Ta Ở Lục Triều Truyền Đạo
-
19: Quỷ Quái
Cái thứ quỷ này, kỳ thật là không hề đáng sợ, đại đa số lúc sinh tiền đều là người thường.
Bởi vì tích tụ một cỗ oán khí, hoặc là bị người ta thi pháp, dẫn tới âm hồn bất tán, chết mà không diệt.
Âm linh như vậy, không có pháp lực, cũng không biết đạo thuật, chỉ có thể lợi dụng sự sợ hãi của người khác cùng với năng lực ẩn nấp mà thôi.
Trong phương thuật của Lý Ngư, một bộ phận rất quan trọng chính là siêu độ, cho nên hắn tự tin mười phần.
Sau khi ăn no, chưởng quỹ quả nhiên mở một gian phòng tốt nhất, Lý Ngư vẫy tay gọi Tiểu Kim Liên đi tới.
Sau khi vào phòng, Tiểu Kim Liên tò mò nhìn xung quanh, từ sau khi trốn khỏi nhà Trương đại hộ, nàng ta vẫn là lần đầu tiên được tiến vào trong một căn phòng.
Sau khi đặt bọc hành lý xuống, nhu thuận đứng bên cạnh,
- Muốn uống trà không?
Lý Ngư lắc đầu, đi đến phía trước cửa sổ, thuận theo cửa sổ nhìn ra, tiểu viện u tĩnh thu hết vào đáy mắt.
Hiện giờ đang là giữa hè ,lại có thể mát mẻ như vậy, thậm chí có chút âm u lạnh lẽo, rõ ràng là có thứ không sạch sẽ.
Trong tiểu viện này, trồng đều là hoa lăng tiêu, loại hoa này thích nóng nhất, lẽ ra vào ngày mùa hè nên hoa nở như hình cái phễu, đỏ thẫm hoặc là vàng óng ánh, sắc thái rực rỡ.
Hiện giờ lại cúi rạp, hoa nhỏ mà héo.
Tiểu Kim Liên nghiêng đầu, cũng muốn nhìn, Lý Ngư lại đóng cửa sổ lại, dán lên mỗi cửa sổ ba tấm phù chỉ.
- Ngươi đi ngủ sớm một chút đi, bất kể nghe thấy thanh âm gì, cũng không được ra.
- Ờ.
Tiểu nha đầu hai tay thõng trước bụng, nhỏ giọng đáp lại một câu.
Lý Ngư nhớ lại bố cục của khách sạn, trong lòng đã có kế hoạch, hắn vừa quay đầu lại, phát hiện Tiểu Kim Liên vẫn đứng đó, không khỏi nhíu mày nói:
- Còn đứng đực ra đó làm gì, ngủ đi.
Mặt Tiểu Kim Liên lập tức đỏ bừng, loại thẹn thùng này là lẳng lơ nhất, lộ ra một cỗ mị ý thiên nhiên không thể che giấu.
- Giờ vẫn sớm...!Trời còn chưa tối mà.
Nhìn cô gái nhỏ quyến rũ xinh đẹp này, ánh mắt Lý Ngư có chút cổ quái, bước về phía nàng ta.
Tiểu Kim Liên theo bản năng muốn lui về phía sau, phía sau chính là giường, đặt mông ngồi xuống giường, mặt như rặng mây đỏ, tim đập như trống trận.
Hai tay không biết nên vươn ra trước người tỏ ý cự tuyệt tượng trưng, hay là nên để vào vạt áo.
Bốp một cái, Lý Ngư gõ lên đầu nàng ta, buồn cười nói:
- Nghĩ gì thế, trong viện này có quỷ, chúng ta ăn của người ta thì phải giúp xử lý mới phải.
- Hả! Quỷ á?
Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của nàng ta, Lý Ngư bĩu môi nói:
- Thôi, dẫu sao ngươi cũng nhập môn rồi, lá gan nhỏ như vậy mà được à? Lát nữa ngươi cùng đi sau lưng ta, không được hô to gọi nhỏ, đã hiểu chưa?
Tiểu Kim Liên gật đầu, vừa thẹn lại vừa sợ, thầm hận mình vừa rồi nghĩ ngợi lung tung.
Lý Ngư ca ca chắc sẽ không khinh thường mình chứ?
Lý Ngư trải qua sự giảng giải của Khương Duy, cũng biết cô gái nhỏ này là mị cốt trời sinh, không phải tự nàng ta muốn.
Ngay sau mua một bản nữ đức cho nàng ta...
Lý Ngư cười cười, dẫn theo nàng ta đi tới viện tử, chuyển hai băng ghế nhỏ tới, mang theo tiểu đồ đệ nhận thay người ta, lẳng lặng chờ trời tối.
Chưởng quỹ dẫn theo hỏa kế và đầu bếp, đi tới trong viện, nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lý Ngư, trong lòng có thêm chút tự tin,
- Tiểu đạo trưởng, còn cần chúng ta chuẩn bị gì không?
Lý Ngư từ trong tay áo lấy ra ba tờ giấy vàng, nói:
- Lập tức đi vào phòng, dán lên cửa sổ, bất kể nghe thấy gì, cũng không được phép mở cửa sổ.
Chưởng quỹ vội vàng tiếp nhận giấy vàng, nâng ở trong tay, run rẩy lui về phía sau.
Nhân thời gian này, Lý Ngư giảng giải cho Tiểu Kim Liên đang sợ tới mức mặt trắng bệch,
- Cái gọi là quỷ, chính là hồn phách của người ta, người thường sợ quỷ, là bởi vì bọn họ không nhìn thấy không sờ được, ngươi đã học phương thuật thì không nên sợ.
Việc chúng ta phải làm, chính là siêu độ vong hồn, diệt sát oán quỷ lệ quỷ.
Tiểu Kim Liên đột nhiên nhớ lại thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trong nhụy hoa ngày đó, nàng ta lớn gan hỏi:
- Lý Ngư ca ca, tiểu cô nương trong nhụy hoa ngày đó cũng là quỷ à?
Cái này chạm đến khu mù tri thức của Lý Ngư, nhưng ở trước mặt Tiểu Kim Liên, vẫn phải bảo trì uy nghiêm của mình, hắn ho khẽ một tiếng gật đầu,
- Đúng vậy, được ta siêu độ, hiện giờ chắc đã đầu thai rồi.
- Vậy chúng ta còn có thể gặp lại nàng ta không?
Tiểu cô nương đó quá đặc biệt, Tiểu Kim Liên cơ hồ mỗi đêm đều sẽ mơ thấy cảnh tượng ngày đó, khi Lý Ngư thôi động toàn bộ thủy linh trong núi rừng, Tiểu Kim Liên chính là ở bên cạnh, cũng thi pháp trợ lực.
Tuy cực kỳ ít ỏi, nhưng hai người có một tầng nhân quả như vậy, bản thân Giáng Châu Tiên Thảo chính là tiên thảo bờ Linh Hà, là tồn tại nhiễm nhân quả sâu nhất trên đời.
Nàng ta vẫn chưa biết, bởi vì một vốc thủy linh nho nhỏ đó, bọn họ lại có một tầng duyên phận.
Lý Ngư cười ha ha nói:
- Vong hồn được siêu độ dưới tay ta không một ngàn thì cũng có tám trăm, làm sao mà mỗi một vong hồn đều có thể gặp lại được, cái này phải xem duyên phận.
Giống như chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, chúng ta và bọn Khương Duy, Đoản Bối gặp nhau cũng là một hồi duyên phận.
Tiểu Kim Liên mím môi, thở dài nói:
- Không biết bọn Đoản Bối thế nào rồi.
Khi hai người đang nói chuyện phiếm, trời tối dần, trong viện im ắng, chỉ có tiếng con tiếng dế mèn và ếch kêu.
Một tầng mây đen bao phủ ánh trăng, lộ ra có chút rét khỏi lạnh.
Lý Ngư quay đầu lại nhìn, Tiểu Kim Liên đã sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, ngồi đó run rẩy.
Mình khổ tâm nói cả một ngày, nàng ta vẫn sợ, cái này cũng là bình thường, dẫu sao nàng ta không lâu trước vẫn là một tiểu nha hoàn bình thường.
Sự sợ hãi của con người đối với quỷ cơ hồ là trời sinh rồi, từ nhỏ đã sợ.
Lý Ngư vươn tay ra, dán một tấm phù chỉ lên trên băng ghế của nàng ta, sau đó đứng dậy.
Sương đêm càng lúc càng đậm, không biết từ đâu truyền đến mùi hoa thoang thoảng, từ bụi hoa trong sân, một bóng người chậm rãi đi ra.
Kiểu tóc của nàng ta rất lạ, không giống như là phong cách của Đại Tống, lại có chút kiểu dáng của cựu Hán mất nước.
Hoa phục trên người rất xa hoa, hai vai để trần lộ ra da thịt trắng bóc, dưới ánh trăng, tỏa ra một luồng sáng.
Dung nhan không ngờ rất yêu mị, hơn nữa trước ngực đồi núi nhô cao, khi tĩnh thì như núi non trùng điệp, khi động thì giống như sóng dữ cuồn cuộn.
- Thiếu niên lang, một mình ngồi trong sân này, không cảm thấy cô đơn ư?
Thanh âm của nàng ta tràn ngập mị hoặc, mê hồn đoạt phách.
Lý Ngư cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta cũng xem thường ngươi rồi, còn tưởng rằng là cô hồn dã quỷ, không ngờ là sơn quỷ...
Đầu ngón tay hắn bấm pháp quyết, thôi động kim linh, quệt một cái lên mắt, hai mắt hiện lên một đạo kim quang, khi lại nhìn về phía trước, nữ xinh đẹp mỹ lệ này đã không thấy đâu.
Một con quái vật giống người tứ chi cực dài, vẻ mặt dữ tợn, đứng tại chỗ, đang lắc la lắc lư, khiến người ta buồn nôn.
- Không ngờ ngươi có thể nhìn thấu chân thân của ta?
Sơn quỷ phát ra một tiếng gầm rú thẹn quá hóa giận.
Lý Ngư cười nói:
- Xem ra trên núi này có lăng tẩm của một vị phu nhân Đại Hán, bị ngươi phát hiện.
"Nữ quỷ" gầm lên một tiếng, xông tới Lý Ngư, cái miệng to như chậu máu tỏa ra mùi cổ quái..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook