Trước khi vào trò chơi, hắn đã xem bài đăng của Chu Thành.
Đó là một bài viết được đăng ba ngày trước, khi đó Chu Thành đã thăng cấp yêu kinh lên đại thành.
"Ta không biết yêu lực từ đại thành thăng cấp đến viên mãn cần bao nhiêu yêu lực, nhưng ta có thể khẳng định, số lượng nhất định sẽ không nhỏ."
"Chu Thành nhanh như vậy đạt được yêu lực, thật sự là không đơn giản." Tô Nam trong mắt lộ ra một tia cổ quái.
Bây giờ hắn đã biết, trong trò chơi người chơi đạt được yêu lực không dễ dàng, người chơi bình thường đạt được 1 điểm yêu lực là vô dụng.
"Đại Thần quá ngưu bức.Ta chắc chắn bây giờ không ai có thể vượt qua Chu đại thần."
"Đại Thần mang ta đi!"
"Đã thêm, đại thần xin đồng ý."
Chu Thành trong diễn đàn tựa hồ là nhân vật nổi tiếng, nhận được rất nhiều phản hồi, đăng tải thời gian ngắn đã có mấy chục người chơi phản hồi.
Thành tích của Chu Thành không khiến Tô Nam phải ghen tị, ngược lại, hắn rất mong chờ xem mình có thể thăng cấp yêu kinh lên mức nào với 30 điểm yêu lực.
"Mười giờ rồi, đi ngủ thôi."
Sau khi thoát khỏi diễn đàn và xem thời gian, Tô Nam không tiếp tục chờ đăng nhập.
Ngày mai hắn phải đi làm, cần nghỉ ngơi sớm, thức khuya không phải thói quen tốt.
...
"Chào buổi sáng Nam ca!"
Đúng 7:30 sáng, Tô Nam đến khách sạn nơi hắn đang làm việc.
Thấy hắn đi tới, một thanh niên cao lớn từ xa vẫy tay chào.
Thanh niên ước chừng hơn hai mươi tuổi đang ăn bánh xèo uống sữa đậu nành, hơn nữa trong tay còn bưng một cái bánh xèo cùng một bát cháo Bát Bảo, những thứ này không phải chuẩn bị cho người khác, mà là điểm tâm của thanh niên này.
Ps: Cháo bát bảo là một loại cháo truyền thống của người Trung Quốc, được làm từ gạo nếp, đậu xanh, đường, mè rang và dừa bào. Tên gọi "bát bảo" nghĩa là "tám bảo" thể hiện cho tám loại nguyên liệu được sử dụng để nấu cháo. Cháo bát bảo có một hương vị thơm ngon đặc trưng, màu trắng sữa và có cảm giác mịn màng, béo ngậy, được xem là một món ăn nhẹ hoặc có thể dùng trong bữa sáng, tối.
Một bửa sáng gấp đôi người bình thường, đây chính là đồng nghiệp của Tô Nam, tên là Vương Trọng.
Vương Trọng và Tô Nam vào khách sạn cùng một ngày, cả hai đều là cựu quân nhân, nhưng Tô Nam đã tham gia nghĩa vụ quân sự trong sáu năm, còn Vương Trọng chỉ tham gia bốn năm sau đó giải ngũ vì một số lý do.
Tô Nam liếc nhìn bữa sáng trong tay, nói: "Ăn như vậy sớm muộn gì cũng tăng cân."
“Một phần không đủ.” Vương Trọng cười cười, sau đó đem phần bánh cầm trong tay còn chưa ăn đưa cho Tô Nam: “Nam ca, ngươi có muốn ăn một chút không?”
“Không cần, ta ăn rồi.” Tô Nam khoát khoát tay, dừng một chút nói: “Sắp đến thời gian điểm danh rồi, ăn xong nhanh đi thay quần áo, lát nữa bị tên béo họ Lý nhìn thấy lại bị mắng một trận nữa đấy. "
Vương Trọng nghe vậy, có chút bực mình nói: "Ta sợ hắn sao? Tên mập kia nhìn đã không vừa mắt, nếu không phải ngươi cản ta, ta đã đánh hắn một trận." .
Tên béo họ Lý trong miệng hai người chính là đội trưởng đội bảo an của khách sạn này, thật ra tên này không béo lắm, nói đúng hơn là hắn rất cường tráng, thân thể to lớn luyện thành một thân cơ bắp cuồng cuộn.
“Ta biết ngươi rất lợi hại, ngươi đừng nói nữa, mau ăn đi.” Tô Nam cười cười, cùng Vương Trọng đi về phía phòng thay quần áo.
Sau khi thay đồng phục bảo an, điểm danh xong xuôi, bàn giao công việc với đồng nghiệp tuần tra ca đêm, hai người bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Công việc của hai người họ rất đơn giản, chủ yếu phụ trách tuần tra an ninh bên trong khách sạn, thỉnh thoảng phụ trách an ninh bên ngoài nếu thiếu người.
Trong tình huống bình thường, miễn là không có tình huống bất ngờ, công việc của họ rất nhàn nhã.
Vào buổi trưa, Tô Nam đang ăn trong nhà ăn dành cho nhân viên, Vương Trọng ngồi bên cạnh hắn vừa ăn vừa xem điện thoại.
Đột nhiên, Vương Trọng nhìn thấy thứ gì đó, cầm điện thoại di động đến gần Tô Nam và nói: "Nam ca, có người chết ở con sông mà ngươi chạy bộ mỗi đêm."
"Lại có người chết à? Giết người hay tự sát?" Tô Nam kinh ngạc.
Con đường hắn chạy mỗi đêm được xây dựng ven sông, không biết có phải do cuộc sống của người dân bây giờ quá áp lực hay vì lý do gì mà luôn có người không suy nghĩ thấu đáo, muốn nhảy xuống song tự tử.Vụ tự tử gần đây nhất là cách đây ba tháng.
"Đó là tự sát. Người ta nói rằng người này chết đuối trong khoảng thời gian từ 8 giờ đến 12 giờ ngày hôm qua. Sáng nay có người đi làm ngang đó và vô tình phát hiện."
“Đáng tiếc nàng là một mỹ nhân nha.” Vương Trọng lắc đầu, cảm khái nói.
"Mỹ nhân? Tối hôm qua chết đuối sao?" Tô Nam sửng sốt.
Đột nhiên, hắn nghĩ đến điều gì đó, và theo bản năng nhìn vào điện thoại di động của Vương Trọng.
Đó là một bức ảnh được đăng bởi những người khác trong danh sách bạn bè của Vương Trọng.
Trong ảnh, một số cảnh sát bên bờ song đang lập hàng rào ngăn cách những người qua đường xúm lại xem, hai cảnh sát mặc áo khoác trắng đang tiến hành kiểm tra sơ bộ một xác chết.
Vị trí chụp ảnh cách thi thể rất xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, đó là một người phụ nữ mặc váy đen.
“Là cô ấy!”
Khoảnh khắc Tô Nam nhìn thấy xác chết, Tô Nam nhận ra người phụ nữ này.
Chính là người phụ nữ đã va chạm với hắn ta trong buổi chạy đêm hôm qua.
Người phụ nữ mà hắn nghi ngờ bỏ vòng tay trò chơi cho hắn ta.
"Làm sao có thể, nàng thật sự đã chết!"
Trái tim của Tô Nam đang đập loạn xạ, hắn ngay lập tức nghĩ đến lời nhắc nhở của trò chơi khi đăng nhập vào trò chơi ngày hôm qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook