Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo
-
Chương 3
Tối hôm qua tuyết vẫn luôn bay lả tả cho tới giờ vẫn chưa ngừng, Lệ Thâm cơm nước xong đi về phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo, Dung Cẩm Giác gọi điện thoại đến hỏi hắn ở đâu để hắn lái xe tới đón.
Lệ Thâm nói địa chỉ, Dung Cẩm Giác ở bên kia sách một tiếng, như là có chút bất mãn, tiếp theo cúp điện thoại.
Sau một tiếng Dung Cẩm Giác đã đến dưới lầu, Lệ Thâm ngồi vào bên phó lái, nhìn thấy Dung Cẩm Giác trong ngoài không biết mặc bao nhiêu kiện quần áo, quả thực giống như con gấu, không khỏi cười nói, “Sao cậu lại mặc nhiều quần áo như vậy?”
Dung Cẩm Giác nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Cẩu độc thân không thể so với nhà ngươi có người sưởi ấm, tôi lạnh.”
Lệ Thâm nghe ra được sự trào phúng trong giọng hắn. Không biết tại sao, Dung Cẩm Giác và Cù Đông Trần có quen biết nhưng sau đó đối với hắn lại không có cảm tình gì, phải nói có một vài người trời sinh không hợp, hai người bọn họ phỏng chừng chính là tình huống này.
Lệ Thâm biết nhắc đến đề tài này Dung Cẩm Giác sẽ không nói được lời gì tốt, cho nên thông minh lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Dung Cẩm Giác dẫn hắn đi tắm suối nước nóng, là một sơn trang ở vùng ngoại thành vừa mới mở, bởi vì trận tuyết đầu tiên năm nay rơi vào đúng lễ giáng sinh, lại là cuối tuần, cho nên xe còn chưa tiến vào thì đã có bảo an đứng đó xua tay với hai người bọn họ, ra hiệu chỗ đậu xe đã hết.
Dung Cẩm Giác mở cửa sổ nói với nhân viên an ninh kia, “Dung Cẩm Giác, lúc trước đã cùng Lương tổng của các anh chào hỏi.”
Nhân viên an ninh kia nghe thấy tên hắn liền chỉ vào một chỗ khác ở bên cửa hông chỉ dẫn, nói cho hắn biết vị trí của nhà để xe dưới hầm, Lệ Thâm đưa tay ra ngoài cửa sổ đưa cho nhân viên an ninh kia một điếu thuốc, bảo an cười cười nhận, Dung Cẩm Giác hướng hắn nói tiếng cám ơn, đóng cửa sổ lại.
“Lương tổng là người nào?” Lệ Thâm hỏi.
“Lương Viễn.”
“Hắn mấy năm qua lăn lộn cũng được a, ” Lệ Thâm quan sát diện tích sơn trang suối nước nóng vài lần, “Mảnh đất này tôi nhớ trước kia là của chính phủ đi, tại sao lại bán cho hắn?”
Dung Cẩm Giác cười cười xem như trả lời.
Lệ Thâm nhíu nhẹ lông mày, ý vị thâm trường nói, “Năm nay bọn tôi qua điều tra một món đồ thiếu chút nữa là có đại án, cậu dẫn tôi tới đây đến cùng có mục đích gì?”
Hai người xuống xe đã có người một đường chỉ dẫn, trải qua một cái đường hẹp quanh co trăm mét sau lại nhìn thấy một sơn động mở rộng, ngược lại có mấy phần chốn đào nguyên lâm cảnh, sau khi chui qua sơn động, có cảm giác rộng rãi sáng sủa.
Dung Cẩm Giác không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ đến phương diện này, nhìn hắn chằm chằm liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói, “Tại sao tôi không biết Lệ công tử cậu lại nhiệt tình với công tác như thế, nhìn ai cũng đều có khả năng phạm tội tài chính, hửm?”
Hai người lại đi thêm mấy trăm mét được đưa đến một hồ nước nóng độc lập, sau khi nhân viên công tác lui ra Dung Cẩm Giác mới tiếp tục nói, “Cậu thật sự không chịu ngồi yên, trước cứ phải nhìn người ta như tra xét, cậu có tin không, tra một cái thì chuẩn một cái, bảo đảm cậu vượt qua năm này đặc biệt có ý nghĩa, nói không chừng phá được đại án sang năm lại được lên chức đó Lệ đội trưởng.”
Lệ Thâm không nhịn được cười, trêu tức nói, “Nếu hắn phạm án cũng chỉ có thể xuất động đội trinh sát hình sự, cấp bậc điều tra của bọn tôi quá thấp, không xen tay vào được.”
Dung Cẩm Giác lười cùng hắn lảm nhảm, đề tài này nên chấm dứt tại đây thôi.
Hai người ngâm mình ở trong hồ tắm, khắp mặt mày hoàn toàn thoải mái dãn ra, Lệ Thâm nửa người lộ ra bên ngoài đang nhắm hai mắt hưởng thụ thì có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái, là hai nữ nhân mặc áo tắm đi vào.
Dung Cẩm Giác nhíu đầu lông mày, một nữ nhân trong đó biết xem ánh mắt người khác lập tức ôn nhu nói, “Lương tổng để hai bọn tôi tới đây thư giãn cho hai vị khách nhân.”
Lệ Thâm dựa vào kia không nhúc nhích, Dung Cẩm Giác nghĩ một hồi hôm nay cùng hắn tán gẫu cũng không phải đại sự gì, liền thoáng gật đầu một cái, cũng không nói chuyện.
Hai nữ nhân phân biệt quỳ gối bên cạnh hai người, vì bọn họ mát-xa.
Cách một phút chốc, ngay khi Lệ Thâm thoải mái chuẩn bị ngủ, điện thoại trên bàn lại vang lên.
Lệ Thâm mở mắt ra, nữ nhân kia ngược lại phi thường có ánh mắt, lập tức cầm điện thoại của hắn đưa tới, Lệ Thâm nhìn màn hình điện báo biểu thị, một cái tay từ trong nước duỗi ra tiếp nhận khăn mặt nữ nhân đưa tới, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Ở đâu vậy?” Âm thanh Cù Đông Trần bất kể lúc nào cũng đều là lãnh khốc.
“Đang tắm suối nước nóng, ” Lệ Thâm trả lời, “Cậu có tới không?”
Bên kia tựa hồ sách một tiếng, hỏi, “Cùng Dung Cẩm Giác? Hai người các cậu trái lại thật thảnh thơi.”
“Chuyện gì?” Lệ Thâm hỏi hắn.
“Khúc Ba mới vừa điện thoại cho tôi, hỏi sau buổi chiều có thời gian không, con của hắn đầy tháng.”
“Hắn hỏi cậu có thời gian không cậu lại gọi điện tới hỏi tôi làm gì, ” Lệ Thâm cười hắn, “Cậu một người bận rộn bay khắp thế giới còn có thể có thời gian?”
Cù Đông Trần ở bên kia dừng một chút, nói, “Tôi ngày kia thật sự có thời gian, thế nào, cậu không ngờ tôi sẽ đi? Sợ quấy rối cậu cùng ai đó ôn chuyện?”
“Đừng phát bệnh, ” Lệ Thâm nghe ra ngữ khí hắn lạnh lùng chế giễu, trả lời, “Có đi hay không tôi sẽ tự mình trả lời hắn, cứ như vậy đi.”
“Buổi tối tôi ở nhà, ” Cù Đông Trần lạnh giọng nói một câu, “Cậu và Dung Cẩm Giác sau khi tách ra thì trực tiếp tới đây.”
Lệ Thâm trực tiếp nhấn cúp điện thoại.
Cơn buồn ngủ bị cắt đứt, Lệ Thâm cũng liền khoát khoát tay nói nữ nhân dừng lại, “Được rồi, cô đi ra ngoài đi.”
Dung Cẩm Giác thấy hắn mở miệng nên cũng để hai nữ nhân đều ra ngoài.
Lệ Thâm đưa tay từ trên bàn rút ra một điếu thuốc đưa cho Dung Cẩm Giác, chính mình cũng đốt một điếu, một lát sau Dung Cẩm Giác mới mở miệng nói, “Trước cậu lấy điện thoại của tôi chụp mấy tấm hình cậu còn có ấn tượng không?”
Lệ Thâm hút một hơi thuốc, ừ một tiếng, hỏi, “Làm sao vậy?”
Dung Cẩm Giác hơi nheo mắt lại, “Tôi có một bằng hữu, rất thích phong cách cậu chụp ảnh, cậu có thể nể mặt mũi tôi chụp vài tấm ngoại cảnh được không?”
Lệ Thâm ngậm lấy thuốc thiếu chút nữa ngã xuống, ngước mắt kinh ngạc nhìn hắn, “Cậu và Cù Đông Trần ngày hôm nay có phải đều uống lộn thuốc?”
“Đừng so sánh tôi với tên chó săn kia, ” Dung Cẩm Giác dường như khinh thường nhíu mày lại, nhưng trên khuôn mặt lại là nghiêm túc hiếm thấy, hắn chưa bao giờ dùng qua một loại ngữ khí như vậy nói chuyện với Lệ Thâm, một loại kiên cường, như là đã chuẩn bị tốt từ rất lâu, hắn nói, “Cậu xem chừng nào thì có thời gian, đều có thể.”
Lệ Thâm ngày thường yêu thích duy nhất chính là nhiếp ảnh, tuy rằng chưa bao giờ học qua phương diện kỹ thuật này, nhưng bởi vì yêu thích, chính mình bỏ tiền nghiên cứu mấy năm ngược lại cũng khá có thành tựu, bình thường tùy ý chụp ảnh trong vòng bạn bè, mấy tấm ảnh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên các trang internet lớn nhỏ, đã từng có mấy nhà tạp chí nổi danh tìm tới cửa đều bị hắn cự tuyệt, ngược lại vì hắn vẫn luôn một mực phong thái cao lãnh, ở trong vòng tiểu chúng cũng càng ngày càng có chút tiếng tăm.
Lệ Thâm nghĩ thầm, bản thân chưa từng thấy qua bộ dáng đứng đắn của Dung Cẩm Giác khi nói chuyện với mình như thế, cảm giác có chút buồn cười, nhưng Lệ Thâm lại không thể nào hiếu kỳ hỏi hắn cái người gọi là bằng hữu kia là ai, hắn thật ra là có nghe nói qua bên người Dung Cẩm Giác có người kia, là minh tinh mới nổi gần đây, mà Lệ Thâm xưa nay không thích bát quái, chỉ là bằng hữu đã lên tiếng, hắn liền gật đầu đồng ý.
“Tôi chụp ảnh chỉ xem tâm tình, bằng hữu cậu bên kia, cậu phải cùng hắn nói rõ.”
“Cái này tôi biết.”
“Vậy thì cuối tuần sau đi.”
Hai người ngâm suối nước nóng xong ăn qua một ít đồ ăn mới trở về, Dung Cẩm Giác trước tiên đưa hắn đến địa điểm ngày hôm qua gặp mặt để lấy xe, hai người sau khi tách ra Lệ Thâm mới lái xe về chỗ ở.
Lệ Thâm nói địa chỉ, Dung Cẩm Giác ở bên kia sách một tiếng, như là có chút bất mãn, tiếp theo cúp điện thoại.
Sau một tiếng Dung Cẩm Giác đã đến dưới lầu, Lệ Thâm ngồi vào bên phó lái, nhìn thấy Dung Cẩm Giác trong ngoài không biết mặc bao nhiêu kiện quần áo, quả thực giống như con gấu, không khỏi cười nói, “Sao cậu lại mặc nhiều quần áo như vậy?”
Dung Cẩm Giác nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Cẩu độc thân không thể so với nhà ngươi có người sưởi ấm, tôi lạnh.”
Lệ Thâm nghe ra được sự trào phúng trong giọng hắn. Không biết tại sao, Dung Cẩm Giác và Cù Đông Trần có quen biết nhưng sau đó đối với hắn lại không có cảm tình gì, phải nói có một vài người trời sinh không hợp, hai người bọn họ phỏng chừng chính là tình huống này.
Lệ Thâm biết nhắc đến đề tài này Dung Cẩm Giác sẽ không nói được lời gì tốt, cho nên thông minh lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Dung Cẩm Giác dẫn hắn đi tắm suối nước nóng, là một sơn trang ở vùng ngoại thành vừa mới mở, bởi vì trận tuyết đầu tiên năm nay rơi vào đúng lễ giáng sinh, lại là cuối tuần, cho nên xe còn chưa tiến vào thì đã có bảo an đứng đó xua tay với hai người bọn họ, ra hiệu chỗ đậu xe đã hết.
Dung Cẩm Giác mở cửa sổ nói với nhân viên an ninh kia, “Dung Cẩm Giác, lúc trước đã cùng Lương tổng của các anh chào hỏi.”
Nhân viên an ninh kia nghe thấy tên hắn liền chỉ vào một chỗ khác ở bên cửa hông chỉ dẫn, nói cho hắn biết vị trí của nhà để xe dưới hầm, Lệ Thâm đưa tay ra ngoài cửa sổ đưa cho nhân viên an ninh kia một điếu thuốc, bảo an cười cười nhận, Dung Cẩm Giác hướng hắn nói tiếng cám ơn, đóng cửa sổ lại.
“Lương tổng là người nào?” Lệ Thâm hỏi.
“Lương Viễn.”
“Hắn mấy năm qua lăn lộn cũng được a, ” Lệ Thâm quan sát diện tích sơn trang suối nước nóng vài lần, “Mảnh đất này tôi nhớ trước kia là của chính phủ đi, tại sao lại bán cho hắn?”
Dung Cẩm Giác cười cười xem như trả lời.
Lệ Thâm nhíu nhẹ lông mày, ý vị thâm trường nói, “Năm nay bọn tôi qua điều tra một món đồ thiếu chút nữa là có đại án, cậu dẫn tôi tới đây đến cùng có mục đích gì?”
Hai người xuống xe đã có người một đường chỉ dẫn, trải qua một cái đường hẹp quanh co trăm mét sau lại nhìn thấy một sơn động mở rộng, ngược lại có mấy phần chốn đào nguyên lâm cảnh, sau khi chui qua sơn động, có cảm giác rộng rãi sáng sủa.
Dung Cẩm Giác không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ đến phương diện này, nhìn hắn chằm chằm liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói, “Tại sao tôi không biết Lệ công tử cậu lại nhiệt tình với công tác như thế, nhìn ai cũng đều có khả năng phạm tội tài chính, hửm?”
Hai người lại đi thêm mấy trăm mét được đưa đến một hồ nước nóng độc lập, sau khi nhân viên công tác lui ra Dung Cẩm Giác mới tiếp tục nói, “Cậu thật sự không chịu ngồi yên, trước cứ phải nhìn người ta như tra xét, cậu có tin không, tra một cái thì chuẩn một cái, bảo đảm cậu vượt qua năm này đặc biệt có ý nghĩa, nói không chừng phá được đại án sang năm lại được lên chức đó Lệ đội trưởng.”
Lệ Thâm không nhịn được cười, trêu tức nói, “Nếu hắn phạm án cũng chỉ có thể xuất động đội trinh sát hình sự, cấp bậc điều tra của bọn tôi quá thấp, không xen tay vào được.”
Dung Cẩm Giác lười cùng hắn lảm nhảm, đề tài này nên chấm dứt tại đây thôi.
Hai người ngâm mình ở trong hồ tắm, khắp mặt mày hoàn toàn thoải mái dãn ra, Lệ Thâm nửa người lộ ra bên ngoài đang nhắm hai mắt hưởng thụ thì có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái, là hai nữ nhân mặc áo tắm đi vào.
Dung Cẩm Giác nhíu đầu lông mày, một nữ nhân trong đó biết xem ánh mắt người khác lập tức ôn nhu nói, “Lương tổng để hai bọn tôi tới đây thư giãn cho hai vị khách nhân.”
Lệ Thâm dựa vào kia không nhúc nhích, Dung Cẩm Giác nghĩ một hồi hôm nay cùng hắn tán gẫu cũng không phải đại sự gì, liền thoáng gật đầu một cái, cũng không nói chuyện.
Hai nữ nhân phân biệt quỳ gối bên cạnh hai người, vì bọn họ mát-xa.
Cách một phút chốc, ngay khi Lệ Thâm thoải mái chuẩn bị ngủ, điện thoại trên bàn lại vang lên.
Lệ Thâm mở mắt ra, nữ nhân kia ngược lại phi thường có ánh mắt, lập tức cầm điện thoại của hắn đưa tới, Lệ Thâm nhìn màn hình điện báo biểu thị, một cái tay từ trong nước duỗi ra tiếp nhận khăn mặt nữ nhân đưa tới, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Ở đâu vậy?” Âm thanh Cù Đông Trần bất kể lúc nào cũng đều là lãnh khốc.
“Đang tắm suối nước nóng, ” Lệ Thâm trả lời, “Cậu có tới không?”
Bên kia tựa hồ sách một tiếng, hỏi, “Cùng Dung Cẩm Giác? Hai người các cậu trái lại thật thảnh thơi.”
“Chuyện gì?” Lệ Thâm hỏi hắn.
“Khúc Ba mới vừa điện thoại cho tôi, hỏi sau buổi chiều có thời gian không, con của hắn đầy tháng.”
“Hắn hỏi cậu có thời gian không cậu lại gọi điện tới hỏi tôi làm gì, ” Lệ Thâm cười hắn, “Cậu một người bận rộn bay khắp thế giới còn có thể có thời gian?”
Cù Đông Trần ở bên kia dừng một chút, nói, “Tôi ngày kia thật sự có thời gian, thế nào, cậu không ngờ tôi sẽ đi? Sợ quấy rối cậu cùng ai đó ôn chuyện?”
“Đừng phát bệnh, ” Lệ Thâm nghe ra ngữ khí hắn lạnh lùng chế giễu, trả lời, “Có đi hay không tôi sẽ tự mình trả lời hắn, cứ như vậy đi.”
“Buổi tối tôi ở nhà, ” Cù Đông Trần lạnh giọng nói một câu, “Cậu và Dung Cẩm Giác sau khi tách ra thì trực tiếp tới đây.”
Lệ Thâm trực tiếp nhấn cúp điện thoại.
Cơn buồn ngủ bị cắt đứt, Lệ Thâm cũng liền khoát khoát tay nói nữ nhân dừng lại, “Được rồi, cô đi ra ngoài đi.”
Dung Cẩm Giác thấy hắn mở miệng nên cũng để hai nữ nhân đều ra ngoài.
Lệ Thâm đưa tay từ trên bàn rút ra một điếu thuốc đưa cho Dung Cẩm Giác, chính mình cũng đốt một điếu, một lát sau Dung Cẩm Giác mới mở miệng nói, “Trước cậu lấy điện thoại của tôi chụp mấy tấm hình cậu còn có ấn tượng không?”
Lệ Thâm hút một hơi thuốc, ừ một tiếng, hỏi, “Làm sao vậy?”
Dung Cẩm Giác hơi nheo mắt lại, “Tôi có một bằng hữu, rất thích phong cách cậu chụp ảnh, cậu có thể nể mặt mũi tôi chụp vài tấm ngoại cảnh được không?”
Lệ Thâm ngậm lấy thuốc thiếu chút nữa ngã xuống, ngước mắt kinh ngạc nhìn hắn, “Cậu và Cù Đông Trần ngày hôm nay có phải đều uống lộn thuốc?”
“Đừng so sánh tôi với tên chó săn kia, ” Dung Cẩm Giác dường như khinh thường nhíu mày lại, nhưng trên khuôn mặt lại là nghiêm túc hiếm thấy, hắn chưa bao giờ dùng qua một loại ngữ khí như vậy nói chuyện với Lệ Thâm, một loại kiên cường, như là đã chuẩn bị tốt từ rất lâu, hắn nói, “Cậu xem chừng nào thì có thời gian, đều có thể.”
Lệ Thâm ngày thường yêu thích duy nhất chính là nhiếp ảnh, tuy rằng chưa bao giờ học qua phương diện kỹ thuật này, nhưng bởi vì yêu thích, chính mình bỏ tiền nghiên cứu mấy năm ngược lại cũng khá có thành tựu, bình thường tùy ý chụp ảnh trong vòng bạn bè, mấy tấm ảnh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên các trang internet lớn nhỏ, đã từng có mấy nhà tạp chí nổi danh tìm tới cửa đều bị hắn cự tuyệt, ngược lại vì hắn vẫn luôn một mực phong thái cao lãnh, ở trong vòng tiểu chúng cũng càng ngày càng có chút tiếng tăm.
Lệ Thâm nghĩ thầm, bản thân chưa từng thấy qua bộ dáng đứng đắn của Dung Cẩm Giác khi nói chuyện với mình như thế, cảm giác có chút buồn cười, nhưng Lệ Thâm lại không thể nào hiếu kỳ hỏi hắn cái người gọi là bằng hữu kia là ai, hắn thật ra là có nghe nói qua bên người Dung Cẩm Giác có người kia, là minh tinh mới nổi gần đây, mà Lệ Thâm xưa nay không thích bát quái, chỉ là bằng hữu đã lên tiếng, hắn liền gật đầu đồng ý.
“Tôi chụp ảnh chỉ xem tâm tình, bằng hữu cậu bên kia, cậu phải cùng hắn nói rõ.”
“Cái này tôi biết.”
“Vậy thì cuối tuần sau đi.”
Hai người ngâm suối nước nóng xong ăn qua một ít đồ ăn mới trở về, Dung Cẩm Giác trước tiên đưa hắn đến địa điểm ngày hôm qua gặp mặt để lấy xe, hai người sau khi tách ra Lệ Thâm mới lái xe về chỗ ở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook