Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
-
Chương 39: Ta đây không phát uy, ngươi liền cho ta là con mèo bệnh?
Cái cưa đứt đoạn, mảnh sắt mỏng bắn mạnh ra bốn phía.
Huyền Ngọc bất chấp nguy hiểm, đứng ra che chắn ở trước người Thanh Mặc Nhan, chặn mảnh nhỏ đang bay tới lại.
Như Tiểu Lam đưa mắt nhìn thì thấy con rối mặt ngọc đang hé miệng ra, một đạo bạch quang liền bắn ra ngoài.
Cẩn thận!
Nàng kêu to lên, muốn nhắc nhở mọi người.
Nhưng mà thanh âm nàng phát ra lại là tiếng "chít chít" mềm mại, ở trong hoàn cảnh hỗn loạn hoàn toàn không có ai chú ý đến một tiểu động vật như nàng.
Bạch quang bay tới, vèo một cái tiến vào thân thể của một tên tạp dịch.
Như Tiểu Lam khẩn trương nắm lấy y phục của Thanh Mặc Nhan, toàn thân căng thẳng như gặp phải đại địch.
"Bảo vệ Chính Khanh đại nhân!" Thanh Mặc Nhan quát lớn.
Huyền Ngọc có chút do dự, nhưng vẫn nghe theo lời Thanh Mặc Nhan, rời khỏi bên người hắn, đi đến bảo vệ Chính Khanh.
Tên tạp dịch bị bạch quang bắn trúng toàn thân co rút mạnh, mấy người bên cạnh muốn đi đến đè hắn lại, kết quả là đều bị hắn hất ra.
"Bắt lấy hắn!" Thanh Mặc Nhan trực tiếp hạ lệnh.
Khí lực của người nọ lại mạnh lên một cách kỳ lạ, cuối cùng vẫn vùng vẫy thoát ra được khỏi tay mọi người, sau đó liền chạy về phía Chính Khanh đại nhân.
Huyền Ngọc rút bội kiếm ra, không chút do dự đâm về phía hắn.
Trường Hận vội vàng la lên: "Không được giết hắn!"
Kiếm phong Huyền Ngọc nghiêng đi, tránh đâm phải yếu điểm của hắn.
Tên tạp dịch phun ra một ngụm máu tươi, gục đầu ở trên bàn rồi bất tỉnh.
Không khí ở trong phòng thập phần dị thường, tất cả mọi người đều đứng im một chỗ, không một ai dám đến gần tên tạp dịch kia.
"Chuyện này là sao?" Chính Khanh mở miệng hỏi, đạo bạch quang vừa rồi hắn cũng nhìn thấy.
"Là con rối...hẳn là nó đang muốn khống chế người khác." Trường Hận suy đoán nói.
Huyền Ngọc lớn mật tiến lên xem tình trạng của hắn.
"Không phải là chết rồi đi?" Trường Hận lo lắng nói.
"Vẫn còn hơi thở." Đang lúc Huyền Ngọc ngồi xổm xuống thăm dò mạch đập của người nọ, thì thân thể hắn lại đột nhiên run rẩy kịch liệt rồi sau đó còn tự mình đứng dậy.
"Cẩn thận!" Trường Hận vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo bạch quang từ trong miệng của tên tạp dịch kia bay ra, khiến cho cả căn phòng bắt đầu tán loạn.
"Bảo vệ Chính Khanh đại nhân!"
Trong phòng đã loạn thành một đoàn.
Như Tiểu Lam chợt thấy trước mắt tối sầm lại, cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là bàn tay của Thanh Mặc Nhan, hắn đang giang hai tay ra ấn chặt nàng vào trong lòng hắn.
Nhìn xuyên qua khe hở, Như Tiểu Lam cả kinh khi thấy đạo bạch quang kia đang bay về phía Thanh Mặc Nhan.
Không được!
Nàng không dám tưởng tượng, nếu Thanh Mặc Nhan bị cái thứ tà vật này khống chế... Nàng cũng không muốn có một chủ nhân si ngốc a!
Chân sau Như Tiểu Lam đẩy mạnh, không chút nghĩ ngợi nhảy ra khỏi trong lòng Thanh Mặc Nhan.
Dù cho nàng đã bị biến thành động vật, móng vuốt không thể kết ấn, nhưng mà những câu thần chú ông nội dạy cho nàng vẫn còn nhớ rất rõ, lần trước chẳng qua là do nàng không chú ý đến, cho nên mới không có phòng bị mà bị trúng chiêu của tà vật này.
Trước kia nàng luôn cảm thấy đi theo ông nội học mấy thứ này quả thật là rất mất mặt, những nữ sinh khác ở trong trường đại học mỗi ngày đều là đuổi theo mấy thứ thời thượng, chỉ có mỗi nàng hàng ngày phải đi theo ông nội để học mấy quyển sách kỳ quái, đã thế còn phải đọc trộm sau lưng người khác, bằng không sẽ bị mấy chị em ngủ cùng phòng cười cho đến chết...
Nhưng mà hiện tại, nàng lại cảm thấy vô cùng cảm tạ ông nội đã dạy cho nàng những điều đó.
Nhìn quả cầu lông từ trong lòng nhảy ra, trái tim Thanh Mặc Nhan thiếu chút nữa cũng nhảy ra theo.
Bạch quang bắn tới với tốc độ cực nhanh, mọi việc xảy ra trong nháy mắt, khiến cho tất cả những người trong phòng không kịp có phản ứng, chỉ thấy có một con mèo hương màu đen nhảy dựng lên, bay tới giữa không trung, móng vuốt giơ lên cản lại khiến cho đạo bạch quang kia bị rơi xuống đất.
"Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán... Bát phương uy thần, sử ta tự nhiên..."
Giờ phút này, trong lòng Như Tiểu Lam vô cùng hiểu rõ.
Trước đây ông nội vẫn luôn răn dạy nàng lúc nào cũng phải giữ cho tâm tình tĩnh lặng, không mang tạp niệm.
Mọi người trừng mắt đứng nhìn đạo bạch quang bị mèo hương đánh rớt, tất cả đều cảm thấy kinh sợ.
Thứ tà môn đáng sợ như thế cư nhiên lại bị một con mèo nhỏ hóa giải một cách dễ dàng.
Trường Hận kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc này, bạch quang lại nhảy lên một lần nữa, vèo một cái chui vào trong miệng Như Tiểu Lam.
Ta phi! Phi phi phi!
Như Tiểu Lam duỗi cổ, cảm nhận được thứ kia đang đi xuống từ yết hầu nàng.
"Vật nhỏ?" Phía sau truyền đến thanh âm của Thanh Mặc Nhan, nghe ra giống như là hắn đang rất khẩn trương.
Không có khả năng, nhất định là do nàng nghe lầm, làm gì có chuyện cái tên Thanh Mặc Nhan này lại khẩn trương cơ chứ.
Đột nhiên có một luồng nhiệt lưu dâng lên trong cơ thể, Như Tiểu Lam cảm giác như toàn thân đang bị một ngọn lửa bao vây lấy.
Đau quá!
Nước...ở đâu có nước...
Như Tiểu Lam không để ý đến tiếng gọi của Thanh Mặc Nhan ở phía sau, trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Nóng...nóng quá...
Huyền Ngọc bất chấp nguy hiểm, đứng ra che chắn ở trước người Thanh Mặc Nhan, chặn mảnh nhỏ đang bay tới lại.
Như Tiểu Lam đưa mắt nhìn thì thấy con rối mặt ngọc đang hé miệng ra, một đạo bạch quang liền bắn ra ngoài.
Cẩn thận!
Nàng kêu to lên, muốn nhắc nhở mọi người.
Nhưng mà thanh âm nàng phát ra lại là tiếng "chít chít" mềm mại, ở trong hoàn cảnh hỗn loạn hoàn toàn không có ai chú ý đến một tiểu động vật như nàng.
Bạch quang bay tới, vèo một cái tiến vào thân thể của một tên tạp dịch.
Như Tiểu Lam khẩn trương nắm lấy y phục của Thanh Mặc Nhan, toàn thân căng thẳng như gặp phải đại địch.
"Bảo vệ Chính Khanh đại nhân!" Thanh Mặc Nhan quát lớn.
Huyền Ngọc có chút do dự, nhưng vẫn nghe theo lời Thanh Mặc Nhan, rời khỏi bên người hắn, đi đến bảo vệ Chính Khanh.
Tên tạp dịch bị bạch quang bắn trúng toàn thân co rút mạnh, mấy người bên cạnh muốn đi đến đè hắn lại, kết quả là đều bị hắn hất ra.
"Bắt lấy hắn!" Thanh Mặc Nhan trực tiếp hạ lệnh.
Khí lực của người nọ lại mạnh lên một cách kỳ lạ, cuối cùng vẫn vùng vẫy thoát ra được khỏi tay mọi người, sau đó liền chạy về phía Chính Khanh đại nhân.
Huyền Ngọc rút bội kiếm ra, không chút do dự đâm về phía hắn.
Trường Hận vội vàng la lên: "Không được giết hắn!"
Kiếm phong Huyền Ngọc nghiêng đi, tránh đâm phải yếu điểm của hắn.
Tên tạp dịch phun ra một ngụm máu tươi, gục đầu ở trên bàn rồi bất tỉnh.
Không khí ở trong phòng thập phần dị thường, tất cả mọi người đều đứng im một chỗ, không một ai dám đến gần tên tạp dịch kia.
"Chuyện này là sao?" Chính Khanh mở miệng hỏi, đạo bạch quang vừa rồi hắn cũng nhìn thấy.
"Là con rối...hẳn là nó đang muốn khống chế người khác." Trường Hận suy đoán nói.
Huyền Ngọc lớn mật tiến lên xem tình trạng của hắn.
"Không phải là chết rồi đi?" Trường Hận lo lắng nói.
"Vẫn còn hơi thở." Đang lúc Huyền Ngọc ngồi xổm xuống thăm dò mạch đập của người nọ, thì thân thể hắn lại đột nhiên run rẩy kịch liệt rồi sau đó còn tự mình đứng dậy.
"Cẩn thận!" Trường Hận vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo bạch quang từ trong miệng của tên tạp dịch kia bay ra, khiến cho cả căn phòng bắt đầu tán loạn.
"Bảo vệ Chính Khanh đại nhân!"
Trong phòng đã loạn thành một đoàn.
Như Tiểu Lam chợt thấy trước mắt tối sầm lại, cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là bàn tay của Thanh Mặc Nhan, hắn đang giang hai tay ra ấn chặt nàng vào trong lòng hắn.
Nhìn xuyên qua khe hở, Như Tiểu Lam cả kinh khi thấy đạo bạch quang kia đang bay về phía Thanh Mặc Nhan.
Không được!
Nàng không dám tưởng tượng, nếu Thanh Mặc Nhan bị cái thứ tà vật này khống chế... Nàng cũng không muốn có một chủ nhân si ngốc a!
Chân sau Như Tiểu Lam đẩy mạnh, không chút nghĩ ngợi nhảy ra khỏi trong lòng Thanh Mặc Nhan.
Dù cho nàng đã bị biến thành động vật, móng vuốt không thể kết ấn, nhưng mà những câu thần chú ông nội dạy cho nàng vẫn còn nhớ rất rõ, lần trước chẳng qua là do nàng không chú ý đến, cho nên mới không có phòng bị mà bị trúng chiêu của tà vật này.
Trước kia nàng luôn cảm thấy đi theo ông nội học mấy thứ này quả thật là rất mất mặt, những nữ sinh khác ở trong trường đại học mỗi ngày đều là đuổi theo mấy thứ thời thượng, chỉ có mỗi nàng hàng ngày phải đi theo ông nội để học mấy quyển sách kỳ quái, đã thế còn phải đọc trộm sau lưng người khác, bằng không sẽ bị mấy chị em ngủ cùng phòng cười cho đến chết...
Nhưng mà hiện tại, nàng lại cảm thấy vô cùng cảm tạ ông nội đã dạy cho nàng những điều đó.
Nhìn quả cầu lông từ trong lòng nhảy ra, trái tim Thanh Mặc Nhan thiếu chút nữa cũng nhảy ra theo.
Bạch quang bắn tới với tốc độ cực nhanh, mọi việc xảy ra trong nháy mắt, khiến cho tất cả những người trong phòng không kịp có phản ứng, chỉ thấy có một con mèo hương màu đen nhảy dựng lên, bay tới giữa không trung, móng vuốt giơ lên cản lại khiến cho đạo bạch quang kia bị rơi xuống đất.
"Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán... Bát phương uy thần, sử ta tự nhiên..."
Giờ phút này, trong lòng Như Tiểu Lam vô cùng hiểu rõ.
Trước đây ông nội vẫn luôn răn dạy nàng lúc nào cũng phải giữ cho tâm tình tĩnh lặng, không mang tạp niệm.
Mọi người trừng mắt đứng nhìn đạo bạch quang bị mèo hương đánh rớt, tất cả đều cảm thấy kinh sợ.
Thứ tà môn đáng sợ như thế cư nhiên lại bị một con mèo nhỏ hóa giải một cách dễ dàng.
Trường Hận kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc này, bạch quang lại nhảy lên một lần nữa, vèo một cái chui vào trong miệng Như Tiểu Lam.
Ta phi! Phi phi phi!
Như Tiểu Lam duỗi cổ, cảm nhận được thứ kia đang đi xuống từ yết hầu nàng.
"Vật nhỏ?" Phía sau truyền đến thanh âm của Thanh Mặc Nhan, nghe ra giống như là hắn đang rất khẩn trương.
Không có khả năng, nhất định là do nàng nghe lầm, làm gì có chuyện cái tên Thanh Mặc Nhan này lại khẩn trương cơ chứ.
Đột nhiên có một luồng nhiệt lưu dâng lên trong cơ thể, Như Tiểu Lam cảm giác như toàn thân đang bị một ngọn lửa bao vây lấy.
Đau quá!
Nước...ở đâu có nước...
Như Tiểu Lam không để ý đến tiếng gọi của Thanh Mặc Nhan ở phía sau, trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Nóng...nóng quá...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook