Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo
Chương 43: Trộm Lấy Thi Thể Yêu Quái!

Trời tối người yên, Lâm Bắc Phàm và Lâm Vi Vi về tới nhà.

Sau đó, trong lúc Lâm Vi Vi ngượng ngùng, Lâm Bắc Phàm kéo nàng vào phòng… Hắc hắc hắc...

Hai giờ sau, Lâm Vi Vi đỏ mặt chạy về phòng mình: "Tiểu Phàm ca, gia gia bảo chúng ta phải khắc chế, nếu để gia gia phát hiện muội ở lại phòng ca sẽ không tốt, tối mai muội lại tới với ca!"

Lâm Bắc Phàm lưu luyến không rời hôn hôn tay nàng, nhưng cuối cùng cũng không giữ lại.

"Phải chuẩn bị dọn ra ngoài ở, như thế lão đầu tử kia sẽ không thể quản chúng ta nữa." Tư tưởng bẩn thỉu dạo một vòng trong lòng hắn.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm đổi y phục dạ hành, lần nữa hóa thân Dạ Ma.

Nhanh chóng bay qua hơn phân nửa học viện, đi tới kho đông lạnh của hoc viện.

Nơi này là nơi học viện chứa đựng thi thể yêu thú, Lâm Bắc Phàm đã tới mấy lần, quen thuộc rồi.

Xuyên qua mấy cấm chế, rốt cục hắn cũng đi tới trung tâm kho đông lạnh.

Rất nhiều thi thể yêu thú đều lưu giữ ở đây, còn chưa kịp xử lý. Trong đó có mấy thi thể yêu quái bị nổ tung đến nỗi hoàn toàn biến đổi, còn có thi thể con đỉnh cấp đại yêu kia cũng ở đây.

Mặc dù đã chết, nhưng vẫn tản ra uy áp kinh khủng.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm cảm giác được có lực hấp dẫn phát ra từ trên thi thể đám yêu quái, khiến thân thể hắn tràn đầy khát vọng.

Lâm Bắc Phàm đi tới trước thi thể con yêu quái gần nhất, sau đó xẻ máu thịt ra, tìm được đồ vật hấp dẫn hắn, đó là một hạt châu mượt mà óng ánh trong suốt, phải dùng cả bàn tay mới có thể nắm chặt, bên trong ẩn chứa lực lượng kinh khủng.

Lâm Bắc Phàm quan sát tỉ mỉ: "Đây là thú đan của yêu quái, nghe nói sau khi yêu thú tiến hóa thành yêu quái, lực lượng và tinh hoa trong cơ thể sẽ áp súc thành một viên thú đan. Đối với con người, thú đan này là bảo bối cực kì trân quý, ngươi có thể dùng nó để luyện đan, chế tác thành pháp trượng vân vân, thậm chí sau khi chiết xuất còn có thể hút vào trong cơ thể, công hiệu phi phàm."

"Chỉ có điều thú đan rất hiếm có, yêu quái đã có linh trí khá cao, dưới tình huống biết mình không địch nổi, nó sẽ dẫn nổ thú đan trong cơ thể, đồng quy vu tận với kẻ địch. Bởi thú đan rất hiếm có, cho nên mỗi một viên thú đan ít nhất cũng có thể bán được 100 vạn, còn là loại có tiền cũng không mua được!"

Lúc này, trong cơ thể Lâm Bắc Phàm có một luồng lực hút cường đại dâng trào, hút hết năng lượng trong viên thú đan vào.

Luồng lực lượng này tương đối pha tạp, không thích hợp để trực tiếp hấp thu. Nhưng nguyên khí trong cơ thể hắn tựa như không kiêng kỵ gì, chỉ cần là năng lượng nó đều có thể hấp thu, cuối cùng hóa thành nguyên khí không màu.

Thú đan này nhanh chóng ảm đạm xuống, không đến một lát đã vỡ thành bột phấn.

Cảm thụ lực lượng trong cơ thể, mới tăng lên 50 vạn đơn vị nguyên khí.

"Thật sự ít!" Lâm Bắc Phàm không biết đủ.

Thế là, Lâm Bắc Phàm móc ra tất cả thú đan trong xác đám yêu quái, bổ sung nguyên khí trong cơ thể.

Cuối cùng hắn chỉ có thể bổ sung 1000 vạn đơn vị, nguyên khí trong cơ thể vẫn chưa đầy. Mặc dù làm như vậy có chút phung phí của trời, nhưng hắn mặc kệ, chỉ có ăn vào bụng mình mới là đồ của mình.

"Thi thể yêu quái, ta cầm đi!" Lâm Bắc Phàm tự tay hút hết thi thể yêu quái vào, hắn có không gian phù văn, chuyên dùng để chứa đựng đồ.

Hiện tại, hắn đã có thể tính là người có không gian tùy thân.



"Người nào?"

"Có người xông vào kho đông lạnh của chúng ta!"

"Nơi đó có xác yêu quái!"

...

Động tác của Lâm Bắc Phàm rất lớn, dẫn động cấm chế nơi này, khiến người khác bị kinh động.

Hai vị lão sư nhanh chóng vọt vào, vừa thấy tên trộm, bọn họ đã sợ hãi.

"Là Dạ Ma!"

"Hắn ta trộm mất thi thể yêu quái!"

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh nhìn qua, sau đó vèo một tiếng đã xông ra ngoài.

"Mau báo động! Chúng ta không phải đối thủ của Dạ Ma, mau gọi các lão sư khác tới! Mọi người cùng nhau vây khốn hắn!" Một vị lão sư kêu lên.

Thế là, toàn bộ lão sư trong học viện đều bị kinh động, rối rít vọt ra, vây quét Lâm Bắc Phàm.

Không thể không nói, trải qua nhiều nguy cơ như vậy, động tác của lão sư trong học viện đúng là nhanh, chỉ trong chốc lát tất cả đã được điều động tới, Lâm Bắc Phàm không kịp đào tẩu, bị vây vào giữa.

Nhìn quy mô của đám lão sư hoàn toàn không kém cục diện vây quét đỉnh cấp đại yêu hôm qua.

Người dẫn đầu vẫn là người Lâm Bắc Phàm quen biết đã lâu —— Phó viện trưởng Tu Chân viện Vương Trường Hỉ.

Nhìn thấy nhiều lão sư xuất động như vậy, Vương Trường Hỉ cảm thấy tự tin hơn, lớn tiếng nói: "Dạ Ma, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới! Dám trộm đồ vật của học viện chúng ta, hiện tại chúng ta sẽ khiến ngươi có đi mà không có về!"

Lâm Bắc Phàm cười lạnh, phát ra tiếng khàn khàn: "Buồn cười, thi thể đám yêu quái này trở thành đồ của học viện các ngươi từ khi nào? Ta nhớ hôm qua tất cả lão sư xuất động, thế nhưng ngay cả một con yêu thú cũng không thể giết chết! Cuối cùng, dường như đỉnh cấp đại yêu vẫn là do một học sinh không đến 20 tuổi giết chết!"

Các lão sư tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng.

"Ngươi... Sao ngươi biết?" Sắc mặt Vương Trường Hỉ tràn đầy kinh hãi.

"Đương nhiên ta biết, bởi lúc ấy ta ở ngay hiện trường, mà yêu thú ở phía bên kia vết nứt không gian đều do ta giết chết, ngay cả con đỉnh cấp đại yêu kia cũng do ta đánh trọng thương, nếu không, chỉ bằng đám phế vật các ngươi…?"

Mặt mũi đám lão sư tràn đầy kinh hãi.

Vương Trường Hỉ khiếp sợ nói: "Những yêu thú kia thật sự do ngươi giết chết?"

"Toàn bộ học viện, ngoại trừ ta có bản sự này, ngươi cảm thấy còn có ai?" Lâm Bắc Phàm cười ngạo nghễ: "Cho nên hôm nay ta đến, chỉ là thu hồi thứ thuộc về ta. Yêu thú ta không thèm, nhưng yêu quái ta nhất định phải lấy đi!"

Nói xong, Lâm Bắc Phàm phóng lên tận trời.

"Lưu lại Dạ Ma!" Vương Trường Hỉ hét lớn một tiếng.

Trên trăm lão sư cùng phóng lên tận trời.



Lâm Bắc Phàm cúi đầu, đưa tay phải ra, trên tay phải ngưng kết 10 siêu linh phù.

"Lưu Tinh Hỏa Vũ!"

Trong chớp mắt, vô số hỏa cầu từ trên trời giáng xuống như một trận thiên tai, ánh sáng màu đỏ nhuộm hồng không trung.

Vương Trường Hỉ chấn kinh: "Tam giai siêu cấp ma pháp Lưu Tinh Hỏa Vũ, mọi người mau ngăn cản!"

Trong lúc nhất thời, các vị lão sư hiển lộ thần thông.

Nhưng bởi tam giai siêu linh phù của Lâm Bắc Phàm quá khủng bố, đã tiếp cận lục giai, đồng thời phóng xuất ra mười cái, tất cả lão sư chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Vương Trường Hỉ cắn chặt răng: "Tên Dạ Ma này đã càng lúc càng lợi hại, ngay cả siêu cấp ma pháp hắn cũng có thể thuấn phát!"

"Thượng Thương Chi Thủ!" Đột nhiên, một giọng nói hùng hậu truyền đến.

Ngay sau đó, linh khí chung quanh tụ lại, tạo thành một bàn tay lớn vô cùng, đập tan Lưu Tinh Hỏa Vũ trên không trung, ngay cả một đốm lửa cũng không thể rơi xuống, thiên địa vì vậy mà trở nên trong sạch.

Tất cả lão sư lập tức kinh hỉ.

"Là viện trưởng trở về!"

"Quá tốt rồi!"

...

Chỉ thấy không trung xuất hiện một bóng người già nua, trên thân không có khí thế gì, thoạt nhìn như một lão nhân bình thường, vậy mà lão nhân này đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân.

Trong thiên hạ, người có thể đánh bại hắn ta lác đác không có mấy, mà hắn ta cũng là trụ chống trời của Giang Nam học viện - Viện trưởng Giang Trường Thanh.

Một cao thủ tu chân Hóa Thần đỉnh phong, cũng là cao thủ Siêu Phàm cửu giai.

Sở dĩ Giang Nam khu có thể sừng sững 300 năm không ngã, không thể thiếu sự cố gắng của vị này.

Đột nhiên, hắn ta lại một lần ngưng tụ bàn tay linh khí, nắm về phía Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm không chút do dự vung ra 10 ngũ giai siêu linh phù —— Vạn Lôi Oanh Đỉnh!

"Ầm ầm ầm ầm ầm..."

Trên trời đột nhiên hạ xuống hơn vạn đạo lôi điện, mang theo thế lôi đình sét đánh đánh tan bàn tay linh khí này, đồng thời còn đánh về phía viện trưởng Giang Nam học viện Giang Trường Thanh.

Giang Trường Thanh vung tay lên, tất cả lôi điện lập tức bị ngăn trở.

Các lão sư lần nữa phóng lên trời.

Thế nhưng giọng nói của Giang Trường Thanh đã truyền đến: "Không cần đuổi, người này muốn đi, ai cũng không ngăn được!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương