Nhìn tình cảnh hỗn loạn như vậy, Đoạn Ngọc Giác yên lặng sờ sờ nhẫn không gian của mình, đột nhiên cảm giác mình có tiền!

“Bảy mươi vạn! Ai cùng lão tử cướp lão tử đánh kẻ đó!”

“Có bản lĩnh ngươi tới a! Tám mươi vạn!”

“Một triệu! Thao! Có thể đừng tăng giá nữa không?!”

“110 vạn! Có bản lĩnh ngươi đừng ra giá a!”

“130 vạn! Mẹ nhà nó các ngươi có thể dừng tay sao?!”

Bộ phận ngữ âm của thị trường bán đấu giá đều bị tiếng ồn làm hỏng, Đoạn Ngọc Giác yên lặng lấy ra trái cây mình mới mua, cắn một cái.

Ân, mĩ vị nhiều nước, tí nữa lại mua một ít, mang cho Ty Tu nếm thử!

Ngụy thổ hào Đoạn Ngọc Giác một ngụm rồi lại một ngụm ăn trái cây, nhìn đan dược đã bước vào ngưỡng cửa của 150 vạn điểm tín dụng, đột nhiên cảm thấy “tiền” đồ vô lượng!

Khi nào buổi đấu giá lại tổ chức nữa a, mình còn có thể cung cấp một ít. Trong đầu Đoạn Ngọc Giác đột nhiên lóe sáng, không nhất thiết phải ở phòng bán đấu giá a! Bán cho thương hội cũng không tồi a, hoặc là, mình có thể mở cửa hàng tại nhà a!

Đoạn Ngọc Giác bắt đầu suy xét tính khả thi của kế hoạch này, chợt nghe được một thanh âm khàn khàn nói: “Ba triệu!”

Đây mới là thổ hào thật sự a, này không phải là trực tiếp tăng giá gấp đôi sao!

Đoạn Ngọc Giác nháy mắt xông lên các loại tâm tình phức tạp, nhìn trái cây đã ăn xong rồi lại nhìn nhẫn không gian của mình một chút, yên lặng mà hỏi một cái vấn đề rất là trọng yếu

—— ta đem tất cả đan dược cấp bốn ‘Thanh’ đều bán cho hắn thế nào? Ngược lại mình ở thế giới này không cần dậy sớm không cần ‘Thanh’ để tỉnh não, hiện tại ‘Thanh’ chỉ có chức năng như đường ngậm. Thế nhưng, Đoạn Ngọc Giác nhìn trái cây thơm ngọt một chút, ghét bỏ nhìn nhẫn không gian của mình —— còn không ngọt bằng trái cây đâu, ngay cả đường ngậm đều không hợp cách!

Ba triệu điểm tín dụng quá cao, dĩ nhiên không có ai cùng nam nhân kia tiếp tục đấu giá, cuối cùng thật vất vả vang lên một cái âm thanh: “Ba triệu lẻ 1500 điểm tín dụng!”

Cái thanh âm kia khàn khàn nói: “350 vạn điểm tín dụng!”

Không có ai lại cùng nam nhân đấu giá, toàn bộ kênh ngữ âm hoàn toàn yên tĩnh, Đoạn Ngọc Giác đánh một cái giật mình, tỉnh rồi.

Cậu rốt cục có tiền đi mua sắm rồi! Linh Hoa linh thảo lò luyện đan, tuy nói trong tay cậu có lò luyện đan, thế nhưng đó chỉ là đồ dự bị a, lò luyện đan chính thức đường hoàng đã bị lưu lại ở căn phòng trong bộ tộc hoa yêu, mấy ngày không thể luyện đan làm cho một người thân là đan dược sư như cậu thật là ngứa tay a.

Tuy rằng đan dược sư đại nhân cũng nhìn không lọt lò luyện đan của nơi này, thế nhưng cậu có thể mua vật liệu rồi tự làm a! Thân là một đan dược sư mà không biết làm lò luyện đan, nói ra liền bị người cười chết!

Đoạn Ngọc Giác tính toán một lúc muốn đi mua cái gì, vừa cầm kênh đổi thành thị trường mua bán, đợi tiểu người máy nhắc nhở, “Chủ nhân tôn kính, tài khoản của ngài vừa được chuyển vào 2850000 điểm tín dụng, hiện nay còn có 2852000 điểm tín dụng.”

Đoạn Ngọc Giác ngáp một cái, có chút mệt mỏi, cậu cầm tiền đi lấy ‘Hỏa Lang Hoa’, đều nói cha mình là tướng quân, ba ba là linh thảo sư nổi danh lâu năm, ca ca tuổi trẻ mà đã là võ sĩ cấp tám đỉnh cao, Đoàn gia ở trong đế quốc là một trong những gia tộc nổi danh nhất, Ty gia của ba ba cũng là một trong tám gia tộc mạnh nhất, mà Ty Tu là đứa con duy nhất của gia chủ Ty gia, nên vì Đoạn Ngọc Giác là một giống cái mà đặc biệt nuông chiều. Một gia đình như vậy, làm sao có khả năng không có tiền? Trong nhà có tiền Đoạn Ngọc Giác tự nhiên biết, nhưng là cao cao tại thượng cao quý lãnh diễm đan dược sư làm sao có thể mở miệng đòi tiền?

Đoạn Ngọc Giác ra giả lập, yên lặng mà quan sát bụi cây ‘Hỏa Lang Hoa’ này, thoạt nhìn có chút ủ rũ ủ rũ, Đoạn Ngọc Giác sờ sờ nhành hoa của nó, đem một viên thuốc bóp nát ngâm nước rồi tưới vào trong chậu hoa, ‘Hỏa Lang Hoa’ trong chớp mắt tinh thần không ít, dùng hoa lá cọ lòng bàn tay của Đoạn Ngọc Giác.

Cậu đem nó để trên bệ cửa sổ của mình, vuốt cánh hoa thật nhỏ của nó, nói một tiếng “Ngủ ngon” liền bò lên trên giường đi ngủ. Đoạn Ngọc Giác đang ngủ tự nhiên không có nhìn thấy cảnh tượng mà ở trong miệng của giống cái và á giống cái là ‘ Hỏa Lang Hoa mười năm không nở hoa, nở hoa kinh sợ vạn người’ đang nở rộ, từng cái từng cái cánh hoa màu lửa đỏ nở tung ra, còn hơi chập chờn, bộ dáng cực kỳ say mê.

Hỏa Lang Hoa: A a a a nam thần xoa xoa ta nam thần nói với ta ‘Ngủ ngon’ nói với ta ngủ ngon ——!! Gào gào ngao ta muốn báo đáp nam thần thế nào a a a a!! Nam thần em cho ngài hái hoa thì thế nào?! Nam thần ngài cần lấy phấn hoa sao?! Nam thần ngài yêu thích cánh hoa của em sao?! Nam thần ngài thích cánh hoa không? A a a nam thần cầu giả a a a a em có thể sinh tiểu báu vật cho ngài! Em có thể sinh cả vườn báu vật cho ngài! Nam thần ngài đừng đi a a a nam thần a!

Linh hoa nhìn thấy nam thần liền si mê hoàn toàn không có bộ dáng rụt rè, cao quý, lãnh diễm, nho nhã của linh hoa tuyệt không chỉ ‘Lily hoa’, bên trong thâm tâm của mỗi một đóa Linh Hoa quý giá, đều có một tâm hồn si mê điên cuồng orz.

*********

Một bên khác, một nam nhân mang gương mặt thanh tú nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng đang cau mày: “Tra được chưa?”

“Không có, ” một nam nhân khác dứt khoát nói, trên đầu tất cả đều là mồ hôi, ” cái địa chỉ này là cơ mật cấp S, thân phận bảo mật đến mức độ này nhất định là người của bát đại gia tộc”

Một bên khác, một lão nhân có mái tóc hoa râm tàn nhẫn liếc mắt một cái, “Các ngươi còn có thể làm gì?! Tức chết lão nhân gia! Đan dược công đoàn bao lâu rồi chưa từng vào nhân tài mới mẻ? Thật vất vả tìm tới một cái thiên phú không tệ các ngươi ngay cả người cũng không tìm nổi!”

Nam nhân trên đầu đều là mồ hôi kia cười nói: “Gia gia, nói không chắc viên đan dược kia là hắn cầm của người khác đâu, chính mình chế ra làm gì không cho người nhà dùng còn cần phải lấy ra bán?”

Ông già kia trực tiếp vứt ra quyển sách trong tay, nổi giận nói: “Lăn xa một chút thằng nhãi con! Lão gia tử ta tìm tới một người có thiên phú dễ dàng sao?! Thật vất vả có chút hi vọng ngươi lại gõ bể hắn! Ngươi là xem lão gia tử không vừa mắt đến mức nào a!”

Nam nhân thanh tú kia cười cười, âm thanh lạnh lẽo vắng vẻ, không nói ra được lời nào êm tai, “Lão gia tử, đan dược cấp bốn này bên trong công đoàn không phải là không có, ngài làm sao cứ yêu thích quá một viên này như vậy?”

Lão gia tử gậy tàn nhẫn mà gõ đất, “Ngu! Thành phần bên trong đan dược kia mỗi cái đều được sử dụng đến mức tốt nhất để phát huy công dụng đến mức tối đa! Bên trong ẩn chứa sức mạnh không phải đan dược cấp bốn phổ thông có thể sánh được, một đám nhóc con không có kiến thức!”

“Nói không chừng là thế hệ trước làm ra a, lão gia tử ngài làm sao có thể xác định đó là người trẻ tuổi a, ” nam nhân kia vừa sát mồ hôi vừa nói lầm bầm, lão nhân suýt chút nữa nhào lên cắn hắn, nam nhân sợ đến lập tức chạy tới cửa, khoát tay nói, “Lão gia tử ngài bình tĩnh đi a!”

“Ngươi cút ra ngoài cho ta! Thằng nhóc con!” Lão gia tử hầm hừ đạo, “Ta còn không nhận ra tay nghề của đám lão bất tử kia sao?! Ngươi là muốn ta bóp chết ngươi sao?!”

“Lão gia tử bớt giận bớt giận, ngày mai chúng ta đi học viện tìm xem, học viện nói không chắc lại thông báo một nhóm người mới đấy!”

” Thông báo cái rắm! Đám người kia cũng không thấy xấu hổ mà tự gọi là thiên tài! Đời này cũng chỉ dừng lại ở đan dược cấp bốn thôi!”

“Đi học viện đi một chút đi, ai ô lão gia tử ngài nhẹ chút, cháu coi như là thú nhân da dày thịt béo cũng không có thể ra tay độc ác như vậy a! Cháu thực sự là cháu trai ruột của ngài sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương