Tà Noãn Sàng Nam Nô
-
Chương 26: Trọng sinh
*
” Lăng, hiện tại cảm giác thế nào?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Bi Mạt, Cận Lăng ngâm mình trong nước ấm lắc lắc đầu.
” Không có việc gì, đừng lo lắng…”
Thân thể bắt đầu sinh ra biến hóa đáng sợ mà lại quen thuộc, Cận Lăng biết đó là triệu chứng hàn độc sắp sửa phát tác…
” Ngươi!”
Bi Mạt nắm hai vai Cận Lăng.
” Thùng nước ấm này, ngươi vừa mới ngâm liền trở nên vô cùng băng lãnh, ngươi còn muốn giấu giếm ta tới khi nào!”
Cận Lăng nâng cánh tay băng lãnh của Cận Lăng lên, ngón tay thon dài tái nhợt băng lãnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của Bi Mạt.
” Đúng, ta không lừa ngươi, ta cũng không thể lừa ngươi nữa… Hàn độc sắp phát tác…”
Cận Lăng run rẩy đứng lên đi ra khỏi dục dũng.
” Đem y phục của ta đến….”
” Lăng, ngươi phải…”
” Lấy đến!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Cận Lăng, Bi Mạt đưa quần áo cầm trong tay cho hắn.
Cận Lăng mặc vào từng kiện quần áo, bàn tay run rẩy để lộ cảm xúc thật sự của hắn. Thắt hảo đai lưng, Cận Lăng đi đến trước mặt Bi Mạt.
” Đáp ứng ta, lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì, nghe thanh âm gì, cũng không được vào, biết chưa?”
” Lăng, ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy… Sẽ không! Tại sao không cho ta ở cùng ngươi! Ngươi biết rõ ta….”
” Ta biết, ta cái gì cũng biết!”
Cận Lăng phát cuồng hét lớn.
” Ta biết ngươi yêu ta, ta biết chúng ta yêu nhau, nhưng, nhưng đây có thể làm gì? Ông trời đã định chúng ta là có duyên không có phận… Ngươi biết không? Người chết do hàn độc phát tác… Bộ dạng rất kinh khủng… Ta không muốn để ngươi thấy ta bộ dạng đó… Ra ngoài đi! Ta xin ngươi…. Ra ngoài….”
Quay lưng, mặc nước mắt đầm đìa.
Nghe cửa nhẹ đóng lại, tựa hồ tiếng nổ tan nát cõi lòng, hai không gian cách cửa lại có hai người đồng dạng dựa vào ván cửa trượt xuống đất lặng lẽ ngồi khóc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cận Lăng cảm thấy da mình tựa như bị vô số hàn châm băng lãnh không ngừng đâm chích, đau đến độ ngay cả hô hấp cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Vì đau đớn, hai tay liên tục xé rách thân thể, nơi móng tay đi qua, lưu lại từng đạo vết máu nhìn thấy ghê người. Rốt cuộc chống không được đau đớn, Cận Lăng run rẩy té trên mặt đất.
” Không… Lăng….”
Bi Mạt ở ngoài cửa nghe thấy tiếng Cận Lăng ngã, rốt cuộc kiềm chế không được xong vào phòng.
Đem Cận Lăng ôm vào trong ngực, nhìn gương mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi của hắn, mi mắt cùng đôi môi biến thành màu lam tím.
” Không…. Không được tổn thương bản thân…”
Bắt lấy hai tay liên tục xé rách thân thể mình của Cận Lăng, hôn lên cánh môi màu tím.
” Nói cho ta biết làm sao mới có thể giúp ngươi? Nói cho ta biết, ta cái gì cũng nguyện ý làm…”
Tiếng nức nở run rẩy.
Có lẽ là bởi vì đau đớn, Cận Lăng một ngụm cắn lên bả vai Bi Mạt, mùi máu nhanh chóng lan tràn.
Kỳ tích chính là Cận Lăng lại hơi tĩnh xuống, tham lam hút máu Bi Mạt.
Bi Mạt sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới công phu mình tu luyện đều là võ công chí cương chí liệt, cho nên huyết khí trong cơ thể đều thuần dương tính, phải hữu dụng để khắc chế hàn độc trong cơ thể Cận Lăng.
Không cần nghĩ ngợi, Bi Mạt đem Cận Lăng ôm lên giường, cắt cổ tay mình. Nhìn máu đỏ tươi không ngừng chảy vào miệng Cận Lăng, Bi Mạt lộ ra nụ cười khó có được.
” Nếu… Nếu như vậy có thể cứu ngươi… Thật tốt bao nhiêu…”
Hậu quả mất máu quá nhiều chính là Bi Mạt cũng ngất đi.
(4)
Trong bóng đen, Bi Mạt cái gì cũng không thấy, thân thể bồng bềnh tự do nổi giữa không trung, đầu ốc trống rỗng.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Bi Mạt vắt óc nghĩ, những chuyện đã xảy ra chậm rãi hiện lên trong đầu tựa như những mảnh vụn đứt đoạn, Cận Lăng bảy năm trước, hồ điệp lan phía sau núi, hai người ngã xuống vách núi, còn… Còn có cái gì….
” Lăng!”
Mạnh ngồi dậy, mồ hôi lạnh trượt xuống hai má Bi Mạt.
Đúng rồi, hàn độc Cận Lăng phát tác, sau khi hắn đem máu mình cấp cho Cận Lăng uống, sau đó thì sao?
Bi Mạt xoay người xuống giường, thấy Cận Lăng vẫn là toàn thân tuyết bạch nằm trên một chiếc giường khác cách y không xa.
Bi Mạt chậm rãi đi qua, quỳ gối bên cạnh Cận Lăng, ngơ ngác nhìn ***g ngực Cận Lăng khẽ phập phồng. Hắn nắm bàn tay trắng bệch của Cận Lăng, dán lên mặt mình.
” Cảm tạ ông trời… Ngươi không bỏ lại ta…”
” Rõ là không biết tốt xấu. Người ngươi phải tạ ơn không phải ông trời, mà là ta!”
Bi Mạt quay đầu lại, Tĩnh Vi đứng cạnh cửa, trong tay bưng một chén dược.
” Nếu không phải ta nửa đêm không ngủ được, chạy xuống núi tìm các ngươi chơi, hai ngươi đã sớm chết rồi. Nếu bởi vì Phệ Tâm Tán mà chết còn nói cho qua được, bất quá nếu Bi đại trang chủ đại danh lừng lẫy chết vì mất máu quá nhiều, chẳng phải là khiến người ta cười đến rụng răng?”
“………….”
” Yêu? Lại không phản bác ta? Bi Đại trang chủ đổi tính? Biết được cái gì là khiêm tốn?”
Tĩnh Vi buồn cười đến gần hai người, nhìn khí sắc Cận Lăng còn chưa kém như tưởng tượng.
” Tĩnh Vi cô nương… Ta biết chỉ cần hàn độc của Cận Lăng phát tác một lần nữa, dù là thần tiên cũng vô lực xoay chuyển.”
Bi Mạt vẫn quỳ.
” Nhưng kỳ tích lại xuất hiện…. Ta biết, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi chắc chắn có thể giúp Cận Lăng giải độc trên người hắn…”
Bi Mạt chuyển hướng Tĩnh Vi.
” Xin ngươi giúp Cận Lăng giải độc! Chỉ cần ngươi cứu hắn, ngươi muốn ta thế nào cũng được! Tự hủy dung mạo, tự phế võ công, tự đoạn tứ chi… Chỉ cần ngươi nói ra, ta chắc chắn không nói hai lời thay ngươi làm được. Van cầu ngươi cứu hắn!”
Từng câu từng chữ rõ ràng phát ra từ trong miệng Bi Mạt.
Tĩnh Vi nhíu mày, đưa dược cầm trong tay cho Bi Mạt.
” Cái này uy hắn uống, có chuyện gì chờ hắn tỉnh nói sau.”
Sau nửa canh giờ, Cận Lăng từ từ chuyển tỉnh.
” Mạt… Ta…. Không chết….?”
Thấy Bi Mạt ngồi bên giường, Cận Lăng dùng thanh âm trầm đục hỏi.
” Ân! Lăng, ngươi qua được quỷ môn quan, ngay cả Diêm La vương cũng không muốn thu ngươi.”
Nắm chặt tay Cận Lăng.
” Ngươi chắc chắn sẽ tốt lên…”
” Tĩnh Vi cô nương nàng…. Đáp ứng giúp ta giải độc sao…”
Cận Lăng nhìn ngó Tĩnh Vi ngồi bên cạnh.
” Ân, nàng nói chờ ngươi tỉnh, nàng liền nói cho chúng ta biết điều kiện của nàng.”
Bi Mạt đỡ Cận Lăng ngồi dậy, dựa vào ngực Bi Mạt, Cận Lăng mơ hồ cảm giác sự tình sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng…
” Cận công tử, xin thứ cho ta nói thẳng.”
Tĩnh Vi thản nhiên mỉm cười, giống như ánh sáng mặt trời ngày xuân ôn hoà, ấm áp mê người mà không chói mắt, đây đích xác một một nữ tử chim sa cá lặng, mỹ lệ không thể sánh bằng.
” Ngươi đại khái cũng nghe qua câu ‘ dễ có vật trân bảo, khó kiếm hữu tình lang’ phải không?”
Tâm Cận Lăng nhảy một cái.
” Trong hai ngày ngắn ngủi, các ngươi để ta thấy tình yêu trân quý nhất thế gian. Ta làm khó dễ bằng mọi cách, tình lang của ngươi vẫn thà để mình đổ máu cũng phải cứu ngươi bằng được.”
” Mọi thứ hắn làm cho ngươi ta cũng đều nhìn hết trong mắt…”
Tĩnh Vi chậm rãi đứng lên, bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bi Mạt.
” Ta yêu Bi Mạt. Chỉ cần ngươi đem Bi Mạt tặng cho ta, ta liền thay ngươi giải độc.”
Lời Tĩnh Vi như ngũ lôi giáng xuống, hai người ngoại trừ biểu tình khiếp sợ ra, không còn cái gì khác.
Ba người tiếp tục trầm lặng trong yên tĩnh đáng sợ.
Thật lâu sau, Cận Lăng nhẹ nhàng nói.
” Mạt, chúng ta trở về đi… Quay về Bi Ma sơn trang….”
” Không, Lăng! Ngươi sẽ lại…..”
Bi Mạt sốt ruột kéo lấy Cận Lăng.
” Sẽ chết đúng không?”
Nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống.
” Mạt, ta từ trước tới giờ cũng không sợ hãi tử vong…. Đó là bởi vì có ngươi, có tình yêu của của ngươi… Luôn luôn chống chịu giúp ta…”
” Mất đi ngươi ta sống còn có ý nghĩa gì? Ngươi nói cho ta biết! Nói cho ta biết!”
Cận Lăng cầm lấy vạt áo Bi Mạt, điên cuồng mà lôi kéo.
” Ngươi hiện tại muốn dùng tình yêu giữa chúng ta đổi lấy hy vọng tiếp tục sống sót cho ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng sao? Nếu là ngươi, ngươi sẽ đáp ứng sao?”
” Bất quá Tĩnh Vi cô nương thanh tú như vậy, có lẽ các ngươi mới là xứng nhất, ngươi cùng nàng ở cùng nhau… Có thể có được hài tử của mình… Có thể không cần lo lắng ánh mắt của người khác…. Chắc chắn hạnh phúc hơn ở cùng ta… Mạt… Ta có nên buông ngươi ra không…. Ngươi nói cho ta biết….”
” Lăng… Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi! Ta…”
Bi Mạt gắt gao ôm Cận Lăng, không cho hắn tiếp tục giãy giụa, đây đều là ông trời trêu cợt, ông trời trêu cợt….
” Ha ha ha… Ha ha ha…..”
Tĩnh Vi bên cạnh nhìn hai người ôm thành một đoàn khóc rống, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả.
” Hảo hảo, các ngươi không ngại ta buồn nôn ta vẫn rất muốn nôn! Ta vừa rồi là nói đùa với các ngươi.”
” Ngươi!”
” Các ngươi tình thâm ý nặng như vậy, ta sao lại ngốc đến độ đi thích một tên tự đại thất thường trong lòng đã có người khác? Tặng cho ta, ta cũng không cần…”
” Nếu như vậy, Tĩnh Vi cô nương, ngươi xem ta xấu mặt cũng đủ rồi, xin ngươi giúp Cận Lăng giải độc!”
Bi Mạt sốt ruột đưa ra yêu cầu.
” Ai, dù nói như vậy, tuy ta không thích ngươi, nhưng ngươi cũng là một trong những nam nhân anh tuấn nhất ta từng gặp! Thả không ngươi đi rồi, rất đáng tiếc!”
Tĩnh Vi cười tà.
” Như vậy đi! Ta lui một bước, ta không cần Bi Mạt.”
Tĩnh Vi vỗ vỗ bả vai Cận Lăng.
” Cám ơn Tĩnh Vi cô nương…”
” Bất quá đừng cao hứng quá sớm!”
Tĩnh Vi ngắt lời Cận Lăng.
” Ta muốn Bi Mạt ở cùng ta một đêm!”
Tĩnh Vi đi đến bên cạnh Bi Mạt, tiến vào giữa hai người, đem hai người chia tách, hai tay vòng qua cổ Bi Mạt.
” Dùng một đêm của hắn đổi lấy hạnh phúc cả đời của các ngươi, vậy rất chu toàn.”
” Không! Ta…”
” Trước tiên đừng cự tuyệt nhanh như vậy, cái này là quyền của Bi Mạt, có đáp ứng hay không hắn nói mới có thể tính.”
Tĩnh Vi đi ra cửa phòng.
” Cho các ngươi một chút thời gian suy nghĩ, điều kiện này ta tuyệt đối sẽ không tái nhượng bộ. Hiểu rõ rồi chứ, đêm nay ta ở trong phòng phía tây, chờ ngươi trả lời.”
Cười khẽ, ném cho Bi Mạt một cái mị nhãn, Tĩnh Vi nhẹ đóng cửa.
(5)
Tĩnh Vi rời đi, để lại một phòng tĩnh mịch, hai người đối diện cũng trầm lặng không nói, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào mắt đối phương.
Môi Cận Lăng mở lại hợp, hai vai thon gầy cũng liên tục run rẩy, nhưng nề hà phun không ra một chữ, lại càng không thể nói tới một câu đầy đủ.
Bi Mạt bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài, ngón tay nhẹ nhàng phủ trên môi Cận Lăng.
” Ngươi cái gì cũng không cần nói, ta biết ngươi muốn nói cái gì…”
Gắt gao ôm Cận Lăng, tựa hồ muốn nhu tiến hắn vào ngực mình.
” Tốt lắm, chúng ta, chúng ta thu dọn mọi thứ…”
Cận Lăng hỗn loạn chuyển thân, ba chân bốn cẳng thu thập hành trang.
Lại bị Bi Mạt một lần nữa kéo mạnh vào ngực, thứ trong tay rớt xuống đất. Cận Lăng giật mình tiếp nhận nụ hôn bất thình lình.
Hơi thở ấm áp của Bi Mạt phun trên mặt Cận Lăng, lưỡi hai người kịch liệt giao quấn, hơi thở dần hỗn loạn, song mâu Cận Lăng bịt kín sương mù mông lung.
Trong lúc Cận Lăng say mê, bỗng nhiên toàn thân run lên, không thể nhúc nhích.
Cận Lăng mở to hai mắt nhìn Bi Mạt không dám tin.
Bi Mạt hôn nhẹ trán Cận Lăng, đem y phục hắn cẩn thận nhẹ nhàng sửa sang lại cho hảo, ôm ngang Cận Lăng đặt ở trên giường bên cạnh, cũng giúp hắn đắp hảo chăn.
” Xin lỗi, xin lỗi…”
Nhìn mắt Cận Lăng, Bi Mạt gắt gao nắm tay Cận Lăng.
” Đừng trách ta… và… Đừng… Đừng ghét bỏ ta…”
Đem hai tay Cận Lăng một lần nữa thả lại trong chăn, Bi Mạt đứng lên rời khỏi.
Nhìn thân ảnh Bi Mạt đi xa, Cận Lăng không có cách nào ức chế lệ trong mắt, dần thấm vào cả gối vải…
” Lăng, hiện tại cảm giác thế nào?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Bi Mạt, Cận Lăng ngâm mình trong nước ấm lắc lắc đầu.
” Không có việc gì, đừng lo lắng…”
Thân thể bắt đầu sinh ra biến hóa đáng sợ mà lại quen thuộc, Cận Lăng biết đó là triệu chứng hàn độc sắp sửa phát tác…
” Ngươi!”
Bi Mạt nắm hai vai Cận Lăng.
” Thùng nước ấm này, ngươi vừa mới ngâm liền trở nên vô cùng băng lãnh, ngươi còn muốn giấu giếm ta tới khi nào!”
Cận Lăng nâng cánh tay băng lãnh của Cận Lăng lên, ngón tay thon dài tái nhợt băng lãnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của Bi Mạt.
” Đúng, ta không lừa ngươi, ta cũng không thể lừa ngươi nữa… Hàn độc sắp phát tác…”
Cận Lăng run rẩy đứng lên đi ra khỏi dục dũng.
” Đem y phục của ta đến….”
” Lăng, ngươi phải…”
” Lấy đến!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Cận Lăng, Bi Mạt đưa quần áo cầm trong tay cho hắn.
Cận Lăng mặc vào từng kiện quần áo, bàn tay run rẩy để lộ cảm xúc thật sự của hắn. Thắt hảo đai lưng, Cận Lăng đi đến trước mặt Bi Mạt.
” Đáp ứng ta, lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì, nghe thanh âm gì, cũng không được vào, biết chưa?”
” Lăng, ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy… Sẽ không! Tại sao không cho ta ở cùng ngươi! Ngươi biết rõ ta….”
” Ta biết, ta cái gì cũng biết!”
Cận Lăng phát cuồng hét lớn.
” Ta biết ngươi yêu ta, ta biết chúng ta yêu nhau, nhưng, nhưng đây có thể làm gì? Ông trời đã định chúng ta là có duyên không có phận… Ngươi biết không? Người chết do hàn độc phát tác… Bộ dạng rất kinh khủng… Ta không muốn để ngươi thấy ta bộ dạng đó… Ra ngoài đi! Ta xin ngươi…. Ra ngoài….”
Quay lưng, mặc nước mắt đầm đìa.
Nghe cửa nhẹ đóng lại, tựa hồ tiếng nổ tan nát cõi lòng, hai không gian cách cửa lại có hai người đồng dạng dựa vào ván cửa trượt xuống đất lặng lẽ ngồi khóc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cận Lăng cảm thấy da mình tựa như bị vô số hàn châm băng lãnh không ngừng đâm chích, đau đến độ ngay cả hô hấp cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Vì đau đớn, hai tay liên tục xé rách thân thể, nơi móng tay đi qua, lưu lại từng đạo vết máu nhìn thấy ghê người. Rốt cuộc chống không được đau đớn, Cận Lăng run rẩy té trên mặt đất.
” Không… Lăng….”
Bi Mạt ở ngoài cửa nghe thấy tiếng Cận Lăng ngã, rốt cuộc kiềm chế không được xong vào phòng.
Đem Cận Lăng ôm vào trong ngực, nhìn gương mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi của hắn, mi mắt cùng đôi môi biến thành màu lam tím.
” Không…. Không được tổn thương bản thân…”
Bắt lấy hai tay liên tục xé rách thân thể mình của Cận Lăng, hôn lên cánh môi màu tím.
” Nói cho ta biết làm sao mới có thể giúp ngươi? Nói cho ta biết, ta cái gì cũng nguyện ý làm…”
Tiếng nức nở run rẩy.
Có lẽ là bởi vì đau đớn, Cận Lăng một ngụm cắn lên bả vai Bi Mạt, mùi máu nhanh chóng lan tràn.
Kỳ tích chính là Cận Lăng lại hơi tĩnh xuống, tham lam hút máu Bi Mạt.
Bi Mạt sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới công phu mình tu luyện đều là võ công chí cương chí liệt, cho nên huyết khí trong cơ thể đều thuần dương tính, phải hữu dụng để khắc chế hàn độc trong cơ thể Cận Lăng.
Không cần nghĩ ngợi, Bi Mạt đem Cận Lăng ôm lên giường, cắt cổ tay mình. Nhìn máu đỏ tươi không ngừng chảy vào miệng Cận Lăng, Bi Mạt lộ ra nụ cười khó có được.
” Nếu… Nếu như vậy có thể cứu ngươi… Thật tốt bao nhiêu…”
Hậu quả mất máu quá nhiều chính là Bi Mạt cũng ngất đi.
(4)
Trong bóng đen, Bi Mạt cái gì cũng không thấy, thân thể bồng bềnh tự do nổi giữa không trung, đầu ốc trống rỗng.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Bi Mạt vắt óc nghĩ, những chuyện đã xảy ra chậm rãi hiện lên trong đầu tựa như những mảnh vụn đứt đoạn, Cận Lăng bảy năm trước, hồ điệp lan phía sau núi, hai người ngã xuống vách núi, còn… Còn có cái gì….
” Lăng!”
Mạnh ngồi dậy, mồ hôi lạnh trượt xuống hai má Bi Mạt.
Đúng rồi, hàn độc Cận Lăng phát tác, sau khi hắn đem máu mình cấp cho Cận Lăng uống, sau đó thì sao?
Bi Mạt xoay người xuống giường, thấy Cận Lăng vẫn là toàn thân tuyết bạch nằm trên một chiếc giường khác cách y không xa.
Bi Mạt chậm rãi đi qua, quỳ gối bên cạnh Cận Lăng, ngơ ngác nhìn ***g ngực Cận Lăng khẽ phập phồng. Hắn nắm bàn tay trắng bệch của Cận Lăng, dán lên mặt mình.
” Cảm tạ ông trời… Ngươi không bỏ lại ta…”
” Rõ là không biết tốt xấu. Người ngươi phải tạ ơn không phải ông trời, mà là ta!”
Bi Mạt quay đầu lại, Tĩnh Vi đứng cạnh cửa, trong tay bưng một chén dược.
” Nếu không phải ta nửa đêm không ngủ được, chạy xuống núi tìm các ngươi chơi, hai ngươi đã sớm chết rồi. Nếu bởi vì Phệ Tâm Tán mà chết còn nói cho qua được, bất quá nếu Bi đại trang chủ đại danh lừng lẫy chết vì mất máu quá nhiều, chẳng phải là khiến người ta cười đến rụng răng?”
“………….”
” Yêu? Lại không phản bác ta? Bi Đại trang chủ đổi tính? Biết được cái gì là khiêm tốn?”
Tĩnh Vi buồn cười đến gần hai người, nhìn khí sắc Cận Lăng còn chưa kém như tưởng tượng.
” Tĩnh Vi cô nương… Ta biết chỉ cần hàn độc của Cận Lăng phát tác một lần nữa, dù là thần tiên cũng vô lực xoay chuyển.”
Bi Mạt vẫn quỳ.
” Nhưng kỳ tích lại xuất hiện…. Ta biết, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi chắc chắn có thể giúp Cận Lăng giải độc trên người hắn…”
Bi Mạt chuyển hướng Tĩnh Vi.
” Xin ngươi giúp Cận Lăng giải độc! Chỉ cần ngươi cứu hắn, ngươi muốn ta thế nào cũng được! Tự hủy dung mạo, tự phế võ công, tự đoạn tứ chi… Chỉ cần ngươi nói ra, ta chắc chắn không nói hai lời thay ngươi làm được. Van cầu ngươi cứu hắn!”
Từng câu từng chữ rõ ràng phát ra từ trong miệng Bi Mạt.
Tĩnh Vi nhíu mày, đưa dược cầm trong tay cho Bi Mạt.
” Cái này uy hắn uống, có chuyện gì chờ hắn tỉnh nói sau.”
Sau nửa canh giờ, Cận Lăng từ từ chuyển tỉnh.
” Mạt… Ta…. Không chết….?”
Thấy Bi Mạt ngồi bên giường, Cận Lăng dùng thanh âm trầm đục hỏi.
” Ân! Lăng, ngươi qua được quỷ môn quan, ngay cả Diêm La vương cũng không muốn thu ngươi.”
Nắm chặt tay Cận Lăng.
” Ngươi chắc chắn sẽ tốt lên…”
” Tĩnh Vi cô nương nàng…. Đáp ứng giúp ta giải độc sao…”
Cận Lăng nhìn ngó Tĩnh Vi ngồi bên cạnh.
” Ân, nàng nói chờ ngươi tỉnh, nàng liền nói cho chúng ta biết điều kiện của nàng.”
Bi Mạt đỡ Cận Lăng ngồi dậy, dựa vào ngực Bi Mạt, Cận Lăng mơ hồ cảm giác sự tình sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng…
” Cận công tử, xin thứ cho ta nói thẳng.”
Tĩnh Vi thản nhiên mỉm cười, giống như ánh sáng mặt trời ngày xuân ôn hoà, ấm áp mê người mà không chói mắt, đây đích xác một một nữ tử chim sa cá lặng, mỹ lệ không thể sánh bằng.
” Ngươi đại khái cũng nghe qua câu ‘ dễ có vật trân bảo, khó kiếm hữu tình lang’ phải không?”
Tâm Cận Lăng nhảy một cái.
” Trong hai ngày ngắn ngủi, các ngươi để ta thấy tình yêu trân quý nhất thế gian. Ta làm khó dễ bằng mọi cách, tình lang của ngươi vẫn thà để mình đổ máu cũng phải cứu ngươi bằng được.”
” Mọi thứ hắn làm cho ngươi ta cũng đều nhìn hết trong mắt…”
Tĩnh Vi chậm rãi đứng lên, bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Bi Mạt.
” Ta yêu Bi Mạt. Chỉ cần ngươi đem Bi Mạt tặng cho ta, ta liền thay ngươi giải độc.”
Lời Tĩnh Vi như ngũ lôi giáng xuống, hai người ngoại trừ biểu tình khiếp sợ ra, không còn cái gì khác.
Ba người tiếp tục trầm lặng trong yên tĩnh đáng sợ.
Thật lâu sau, Cận Lăng nhẹ nhàng nói.
” Mạt, chúng ta trở về đi… Quay về Bi Ma sơn trang….”
” Không, Lăng! Ngươi sẽ lại…..”
Bi Mạt sốt ruột kéo lấy Cận Lăng.
” Sẽ chết đúng không?”
Nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống.
” Mạt, ta từ trước tới giờ cũng không sợ hãi tử vong…. Đó là bởi vì có ngươi, có tình yêu của của ngươi… Luôn luôn chống chịu giúp ta…”
” Mất đi ngươi ta sống còn có ý nghĩa gì? Ngươi nói cho ta biết! Nói cho ta biết!”
Cận Lăng cầm lấy vạt áo Bi Mạt, điên cuồng mà lôi kéo.
” Ngươi hiện tại muốn dùng tình yêu giữa chúng ta đổi lấy hy vọng tiếp tục sống sót cho ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng sao? Nếu là ngươi, ngươi sẽ đáp ứng sao?”
” Bất quá Tĩnh Vi cô nương thanh tú như vậy, có lẽ các ngươi mới là xứng nhất, ngươi cùng nàng ở cùng nhau… Có thể có được hài tử của mình… Có thể không cần lo lắng ánh mắt của người khác…. Chắc chắn hạnh phúc hơn ở cùng ta… Mạt… Ta có nên buông ngươi ra không…. Ngươi nói cho ta biết….”
” Lăng… Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi! Ta…”
Bi Mạt gắt gao ôm Cận Lăng, không cho hắn tiếp tục giãy giụa, đây đều là ông trời trêu cợt, ông trời trêu cợt….
” Ha ha ha… Ha ha ha…..”
Tĩnh Vi bên cạnh nhìn hai người ôm thành một đoàn khóc rống, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả.
” Hảo hảo, các ngươi không ngại ta buồn nôn ta vẫn rất muốn nôn! Ta vừa rồi là nói đùa với các ngươi.”
” Ngươi!”
” Các ngươi tình thâm ý nặng như vậy, ta sao lại ngốc đến độ đi thích một tên tự đại thất thường trong lòng đã có người khác? Tặng cho ta, ta cũng không cần…”
” Nếu như vậy, Tĩnh Vi cô nương, ngươi xem ta xấu mặt cũng đủ rồi, xin ngươi giúp Cận Lăng giải độc!”
Bi Mạt sốt ruột đưa ra yêu cầu.
” Ai, dù nói như vậy, tuy ta không thích ngươi, nhưng ngươi cũng là một trong những nam nhân anh tuấn nhất ta từng gặp! Thả không ngươi đi rồi, rất đáng tiếc!”
Tĩnh Vi cười tà.
” Như vậy đi! Ta lui một bước, ta không cần Bi Mạt.”
Tĩnh Vi vỗ vỗ bả vai Cận Lăng.
” Cám ơn Tĩnh Vi cô nương…”
” Bất quá đừng cao hứng quá sớm!”
Tĩnh Vi ngắt lời Cận Lăng.
” Ta muốn Bi Mạt ở cùng ta một đêm!”
Tĩnh Vi đi đến bên cạnh Bi Mạt, tiến vào giữa hai người, đem hai người chia tách, hai tay vòng qua cổ Bi Mạt.
” Dùng một đêm của hắn đổi lấy hạnh phúc cả đời của các ngươi, vậy rất chu toàn.”
” Không! Ta…”
” Trước tiên đừng cự tuyệt nhanh như vậy, cái này là quyền của Bi Mạt, có đáp ứng hay không hắn nói mới có thể tính.”
Tĩnh Vi đi ra cửa phòng.
” Cho các ngươi một chút thời gian suy nghĩ, điều kiện này ta tuyệt đối sẽ không tái nhượng bộ. Hiểu rõ rồi chứ, đêm nay ta ở trong phòng phía tây, chờ ngươi trả lời.”
Cười khẽ, ném cho Bi Mạt một cái mị nhãn, Tĩnh Vi nhẹ đóng cửa.
(5)
Tĩnh Vi rời đi, để lại một phòng tĩnh mịch, hai người đối diện cũng trầm lặng không nói, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào mắt đối phương.
Môi Cận Lăng mở lại hợp, hai vai thon gầy cũng liên tục run rẩy, nhưng nề hà phun không ra một chữ, lại càng không thể nói tới một câu đầy đủ.
Bi Mạt bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài, ngón tay nhẹ nhàng phủ trên môi Cận Lăng.
” Ngươi cái gì cũng không cần nói, ta biết ngươi muốn nói cái gì…”
Gắt gao ôm Cận Lăng, tựa hồ muốn nhu tiến hắn vào ngực mình.
” Tốt lắm, chúng ta, chúng ta thu dọn mọi thứ…”
Cận Lăng hỗn loạn chuyển thân, ba chân bốn cẳng thu thập hành trang.
Lại bị Bi Mạt một lần nữa kéo mạnh vào ngực, thứ trong tay rớt xuống đất. Cận Lăng giật mình tiếp nhận nụ hôn bất thình lình.
Hơi thở ấm áp của Bi Mạt phun trên mặt Cận Lăng, lưỡi hai người kịch liệt giao quấn, hơi thở dần hỗn loạn, song mâu Cận Lăng bịt kín sương mù mông lung.
Trong lúc Cận Lăng say mê, bỗng nhiên toàn thân run lên, không thể nhúc nhích.
Cận Lăng mở to hai mắt nhìn Bi Mạt không dám tin.
Bi Mạt hôn nhẹ trán Cận Lăng, đem y phục hắn cẩn thận nhẹ nhàng sửa sang lại cho hảo, ôm ngang Cận Lăng đặt ở trên giường bên cạnh, cũng giúp hắn đắp hảo chăn.
” Xin lỗi, xin lỗi…”
Nhìn mắt Cận Lăng, Bi Mạt gắt gao nắm tay Cận Lăng.
” Đừng trách ta… và… Đừng… Đừng ghét bỏ ta…”
Đem hai tay Cận Lăng một lần nữa thả lại trong chăn, Bi Mạt đứng lên rời khỏi.
Nhìn thân ảnh Bi Mạt đi xa, Cận Lăng không có cách nào ức chế lệ trong mắt, dần thấm vào cả gối vải…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook