Ta Mang Thai Nhãi Con Của Quyền Thần FULL
-
56: Ngày Đầu Tiên
----
Cố Ánh Liễu nửa ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua da thịt đầy dấu hôn chi chít của thiếu niên, làn da trơn bóng mịn màng như tơ lụa, lại bị y chà đạp tàn phá bất kham.
"......!Ưm." Dung Nhứ hít ngược một hơi khí lạnh, đôi mắt còn híp, người lại thanh tỉnh không ít.
Tối hôm qua cậu chưa được ngủ đủ giấc, đôi mắt mệt mỏi, ngồi trong bồn gỗ để kệ Cố Ánh Liễu lau người cho mình.
Cố Ánh Liễu thả chậm động tác, dùng khăn lụa nhấp chút nước, khẽ cọ lên da thiếu niên, chờ đến khi đã được lau rửa xong rồi, thiếu niên mới mơ hồ mở mắt.
Thanh niên đã mặc hạ sam tím đậm hoàn chỉnh, mặt mày lộ rõ thỏa mãn, ánh sáng nhợt nhạt chiếu vào lều trại lộ ra một nửa khuôn mặt tuyệt sắc, con ngươi sắc bén đến kinh người.
Dung Nhứ nhất thời ngây ngốc, tiết trời giữa hạ mát mẻ, gió nam thổi vào mang chút hương xương bồ mát lạnh thân thuộc, khiến cậu cảm giác như đang đứng trước mây trời lồng lộng, núi rừng chập chùng, từng lỗ chân lông đều đang tham lam đón chào không khí.
Cố Ánh Liễu thấy thiếu niên lại ngốc nghếch nhìn mình, cúi người cắn lên môi Dung Nhứ một cái, đầu lưỡi quen thói tách khớp hàm của thiếu niên.
Dung Nhứ lúc này mới lấy lại tinh thần.
Cái đồ lừa đảo này! Siêu lừa đảo! Cứ dùng cái gương mặt đẹp không tì vết kia mê hoặc cậu đến choáng váng, sau đó lại giả bộ dỗ dỗ dành dành rồi hôn cậu ná thở, quất cậu suýt chớt bằng cái đầu cặc bên dưới kia!
Cậu phẫn hận trừng mắt với Cố Ánh Liễu, muốn há miệng quát chít y, đáng tiếc yết hầu vì khóc nhiều mà khàn không nói ra tiếng được, lưỡi vẫn còn tê tái, căn bản không thể nói được gì.
Dung Nhứ hé miệng, thừa dịp Cố Ánh Liễu vói lưỡi vào thì cắn y một cái.
Dung Nhứ vốn định giáo huấn Cố Ánh Liễu lại chút, phải cho y biết là cậu cũng biết tức giận, nhưng lúc cắn lại nhẹ tay, cắn nặng quá sẽ đau lắm, cắn nhè nhẹ thui để Cố Ánh Liễu biết sai.
Ai ngờ cậu không chờ được tên điên này nhận thức được sai lầm, còn chọc cho Cố Ánh Liễu hôn mút lưỡi cậu nặng nề hơn.
Dung Nhứ không hề biết cái lực đạo này của cậu chỉ như răng con nít, không những chẳng có hiệu quả dọa nạt gì, lại còn kích thích dục vọng của thanh niên hơn.
Dung Nhứ bị hôn sắp tắc thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như ánh bình minh.
Đầu lưỡi của thanh niên liếm qua khe lợi, mút mát quỳnh tương ngọc lộ trong miệng, bựa lưỡi xẹt qua điểm mẫn cảm ở hàm trên, làm cậu run rẩy eo không ngừng.
Ngón tay Cố Ánh Liễu đặt lên hõm eo, lòng bàn tay đầy vết chai mỏng vuốt ve da thịt mềm mại.
Dung Nhứ bị buông ra xong hoàn toàn quên luôn ý định quát Cố Ánh Liễu, bắt Cố Ánh Liễu phải nhận sai.
Cậu thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, hậu đình động tình phun ra bọt khí, chảy ra dâm dịch, con cặc cũng run rẩy dựng lên trong nước.
Dung Nhứ: "Còn đau......"
Thiếu niên cuối cùng có thể nói ra tiếng, mắt nai nước gợn liễm diễm, dường như cất giấu ủy khuất vô hạn.
Cố Ánh Liễu nhéo nhéo gương mặt cậu, lại hôn lên giữa mày một cái, ôm cậu lên giường lau mình mặc quần áo.
Dung Nhứ bất an mà chân trái đạp chân phải, tùy ý để Cố Ánh Liễu đùa nghịch.
Lau sắp xong, thanh niên nâng cẳng chân cậu lên, chà lau cẩn thận từng ngón chân, rồi hôn lên mu bàn chân cậu một cái.
Dung Nhứ bùm, mặt đỏ hồng thấu, "Ngươi......!sao lại sao lại?"
Không có việc gì cũng hôn, mu bàn chân cũng không buông tha.
Cố Ánh Liễu lấy lại khăn, "Tiểu Nhứ Nhi không cho hôn sao?"
Dung Nhứ: "Đâu có không cho."
Cậu chỉ là cảm thấy kỳ quái.
Lúc trước khi học đại học, cậu chưa từng yêu đương, cũng không biết mấy người yêu nhau thì hò hẹn ở chung thế nào, có giống Cố Ánh Liễu đối xử với nửa kia như chăm một đứa nhỏ, lau người mặc quần áo, còn hôn mu bàn chân cậu không?
Lau người thì thôi, nhưng bị hôn ở mu bàn chân khiến cậu cảm thấy thẹn, đặc biệt là khi đang không hoan ái.
Hơi thở cùng khoang miệng nóng ấm của thanh niên truyền đến mu bàn chân của cậu, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy bàn chân, không cho phép cậu giãy giụa.
Cố Ánh Liễu xoay người lấy quần áo cho cậu.
Thiếu niên ngồi bên mép giường, cảm nhận được được cảm giác kéo gân xả cốt, xương cốt cậu đã tan thành từng mảnh, thịt vô lực mà dán lên người, như là đã trải qua huấn luyện dã ngoại mười mấy km.
Nếu không phải Cố Ánh Liễu lót gối mềm sau eo cho cậu, chắc bây giờ ngồi cậu cũng không làm được.
Dung Nhứ tò mò vuốt bụng đang phồng lên của mình, lỗ nhỏ non nớt bị ngọc thế lấp kín, làm thiếu niên có chút không khoẻ động đậy.
Cậu vươn ngón tay vào bên trong tìm kiếm, gục đầu xuống muốn rút ngọc thế ra, kết quả lại làm ngọc thế càng chui vào sâu hơn.
"Huhu......" Dung Nhứ nghẹn ngào khóc nức nở ra tiếng, bụng dưới nặng nề làm cậu khó chịu cực kỳ.
Cố Ánh Liễu quay đầu liền thấy thiếu niên cả người dấu hôn loang lổ, ngón tay cắm vào lồn nhỏ của mình, đôi mắt lấp lánh ánh nước, nhìn y cầu xin giúp đỡ.
Cố Ánh Liễu: "Không được rút, phải mang thai bảo bảo."
Dung Nhứ: "Rút ra cũng có thể có."
Cố Ánh Liễu: "Nhanh quá."
Dung Nhứ dẩu miệng: "Đâu mà."
Cố Ánh Liễu: "Tiểu Nhứ Nhi không muốn dùng ngọc thế thì để ta làm."
Dung Nhứ: "Sao ngươi lại như thế?"
Thiếu niên quay mặt đi, cậu muốn cáu kỉnh, cậu cũng biết dỗi.
Đáng tiếc cái khuôn mặt trẻ con cùng ánh mắt ngây thơ này không thể uy hiếp được ai cả, chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cố Ánh Liễu nắm tay cậu nhét vào ống tay áo, "Ngoan."
Dung Nhứ: "......!Không ngoan."
Cố Ánh Liễu: "Tiểu Nhứ Nhi ngoan nhất."
Dung Nhứ: "Hừ."
Dung Nhứ mặc xong quần áo mới phát hiện, quần áo này của cậu dán quá sát người, hạ sam không che được cái bụng nhỏ đang phồng lên của cậu.
Mặc thế này rồi đi ra ngoài kiểu gì......
"Ta không mặc cái này," Dung Nhứ ngước mắt nhìn Cố Ánh Liễu, "Ta muốn mặc hạ sam của ngươi."
Quần áo của Cố Ánh Liễu lớn hơn cậu, sẽ không thấy rõ ràng.
"Ừm."
Cố Ánh Liễu tìm một bộ khác của mình cho cậu, cung dây thắt bên hông, từng tầng từng lớp rủ xuống, thoạt nhìn đúng là đỡ hơn.
Y xoa bụng nhỏ phồng lên của Dung Nhứ, cong khóe miệng.
"Quần lót." Dung Nhứ nhắc nhở.
"Không cần mặc," Cố Ánh Liễu giấu đi thần sắc đáy mắt, "Thời tiết nóng bức, quần lụa dính vào người cũng sẽ ra mồ hôi.
Hạ sam của ta to rộng, người khác không nhìn rõ, không mặc cũng không sao."
"Hừ." Dung Nhứ cũng không muốn mặc, cậu ngửi mùi trên quần áo, "Ánh Liễu, xiêm y của ngươi thơm quá."
"Huân qua hương liệu, đương nhiên sẽ có mùi thơm."
"Quần áo của ta cũng huân qua mà không có thơm như của ngươi."
......
Cố Ánh Liễu ôm cậu dùng xong đồ ăn sáng, "Ngươi ngủ một lúc đi, cơm trưa sẽ kêu ngươi dậy."
Dung Nhứ gật gật đầu, ngáp một cái, đúng là buồn ngủ quá.
-
Cố Ánh Liễu dàn xếp hoàn hảo cho Dung Nhứ xong liền đến đằng sau quân doanh.
Y phải chuẩn bị thật ký, nếu kế trí không được thì cường công thành trì.
Lúc trước công thành quá vội vàng, chỉ kịp chế tạo thang đơn giản.
Bởi vì chỉ là chiến dịch thúc đẩy sĩ khí nên không chuẩn bị vật tư ổn thỏa.
Công thành chi chiến, vòng vây thập phương.
Hiện giờ binh lực của y phải gấp mười lần so với quân coi thành bên trong Thịnh Kinh, đáng lẽ, y nên tiếp tục vây khốn ngoài thành để phá hỏng tâm lý quân địch, nhưng y không chờ nổi.
Ngày nào Tiểu Nhứ Nhi cũng phải chịu đựng cùng y trong quân doanh, mồ hôi ướt đẫm, ăn uống đơn sơ, lần nào y nhìn cậu cũng xót xa.
"Đang làm thang mây?" Cố Ánh Liễu nhìn vụn gỗ đầy đất hỏi.
Chưởng sự chào đón, "Hồi đại nhân, đúng vậy."
"Đẩy nhanh tiến độ," Cố Ánh Liễu nói, "Đẩy nhanh tiến độ," Cố Ánh Liễu nói, "Dựng thêm mười hai chiếc xe công thành, nhân thủ tiền bạc thiếu thì liên lạc với quân bị."
Chưởng sự: "Này......"
Cố Ánh Liễu: "Có vấn đề?"
Đuôi mắt thanh niên hơi nhướn lên, tươi cười ôn hòa, thoạt nhìn cực kỳ dễ nói chuyện.
Chưởng sự đáp: "Xe không thành vấn đề, nhưng hiện giờ cung ứng quặng sắt quá khó khăn, quân bị vũ khí không đủ, huống chi còn là cung cấp số lượng lớn, các huyện khác không huy động được thì thời gian và nhân thủ đều là vấn đề."
Cố Ánh Liễu quay đầu nhìn về phía thành Thịnh Kinh, "Chuyện vũ khí ngươi không cần lo lắng, sẽ có người đưa cho chúng ta, ngươi chỉ lo chế tạo lâu xe là được."
Chưởng sự ngập ngừng mà đáp ứng, nhìn theo hướng nhìn của Cố Ánh Liễu.
Tường thành nguy nga được nắng sớm mạ lên một lớp vàng óng ánh, trông thật rực rỡ trong ánh nắng chói lòa, chẳng lẽ quân binh trong thành Thịnh Kinh sẽ đưa vũ khí cho bọn họ công thành?
Cố Ánh Liễu chỉ cho chưởng sự hai câu về phương án cải tiến rồi nói, "Ngày mai đưa mô hình cho ta xem qua, đợi ta xác nhận rồi chính thức dựng lâu xe."
Thời gian cấp bách, Cố Ánh Liễu nói xong liền cất bước rời đi.
Y trở lại quân trướng, đem tấu biểu các nơi giao cho hạ cấp xử lý, bản thân bắt đầu nhớ lại lúc trước đọc được chiến trường ký lục của Hoắc Trừng khi còn ở trong thành Thịnh Kinh.
Cố Ánh Liễu tìm được điểm mấu chốt, lặng lẽ ghi nhớ, lại phát hiện ra một đáp án ngoài dự liệu.
Cơ hồ lần nào hắn chiến cũng thắng, lại không làm bị thương quân địch quá nặng, ngược lại cắt đất nhường dê bò dâng cho đầu lĩnh tộc Khương.
Chiến tất thắng, thắng tất nghị hòa, thật là tướng quân kinh tài tuyệt diễm của Lê triều.
Cố Ánh Liễu dựa theo bút tích của Hoắc Trừng viết một phong thư, đưa đến doanh trướng của Hoài lão tướng quân.
Trong doanh trướng, Hoài lão tướng quân đang đứng nghiêm túc trước bản đồ địa hình thành Thịnh Kinh, tựa hồ đang tìm kiếm, thấy Cố Ánh Liễu tới, vội vàng ngẩng đầu, "Tiểu Cố, gần đây có đột phá gì không?"
Cố Ánh Liễu móc ra thư tín trong lòng ngực, đẩy đến trước mắt Hoài lão tướng quân, "Hoài tướng quân, ngài xem cái này xem?"
Hoài lão tướng quân nheo lại đôi mắt, rút thư ra, kinh ngạc nói với Cố Ánh Liễu, "Phong thư này đưa đến từ bao giờ? Lạc khoản, lạc khoản cư nhiên là ngày hôm qua, chẳng lẽ Hoắc Trừng không chết?"
Cố Ánh Liễu: "Vậy thì ta an tâm rồi."
Hoài lão tướng quân: "Hoắc Trừng còn sống sao?"
Gần đây Hoắc Thái hậu không buồn ăn uống, y hoài nghi là vì nhớ nhung Hoắc Trừng.
Cố Ánh Liễu lắc đầu: "Không biết."
Y cũng không xác định.
Nếu là ngày hôm trước, việc này đối với y mà nói là rất quan trọng, nhưng hiện tại đã không còn quan trọng đến thế.
Bàn tay này của y sớm muộn gì cũng phải phiên vân phúc vũ, muộn cũng phải đẩy lên sớm.
Cái chết của Hoắc Trừng không ảnh hưởng quyết định kế tiếp của y.
Mà là, đánh hạ Thịnh Kinh.
Không xử trí theo cảm tính, không lấy thù hận che giấu, phải nắm được thành Thịnh Kinh.
Muốn đánh hạ Thịnh Kinh, giết Dung Tích, trừ Hoắc Trừng, hạ thấp binh tổn.
Cố Ánh Liễu cùng Hoài lão tướng quân đàm luận một lát rồi rời đi.
Hoài lão tướng quân nhìn bóng dáng Cố Ánh Liễu, trong lòng cảm khái vạn ngàn.
Nếu lúc trước Cố Ánh Liễu ở quan trường lăn lê bò lết, hiện giờ nhiều nhất cũng chỉ là quan tứ phẩm, được Bệ hạ chiếu cố, liền một người dưới vạn người, tuy không có quan giai lại có thực quyền, so với Nhiếp Chính Vương càng tốt.
Thời vậy, mệnh vậy.
-
Lúc này Dung Nhứ đang ở trước mặt Hoắc Thái hậu chờ đợi dạy bảo.
"Chuyện Hoắc Trừng muốn vào cung làm phi, vì sao ngươi không đồng ý?" Hoắc Thái hậu bưng trà lên nhấp một ngụm.
"Nhi thần......"
Chân Dung Nhứ run hết cả lên, lúc người của Hoắc Thái hậu đến, cậu đang nằm ở trên giường.
Bất đắc dĩ chỉ có thể nâng cái chân bủn rủn lết đến doanh trướng của Thái Hậu, lỗ nhỏ còn kẹp ngọc thế, bụng nhỏ nặng nề trĩu xuống.
Dung Nhứ: "Nhi thần không thích hắn."
"Ai gia nhớ rõ ngươi trước kia rất thích Hoắc biểu ca, bây giờ sao lại......" Hoắc Thái hậu buông chung trà, bất đắc dĩ mà thở dài, sờ sờ đầu cậu, "18 tuổi còn giận dỗi trẻ con."
Dung Nhứ: "Nhi thần sẽ nỗ lực làm quân chủ tốt."
Hoắc Thái hậu nhấp môi dưới, cũng không vạch trần cậu.
Tưởng bà cái gì cũng không biết? Khi còn ở trong cung, toàn là Cố Ánh Liễu phê tấu chương, định quốc sự, mình thì nằm lăn ra ngủ.
"Quần áo này của ngươi sao lại rộng vậy, phụ cận này chẳng lẽ không có tú nương sao?"
Dung Nhứ cái khó ló cái khôn, "Ta thích bộ quần áo này, lấy của Cố Ánh Liễu."
Hoắc Thái hậu liếc liếc mắt nhìn chân cậu: "Chuyện phòng the cần phải tiết chế chút, không thể dung túng y làm loạn."
Dung Nhứ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, đều tại Cố Ánh Liễu!
(Tất cả là tại Cố Ánh Liễuuuuu!!!)
Sau đó Hoắc Thái hậu không nói thêm nữa, để cậu trở về doanh trướng.
Mặt trời sắp lặn, Cố Ánh Liễu cuối cùng cũng giải quyết xong công vụ.
Hắn vén rèm lên, liền thấy thiếu niên cười ngồi ở bàn gỗ bên, trên bàn bãi một bầu rượu, rõ ràng là chờ hắn trở về nhà bộ dáng, "Ngươi đã về rồi."
Y vén rèm lên, đã thấy thiếu niên ngồi bên bàn gỗ cười vui vẻ, trên bàn đặt một bầu rượu, dáng vẻ đang ngóng trông y trở về nhà, "Ngươi đã về rồi."
【 tác gia tưởng lời nói: 】
cue vương lão, vương lão chớ trách..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook