Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước
-
Chương 87: Tâm ý
Lâm Vị Hi ngủ một giấc cũng không sâu, nhiều lần bị tỉnh lại, chỉ là mở mắt ra mơ mơ hồ hồ nhìn thoáng qua, rất nhanh lại thiếp đi.
Đợi nàng rốt cục thanh tỉnh, màn đêm đã buông xuống.
"Vương phi, phòng bếp nhỏ vẫn giữ ấm đồ ăn cho ngài, bây giờ ngài muốn truyền lệnh sao?"
Lâm Vị Hi tỉnh lại, cơ hồ là vô thức nhìn sang bên giường, thế nhưng nơi đó đã không còn ai. Lâm Vị Hi được nha hoàn vịn, chậm rãi ngồi dậy: "Vương gia đâu?"
"Vương gia ở bên cạnh ngài rất lâu, đợi ngài ngủ an ổn, liền tới tiền viện."
"đi tiền viện." Lâm Vị Hi cúi đầu nhìn hoa văn thêu cành hoa phức tạp trên chăn gấm, không hiểu sao thở dài, "Ta đã biết."
Uyển Nguyệt thấy Lâm Vị Hi không hào hứng lắm, nói chuyện càng thêm cẩn thận từng li từng tí: "Vương phi, ngài muốn truyền lệnh sao?"
"không thấy ngon miệng, không muốn ăn." Lâm Vị Hi nói, "Để bọn họ lui xuống đi."
Uyển Nguyệt lộ vẻ khó xử: "Thế nhưng là, vương gia nói nhất định phải nhắc nhở ngài, để ngài dùng bữa."
"Vương gia nói cái gì các ngươi liền nghe theo à? Lúc ta phân phó sao không thấy các ngươi dụng tâm như này." Lâm Vị Hi dựa ở trên giường, hờ hững nói, "Huống chi, các ngươi không nói, làm sao vương gia biết được."
"Ta làm sao lại không biết?"
Uyển Nguyệt sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu, quả nhiên thấy Uyển Tinh ngoan ngoãn cúi mặt theo ở phía sau, vẻ mặt nhăn nhó như mướp đắng. Uyển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cúi đầu hành lễ: "Vương gia vạn phúc."
Cố Huy Ngạn tùy ý lên tiếng: "Ra ngoài bày cơm."
Uyển Nguyệt lập tức cúi đầu đi, căn bản không dám nhìn vào mắt Lâm Vị Hi. Chờ người đi khỏi, Cố Huy Ngạn ngồi ở mép giường, lặng lẽ kéo góc chăn cho Lâm Vị Hi: "Lá gan của nàng càng ngày càng lớn, còn để cho nha hoàn trợ trụ vi ngược.."
Khi Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn thì cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng nhìn đến Uyển Tinh Uyển Nguyệt ở trước mặt Cố Huy Ngạn không dám thở mạnh, hoàn toàn đem lời hắn nói là thánh chỉ, chẳng biết tại sao lại cảm thấy không thoải mái. Nàng không hăng hái lắm, giọng điệu cũng lười biếng: " Làm sao bì được với vương gia lực kiểm soát cả vương phủ đây."
Đương nhiên Cố Huy Ngạn nghe được chút thay đổi trong cảm xúc của Lâm Vị Hi, hắn hỏi: "Nàng tức giận?"
"Ta tức giận cái gì, lại nói ta có gì có thể tức giận đây?"
Xem ra giận dỗi không nhẹ, Cố Huy Ngạn cũng không nhiều lời, cẩn thận dùng chăn bao cả người nàng, ôm đến giường La Hán ở bên ngoài dùng cơm: " Cho dù nàng muốn trách ta, trước tiên cũng nên ăn cơm đã. Thân mình nàng vốn không khỏe, bây giờ còn mang hài tử, việc dùng cơm không thể qua loa được."
Lâm Vị Hi nhớ tới hài tử trong bụng mình, quả nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, cố gắng động mấy đũa. Cố Huy Ngạn ngồi ở đối diện, nhìn Lâm Vị Hi mỗi món chỉ dùng hai miếng liền không ăn nữa, hắn yên lặng thở dài, tự tay múc cho Lâm Vị Hi một chén canh sữa bò: "Nếm thử cái này xem, sữa bò đối với nàng cùng hài tử đều rất tốt."
Lâm Vị Hi nhìn chén canh kia thì đã cảm thấy không ngon miệng rồi, nàng lắc đầu không muốn ăn, Cố Huy Ngạn đi tới ngồi cạnh nàng, dùng thìa khuấy đều bát canh, dùng tay thử độ ấm, mới múc một muôi tới bên môi Lâm Vị Hi: "Dù cho không thấy ngon miệng, thì nàng cũng nên cố gắng ăn một chút đi."
Thìa sứ vẫn đặt ở bên môi nàng, Lâm Vị Hi há miệng ra là có thể ngậm lấy. Cố Huy Ngạn đút canh vô cùng cẩn thận, muôi này nàng vừa mới nuốt xuống, một muôi khác vừa vặn giơ lên miệng nàng rồi, bất tri bất giác, Lâm Vị Hi cũng uống được non nửa bát canh.
Cố Huy Ngạn xem chừng tương đương với lượng cơm Lâm Vị Hi ăn hàng ngày, liền để bát canh xuống. hắn để lại bàn cho nha hoàn dọn dẹp, chính mình thì ôm Lâm Vị Hi trở về phòng.
Lâm Vị Hi cảm thấy cái này có chút quá phận, nàng chỉ là mang thai, cũng không phải không thể đi được. Nàng vùng vẫy hai lần định đi xuống, nhưng mà cánh tay vừa mới khẽ động, thì đã bị Cố Huy Ngạn giữ chặt: "Nàng ngoan một chút."
Lâm Vị Hi chỉ có thể nằm xuống, an tâm dựa vào bờ vai Cố Huy Ngạn, quả thật được Cố Huy Ngạn chăm sóc hết sức thoải mái. Cố Huy Ngạn đặt nàng lên giường, kéo cao chăn lên, cẩn thận đắp cho Lâm Vị Hi. Nhưng dù cho động tác của hắn cẩn thận, cũng không đại biểu hắn chịu tha thứ cho con mèo nhỏ gan to bằng trời này: "Mới vừa rồi còn muốn gạt ta? Còn uy hiếp nha hoàn không được nói ra?"
Đối với những trận chiến như thế này Lâm Vị Hi sớm đã quen thuộc rồi, nàng không chút sợ hãi, thậm chí còn có thể hùng hồn son sắt cắn ngược lại một cái: "rõ ràng chàng đã đáp ứng sẽ nhìn ta đi ngủ, kết quả lúc ta tỉnh lại thì không thấy bóng người, bây giờ chàng còn quát ta!"
"Giương đông kích tây, nhìn trái phải mà nói, ngược lại nàng học được rất tốt."
Lâm Vị Hi hừ lạnh một tiếng, xoay mặt vào bên trong, mở mắt nhìn hoa văn trên màn, không chịu nhìn về phía Cố Huy Ngạn.
Cố Huy Ngạn... Cố Huy Ngạn hắn không có biện pháp, hắn dừng một chút, chỉ có thể nói: "Thôi, đừng giận nữa. Ta kể cho nàng một chuyện cũ nhé."
"Còn muốn dỗ dành ta nữa sao? không nghe."
"thật là không nghe?" Cố Huy Ngạn mang theo ý cười, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, "Đây là chuyện lúc trước ta gặp phải, nếu nàng đã không muốn nghe, vậy thì quên đi."
Lỗ tai Lâm Vị Hi giật giật, chuyện cũ của Yến vương? Lâm Vị Hi chậm rãi xoay đầu lại, nghiêm mặt ho khan một cái: "Vậy thì ta miễn cưỡng nghe một chút vậy."
Lúc Lâm Vị Hi đùa nghịch thì làm cho người khác tức giận đến nghiến răng, thế nhưng là khi chịu thua lại đáng yêu rối tinh rối mù, đến nỗi làm cho người khác không nỡ trách mắng nàng. Bên trong ánh mắt sâu sắc của Cố Huy Ngạn bất tri bất giác thấm ra ý cười, hắn khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đây là chuyện từ giữa Sơ Nguyên."
"Sơ Nguyên?" Lâm Vị Hi nghĩ nghĩ, lời nói không suy nghĩ trực tiếp thốt ra:" Niên hiệu này có chút cũ a."
Cố Huy Ngạn không nói không cười, yên lặng nhìn nàng, Lâm Vị Hi kịp phản ứng, thổi phù một tiếng cười ra tiếng, lại tranh thủ thời gian nhịn xuống: "Ý của ta cũng không phải vậy, ta chỉ là nói sự thật thôi, Sơ Nguyên là đời thứ ba trước niên hiệu, quả thật có chút cũ rồi..."
Lâm Vị Hi càng nói càng cảm thấy không được tự nhiên, nàng thật đúng là không hề có ý nói Yến vương già đâu, niên hiệu bây giờ là Nguyên Gia, trước đó là Kiến Chiêu, mà trước Kiến Chiêu mới là Sơ Nguyên. Cái niên hiệu này thật sự là cũ a.
Lâm Vị Hi vừa nói vừa cười, Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ nhìn nàng. Chờ Lâm Vị Hi cười đủ rồi, Cố Huy Ngạn mới có thể nói tiếp: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn..."
Cố Huy Ngạn trơ mắt nhìn đôi mắt hạnh của Lâm Vị Hi hướng lên trên một chút, rõ ràng là đang tính tuổi tác, sau đó mắt thấy lại bắt đầu muốn cười. Cố Huy Ngạn rất bất đắc dĩ, căng mặt nói: "không cho cười."
Lâm Vị Hi cười đến bả vai đều đang run, ngón tay nàng nắm chăn, cố gắng nín cười: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn, ta còn chưa ra đời đâu."
Cố Huy Ngạn phảng phất nhận lấy sự trào phúng của năm tháng vô tình, Lâm Vị Hi bây giờ mới mười bảy, lúc hắn trên lưng ngựa lập công, bộc lộ tài năng đúng là Lâm Vị Hi còn chưa ra đời.
Vốn hôm nay Cố Huy Ngạn trở về là hạ quyết tâm thật lớn, quyết định cùng Lâm Vị Hi thẳng thắn tất cả mọi thứ. Làm sao Lâm Vị Hi lại quấy rối kiểu này, kế hoạch nghiêm túc của Cố Huy Ngạn bị quấy đến loạn một đoàn, hắn nhìn Lâm Vị Hi mừng rỡ, cuối cùng đến nỗi vùi mặt trong lòng hắn mà cười. Cố Huy Ngạn không thể làm gì, bất tri bất giác, tâm tình vốn nghiêm túc cũng buông lỏng rất nhiều: "không cho nàng cười, ngồi xuống."
Lời này của hắn nghe thì nghiêm khắc, thật ra trong giọng nói lại không mang theo chút uy hiếp nào. Lâm Vị Hi cười đủ rồi, ngả nghiêng dựa vào gối mềm, đôi mắt cười đến long lanh: "Ta không cười, vương gia chàng nói tiếp đi."
không khí nghiêm túc bị quét sạch sành sanh, lúc vừa rồi Lâm Vị Hi lăn trong ngực Cố Huy Ngạn, đem quần áo thẳng thớm của Cố Huy Ngạn đều vò nát. Mà chính Lâm Vị Hi càng là búi tóc tán loạn, từng lọn tóc mềm mại xõa ra trên chăn gấm rực rỡ, không nói ra được bao nhiêu là hương diễm.
Cố Huy Ngạn nhìn một màn trước mắt này, phải định thần một lúc mới có thể nghĩ đến chính mình đang định nói cái gì: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn, lần đầu tiên ta tiếp xúc quân vụ. Khi đó ta trẻ tuổi nóng tính, luôn cảm thấy không có chuyện gì là mình không làm nổi, gặp chiến sự luôn luôn một ngựa đi trước, nghĩ muốn lập công đầu. một lần ta nghe nói phía trước lại có chiến sự, vội vã nóng nảy mang theo người đuổi theo hướng đó, trên đường đi ta gặp một nhóm lưu dân nhỏ bất ngờ làm phản, ta cũng không để ở trong lòng, để cho thuộc hạ cưỡi ngựa xông lên trấn áp một chút, sau đó thì hăng hái rời đi."
Sắc mặt Lâm Vị Hi trịnh trọng hẳn lên, người cũng không biết từ lúc nào ngồi thẳng lưng. Nàng đại khái đoán được Cố Huy Ngạn muốn nói gì.
"Về sau lúc ta ở thành trấn tiếp tế, gặp một người... Nhưng thật ra là do ta suy nghĩ không chu toàn, đối phương là nữ tử, danh tiết của nữ tử thật sự trọng yếu, ta nên lập tức cho người đem vị cô nương này đưa về nhà nàng, mà không phải ngại phiền phức, nghĩ sắp tới sẽ tham gia một chiến dịch ác liệt khác, liền đem cô nương đó cho thuộc hạ sắp xếp. Về sau bốn phía không an ổn, căn bản không có cách nào lên đường, cho nên cô nương này chỉ có thể tiếp tục ở tại trạch viện của ta, mới dẫn đến lời đồn đại nổi lên khắp nơi, làm trễ nải danh tiết cô nương này."
sự thật căn bản không phải như lời Cố Huy Ngạn nói, trên đường lúc ấy đúng là không yên ổn, nhưng mà thân binh của phủ Yến vương hộ tống, đám lưu dân nào dám đánh chủ ý lên xe ngựa của Thẩm thị? Thẩm thị chỉ là lâm vào tình yêu cuồng nhiệt mà tự mình tưởng tượng, nên mới không muốn trở về nhà thôi. Huống chi, coi như Cố Huy Ngạn khi đó thật sự đưa Thẩm thị về Thẩm gia, Thẩm thị sẽ không tiếp tục tư tưởng là Cố Huy Ngạn đối với nàng ta vừa thấy đã yêu, nên mới muốn đích thân đưa nàng ta về nhà sao?
Sau khi Thẩm thị về nhà, vẫn như thường có thể kể ra kỳ ngộ của mình với hàng xóm láng giềng, ví như thế tử phủ Yến vương trong loạn quân gặp nàng ta, từ đây nhớ mãi không quên, không quản vạn dặm tự mình hộ tống nàng về nhà. Chỉ bất quá xung quanh đều là hàng xóm Thẩm gia, tốc độ lan truyền của những lời đồn đại sẽ không nhanh giống như ở những nơi trung tâm khác thôi. Những điều này cũng chỉ ảnh hưởng một chút thôi. Tình yêu năm đó của Cố Huy Ngạn cùng Thẩm thị có lẽ lưu truyền thành cái dạng kia, nguyên nhân kỳ thật là ở chỗ Thẩm thị, mà không phải do Cố Huy Ngạn làm cái gì cả.
Lâm Vị Hi an tĩnh nghe, cái này cùng phiên bản tình yêu đẹp như trong thoại bản nàng nghe được từ vương phủ thì hoàn toàn khác biệt, cuộc đời không giống như trong thoại bản, ở đâu có nhiều sinh sinh tử tử quấn quýt triền miền như vậy. Cố Huy Ngạn ngừng lại một lúc, hắn cảm thấy nói người chết không phải thật sự là không ổn, cho nên bỏ qua những chuyện liên quan đến Thẩm thị, chỉ trần thuật kết quả: "Về sau ta cùng nàng thành hôn, bởi vì chiến sự luôn luôn phải vắng nhà, lần ở nhà lâu nhất chính là mấy ngày thành hôn kia, tổng cộng bảy ngày. Mười tháng sau, Cố Trình Diệu ra đời. Đối với Cố Trình Diệu mà nói thì ta không xứng đáng với chức phụ thân, lúc hắn sinh ra thì ta còn đang trùng kiến lại Tương thành, lúc hắn trưởng thành thì ta cũng nam chinh bắc chiến, không có ở phủ, Kiến Chiêu năm thứ sáu, cũng chính là lúc Cố Trình Diệu bảy tuổi, đầu năm mẫu thân qua đời, cũng không lâu lắm, Thẩm thị cũng bệnh đi theo bà."
Lúc đó bấp bênh, trong kinh thành Bộ quý phi cùng Tiền hoàng hậu vì tranh đoạn vị trí thái tử mà đấu đá lẫn nhau, bấy giờ Cố Huy Ngạn không có bao nhiêu tinh lực bận tâm chuyện ở vương phủ.
" Những năm đó ta đối với chuyện trong phủ rất sơ sẩy, mẫu thân, Thẩm thị liên tiếp chết bệnh, Cố Trình Diệu càng là một người lẻ loi trơ trọi lớn lên. Lòng ta áy náy, cho nên những năm này vẫn không tục cưới."
Áy náy chỉ là một mặt, trên thực tế, cho dù ai bày ra một vị thê tử giống như Thẩm thị, đối với cuộc sống phu thê hoàn toàn tuyệt vọng, cũng sẽ không nghĩ đến tục cưới.
Lâm Vị Hi nín hơi, thấp giọng hỏi: "Vậy chàng, lúc trước vì cái gì lại đáp ứng ta hồ nháo?"
Vì cái gì đây? Hình như Cố Huy Ngạn cũng lâm vào trong hồi ức, hắn chậm rãi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc mới gặp Lâm Vị Hi: "Lần đầu tiên ta gặp nàng đã cảm thấy, tiểu cô nương này thật sự hoạt bát, không những miệng lưỡi linh hoạt mà lá gan cũng lớn. Nhiều năm như vậy, chỉ có nàng dám nhìn thẳng vào mắt ta, còn không e dè nhìn chằm chằm lâu như vậy. Về sau nàng cố ý giả khóc, để cho ta mang nàng đi, ta đã từng phạm phải sai lầm dạng này, thật ra rất không nguyện ý tổn thương danh tiết của nàng. Nhưng cô cô cùng biểu huynh của nàng thật là quá phận, ta không mang nàng đi theo, mới là hại nàng."
nói đến đây Cố Huy Ngạn nhớ tới đứa con trai Lý gia kia làm những chuyện gì với Lâm Vị Hi, trong mắt không khỏi nhiễm lên ý lạnh lùng. Bây giờ Lâm Vị Hi mới hiểu được lúc trước đứng dưới cây hòe già ở cửa thôn, vì sao Cố Huy Ngạn lại dừng lại lâu như vậy, mới đáp ứng mang nàng lên đường. Nàng ngã vào gối gấm mềm mại, khóe mắt mang theo ý trêu chọc, cố ý liếc Cố Huy Ngạn một chút: "Trách không được vương gia vẫn muốn thay ta tìm một trượng phu tốt, tận đến kinh thành ý nghĩ này cũng không biến mất. Quả nhiên, vương gia cảm thấy ta là phiền phức."
Cố Huy Ngạn không còn lời nào để nói, bây giờ suy nghĩ một chút, may mắn hắn không làm thật đem Lâm Vị Hi gả đi. Nếu không, bây giờ cũng không biết Lâm Vị Hi đang ôm hài tử của ai. hắn mới chỉ tưởng tượng thôi, đã cảm thấy không có cách nào chịu đựng được.
hắn tự biết đuối lý, đối mặt với tiểu kiều thê đang trêu chọc không hề có lực đáp trả, Cố Huy Ngạn thở dài, nói: "Là ta không đúng, đa tạ vương phi lúc trước không chịu lấy chồng."
Lâm Vị Hi nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, một lát sau, trong nội tâm nàng vẫn là giống như có mèo cào, nhịn không được hỏi: "Lúc mới bắt đầu rõ ràng là chàng ghét bỏ ta, sau đó ta đến bức chàng cưới ta, có phải hay không chàng thấy ta rất phiền phức?" Lâm Vị Hi bất ngờ cảm thấy ủ rũ: "Là ta không tuân thủ khuê dự, mặt dày mày dạn. Kỳ thật vốn là chàng không nguyện ý cưới ta đi."
"Làm sao lại như vậy?" Cố Huy Ngạn nhìn thê tử kiều diễm nhỏ bé yếu ớt, tinh xảo như là đồ sứ thượng hạng ở trước mắt, đưa tay chậm chạp vuốt ve gò má của nàng, "Ta sớm đã không giống ngày xưa, chuyện ta không muốn làm, còn ai có thể bức ta được đây?"
Đợi nàng rốt cục thanh tỉnh, màn đêm đã buông xuống.
"Vương phi, phòng bếp nhỏ vẫn giữ ấm đồ ăn cho ngài, bây giờ ngài muốn truyền lệnh sao?"
Lâm Vị Hi tỉnh lại, cơ hồ là vô thức nhìn sang bên giường, thế nhưng nơi đó đã không còn ai. Lâm Vị Hi được nha hoàn vịn, chậm rãi ngồi dậy: "Vương gia đâu?"
"Vương gia ở bên cạnh ngài rất lâu, đợi ngài ngủ an ổn, liền tới tiền viện."
"đi tiền viện." Lâm Vị Hi cúi đầu nhìn hoa văn thêu cành hoa phức tạp trên chăn gấm, không hiểu sao thở dài, "Ta đã biết."
Uyển Nguyệt thấy Lâm Vị Hi không hào hứng lắm, nói chuyện càng thêm cẩn thận từng li từng tí: "Vương phi, ngài muốn truyền lệnh sao?"
"không thấy ngon miệng, không muốn ăn." Lâm Vị Hi nói, "Để bọn họ lui xuống đi."
Uyển Nguyệt lộ vẻ khó xử: "Thế nhưng là, vương gia nói nhất định phải nhắc nhở ngài, để ngài dùng bữa."
"Vương gia nói cái gì các ngươi liền nghe theo à? Lúc ta phân phó sao không thấy các ngươi dụng tâm như này." Lâm Vị Hi dựa ở trên giường, hờ hững nói, "Huống chi, các ngươi không nói, làm sao vương gia biết được."
"Ta làm sao lại không biết?"
Uyển Nguyệt sợ hãi cả kinh, lập tức quay đầu, quả nhiên thấy Uyển Tinh ngoan ngoãn cúi mặt theo ở phía sau, vẻ mặt nhăn nhó như mướp đắng. Uyển Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cúi đầu hành lễ: "Vương gia vạn phúc."
Cố Huy Ngạn tùy ý lên tiếng: "Ra ngoài bày cơm."
Uyển Nguyệt lập tức cúi đầu đi, căn bản không dám nhìn vào mắt Lâm Vị Hi. Chờ người đi khỏi, Cố Huy Ngạn ngồi ở mép giường, lặng lẽ kéo góc chăn cho Lâm Vị Hi: "Lá gan của nàng càng ngày càng lớn, còn để cho nha hoàn trợ trụ vi ngược.."
Khi Lâm Vị Hi nhìn thấy Cố Huy Ngạn thì cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng nhìn đến Uyển Tinh Uyển Nguyệt ở trước mặt Cố Huy Ngạn không dám thở mạnh, hoàn toàn đem lời hắn nói là thánh chỉ, chẳng biết tại sao lại cảm thấy không thoải mái. Nàng không hăng hái lắm, giọng điệu cũng lười biếng: " Làm sao bì được với vương gia lực kiểm soát cả vương phủ đây."
Đương nhiên Cố Huy Ngạn nghe được chút thay đổi trong cảm xúc của Lâm Vị Hi, hắn hỏi: "Nàng tức giận?"
"Ta tức giận cái gì, lại nói ta có gì có thể tức giận đây?"
Xem ra giận dỗi không nhẹ, Cố Huy Ngạn cũng không nhiều lời, cẩn thận dùng chăn bao cả người nàng, ôm đến giường La Hán ở bên ngoài dùng cơm: " Cho dù nàng muốn trách ta, trước tiên cũng nên ăn cơm đã. Thân mình nàng vốn không khỏe, bây giờ còn mang hài tử, việc dùng cơm không thể qua loa được."
Lâm Vị Hi nhớ tới hài tử trong bụng mình, quả nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, cố gắng động mấy đũa. Cố Huy Ngạn ngồi ở đối diện, nhìn Lâm Vị Hi mỗi món chỉ dùng hai miếng liền không ăn nữa, hắn yên lặng thở dài, tự tay múc cho Lâm Vị Hi một chén canh sữa bò: "Nếm thử cái này xem, sữa bò đối với nàng cùng hài tử đều rất tốt."
Lâm Vị Hi nhìn chén canh kia thì đã cảm thấy không ngon miệng rồi, nàng lắc đầu không muốn ăn, Cố Huy Ngạn đi tới ngồi cạnh nàng, dùng thìa khuấy đều bát canh, dùng tay thử độ ấm, mới múc một muôi tới bên môi Lâm Vị Hi: "Dù cho không thấy ngon miệng, thì nàng cũng nên cố gắng ăn một chút đi."
Thìa sứ vẫn đặt ở bên môi nàng, Lâm Vị Hi há miệng ra là có thể ngậm lấy. Cố Huy Ngạn đút canh vô cùng cẩn thận, muôi này nàng vừa mới nuốt xuống, một muôi khác vừa vặn giơ lên miệng nàng rồi, bất tri bất giác, Lâm Vị Hi cũng uống được non nửa bát canh.
Cố Huy Ngạn xem chừng tương đương với lượng cơm Lâm Vị Hi ăn hàng ngày, liền để bát canh xuống. hắn để lại bàn cho nha hoàn dọn dẹp, chính mình thì ôm Lâm Vị Hi trở về phòng.
Lâm Vị Hi cảm thấy cái này có chút quá phận, nàng chỉ là mang thai, cũng không phải không thể đi được. Nàng vùng vẫy hai lần định đi xuống, nhưng mà cánh tay vừa mới khẽ động, thì đã bị Cố Huy Ngạn giữ chặt: "Nàng ngoan một chút."
Lâm Vị Hi chỉ có thể nằm xuống, an tâm dựa vào bờ vai Cố Huy Ngạn, quả thật được Cố Huy Ngạn chăm sóc hết sức thoải mái. Cố Huy Ngạn đặt nàng lên giường, kéo cao chăn lên, cẩn thận đắp cho Lâm Vị Hi. Nhưng dù cho động tác của hắn cẩn thận, cũng không đại biểu hắn chịu tha thứ cho con mèo nhỏ gan to bằng trời này: "Mới vừa rồi còn muốn gạt ta? Còn uy hiếp nha hoàn không được nói ra?"
Đối với những trận chiến như thế này Lâm Vị Hi sớm đã quen thuộc rồi, nàng không chút sợ hãi, thậm chí còn có thể hùng hồn son sắt cắn ngược lại một cái: "rõ ràng chàng đã đáp ứng sẽ nhìn ta đi ngủ, kết quả lúc ta tỉnh lại thì không thấy bóng người, bây giờ chàng còn quát ta!"
"Giương đông kích tây, nhìn trái phải mà nói, ngược lại nàng học được rất tốt."
Lâm Vị Hi hừ lạnh một tiếng, xoay mặt vào bên trong, mở mắt nhìn hoa văn trên màn, không chịu nhìn về phía Cố Huy Ngạn.
Cố Huy Ngạn... Cố Huy Ngạn hắn không có biện pháp, hắn dừng một chút, chỉ có thể nói: "Thôi, đừng giận nữa. Ta kể cho nàng một chuyện cũ nhé."
"Còn muốn dỗ dành ta nữa sao? không nghe."
"thật là không nghe?" Cố Huy Ngạn mang theo ý cười, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, "Đây là chuyện lúc trước ta gặp phải, nếu nàng đã không muốn nghe, vậy thì quên đi."
Lỗ tai Lâm Vị Hi giật giật, chuyện cũ của Yến vương? Lâm Vị Hi chậm rãi xoay đầu lại, nghiêm mặt ho khan một cái: "Vậy thì ta miễn cưỡng nghe một chút vậy."
Lúc Lâm Vị Hi đùa nghịch thì làm cho người khác tức giận đến nghiến răng, thế nhưng là khi chịu thua lại đáng yêu rối tinh rối mù, đến nỗi làm cho người khác không nỡ trách mắng nàng. Bên trong ánh mắt sâu sắc của Cố Huy Ngạn bất tri bất giác thấm ra ý cười, hắn khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đây là chuyện từ giữa Sơ Nguyên."
"Sơ Nguyên?" Lâm Vị Hi nghĩ nghĩ, lời nói không suy nghĩ trực tiếp thốt ra:" Niên hiệu này có chút cũ a."
Cố Huy Ngạn không nói không cười, yên lặng nhìn nàng, Lâm Vị Hi kịp phản ứng, thổi phù một tiếng cười ra tiếng, lại tranh thủ thời gian nhịn xuống: "Ý của ta cũng không phải vậy, ta chỉ là nói sự thật thôi, Sơ Nguyên là đời thứ ba trước niên hiệu, quả thật có chút cũ rồi..."
Lâm Vị Hi càng nói càng cảm thấy không được tự nhiên, nàng thật đúng là không hề có ý nói Yến vương già đâu, niên hiệu bây giờ là Nguyên Gia, trước đó là Kiến Chiêu, mà trước Kiến Chiêu mới là Sơ Nguyên. Cái niên hiệu này thật sự là cũ a.
Lâm Vị Hi vừa nói vừa cười, Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ nhìn nàng. Chờ Lâm Vị Hi cười đủ rồi, Cố Huy Ngạn mới có thể nói tiếp: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn..."
Cố Huy Ngạn trơ mắt nhìn đôi mắt hạnh của Lâm Vị Hi hướng lên trên một chút, rõ ràng là đang tính tuổi tác, sau đó mắt thấy lại bắt đầu muốn cười. Cố Huy Ngạn rất bất đắc dĩ, căng mặt nói: "không cho cười."
Lâm Vị Hi cười đến bả vai đều đang run, ngón tay nàng nắm chăn, cố gắng nín cười: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn, ta còn chưa ra đời đâu."
Cố Huy Ngạn phảng phất nhận lấy sự trào phúng của năm tháng vô tình, Lâm Vị Hi bây giờ mới mười bảy, lúc hắn trên lưng ngựa lập công, bộc lộ tài năng đúng là Lâm Vị Hi còn chưa ra đời.
Vốn hôm nay Cố Huy Ngạn trở về là hạ quyết tâm thật lớn, quyết định cùng Lâm Vị Hi thẳng thắn tất cả mọi thứ. Làm sao Lâm Vị Hi lại quấy rối kiểu này, kế hoạch nghiêm túc của Cố Huy Ngạn bị quấy đến loạn một đoàn, hắn nhìn Lâm Vị Hi mừng rỡ, cuối cùng đến nỗi vùi mặt trong lòng hắn mà cười. Cố Huy Ngạn không thể làm gì, bất tri bất giác, tâm tình vốn nghiêm túc cũng buông lỏng rất nhiều: "không cho nàng cười, ngồi xuống."
Lời này của hắn nghe thì nghiêm khắc, thật ra trong giọng nói lại không mang theo chút uy hiếp nào. Lâm Vị Hi cười đủ rồi, ngả nghiêng dựa vào gối mềm, đôi mắt cười đến long lanh: "Ta không cười, vương gia chàng nói tiếp đi."
không khí nghiêm túc bị quét sạch sành sanh, lúc vừa rồi Lâm Vị Hi lăn trong ngực Cố Huy Ngạn, đem quần áo thẳng thớm của Cố Huy Ngạn đều vò nát. Mà chính Lâm Vị Hi càng là búi tóc tán loạn, từng lọn tóc mềm mại xõa ra trên chăn gấm rực rỡ, không nói ra được bao nhiêu là hương diễm.
Cố Huy Ngạn nhìn một màn trước mắt này, phải định thần một lúc mới có thể nghĩ đến chính mình đang định nói cái gì: "Sơ Nguyên năm thứ hai mươi bốn, lần đầu tiên ta tiếp xúc quân vụ. Khi đó ta trẻ tuổi nóng tính, luôn cảm thấy không có chuyện gì là mình không làm nổi, gặp chiến sự luôn luôn một ngựa đi trước, nghĩ muốn lập công đầu. một lần ta nghe nói phía trước lại có chiến sự, vội vã nóng nảy mang theo người đuổi theo hướng đó, trên đường đi ta gặp một nhóm lưu dân nhỏ bất ngờ làm phản, ta cũng không để ở trong lòng, để cho thuộc hạ cưỡi ngựa xông lên trấn áp một chút, sau đó thì hăng hái rời đi."
Sắc mặt Lâm Vị Hi trịnh trọng hẳn lên, người cũng không biết từ lúc nào ngồi thẳng lưng. Nàng đại khái đoán được Cố Huy Ngạn muốn nói gì.
"Về sau lúc ta ở thành trấn tiếp tế, gặp một người... Nhưng thật ra là do ta suy nghĩ không chu toàn, đối phương là nữ tử, danh tiết của nữ tử thật sự trọng yếu, ta nên lập tức cho người đem vị cô nương này đưa về nhà nàng, mà không phải ngại phiền phức, nghĩ sắp tới sẽ tham gia một chiến dịch ác liệt khác, liền đem cô nương đó cho thuộc hạ sắp xếp. Về sau bốn phía không an ổn, căn bản không có cách nào lên đường, cho nên cô nương này chỉ có thể tiếp tục ở tại trạch viện của ta, mới dẫn đến lời đồn đại nổi lên khắp nơi, làm trễ nải danh tiết cô nương này."
sự thật căn bản không phải như lời Cố Huy Ngạn nói, trên đường lúc ấy đúng là không yên ổn, nhưng mà thân binh của phủ Yến vương hộ tống, đám lưu dân nào dám đánh chủ ý lên xe ngựa của Thẩm thị? Thẩm thị chỉ là lâm vào tình yêu cuồng nhiệt mà tự mình tưởng tượng, nên mới không muốn trở về nhà thôi. Huống chi, coi như Cố Huy Ngạn khi đó thật sự đưa Thẩm thị về Thẩm gia, Thẩm thị sẽ không tiếp tục tư tưởng là Cố Huy Ngạn đối với nàng ta vừa thấy đã yêu, nên mới muốn đích thân đưa nàng ta về nhà sao?
Sau khi Thẩm thị về nhà, vẫn như thường có thể kể ra kỳ ngộ của mình với hàng xóm láng giềng, ví như thế tử phủ Yến vương trong loạn quân gặp nàng ta, từ đây nhớ mãi không quên, không quản vạn dặm tự mình hộ tống nàng về nhà. Chỉ bất quá xung quanh đều là hàng xóm Thẩm gia, tốc độ lan truyền của những lời đồn đại sẽ không nhanh giống như ở những nơi trung tâm khác thôi. Những điều này cũng chỉ ảnh hưởng một chút thôi. Tình yêu năm đó của Cố Huy Ngạn cùng Thẩm thị có lẽ lưu truyền thành cái dạng kia, nguyên nhân kỳ thật là ở chỗ Thẩm thị, mà không phải do Cố Huy Ngạn làm cái gì cả.
Lâm Vị Hi an tĩnh nghe, cái này cùng phiên bản tình yêu đẹp như trong thoại bản nàng nghe được từ vương phủ thì hoàn toàn khác biệt, cuộc đời không giống như trong thoại bản, ở đâu có nhiều sinh sinh tử tử quấn quýt triền miền như vậy. Cố Huy Ngạn ngừng lại một lúc, hắn cảm thấy nói người chết không phải thật sự là không ổn, cho nên bỏ qua những chuyện liên quan đến Thẩm thị, chỉ trần thuật kết quả: "Về sau ta cùng nàng thành hôn, bởi vì chiến sự luôn luôn phải vắng nhà, lần ở nhà lâu nhất chính là mấy ngày thành hôn kia, tổng cộng bảy ngày. Mười tháng sau, Cố Trình Diệu ra đời. Đối với Cố Trình Diệu mà nói thì ta không xứng đáng với chức phụ thân, lúc hắn sinh ra thì ta còn đang trùng kiến lại Tương thành, lúc hắn trưởng thành thì ta cũng nam chinh bắc chiến, không có ở phủ, Kiến Chiêu năm thứ sáu, cũng chính là lúc Cố Trình Diệu bảy tuổi, đầu năm mẫu thân qua đời, cũng không lâu lắm, Thẩm thị cũng bệnh đi theo bà."
Lúc đó bấp bênh, trong kinh thành Bộ quý phi cùng Tiền hoàng hậu vì tranh đoạn vị trí thái tử mà đấu đá lẫn nhau, bấy giờ Cố Huy Ngạn không có bao nhiêu tinh lực bận tâm chuyện ở vương phủ.
" Những năm đó ta đối với chuyện trong phủ rất sơ sẩy, mẫu thân, Thẩm thị liên tiếp chết bệnh, Cố Trình Diệu càng là một người lẻ loi trơ trọi lớn lên. Lòng ta áy náy, cho nên những năm này vẫn không tục cưới."
Áy náy chỉ là một mặt, trên thực tế, cho dù ai bày ra một vị thê tử giống như Thẩm thị, đối với cuộc sống phu thê hoàn toàn tuyệt vọng, cũng sẽ không nghĩ đến tục cưới.
Lâm Vị Hi nín hơi, thấp giọng hỏi: "Vậy chàng, lúc trước vì cái gì lại đáp ứng ta hồ nháo?"
Vì cái gì đây? Hình như Cố Huy Ngạn cũng lâm vào trong hồi ức, hắn chậm rãi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc mới gặp Lâm Vị Hi: "Lần đầu tiên ta gặp nàng đã cảm thấy, tiểu cô nương này thật sự hoạt bát, không những miệng lưỡi linh hoạt mà lá gan cũng lớn. Nhiều năm như vậy, chỉ có nàng dám nhìn thẳng vào mắt ta, còn không e dè nhìn chằm chằm lâu như vậy. Về sau nàng cố ý giả khóc, để cho ta mang nàng đi, ta đã từng phạm phải sai lầm dạng này, thật ra rất không nguyện ý tổn thương danh tiết của nàng. Nhưng cô cô cùng biểu huynh của nàng thật là quá phận, ta không mang nàng đi theo, mới là hại nàng."
nói đến đây Cố Huy Ngạn nhớ tới đứa con trai Lý gia kia làm những chuyện gì với Lâm Vị Hi, trong mắt không khỏi nhiễm lên ý lạnh lùng. Bây giờ Lâm Vị Hi mới hiểu được lúc trước đứng dưới cây hòe già ở cửa thôn, vì sao Cố Huy Ngạn lại dừng lại lâu như vậy, mới đáp ứng mang nàng lên đường. Nàng ngã vào gối gấm mềm mại, khóe mắt mang theo ý trêu chọc, cố ý liếc Cố Huy Ngạn một chút: "Trách không được vương gia vẫn muốn thay ta tìm một trượng phu tốt, tận đến kinh thành ý nghĩ này cũng không biến mất. Quả nhiên, vương gia cảm thấy ta là phiền phức."
Cố Huy Ngạn không còn lời nào để nói, bây giờ suy nghĩ một chút, may mắn hắn không làm thật đem Lâm Vị Hi gả đi. Nếu không, bây giờ cũng không biết Lâm Vị Hi đang ôm hài tử của ai. hắn mới chỉ tưởng tượng thôi, đã cảm thấy không có cách nào chịu đựng được.
hắn tự biết đuối lý, đối mặt với tiểu kiều thê đang trêu chọc không hề có lực đáp trả, Cố Huy Ngạn thở dài, nói: "Là ta không đúng, đa tạ vương phi lúc trước không chịu lấy chồng."
Lâm Vị Hi nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, một lát sau, trong nội tâm nàng vẫn là giống như có mèo cào, nhịn không được hỏi: "Lúc mới bắt đầu rõ ràng là chàng ghét bỏ ta, sau đó ta đến bức chàng cưới ta, có phải hay không chàng thấy ta rất phiền phức?" Lâm Vị Hi bất ngờ cảm thấy ủ rũ: "Là ta không tuân thủ khuê dự, mặt dày mày dạn. Kỳ thật vốn là chàng không nguyện ý cưới ta đi."
"Làm sao lại như vậy?" Cố Huy Ngạn nhìn thê tử kiều diễm nhỏ bé yếu ớt, tinh xảo như là đồ sứ thượng hạng ở trước mắt, đưa tay chậm chạp vuốt ve gò má của nàng, "Ta sớm đã không giống ngày xưa, chuyện ta không muốn làm, còn ai có thể bức ta được đây?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook