Tà Noãn Sàng Nam Nô
-
Chương 16: Huyễn
***
” Cha hỏi con, thành thật trả lời ta! Người kia rốt cuộc là ai?”
Ánh mắt sắc bén của Cận Mạc Anh nhìn thẳng Cận Lăng đứng trước mặt, tựa hồ có thể nhìn thấu mọi thứ trong lòng Cận Lăng.
Không dám đối diện ánh mắt của cha, Cận Lăng chột dạ đem tiêu cự dời đi.
” Không.. Không biết… Chỉ là tình cờ gặp hắn ngất xỉu đâu đó trong rừng trúc nên đem hắn cứu về…”
” Hỗn trướng!”
Quải trượng của Cận Mạc Anh vừa gõ đông đông xuống sàn, trong lòng Cận Lăng cũng hoảng hốt một trận không lý do.
” Không biết? Không biết thì ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ngươi sao lại hoảng đến như vậy? Ở trước mặt cha, ngươi còn nói dối?”
” Con… con…”
Nhìn vẻ mặt kích động của lão phụ, Cận Lăng cũng luống cuống lên.
” Thật ra.. Thật ra con quả thật có biết hắn, bất quá chỉ gặp mặt một lần thôi…”
Ba một tiếng, một cái tát thật mạnh quăng lên mặt Cận Lăng.
” Đến lúc này còn muốn gạt cha? Có phải bây giờ ta đưa hắn đến quan phủ ngay lập tức ngươi mới chịu nói thật hay không?”
Sắc mặt Cận Lăng trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
” Cha, con, con không rõ người đang nói cái gì…’
” Không rõ phải không?”
Bàn tay run rẩy đầy nếp nhăn chỉ vào Cận Lăng quỳ trên mặt đất.
” Ta đây nói cho ngươi.”
” Bên hông hắn mang cái gì? Giữa cái lệnh bài độc nhất vô nhị đó có khắc chữ gì? Chính ngươi nói cho ta biết! Ngươi đừng nói ngươi không biết! Chỉ bằng khối lệnh bài kia là có thể làm hắn chết không chỗ chôn thây!”
” Cha….”
Cận Lăng run rẩy ngẩng đầu.
” Oan nghiệt! Rõ là oan nghiệt!”
Cận Mạc Anh ngã ngồi trên ghế.
” Ngươi là ta sinh ta dưỡng, suy nghĩ lớn nhỏ trong lòng ngươi ta sẽ không biết sao? Nguyên nhân ngươi từ sau khi về đến nhà vẫn mất hồn mất vía lâu như vậy, ta chẳng lẽ còn không thể phát hiện được sao?”
” Lúc ngươi vừa trở về, khắp người ngoại trừ vết roi, mấy đốm loang lỗ khác là từ đâu ra? Thanh kiếm ngươi vỗ về từ sớm đến tối là do ai cấp? Ngươi lại tìm cách giải thích cho ta nghe coi!”
Đáp lại Cận Mạc Anh chính là một trận im lặng cam chịu.
” Không nói phải không? Ha ha ha…..”
Cận Mạc Anh ngửa mặt lên trời cười to.
” Ông trời ơi, Cận Mạc Anh ta cả đời quang minh lỗi lạc, chưa từng làm chuyện trái với lương tâm. Tuy nói thảm án Bi gia diệt môn năm đó do ta dựng lên, nhưng báo ứng này tại sao Cận gia phải gánh vác? Ta lại có một đứa con như vậy, có một đứa con như vậy!”
” Cha! Là con có lỗi với người!”
Cận Lăng quỳ rạp trên đất, nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn lúc này, chỉ nghe thanh âm đồng dạng run rẩy như Cận Mạc Anh.
Cận Mạc Anh rút ra thanh kiếm từng dùng lúc trẻ trên bàn.
” Nếu ta nói với ngươi hiện tại ta muốn đi giết hắn, ngươi sẽ làm thế nào?”
Cận Mạc Anh chất vấn Cận Lăng.
……..
” Cha, là con có lỗi với người, con không có lý do gì ngăn cản người giết hắn.”
Cận Lăng vẫn quỳ rạp trên đất.
” Rất tốt, rất tốt…”
Cận Mạc Anh diện vô biểu tình nhìn Cận Lăng.
” Kế tiếp có phải muốn nói với ta, nếu ta giết hắn, ngươi cũng lập tức đi tìm cái chết không?”
” Lăng nhi cũng không phải phụ nhân, không có ý niệm đó. Con sẽ không quên trách nhiệm trên lưng, vô luận người nghĩ như thế nào, con cũng có nghĩa vụ phải săn sóc người an hưởng tuổi già…”
Cận Lăng ngừng lại một chút.
” Bất quá đời này, Lăng nhi quyết không cưới vợ, khi người cưỡi hạc quy thiên chính là lúc trách nhiệm của con hoàn thành. Sau đó, trên thế giới này sẽ không còn thứ gì có thể làm con vướng bận, xin cho phép con cũng theo người mà đi, chấm dứt cuộc đời này.”
” Oan nghiệt! Rõ là oan nghiệt…”
Cận Mạc Anh ném kiếm trong tay xuống.
” Thôi thôi, ngươi muốn thế nào thì làm như thế đó… Lão già này rốt cuộc quản ngươi không được..”
Thân ảnh phụ thân loạng choạng rời khỏi gian phòng, lưu lại căn phòng trống to như vậy. Tiếng bước chân nặng nề của lão phụ vẫn quanh quẩn bên vành tai Cận Lăng.
Ngẩng đầu, nước mắt sớm đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Dập đầu ba cái về hướng phụ thân đã đi xa.
” Cha, là con bất hiếu, là con bất hiếu…”
*******
Cận Mạc Anh đi ra khỏi phòng, người hầu lão Căn trung thành và tận tâm vẫn chờ ở ngoài cửa.
” Đi thôi, đã nói thân thể ta không khoẻ, thay ta thỉnh Tống thái y tới.”
” Dạ, lão gia.”
Lão Căn nhìn chủ nhân đi xa, lại nhìn thiếu gia vẫn quỳ gối trong phòng. Nhà này, lại thành dạng đó…
Lão Căn lắc lắc đầu, ông trời, rốt cuộc tới khi nào ngươi mới chịu cho những người thiện lương đó một chút hạnh phúc đây?
*******
” Công tử, Tống thái y đến!”
Thanh nhi đẩy cửa ra nói với người ở bên trong.
” Nhanh! Mau mời thái y tiến vào!”
Cận Lăng kinh hỉ buông khăn trong tay ra, tạm dừng động tác lau mặt cho Bi Mạt, nhường chỗ cho thái y chẩn trị.
” Ân.”
Thái y nhìn khí sắc Bi Mạt, bắt mạch.
” Nếu lão phu không nhìn lầm, vị công tử này hẳn là trúng độc, hơn nữa là kịch độc phi thường.”
“Sao lại có thể? Đang yên đang lành sao lại trúng độc?”
Cận Lăng sốt ruột nhìn thái y.
” Độc này có thể giải không?”
” Công tử, xin đừng nóng nảy, lão phu sẽ giải thích với ngươi.”
Vuốt chùm râu dê, thái y lại cẩn thận quan sát tình hình một lần nữa.
” Từ tình trạng độc phát, độc vị công tử này trúng không phải gì khác, chính là kịch độc mạnh nhất trong cung, Phệ Tâm Tán, đây là một trong hàn độc đệ nhất thiên hạ, muốn thay công tử giải độc, e rằng không phải chuyện dễ dàng như vậy.”
” Đại phu, nơi nào có thể tìm được giải dược? Xin ngươi nhất định phải cứu hắn!”
Cận Lăng sốt ruột cầm tay áo lão thái y.
” Biện pháp chỉ có hai. Thứ nhất, phải vào trong cung xin giải dược.”
Lão thái y do dự nhìn nhìn Bi Mạt nằm trên giường.
” Nhưng vị công tử này thân phận đặc biệt, e rằng trong cung mà truy cứu thì không chỉ không cứu được hắn, ngươi ta hai nhà cũng khó bảo toàn bản thân.”
” Đại phu! Ngươi sao lại biết…”
Cận Lăng kinh ngạc thấy lão thái y này biết được thân phận đích thực của Bi Mạt. Cái này đối với Bi Mạt mà nói là một chuyện đặc biệt nguy hiểm.
” Không cần lo lắng, ta và cha ngươi là bạn chí cốt. Chuyện của hắn, ta quả quyết sẽ không nói ra ngoài.”
Lão thái y vỗ vỗ vai Cận Lăng.
” Dù trong cung nguyện ý đưa giải dược không truy cứu, nhưng thông qua đủ loại ghi chép trình tự, ít nhất cũng phải ba ngày. Lão phu e rằng vị công tử này không chịu được tới lúc đó.”
” Thế phải làm sao bây giờ? Có thể nào…”
Cận Lăng gắt gao nắm tay Bi Mạt, nhiệt độ băng lãnh thấu xương xuyên qua da thịt truyền tới Cận Lăng, nếu đem toàn bộ nhiệt độ cơ thể mình cho hắn, có thể làm hắn thức tỉnh thì thật là tốt biết bao, nhưng…
” Công tử không thể sinh ra ý niệm đi cấm cung trộm giải dược! Cấm cung phần đông là đại nội cao thủ, ngươi chỉ có đi mà không có về! Huống hồ giải dược đặt ở đâu, ngay cả lão nhân ta làm nghề y trong cung mấy chục năm cũng không biết, công tử trong thời gian ngắn sao có thể tìm ra được?”
” Nhưng ta vẫn phải thử xem, đâu thể nào muốn ta trơ mắt nhìn hắn chết?”
Lão thái y nghe lời này, lắc lắc đầu, sống nhiều năm như vậy, thấy được cảm tình chân chính cũng chỉ là trên hai người này…
” Lão phu còn một biện pháp giải độc, không biết công tử có muốn thử một lần hay không. Chỉ có điều, đây thật sự đặc biệt mạo hiểm, nhưng ít ra còn tốt hơn vào cung trộm giải dược.”
” Đại phu! Là phương pháp gì? Ngươi mau nói cho ta biết! Chỉ cần có thể cứu hắn, muốn ta trả giá gì cũng được!”
Cận Lăng kích động lắc lắc vai thái y.
” Công tử đừng nóng vội.”
Lão thái y lấy ra một mảng da dê từ trong ống tay áo, từ họa đồ trên mặt có thể nhận ra đây là một tấm bản đồ.
” Đây là…”
” Đây là thứ một vị cố nhân của lão phu trước khi ẩn cư giao cho, chỗ này cách Thương Tuệ Sơn không xa. Vì nơi ở của y có bày trận pháp, người bình thường căn bản không phát hiện nơi đó. Ngươi chỉ cần đi theo bản đồ, thấy một căn nhà tre đơn sơ, gõ ba cái lên tảng đá lớn trước nhà, y sẽ ra gặp ngươi.”
” Người này thật sự có thể giải độc giúp hắn sao?”
“Cái này… Ta cũng rất khó cam đoan, nhưng ít ra, lân cận kinh thành không có ai có y thuật cao minh hơn y, công tử cứ đi thử xem, chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể tận lực cố gắng, nghe theo thiên mệnh.”
” Vị bằng hữu kia của ta tính cách đặc biệt quái dị, dù ngươi tìm được y, cũng không chắc là y sẽchịu giải độc giúp ngươi.”
” Vậy rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể thuyết phục y?”
” Lão phu cũng không thể nói chính xác. Công tử, xin ngài nhớ kỹ một câu: thành tâm đương nhiên linh nghiệm! Lời của lão phu chỉ thế thôi, chỉ có thể giúp công tử đến như vậy…”
Tiễn lão thái y, Cận Lăng quỳ bên đầu giường Bi Mạt, một lần lại một lần vuốt ve đường nét cao ngạo của Bi Mạt.
” Ta sao lại có thể để ngươi chết? Dù phải hủy diệt mình, ta cũng sẽ không cho ngươi chết…”
Cận Lăng lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi băng lãnh của Bi Mạt.
” Cha hỏi con, thành thật trả lời ta! Người kia rốt cuộc là ai?”
Ánh mắt sắc bén của Cận Mạc Anh nhìn thẳng Cận Lăng đứng trước mặt, tựa hồ có thể nhìn thấu mọi thứ trong lòng Cận Lăng.
Không dám đối diện ánh mắt của cha, Cận Lăng chột dạ đem tiêu cự dời đi.
” Không.. Không biết… Chỉ là tình cờ gặp hắn ngất xỉu đâu đó trong rừng trúc nên đem hắn cứu về…”
” Hỗn trướng!”
Quải trượng của Cận Mạc Anh vừa gõ đông đông xuống sàn, trong lòng Cận Lăng cũng hoảng hốt một trận không lý do.
” Không biết? Không biết thì ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ngươi sao lại hoảng đến như vậy? Ở trước mặt cha, ngươi còn nói dối?”
” Con… con…”
Nhìn vẻ mặt kích động của lão phụ, Cận Lăng cũng luống cuống lên.
” Thật ra.. Thật ra con quả thật có biết hắn, bất quá chỉ gặp mặt một lần thôi…”
Ba một tiếng, một cái tát thật mạnh quăng lên mặt Cận Lăng.
” Đến lúc này còn muốn gạt cha? Có phải bây giờ ta đưa hắn đến quan phủ ngay lập tức ngươi mới chịu nói thật hay không?”
Sắc mặt Cận Lăng trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
” Cha, con, con không rõ người đang nói cái gì…’
” Không rõ phải không?”
Bàn tay run rẩy đầy nếp nhăn chỉ vào Cận Lăng quỳ trên mặt đất.
” Ta đây nói cho ngươi.”
” Bên hông hắn mang cái gì? Giữa cái lệnh bài độc nhất vô nhị đó có khắc chữ gì? Chính ngươi nói cho ta biết! Ngươi đừng nói ngươi không biết! Chỉ bằng khối lệnh bài kia là có thể làm hắn chết không chỗ chôn thây!”
” Cha….”
Cận Lăng run rẩy ngẩng đầu.
” Oan nghiệt! Rõ là oan nghiệt!”
Cận Mạc Anh ngã ngồi trên ghế.
” Ngươi là ta sinh ta dưỡng, suy nghĩ lớn nhỏ trong lòng ngươi ta sẽ không biết sao? Nguyên nhân ngươi từ sau khi về đến nhà vẫn mất hồn mất vía lâu như vậy, ta chẳng lẽ còn không thể phát hiện được sao?”
” Lúc ngươi vừa trở về, khắp người ngoại trừ vết roi, mấy đốm loang lỗ khác là từ đâu ra? Thanh kiếm ngươi vỗ về từ sớm đến tối là do ai cấp? Ngươi lại tìm cách giải thích cho ta nghe coi!”
Đáp lại Cận Mạc Anh chính là một trận im lặng cam chịu.
” Không nói phải không? Ha ha ha…..”
Cận Mạc Anh ngửa mặt lên trời cười to.
” Ông trời ơi, Cận Mạc Anh ta cả đời quang minh lỗi lạc, chưa từng làm chuyện trái với lương tâm. Tuy nói thảm án Bi gia diệt môn năm đó do ta dựng lên, nhưng báo ứng này tại sao Cận gia phải gánh vác? Ta lại có một đứa con như vậy, có một đứa con như vậy!”
” Cha! Là con có lỗi với người!”
Cận Lăng quỳ rạp trên đất, nhìn không thấy biểu tình trên mặt hắn lúc này, chỉ nghe thanh âm đồng dạng run rẩy như Cận Mạc Anh.
Cận Mạc Anh rút ra thanh kiếm từng dùng lúc trẻ trên bàn.
” Nếu ta nói với ngươi hiện tại ta muốn đi giết hắn, ngươi sẽ làm thế nào?”
Cận Mạc Anh chất vấn Cận Lăng.
……..
” Cha, là con có lỗi với người, con không có lý do gì ngăn cản người giết hắn.”
Cận Lăng vẫn quỳ rạp trên đất.
” Rất tốt, rất tốt…”
Cận Mạc Anh diện vô biểu tình nhìn Cận Lăng.
” Kế tiếp có phải muốn nói với ta, nếu ta giết hắn, ngươi cũng lập tức đi tìm cái chết không?”
” Lăng nhi cũng không phải phụ nhân, không có ý niệm đó. Con sẽ không quên trách nhiệm trên lưng, vô luận người nghĩ như thế nào, con cũng có nghĩa vụ phải săn sóc người an hưởng tuổi già…”
Cận Lăng ngừng lại một chút.
” Bất quá đời này, Lăng nhi quyết không cưới vợ, khi người cưỡi hạc quy thiên chính là lúc trách nhiệm của con hoàn thành. Sau đó, trên thế giới này sẽ không còn thứ gì có thể làm con vướng bận, xin cho phép con cũng theo người mà đi, chấm dứt cuộc đời này.”
” Oan nghiệt! Rõ là oan nghiệt…”
Cận Mạc Anh ném kiếm trong tay xuống.
” Thôi thôi, ngươi muốn thế nào thì làm như thế đó… Lão già này rốt cuộc quản ngươi không được..”
Thân ảnh phụ thân loạng choạng rời khỏi gian phòng, lưu lại căn phòng trống to như vậy. Tiếng bước chân nặng nề của lão phụ vẫn quanh quẩn bên vành tai Cận Lăng.
Ngẩng đầu, nước mắt sớm đã ướt đẫm cả khuôn mặt.
Dập đầu ba cái về hướng phụ thân đã đi xa.
” Cha, là con bất hiếu, là con bất hiếu…”
*******
Cận Mạc Anh đi ra khỏi phòng, người hầu lão Căn trung thành và tận tâm vẫn chờ ở ngoài cửa.
” Đi thôi, đã nói thân thể ta không khoẻ, thay ta thỉnh Tống thái y tới.”
” Dạ, lão gia.”
Lão Căn nhìn chủ nhân đi xa, lại nhìn thiếu gia vẫn quỳ gối trong phòng. Nhà này, lại thành dạng đó…
Lão Căn lắc lắc đầu, ông trời, rốt cuộc tới khi nào ngươi mới chịu cho những người thiện lương đó một chút hạnh phúc đây?
*******
” Công tử, Tống thái y đến!”
Thanh nhi đẩy cửa ra nói với người ở bên trong.
” Nhanh! Mau mời thái y tiến vào!”
Cận Lăng kinh hỉ buông khăn trong tay ra, tạm dừng động tác lau mặt cho Bi Mạt, nhường chỗ cho thái y chẩn trị.
” Ân.”
Thái y nhìn khí sắc Bi Mạt, bắt mạch.
” Nếu lão phu không nhìn lầm, vị công tử này hẳn là trúng độc, hơn nữa là kịch độc phi thường.”
“Sao lại có thể? Đang yên đang lành sao lại trúng độc?”
Cận Lăng sốt ruột nhìn thái y.
” Độc này có thể giải không?”
” Công tử, xin đừng nóng nảy, lão phu sẽ giải thích với ngươi.”
Vuốt chùm râu dê, thái y lại cẩn thận quan sát tình hình một lần nữa.
” Từ tình trạng độc phát, độc vị công tử này trúng không phải gì khác, chính là kịch độc mạnh nhất trong cung, Phệ Tâm Tán, đây là một trong hàn độc đệ nhất thiên hạ, muốn thay công tử giải độc, e rằng không phải chuyện dễ dàng như vậy.”
” Đại phu, nơi nào có thể tìm được giải dược? Xin ngươi nhất định phải cứu hắn!”
Cận Lăng sốt ruột cầm tay áo lão thái y.
” Biện pháp chỉ có hai. Thứ nhất, phải vào trong cung xin giải dược.”
Lão thái y do dự nhìn nhìn Bi Mạt nằm trên giường.
” Nhưng vị công tử này thân phận đặc biệt, e rằng trong cung mà truy cứu thì không chỉ không cứu được hắn, ngươi ta hai nhà cũng khó bảo toàn bản thân.”
” Đại phu! Ngươi sao lại biết…”
Cận Lăng kinh ngạc thấy lão thái y này biết được thân phận đích thực của Bi Mạt. Cái này đối với Bi Mạt mà nói là một chuyện đặc biệt nguy hiểm.
” Không cần lo lắng, ta và cha ngươi là bạn chí cốt. Chuyện của hắn, ta quả quyết sẽ không nói ra ngoài.”
Lão thái y vỗ vỗ vai Cận Lăng.
” Dù trong cung nguyện ý đưa giải dược không truy cứu, nhưng thông qua đủ loại ghi chép trình tự, ít nhất cũng phải ba ngày. Lão phu e rằng vị công tử này không chịu được tới lúc đó.”
” Thế phải làm sao bây giờ? Có thể nào…”
Cận Lăng gắt gao nắm tay Bi Mạt, nhiệt độ băng lãnh thấu xương xuyên qua da thịt truyền tới Cận Lăng, nếu đem toàn bộ nhiệt độ cơ thể mình cho hắn, có thể làm hắn thức tỉnh thì thật là tốt biết bao, nhưng…
” Công tử không thể sinh ra ý niệm đi cấm cung trộm giải dược! Cấm cung phần đông là đại nội cao thủ, ngươi chỉ có đi mà không có về! Huống hồ giải dược đặt ở đâu, ngay cả lão nhân ta làm nghề y trong cung mấy chục năm cũng không biết, công tử trong thời gian ngắn sao có thể tìm ra được?”
” Nhưng ta vẫn phải thử xem, đâu thể nào muốn ta trơ mắt nhìn hắn chết?”
Lão thái y nghe lời này, lắc lắc đầu, sống nhiều năm như vậy, thấy được cảm tình chân chính cũng chỉ là trên hai người này…
” Lão phu còn một biện pháp giải độc, không biết công tử có muốn thử một lần hay không. Chỉ có điều, đây thật sự đặc biệt mạo hiểm, nhưng ít ra còn tốt hơn vào cung trộm giải dược.”
” Đại phu! Là phương pháp gì? Ngươi mau nói cho ta biết! Chỉ cần có thể cứu hắn, muốn ta trả giá gì cũng được!”
Cận Lăng kích động lắc lắc vai thái y.
” Công tử đừng nóng vội.”
Lão thái y lấy ra một mảng da dê từ trong ống tay áo, từ họa đồ trên mặt có thể nhận ra đây là một tấm bản đồ.
” Đây là…”
” Đây là thứ một vị cố nhân của lão phu trước khi ẩn cư giao cho, chỗ này cách Thương Tuệ Sơn không xa. Vì nơi ở của y có bày trận pháp, người bình thường căn bản không phát hiện nơi đó. Ngươi chỉ cần đi theo bản đồ, thấy một căn nhà tre đơn sơ, gõ ba cái lên tảng đá lớn trước nhà, y sẽ ra gặp ngươi.”
” Người này thật sự có thể giải độc giúp hắn sao?”
“Cái này… Ta cũng rất khó cam đoan, nhưng ít ra, lân cận kinh thành không có ai có y thuật cao minh hơn y, công tử cứ đi thử xem, chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể tận lực cố gắng, nghe theo thiên mệnh.”
” Vị bằng hữu kia của ta tính cách đặc biệt quái dị, dù ngươi tìm được y, cũng không chắc là y sẽchịu giải độc giúp ngươi.”
” Vậy rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể thuyết phục y?”
” Lão phu cũng không thể nói chính xác. Công tử, xin ngài nhớ kỹ một câu: thành tâm đương nhiên linh nghiệm! Lời của lão phu chỉ thế thôi, chỉ có thể giúp công tử đến như vậy…”
Tiễn lão thái y, Cận Lăng quỳ bên đầu giường Bi Mạt, một lần lại một lần vuốt ve đường nét cao ngạo của Bi Mạt.
” Ta sao lại có thể để ngươi chết? Dù phải hủy diệt mình, ta cũng sẽ không cho ngươi chết…”
Cận Lăng lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi băng lãnh của Bi Mạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook