Ta Ở Lục Triều Truyền Đạo
-
9: Kim Liên
Lý Ngư trốn phía sau tảng đá, lén lút nhìn ra, trước lan can của hành lang dài, một nữ hài nhỏ nhắn bị người ta bức đến lan can.
Tay nàng ta chống lên ngực đối phương, nghiêng đầu, nam nhân trung niên ở đối diện dáng người thô ngắn béo ị, diện mạo xấu xí.
Xem ra chắc là chủ nhân nhà này đang bắt nạt thị nữ nhà mình, loại trường hợp này ở thời đại này cũng không tính là lạ.
Đại Tống là không có nô lệ, tất cả gia phó đều chỉ có khế ước với chủ nhân, hết thời gian thì rời khỏi, thuộc về quan hệ thuê mướn.
Theo lý thuyết, chủ nhân không có quyền lợi tùy ý xử trí thị nữ, đáng tiếc đại hộ nhân gia quyền thế lớn, bớt đi một thị nữ thậm chí là không ai biết.
Nếu thị nữ này lẻ loi một mình, như vậy càng bất lực, bình thường chỉ có thể trở thành thịt cá cho người ta xơi.
Đoản Bối túm túm hắn, nói:
- Cá chép huynh đệ, loại trường hợp này ta đã thấy rồi, ngươi đừng có gấp, rất nhanh là xong thôi, có chút ghê tởm, đợi lát nữa ngươi nhắm mắt lại là được.
Ngươi nhìn cái giếng nước kia kìa, chờ bọn họ đi rồi chúng ta tới múc nước.
Nhìn bộ dạng ghét bỏ của hắc trư tinh, xem ra hắn trước kia đã từng thấy loại tiết mục này rồi, chỉ là không biết trước khi hóa hình hay là sau khi hóa hình.
Lý Ngư đang do dự xem có nên xuất thủ hay không thì nữ hài đã thoát khỏi Gia chủ, bi phẫn chạy đến bên cạnh giếng nước, muốn nhảy xuống.
Tên mập kinh hãi, vội vàng kéo nàng ta lại, ném xuống mặt đất,
- Tiện nhân, ngươi dám!
Bốp một tiếng, tát một cái rõ vang, đánh cho khóe miệng tiểu thị nữ trào máu ngã xuống đất.
Lý Ngư thật sự không nhịn được nữa, hắn đứng dậy, Đoản Bối ngạc nhiên nhìn hắn.
- Chúng ta không thể không quản.
- Vì sao? Chúng ta chỉ là đến múc nước, đây là hậu viện của người ta, liên quan gì tới chúng ta?
Trên ngón tay Lý Ngư lại lập lòe một quả cầu lửa, nói:
- Giáo dục ta nhận được từ nhỏ không cho phép ta sống chết mặc bây đối với loại tình huống này, trừ khi là trong phim của người Nhật Bản.
Đoản Bối nửa câu cũng không hiểu, nhưng hắn biết đồng bạn của mình sắp ra mặt, không khỏi lắc đầu nói:
- Ài, đúng là phiền ghê.
Gia chủ trung niên kéo thị nữ sang bên, sợ nàng ta tiếp tục nhảy giếng, bản thân đưa lưng về phía miệng giếng, đã bắt đầu cười dâm đãng cởi đai lưng.
Tiểu thị nữ tuyệt vọng lê vài bước trên mặt đất, mắt nhắm lại, nước mắt rơi như mưa.
- Dừng tay! Buông nữ hài đó ra!
Nửa đêm nửa hôm đột nhiên có tiếng quát như vậy, nam nhân trung niên sợ tới mức lùi ra sau, rầm một tiếng rơi vào trong giếng.
Miệng giếng truyền đến tiếng kêu cứu đứt quãng, tiểu thị nữ giãy dụa đứng dậy, đậy nắp giếng lại rồi nằm lên trên.
Tay giơ lên của Lý Ngư còn chưa buông xuống, giật mình đứng đờ tại chỗ.
Tiểu cô nương này cũng là ngoan nhân...
Nàng ta ngẩng đầu lên, mượn ánh lửa nhìn Lý Ngư, vầng sáng của quả cầu lửa bao phủ lấy hắn, giống như bản thân hắn phát ra ánh sáng, thiếu nữ lẩm bẩm nói:
- Ngươi là thần tiên đến cứu khổ cứu nạn à?
Nằm ngoài dự đoán của Lý Ngư, tiểu thị nữ này mặt tròn, chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, nhưng dáng người của nàng ta lại vượt xa tuổi của nàng ta, lúc này quần áo không chỉnh tề, bọc lấy một đường cong lung linh mạn diệu.
Xem ra, chỉ mặt mũi là trẻ con thôi, chắc cũng phải mười bốn mười lăm tuổi rồi.
Khẩu âm của nàng ta mang theo vẻ ngây ngô non nớt không tương xứng với khuôn mặt mềm mại đáng yêu, trên đầu buộc hái cái búi tóc, góc mắt trái có một cái nuốt rồi đỏ, lộ hết vẻ quyến rũ.
Tính tình của tiểu thị nữ này cương liệt như vậy, không ngờ lại yêu mị thế này, bất kể là dáng người hay là khuôn mặt.
Khi nàng ta ngốc giống như đang câu dẫn người ta.
Khi nàng ta khóc, dường như đang câu dẫn người ta.
Khi nàng ta giận giống như đang câu dẫn người ta.
Cho dù là khi dùng cái chết để tỏ rõ ý nguyện, muốn nhảy giếng, vẫn giống như câu dẫn người ta...
- Đừng sợ, không sao rồi.
Lý Ngư theo bản năng lên tiếng an ủi, có lẽ hắn đã quên mất, tiểu cô nương này vẫn đang nằm trên giếng.
- Thần tiên ca ca, ngươi dẫn ta đi với, bằng không phu nhân sẽ đánh chết ta mất.
- Cái này...
Lý Ngư trở nên do dự, nếu hắn không dẫn theo thị nữ này đi, vậy kết cục của nàng ta có khả năng là còn thảm hơn chết.
Nếu dẫn nàng ta theo, vậy phải an trí nàng ta thế nào?
Mình thân không một xu dính túi, hơn nữa hiện tại lại sắp lên núi đánh hổ, đã thế còn phải giúp Trương lão đầu thu đồ đệ.
Ơ?
Thu đồ đệ?
Chí chân chí thiện, thiên tư thông minh, Lý Ngư nhìn kỹ, tiểu thị nữ này thà chết không nghe, khẳng định là chí chân, tướng từ tâm sinh, nàng ta trông tuấn tú như vậy, hơn phân nửa cũng rất thiện, nhìn mắt thì không giống như là ngu ngốc, mấu chốt là nàng ta yêu hận rõ ràng, hành vi chặn nắp giếng này vô cùng hợp với tính tình của mình.
- Van cầu ngươi, dẫn ta đi với.
Tiểu thị nữ nhìn ra Lý Ngư đang do dự, khóc như hoa lê dưới mưa, vô cùng đáng thương, cầu xin.
Thanh âm này mềm mại đáng yêu, vừa vang lên, là nam nhân thì thân thể đều sẽ ngứa ngáy.
Từ khi bị cha mẹ bán đi, nàng ta mỗi ngày đều phải chịu đựng phu nhân đánh chửi, lão gia ngấp nghé, đã sớm quá đủ rồi.
- Không phải không được, chỉ có điều...
Lý Ngư do do dự dự, rất khó làm ra quyết định.
Dẫn theo nàng ta chỉ sợ là rất phiền, không dẫn theo thì trong lòng lại băn khoăn, dẫu sao mình cũng có thể hại nàng ta sống không bằng chết.
Đoản Bối không biết chui vào trong phòng người nào, lấy đầy hồ lô và túi nước treo ở trên người, trong tay còn cầm một miếng dưa hấu, sau khi đi ra, vừa ăn, chất lỏng còn dính đầy miệng, vừa hỏi:
- Cá chép lão đệ, có đi không?
Tiểu tử này nhìn một cái liền biết chính là lão thủ, lại liên tưởng đến sự sợ hãi của hắn đối với nhân loại, Lý Ngư thậm chí hoài nghi có phải hắn từng bị người ta bắt được, thiếu chút nữa thì làm thịt ăn rồi không.
Tiểu thị nữ trên nắp giếng quay đầu nhìn một cái, một con yêu quái thân người mặt lợn, hai cái răng nanh thò ra rất dài, bên miệng đỏ như dính máu, nhất thời sợ tới ngất xỉu.
Lý Ngư bất đắc dĩ, tiến lên ôm nàng ta vào lòng, nói:
- Đi thôi.
Đoản Bối kinh hãi, nói:
- Ngươi mang theo nàng ta làm gì, chẳng lẽ...!Yêu của Thuỷ tộc các ngươi cũng ăn thịt người à?
Lão hổ ăn người thì cũng thôi, hắn vạn lần không ngờ, cá chép cũng ăn thịt người...
Hắc trư tinh lập tức trở nên khó xử, nói:
- Chúng ta và ác hổ không phải yêu cùng một đường, ngươi nghe lão ca khuyên một câu, ăn thịt người chỉ là thống khoái nhất thời, lại hậu hoạn vô cùng, không phải chính đạo.
- Trong động phủ đó của chúng ta có linh khí có công pháp, không cần ăn thịt người cũng có thể tu luyện.
- Ngươi ăn một người, bị cao nhân Nhân tộc nhìn thấy, bọn họ có thể nhìn ra ngay, lập tức sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi đó.
- Ăn thịt người rất dễ nghiện, giống như ác hổ ăn một rồi lại muốn ăn hai, ngươi không nhịn được đâu.
...
Không chịu nổi sự tận tình khuyên bảo của hắc trư tinh, Lý Ngư nói:
- Ai nói ta muốn ăn nàng ta, ta là muốn thu đồ đệ.
Tiểu nha đầu này học được bản lĩnh của lão Trương, đi khắp nơi trị bệnh cứu người, đó không phải là tiểu Bồ Tát sống à? Đúng là việc thiện cực lớn.
Có điều sau này phải bảo nàng ta đeo khăn che mặt thì tốt hơn, bằng không dung mạo như vậy rất dễ dẫn tới hiểu lầm.
Tuy mình đã sửa phương thuật của lão Trương giống với kỹ năng giết người hơn, kỳ thật bộ Phù triện chi thuật đó của hắn vốn đúng là để trị bệnh cứu người, trừ tà tị họa.
Tiểu đồ đệ mà mình thu hộ lão Trương này thân thể rất nhẹ, hắn khiêng tiểu thị nữ trên vai, lại không hề thấy mệt.
- Điên rồi, ngươi khẳng định là điên rồi.
Hắc trư yêu Đoản Bối lắc đầu, dẫn theo Lý Ngư đi tới cửa địa đạo, sau khi đi vào, lại lấp đất lại.
Vẫn là một mảng đất đó, chỉ là nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện ra khe hở nhỏ hẹp.
Toàn bộ viện tử, không nhìn ra chút khác thường, chỉ là lão gia Trương đại hộ của phủ đã bị dìm chết, hơn nữa còn có một tiểu nha hoàn tên là Kim Liên mất tích theo..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook