Tà Ngự Thiên Kiều
-
Chương 19: Lên cả đi
"Nơi này đúng là náo nhiệt nha!" Trong lúc mọi người đang nói cười thì nơi cửa chính vang lên tiếng của một thanh niên đang đứng đó, khiến cho ánh mắt của cả phòng đều dồn cả về hắn.
"Diệp nhị công tử tới rồi!" Mọi người kinh ngạc hô lên, không nghĩ tới Diệp Siêu lại được Thanh Hướng Minh mời tới nơi đây. Phải biết rằng Thanh Hướng Minh là người cầm đầu đám bọn họ mà thôi, mà Diệp Siêu cùng với Tô Dung là những người cầm đầu cả đám thanh niên trẻ tuổi ở Nghiêu thành này.
Nếu bàn về danh tiếng của Diệp Siêu thì hắn có thể đứng trong tốp mười thanh niên Nghiêu thành, còn Thanh Hướng Minh vẫn chưa vào được tốp mười.
"Thanh huynh! Lâu rồi không gặp!" Diệp Siêu cười nhìn Thanh Hướng Minh gật đầu, ánh mắt sau đó liền chuyển hướng sang Tô Dung chào: "Tô Dung tiểu thư, cũng đã lâu không gặp rồi!"
"Diệp Siêu công tử, đã lâu không gặp!" Tô Dung đáp xong liền không nhịn được quay sang Diệp Sở, thấy Diệp Sở cũng không còn ở đó nữa, nàng nghĩ thầm Diệp Sở cuối cùng cũng đã biết điều mà rời đi rồi.
Diệp Siêu cười cười, gật đầu thân thiện chào mọi người, tư thái không có một chút cao ngạo, khí độ bất phàm kia càng làm cho mọi người kính nể vô cùng!
Không khỏi nghĩ thầm: Diệp gia mặc dù xuất ra một tên bại hoại nhưng Đại công tử và Nhị công tử ai nấy cũng đều là nhân tài. Đại công tử thì không cần nói, đó là nhân vật tài tuấn có thể liệt vào tốp ba ở Nghiêu thành. Nhị công tử cũng tương đối bất phàm, nghe nói đã đột phá lên Chân Khí cảnh rồi.
Trong thế hệ thanh niên ở Nghiêu thành có thực lực như vậy chỉ không quá mười người, Thanh Hướng Minh cách tầng đó chỉ một chút mà thôi.
Nhìn Diệp Siêu và Tô Dung được mọi người vây quanh, ánh mắt Lương Thiện không khỏi nhìn sang phía Diệp Sở, quả nhiên thấy Diệp Sở đang trầm mặc đứng ở nơi đó. Diệp Siêu là Nhị ca của hắn, đứa con thứ hai của đại bá. Diệp Sở ban đầu là đứa cháu được Uy Viễn hầu sủng ái nhất Diệp gia, ngay cả cháu đích tôn như Diệp Thiên cũng kém hơn. Tất cả thứ tốt trong gia tộc trước hết để cho Diệp Sở chọn lựa rồi mới có thể cấp cho hai người bọn họ. Điều này cũng làm cho Diệp Thiên và Diệp Siêu ghen tỵ vô cùng, cộng thêm Diệp Sở năm xưa bất học vô thuật, làm bại hoại thanh danh phủ Uy Viễn hầu. Cho nên ba người mặc dù là đường huynh đường đệ nhưng cũng không thân mật gì. Chưa nói tới thù oán nhưng tình cảm lại nhạt vô cùng, nếu có gặp mặt cũng chỉ kêu tên một tiếng mà thôi.
Diệp Sở không nghĩ rằng ba năm sau hai người lại có thanh danh lớn như vậy, trở thành nhân vật dẫn đầu đám thanh niên Nghiêu thành.
Nhìn thấy Diệp Siêu, vẻ mặt Diệp Sở có chút phức tạp. Nếu xuất hiện trước mặt Diệp Siêu thì tin tức hắn trở lại Nghiêu thành nhất định sẽ truyền về phủ Uy Viễn hầu, Diệp Sở cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.
Ba năm trước Uy Viễn hầu đã đem hắn đánh tróc da tróc thịt nhưng Diệp Sở lại không hận lão dù chỉ một chút! Diệp Sở trước kia bại hoại đến mức Uy Viễn hầu thất vọng cùng cực nhưng vẫn không không đánh chết hắn đã là lưu tình lắm lắm. Hắn lúc trước chết đi cũng do nguyên nhân là thể chất quá yếu do ăn chơi sa đọa mà nên.
Uy Viễn hầu đã đuổi hắn ra khỏi Diệp gia, mặc kệ hắn tự sanh tự diệt. Lão đã từng thề rằng nếu nhìn thấy hắn trở về Diệp gia sẽ dùng gậy đánh hắn chết tươi, Diệp Sở không nghĩ rằng đây là nói đùa, lúc Uy Viễn hầu nói những lời này chính là lúc lão quỳ gối phát thệ trước linh vị tổ tông.
Diệp Sở còn loáng thoáng nhớ Uy Viễn hầu nói xong lời thề kia thì lão lệ chảy dài, cả người dường như già nua đi mấy tuổi.
Nhớ tới đó không khỏi khiến Diệp Sở thổn thức, nghĩ thầm Diệp Sở khi đó đã bóp nát tim của Uy Viễn hầu rồi, lão đã hoàn toàn tuyệt vọng với gã, cộng thêm áp lực từ bối cảnh của hai người kia nên không thể không ra quyết định đó được.
Dằn xuống tâm trạng trong lòng, Diệp Sở rảo bước đi tới trước. Mặc dù Diệp gia không nhận hắn nhưng Diệp Sở cũng không thể hận Diệp gia, có trách thì trách hắn lúc đó quá vô liêm sỉ đi. Hơn nữa Diệp Sở không thể phủ nhận Uy Viễn hầu năm xưa đối đãi vô cùng tốt với hắn.
Lương Thiện thấy Diệp Sở bước tới liền sợ hết hồn, giật mạnh Diệp Sở về hỏi: "Ngươi muốn làm gì thế? Còn không mau đi đi, nếu như bị bọn họ nhìn thấy ngươi hôm nay sẽ gặp phiền toái đấy!”
Diệp Sở nhìn sang Lương Thiện cười cười, đẩy tay Lương Thiện ra, bước đi tới trước khiến Lương Thiện chỉ có thể đứng đó mà dậm chân than thở.
"Nhị ca!"
Diệp Siêu đang cùng hàn huyên với Thanh Hướng Minh thì bên tai bỗng vang lên một thanh âm hơi quen thuộc, Diệp Siêu ngờ vực quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu niên đang đứng ở phía sau mỉm cười nhìn hắn, mặc dù thiếu niên kia dung mạo có biến hóa chút ít so với ba năm trước nhưng hắn nhìn một cái liền đã nhận ra.
“Diệp Sở!" Diệp Siêu hô lên kinh ngạc, hắn không thể tin rằng mình sẽ được gặp lại tên đường đệ mà hắn tưởng rằng đã chết ba năm rồi. Nhưng sau khi Diệp Siêu giật mình thì lập tức phản ứng, mặt liền lạnh xuống, đáp: "Ngươi về Nghiêu thành để làm cái gì? Diệp gia và ngươi đã không có bất kỳ quan hệ gì nữa, đừng gọi ta là Nhị ca!"
Diệp Siêu trong lòng vô cùng tức giận, mặc dù gia gia trước kia cái gì tốt đều cho Diệp Sở khiến hắn ghen tỵ bao lần nhưng hắn cũng không đi giành với Diệp Sở, trong mắt bọn họ thì ca ca nhường cho đệ đệ là chuyện thường mà thôi! Nhưng Diệp Sở lại quá mức vô liêm sỉ, gây họa ở Nghiêu thành còn chưa đủ, lại còn nghĩ tới việc hại đời Lâm Thi Hinh - nghĩa nữ ngoại tổ mẫu mà còn là con cháu trực hệ của Diệp gia ở đế quốc và biểu muội Kỷ Điệp ở xa của họ nữa chứ. Diệp gia ở Nghiêu thành bất quá là chỉ là một chi nhỏ của đế quốc Diệp gia mà thôi. Bởi hành động vô liêm sỉ đó của Diệp Sở nên đế quốc Diệp gia bắt đầu chèn ép phủ Uy Viễn hầu, nếu không phải gia gia quỳ trước linh vị tổ tông thề đuổi Diệp Sở đi thì Nghiêu thành sợ đã không còn Diệp gia nữa.
Cứ như vậy, Diệp gia mỗi năm mỗi xuống dốc, ngay cả vương thượng đối với Diệp gia cũng bắt đầu làm khó dễ. Hiển nhiên hết thảy cũng bởi do Diệp Sở mà ra.
Như thế thì Diệp Siêu làm sao sẽ có hảo cảm với Diệp Sở được?
Diệp Sở thấy Diệp Siêu như thế thì cười khổ một tiếng, nghĩ thầm tên Diệp Sở kiếp trước gây họa đến độ người người xa lánh như vậy thì quả là cực phẩm rồi.
Nhưng căn cứ thực tế mà nói thì chỉ có phần xác của Diệp Sở là người của Diệp gia mà thôi, linh hồn cũng không phải. Đương nhiên rằng Diệp Sở cũng không vô sỉ đến độ sau khi chiếm xác người ta rồi lại không nhận mình là con cháu của Diệp gia được. Bất quá nếu Diệp Siêu không nhận hắn thì Diệp Sở hắn cũng không cưỡng cầu.
Tô Dung đứng bên cạnh Diệp Siêu, nhìn Diệp Sở bước ra trước mặt mọi người khiến nàng không khỏi có chút thất thần! Nàng quả thật không nghĩ tới rằng Diệp Sở lại dám xuất hiện trong tầm mắt mọi người như vậy, hắn là kẻ không sợ chết hay là kẻ không có đầu óc? Hắn không biết nó sẽ có hậu quả gì? Những người đang đứng ở đây có được bao nhiêu người hắn không đắc tội? Có được bao nhiêu tiểu thư mà năm đó hắn chưa hề đùa giỡn qua?
Quả nhiên giống hệt như tưởng tượng của Tô Dung, sau khi Diệp Siêu sửa lưng Diệp Sở thì một đám người sau liền nhao nhao lên, quay sang Diệp Sở mắng mỏ liên hồi: "Nguyên lai là cái tên cặn bã này, hắn lại dám xuất hiện ở Nghiêu thành nữa chứ!"
"Tốt! Tốt! Tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa, không nghĩ tới kiếp nầy còn có thể báo thù, cái thù ném vào hố phân này Bổn công tử rốt cuộc có thể báo rồi!”
"Chị em ơi, là tên cặn bã này rồi! Là cái tên bại hoại nhìn lén chúng ta tắm rửa đấy!"
"Vì nhân dân Nghiêu thành, hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi!"
“[email protected]#$%^*...”
Vô vàn câu mắng chửi vang lên, Tô Dung và Trương Tố Nhi nghe mọi người không ngừng xướng lên từng tội trạng của Diệp Sở thì các nàng mới hiểu rõ nguyên nhân mà hắn vì sao có thể làm cho lòng người oán trách như vậy, trong lòng giật mình kinh hãi, đây phải là tên bại hoại đến thế nào mới có thể làm chuyện ác đến trình độ như vậy được.
Thanh Hướng Minh nghe thấy tiếng chửi rủa vang lên không ngừng thì không khỏi nhớ đến năm xưa Diệp Sở dung túng thủ hạ làm chuyện ác đã đoạt đi thị nữ mà hắn yêu thích nhất. Nên trong mắt hắn tràn ngập hận ý, khẽ hít sâu một hơi dằn xuống tâng trạng đang vô cùng xúc động kia, khẽ phất tay ra hiệu cho bọn họ im lặng, đoạn nghiến răng nhìn chằm Diệp Sở thốt: "Không nghĩ tới ngươi lại dám xuất hiện ở phủ Thanh Dương Hầu, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động đó!"
Diệp Sở đối với vô số tiếng mắng mỏ kia đều xem như không thấy, chỉ cười nhìn Thanh Hướng Minh đáp: "Trả giá đắt ư? Có phải là giống như bọn họ muốn đánh ta nằm sấp trước cửa phải không? Ngươi có ý tưởng nào mới nữa không vậy!"
"Đó là nhẹ rồi!" Thanh Hướng Minh nhìn Diệp Sở đáp, vừa nghĩ đến cảnh thị nữ mà mình thích nhất bị lăng nhục khiến hắn lửa giận bừng bừng.
Diệp Sở chỉ lắc lắc đầu đáp: "Mấy người các ngươi không ai có khả năng cho ta nằm ra ngoài đâu. Ta tới đây là để trao đổi một nhánh linh chi ba trăm năm thôi, ngươi cũng đừng đối xử với ta như là địch thủ sinh tử như vậy chứ!"
Chỉ một câu nói liền khiến cho mọi người trong phòng im ắng, nhưng liền sau đó thì tiếng cười nhạo vang lên rần rần.
Tô Dung và Trương Tố Nhi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hoài nghi Diệp Sở là đang giả ngu hay ngu thật. Lấy tác phong xưa kia của hắn, bây giờ lại còn dám chạy tới nhà người ta đòi đồ này đồ kia, hắn đang nói đùa chăng?
"Diệp nhị công tử tới rồi!" Mọi người kinh ngạc hô lên, không nghĩ tới Diệp Siêu lại được Thanh Hướng Minh mời tới nơi đây. Phải biết rằng Thanh Hướng Minh là người cầm đầu đám bọn họ mà thôi, mà Diệp Siêu cùng với Tô Dung là những người cầm đầu cả đám thanh niên trẻ tuổi ở Nghiêu thành này.
Nếu bàn về danh tiếng của Diệp Siêu thì hắn có thể đứng trong tốp mười thanh niên Nghiêu thành, còn Thanh Hướng Minh vẫn chưa vào được tốp mười.
"Thanh huynh! Lâu rồi không gặp!" Diệp Siêu cười nhìn Thanh Hướng Minh gật đầu, ánh mắt sau đó liền chuyển hướng sang Tô Dung chào: "Tô Dung tiểu thư, cũng đã lâu không gặp rồi!"
"Diệp Siêu công tử, đã lâu không gặp!" Tô Dung đáp xong liền không nhịn được quay sang Diệp Sở, thấy Diệp Sở cũng không còn ở đó nữa, nàng nghĩ thầm Diệp Sở cuối cùng cũng đã biết điều mà rời đi rồi.
Diệp Siêu cười cười, gật đầu thân thiện chào mọi người, tư thái không có một chút cao ngạo, khí độ bất phàm kia càng làm cho mọi người kính nể vô cùng!
Không khỏi nghĩ thầm: Diệp gia mặc dù xuất ra một tên bại hoại nhưng Đại công tử và Nhị công tử ai nấy cũng đều là nhân tài. Đại công tử thì không cần nói, đó là nhân vật tài tuấn có thể liệt vào tốp ba ở Nghiêu thành. Nhị công tử cũng tương đối bất phàm, nghe nói đã đột phá lên Chân Khí cảnh rồi.
Trong thế hệ thanh niên ở Nghiêu thành có thực lực như vậy chỉ không quá mười người, Thanh Hướng Minh cách tầng đó chỉ một chút mà thôi.
Nhìn Diệp Siêu và Tô Dung được mọi người vây quanh, ánh mắt Lương Thiện không khỏi nhìn sang phía Diệp Sở, quả nhiên thấy Diệp Sở đang trầm mặc đứng ở nơi đó. Diệp Siêu là Nhị ca của hắn, đứa con thứ hai của đại bá. Diệp Sở ban đầu là đứa cháu được Uy Viễn hầu sủng ái nhất Diệp gia, ngay cả cháu đích tôn như Diệp Thiên cũng kém hơn. Tất cả thứ tốt trong gia tộc trước hết để cho Diệp Sở chọn lựa rồi mới có thể cấp cho hai người bọn họ. Điều này cũng làm cho Diệp Thiên và Diệp Siêu ghen tỵ vô cùng, cộng thêm Diệp Sở năm xưa bất học vô thuật, làm bại hoại thanh danh phủ Uy Viễn hầu. Cho nên ba người mặc dù là đường huynh đường đệ nhưng cũng không thân mật gì. Chưa nói tới thù oán nhưng tình cảm lại nhạt vô cùng, nếu có gặp mặt cũng chỉ kêu tên một tiếng mà thôi.
Diệp Sở không nghĩ rằng ba năm sau hai người lại có thanh danh lớn như vậy, trở thành nhân vật dẫn đầu đám thanh niên Nghiêu thành.
Nhìn thấy Diệp Siêu, vẻ mặt Diệp Sở có chút phức tạp. Nếu xuất hiện trước mặt Diệp Siêu thì tin tức hắn trở lại Nghiêu thành nhất định sẽ truyền về phủ Uy Viễn hầu, Diệp Sở cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.
Ba năm trước Uy Viễn hầu đã đem hắn đánh tróc da tróc thịt nhưng Diệp Sở lại không hận lão dù chỉ một chút! Diệp Sở trước kia bại hoại đến mức Uy Viễn hầu thất vọng cùng cực nhưng vẫn không không đánh chết hắn đã là lưu tình lắm lắm. Hắn lúc trước chết đi cũng do nguyên nhân là thể chất quá yếu do ăn chơi sa đọa mà nên.
Uy Viễn hầu đã đuổi hắn ra khỏi Diệp gia, mặc kệ hắn tự sanh tự diệt. Lão đã từng thề rằng nếu nhìn thấy hắn trở về Diệp gia sẽ dùng gậy đánh hắn chết tươi, Diệp Sở không nghĩ rằng đây là nói đùa, lúc Uy Viễn hầu nói những lời này chính là lúc lão quỳ gối phát thệ trước linh vị tổ tông.
Diệp Sở còn loáng thoáng nhớ Uy Viễn hầu nói xong lời thề kia thì lão lệ chảy dài, cả người dường như già nua đi mấy tuổi.
Nhớ tới đó không khỏi khiến Diệp Sở thổn thức, nghĩ thầm Diệp Sở khi đó đã bóp nát tim của Uy Viễn hầu rồi, lão đã hoàn toàn tuyệt vọng với gã, cộng thêm áp lực từ bối cảnh của hai người kia nên không thể không ra quyết định đó được.
Dằn xuống tâm trạng trong lòng, Diệp Sở rảo bước đi tới trước. Mặc dù Diệp gia không nhận hắn nhưng Diệp Sở cũng không thể hận Diệp gia, có trách thì trách hắn lúc đó quá vô liêm sỉ đi. Hơn nữa Diệp Sở không thể phủ nhận Uy Viễn hầu năm xưa đối đãi vô cùng tốt với hắn.
Lương Thiện thấy Diệp Sở bước tới liền sợ hết hồn, giật mạnh Diệp Sở về hỏi: "Ngươi muốn làm gì thế? Còn không mau đi đi, nếu như bị bọn họ nhìn thấy ngươi hôm nay sẽ gặp phiền toái đấy!”
Diệp Sở nhìn sang Lương Thiện cười cười, đẩy tay Lương Thiện ra, bước đi tới trước khiến Lương Thiện chỉ có thể đứng đó mà dậm chân than thở.
"Nhị ca!"
Diệp Siêu đang cùng hàn huyên với Thanh Hướng Minh thì bên tai bỗng vang lên một thanh âm hơi quen thuộc, Diệp Siêu ngờ vực quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu niên đang đứng ở phía sau mỉm cười nhìn hắn, mặc dù thiếu niên kia dung mạo có biến hóa chút ít so với ba năm trước nhưng hắn nhìn một cái liền đã nhận ra.
“Diệp Sở!" Diệp Siêu hô lên kinh ngạc, hắn không thể tin rằng mình sẽ được gặp lại tên đường đệ mà hắn tưởng rằng đã chết ba năm rồi. Nhưng sau khi Diệp Siêu giật mình thì lập tức phản ứng, mặt liền lạnh xuống, đáp: "Ngươi về Nghiêu thành để làm cái gì? Diệp gia và ngươi đã không có bất kỳ quan hệ gì nữa, đừng gọi ta là Nhị ca!"
Diệp Siêu trong lòng vô cùng tức giận, mặc dù gia gia trước kia cái gì tốt đều cho Diệp Sở khiến hắn ghen tỵ bao lần nhưng hắn cũng không đi giành với Diệp Sở, trong mắt bọn họ thì ca ca nhường cho đệ đệ là chuyện thường mà thôi! Nhưng Diệp Sở lại quá mức vô liêm sỉ, gây họa ở Nghiêu thành còn chưa đủ, lại còn nghĩ tới việc hại đời Lâm Thi Hinh - nghĩa nữ ngoại tổ mẫu mà còn là con cháu trực hệ của Diệp gia ở đế quốc và biểu muội Kỷ Điệp ở xa của họ nữa chứ. Diệp gia ở Nghiêu thành bất quá là chỉ là một chi nhỏ của đế quốc Diệp gia mà thôi. Bởi hành động vô liêm sỉ đó của Diệp Sở nên đế quốc Diệp gia bắt đầu chèn ép phủ Uy Viễn hầu, nếu không phải gia gia quỳ trước linh vị tổ tông thề đuổi Diệp Sở đi thì Nghiêu thành sợ đã không còn Diệp gia nữa.
Cứ như vậy, Diệp gia mỗi năm mỗi xuống dốc, ngay cả vương thượng đối với Diệp gia cũng bắt đầu làm khó dễ. Hiển nhiên hết thảy cũng bởi do Diệp Sở mà ra.
Như thế thì Diệp Siêu làm sao sẽ có hảo cảm với Diệp Sở được?
Diệp Sở thấy Diệp Siêu như thế thì cười khổ một tiếng, nghĩ thầm tên Diệp Sở kiếp trước gây họa đến độ người người xa lánh như vậy thì quả là cực phẩm rồi.
Nhưng căn cứ thực tế mà nói thì chỉ có phần xác của Diệp Sở là người của Diệp gia mà thôi, linh hồn cũng không phải. Đương nhiên rằng Diệp Sở cũng không vô sỉ đến độ sau khi chiếm xác người ta rồi lại không nhận mình là con cháu của Diệp gia được. Bất quá nếu Diệp Siêu không nhận hắn thì Diệp Sở hắn cũng không cưỡng cầu.
Tô Dung đứng bên cạnh Diệp Siêu, nhìn Diệp Sở bước ra trước mặt mọi người khiến nàng không khỏi có chút thất thần! Nàng quả thật không nghĩ tới rằng Diệp Sở lại dám xuất hiện trong tầm mắt mọi người như vậy, hắn là kẻ không sợ chết hay là kẻ không có đầu óc? Hắn không biết nó sẽ có hậu quả gì? Những người đang đứng ở đây có được bao nhiêu người hắn không đắc tội? Có được bao nhiêu tiểu thư mà năm đó hắn chưa hề đùa giỡn qua?
Quả nhiên giống hệt như tưởng tượng của Tô Dung, sau khi Diệp Siêu sửa lưng Diệp Sở thì một đám người sau liền nhao nhao lên, quay sang Diệp Sở mắng mỏ liên hồi: "Nguyên lai là cái tên cặn bã này, hắn lại dám xuất hiện ở Nghiêu thành nữa chứ!"
"Tốt! Tốt! Tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa, không nghĩ tới kiếp nầy còn có thể báo thù, cái thù ném vào hố phân này Bổn công tử rốt cuộc có thể báo rồi!”
"Chị em ơi, là tên cặn bã này rồi! Là cái tên bại hoại nhìn lén chúng ta tắm rửa đấy!"
"Vì nhân dân Nghiêu thành, hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi!"
“[email protected]#$%^*...”
Vô vàn câu mắng chửi vang lên, Tô Dung và Trương Tố Nhi nghe mọi người không ngừng xướng lên từng tội trạng của Diệp Sở thì các nàng mới hiểu rõ nguyên nhân mà hắn vì sao có thể làm cho lòng người oán trách như vậy, trong lòng giật mình kinh hãi, đây phải là tên bại hoại đến thế nào mới có thể làm chuyện ác đến trình độ như vậy được.
Thanh Hướng Minh nghe thấy tiếng chửi rủa vang lên không ngừng thì không khỏi nhớ đến năm xưa Diệp Sở dung túng thủ hạ làm chuyện ác đã đoạt đi thị nữ mà hắn yêu thích nhất. Nên trong mắt hắn tràn ngập hận ý, khẽ hít sâu một hơi dằn xuống tâng trạng đang vô cùng xúc động kia, khẽ phất tay ra hiệu cho bọn họ im lặng, đoạn nghiến răng nhìn chằm Diệp Sở thốt: "Không nghĩ tới ngươi lại dám xuất hiện ở phủ Thanh Dương Hầu, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động đó!"
Diệp Sở đối với vô số tiếng mắng mỏ kia đều xem như không thấy, chỉ cười nhìn Thanh Hướng Minh đáp: "Trả giá đắt ư? Có phải là giống như bọn họ muốn đánh ta nằm sấp trước cửa phải không? Ngươi có ý tưởng nào mới nữa không vậy!"
"Đó là nhẹ rồi!" Thanh Hướng Minh nhìn Diệp Sở đáp, vừa nghĩ đến cảnh thị nữ mà mình thích nhất bị lăng nhục khiến hắn lửa giận bừng bừng.
Diệp Sở chỉ lắc lắc đầu đáp: "Mấy người các ngươi không ai có khả năng cho ta nằm ra ngoài đâu. Ta tới đây là để trao đổi một nhánh linh chi ba trăm năm thôi, ngươi cũng đừng đối xử với ta như là địch thủ sinh tử như vậy chứ!"
Chỉ một câu nói liền khiến cho mọi người trong phòng im ắng, nhưng liền sau đó thì tiếng cười nhạo vang lên rần rần.
Tô Dung và Trương Tố Nhi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hoài nghi Diệp Sở là đang giả ngu hay ngu thật. Lấy tác phong xưa kia của hắn, bây giờ lại còn dám chạy tới nhà người ta đòi đồ này đồ kia, hắn đang nói đùa chăng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook