Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh
-
Chương 55: 55: Bài Học Đầu Tiên Về Tu Tiên
Người này nhìn qua không quá ba mươi tuổi, mặc một thân quần áo màu xanh lam.
Mặt mũi hiền lành, vẻ mặt tươi cười, thật là hòa ái, nghiễm nhiên trông giống hình tượng một người tốt bụng.
Thấy vị tiên sư này không đáng sợ như trong truyền thuyết, trong đám thiếu niên này có người đánh bạo đáp: “Phong cảnh nơi này tuyệt vời, không hổ là thánh địa Tiên gia.
”
“Chưa từng thấy qua kỳ cảnh như thế, khiến người ta cảm xúc dâng trào.
”
!
Hà tiên sinh cười híp mắt gật đầu, lời nói ra lại làm cho những người trẻ tuổi ở đây đột nhiên yên tĩnh lại: “Lúc ta mới tới đảo Lưu Ly, độ cao của đỉnh núi này nằm ở cuối dãy núi, xa dưới biển mây.
’
Các thiếu niên bị lời nói của Hà tiên sinh làm cho sửng sốt, im lặng một lúc lâu, mới có người mở miệng khen ngợi: “Thần thông của tiên sư thật không thể tưởng tượng nổi, không ngờ có thể khiến núi mọc cao hơn.
”
Hà tiên sinh bật cười: “Tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ như ta sao có thể có năng lực như vậy chứ.
”
Thiếu niên vừa mới nịnh nọt kia lập tức đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.
Những người còn lại cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết trong lời nói của Hà tiên sư có ý gì.
Ngược lại Lý Phàm nhìn vô số ngọn núi trong biển mây mà như có điều suy nghĩ.
“Các ngươi có biết núi non trên thế gian cũng sẽ dần dần cao lên giống như con người không?” Hà tiên sư không hề thừa nước đục thả câu, chậm rãi nói.
Các thiếu niên nghe được lời này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
“Điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi! ”
“Chẳng lẽ những ngọn núi và dòng sông này cũng đều là sinh vật sống sao?”
Tuy rằng núi non cũng có thể cao lên chuyện quá mức dọa người, nhưng người nói ra lời này lại chính là tiên sư cao cao tại thượng, đương nhiên các thiếu niên lựa chọn tin tưởng.
Chỉ là sắc mặt đều trở nên trắng bệch, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận.
Sau đó, Hà tiên sư lại nói tiếp: “Có một số đỉnh núi, nhìn tưởng như cao ngất, thực ra mệnh số đã hết, cả đời không thể tiến thêm một bước.
Có một số hôm nay chỉ là một sườn núi nhỏ, nhưng tiềm lực vô tận, nào biết mấy năm sau sẽ không mọc thành trụ cao chống trời?”
“Giống như dãy núi Thiếu Vi dưới chân này, ngày đó không hề dễ thấy, nhưng chỉ trong mấy chục năm đã có thể nhìn thấy những đỉnh núi nhỏ.
”
“Đương nhiên, phần lớn đều giống như vô số ngọn núi dưới biển mây này, từ đầu đến cuối chỉ có thể làm nền, yên lặng ngưỡng mộ nhìn lên những ngọn núi phía trên biển.
”
“Núi cũng như vậy, nói chi là người?”
“Hôm nay các ngươi may mắn được bước vào linh trì, tẩy sạch chướng khí, có thể bước lên tiên đồ hay không, thậm chí có hi vọng trường sinh đại đạo, tương lai sẽ có thành tựu gì, hoàn toàn phụ thuộc vào tạo hóa của chính mình.
”
Nhìn một đám thiếu niên bối rối, mơ mơ màng màng, Hà tiên sư thở dài một hơi.
“Cho dù tương lai có như thế nào, hôm nay cần phải dốc toàn lực.
Nói đến đây thôi, các ngươi đi đi!”
“Hà tiên sư, xin hỏi linh trì tịnh thể nằm ở chỗ nào?” Có một số thiếu niên tuy không thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Hà tiên sư, nhưng cuối cùng vẫn hiểu được có thể tiến vào linh trì tịnh thể.
Dù sao cũng là tâm tính thiếu niên, vì thế nóng lòng muốn thử mở miệng hỏi.
“Ngay chỗ đó!” Hà tiên sư lạnh nhạt nói.
Mọi người nhìn về hướng đó và thấy nơi Hà tiên sư chỉ rõ ràng là một vách núi vạn trượng chỉ cách đỉnh núi vài tấc!
“Chẳng lẽ tiên sư đang nói giỡn?” Có một thiếu niên nhất thời nhịn không được kinh ngạc kêu lên.
Hà tiên sư biến sắc, lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không thấy rõ động tác, đầu của vị thiếu niên kia đã bay lên cao, thân thể thì đột nhiên ngã xuống.
Máu tươi phun ra, bắn tung tóe khắp mọi người xung quanh.
Cảnh tượng bất ngờ này làm một đám thiếu niên sợ ngây người.
Có người sợ hãi muốn hét lên, nhưng lại che kín miệng của mình, chỉ là toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Có người sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, té ngã xuống đất.
Có người lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ tội với Hà tiên sư.
“Lại dạy cho các ngươi một bài học, sau này bước lên con đường tu hành, tầm mắt cũng cực kỳ quan trọng.
Người nào có thể bắt nạt, người nào không thể đắc tội, lời nào có thể nói, lời nào không thể nói, đều phải suy nghĩ rõ ràng.
Đừng đợi đến sau này khi chết rồi mới trách hôm nay ta không nhắc nhở các ngươi.
” Hà tiên sư thay đổi hình tượng người tốt bụng trước đó, lạnh lùng nhìn một đám thiếu niên.
Lý Phàm xem vở kịch hay này, nhìn các phản ứng khác nhau của đám thiếu niên, liền biết bài học này của Hà tiên sư nhất định sẽ để lại cho bọn họ ấn tượng rất sâu.
Đừng nói những thiếu niên này, Lý Phàm nghe xong lời nói của Hà tiên sư cũng cảm thấy thu hoạch được gì đó.
Hắn cúi người thật sâu trước Hà tiên sư, thật lòng thật dạ nói: “Thụ giáo.
”
Sau đó xoay người, đi tới bên rìa núi.
Vách núi vạn trượng phía trước, chỉ cần giẫm lên không trung, nhất định sẽ tan xương nát thịt.
Lý Phàm lại không hề dừng lại hay do dự, mặt không đổi sắc, một cước bước ra.
Không hề rơi xuống, biển mây vạn trượng phía trước giống như có ý thức, quay cuồng hội tụ, đi tới dưới chân Lý Phàm, vững vàng nâng lấy.
Một chân khác cũng bước ra, sau khi đứng vững, Lý Phàm liền được mây trắng cuồn cuộn cuốn lấy, bay sâu vào trong biển mây.
Hà tiên sư nhìn bóng lưng của Lý Phàm, nhịn không được lẩm bẩm: “Tâm tính tuyệt vời, chỉ tiếc là tuổi quá lớn!”
“Thật đáng tiếc!”
Các thiếu niên nhìn Lý Phàm đằng vân giá vũ rời đi mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được trong lời nói của Hà tiên sư không hề có chút lừa gạt hay cường điệu nào, tất cả đều cảm thấy xấu hổ.
“Người vào linh trì trước sẽ nhận được càng nhiều linh dịch hơn, các ngươi mau đi đi.
” Sắc mặt Hà tiên sư dịu lại, nói với đám thiếu niên.
Vì thế các thiếu niên tranh nhau lao về phía biển mây.
!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook