Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)
-
Chương 50
Chương 50: Ta và ngươi chưa xong đâu.
“Đa tạ bằng hữu hạ thủ lưu tình, dám hỏi bằng hữu tôn tính đại danh, Thủy gia huyện Thanh Thủy chúng ta ngày sau tất sẽ xin lỗi bằng hữu.”
Giáo đầu nhìn ra đối phương đã thủ hạ lưu tình, cũng mặc kệ xuất phát từ ý gì, trước tiên hỏi thăm tin tức của đối phương, ngày sau là tính sổ hay là bồi lễ xin lỗi toàn bộ đều nhìn ý kiến của chủ tử hắn.
“Đi hay không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Hoàng Thiên Khải!”
Hoàng Đông Kiệt rất không khách khí sử dụng tên nhị nhi tử của mình.
Giáo đầu nhận được tin tức hắn muốn thì đỡ đồng bọn đau đớn đứng không nổi, kéo mấy người rời đi.
“Đi ra đi, nhìn lâu như vậy ngươi không định nói gì sao?”
Tầm mắt Hoàng Đông Kiệt chuyển hướng về phía một cây đại thụ cách đó không xa, phía sau cây đại thụ ẩn giấu tiểu cô nương quay lại đã lâu.
“Đại ca, không ngờ ngươi lợi hại như vậy, ta còn lo lắng bọn họ gay bất lợi với ngươi, cố ý chạy về xem một chút.”
“Vậy mà đại ca ngươi không có chuyện gì, vậy ta cũng không quấy rầy đại ca ngươi nghỉ ngơi, xin cáo từ trước.”
Dương Lộ Lộ thấy mình bị phát hiện, cảm giác gặp phải nhân vật phiền toái, rất lễ phép hỏi thăm vài tiếng rồi chuẩn bị bỏ chạy.
“Tiểu cô nương, đi đâu ha? Gây phiền toái cho người khác rồi cứ đi như vậy có phải hơi không phúc hậu hay không?”
Thân thể Hoàng Đông Kiệt chợt lóe, chặn đường đi của Dương Lộ Lộ.
“Đại ca ta sai rồi, người ta cũng là lần đầu tiên đi trộm. Hơn nữa ta cũng nhắc nhở ngươi, ngươi ở lại chỗ này sẽ bị bọn họ coi như là đồng bọn của ta.”
Dương Lộ Lộ thấy tốc độ của đối phương vượt qua nàng quá nhiều, biết mình đánh không lại đối phương, nên chịu thua thì phải chịu thua.
“Ý của ngươi là, ta không nên ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi dẫn người tới đây là hợp lý, một chút sai cũng không có.”
“Đại ca, ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn cái gì?”
Dương Lộ Lộ thấy lời xin lỗi vô dụng, hỏi Hoàng Đông Kiệt muốn cái gì.
“Để cái bao đằng sau ngươi lại thì ngươi có thể đi.”
Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nói.
“Đại ca, không phải chứ, tuy rằng gặp người có phần, ngươi muốn một nửa còn được, nhưng ngươi muốn toàn bộ thì không phúc hậu lắm đâu.”
“Trước đó ta cũng đã nhắc nhở ngươi rời đi, còn cố ý trở về xem ngươi có cần trợ giúp hay không, ngươi không thể đối đãi với người thiện lương như vậy.”
Dương Lộ Lộ cũng không ngờ mình lại đụng phải một tên cường đạo như vậy, nàng hối hận mình trở về làm gì, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao? “Không cần thương lượng, không để bao lại, ngươi đừng mong rời khỏi nơi này.” “Ngươi thắng.”
Dương Lộ Lộ kiềm chế nội tâm không cam lòng, để bọc hàng xuống lui về phía sau rời đi, đồng thời trong lòng nàng cũng để lại một câu.
“Hoàng Thiên Khải, bổn cô nương nhớ kỹ ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt tùy ý thu cái bao vào trong Tụ Lý Càn Khôn, không nhanh không chậm tháo nón xuống nhìn tiểu cô nương rời đi.
“Con trai à, vi phụ ngay cả giọng của ngươi cũng bắt chước, đừng trách vi phụ, vì thanh nhàn, ngày sau khẳng định không thể không mượn thân phận của ngươi.” Hoàng Đông Kiệt mặc niệm trong nội tâm xong, cũng không trở về đống lửa đó nữa mà là lén lút đi theo phía sau tiểu cô nương.
“Ngẫm lại tức chết ta, mấy ngày cố gắng uổng phí như vậy. Hoàng Thiên Khải đáng ghét, đừng cho ta cơ hội, sớm muộn gì cũng có một ngày ta trộm ngươi thành kẻ nghèo.”
Dương Lộ Lộ ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nhưng nàng biết thực lực của mình, muốn phục thù ít nhất phải chờ thực lực của nàng trở nên mạnh hơn một chút.
Dọc đường đi không ngừng nghỉ, Dương Lộ Lộ rất nhanh đi tới đích của nàng. Đây là một ngôi miếu hoang, Dương Lộ Lộ kiểm tra bốn phía không có bóng người rồi đi vào khéo léo mở một đường hầm trong bóng tối phía sau tượng Phật lớn.
Dương Lộ Lộ chui vào, bên trong là một mật thất nhỏ bí ẩn, bên trong mật thất có một cái rương lớn, Dương Lộ Lộ tiện tay mở ra, bên trong rương lớn đều là vàng bạc châu báu.
Đây đều là tang vật Dương Lộ Lộ trộm cắp hai ba năm nay, vì là tang vật nên bình thường Dương Lộ Lộ đều từng chút từng chút rửa sạch tang vật mới dám dùng. “Tuy rằng không muốn dùng tang vật nơi này nhưng châu báu vừa mới lấy được bị tên khốn kiếp đó cướp đi, người trong nhà lại cần vật tư, không thể không dùng một chút tiền bạc nơi này.”
Dương Lộ Lộ nghĩ đến tên khốn kiếp đoạt châu báu của nàng thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ đến cái khác, tiện tay cầm lấy chút bạc, đóng rương lớn lại, thanh lý xong dấu vết không cần thiết bèn rời đi.
Dương Lộ Lộ vừa rời đi, Hoàng Đông Kiệt lẻn vào trong mật thất nhỏ này.
“Ồ, còn có nhiều tiền tài như vậy, vậy ta sẽ không khách khí nhận lấy.”
Hoàng Đông Kiệt lấy hết vàng bạc châu báu bên trong rương lớn, còn cố ý để lại một tờ giấy bên trong rương lớn.
Đóng cái rương lớn lại, hắn hài lòng rời đi.
Không lâu sau Dương Lộ Lộ trở về.
Dương Lộ Lộ cảm thấy bạc nàng cầm hơi không đủ, trong nhà có rất nhiều trẻ con, vật tư cần cũng rất nhiều, phải lấy chút tiền mới đủ mua vật tư cần thiết.
Trở lại mật thất nhỏ, mở rương lớn ra, Dương Lộ Lộ nhất thời trợn tròn mắt.
Đồ trang sức vàng bạc của ta tại sao không còn?
Dương Lộ Lộ ngẩn người thật lâu, mới phát hiện bên trong rương lớn có một tờ giấy, tay nàng run rẩy cầm lấy tờ giấy lên xem.
“Các ngươi có thể không biết, Hoàng Thiên Khải ta không cẩn thận lạc đường đến nơi này, kết quả phát hiện ông trời lại ban cho ta nhiều tài bảo như vậy.”
“Ta cảm tạ ông trời, cám ơn ông trời yêu thương ta như thế, cái gì cũng không cần nói, những tài bảo này ta toàn bộ đóng gói mang đi.”
“Để lại tờ giấy bất thành kính ý, mong sau này có người thấy được, đem tờ giấy này đốt cho ông trời, thay ta cảm tạ ông trời một chút.”
(^ω^)
(^ω^)
(^ω^)
Phía sau còn đặc biệt chú thích viết ba icon biểu cảm rất vui vẻ.
Thấy thế toàn thân thân Dương Lộ Lộ run rẩy.
“Hoàng Thiên Khải, ta và ngươi chưa xong đâu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook