Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo
Chương 21: Phiên ngoại: Dung Cẩm Giác ft Phiền Giang Ngôn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả để phần này trong chương 20 luôn chứ không chia, nhưng đây là một phần dành riêng cho Dung Cẩm Giác và Phiền Giang Ngôn nên tui mạn phép tách riêng nó ra và để là phiên ngoại ^.^

Cảnh báo CP này BE, thím nào chái trym pha lê thì k cần đọc cũng được cũng chả ảnh hưởng đến mạch truyện lắm…

Như làn khói, bởi vì em đưa lửa tới, như lửa, nhưng cũng không nóng chảy anh. Nhìn lại ban đầu, làm mất đi là có thể hay không, có thể đau nếu như hát khúc hát cáo biệt, vui như nhạc thiếu nhi, như em chưa từng tới, chưa từng đi qua.

—— “Không đến vậy không đi”- Trần Dịch Tấn

Phương bắc tuyết rơi, bầu trời luôn mang theo một loại lãnh thấu xương, bởi vì khí trời, tình hình giao thông nơi thành thị không quá tốt, Phiền Giang Ngôn ló đầu ra nhìn tình huống bên ngoài, xa long* xếp hàng quá dài.

*Đã giải thích ở chương 18

Trợ lý tiểu Trần vừa lúc đưa điện thoại cho y, “Ngôn ca, điện thoại của Dung tiên sinh.”

Bên ngoài tuyết lớn đang rơi dồn dập, Phiền Giang Ngôn vẫn mở cửa sổ, như là lúc này mới bỗng nhiên cảm thấy hàn ý, y vừa đóng lại cửa sổ vừa nhận điện thoại, âm thanh Dung Cẩm Giác so với tuyết còn lạnh hơn.

Hắn hỏi, “Tại sao còn chưa tới?”

Phiền Giang Ngôn biết lúc này hắn nhất định là đang nới lỏng đồng hồ trên cổ tay, tính nhẫn nại của hắn xưa nay không tốt, lúc tức giận chút động tác nhỏ cũng là cố định, chỉ sợ chính hắn vẫn chưa phát hiện, hắn người này, xưa nay đều là người chủ nghĩa hoàn mỹ.

Y đáp đúng như thực chất, “Tắc đường.”

“Buổi tối tôi còn có việc.” Nói xong câu này hắn liền không kiên nhẫn cúp điện thoại, Phiền Giang Ngôn nghe tiếng đô đô đường dây bận ở đầu bên kia điện thoại, sắc mặt bình tĩnh.

Vẫn là tiểu Trần lo lắng nhìn y, do dự một hồi lâu mới nói với y, “Ngôn ca, nếu không, nếu không chúng ta đổi đường?”

Phiền Giang Ngôn cười nhạt một tiếng, nói, “Không có chuyện gì, chờ chút đi.”

Lúc đến vườn Mộc tê* đã là ba tiếng sau đó, tiểu Trần nhìn thấy Dung Cẩm Giác đứng ngoài cửa, nhìn sắc mặt hắn liền biết là hắn đã chờ đến nhịn không được, lại nhìn Phiền Giang Ngôn vẻ mặt bình tĩnh đẩy cửa xe ra ngoài, còn không quên quay đầu nhìn về cậu cười cười, nói, “Cậu ở trên xe chờ tôi là tốt rồi.”

*

800px-Osmanthus_fragrans

Hoa mộc hay cây mộc, mộc tê, quế hoa (tên khoa học: Osmanthus fragrans) là loài thực vật bản địa của châu Á, từ đông Himalaya đến Hoa Nam (Quý Châu, Tứ Xuyên, Vân Nam), Đài Loan, nam Nhật Bản

Dung Cẩm Giác thấy y đến gần mình mới xoay người vào cửa, Phiền Giang Ngôn đi theo phía sau hắn, hai người đi thẳng lên lầu tiến vào phòng ngủ, không phải gian phòng Dung Cẩm Gíac, là một phòng ngủ đơn khác, Dung Cẩm Giác chưa bao giờ để y tiến vào phòng ngủ của mình, cái này là lúc hai người ở cùng nhau ngày đầu tiên Dung Cẩm Giác đã cảnh cáo y, Phiền Giang Ngôn vẫn luôn ghi ở trong lòng.

“Muốn tắm rửa trước không?” Dung Cẩm Giác hỏi y, tâm tình hắn hôm nay tựa hồ rất kém, hắn bình thường rất ít khi cho phép y làm gì đó, nhưng ngày hôm nay trên gương mặt lạnh lùng lại là một bộ dáng không sợ người khác làm phiền, có chút phẫn hận bức lương vi xướng, Phiền Giang Ngôn không khỏi muốn cười phá lên, không biết còn tưởng rằng người nào ở trên ai đó.

Mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút, trên mặt như trước bất động thanh sắc, chỉ là đứng nơi đó bắt đầu cởi quần áo, “Tôi trước khi tới, tắm rồi.”

Nghe y nói như vậy Dung Cẩm Giác lại chỉ nhíu nhíu mày, chỉ chỉ trên giường, cười lạnh nói, “Vậy thì thoát nằm lên trên đi.”

Tiểu Trần đợi gần hai giờ mới nhìn thấy Phiền Giang Ngôn từ phòng đối diện đi ra, tuyết lớn rì rào rơi xuống, không có nửa điểm xu thế rơi nhỏ hơn, tiểu Trần nhất thời quên phản ứng, chỉ là nhìn Phiền Giang Ngôn khép lại áo khoác màu đen đi trong tuyết, vóc người cao gầy khuôn mặt tuấn lãng, bông tuyết rơi rì rào dừng trên bả vai, trong một sát na giống như là vẽ lên người đi ra.

Lớn lên đẹp mắt như vậy, không trách ngay cả Dung Cẩm Giác cũng nắm chặt trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, nếu không phải ngày cưới gần tới, nói không chừng cũng không nỡ buông tay.

Phiền Giang Ngôn kéo mở cửa xe ngồi lên, tiểu Trần mới phát hiện y luôn một mực cười, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, cuối cùng không nhịn được trực tiếp khom lưng bật cười, tiểu Trần lo lắng kêu một tiếng, Ngôn ca.

Phiền Giang Ngôn cười đến mức hướng cậu vung vung tay, tôi không sao, nói xong dựa vào trên ghế ngồi nặng nề thở phào, như là đem tất cả không khí bẩn thỉu nhiều năm như vậy đều thở ra ngoài, khắp người như mới phục sinh, “Lái xe đi, đi tìm Văn tiểu thư.”

Bác gái ngoài cửa do dự có nên gõ cửa hay không, vừa vặn nhìn thấy Lưu bá tới, Lưu bá vung vung tay với bà, nói, “Tạm thời đừng quấy rầy hắn, bà đi xuống trước đi.”

Bác gái thấp giọng thở dài, lo âu liếc mắt nhìn lên cửa một cái, nói, “Dung tiên sinh như thế, cần gì phải vậy chứ.”

Lưu bá không trả lời, hai người yên tĩnh xuống lầu.

Dung Cẩm Giác dựa vào trên giường hút thuốc, căn phòng này bên trong còn lưu lại từng mùi vị trên người y, dấu răng trên cánh tay chưa rút đi, là y vừa nãy đau đến không chịu được mạnh mẽ cắn lên, đã nhiều năm như vậy, y đã thành thói quen không đi cầu xin, bởi vì cho dù y khóc lóc cầu hắn hắn cũng sẽ không dừng lại, sau đó biến thành phản kháng, trên lưng của hắn, trên eo, bụng đều là dấu vết lúc y bị làm đau lưu lại, hai người càng nhiều thời điểm như là con thú bị nhốt, tổn thương lẫn nhau, chỉ là rốt cục kết thúc, Dung Cẩm Giác cầm điếu thuốc nở nụ cười một tiếng, hắn nhìn y lúc mặc quần áo bộ dáng như không thể chờ đợi được nữa bộ, ra khỏi cửa cũng không quay đầu lại, hắn biết trong lòng y có bao nhiêu vui mừng.

Mà lần này là một lần cuối cùng, Dung Cẩm Giác bật cười, nếu y muốn triệt để, vậy hắn liền cho y một cái triệt để.

Dung Cẩm Giác nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phiền Giang Ngôn, hắn đi tham gia hoạt động thương nghiệp, nói nói một hồi sau đó buồn chán liền muốn bứt ra, mà bên người một đám ân cần lấy lòng làm cho hắn ngay cả cơ hội dời bước cũng không có, cuối cùng thật vất vả đi đến ban công thông khí, liền thấy thanh niên phía đối diện thân ảnh thon dài, nâng chén rượu dựa vào trên hàng rào, đối bằng hữu bên cạnh bộ dạng phục tùng cười yếu ớt.

Vẻn vẹn chỉ bởi vì nụ cười ngắn ngủi kia, hạt giống được gieo vào trong lòng hắn, mọc rễ nẩy mầm, mỗi ngày mưa móc (mưa và sương, ví với ân huệ) ân trạch tùy ý nó trưởng thành một cây đại thụ che trời, thứ Dung Cẩm Giác hắn muốn, xưa nay không có gì không chiếm được.

Hắn cho thư ký đi hỏi thăm, mới biết y là ngôi sao mới Hoa Lạc mới ký, vừa vặn biểu diễn một bộ tân kịch làm cho thanh danh y vang dội.

Thủ đoạn phía sau không đề cập tới cũng được, một năm sau Phiền Giang Ngôn xuất hiện ở nơi hắn làm việc, thư ký tiến vào thông báo, hắn dương dương tự đắc nâng mi, nói, bảo y chờ bên ngoài,

Từ sáng sớm chờ đến tối, chỉnh chỉnh mười hai tiếng, hắn mới đi đến trước mặt y, bộ dáng vẫn là tuấn lãng giống như một năm trước, chỉ là giữa hai lông mày nhiều hơn chút u buồn, không phải sự thẳng thắn tuấn tú như lần đầu tiên thấy y, hắn lại cảm thấy khí chất như vậy làm cho y tăng thêm một chút mị lực, khiến hắn rốt cuộc không dời nổi mắt.

Sau khi Phiền Giang Ngôn đồng ý cùng hắn, chỉ nhắc tới một yêu cầu, không được can dự vào sự nghiệp và gia đình y nữa, Dung Cẩm Giác ôm y thỏa mãn mà cười cười, sảng khoái đáp lại.

Nhưng không can dự vào sinh hoạt của y cũng không có nghĩa là không cho hắn cung cấp đường tắt, ngắn ngủi thời gian mấy tháng, sự nghiệp y liền phát triển không ngừng, hắn cho y hết thảy mọi thứ hắn có thể cho, nhưng y lại thủy chung nhàn nhạt, không chấp nhận cũng không từ chối.

Là từ khi nào thì bắt đầu cảm thấy bất an? Hắn muốn chính là Phiền Giang Ngôn người này, không phải một khúc tượng gỗ, một con rối hình người ngay cả khóc cười cũng không để trong lòng, Phiền Giang Ngôn nghe xong chỉ nói, ah, xin lỗi a Dung tiên sinh, tính cách tôi vẫn luôn như vậy, không đổi được.

Đó là lần đầu tiên Dung Cẩm Giác cảm giác được cái gì gọi là đau lòng, nhìn người trước mặt bình tĩnh như lúc ban đầu, hắn lần đầu tiên hoài nghi bản thân, có phải là sai rồi.

Cẩm Quan có một lần tán gẫu với hắn, hai người uống đã nửa say nửa tỉnh, hắn hỏi, anh thật không biết mình làm sai cái gì sao? Các ngươi ngay từ đầu chính là quan hệ bất bình đẳng, bây giờ muốn bảo y yêu anh? Nằm mơ đi thôi, y không hận chết anh coi như y thiện tâm.

Em họ này của hắn nói chuyện từ xưa giờ đã như vậy, hắn cũng từng thử đi cứu vãn, không cưỡng bách y làm bất cứ chuyện gì nữa, thậm chí nghĩ tới ở trên giường cho y áp mình, nhưng chỉ đổi lấy Phiền Giang Ngôn giọng điệu lãnh đạm trước sau như một, xin lỗi Dung tiên sinh, tôi đối với nam nhân thật sự không cứng nổi.

Sau đó, đơn giản vò đã mẻ lại sứt, hắn không nỡ buông y ra, vậy thì hao tổn, chịu đựng, đợi đến khi hắn yêu đến lúc chết, có lẽ hắn sẽ buông tay.

Mãi đến tận ngày ấy, hắn nhìn thấy một nữ nhân xuất hiện bên cạnh Phiền Giang Ngôn, cô ta và y nói gì đó, y bỗng nhiên nở nụ cười, bộ dáng cười rộ lên như vậy làm cho hắn hoài niệm cùng động lòng.

Hồi lâu sau, hắn mới quay cửa xe lên nói, “Lái xe đi.”

Thư ký ở phía trước nhẹ giọng thở phào một cái, hắn nghe được, chỉ là cười khổ.

Hắn mời thám tử tư, qua mấy ngày trên bàn làm việc liền thả một xấp ảnh, tất cả đều là tư thế thân mật giữa y và cô gái kia, y gạt hắn kết giao bạn gái, thời gian gần nửa năm.

Sau đó mấy ngày hắn đi tìm y, hắn mang y đến phòng rồi lại bắt đầu máy móc cởi quần áo, Dung Cẩm Giác kéo y lại, nhịn xuống đầu đột nhiên đau nhức, hắn từng chữ từng câu nói, “Tôi muốn kết hôn rồi.”

Phiền Giang Ngôn tay ở trong không khí ngừng vài giây, lạnh nhạt nhìn về phía hắn, “Cho nên?”

“Em tự do.”

Phiền Giang Ngôn cứ như vậy lăng lăng nhìn hắn, cách một hồi lâu mới đột ngột nói một câu, “Tay anh làm sao vậy?”

“Không có gì.” Hắn thu về một đoạn cánh tay lộ ra dùng áo khoác che khuất lại, phía trên kia, một vệt nhỏ, vết hồng tích như là lấy cái gì xẹt qua.

Phiền Giang Ngôn ồ một tiếng, nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, mới nói, “Vậy cám ơn nhiều, Dung tiên sinh, chúc anh hôn nhân mỹ mãn.”

“Ừm, ” Dung Cẩm Giác suy nghĩ hồi lâu mới cảm thấy mình nên nói gì, “Cũng cám ơn em.”

Dung Cẩm Giác rốt cục đi xuống đóng cửa sổ, tuyết lớn rơi lả tả thổi đến mức hắn nhắm mắt lại, bông tuyết đến gần liền tan, như giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.

Một năm sau đó, Phiền Giang Ngôn kết hôn.

Đầu đề tạp chí giải trí tất cả đều là tuyên bố tin tức y kết hôn, y cố ý rời khỏi buổi biểu diễn cá nhân, lúc kết thúc đột nhiên mời bạn gái lên sân khấu, một chân quỳ xuống cầu hôn, fan nữ toàn hội trường không ngừng thét chói tai, vừa vỗ tay chúc phúc vừa rơi lệ không ngừng, Dung Cẩm Giác bị làn sóng người chen lấn thiếu chút nữa té ngã, lại bình tĩnh nhìn khuôn mặt hạnh phúc tươi cười của y trên sân khấu, không muốn dời.

Buổi tối ngày hôm ấy, Phiền Giang Ngôn tiếp được một cuộc điện thoại xa lạ, người kia nói, tiểu Ngôn, nếu như…

Nếu như cái gì, hắn không tiếp tục nói nữa, liền cúp điện thoại.

Phiền Giang Ngôn biết được tin tức Dung Cẩm Giác xảy ra chuyện, là vào năm tháng sau đó, Phiền Giang Ngôn đang vội vàng muốn đến trường quay phim, Văn Vi gọi y lại muốn y uống xong sữa bò rồi lại đi, tin tức về máy bay gặp sự cố trên ti vi liên tục duy trì đưa tin, Văn Vi đang cảm thán mà nói một câu tại sao lại xảy ra vấn đề rồi, y liền nghe thấy ba chữ Dung Cẩm Giác từ trong miệng phóng viên đọc ra, cốc trong tay rầm một tiếng rơi xuống.

“Nàng nói ai?” Phiền Giang Ngôn đứng nơi đó không dám động, chỉ nhìn Văn Vi hỏi, “Nàng mới vừa nói người nào?”

Văn Vi bị y đột nhiên phản ứng sợ đến mức có chút không phản ứng kịp, xoay người liếc mắt nhìn TV, trên màn ảnh, ba chữ Dung Cẩm Giác được nhắc tới nhiều lần.

“Hình như là…là người Dung gia, ” Văn Vi sau khi xác định lại một lần nữa cũng chấn kinh rồi, “Trời ạ, dĩ nhiên là Dung Cẩm Giác, hắn ở trên chiếc máy bay kia.”

Phiền Giang Ngôn đứng nơi đó bất động nửa ngày, cuối cùng rốt cục nhàn nhạt đáp một tiếng, ah, là hắn.

Trên màn ảnh vẫn như cũ kéo dài không ngừng đưa tin tình hình hiện trường, máy bay chở khách rơi xuống từ mấy ngàn mét trên không, không một ai sống sót, Phiền Giang Ngôn nhưng lại cái gì cũng không nghe được, trong đầu đột nhiên nhớ tới bốn năm trước y hỏi hắn, phải làm thế nào anh mới có thể buông tha tôi?

Hắn lúc đó chỉ hút thuốc cười, nói, ngày nào đó tôi chết, em liền có thể đi.

Hắn nói hờ hững như vậy, Phiền Giang Ngôn nhìn hắn một hồi lâu, mới nhàn nhạt nói, ah, tốt, tôi mong đợi một ngày kia.

Y đột nhiên bứt tóc thống khổ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Văn Vi bị y dọa sợ đến vội vã đi dìu y, y sờ trên mặt, không thấy một giọt nước mắt, nhưng tại sao y lại khó chịu như vậy? Y vì sao lại khó chịu như vậy?

Phiền Giang Ngôn không tham dự tang lễ, ngay cả hài cốt cũng không tìm được, nếu như đi, chỉ có thể càng khổ sở hơn.

Qua rất lâu, y mới một mình đi đến nghĩa trang, nhìn tấm hình trên mộ bia kia, phảng phất lại nhìn thấy bộ dáng hắn hút thuốc vừa cười, mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh, thấy thế nào ra làm sao cũng giống thiếu đòn.

Y nhớ Dung Cẩm Giác từng hỏi y, hắn nói, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu hay không? Y khi đó trả lời thế nào? Y nói, Dung tiên sinh, chúng ta từng bắt đầu sao?

Phiền Giang Ngôn nhớ tới cuộc điện thoại đêm đó y tiếp, hắn nói, tiểu Ngôn, nếu như…

Nếu như cái gì, y không biết, y đời này cũng sẽ không biết,

Kỳ thực Dung Cẩm Giác rất yêu y, y đều biết, nhưng hắn dùng sai phương thức rồi, hắn chỉ là, không hiểu được làm sao để yêu một người.

Phiền Giang Ngôn cuối cùng liếc mắt nhìn người trong hình, quay người rời đi.

Phiền Giang Ngôn hai mươi ba tuổi nhìn người nói chuyện trên sân khấu kia, giữa hai lông mày là một loại phong thái bẩm sinh, chính là loại người khác học cũng học không được kia.

Bằng hữu dùng khuỷu tay đụng đụng y, cười nói, “Làm sao, coi trọng?”

Y cúi đầu cười cười, không lên tiếng.

Chờ lúc hai người rảnh rỗi trốn đến ban công, Phiền Giang Ngôn lại không nhịn được hỏi một câu, vừa nãy người nói chuyện kia, hắn là ai vậy?

Dung Cẩm Giác, không cần tôi giới thiệu đi, bằng hữu nhíu mày nhìn về phía y, sẽ không thật sự coi trọng chứ?

Phiền Giang Ngôn chỉ nâng chén rượu cười cười, cậu nói, tôi theo đuổi hắn thì thế nào?

Được chứ, ngược lại cậu nam nữ thông ăn.

Tôi lại càng yêu thích nam nhân.

Ai nói cậu yêu con gái hơn đâu? Bằng hữu trêu chọc y, đi thôi đi thôi, yêu hắn thì đi làm hắn.

Phiền Giang Ngôn bị hắn nói như vậy bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, ngẩng đầu, liền thấy Dung Cẩm Giác xuất hiện trước mắt, hướng y khẽ mỉm cười.

Phiền Giang Ngôn quấn chặt áo khoác trên người đi về hướng ngược lại nghĩa trang, gió lạnh quát trên mặt đau đớn, rõ ràng là khí trời tháng ba, sao lại lạnh như vậy chứ, y nghĩ, hôm nay sao lại lạnh như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương