Ta Ở Dị Thế Làm Tộc Trưởng
-
15: Bộ Lạc Linh Cẩu
Ở chỗ sâu trong rừng rậm có một số thú nhân bị bỏ rơi, phần lớn đều là thú nhân bị đuổi ra ngoài lưu lạc.
Mà bởi vì tài nguyên khan hiếm, con mồi thưa thớt, thú nhân sinh hoạt ở đây mỗi người bưu hãn lại bài ngoại.
Mặc Anh một hàng ngày đêm đi tới, còn chưa tìm được nơi ở đã bị người của Linh Cẩu bộ lạc theo dõi, hai bên đối chiến, thử sức chiến đấu lẫn nhau một chút, sau đó mới thử giao lưu.
Chỉ là hai bên ngôn ngữ không thông, khoa tay múa chân lung tung nửa ngày, lại không có một chút hiệu quả nào, ngược lại là không khí hai bên theo thời gian trôi qua, dần dần trở nên đông lạnh.
Nhìn thấy một hồi đại chiến sắp bắt đầu, một giọng nói nhẹ nhàng từ chỗ sâu truyền đến.
- Nơi này là rừng rậm bỏ hoang, các ngươi bôn ba ngàn dặm, cố ý đi vào đây, không phải cùng đường thì chính là bị đuổi đi.
Nếu các ngươi không thu vũ khí, một hai phải đánh với chúng ta thì chỉ có thể trở thành nô lệ của chúng ta.
- Nhưng mà, nơi này của chúng ta đã rất nhiều năm không có người ngoài đến, nếu như các ngươi đã đến thì chúng ta rất hoan nghênh.
Nhưng mà muốn vượt qua bộ lạc của chúng ta, tiến vào chỗ sâu hơn thì các ngươi cần phải lưu lại một ít đồ vật.
Một nữ tử lộ ra cánh tay, đùi vũ mị, bước đi nhẹ nhàng chậm chạp từ trong một đoàn tráng hán cao lớn thô kệch đi ra, nước mưa cọ rửa trên người nàng, làm cho thân thể phập phồng quyến rũ của nàng ở trước mặt mọi người triển lộ không bỏ sót.
Mặc Anh lại nhận ra nữ nhân bỗng nhiên xuất hiện này, bất luận là lời nói hay là tư thế lười biếng lúc này, đều mang theo một cảm giác làm người ta nhìn một cái sẽ cảm thấy hô hấp bị đình trệ.
Trong lòng hắn vang lên tiếng chuông cảnh báo, trên mặt lại là không đổi sắc nhìn xung quanh, nhạy bén cảm giác được trong rừng cây còn có một ít chiến sĩ bưu hãn đang trốn tránh.
- Bộ lạc của chúng ta bị phá hủy, cái gì tốt cũng không còn.
Kiệt Nhược gia gia đứng dậy:- Chúng ta tốn gần nửa tháng mới đuổi tới được đây, ngay cả đồ ăn duy trì sinh tồn cũng không có, nơi nào còn có đồ ăn có thể lưu lại chứ?Hắn thở dài thật mạnh, trên khuôn mặt sầu muộn có vẻ đặc biệt bi thương.
Giây tiếp theo, ánh mắt của hắn tinh chuẩn dừng ở trên người nữ tử, ánh mắt hồ nghi lóe lên một chút:- Ta nhớ rõ chiến sĩ và tộc trưởng có thể thông hiểu ngôn ngữ của đại lục chỉ có chiến sĩ và tộc trưởng cấp ba trở lên, ngươi thoạt nhìn chỉ có một cấp, hay ngươi chính là tộc trưởng của bộ lạc Linh Cẩu?Nói đến đây, đôi mắt của hắn xẹt qua một phần ánh sáng:- Thật không dám giấu giếm, trước khi một nhóm chúng ta đi vào nơi này cũng đã tính toán tốt, đó chính là nguyện ý tiếp thu thuê của các ngươi, săn thú cho các ngươi.
Nữ tử kinh ngạc nhướng mày, một đôi mắt hạnh dạo qua một vòng trên người của bộ lạc Miêu Hoa, trong lòng đã không còn một chút chuẩn xác nào đối với sức chiến đấu của đoàn người này.
đáy mắt nàng tràn đầy sự hưng phấn, nhưng trên mặt lại mang theo sự cự tuyệt dễ hiểu.
- Bỏ đi phạm vi ngàn dặm trong rừng rậm đều là chướng khí, nhưng nhiều thế hệ trong rừng rậm này, có lẽ đối phó với chướng khí này cũng có thủ đoạn nhất định.
Nhưng chướng khí này thiên nhiên có độc, ngươi làm sao có biện pháp giải quyết, tộc nhân hy sinh đều là khói mù trong lòng mỗi người.
Mặc Anh biết nàng muốn nói gì, kéo chặt gia gia của hắn, đưa hắn ra phía sau, sau đó đi về phía trước vài bước, gằn từng chữ một nói với nữ tử.
- Các ngươi xuất hiện ở đây không phải là nhận thấy chúng ta xông vào, mà là cử tộc di chuyển, tránh né chướng khí.
Vẻ mặt nữ tử biến đổi, các chiến sĩ xung quanh nàng đều nhắm vũ khí ngay vào Mặc Anh.
- Xem ra ta nói đúng, đó là nói cách khác, hiện tại cũng không phải chúng ta vội vàng giao dịch với các ngươi, mà là các ngươi yêu cầu chúng ta.
Mặc Anh thần sắc thong dong cười.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook