Tà Ngự Thiên Kiều
-
Chương 68: Chiến Tiên thiên cảnh
Tô Dung và Trương Tố Nhi bụm miệng, nhìn thiếu niên trước mặt mà không tin vào mắt mình. Cho dù là ai thì cũng không ngờ được, giờ phút này hắn lại đứng ra ngăn trở Sa Điền Vân.
Dân chúng lẫn binh lính Nghiêu thành cũng ngơ ngác nhìn Diệp Sở, không biết thiếu niên này là ai mà có thể chặn được một kích của Tiên thiên cảnh?! Mà người từng gặp Diệp Sở cũng thất thần, dại ra tại chỗ.
“Là ngươi!” Thấy thiếu niên trước mặt, ánh mắt Sa Điền Vân đã lạnh còn lạnh hơn, đoạn trừng mắt nhìn Diệp Sở hàn quang lòe lòe xen lẫn sự hung tàn và dữ tợn.
“Bất ngờ lắm sao?” Diệp Sở đối mắt với Sa Điền Vân, đá văng một thanh gỗ nằm dưới chân. Nhìn thoáng qua đám người bốn phía đang ngã trong vũng máu: “Đường đường là Tiên thiên cảnh, ngay cả thường dân cũng giết, có phải quá mất thể diện không hử?”
Sa Điền Vân không hề quan tâm đến câu châm biếm của Diệp Sở: “Lần trước không giết ngươi, vẫn lấy đó làm huyện ăn năn. Hiện giờ ngươi tự dẫn xác đến cửa, vừa lúc thu thập ngươi trước, xong mới xử luôn lão Vương thượng Nghiêu quốc!”
Sa Điền Vân thù hận Diệp Sở đến mức nào có thể nghĩ, y hận không thể rút gân lột da Diệp Sở ngay lập tức. Vốn tưởng rằng không tìm được hắn, nhưng y không ngờ tự bản thân Diệp Sở lại đến đây chịu chết.
“Sao phải xếp ta vào hạng đầu? Trước tiên ngươi giải quyết Vương thượng Nghiêu quốc rồi tới lượt ta có được không?” Diệp Sở thở dài nhìn Sa Điền Vân, thầm nghĩ thằng này ngu như heo mà! Sao lại không phân rõ chính phụ chứ?!
“Hừ!” Sa Điền Vân không thèm nói nhảm nữa, vung lang nha bổng trong tay lên, hung hăng đập thẳng vào Diệp Sở, từng hàng gai nhọc hoắc ánh lên hàng quang khiến lòng người run sợ. Cảnh tượng này khiến cho Trương Tố Nhi khẩn trương siết chặt nắm tay, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Nhìn thiếu nhiên vóc dáng bình thường ấy, trong lòng các nàng đã mất hẳn niềm tin. Một kẻ là Tiên thiên cảnh, người còn lại bất quá chỉ đạt Hóa ý cảnh mà thôi. Coi như hắn từng chặn được một chiêu của đối phương thì có thể làm gì hơn nữa?
“Không ngờ đúng lúc này Diệp Sở lại đứng ra!” Trương Tố Nhi hoảng hốt nhìn Diệp Sở, trong lòng chợt dâng lên hàng ngàn loại cảm xúc, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Tô Dung cũng không bình tĩnh được nữa. Dưới tình trạng dầu sôi lửa bỏng như thế này, lại là Diệp Sở đã cứu mạng bọn họ một lần nữa. Người trước kia mang đầy tiếng xấu, trong thời khắc nguy cấp này, vậy mà không màng sinh tử đứng ra chắn ở tuyến đầu.
Lúc này, sắc mặt Tô Dung đã hiện rõ sự hoảng loạn, trong mắt chỉ còn lại thiếu niên này, dường như mọi tiếng nhơ của Diệp Sở đã mất sạch.
“Chết đi!”
Sa Điền Vân rống lên, giáng thẳng lang nha bổng xuống. Diệp Sở dẫm mạnh lên khúc gỗ dưới chân, cũng quét tới đối cứng cùng đối phương. Khúc gỗ va chạm với lang nha bổng phát ra tiếng động kinh hoàng khiến mọi người chấn động. Diệp Sở bị chấn phải lảo đảo lùi về phía sau, khúc gỗ trong tay đã rung lên khe khẽ.
Dù Sa Điền Vân cũng lui về sau một bước nhưng so với Diệp Sở thì có vẻ thoải mái hơn nhiều. Đôi mắt lãnh lệ nhìn Diệp Sở, đoạn hừ lạnh nói: “Hóa ý cảnh mà cũng dám chặn ta, không biết sống chết!”
“Không thử thì làm sao biết!” Diệp Sở cười sang sảng, cũng không vì mình bị đẩy lùi mà nhượng bộ, ngược lại còn sấn người tiến về phía trước quét khúc gỗ ra, một lần nữa đối cứng với lang nha bổng của Sa Điền Vân.
“Vậy đưa ngươi chầu Diêm vương!” Sa Điền Vân hừ lạnh, khóe miệng nở nụ cười khinh thường mà múa lang nha bổng một cách mãnh liệt nện xuống khúc gỗ khiến nó nứt toạc ra.
Nhìn Diệp Sở bị đánh bay một lần nữa, sắc mặt binh lính và Tu hành giả Nghiêu quốc vốn đang hy vọng lại trở nên trắng bệch. Diệp Sở chỉ bằng Hóa ý cảnh mà có thể bộc phát ra lực lượng như vậy đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhưng dù như thế cũng không thể cải biến chuyện gì.
Hóa ý cảnh và Tiên thiên cảnh có chênh lệch một trời một vực. Nghiêu quốc có không ít Hóa ý cảnh nhưng toàn quốc chỉ có bốn Tiên thiên cảnh mà thôi. Đây chính là minh chứng cho sự chênh lệch này!
“Vương thượng, mong ngài đi trước!” Toàn thể binh lính quỳ rạp xuống trước mặt Vương thượng Nghiêu quốc, thỉnh cầu ông ta đi trước.
“Phụ vương, người đi trước đi! Chỉ cần người còn, Nghiêu quốc liền còn hy vọng!”
“Vương thượng, không nên do dự! Thừa cơ hội hãy đi nhanh!”
“...”
Dân chúng Nghiêu quốc cũng khóc lóc hô rầm lên, thỉnh cầu Vương thượng Nghiêu quốc nên rời đi trước. Diệp Sở có thể ngăn chặn đối phương trong chốc lát nhưng không thể quá lâu, sớm muộn cũng bị Sa Điền Vân thu thập. Đến lúc đó, muốn đi cũng không kịp!
Vương thượng Nghiêu quốc nhìn Diệp Sở và Uy Viễn hầu, sắc mặt trở nên phức tạp. Ông ta không ngờ người đứng ra không phải phe mình mà chính là kẻ bị cả Nghiêu thành mắng chửi là bại hoại, cho dù mình ở vương cung cũng đã từng nghe được tiếng nhơ!
Một người đã vì mình lập bao chiến công hiển hách, lại bị mình gác bỏ sang một bên dưỡng già – lão Hầu gia! Lúc trước, Diệp Sở rình trộm Kỷ Điệp, con gái của Kỷ gia Đế quốc tắm rửa đã chọc toàn Kỷ gia giận dữ đến long trời, chuyện này đã khiến Uy Viễn hầu không thể không đuổi Diệp Sở khỏi nhà. Mà khi đó, thân là Vương thượng Nghiêu quốc, chính vì sợ liên lụy làm Diệp gia khó chịu, nên bản thân đã dần dần bất hòa với Uy Viễn hầu, thậm chí cuối cùng đã lệnh cho ông ở nhà dưỡng lão.
Nhưng trước nguy cơ của Nghiêu quốc, đứng ra chỉ có hai người bọn họ. Vương thượng Nghiêu quốc thầm xấu hổ, nhìn cả đám binh sĩ đang quỳ rạp trước mặt mình mà phẫn nộ quát lên: “Chỉ có Vương thượng Nghiêu quốc chết trận, không có loại vương thượng chó má để mất nước!”
“Vương thượng!” Binh lính hô to.
“Không cần nhiều lời! Ý ta đã quyết!” Vương thượng Nghiêu quốc rất rõ ràng, nếu mình chạy đi thì thế nào? Vương cung bị phá, ngọc tỷ bị trộm, điều này sẽ tạo thành bao nhiêu đả kích cho Nghiêu quốc đây? Sa quốc nhất cổ tác khí công chiếm Nghiêu quốc cũng không phải là chuyện không thể. Huống chi mình có thể trốn sao? Đối phương tới đây chính là để bắt mình hòng uy hiếp Nghiêu quốc, bọn chúng nhất định không thể để cho mình tháo chạy!
Nếu đã vậy, chỉ còn cách chết trận mới tạo cho Nghiêu quốc một tuyến sinh cơ. Dân chúng Nghiêu quốc vì vậy mà sinh lòng bi phẫn, có lẽ sẽ thúc dục sĩ khí chiến đấu tăng như cầu vồng, chặn đứng công kích của Sa quốc.
“Rắc, rắc!”
Bị lang nha bổng nện xuống liên tục mấy lần, khúc gỗ trong tay Diệp Sở rốt cuộc cũng gãy nát hóa thành gỗ vụn bắn tung tóe ra bốn phía. Vụn gỗ sắc bén thi thoảng bắn vào những binh sĩ lân cận, xuyên qua da thịt bọn họ khiến cả đội binh lính không thể không lùi xa về phía sau.
“Khúc gỗ đã nát, xem ngươi còn thủ đoạn nào để chặn ta nữa không?!” Sa Điền Vân cười khằng khặc, lang nha bổng trong tay bay múa tung hoành, đập thẳng vào Diệp Sở.
Giờ phút này Diệp Sở đã bị chấn lui, cánh tay rung lên bần bật. Ai nấy đều có thể nhìn thấy gân xanh trên cánh tay hắn nổi vồng lên co giật liên hồi.
“Có thể đỡ mấy chiêu của ta, đã đủ cho ngươi hãnh diện rồi! Trong giới trẻ tuổi của Nghiêu quốc và Sa quốc không có ai so được với ngươi. Nhưng hôm nay, hẳn ngươi phải chết!” Sa Điền Vân hét lớn, lang nha bổng vụt qua đuổi theo hướng Diệp Sở đang né tránh.
Nhìn cảnh tượng này, mọi người không nén nổi phải thờ dài. Đã không còn hy vọng, Thị vệ trưởng lại càng kinh hô: “Thề bảo vệ vương cung! Xếp trận hình, bảo vệ xung quanh Vương thượng!”
Tô Dung siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt nhìn thiếu niên đang chiến Tiên thiên cảnh, ánh mắt bừng đỏ.
“Chúng ta đã nhìn lầm hắn! Hắn mới chính là nam nhân thiết huyết!” Trương Tố Nhi trào nước mắt. Lang nha bổng của Sa Điền Vân đang truy theo Diệp Sở, nếu nó đập vào người thì hắn còn đường sống sao?
“Diệp Sở!” Nhìn lang nha bổng sắp nện lên người Diệp Sở, Tô Dung không nhịn được thét lớn thất thanh.
Nhưng dường như Diệp Sở không nghe được tiếng nàng, thân hình xoay mạnh mà tránh được một kích hung hiểm ấy. Hắn đột nhiên tung ra một cước đạp vào cổ tay Sa Điền Vân.
“Tiên thiên cảnh chả có gì đáng sợ! Ta không còn binh khí, chẳng lẽ ngươi cũng giữ được binh khí sao?”
Thanh âm không lớn nhưng ở khoảng không gian này lại vang vọng bốn phía. Nhìn Sa Điền Vân quả thật phải ném lang nha bổng để lui về sau tránh một cước của Diệp Sở, cả đám người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Sa Điền Vân không ngờ lại bị đối phương ép đến nỗi phải bỏ binh khí, sắc mặt liền trở nên khó coi. Y trừng mắt nhìn Diệp Sở, không hề nói thêm mà tung thẳng ra một quyền.
“Không có binh khí cũng thu thập được ngươi! Trong vòng mười chiêu, hẳn ngươi phải chết!”
Dân chúng lẫn binh lính Nghiêu thành cũng ngơ ngác nhìn Diệp Sở, không biết thiếu niên này là ai mà có thể chặn được một kích của Tiên thiên cảnh?! Mà người từng gặp Diệp Sở cũng thất thần, dại ra tại chỗ.
“Là ngươi!” Thấy thiếu niên trước mặt, ánh mắt Sa Điền Vân đã lạnh còn lạnh hơn, đoạn trừng mắt nhìn Diệp Sở hàn quang lòe lòe xen lẫn sự hung tàn và dữ tợn.
“Bất ngờ lắm sao?” Diệp Sở đối mắt với Sa Điền Vân, đá văng một thanh gỗ nằm dưới chân. Nhìn thoáng qua đám người bốn phía đang ngã trong vũng máu: “Đường đường là Tiên thiên cảnh, ngay cả thường dân cũng giết, có phải quá mất thể diện không hử?”
Sa Điền Vân không hề quan tâm đến câu châm biếm của Diệp Sở: “Lần trước không giết ngươi, vẫn lấy đó làm huyện ăn năn. Hiện giờ ngươi tự dẫn xác đến cửa, vừa lúc thu thập ngươi trước, xong mới xử luôn lão Vương thượng Nghiêu quốc!”
Sa Điền Vân thù hận Diệp Sở đến mức nào có thể nghĩ, y hận không thể rút gân lột da Diệp Sở ngay lập tức. Vốn tưởng rằng không tìm được hắn, nhưng y không ngờ tự bản thân Diệp Sở lại đến đây chịu chết.
“Sao phải xếp ta vào hạng đầu? Trước tiên ngươi giải quyết Vương thượng Nghiêu quốc rồi tới lượt ta có được không?” Diệp Sở thở dài nhìn Sa Điền Vân, thầm nghĩ thằng này ngu như heo mà! Sao lại không phân rõ chính phụ chứ?!
“Hừ!” Sa Điền Vân không thèm nói nhảm nữa, vung lang nha bổng trong tay lên, hung hăng đập thẳng vào Diệp Sở, từng hàng gai nhọc hoắc ánh lên hàng quang khiến lòng người run sợ. Cảnh tượng này khiến cho Trương Tố Nhi khẩn trương siết chặt nắm tay, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Nhìn thiếu nhiên vóc dáng bình thường ấy, trong lòng các nàng đã mất hẳn niềm tin. Một kẻ là Tiên thiên cảnh, người còn lại bất quá chỉ đạt Hóa ý cảnh mà thôi. Coi như hắn từng chặn được một chiêu của đối phương thì có thể làm gì hơn nữa?
“Không ngờ đúng lúc này Diệp Sở lại đứng ra!” Trương Tố Nhi hoảng hốt nhìn Diệp Sở, trong lòng chợt dâng lên hàng ngàn loại cảm xúc, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
Tô Dung cũng không bình tĩnh được nữa. Dưới tình trạng dầu sôi lửa bỏng như thế này, lại là Diệp Sở đã cứu mạng bọn họ một lần nữa. Người trước kia mang đầy tiếng xấu, trong thời khắc nguy cấp này, vậy mà không màng sinh tử đứng ra chắn ở tuyến đầu.
Lúc này, sắc mặt Tô Dung đã hiện rõ sự hoảng loạn, trong mắt chỉ còn lại thiếu niên này, dường như mọi tiếng nhơ của Diệp Sở đã mất sạch.
“Chết đi!”
Sa Điền Vân rống lên, giáng thẳng lang nha bổng xuống. Diệp Sở dẫm mạnh lên khúc gỗ dưới chân, cũng quét tới đối cứng cùng đối phương. Khúc gỗ va chạm với lang nha bổng phát ra tiếng động kinh hoàng khiến mọi người chấn động. Diệp Sở bị chấn phải lảo đảo lùi về phía sau, khúc gỗ trong tay đã rung lên khe khẽ.
Dù Sa Điền Vân cũng lui về sau một bước nhưng so với Diệp Sở thì có vẻ thoải mái hơn nhiều. Đôi mắt lãnh lệ nhìn Diệp Sở, đoạn hừ lạnh nói: “Hóa ý cảnh mà cũng dám chặn ta, không biết sống chết!”
“Không thử thì làm sao biết!” Diệp Sở cười sang sảng, cũng không vì mình bị đẩy lùi mà nhượng bộ, ngược lại còn sấn người tiến về phía trước quét khúc gỗ ra, một lần nữa đối cứng với lang nha bổng của Sa Điền Vân.
“Vậy đưa ngươi chầu Diêm vương!” Sa Điền Vân hừ lạnh, khóe miệng nở nụ cười khinh thường mà múa lang nha bổng một cách mãnh liệt nện xuống khúc gỗ khiến nó nứt toạc ra.
Nhìn Diệp Sở bị đánh bay một lần nữa, sắc mặt binh lính và Tu hành giả Nghiêu quốc vốn đang hy vọng lại trở nên trắng bệch. Diệp Sở chỉ bằng Hóa ý cảnh mà có thể bộc phát ra lực lượng như vậy đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhưng dù như thế cũng không thể cải biến chuyện gì.
Hóa ý cảnh và Tiên thiên cảnh có chênh lệch một trời một vực. Nghiêu quốc có không ít Hóa ý cảnh nhưng toàn quốc chỉ có bốn Tiên thiên cảnh mà thôi. Đây chính là minh chứng cho sự chênh lệch này!
“Vương thượng, mong ngài đi trước!” Toàn thể binh lính quỳ rạp xuống trước mặt Vương thượng Nghiêu quốc, thỉnh cầu ông ta đi trước.
“Phụ vương, người đi trước đi! Chỉ cần người còn, Nghiêu quốc liền còn hy vọng!”
“Vương thượng, không nên do dự! Thừa cơ hội hãy đi nhanh!”
“...”
Dân chúng Nghiêu quốc cũng khóc lóc hô rầm lên, thỉnh cầu Vương thượng Nghiêu quốc nên rời đi trước. Diệp Sở có thể ngăn chặn đối phương trong chốc lát nhưng không thể quá lâu, sớm muộn cũng bị Sa Điền Vân thu thập. Đến lúc đó, muốn đi cũng không kịp!
Vương thượng Nghiêu quốc nhìn Diệp Sở và Uy Viễn hầu, sắc mặt trở nên phức tạp. Ông ta không ngờ người đứng ra không phải phe mình mà chính là kẻ bị cả Nghiêu thành mắng chửi là bại hoại, cho dù mình ở vương cung cũng đã từng nghe được tiếng nhơ!
Một người đã vì mình lập bao chiến công hiển hách, lại bị mình gác bỏ sang một bên dưỡng già – lão Hầu gia! Lúc trước, Diệp Sở rình trộm Kỷ Điệp, con gái của Kỷ gia Đế quốc tắm rửa đã chọc toàn Kỷ gia giận dữ đến long trời, chuyện này đã khiến Uy Viễn hầu không thể không đuổi Diệp Sở khỏi nhà. Mà khi đó, thân là Vương thượng Nghiêu quốc, chính vì sợ liên lụy làm Diệp gia khó chịu, nên bản thân đã dần dần bất hòa với Uy Viễn hầu, thậm chí cuối cùng đã lệnh cho ông ở nhà dưỡng lão.
Nhưng trước nguy cơ của Nghiêu quốc, đứng ra chỉ có hai người bọn họ. Vương thượng Nghiêu quốc thầm xấu hổ, nhìn cả đám binh sĩ đang quỳ rạp trước mặt mình mà phẫn nộ quát lên: “Chỉ có Vương thượng Nghiêu quốc chết trận, không có loại vương thượng chó má để mất nước!”
“Vương thượng!” Binh lính hô to.
“Không cần nhiều lời! Ý ta đã quyết!” Vương thượng Nghiêu quốc rất rõ ràng, nếu mình chạy đi thì thế nào? Vương cung bị phá, ngọc tỷ bị trộm, điều này sẽ tạo thành bao nhiêu đả kích cho Nghiêu quốc đây? Sa quốc nhất cổ tác khí công chiếm Nghiêu quốc cũng không phải là chuyện không thể. Huống chi mình có thể trốn sao? Đối phương tới đây chính là để bắt mình hòng uy hiếp Nghiêu quốc, bọn chúng nhất định không thể để cho mình tháo chạy!
Nếu đã vậy, chỉ còn cách chết trận mới tạo cho Nghiêu quốc một tuyến sinh cơ. Dân chúng Nghiêu quốc vì vậy mà sinh lòng bi phẫn, có lẽ sẽ thúc dục sĩ khí chiến đấu tăng như cầu vồng, chặn đứng công kích của Sa quốc.
“Rắc, rắc!”
Bị lang nha bổng nện xuống liên tục mấy lần, khúc gỗ trong tay Diệp Sở rốt cuộc cũng gãy nát hóa thành gỗ vụn bắn tung tóe ra bốn phía. Vụn gỗ sắc bén thi thoảng bắn vào những binh sĩ lân cận, xuyên qua da thịt bọn họ khiến cả đội binh lính không thể không lùi xa về phía sau.
“Khúc gỗ đã nát, xem ngươi còn thủ đoạn nào để chặn ta nữa không?!” Sa Điền Vân cười khằng khặc, lang nha bổng trong tay bay múa tung hoành, đập thẳng vào Diệp Sở.
Giờ phút này Diệp Sở đã bị chấn lui, cánh tay rung lên bần bật. Ai nấy đều có thể nhìn thấy gân xanh trên cánh tay hắn nổi vồng lên co giật liên hồi.
“Có thể đỡ mấy chiêu của ta, đã đủ cho ngươi hãnh diện rồi! Trong giới trẻ tuổi của Nghiêu quốc và Sa quốc không có ai so được với ngươi. Nhưng hôm nay, hẳn ngươi phải chết!” Sa Điền Vân hét lớn, lang nha bổng vụt qua đuổi theo hướng Diệp Sở đang né tránh.
Nhìn cảnh tượng này, mọi người không nén nổi phải thờ dài. Đã không còn hy vọng, Thị vệ trưởng lại càng kinh hô: “Thề bảo vệ vương cung! Xếp trận hình, bảo vệ xung quanh Vương thượng!”
Tô Dung siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt nhìn thiếu niên đang chiến Tiên thiên cảnh, ánh mắt bừng đỏ.
“Chúng ta đã nhìn lầm hắn! Hắn mới chính là nam nhân thiết huyết!” Trương Tố Nhi trào nước mắt. Lang nha bổng của Sa Điền Vân đang truy theo Diệp Sở, nếu nó đập vào người thì hắn còn đường sống sao?
“Diệp Sở!” Nhìn lang nha bổng sắp nện lên người Diệp Sở, Tô Dung không nhịn được thét lớn thất thanh.
Nhưng dường như Diệp Sở không nghe được tiếng nàng, thân hình xoay mạnh mà tránh được một kích hung hiểm ấy. Hắn đột nhiên tung ra một cước đạp vào cổ tay Sa Điền Vân.
“Tiên thiên cảnh chả có gì đáng sợ! Ta không còn binh khí, chẳng lẽ ngươi cũng giữ được binh khí sao?”
Thanh âm không lớn nhưng ở khoảng không gian này lại vang vọng bốn phía. Nhìn Sa Điền Vân quả thật phải ném lang nha bổng để lui về sau tránh một cước của Diệp Sở, cả đám người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Sa Điền Vân không ngờ lại bị đối phương ép đến nỗi phải bỏ binh khí, sắc mặt liền trở nên khó coi. Y trừng mắt nhìn Diệp Sở, không hề nói thêm mà tung thẳng ra một quyền.
“Không có binh khí cũng thu thập được ngươi! Trong vòng mười chiêu, hẳn ngươi phải chết!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook