_____
Giọng nói thanh niên đoan trang quý phái, nói thị tẩm cũng không hề có ý mê hoặc nào.
Nhưng Dung Nhứ lại cứng người tại chỗ, Cố Ánh Liễu chịu kích thích gì vậy trời ơi, y cho rằng vì mình không để ý đến y, nên tính toán thị tẩm để lưu lại bằng hữu này sao?!
Cậu cảm thấy cái lý do này vớ vẩn thật sự, nhưng không có cách giải thích nào tốt hơn cả.
"Ánh Liễu, ngươi đi đổi quần áo đi," Dung Nhứ đi đến bên long sàng, lỗ tai đỏ bừng, "Hôm qua là ta không đúng, giận chó đánh mèo với ngươi, chứ không phải về sau sẽ không để ý tới ngươi."
"Bệ hạ, ta hiện giờ là Liễu phi do Thái Hậu khâm phong, thị tẩm là việc phải làm." Cố Ánh Liễu ôm chầm lấy eo Dung Nhứ, ép cậu ngồi trên đùi y, ngón tay mở đai lưng của cậu.
Dung Nhứ kinh hoảng đè lại đai lưng, cậu ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ Thái Hậu lại thật sự làm chuyện này, "Sao ngươi lại đáp ứng?"
Hậu cung không được tham gia vào chính sự, nếu y làm phi tần, thì sẽ không thể là Cố Thị lang của cậu được.
"Ta đi nói chuyện với Mẫu hậu, phải bảo bà thu lại ý chỉ, ngươi đừng sợ, Mẫu hậu vẫn hiểu đạo lý này." Dung Nhứ cho rằng Cố Ánh Liễu không rõ tính tình Thái hậu, bị hai ba câu nói của Thái hậu làm cho sợ liền đáp ứng luôn.
Thanh niên túm chặt cổ tay của cậu, rũ mắt nói, "Ta nguyện ý."
Dung Nhứ không ngờ đến lúc này rồi mà Cố Ánh Liễu vẫn không muốn để cậu khó xử mà nói lời trái lương tâm như vậy, tiền đồ thanh danh của mình đều không thèm để ý.
"Ánh Liễu, ngươi học tập gian khổ mười năm, kim bảng đề danh Thám Hoa, không phải là để đến hậu cung làm phi tử."
Cố Ánh Liễu nhấp môi, nếu học hành gian khổ tận mười năm mà không thể ở cạnh người mình yêu, thì có tác dụng gì?
Y chỉ mới tưởng tượng thiếu niên dùng cơm cùng người khác đã cảm thấy hô hấp khó khăn, huống chi là để cậu ngủ cùng người kẻ lạ.
Y phải dùng lý trí cả đời này mới không đạp cửa Tiêu Phòng Điện, ôm lấy Tiểu Nhứ Nhi của y chạy ra.
"Bệ hạ muốn bội tình bạc nghĩa sao?"
Thanh âm thanh niên nghẹn ngào, âm cuối còn rung rung như sắp khóc.

Dung Nhứ ngốc, cậu bị Thái hậu mắng thì thôi, sao ngay cả Cố Ánh Liễu cũng bảo cậu bội tình bạc nghĩa, chẳng lẽ cậu của vũ trụ song song thật sự ngủ Cố Ánh Liễu, còn chạy?
"Ta đương nhiên không có ý đó." Thiếu niên chỉ kém giơ tay lên thề nữa thôi.
"Vậy là Bệ hạ ngại ta xấu." Cố Ánh Liễu đặt cằm ở hõm vai Dung Nhứ, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm cổ thiếu niên.
"Ưm ~"
Cố Ánh Liễu mà xấu thì Lê Quốc không có mỹ nhân.
Dung Nhứ bị liếm đến ngứa, hơi thở nóng rẫy của thanh niên vẩn quanh sau cổ, da thịt bị liếm đến nóng bỏng ướt đẫm, hương xương bồ trên người thanh niên tỏa ra ngào ngạt, hun cậu đến hồ đồ.
Dần dần, liếm láp nhẹ nhàng biến thành hung hăng cắn mút, máu trên người đổ dồn lên đỉnh đầu.
Cậu bị giam cầm trong ngực thanh niên, không có chỗ nào trốn.
Dung Nhứ sợ hãi, người phía sau giống như một con sói hoang đói khát, hận không thể đem cậu nuốt cả vào bụng.
Bàn tay nóng bỏng vuốt ve eo bụng cậu, chạm đến đâu khiến cậu rùng mình đến đó.
Dung Nhứ đến giờ mới cảm nhận được thực lực của thụ chính trong tiểu thuyết, có thể dễ như trở bàn tay mà khơi lên dục vọng của người khác.
Cậu cố gắng kẹp chặt hai chân, dương vật bên dưới đã ngẩng đầu, hai cái lỗ róc rách chảy ra nước dâm ngai ngái.
Thanh niên gắng gượng đè sau eo cậu, như mũi tên nhọn vận sức chờ phát động.
Một khắc trước khi hoàn toàn luân hãm, Dung Nhứ thở hổn hển, đẩy mình ra khỏi thanh niên, "Ánh Liễu, ta không thể bắt nạt ngươi."
Nếu cậu thật sự làm tình với Cố Ánh Liễu, vậy thì cậu với mấy tên công chó chết ỷ thế hiếp người trong tiểu thuyết chẳng khác gì nhau.
Cố Ánh Liễu đã đủ thảm rồi, cậu không thể làm chuyện này với y được.
"Ta không cảm thấy đây là bắt nạt." Cố Ánh Liễu hô hấp hỗn loạn.

Rõ ràng là ban ân.
Sao lại là bắt nạt được?
"Ánh Liễu," Dung Nhứ tránh thoát ôm ấp của y, "Ở thế giới trước kia của ta, đây là chuyện chỉ có người yêu mới làm được với nhau, ngươi hiểu không?"
"Ta......!hiểu rõ."
Cố Ánh Liễu ánh mắt thâm trầm, sa y tán loạn mà khoác trên vai, giữa mày nốt chu sa sáng quắc như máu.
"Ngủ đi." Dung Nhứ liếm liếm môi, cố ý không nhìn vào thân thể của Cố Ánh Liễu.
Mỹ nhân hoạt sắc sinh hương nằm bên cạnh, nửa kín nửa hở bên trong sa y hồng thấu, cậu nhìn thôi đã khát nước.
Phi lễ chớ coi.
Cố Ánh Liễu cũng không bỏ đi, côn thịt của y vẫn còn đang giương cao, trong đầu toàn là hình ảnh thiếu niên tự chơi đùa lỗ nhỏ của mình trên long sàng.
Ngón tay có thể, Hoàng Hậu có thể, y thì không thể sao?
Y không dám hỏi Dung Nhứ, đêm qua ở Tiêu Phòng Điện đến tột cùng cậu đã làm gì.

Y sợ chính mình sẽ ghen ghét đến phát cuồng.
Bánh ngọt nhỏ lộc cộc chạy vào trong lòng y, rồi lại muốn rời đi, làm sao có thể?
Hai người hai tâm sự cùng nằm trên giường.
Trên long sàng rộng lớn, còn có mấy món đồ trợ hứng làm tình, an tĩnh để trên giường.

Dung Nhứ cảm thấy tâm lý Cố Ánh Liễu nghiêm trọng quá rồi, thế mà y lại muốn hiến thân cho cậu!
Đợi một lúc sau, Dung Nhứ cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp tốt.
"Ánh Liễu?"
"Ừ." Thanh niên thanh âm rầu rĩ.
"Ta không có hứng thú với nam nhân, vẫn thích cô nương mềm mại thơm tho hơn."
"Hửm? Ngươi thích Hoàng Hậu sao?"
"Không khác lắm."
Dung Nhứ cảm thấy ý tưởng này của mình đúng là thiên tài rồi, giờ thì Cố Ánh Liễu sẽ không một hai phải làm phi tần cậu nữa, còn đòi hiến thân.
Trong tẩm điện yên tĩnh không một tiếng động, các cung nữ bưng đồ bên ngoài đi đi lại lại, chuẩn bị hầu hạ Dung Nhứ thức dậy.
Trong mắt Cố Ánh Liễu như ngưng tụ lại thành gió lốc, ghen tị đang bào mòn lấy tâm trí y, cấu xé y máu me đầm đìa.
Không.
Y xoay người đè Dung Nhứ dưới thân, ngón tay thon dài bóp chặt lấy vòng eo thiếu niên, hung hăng hôn xuống miệng thiếu niên, một tay thoát hết quần áo của cậu.
Thiếu niên nháy mắt trần truồng.
Cậu bị hôn đến đồng tử tan rã, không khí trong lồng ngực bị cướp đi mạnh bạo, đầu lưỡi bị y liếm mút đến tê dại, tay chân không còn tí sức lực nào.
Thanh niên như muốn trả thù mà tàn phá bờ môi của cậu, lại duỗi ra đầu lưỡi nóng ướt nhẹ nhàng liếm láp khóe môi cậu.
Hương xương bồ thanh khiết bỗng biến thành thôi tình dược kịch liệt, đốt nóng cơ thể hai người, hoàn toàn khiến Dung Nhứ từ bỏ.
Cậu như một con cá bị bắt đang vùng vẫy chống cự, mà Cố Ánh Liễu là một con mèo lớn ghim chặt lấy đuôi cá của cậu.
Cậu không có sức chống cự.
"Tiểu Nhứ Nhi......"
Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, xen lẫn giữa thành thục và ngây ngô, mang theo tê dại truyền đến màng nhĩ, cùng với đau đớn rất nhỏ.

Vành tai bị đôi môi ẩm ướt bao trùm lên, đầu lưỡi liếm từ dưới lên trên, liếm hết điểm mẫn cảm của thiếu niên.
Dung Nhứ thở dốc từng ngụm, dương vật bị thanh niên hôn đến cứng đờ, lỗ lồn và lỗ đít đều chảy ra dâm dịch ướt nhẹp.
Cậu kẹp chặt hai chân lại cọ xát, ngứa quá.
Đôi mắt thiếu niên ngập nước, bị tình dục tra tấn đến tàn nhẫn, dẩu miệng ra như muốn khóc to.
"Tiểu Nhứ Nhi......!Được không......"
Cố Ánh Liễu cau mày, cổ họng lăn lộn.
"......!Ưm a ......"
Dung Nhứ lắc đầu, đầu vú xinh đẹp béo tròn dựng thẳng, da thịt trắng nõn hồng dần lên, hiển nhiên là bị đùa nghịch đến tàn nhẫn.
Cố Ánh Liễu hôn hôn lông mi thiếu niên, mạnh mẽ banh hai chân thiếu niên ra, đỡ lấy con cặc đã trướng đau đặt giữa hai chân cậu.
Y cúi người xuống, ngậm lấy hai quả anh đào ngon mắt mời gọi y, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt thiếu niên, tay như gọng kìm ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn.
"Tiểu Nhứ Nhi......!Được không......"
Cố Ánh Liễu lại lần nữa hỏi, thiếu niên đã nói rồi, phải đợi cậu nói muốn mới có thể cắm vào.
Ngón tay y chọc vào lỗ cúc vẫn đang nhắm chặt, nhẹ nhàng ấn lên dũng động ẩm ướt trơn trượt.
"Á ~"
Thiếu niên bị chọc vào bất ngờ, eo đè xuống, cái trán toát ra mồ hôi mỏng, cả khuôn mặt lẫn đuôi mắt nhuốm màu tình dục đỏ hồng, tiếng rên rỉ không kìm được mà phát ra, thoạt nhìn ngon miệng cực kỳ.
Hơi nóng trong phòng tăng cao, cung nữ bên ngoài nghe được đều mặt đỏ tai hồng.
Điền Cát bất đắc dĩ, đưa ánh mắt ý bảo các cung nữ đều đi ra ngoài, mình cũng đóng lại cửa phòng.
【 tác gia tưởng lời nói: 】
Không phải cố ý làm ngắn, hiền giả hình thức thật sự không viết ra được tới ngượng ngùng! Ngày mai bổ hai chương, ta nhất định có thể!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương