Tà Ngự Thiên Kiều
-
Chương 7: Bàng Thiệu nổi điên
"Ngươi tới Nghiêu thành làm cái gì?" Diệp Sở khẽ lui ra cách Bàng Thiệu mấy bước mới hỏi. Tên này trời sanh háo sắc, những chuyện xấu khác đều không làm chỉ thích uy bức lợi dụ để thông đồng với người đẹp, ỷ vào gia thế cùng vài phần võ lực của mình nên ít khi thất thủ. Nhưng mấy năm nay, không biết hắn đã đổi bao nhiêu mỹ nhân rồi. Vì vậy nên Diệp Sở không dám đến gần hắn, có quỷ mới biết với cái tính tình chó má kia thì hắn có bị nhiễm bệnh hoa liễu không. Bản thân mình chính là một nam nhân thuần khiết, nếu không may dính phải một hơi tội ác kia thì đó không phải là khinh nhờn sự thuần khiết của mình quá chăng?
Bất quá tên nầy cũng vẫn còn vài phần đạo đức, mặc dù là dùng uy bức ép nữ nhân lên giường của mình nhưng nếu như nàng thật sự liều chết chống cự thì hắn cũng sẽ không dùng tới vũ lực. Chẳng qua là, những nữ nhân bị hắn tha lên giường cũng không hề ít, không phải bởi vì hắn có mị lực vô ngần mà là hắn dùng kim tệ khiến cho nữ nhân chủ động dang chân. Một trăm kim tệ không đủ thì một ngàn, một ngàn không đủ thì dùng võ kỹ hay bảo vật để dụ dỗ. Hễ nữ nhân nào cứ dạng chân vì kim tệ của hắn thì ai nấy cũng đều cảm kích. Điều này khiến cho Bàng Thiệu vô cùng lớn lối kêu to: 'Bản thiếu gia có mị lực độc nhất vô nhị!'
Cũng bởi vì những lời đó nên Diệp Sở không biết đã thu thập hắn bao nhiêu lần. Đến cuối cùng Bàng Thiệu cũng không dám trước mặt Diệp Sở nói những lời đó nữa.
"Tới Nghiêu quốc tự nhiên là tìm mỹ nhân rồi! Hắc hắc, bản thiếu gia mới vừa coi trọng một em, cũng rất là cương liệt nha! Chờ ta vất nàng ta lên giường thì không biết có thể chịu nổi thế công của bản thiếu hay không đây! Bản thiếu gia hi vọng nàng có thể đỡ nổi. Bằng không, ta chỉ có thể lại hoài nghi mị lực của bản thiếu có quá lớn hay không nữa rồi!" Bàng Thiệu quay sang Diệp Sở khẽ cười một tiếng, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Trương Tố Nhi thốt: "Mỹ nhân à, đi ngủ với bản thiếu gia nào!”
Trương Tố Nhi liền hoảng hốt, mặt lại trắng bệch một lần nữa. Nàng không nghĩ tới Bàng Thiệu vẫn không bỏ qua nàng. Vốn nàng hi vọng đang dâng trào nhưng nay lại rơi xuống đáy vực, tựa như nhảy vào hố băng vậy.
Đám người Phương Tâm Viễn nhìn về Trương Tố Nhi, có tiếc nuối, có đồng tình nhưng vẫn không ai dám hé răng lấy nửa lời.
"Phương Tâm Viễn! Ngươi không phải nói với ta rằng ngươi cùng với Bàng Thiệu quan hệ không cạn nên hắn mới đồng ý lên thuyền hoa mà ngươi tổ chức hoạt động sao? Vậy ngươi cớ sao không thể ngăn hắn được?" Tô Dung nhìn Phương Tâm Viễn hỏi, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ mong đợi, hi vọng sáng ngời lóe lên trong đáy mắt. Nàng hi vọng Phương Tâm Viễn có thể đứng ra ngăn cản được Bàng Thiệu.
Bị người mình mê mẩn ngó chằm chằm, Phương Tâm Viễn hơi bối rối nhưng vẫn còn có thể nghe được rõ ràng câu hỏi của kia nàng. Bàng Thiệu quả thật là chính hắn mời tới nhưng nói là mình quen thân với Bàng Thiệu thì đúng là dát vàng lên mặt mình rồi. Còn việc ngăn cản Bàng Thiệu thì hắn trăm lần không dám.
Đôi mắt trong veo của Tô Dung thoáng ảm đạm, cười khổ một tiếng. Từ đó đến nay nàng vốn cho rằng Phương Tâm Viễn cũng coi như đáng mặt nam nhi, nhưng đối phương đã làm cho nàng thất vọng rồi. Ánh mắt nhìn sang Phương Tâm Hổ hỏi: "Còn ngươi? Ngươi trước kia vẫn nói có thể vì Tố nhi kính dâng tánh mạng mà? Bây giờ lại lui bước ư?"
"Ta..." Phương Tâm Hổ bị kích thích toan đứng ra, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Bàng Thiệu thì hắn liền lùi bước, cúi đầu không dám nhìn Tô Dung.
"Tô Dung! Đừng thỉnh cầu bọn họ nữa! " Trương Tố Nhi ngăn lấy Tô Dung, nàng khẽ cười một tiếng sầu thảm, nụ cười ngập tràn vẻ tuyệt vọng, thốt: "Bọn họ không xứng để ngươi phải van xin đâu!"
Tô Dung cuối cùng đưa ánh mắt chuyển đến Diệp Sở, từ lúc bắt đầu chỉ có gã thanh niên mà cả Nghiêu thành nhục mạ kia đứng ra đã khiến cho các nàng lóe lên hi vọng. Nhưng bây giờ Tô Dung không khỏi mờ mịt, Diệp Sở và Bàng Thiệu là người quen cũ. Nhưng hắn đứng ra là vì Trương Tố Nhi hay là chỉ là vì chứng minh hắn cùng Bàng Thiệu có quen biết nhằm nâng lên thân phận của gã đây?
Bị hai đôi mắt đẹp như tranh nhìn chăm chú, Diệp Sở thấy không quen bèn thầm ngoảnh sang nơi khác. Tô Dung thấy Diệp Sở thế nhưng lại tránh đi ánh mắt của nàng, trong lòng chua xót nghĩ thầm: "Diệp Sở chỉ là một tên lấn nam hiếp nữ thì sao có thể mong hắn đứng ra chứ!"
Trong lúc Tô Dung cùng với Trương Tố Nhi lòng như tro tàn thì Diệp Sở vẫn còn đang ngoảnh mặt sang nơi khác kia bỗng nhiên bới tới vài bước chắn trước Bàng Thiệu thốt: "Bàng mập, ngươi mấy năm nay chơi gái cũng đã nhiều, không bằng hôm nay nghỉ ngơi dưỡng sức đi!"
Ánh mắt Tô Dung và Trương Tố Nhi đồng loạt dời tới Diệp Sở, hai cặp mắt ảm đảm kia khẽ tỏa ra luồng ánh sáng hi vọng.
"Ngươi cản ta tìm nữ nhân sao?" Bàng Thiệu lạnh giọng hỏi, đôi mắt nhìn Diệp Sở liền biến lạnh.
Diệp Sở đúng là thấy nhức đầu rồi. Tên mập Bàng Thiệu này mặc dù quan hệ không tệ với hắn, cũng thường bị gã khi dễ. Nhưng tên nầy là một tên điên chính cống. Việc bình thường thì hỉ hả cho qua, duy chỉ có chuyện tìm nữ nhân thì ai cản hắn thì hắn liền cắn kẻ đó, quả thực giống hệt như một con chó điên, không hề có chút lý trí.
Một năm trước hắn đem về nhà một nữ nhân thì vị gia gia có địa vị cực cao kia của hắn ngăn cản không để cho hắn gieo họa. Tên này thế nhưng liền nổi khùng, rút kiếm bổ tới gia gia của gã, đập vỡ đôi bình hoa mà gia gia hắn quý nhất, trong miệng thì mắng mỏ gia gia hắn sa sả khiến gia gia hắn tức giận quát tháo rung trời.
Có thể tưởng tượng tên này đối với gia gia tất cung tất kính thế mà cũng dám làm như vậy thì đối với người khác ra sao cũng không cần phải nói nữa. Dù sao chỉ cần cản hắn tìm nữ nhân thì mặc ngươi là đế vương hay thánh thần đều thành kẻ địch của gã. Nếu là người khác thì Diệp Sở cũng mặc kệ nhưng không ngờ lại là Trương Tố Nhi. Trương Tố Nhi mặc dù đối với hắn lạnh lùng, còn châm chọc gã nhưng phụ thân Trương Hựu Linh của nàng lại đối với hắn có ân. Năm đó hắn bị Diệp gia ném ra khỏi Nghiêu thành, trước khi Diệp Sở chết bị hắn chiếm lấy thân thể thì với thương thế lúc ấy của hắn như vậy thì cho là hắn chiếm được thân thể cũng không thể sống nổi. Đó chính là lúc Trương Hựu Linh vừa lúc đi ngang chữa thương cho hắn, cứu lấy một mạng của hắn nên Diệp Sở cũng không thể nhìn nữ nhi của ông bị gieo họa được.
Mắt Bàng Thiệu không khỏi bắn ra ánh nhìn sắc lẹm, không khí liền lạnh như băng, Lương Thiện thấy thế thì tâm trạng yên ổn của hắn liền cuộn trào: Diệp Sở ngươi còn quản cái khỉ gì nữa thế? Lần nào cũng lo chuyện bao đồng không vậy?
"Ngươi tốt nhất không nên quản chuyện tìm nữ nhân của ta!" Bàng Thiệu ngó Diệp Sở đăm đăm thốt: "Ngươi biết tính tình bản thiếu gia rồi, không cho ta tìm nữ nhân đó là muốn giết ta. Người đã muốn mạng ta thì ta chả cần quản ngươi là ai đâu!"
Nghe được câu này Diệp Sở không khỏi dở khóc dở cười, nghĩ thầm một kẻ háo sắc đến tình trạng này thì quả là cực phẩm rồi, Diệp Sở muốn nổ tung lên mất thôi. Diệp Sở đúng là đã quên hắn cũng chính vì háo sắc nên mới mất mạng xuyên tới thế giới này, so với Bàng Thiệu thì cũng chả hơn gì, vốn không có tư cách khinh bỉ Bàng Thiệu.
"Tránh ra! Nêu không ta rút kiếm chém ngươi đấy!" Bàng Thiệu hung ác quát lên, thật là giống như nếu Diệp Sở cản gã kiếm nữ nhân thì hắn sẽ liền rút kiếm chém ngay lập tức.
Tràng diện giương cung bạt kiếm như vậy khiến tâm trạng Tô Dung căng như dây đàn, Bàng Thiệu mạnh mẽ như vậy thì ai có thể ngăn lấy phong mang của gã? Diệp Sở làm sao dám đối chọi với gã đây?
Nhưng khiến cho Trương Tố Nhi và Tô Dung không dám tin chính là Diệp Sở cũng không vì câu nói này mà tránh ra, ngược lại bước tới một bước, nhìn thẳng vào Bàng Thiệu nói: "Bàng mập, người khác ngươi có thể động nhưng nữ nhân này ta nhất định phải bảo vệ!"
Một câu vô cùng kiên định kia của Diệp Sở khiến Lương Thiện thầm vỗ trán than: "Xong rồi! Tên Diệp Sở này bị mỡ heo lấp đầy óc rồi! Tô Dung quả nhiên làm hắn lú lẫn mất rồi!"
Lương Thiện nhận định rằng Diệp Sở dám cùng Bàng Thiệu đối nghịch như vậy nhất định là bởi vì Tô Dung, muốn giành được hảo cảm của nàng. Tên này ba năm không thấy bây giờ lại biến thành một tên ngốc vì nữ nhân mà không cần mạng sao? Hắn quả thật là yêu Tô Dung sâu đậm đến như thế?
"Tốt... Tốt..." Gương mặt tròn vo của Bàng Thiệu đã vặn vẹo. Một màn này khiến đám người Phương Tâm Viễn trong lòng không khỏi cảm thấy run sợ, thậm chí đã hận chết Diệp Sở rồi. Chọc giận Bàng Thiệu đối với bọn họ không hề có một chỗ tốt nào cả!
"Ngươi quả thật muốn xen vào? " Bàng Thiệu nắm chặt lấy thanh kiếm tùy thân, gân xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn.
Bất quá tên nầy cũng vẫn còn vài phần đạo đức, mặc dù là dùng uy bức ép nữ nhân lên giường của mình nhưng nếu như nàng thật sự liều chết chống cự thì hắn cũng sẽ không dùng tới vũ lực. Chẳng qua là, những nữ nhân bị hắn tha lên giường cũng không hề ít, không phải bởi vì hắn có mị lực vô ngần mà là hắn dùng kim tệ khiến cho nữ nhân chủ động dang chân. Một trăm kim tệ không đủ thì một ngàn, một ngàn không đủ thì dùng võ kỹ hay bảo vật để dụ dỗ. Hễ nữ nhân nào cứ dạng chân vì kim tệ của hắn thì ai nấy cũng đều cảm kích. Điều này khiến cho Bàng Thiệu vô cùng lớn lối kêu to: 'Bản thiếu gia có mị lực độc nhất vô nhị!'
Cũng bởi vì những lời đó nên Diệp Sở không biết đã thu thập hắn bao nhiêu lần. Đến cuối cùng Bàng Thiệu cũng không dám trước mặt Diệp Sở nói những lời đó nữa.
"Tới Nghiêu quốc tự nhiên là tìm mỹ nhân rồi! Hắc hắc, bản thiếu gia mới vừa coi trọng một em, cũng rất là cương liệt nha! Chờ ta vất nàng ta lên giường thì không biết có thể chịu nổi thế công của bản thiếu hay không đây! Bản thiếu gia hi vọng nàng có thể đỡ nổi. Bằng không, ta chỉ có thể lại hoài nghi mị lực của bản thiếu có quá lớn hay không nữa rồi!" Bàng Thiệu quay sang Diệp Sở khẽ cười một tiếng, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Trương Tố Nhi thốt: "Mỹ nhân à, đi ngủ với bản thiếu gia nào!”
Trương Tố Nhi liền hoảng hốt, mặt lại trắng bệch một lần nữa. Nàng không nghĩ tới Bàng Thiệu vẫn không bỏ qua nàng. Vốn nàng hi vọng đang dâng trào nhưng nay lại rơi xuống đáy vực, tựa như nhảy vào hố băng vậy.
Đám người Phương Tâm Viễn nhìn về Trương Tố Nhi, có tiếc nuối, có đồng tình nhưng vẫn không ai dám hé răng lấy nửa lời.
"Phương Tâm Viễn! Ngươi không phải nói với ta rằng ngươi cùng với Bàng Thiệu quan hệ không cạn nên hắn mới đồng ý lên thuyền hoa mà ngươi tổ chức hoạt động sao? Vậy ngươi cớ sao không thể ngăn hắn được?" Tô Dung nhìn Phương Tâm Viễn hỏi, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ mong đợi, hi vọng sáng ngời lóe lên trong đáy mắt. Nàng hi vọng Phương Tâm Viễn có thể đứng ra ngăn cản được Bàng Thiệu.
Bị người mình mê mẩn ngó chằm chằm, Phương Tâm Viễn hơi bối rối nhưng vẫn còn có thể nghe được rõ ràng câu hỏi của kia nàng. Bàng Thiệu quả thật là chính hắn mời tới nhưng nói là mình quen thân với Bàng Thiệu thì đúng là dát vàng lên mặt mình rồi. Còn việc ngăn cản Bàng Thiệu thì hắn trăm lần không dám.
Đôi mắt trong veo của Tô Dung thoáng ảm đạm, cười khổ một tiếng. Từ đó đến nay nàng vốn cho rằng Phương Tâm Viễn cũng coi như đáng mặt nam nhi, nhưng đối phương đã làm cho nàng thất vọng rồi. Ánh mắt nhìn sang Phương Tâm Hổ hỏi: "Còn ngươi? Ngươi trước kia vẫn nói có thể vì Tố nhi kính dâng tánh mạng mà? Bây giờ lại lui bước ư?"
"Ta..." Phương Tâm Hổ bị kích thích toan đứng ra, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Bàng Thiệu thì hắn liền lùi bước, cúi đầu không dám nhìn Tô Dung.
"Tô Dung! Đừng thỉnh cầu bọn họ nữa! " Trương Tố Nhi ngăn lấy Tô Dung, nàng khẽ cười một tiếng sầu thảm, nụ cười ngập tràn vẻ tuyệt vọng, thốt: "Bọn họ không xứng để ngươi phải van xin đâu!"
Tô Dung cuối cùng đưa ánh mắt chuyển đến Diệp Sở, từ lúc bắt đầu chỉ có gã thanh niên mà cả Nghiêu thành nhục mạ kia đứng ra đã khiến cho các nàng lóe lên hi vọng. Nhưng bây giờ Tô Dung không khỏi mờ mịt, Diệp Sở và Bàng Thiệu là người quen cũ. Nhưng hắn đứng ra là vì Trương Tố Nhi hay là chỉ là vì chứng minh hắn cùng Bàng Thiệu có quen biết nhằm nâng lên thân phận của gã đây?
Bị hai đôi mắt đẹp như tranh nhìn chăm chú, Diệp Sở thấy không quen bèn thầm ngoảnh sang nơi khác. Tô Dung thấy Diệp Sở thế nhưng lại tránh đi ánh mắt của nàng, trong lòng chua xót nghĩ thầm: "Diệp Sở chỉ là một tên lấn nam hiếp nữ thì sao có thể mong hắn đứng ra chứ!"
Trong lúc Tô Dung cùng với Trương Tố Nhi lòng như tro tàn thì Diệp Sở vẫn còn đang ngoảnh mặt sang nơi khác kia bỗng nhiên bới tới vài bước chắn trước Bàng Thiệu thốt: "Bàng mập, ngươi mấy năm nay chơi gái cũng đã nhiều, không bằng hôm nay nghỉ ngơi dưỡng sức đi!"
Ánh mắt Tô Dung và Trương Tố Nhi đồng loạt dời tới Diệp Sở, hai cặp mắt ảm đảm kia khẽ tỏa ra luồng ánh sáng hi vọng.
"Ngươi cản ta tìm nữ nhân sao?" Bàng Thiệu lạnh giọng hỏi, đôi mắt nhìn Diệp Sở liền biến lạnh.
Diệp Sở đúng là thấy nhức đầu rồi. Tên mập Bàng Thiệu này mặc dù quan hệ không tệ với hắn, cũng thường bị gã khi dễ. Nhưng tên nầy là một tên điên chính cống. Việc bình thường thì hỉ hả cho qua, duy chỉ có chuyện tìm nữ nhân thì ai cản hắn thì hắn liền cắn kẻ đó, quả thực giống hệt như một con chó điên, không hề có chút lý trí.
Một năm trước hắn đem về nhà một nữ nhân thì vị gia gia có địa vị cực cao kia của hắn ngăn cản không để cho hắn gieo họa. Tên này thế nhưng liền nổi khùng, rút kiếm bổ tới gia gia của gã, đập vỡ đôi bình hoa mà gia gia hắn quý nhất, trong miệng thì mắng mỏ gia gia hắn sa sả khiến gia gia hắn tức giận quát tháo rung trời.
Có thể tưởng tượng tên này đối với gia gia tất cung tất kính thế mà cũng dám làm như vậy thì đối với người khác ra sao cũng không cần phải nói nữa. Dù sao chỉ cần cản hắn tìm nữ nhân thì mặc ngươi là đế vương hay thánh thần đều thành kẻ địch của gã. Nếu là người khác thì Diệp Sở cũng mặc kệ nhưng không ngờ lại là Trương Tố Nhi. Trương Tố Nhi mặc dù đối với hắn lạnh lùng, còn châm chọc gã nhưng phụ thân Trương Hựu Linh của nàng lại đối với hắn có ân. Năm đó hắn bị Diệp gia ném ra khỏi Nghiêu thành, trước khi Diệp Sở chết bị hắn chiếm lấy thân thể thì với thương thế lúc ấy của hắn như vậy thì cho là hắn chiếm được thân thể cũng không thể sống nổi. Đó chính là lúc Trương Hựu Linh vừa lúc đi ngang chữa thương cho hắn, cứu lấy một mạng của hắn nên Diệp Sở cũng không thể nhìn nữ nhi của ông bị gieo họa được.
Mắt Bàng Thiệu không khỏi bắn ra ánh nhìn sắc lẹm, không khí liền lạnh như băng, Lương Thiện thấy thế thì tâm trạng yên ổn của hắn liền cuộn trào: Diệp Sở ngươi còn quản cái khỉ gì nữa thế? Lần nào cũng lo chuyện bao đồng không vậy?
"Ngươi tốt nhất không nên quản chuyện tìm nữ nhân của ta!" Bàng Thiệu ngó Diệp Sở đăm đăm thốt: "Ngươi biết tính tình bản thiếu gia rồi, không cho ta tìm nữ nhân đó là muốn giết ta. Người đã muốn mạng ta thì ta chả cần quản ngươi là ai đâu!"
Nghe được câu này Diệp Sở không khỏi dở khóc dở cười, nghĩ thầm một kẻ háo sắc đến tình trạng này thì quả là cực phẩm rồi, Diệp Sở muốn nổ tung lên mất thôi. Diệp Sở đúng là đã quên hắn cũng chính vì háo sắc nên mới mất mạng xuyên tới thế giới này, so với Bàng Thiệu thì cũng chả hơn gì, vốn không có tư cách khinh bỉ Bàng Thiệu.
"Tránh ra! Nêu không ta rút kiếm chém ngươi đấy!" Bàng Thiệu hung ác quát lên, thật là giống như nếu Diệp Sở cản gã kiếm nữ nhân thì hắn sẽ liền rút kiếm chém ngay lập tức.
Tràng diện giương cung bạt kiếm như vậy khiến tâm trạng Tô Dung căng như dây đàn, Bàng Thiệu mạnh mẽ như vậy thì ai có thể ngăn lấy phong mang của gã? Diệp Sở làm sao dám đối chọi với gã đây?
Nhưng khiến cho Trương Tố Nhi và Tô Dung không dám tin chính là Diệp Sở cũng không vì câu nói này mà tránh ra, ngược lại bước tới một bước, nhìn thẳng vào Bàng Thiệu nói: "Bàng mập, người khác ngươi có thể động nhưng nữ nhân này ta nhất định phải bảo vệ!"
Một câu vô cùng kiên định kia của Diệp Sở khiến Lương Thiện thầm vỗ trán than: "Xong rồi! Tên Diệp Sở này bị mỡ heo lấp đầy óc rồi! Tô Dung quả nhiên làm hắn lú lẫn mất rồi!"
Lương Thiện nhận định rằng Diệp Sở dám cùng Bàng Thiệu đối nghịch như vậy nhất định là bởi vì Tô Dung, muốn giành được hảo cảm của nàng. Tên này ba năm không thấy bây giờ lại biến thành một tên ngốc vì nữ nhân mà không cần mạng sao? Hắn quả thật là yêu Tô Dung sâu đậm đến như thế?
"Tốt... Tốt..." Gương mặt tròn vo của Bàng Thiệu đã vặn vẹo. Một màn này khiến đám người Phương Tâm Viễn trong lòng không khỏi cảm thấy run sợ, thậm chí đã hận chết Diệp Sở rồi. Chọc giận Bàng Thiệu đối với bọn họ không hề có một chỗ tốt nào cả!
"Ngươi quả thật muốn xen vào? " Bàng Thiệu nắm chặt lấy thanh kiếm tùy thân, gân xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook