi điện tới là cô Thẩm, chính là cô gái lần trước bị anh đâm phải. Sức khỏe cô ấy dạo này hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng không tốt nào."

Hàn Hành Ngạn dừng bút ký, đôi lông mày đẹp cau lại, hỏi: "Vậy cô ấy gọi điện đến làm gì, chẳng lẽ là biết......"

Nửa câu sau của Hàn Hành Ngạn còn chưa nói hết, nhưng thư ký Vương đã biết anh ta muốn nói đến điều gì, lắc đầu và nói: "Nghe ngữ khí của cô Thẩm, cô ấy hẳn là vẫn chưa biết. Vừa rồi cô ấy lại nhắc lại muốn trả lại mười nghìn tệ cho anh. Nhưng mà bị tôi từ chối rồi."

Hàn Hành Ngạn nghe xong thở phào, trong lòng lại thêm tán thưởng Thẩm Sở Sở một chút. Nghĩ đến ánh mắt bị anh dọa đến hoảng sợ hôm đó, anh lại cảm thấy mình có chút nghĩ nhiều rồi, nói: "Thế thì tốt. Đúng rồi, nhớ theo dõi quảng cáo trang sức, coi như là đền bù cho cô ấy."

Thẩm Sở Sở tự nhiên là không biết được nội tình, về đến nhà, cô nằm dài trên sô pha. Cảm khái mùa đông ở đế đô thật là lạnh! Người lạnh lòng còn lạnh hơn.

Đang thương xuân bi thu, không nghĩ tới điện thoại đột nhiên kêu lên. Thẩm Sở Sở nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ "Mama", tâm tình càng thêm trầm trọng.

"Sở Sở à, con đừng ở đế đô mơ mộng ngôi sao nữa, nhanh về tiếp quản cửa hàng nhỏ của mẹ đi. Kinh doanh của cửa hàng tốt lắm, mẹ cô đến thời gian chơi mạt chược cũng không có nài. Mẹ nói cho con biết, con mà còn kiếm không ra tiền thì nhanh chóng về đây cho mẹ! Lão nương sinh được con xinh đẹp như thế, không sống được trong giới giải trí trì đừng lãng phí nữa, mau về đây kế thừa cửa hàng Tây Thi này của mẹ."

Thẩm Sở Sở nghe tiếng gầm của mẹ mình trong điện thoại, hơi hơi đưa điện thoại ra xa, cô thật sự hoài nghi mẹ cô gài thiết bị theo dõi trên người, cô vừa mới cãi nhau với người đại diện về đến nhà mẹ cô đã bắt đâu khuyên cô rời khỏi giới giải trí rồi, cô đang nghĩ ở không được thì về quê mở cửa hàng thì mẹ cô đã gọi điện tới khuyên cô quay về.

Nghĩ tới đó, Thẩm Sở Sở yếu ớt mà trả lời: "Ai nói là con không kiếm ra tiền, con rất nhanh có thể kiếm được nhiều tiền rồi, công ty giúp con nhận quảng cáo nè."

Sở Quế Chi không chút nào do dự mà nói: "Lần nào con cũng nói như vậy với mẹ, giờ đã qua ba tháng rồi, mama cũng chưa được nhìn thấy cái quảng cáo nào của con cả. Đừng nằm mơ nữa, nhanh chóng thành thật về đây đi, cửa hàng cần con."

Thẩm Sở Sở còn chưa kịp nói gì, bên đó truyền đến thanh âm của Thẩm phụ Thẩm Minh Phúc.

"Bà sao lại nói chuyện với con gái như thế, đến cửa hàng nhỏ đó thì có tiền đồ gì, con bé muốn làm gì cứ để cho nó làm."

Sở Quế Chi nghe thấy lời này ngừng khiển trách Thẩm Sở Sở, bắt đầu ở bên đó blah blah blah tính toán với Thẩm Minh Phúc: "Ông vẫn còn hai năm nữa mới được nghỉ hưu, cái cửa hàng này đều là lão nương một mình trông coi đấy. Ông coi giới giải trí là cái địa phương tốt chắc, hôm nay ông chưa xem thông báo trên tivi hay sao? Cái cô tiểu minh tinh tên là gì ấy nhỉ, bị đạo diễn ngủ kìa. Ông đạo diễn kia đều đã một bó tuổi rồi, vẫn còn chưa nghỉ.

Thẩm Minh Phúc nhắc nhở: "Này, con gái chúng ta vẫn đang nghe đấy, bà nói nhỏ tý được không hả?"

Nghe thấy câu này, Sở Quế Chi ngừng lại một chút, nói vào điện thoại: "Này cái gì nhỉ, Sở Sở, thôi thế đã nhé, tạm thời không nói nữa, ý kiến của mẹ con cũng suy nghĩ một chút."

Nói xong, Thẩm Sở Sở liền nghe thấy Pa một cái, hình như là tiếng đặt điện thoại lên bàn. Sau đó liền nghe thấy mẹ cô tiếp tục mắng bố cô: "Thẩm Minh Phúc, ông sao mà trong lòng không có tính toán gì thế! Con gái chúng ta đẹp như vậy, nhỡ bị người ta bắt nạt thì phải làm sao...... ông nghĩ là tôi thật sự muốn con bé về làm ở cái chỗ như cửa hàng nhỏ kia sao, tôi đấy là muốn trước tiên lừa nó về, sau đấy để nó tìm một công việc nghiêm chỉnh. Đặt ở trong tầm mắt chúng ta cũng có thể bảo vệ nó chút nào. rồi sau đó lại tìm một người thành thật gả đi liền ổn rồi......

"Con gái chúng ta không phải kiểu người như thế......" tiếng nói của Thẩm Minh Phúc truyền đến.

"Tôi đương nhiên biết là con bé không phải kiểu người đó, vì thế nên nó ở trong giới giải trí không khá được đấy thôi! Haiz, năm đó rõ ràng là học tài chính, vừa đẹp có liên quan với cửa hàng gia đình có liên quan. Tôi vẫn tưởng là nó định tiếp thu sản nghiệp của gia đình cơ, làm sao tự nhiên lại chạy đi làm ngôi sao cơ chứ?"

Thẩm Sở Sở nghe mãi không thấy đầu bên kia có tiếng gì liền cúp máy.

Nói thật, cô khi trước thực sự là định kế thừa cửa hàng của họ, cô từ nhỏ cũng là một người không có chí lớn. Còn về tại sao lại đi làm người nổi tiếng, đương nhiên là bị Tân Minh lừa gạt rồi, vẫn tưởng là với nhan sắc và tài hoa của cô kiểu gì cũng có thể làm được gì đó. Kết quả bây giờ lại trở thành cái bộ dáng này.

Nghĩ về những lời bố mẹ vừa nói, lại nghĩ về chuyện vừa phát sinh ở công ty quản lý, Thẩm Sở Sở cả người đều vùi vào gối, nước mắt liền bất giác chảy ra. Vừa rồi cô suýt thì nói với mẹ cô muốn về nhà, nhưng lại không nói được ra lời.

Sau khi khóc một lúc, vì buổi sáng dậy sớm quá, vô thức mà ngủ mất. Lúc tỉnh lại, đôi mắt to mơ hồ một lát, cô càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình. Không thể về được, không thể để bố mẹ lo lắng, cô nhất định phải ở đế đô tạo nên được thanh danh!

Cô còn có hệ thống nhân duyên, nhiệm vụ nhân duyên làm được nhiều rồi cô sẽ có thể đề cao trị số diễn kỹ! Cô xinh đẹp như vậy, cũng không ngu ngốc, lại có thêm kỹ năng diễn xuất, cô không tin là mình làm không được ngôi sao!

Cả nước cũng không phải chỉ có một công ty là Mỹ Gia, cô hoàn toàn có thể đợi hết hạn hợp đồng đổi một công ty khác. Bây giờ đã qua được ba tháng rồi, vẫn còn chín tháng nữa. Có lẽ mấy tháng này người đại diện và công ty sẽ không cho cô cơ hội đâu, không bằng cô ở nhà một bên làm nhiệm vụ một bên nâng cao kỹ năng diễn.

Chờ đến lúc hợp đồng hết hạn, diễn kỹ của của khẳng định đã đạt tới một tầm cao mới, cũng có thể mượn cơ hội đi thử sức với điện ảnh.

Cứ quyết định như vậy đi!

Sau khi ra quyết định, Thẩm Sở Sở mở ra Taobao của mình, bắt đầu chọn người bói nhân duyên.

Như vậy qua vài ngày, khi hệ thống nhân duyên của Thẩm Sở Sở có đẳng cấp nâng đến 3, cô lại một lần nhận được điện thoại của người đại diện Tân Minh.

Nhìn thấy tên Tân Minh hiển thị trên điện thoại, Thẩm Sở Sở tâm tình không tốt lắm. Vốn là không muốn nghe, nhưng nghĩ đến chính mình vẫn là nghệ sĩ của Mỹ Gia, Tân Minh lại là người đại diện của mình, do dự một lát, cô vẫn là tiếp điện thoại. Không có cách nào, tình thế bức người, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

"Sở Sở à, cô ở nhà phải không? Tôi đến đón cô nhé."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương