Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc
-
Chương 11
Đoạn Ngự Lăng nhìn kỹ một chút đương nhiên nhận ra đây là thú nhân nhà Mông gia, nhẫn nhịn phẫn uất trong lòng, lạnh lùng nói: “Mông chuẩn tướng, tôi nhớ là hiệu trưởng đang tìm ngài khắp nơi đấy, ”
Mông Kình Nhận nhạt nhẽo nói: “Ồ.”
Đoạn Ngự Lăng: “…” cái tên đáng chết nhìn chằm chằm đệ đệ mình này!
Đoạn Ngọc Giác nói: “Hắn nói hắn không tìm được đường đi đến phòng hiệu truỏng, em cũng không tìm được, vừa nãy hắn giúp em, em liền dẫn hắn tới tìm anh.”
Đoạn Ngự Lăng tự tiếu phi tiếu nhìn Mông Kình Nhận, “… Tìm không ra đường?”
Mông Kình Nhận: “…” Ngọa tào! Lão tử muốn cùng tiểu giống cái bồi dưỡng tình cảm có được hay không? Đoạn Ngự Lăng ngươi không muốn vào quân bộ đúng không?!
Đoạn Ngự Lăng giễu cợt nói: “Mông chuẩn tướng ăn mất quang não của chính mình rồi hay sao? Vẫn là nói, ngài quên hết bao nhiêu năm học ở nơi này rồi? Ngay cả đường đều không nhận ra?”
Mông Kình Nhận vừa nghe thấy Đoạn Ngự Lăng nói vậy, ngay lập tức xem Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn vài lần, yên lặng mà ngồi xuống, không để ý tới hắn.
Mông Kình Nhận quả thực muốn điên, đệ khống và vân vân là ghét nhất có được hay không!
Đoạn Ngự Lăng đưa thực đơn cho Đoạn Ngọc Giác, nói: “Nếu Mông chuẩn tướng không tìm được đường liền đem quang não nuốt, vậy tôi liền bất đắt dĩ mang ngài đi một chuyến đi, ” hắn nói, mở cửa, làm một cái tư thế mời, ra hiệu Mông Kình Nhận đi cùng hắn.
Mông Kình Nhận kín đáo nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác chăm chú nhìn thực đơn, Mông Kình Nhận lòng chua xót theo sát Đoạn Ngự Lăng.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Đoạn Ngọc Giác nhẹ giọng thở dài. Quả nhiên tộc trưởng đại nhân nói đúng a, dung mạo xinh đẹp lòng dạ liền không tốt! Bộ dạng đẹp mắt nhưng trong lòng thú nhân đều là đen! Là một hội viên lâu năm của hiệp hội bề ngoài, Đoạn Ngọc Giác biểu thị cậu rất bi thương.
Đoạn Ngọc Giác mắt long lanh nhìn trời xong, cậu yên lặng mà chuyển sự chú ý đến cái tên món ăn ‘Kỳ huyễn cẩm trân’, chín món ăn ngụ ý quá không tốt a! Lại thêm một cái đi, thập toàn thập mỹ nghe dễ nghe cỡ nào!
Kẻ tham ăn – giống cái Đoạn Ngọc Giác chọn xong món ăn, cậu còn không biết cái này là thông qua quang não truyền tống, cậu còn tưởng rằng giống như bộ tộc của bọn họ, mình phải đưa món ăn mình chọn cho đầu bếp, sau đó chờ làm. Vì vậy cậu mở cửa, muốn đem thực đơn giao ra.
Không khéo chính là, mới vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người mà cậu không muốn gặp nhất —— á giống cái Dịch Khanh Văn cùng thú nhân Diệp Vụ Hoa.
Đối mặt trực tiếp, Đoạn Ngọc Giác trầm mặc, cậu phát hiện mình gần đây đặc biệt đen, về nhà nhất định phải đi thắp hương.
Diệp Vụ Hoa còn đầy bụng tức giận, hiện tại lại thấy Đoạn Ngọc Giác càng là hỏa khí dâng lên, đều là vì hắn làm cho mình tại trước mặt Mông Kình Nhận mất mặt mũi! Nhà bọn họ đời đời tham chánh, người làm tham chánh muốn vào quân bộ là không dễ dàng, cho nên lúc ban đầu Diệp gia mới có ý nghĩ làm thông gia với Đoàn gia, Đoàn gia đời đời tòng quân, có trợ giúp rất lớn đối với việc bọn họ tiến vào quân bộ.
Chỉ vì cái này mà Diệp Vụ Hoa nhịn Đoạn Ngọc Giác lâu như vậy, thật vất vả gặp người mình thích, dĩ nhiên còn bị Đoạn Ngọc Giác bắt nạt! Đây không phải là đánh mặt của gã sao? Đường đường một thú nhân thậm chí ngay cả á giống cái của mình đều không bảo vệ được?! Đáng hận nhất chính là, rõ ràng là người này hại Tiểu Văn, mình không thể nhịn được nữa mới động thủ đối với hắn, còn bị cha của mình phạt!
Diệp Vụ Hoa vô cùng chán ghét Đoạn Ngọc Giác, đặc biệt là nghĩ đến bộ dáng điềm đạm đáng yêu khéo léo linh lung chim nhỏ nép vào người của Dịch Khanh Văn, trong lòng đối Đoạn Ngọc Giác càng là chán ghét, không có giống cái này thì đẹp biết bao! Diệp Vụ Hoa không nhịn được nói lời ác độc nói: “Cậu theo dõi tôi?! Cậu rốt cuộc có biết vô sỉ hay không vậy?!”
Trên mặt Diệp Vụ Hoa là chán ghét sâu sắc, Đoạn Ngọc Giác lại không nghĩ nói chuyện với gã, lúc này cũng sắp không nhịn được, nghĩ cậu là đan dược sư duy nhất trong bộ tộc hoa yêu, địa vị được tôn sùng thì không nói làm gì, lại mang một khuôn mặt cao lãnh, ai dám đối với cậu bất kính?
Một lần trước Đoạn Ngọc Giác còn có thể tự nhủ ‘Vóc người tốt vẫn có chút đặc quyền ‘, ‘Gia hỏa nhỏ như vậy mình không thèm tính toán với hắn, ‘ thế nhưng Diệp Vụ Hoa lặp đi lặp lại thách thức mức độ khoan dung của cậu nhiều lần, Đoạn Ngọc Giác cảm giác mình cần phải cho gã một lần dạy bảo cả đời khó quên!
Lúc này trong miệng Diệp Vụ Hoa nói những lời không sạch sẽ gì, con ngươi của Dịch Khanh Văn rưng rưng khuyên lơn cái gì, một bộ bộ dạng điềm đạm đáng yêu, Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy hai người bọn họ liền phiền lòng, may mà đây là phòng đơn tầng ba nhà ăn, người bình thường sẽ không đến, cũng không có quần chúng vây xem, lúc này mới làm cho Đoạn Ngọc Giác có thể dễ chịu lên một chút ít.
Chờ đến khi Diệp Vụ Hoa dừng lại miệng mắt khiêu khích nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác lên tiếng, “Anh nói xong?”
Không đợi Diệp Vụ Hoa nói chuyện, Đoạn Ngọc Giác liền tiếp, “Rất tốt, vậy thì hãy nghe tôi nói.”
“Theo khoản 1 điều 145 Pháp lệnh bảo vệ giống cái quy định: thú nhân có bất cứ hành động gì làm tổn thương tới giống cái cũng có thể bị giống cái khởi tố lên tòa án quân sự. Sự tổn thương này bao quát thương tổn vì ngôn ngữ, thương tổn về tinh thần, thương tổn thân thể. Anh vừa dùng ngôn ngữ công kích tôi làm thương tổn tâm linh nhỏ bé mà yếu ớt của tôi, tôi bảo lưu quyền khởi tố của tôi đối với anh. ”
Những câu nói đó cậu vừa mới hỏi Mông Kình Nhận lúc đi trên đường.
Con mắt Diệp Vụ Hoa trợn to kinh ngạc mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác tiếp tục nói: “Anh cùng á giống cái bên cạnh anh đúng là một đôi trời sinh a, chứng bệnh vọng tưởng bị ép buộc thật là sâu, trị đều không trị hết, tuổi quá trẻ liền từ bỏ trị liệu cũng là không dễ dàng a, các người đi ở bệnh viện mấy ngày, tiền thuốc thang tôi lo.”
“Cậu——!” Diệp Vụ Hoa tức giận đến nói không ra lời, gã vốn không phải là người có mồm mép lanh lợi, tuy rằng chưa từng nghe nói chứng vọng tưởng bị ép buộc là gì, mà ngẫm lại cũng không phải vật gì tốt, đây không phải là nói gã có bệnh sao!
Đoạn Ngọc Giác chậm rãi ngoắc ngoắc khóe môi, âm trầm không nói ra được, Diệp Vụ Hoa nhìn thấy khuôn mặt của cậu thì trong đầu bỗng trở nên trống rỗng, muốn nói cái gì đều quên mất, chỉ nghe được Đoạn Ngọc Giác nói: “Vị thú nhân này, anh rốt cuộc là ai? Tôi nhớ ngày hôm nay tôi đã nói rất rõ ràng với á giống cái bên cạnh anh rồi, tôi mất trí nhớ, chuyện cũ trước kia đều quên gần hết, vị á giống cái này dĩ nhiên không có nói cho anh biết sao? Anh còn nhiều lần đến tìm tôi gây sự? Nói cái gì mà tình yêu làm tôi không hiểu chút nào cả? Thoạt nhìn chứng ảo tưởng cũng thật lợi hại.”
Trong lòng Dịch Khanh Văn chìm xuống, Đoạn Ngọc Giác này quả nhiên khác nhau, dĩ nhiên gây xích mích đến quan hệ giữa hắn và Diệp Vụ Hoa! Ngã một cái đầu óc liền thông minh lên không ít sao? Diệp Vụ Hoa kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc Giác liền nhìn Dịch Khanh Văn, nước mắt của Dịch Khanh Văn liền rơi xuống, há mồm giải thích: “Em…”
Đoạn Ngọc Giác lùi tới bên trong cửa, lạnh giọng đánh gãy Dịch Khanh Văn: “Tôi bảo lưu quyền lợi khởi tố, hiện tại các người có thể lăn!”
“Ba ——!” Một tiếng, Đoạn Ngọc Giác trực tiếp đóng cửa lại.
Mông Kình Nhận nhạt nhẽo nói: “Ồ.”
Đoạn Ngự Lăng: “…” cái tên đáng chết nhìn chằm chằm đệ đệ mình này!
Đoạn Ngọc Giác nói: “Hắn nói hắn không tìm được đường đi đến phòng hiệu truỏng, em cũng không tìm được, vừa nãy hắn giúp em, em liền dẫn hắn tới tìm anh.”
Đoạn Ngự Lăng tự tiếu phi tiếu nhìn Mông Kình Nhận, “… Tìm không ra đường?”
Mông Kình Nhận: “…” Ngọa tào! Lão tử muốn cùng tiểu giống cái bồi dưỡng tình cảm có được hay không? Đoạn Ngự Lăng ngươi không muốn vào quân bộ đúng không?!
Đoạn Ngự Lăng giễu cợt nói: “Mông chuẩn tướng ăn mất quang não của chính mình rồi hay sao? Vẫn là nói, ngài quên hết bao nhiêu năm học ở nơi này rồi? Ngay cả đường đều không nhận ra?”
Mông Kình Nhận vừa nghe thấy Đoạn Ngự Lăng nói vậy, ngay lập tức xem Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác sâu kín nhìn hắn vài lần, yên lặng mà ngồi xuống, không để ý tới hắn.
Mông Kình Nhận quả thực muốn điên, đệ khống và vân vân là ghét nhất có được hay không!
Đoạn Ngự Lăng đưa thực đơn cho Đoạn Ngọc Giác, nói: “Nếu Mông chuẩn tướng không tìm được đường liền đem quang não nuốt, vậy tôi liền bất đắt dĩ mang ngài đi một chuyến đi, ” hắn nói, mở cửa, làm một cái tư thế mời, ra hiệu Mông Kình Nhận đi cùng hắn.
Mông Kình Nhận kín đáo nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác chăm chú nhìn thực đơn, Mông Kình Nhận lòng chua xót theo sát Đoạn Ngự Lăng.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, Đoạn Ngọc Giác nhẹ giọng thở dài. Quả nhiên tộc trưởng đại nhân nói đúng a, dung mạo xinh đẹp lòng dạ liền không tốt! Bộ dạng đẹp mắt nhưng trong lòng thú nhân đều là đen! Là một hội viên lâu năm của hiệp hội bề ngoài, Đoạn Ngọc Giác biểu thị cậu rất bi thương.
Đoạn Ngọc Giác mắt long lanh nhìn trời xong, cậu yên lặng mà chuyển sự chú ý đến cái tên món ăn ‘Kỳ huyễn cẩm trân’, chín món ăn ngụ ý quá không tốt a! Lại thêm một cái đi, thập toàn thập mỹ nghe dễ nghe cỡ nào!
Kẻ tham ăn – giống cái Đoạn Ngọc Giác chọn xong món ăn, cậu còn không biết cái này là thông qua quang não truyền tống, cậu còn tưởng rằng giống như bộ tộc của bọn họ, mình phải đưa món ăn mình chọn cho đầu bếp, sau đó chờ làm. Vì vậy cậu mở cửa, muốn đem thực đơn giao ra.
Không khéo chính là, mới vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người mà cậu không muốn gặp nhất —— á giống cái Dịch Khanh Văn cùng thú nhân Diệp Vụ Hoa.
Đối mặt trực tiếp, Đoạn Ngọc Giác trầm mặc, cậu phát hiện mình gần đây đặc biệt đen, về nhà nhất định phải đi thắp hương.
Diệp Vụ Hoa còn đầy bụng tức giận, hiện tại lại thấy Đoạn Ngọc Giác càng là hỏa khí dâng lên, đều là vì hắn làm cho mình tại trước mặt Mông Kình Nhận mất mặt mũi! Nhà bọn họ đời đời tham chánh, người làm tham chánh muốn vào quân bộ là không dễ dàng, cho nên lúc ban đầu Diệp gia mới có ý nghĩ làm thông gia với Đoàn gia, Đoàn gia đời đời tòng quân, có trợ giúp rất lớn đối với việc bọn họ tiến vào quân bộ.
Chỉ vì cái này mà Diệp Vụ Hoa nhịn Đoạn Ngọc Giác lâu như vậy, thật vất vả gặp người mình thích, dĩ nhiên còn bị Đoạn Ngọc Giác bắt nạt! Đây không phải là đánh mặt của gã sao? Đường đường một thú nhân thậm chí ngay cả á giống cái của mình đều không bảo vệ được?! Đáng hận nhất chính là, rõ ràng là người này hại Tiểu Văn, mình không thể nhịn được nữa mới động thủ đối với hắn, còn bị cha của mình phạt!
Diệp Vụ Hoa vô cùng chán ghét Đoạn Ngọc Giác, đặc biệt là nghĩ đến bộ dáng điềm đạm đáng yêu khéo léo linh lung chim nhỏ nép vào người của Dịch Khanh Văn, trong lòng đối Đoạn Ngọc Giác càng là chán ghét, không có giống cái này thì đẹp biết bao! Diệp Vụ Hoa không nhịn được nói lời ác độc nói: “Cậu theo dõi tôi?! Cậu rốt cuộc có biết vô sỉ hay không vậy?!”
Trên mặt Diệp Vụ Hoa là chán ghét sâu sắc, Đoạn Ngọc Giác lại không nghĩ nói chuyện với gã, lúc này cũng sắp không nhịn được, nghĩ cậu là đan dược sư duy nhất trong bộ tộc hoa yêu, địa vị được tôn sùng thì không nói làm gì, lại mang một khuôn mặt cao lãnh, ai dám đối với cậu bất kính?
Một lần trước Đoạn Ngọc Giác còn có thể tự nhủ ‘Vóc người tốt vẫn có chút đặc quyền ‘, ‘Gia hỏa nhỏ như vậy mình không thèm tính toán với hắn, ‘ thế nhưng Diệp Vụ Hoa lặp đi lặp lại thách thức mức độ khoan dung của cậu nhiều lần, Đoạn Ngọc Giác cảm giác mình cần phải cho gã một lần dạy bảo cả đời khó quên!
Lúc này trong miệng Diệp Vụ Hoa nói những lời không sạch sẽ gì, con ngươi của Dịch Khanh Văn rưng rưng khuyên lơn cái gì, một bộ bộ dạng điềm đạm đáng yêu, Đoạn Ngọc Giác nhìn thấy hai người bọn họ liền phiền lòng, may mà đây là phòng đơn tầng ba nhà ăn, người bình thường sẽ không đến, cũng không có quần chúng vây xem, lúc này mới làm cho Đoạn Ngọc Giác có thể dễ chịu lên một chút ít.
Chờ đến khi Diệp Vụ Hoa dừng lại miệng mắt khiêu khích nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác lên tiếng, “Anh nói xong?”
Không đợi Diệp Vụ Hoa nói chuyện, Đoạn Ngọc Giác liền tiếp, “Rất tốt, vậy thì hãy nghe tôi nói.”
“Theo khoản 1 điều 145 Pháp lệnh bảo vệ giống cái quy định: thú nhân có bất cứ hành động gì làm tổn thương tới giống cái cũng có thể bị giống cái khởi tố lên tòa án quân sự. Sự tổn thương này bao quát thương tổn vì ngôn ngữ, thương tổn về tinh thần, thương tổn thân thể. Anh vừa dùng ngôn ngữ công kích tôi làm thương tổn tâm linh nhỏ bé mà yếu ớt của tôi, tôi bảo lưu quyền khởi tố của tôi đối với anh. ”
Những câu nói đó cậu vừa mới hỏi Mông Kình Nhận lúc đi trên đường.
Con mắt Diệp Vụ Hoa trợn to kinh ngạc mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác tiếp tục nói: “Anh cùng á giống cái bên cạnh anh đúng là một đôi trời sinh a, chứng bệnh vọng tưởng bị ép buộc thật là sâu, trị đều không trị hết, tuổi quá trẻ liền từ bỏ trị liệu cũng là không dễ dàng a, các người đi ở bệnh viện mấy ngày, tiền thuốc thang tôi lo.”
“Cậu——!” Diệp Vụ Hoa tức giận đến nói không ra lời, gã vốn không phải là người có mồm mép lanh lợi, tuy rằng chưa từng nghe nói chứng vọng tưởng bị ép buộc là gì, mà ngẫm lại cũng không phải vật gì tốt, đây không phải là nói gã có bệnh sao!
Đoạn Ngọc Giác chậm rãi ngoắc ngoắc khóe môi, âm trầm không nói ra được, Diệp Vụ Hoa nhìn thấy khuôn mặt của cậu thì trong đầu bỗng trở nên trống rỗng, muốn nói cái gì đều quên mất, chỉ nghe được Đoạn Ngọc Giác nói: “Vị thú nhân này, anh rốt cuộc là ai? Tôi nhớ ngày hôm nay tôi đã nói rất rõ ràng với á giống cái bên cạnh anh rồi, tôi mất trí nhớ, chuyện cũ trước kia đều quên gần hết, vị á giống cái này dĩ nhiên không có nói cho anh biết sao? Anh còn nhiều lần đến tìm tôi gây sự? Nói cái gì mà tình yêu làm tôi không hiểu chút nào cả? Thoạt nhìn chứng ảo tưởng cũng thật lợi hại.”
Trong lòng Dịch Khanh Văn chìm xuống, Đoạn Ngọc Giác này quả nhiên khác nhau, dĩ nhiên gây xích mích đến quan hệ giữa hắn và Diệp Vụ Hoa! Ngã một cái đầu óc liền thông minh lên không ít sao? Diệp Vụ Hoa kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc Giác liền nhìn Dịch Khanh Văn, nước mắt của Dịch Khanh Văn liền rơi xuống, há mồm giải thích: “Em…”
Đoạn Ngọc Giác lùi tới bên trong cửa, lạnh giọng đánh gãy Dịch Khanh Văn: “Tôi bảo lưu quyền lợi khởi tố, hiện tại các người có thể lăn!”
“Ba ——!” Một tiếng, Đoạn Ngọc Giác trực tiếp đóng cửa lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook