Buổi sáng Giản Ngôn cùng Lục Xuyên cãi vả một trận, lúc này tâm tình nàng không tốt đang giận dỗi nằm trên sô pha.

Nguyên nhân gây ra là vì cách hai căn nhà có người chết, hôm nay hạ táng, bên ngoài diễn tấu sáo và trống, Giản Ngôn đột nhiên nói với Lục Xuyên:

- Hôm nay là đầu thất của em?

( Yul: Ngày thứ 7 sau khi con người mất đi được gọi là “đầu thất”. Cứ tính lần lượt theo thứ tự tổng cộng là bảy bảy 49 ngày và cứ hết 7 ngày được tính là một “tuần thất”)

Lúc đó Lục Xuyên rất tức giận, mắng nàng đầu óc có bệnh, cho nên mới cảm thấy bản thân là người chết, còn trừng phạt nàng suốt buổi sáng không được nói chuyện với hắn. Nói xong liền vào thư phòng làm việc, để mặc Giản Ngôn một mình ở bên ngoài.

Giản Ngôn có chút ủy khuất, mấy ngày nay Lục Xuyên không đi làm, mà đem công việc đưa về nhà làm, hắn nói trước kia quá bận, cho nên sau này muốn đem thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh nàng, kết quả hiện tại bỏ nàng một mình ở bên ngoài.

- Đồ lừa đảo.

Giản Ngôn ủy khuất chu miệng, đi đến cửa thư phòng, nâng tay gõ cửa, bên trong không có phản ứng, có lẽ vẫn còn tức giận.

Giản Ngôn cũng không biết làm sao, buổi sáng nghe bên ngoài đánh trống thổi kèn, cảm thấy xúc động mới nói những lời này, nếu lúc ấy Lục Xuyên không tức giận, nàng còn chuẩn bị hỏi Lục Xuyên chuẩn bị cống phẩm gì cho nàng.

Không mở được cửa, Giản Ngôn cũng lười hoạt động, nàng ngồi bên cửa, nghiêng tai nghe thanh âm trong phòng.

Giữa trưa Lục Xuyên bước ra ngoài, nhìn thấy Giản Ngôn giống như mèo con bị vứt bỏ ngồi dưới đất, lúc mở cửa vì quán tính đầu đụng vào đùi của Lục Xuyên.

Lục Xuyên bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nâng nàng lên, vỗ đầu nàng an ủi, sau đó lôi kéo nàng đi đến bàn ăn, bắt nàng ngồi xuống, còn hắn vào bếp nấu cơm.

Gần đây Giản Ngôn cảm giác ăn uống không được tốt lắm, nhìn Lục Xuyên bưng lên thức ăn đầy đủ hương vị màu sắc, rõ ràng đều là những món nàng thích ăn nhất, nhưng nàng không có hứng thú động đũa.

Chỉ là hôm nay nàng mới phạm sai, khiến Lục Xuyên không vui, hiện tại nên ngoan một chút. Đã chuẩn bị tốt tư tưởng công tác, Giản Ngôn miễn cưỡng giơ đũa gắp đồ ăn lên.

Giản Ngôn càng nhai càng khó chịu, đồ ăn trong miệng giống như cây củi bị đốt, vừa đắng lại vừa chát, nàng nhịn không được phun đồ ăn ra bàn, phun xong rồi mới nhớ ngồi đối diện là Lục Xuyên, giống như trộm lén nhìn hắn một cái, cũng may Lục Xuyên không chú ý tới nàng.

Thấy Lục Xuyên không thấy, Giản Ngôn càng không kiêng nể gì, nàng nói với Lục Xuyên muốn xem TV, không chờ đồng ý liền ôm cái chén chạy vào phòng khách, làm bộ làm tịch mở TV lên coi, rồi trộm đổ đồ ăn vào thùng rác.

- Em ăn xong rồi.

Giản Ngôn đặt chén không lên bàn, đắc ý nói:

- Sao anh ăn chậm vậy, đừng ăn nữa tới xem TV với em đi.

Lục Xuyên buông chén cùng nàng đi tới sô pha, sau đó ôm Giản Ngôn ngồi lên đùi, hai người cùng xem phim Bĩnh Tĩnh Làm Phi.

Giản Ngôn dựa vào lòng Lục Xuyên, hít một hơi, cảm giác cả người thoải mái, nàng nắm bàn tay Lục Xuyên thưởng thức từng ngón tay, đầu dựa vào người Lục Xuyên.


- Lục Xuyên, người anh ấm quá, thật ấm áp.

- Ừ.

Lục Xuyên ôm chặt nàng vào lòng:

- Anh là đàn ông, thân thể ấm nóng là bình thường, người em quá lạnh, anh dặn em mặc thêm quần áo mà em không nghe.

Giản Ngôn cười hì hì:

- Em thích dựa vào người anh.

Sau đó ngẩng đầu cọ cọ trán của Lục Xuyên.

Lục Xuyên khẽ hôn khóe mắt của nàng, giọng ôn nhu:

- Giản Ngôn, hôm nay em dọa anh, về sau không được nói những lời mê sảng như vậy nữa, biết không?

Giản Ngôn ngoan ngoãn ừ một tiếng, sau đó thu hoạch được một cái hôn, một buổi trưa ăn vạ ôm chặt Lục Xuyên không buông.
___________________________________

Gần đây Giản Ngôn luôn cảm thấy không vui, vì Lục Xuyên không cho nàng ra cửa.

Ngày nào cũng là cái dạng này, Giản Ngôn xem lịch, phát hiện sắp đến ngày Thất Tịch, đếm trên đầu ngón tay, nàng cùng Lục Xuyên ở bên nhau đã mười năm, có rất nhiều kỷ niệm ý nghĩa.

Nàng định lén ra ngoài chuẩn bị quà tặng Lục Xuyên, chỉ là gần đây Lục Xuyên ở nhà không ra ngoài, Giản Ngôn không thể lén đi được.

Nàng tự nghĩ bản thân đã tìm được cớ rất tuyệt, nàng nói với Lục Xuyên đã lâu không liên hệ với bạn thân, muốn cùng nhau đi dạo phố thuận tiện đi SPA, muốn Lục Xuyên cho nàng ra ngoài.

Sau đó Lục Xuyên lại tức giận, mắng nàng là kẻ lừa đảo.

Ai, gần đây Lục Xuyên thật dễ nổi nóng, làm gì cũng giận. Lần này ngay cả cơm trưa cũng không nấu, thật quá mức!

Lục Xuyên nhốt mình trong phòng đến 10 giờ tối mới ra ngoài, lúc mở cửa trong phòng sương khói lượn lờ, hắn đi đến toilet rửa mặt.

Lúc ngẩng đầu Giản Ngôn thấy đôi mắt Lục Xuyên phiếm hồng.

Giản Ngôn từ ủy khuất biến thành đau lòng cùng sợ hãi, Lục Xuyên giống như đã khóc, trong ánh mắt có thứ gì đó nàng xem không hiểu, giống như tùy thời có thể hủy diệt tất cả.


Lục Xuyên như vậy Giản Ngôn đã từng thấy, không nhớ là khi nào, chỉ là khi đó Lục Xuyên rất thương tâm, Giản Ngôn không biết nguyên nhân, tâm lại đau xót.

Nàng đi lên trước nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lục Xuyên, Lục Xuyên cong eo cúi đầu dùng tay rửa mặt, vẫn rửa không ngừng.

Giản Ngôn cúi đầu dụi mặt vào lưng Lục Xuyên, một chút một chút, không nói lời an ủi.

Lục Xuyên rửa mặt xong, hắn dùng tay lau mặt, nhắm hai mắt ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt, xoay người ôm Giản Ngôn vào lòng.

- Giản Ngôn, em không muốn ở nhà với anh sao? Có phải chê anh phiền?

Giản Ngôn bị Lục Xuyên ôm chặt vào lòng, nàng nghe hắn hỏi, vội trả lời:

- Không phải, Lục Xuyên e rất thích ở bên cạnh anh.

Giản Ngôn cúi đầu, buồn nói.

Giọng Lục Xuyên có chút mơ hồ:

- Vậy sao em lại muốn ra ngoài, còn gạt anh nói là có hẹn với bạn?

Giản Ngôn không biết vì sao Lục Xuyên lại khẳng định là nàng lừa hắn, nàng định gọi điện thoại cho bạn thân, oán trách nó không có nghĩa khí.

- Em muốn tặng quà cho anh, chúng ta ở bên nhau đã mười năm, chẳng lẽ anh không cho em chuẩn bị quà sao?

Giản Ngôn ăn ngay nói thật.

- Rõ ràng là mười một năm…

- Hả?

Giản Ngôn ngẩng đầu:

- Anh nói gì?

Lục Xuyên phủ nhận:

- Anh có nói gì đâu, em nghe lầm rồi.


Giản Ngôn ôm eo Lục Xuyên:

- Anh gạt em, rõ ràng em nghe thấy, sáng nay em nói dối có chút mà anh giận cả ngày, hiện tại đến lượt anh nói dối còn muốn em bỏ qua, anh làm vậy là không công bằng.

- Được rồi, là anh không đúng, anh xin lỗi.

Lục Xuyên nhấc tay đầu hàng:

- Vừa nãy anh nói anh sẽ ra ngoài với em, nói xong có chút hối hận, ai ngờ em lại nghe được.

Giản Ngôn vui vẻ nhảy dựng lên, nàng nhảy hơi cao, muốn đụng vào nóc nhà, cũng may là lúc rơi xuống đất không bị chẹo chân.

Nàng cao hứng chạy vòng quanh Lục Xuyên, sau đó hôn môi hắn một cái:

- Lục Xuyên anh soái đến ngây người, em rất yêu anh.

Lục Xuyên bất đắc dĩ cười cười:

- Đồ lừa đảo, còn nói thích ở nhà với anh, lúc này mới mấy ngày không ra ngoài liền nghẹn thành như vậy.

Giản Ngôn cười hắc hắc.

Hôm nay Lục Xuyên tự lái xe, lúc lên xe lại không giúp Giản Ngôn cài đai an toàn, xe chạy một lúc Giản Ngôn mới nhớ tới chuyện này, chuẩn bị lôi kéo dây đai.

- Không cần cài đâu, đai an toàn hỏng rồi anh chưa đi sửa.

Lục Xuyên nhìn thẳng phía trước, lại biết mọi hành động của Giản Ngôn.

Giản Ngôn à một tiếng, buông đai an toàn, tâm trạng không vui.

- Không may bị chụp hình sẽ bị phạt tiền.

- Yên tâm, Chồng em có tiền.





Lục Xuyên dẫn Giản Ngôn vào khu vực mua sắm thường đi, bên trong thưa thớt chỉ có vài khách hàng, Lục Xuyên từ chối người tiếp thị giới thiệu hướng dẫn mua, lôi kéo Giản Ngôn đi dạo.





Giản Ngôn tới nơi mua sắm liền quăng ý tưởng mua quà ra sau đầu, trong mắt đều là các loại nữ trang xinh đẹp.


Đi ngang qua một cửa hàng thời trang, Giản Ngôn bị bộ đầm trong tủ kính hấp dẫn, lôi kéo Lục Xuyên đi vào, chuẩn bị tìm nhân viên cửa hàng lấy số đo thích hợp.

Vừa định gọi người thì bị Lục Xuyên ngăn cản, hắn nhìn Giản Ngôn cười nói:

- Em ra ngoài mua quà cho anh, hôm nay để anh phục vụ em được không? Ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đi lấy đồ cho em.

Giản Ngôn bị hắn nhìn, mê đến thất điên bát đảo, nàng nghe lời tìm vị trí ngồi xuống, ngồi nhìn Lục Xuyên đi theo nhân viên cửa hàng.

Một lát sau Lục Xuyên mang ra vài bộ đồ, lôi kéo Giản Ngôn vào phòng thử đồ.

Giản Ngôn định thay quần áo, thấy Lục Xuyên còn chưa ra ngoài, kỳ quái hỏi:

- Sao anh còn ở đây?

Lục Xuyên cười nhìn nàng:

- Trên người em có chổ nào mà anh chưa thấy, còn thẹn thùng cái gì.

Giản Ngôn nghĩ lại cũng đúng, nên không đuổi Lục Xuyên ra ngoài, cầm lấy quần áo bắt đầu thay đổi.

Ngày thường một phút là có thể thay xong quần áo, hôm nay không biết vì sao lại không thể mặt lên người, Giản Ngôn cùng quần áo rối rắm nửa ngày, cuối cùng Lục Xuyên tới hỗ trợ cũng không thể mặc vào.
1

Giản ngôn tức giận ném quần áo xuống đất, mắng:

- Quần áo kiểu gì thế này, mặc không được còn bày bán.

Lục Xuyên vội an ủi nàng, cùng Giản Ngôn mắng bọn kinh doanh vô lương, thật vất vả mới dỗ nàng hết giận, rồi hai người cùng đi ra ngoài.

Nhìn Lục Xuyên đi ra ngoài, hai nhân viên cửa hàng lẩm nhẩm lầm nhầm không biết nói gì đó, sau đó đi vào phòng thử đồ vừa rồi Lục Xuyên mới đi ra, vén rèm mới phát hiện quần áo nằm dưới đất.

- Thật biến thái, mua quần áo cũng không mang theo.

Nhân viên cửa hàng kỳ quái nói.

Ra khỏi cửa hàng, Lục Xuyên dẫn Giản Ngôn lên lầu một, tự chọn lắc tay cho đàn ông coi như quà tặng, rồi hai người lái xe về nhà.

Ở bãi đỗ xe Giản Ngôn ngó trái ngó phải, lại không nhìn đường, có một chiếc xe chạy tới, do không chú ý, thiếu chút nữa đã đụng phải nàng, Lục Xuyên kéo mạnh nàng sang bên cạnh, mặt đen lại.

- Em bao lớn rồi, đi không biết nhìn đường sao?

"Dù sao hắn ta cũng không đâm trúng em", những lời này lượn lờ trong miệng qua một vòng, cuối cùng không có nói ra, Giản Ngôn lấy lòng cười nói:

- Dù sao cũng có anh mà.

Tâm lý lại thở dài, cảm thấy bệnh tâm thần lại nghiêm trọng, chỉ mong Lục Xuyên đừng phát hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương