Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh
Chương 38: 38: Xảo Ngôn Thuyết Chúng Nhân


Lý Phàm không để ý đến lời hỏi tội của Tôn Chương mà chỉ mỉm cười đáp: “Tôn trưởng lão hiểu lầm rồi, quả thật tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn.”

“Việc làm ăn? Dựa vào ngươi?” Tôn Chương sửng sốt một lát, sau đó cười lạnh và đánh giá Lý Phàm.

Vẻ mặt Lý Phàm không thay đổi, cười mà không nói.

Thấy vậy, Tôn Chương dần dần nghiêm túc: “Việc làm ăn gì?”

“Không biết Thiên Bảo các có hứng thú với danh ngạch cho đội tàu biển hay không?” Lý Phàm chậm rãi nói.

“Mỗi lần đội tàu ra khơi một chuyến, đừng nói là thỉnh thoảng có thể vớt được trân bảo, chỉ mỗi cá Lưu Ly cùng các đặc sản khác trong biển cũng đủ để kiếm đầy bồn đầy bát.

Nếu nói Thiên Bảo lâu chúng ta không có hứng thú thì đó là việc không có khả năng.”

“Nhưng danh ngạch đội tàu do Tiền quản sự kiểm soát chặt chẽ, đừng nói là Thiên Bảo lâu chúng ta, cho dù là Triệu quản sự, muốn chiếm thêm một cái cũng rất khó.

Người mới đến như ngươi, có bản lĩnh gì mà dám đưa ra chú ý?” Tôn Chương nhìn chằm chằm Lý Phàm, như thể muốn nhìn thấy gì trên mặt của hắn.

“Nếu để cho ta gặp được Triệu quản sự, ta tự có cách thuyết phục được hắn.” Lý Phàm tự tin nói.

Nhìn thấy dáng vẻ chắc chắn của Lý Phàm như thế, Tôn Chương nhất thời có hơi do dự.

“Vậy thì để cho hắn gặp Triệu quản sự một lần đi, cũng không phải việc gì khó.


Nếu việc không thành, thì đem hắn băm nát ném vào trong biển cho cá ăn.” Đúng lúc này, một giọng nói có phần lười biếng từ bên ngoài truyền đến.

Lý Phàm nheo mắt lại, chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt, đeo mạng che mặt đi vào.

Nghe giọng nói của nữ tử này chỉ tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi nhưng thân hình đầy đặn, toát lên khí chất trưởng thành mê người.

“Bái kiến chưởng quỹ.” Tôn Chương trông thấy nữ tử áo vàng, lập tức đứng lên, cung kính chào hỏi.

“Vậy đa tạ chưởng quỹ trước.” Vẻ mặt Lý Phàm bình thường, chắp tay một cái và nói.

“Nhìn ngươi dường như đã nắm chắc mấy phần, không giống như là đang mạnh miệng.” Nữ tử áo vàng ngồi xuống đối diện Lý Phàm, nàng hơi nghiêng đầu, nhìn Lý Phàm có chút hiếu kỳ.

“Bỉ nhân trước giờ đều coi lời hứa là ngàn vàng, không nói hai lời.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Nữ tử áo vàng cười nhẹ ha ha thành tiếng.

“Nếu việc thành, Thiên Bảo lâu ta phải thu được lợi ích tương ứng.”

“Dựa theo quy củ trên đảo, mỗi lần ra biển thu hoạch chỉ giữ lại ba phần cho mình.

Ba phần này ta không lấy phần nào cả, một nửa cho Triệu quản sự, một nửa giao cho Thiên Bảo lâu các ngươi.” Lý Phàm gật đầu đáp ứng, lời nói của hắn khiến người ta kinh ngạc.

Nữ tử áo vàng lập tức sững sờ cả người.

Nàng lại tiếp tục quan sát tỉ mỉ Lý Phàm vài lần: “Thế thì thật lạ, ngươi tốn công tốn sức như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?”

“Ta chỉ cần có tên trong danh ngạch ba năm một lần tiến vào linh trì tịnh thể.” Lý Phàm thẳng thắn nói.

“Huh…” Nữ tử lúc này thực sự chấn động, liếc nhìn Lý Phàm mấy lần, như muốn xác nhận mình có nghe nhầm hay không.

Lý Phàm nhìn nàng bằng ánh mắt kiên định.

“Ha ha ha ha…” Như thể nghe được chuyện cười gì đó đặc biệt buồn cười, nữ tử áo vàng cười lớn.

“Làm ơn đi, đại thúc, ngươi cũng tuổi đã cao rồi, mà còn học đòi người khác tu tiên?” Cười cả buổi, nàng có chút khó khăn để dừng lại, sau khi miễn cưỡng nói một câu lại nhịn không được mà cười ha hả.

Tôn Chương nhìn Lý Phàm với vẻ mặt khó tin.

Lý Phàm chỉ lặng lẽ nhìn nữ tử áo vàng, không nói gì.

Tiếng cười của nữ tử áo vàng ngày càng nhỏ dần.

“Ha… ha…”


Cuối cùng, nàng cười khô khan, rồi ngượng ngùng khôi phục lại như bình thường.

“Nhưng cầu trường sinh, dù chết cũng không hối hận.” Lý Phàm điềm đạm nói.

Nữ tử áo vàng không nói gì hổi lâu.

“Được, việc này ta đồng ý.” Cuối cùng, nàng đập bàn nói.”Đợi ta hẹn ngày xong, ta sẽ phái người thông báo cho ngươi biết.”

“Quyết định như vậy đi.

Ta ở gian nhà thứ 7, hàng thứ 6, ở ngoại thành, các ngươi có thể đến đó tìm ta.” Lý Phàm chắp tay, quay người rời đi.

Trong gian phòng chỉ còn lại hai người là nữ tử áo vàng và Tôn Chương.

Im lặng hồi lâu, Tôn Chương nhịn không được mà nói: “Chưởng quỹ, hạn ngạch linh trì tịnh thể đó…”

“Danh ngạch linh trì tịnh thể tuy hàng năm tranh đoạt ở trên đảo rất lợi hại, nhưng Thiên Bảo lâu chúng ta cũng không phải là không có thực lực để cạnh tranh.

Hơn nữa, nếu hắn thực sự có thể tranh được một đội tàu ra biển, thì chỉ cần khoảng năm năm, lợi nhuận do đội tàu mang lại gần như có thể bù được một cái danh ngạch rồi.

Việc này chỉ lời không lỗ.” Nữ tử áo vàng xem thường.

“Ngược lại là…” Nàng nhăn nhăn đôi lông mày đẹp, nhìn theo hướng Lý Phàm rời đi, thầm nói một mình.

“Sao cơ?” Tôn Chương nhịn không được mà hỏi.

“Ánh mắt người kia thật là đáng sợ…” Nữ tử áo vàng vỗ nhẹ vào ngực, như thể trong lòng còn chút sợ hãi.

Tôn Chương ngạc nhiên một lúc.




Trên đường trở về, Lý Phàm thuận đường ghé vào trong tiệm thuốc mua “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” và bộ dược liệu tương ứng.

Cho dù mọi chuyện có suôn sẻ đi nữa thì cũng phải mất hai năm nữa thì linh trì tịnh thể mới mở cửa.

Không thể phí phạm thời gian dài như vậy được.

Chi bằng tu hành “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” trước, để xem hiệu quả, chưa biết chừng Lý Phàm hắn có thiên tư hơn người, không cần tới thời gian hai năm mà đã có thể tự mình loại trừ một thân chướng khí rồi thì sao?

Mấy ngày sau, Lý Phàm vẫn tu hành ở trong nhà, đợi được gặp mặt Triệu quản sự.

Ai ngờ rằng, mặt của Triệu quản sự còn chưa được gặp, thì Lý Phàm liền nghe được một tin tức khiến hắn chấn động.

Tô Trường Ngọc chết rồi.

Tô Trường Ngọc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được.

Chỉ trong bảy tám ngày, Tô Trường Ngọc không thể chống cự được nữa và chết rồi.

Thời điểm thi thể của hắn được đưa về, Lý Phàm còn đi xem một chút.

Chỉ còn lại một khối máu thịt vặn vẹo, hoàn toàn không có nhân dạng, trông rất đáng sợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương