Tiên phàm cần ngăn cách vĩnh viễn.

Tuy Tiêu Hằng đã trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ nhưng phải làm gì tiếp theo, hắn hoàn toàn không biết.

Vì thế, hắn muốn gặp tiên sư trấn thủ ở đảo Lưu Ly.

Mà không khéo, khi đó Hà Chính Hạo đang chủ trì trận pháp linh trì tịnh thể, không thể rời đi.

Tiêu Hằng chỉ có thể về nhà, kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đến lúc Lý Phàm ra khỏi linh trì, Hà Chính Hạo rốt cuộc rảnh rỗi, Tiêu Hằng mới gặp được hắn.

Hà Chính Hạo nghe nói trải qua của Tiêu Hằng, sau đó cẩn thận dò xét một phen, xác định Tiêu Hằng cũng không nói dối.

Đầu tiên, hắn vô cùng mừng rỡ, lại tiếp tục vỗ đùi, dáng vẻ hối hận không thôi.

Một lát sau, hắn mới tỉnh lại, lập tức đứng lên, khẩn cấp mang Tiêu Hằng đến đảo Vạn Tiên.

Tiêu Hằng muốn cáo biệt bằng hữu, Hà Chính Hạo lập tức đáp ứng.

Sau khi Tiêu Hằng tạm biệt mọi người ở Ly giới, hắn liền phiêu nhiên đi xa.

Về phần Lý Phàm nơi này, Tiêu Hằng vốn định tới.

Hắn biết Lý Phàm cũng muốn tu hành, dùng thời gian hơn ba năm mới tịnh thể thành công.

Mà trước đó không lâu, hắn còn chính miệng nói qua với Lý Phàm, hắn đối với việc tu tiên không có hứng thú. Hiện giờ, trong nháy mắt, hắn lại trở thành Luyện Khí kỳ tu sĩ!

Tiêu Hằng thật sự không biết đối mặt với Lý Phàm như thế nào, hơn nữa hắn sợ kích thích đến Lý Phàm, vì vậy hắn cũng chỉ để lại một bức thư, nhờ người đưa tới.

Tiêu Hằng vô cùng cảm kích đối với việc Lý Phàm liên tiếp trợ giúp hắn, vì thế nói ở đảo Vạn Tiên chờ hắn, đến lúc đó nhất định báo đáp Lý Phàm.

“Đệ có hôm nay, toàn bộ nhờ sự phù hộ của huynh.”

“Nay nghe thấy huynh thành công khử chướng, chắc hẳn ít ngày nữa có thể đột phá Luyện Khí kỳ.”

“Đệ đi trước một bước, xin đợi huynh đại giá tại đảo Vạn Tiên.”

“Ngày gặp lại, nếu huynh có việc muốn nhờ, đệ tuy muôn lần chết cũng không dám từ.”

“Hằng khấu đầu lại bái.”

...

Lý Phàm buông bức thư của Tiêu Hằng, chậm rãi thở hắt ra.

Đây là người có tư chất tung hoành trong truyền thuyết sao?

Hắn không dựa vào bất kỳ trợ giúp nào, chính mình đánh bậy đánh bạ có thể đột phá tới Luyện Khí kỳ.

Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được thiên địa linh khí vô cùng thân thiết với hắn...

Tuy Lý Phàm đã sớm biết được tư chất của tu tiên giả tốt xấu lẫn lộn, hắn cũng biết thiên phú của bản thân cũng không cao nhưng cảm giác loại thiên tài này ở bên cạnh người...

Điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy không dễ chịu.

Xem ra, Tiêu Hằng lo lắng cũng đều không phải là không có đạo lý, nếu Tiêu Hằng thật sự đột nhiên xuất hiện trước khi Lý Phàm vừa mới thành công loại trừ chướng khí, tâm tính của hắn còn thật sự có thể thất hành.

Lý Phàm cười khổ.

Nhưng tâm tính hắn chỉ có chút thất hành mà thôi.

Lý Phàm rõ ràng biết, hắn dựa vào chưa bao giờ là tư chất mà là ‘Hoàn Chân’ giao cơ hội cho hắn, có thể vô số lần làm lại.

Hắn có ‘Hoàn Chân’ trong tay, vô luận dạng thiên tài gì, hắn đều tin tưởng có thể nghiền áp.

Nhưng mà quá trình này có chút dài lâu, cần một đời lại một đời mưu đồ.

Luyện tâm chú vận chuyển, tâm thần đang xao động của Lý Phàm dần trở nên bình tĩnh.

Hắn mở ra “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp” mà Hà Chính Hạo đã tặng cho, chậm rãi cẩn thận nghiên cứu.

Trong sách ghi chép, ở thời điểm Thượng Cổ còn có linh căn.

Khi đó, chỉ người phàm có được linh căn mới có thể tu hành.

Có phổ thông kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành linh căn, cũng có lôi, phong, ám dị thuộc tính linh căn.

Người có một linh căn, giai đoạn trước tốc độ tu luyện rất nhanh, chuyên tu công pháp phù hợp với thuộc tính cũng có thể thoải mái tu luyện thành công.

Người có càng nhiều linh căn, tốc độ tu luyện sẽ càng chậm chạp, cần các loại thuộc tính đều cân bằng, dễ dàng hao phí tinh lực mà khó có hiệu quả. Chỉ có ngút trời kỳ tài đồng thời tu luyện cân bằng được nhiều linh căn, khi đó thực lực của người này sẽ vượt qua người có một linh căn, cùng cành giới một mảng lớn.

Bất quá, đây cũng chỉ là chuyện ngày trước mà thôi.

Ở thời điểm Thượng Cổ, Tu Tiên giới coi trọng Thiên Nhân hợp nhất.

Linh căn chính là thượng thiên ban cho, cũng chỉ có người may mắn được trời cao chiếu cố mới có thể cảm thụ thiên địa pháp tắc, có tư cách đắc đạo Đăng Tiên.

Nhưng người phàm trong thiên hạ vô cùng nhiều, số người có được linh căn lại chỉ chiếm số ít.

Đa số người đối với việc tu luyện cũng chỉ khó thể thực hiện.

Việc này sao có thể bất công như thế?

May mắn, ở thời điểm Thượng Cổ, có Tiên Tôn thụ đạo!

Trong “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp có ghi chép lại, lúc ấy Tiên Tôn Pháp Thiên Tướng Địa đối mặt với vô số người phàm cầu tiên vô vọng, truyền thụ đạo Trường Sinh.

Tiên tôn có lời nói: Ta muốn thành tiên, việc gì phải cầu thiên? Nếu thiên không cho, ta tự đi lấy!

Người phàm thuận lòng trời, tiên nhân lại nghịch thiên!

Một kẻ người phàm mưu toan trường sinh, không nên đi cầu cái gì Thiên Nhân hợp nhất, chỉ cần tranh đấu với thiên!

Vì thế, Tiên Tôn vạch rõ tôn chỉ, giảng thuật đạo của hắn với mọi người.

Cũng là hiện nay Tu Chân giới tuân theo tu hành chi đạo.

Một đường tiên đạo chính là:

Hút thiên địa chi linh, để ngự được khí;

Mượn thiên địa chi kỳ, để dựng đạo cơ;

Dòm thiên địa chi pháp, để luyện kim đan;

Đoạt thiên địa chi tinh, để thành nguyên anh;

Rút thiên địa chi tủy, để có được thần;

Tế thiên địa chi phách, để thân hợp đạo;

Nghịch thiên địa chi lý, để chứng trường sinh!

...

Một tiếng lạch cạch vang lên, “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp” rơi xuống trên mặt đất.

Hai tay Lý Phàm run rẩy nhặt “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp” lên, khó nén sự rung động trong lòng.

Phương pháp tu luyện trong thế giới này hoàn toàn khác so với dự đoán của hắn.

Thậm chí...

Có chút làm cho người ta sợ hãi.

Khó trách, từ lúc hắn đến thế giới này cho tới lúc tiếp xúc với tu tiên giả ở đây tới nay, hắn đều có cảm giác kỳ quái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương