Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
Chương 99: Mì sốt cà tím trộn thịt băm

Kỳ thực mọi người cũng không đoán sai, Thẩm Phục đúng là chân chân chính chính muốn tìm bất mãn.

Hắn và Lâm Thục Ý cũng coi như là mới kết hôn, kết quả bị Thẩm ca ca tách ra, biến thành mỗi người một nơi.

Thẩm Phục cả người đều là kháng cự.

Nhưng muốn kháng cựcũng hết cách rồi, Thẩm ca ca muốn luyến ái, trời cũng không ngăn được, đừng nói là hắn.

Huống chi hắn cũng không muốn ngăn cản, hắn ước gì Thẩm ca ca tiến triển cấp tốc, nhanh chón xác định quan hệ, gặp mặt gia trưởng, sau đó hắn có thể yên tâm thoải mái đem trọng trách bỏ đi, về S thị ở cạnh Lâm Thục Ý, nếu được như thế hắn cũng chẳng phải tìm bất mãn làm gì cả.

Bất quá nói thật, đối tượng luyến ái của Thẩm ca cả, giấu quá kín, rõ ràng toàn thế giới đều biết anh ấy yêu, cố tình chính chủ là ai bọn họ cũng chưa từng thấy, ngay cả mẹ Thẩm cũng nhìn ra hỏi hắn có phải Thẩm ca ca thích cô gái nhà ai không? Nếu như cô gái ấy là người tốt, bọn họ liền đi đến nhà người ta cầu hôn, Thẩm Phục cũng chỉ có thể lúng túng lắc đầu, hắn không biết.

Không phải giả bộ, là thật không biết, điện thoại của anh trai, hắn còn không biết bên trong có cái gì, làm sao mà biết cái người Thẩm ca ca lén lén lút lút yêu đương kia, rốt cục là ai.

Chớ nói có phải là con gái hay không, ngay cả giới tính hắn còn không biết nữa là.

Hơn nữa Thẩm Phục cũng chỉ tò mò mấy ngày, sau đó liền không có tâm tình cân nhắc chuyện người khác, bởi vì hắn nhớ Lâm Thục Ý sắp muốn điên rồi, làm gì còn có tâm tình quản đối tượng anh trai hắn luyến ái rốt cục là ai?

Chuyện của công ty Thẩm Phục chẳng mấy chốc hoàn toàn bắt đầu, làm đến mức Thẩm ca ca đều có vài phần kính trọng, một bên xem văn kiện, một bên lạnh sưu sưu nhìn hắn.

"Vẫn luôn không chịu tiếp nhận Thẩm thị, anh còn tưởng rằng em không có thiên phú cơ đấy! "

Thẩm Phục liếc mắt không muốn phản ứng lại, hắn ngược lại hi vọng chính mình một điểm thiên phú cũng không có.

Lại là một ngày bận rộn công tác, Thẩm Phục nới lỏng cà vạt trên cổ ra, ngồi dựa vào trên ghế buồn bực không thôi, nhìn lịch để bàn một chút cư nhiên mới thứ tư, nói cách khách cách ngày hắn về S thị còn có hai ngày?!!

Thẩm Phục buồn bực không thôi.

Thẩm ca ca gần đây luôn đến muộn về sớm lại coi đó là việc đương nhiên, về sớm cũng không biết đi đâu, bên trong phòng làm việc cũng chỉ có một mình Thẩm Phục còn đang tăng ca.

Kỳ thực cũng không phải không thể trở về, chính là thời điểm trở về hắn càng nghĩ muốn Lâm Thục Ý, nghĩ môi cậu ấy mềm mềm giống như kẹo bông, nghĩ đến xương quai xanh trắng nõn tinh xảo còn của cậu ấy, nghĩ đến thời điểm cậu ấy đỏ mặt như có như không than nhẹ...

Cảm giác được thân thể lại bắt đầu không chút kiêng kỵ cứng lên Thẩm Phục quả thực muốn văng tục.

Cơ hồ không chút suy nghĩ liền gọi điện thoại ngay cho Lâm Thục Ý.

Điện thoại bên kia đô đô vang lên hai tiếng, sau đó được kết nối.

"Vào lúc này còn chưa ngủ?"

Lâm Thục Ý thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái tại đầu bên kia điện thoại vang lên, Thẩm Phục lại cảm thấy toàn thân giống như bị bóp mạnh một cái.

"Nhớ em, ngủ không được."

Thẩm Phục âm thanh nhuốm màu tình dục, có chút khàn khàn vang lên, Lâm Thục Ý cơ hồ lập tức liền hiểi rõ tình cảnh bây giờ, không lên tiếng.

Nửa ngày mới nói rằng.

"Anh bây giờ ở nơi nào?"

Thẩm Phục ngẩng lên thân thể dựa vào ghế sô pha, tay lại không tự chủ được hướng phía dưới.

"Công ty, còn chưa có về nhà."

Lâm Thục Ý nói rằng,

"Một mình anh?"

Thẩm Phục gật gật đầu, lại nghĩ đến em ấy cũng không nhìn thấy, liền đáp một tiếng,

"Ừ, một mình anh thôi.”

"Tiểu Ngộ bọn nó ngủ rồi à?"

Kỳ thực mới vừa nãy hắn đã gọi điện thoại rồi, khi đó Lâm Thục Ý nói hai tiểu bánh bao đã ngủ, hiện tại so với lúc trước đã hơn hai giờ, khẳng định vẫn đang ngủ.

Quả nhiên Lâm Thục Ý nói rằng.

"Đã ngủ một hồi lâu."

Thẩm Phục cười nhẹ một tiếng.

"Vậy em tại sao còn chưa ngủ?"

Lâm Thục Ý liền không nói, cậu thật sự là không tiện nói cậu cũng đang nhớ Thẩm Phục, nghĩ tới lăn qua lộn lại ngủ không được.

Coi như Lâm Thục Ý không nói, Thẩm Phục cũng rõ ràng, lúc này đem âm thanh áp thấp hơn.

"Anh muốn làm!"

Lâm Thục Ý cảm thấy mặt đều sắp bị câu nói này làm nóng đỏ, thanh của Thẩm Phục giống như dòng điện theo sóng âm truyền tới đây, rõ ràng chỉ là một câu nói, Lâm Thục Ý lại cảm thấy thân thể bị trêu chọc đều tê dại lên.

"Còn có hai ngày là có thể trở lại."

Cách hai thành phố, Thẩm Phục cũng có thể nghĩ đến Lâm Thục Ý hiện tại đang nghĩ gì, hắn đều có thể tượng tượng ra, hành hạ Lâm Thục Ý đồng thời chính mình cũng dằn vặt không thôi, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn chút, nghe tiếng Lâm Thục Ý hít thở lại tưởng tượng tới bộ dạng em ấy ở dưới thân mình.

"Không kịp đợi!!"

Trong loa hai người đều yên lặng, chỉ còn dư lại tiếng thở dốc ồ ồ của Thẩm Phục, cùng tiếng tim đập hỗn loạn của Lâm Thục Ý, hòa quyện lại cùng nhau, cậu biết Thẩm Phục đang làm gì, tình huống như vậy cơ hồ cách một hai ngày lại phát sinh một lần, lần thứ nhất cậu đỏ mặt tới mang tai muốn cắt đứt, lại cảm thấy giống như bị hấp dẫn, không biết nên làm gì. Hiện tại bây giờ, hơi thở nặng nề của Thẩm Phục đem cậu hoàn toàn dẫn dắt, khiến hô hấp của cậu cũng không tự chủ được trở nên dồn dập.

Qua thời gian thật dài mới nghe được Thẩm Phục tại đầu bên kia nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"A Ý."

Chỉ có thời điểm ở trên giường, Thẩm Phục mới gọi cậu như vậy, Lâm Thục Ý cảm thấy bên tai đều sắp bị thiêu cháy, toàn thân tình sóng triều động, cậu nghĩ cậu nhất định là trúng độc của Thẩm Phục.

"Thẩm Phục..."

Lâm Thục Ý thanh âm thật thấp, oa oa, âm cuối nhẹ nhàng cao lên, nhẹ nhàg giống như lông chim, không nhẹ không nặng khiêu khích dường như xoát ở trọng lòng Thẩm Phục, hắn hơi mở đôi mắt bị tình dục nhuốm màu cười nhẹ.

"Gọi lão công."

Lâm Thục Ý chưa từng có gọi hắn như vậy, hắn cũng chỉ là nhất thời hưng khởi chọc cậu mà thôi, hắn không nghĩ tới Lâm Thục Ý thật sự nhẹ nhàng trầm thấp âm thanh gọi một tiếng chỉ có hắn mới có thể nghe được.

"Lão công~"

Thẩm Phục đồng tử co rụt lại, cao trào dâng cao động một cái liền bùng nổ, tỉnh táo một chút, thời điểm phát hiện trên tay đều là chất lỏng ướt nhẹp dinh dính.

"Em nói cái gì? Gọi lại lần nữa.”

Điện thoại ca một tiếng tắt rồi.

Thẩm Phục khẽ cười nhẹ, lần thứ nhất hắn cảm thấy lần này chia lìa cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.

Lấy giấy ăn đem chính mình thu thập sạch sẽ, Thẩm Phục mới bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, tuy rằng thân thể tâm lý vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng tốt xấu xem như là ăn một chút món ăn khai vị, lót bụng cũng tốt hơn vẫn luôn bị đói.

Bên này Lâm Thục Ý cả người đều nóng lên, vạn bất đắc dĩ liền đi nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra trên mặt đỏ ửng còn chưa hạ xuống, lại thấy Tiểu Ngộ xoa mắt đứng ở trước cửa phòng cậu.

Lâm Thục Ý không khỏi biệt nữu.

Cố tình Tiểu Ngộ còn hỏi cậu.

"Ba ba có phải là nơi nào không thoải mái ạ?"

Tại sao bé giống như nghe thấy ba ba ở trong phòng tắm khóc, là bởi vì quá nhớ Thẩm ba ba sao? Bé kỳ thực cũng rất nhớ Thẩm ba ba.

Lâm Thục Ý trên mặt càng đỏ ửng hơn, không biết nên giải thích với Tiểu Ngộ thế nào, chỉ có thể quau đầu đi.

"Không có chuyện gì, Tiểu Ngộ sao lại dậy giờ này vậy?"

Tiểu Ngộ lúc này mới liền xoa xoa con mắt, thuận tiện xoa xoa bụng.

"Ba ba, con có chút đói bụng."

Buổi chiều lúc ở vườn trẻ ăn quá nhiều, trở về Lâm Thục Ý làm cơm bé cũng chỉ ăn một chút, vào lúc này sắp hơn mười một giờ, bé dậy đi nhà vệ sinh lại cảm thấy bụng thật đói.

Lâm Thục Ý đem áo tắm kéo lại, ôm Tiểu Ngộ lên trên giường.

"Đói bụng à? Để ba đi nấu cho con ăn, con trước tiên nằm trên giường đợi một chút nhé!"

Tiểu Ngộ gật gật đầu, ngưỡng mặt lên muốn Lâm Thục Ý hôn một chút, suy nghĩ một chút lại dừng lại, tự nhủ.

"Thẩm ba ba nói, không thể hôn ba ba."

Lâm Thục Ý buồn cười,

"Thẩm ba ba bây giờ không có ở đây."

Tiểu Ngộ đôi mắt sáng lên, đúng a! vì vậy bẹp một tiếng tại trên mặt Lâm Thục Ý hôn một cái.

"Cảm ơn ba ba!"

Lâm Thục Ý cười sờ sờ đầu bé, đi xuống lầu đồ ăn khuya cho bé.

Lâm Thục Ý không nấu ăn ở nhà, cho nên trong tủ lạnh chỉ có sữa bò trứng gà cùng một gói mì cho trẻ em, mì trẻ em là dì Trần bảo Lâm Thục Ý mua cho Đào Đào, có vị cà chua, trứng gà, nấm hương các loại mùi vị, bất quá hôm nay bởi vì Tiểu Ngộ đi đến nhà bạn chơi, Lâm Thục Ý liền dùng hộp giữ ấm đem món ăn xếp vào một phần trở về, hiện tại vừa vặn có thể cho bé ăn mì, làm thêm một bát canh trứng cà chua, đơn giản cũng rất thuận tiện.

Lâm Thục Ý buổi trưa cũng ăn mì, bất quá là mì tự cậu làm thủ công, trong cửa hàng tuy rằng thịt cá rất nhiều, bất quá ăn nhiều thịt cũng rất dễ chán, ngược lại băm nhỏ thịt làm thành nước sốt chan lên mì, đặc biệt khiến mọi người hoan nghênh, buổi trưa thời điểm khách tới đều muốn ăn một bát.

Món ăn trong hộp giữ ấm là sốt cà tím thơm ngon, thịt băm mềm mại, mùi vị rất thơm, nước sốt vẫn còn ấm Lâm Thục Ý có thể đem trộn chung với mì.

Đào Đào ăn mì trẻ em rất nhỏ, cũng rất ngắn, chỉ bằng đầu ngón tay, cà chua màu hồng nhạt, nấm rơm đen,trứng gà màu vàng, Lâm Thục Ý băm nhỏ cà chua, sau đó đổ nước vào nồi, nhưng cũng chưa bật bếp, trước tiên đập thêm quả trứng gà, vào lúc này trứng sẽ không dính nồi, sau đó đợi đến khi lòng trứng ngưng đọng nước canh sôi, đem mì thả vào trần qua.

Mì trẻ em gia công tương đối phức tạp, cũng không có bất kỳ chất phụ gia dư thừa nào, ngoại trừ mì cùng muối cũng chỉ có các loại rau dưa, cho nên bảo đảm chất lượng, nhưng thời gian bảo quản cũng không dài, cần phải trong thời gian ngắn ăn hết, Đào Đào rất yêu thích loại mì này, mỗi lần nấu cho bé, đập một quả trứng gà, một ít rau cải xanh, bé có thể ăn một bát lớn.

Loại mì này nấu thời gian cũng không cần quá lâu, cho vào chỉ cần một ít là có thể vớt ra, Lâm Thục Ý đem mì lấy lên, cho một ít nước sốt cà tím thịt băm trong hộp giữ ấm đổ lên, sau đó múc một bát canh trứng cà chua.

Nước canh hiện ra một ít vàng dầu, trứng gà lộ ra một bên, nước từ từ biến thành màu tương nhạt, nhìn liền mở ra khẩu vị.

Lâm Thục Ý rút ra một đôi đũa cho Tiểu Ngộ, đem mì bưng cùng nước canh bưng lên.

Tiểu Ngộ đang nằm ở trên giường trợn mắt lên chờ cậu, thấy cậu đi tới đôi mắt đều sáng lên, biểu tình thấy thức ăn ngon giống ý hệt Lâm Thục Ý.

"Mau tới ăn đi."

Tiểu Ngộ vén chăn lên, dép cũng không đi liền cộc cộc chạy đến bên người Lâm Thục Ý, một điểm kiên nhẫn đều không có, Lâm Thục Ý chỉ là bất đắc dĩ liếc bé một cái cũng không nói thêm gì.

"Ba ba cũng ăn."

Tiểu Ngộ gắp lên mì sốt tương đôi mắt cong lên lộ ra răng nanh nhỏ nhìn Lâm Thục Ý.

Lâm Thục Ý lắc đầu một cái,

"Con ăn đi, ba không đói bụng."

Tiểu Ngộ cúi đầu, hai ba lần liền đem mì ăn sạch, nước canh cũng không buông tha, ăn đến miệng nhỏ đều là mỡ.

"No rồi?"

Nước đều uống sạch, xem ra thật sự đói bụng.

Tiểu Ngộ gật gật đầu, xoa xoa bụng căng tròn.

"No rồi."

Lâm Thục Ý cười rộ lên,.

"Vậy thì con đi súc miệng rồi ngủ đi."

Tiểu Ngộ ngoan ngoãn đứng dậy, trên người mặc áo ngủ liền thân hình gấu, đi đến cửa.

"Ba ba ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tiểu Ngộ quay người hướng gian phòng của mình đi, đi tới một nửa ngừng lại, quay đầu lại nhìn Lâm Thục Ý.

"Còn có việc?"

Tiểu Ngộ thanh âm thật thấp,

"Ba ba nhớ Thẩm ba ba liền gọi điện thoại cho Thẩm ba ba đi, con cũng rất nhớ Thẩm ba ba, cũng không muốn nhìn thấy ba ba khổ sở lén lút trốn đi khóc một mình đâu ạ."

Lâm Thục Ý sửng sốt một chút, biết Tiểu Ngộ hiểu lầm cái gì, cố tình cậu cũng không biết giải thích như thế nào.

Cậu là nhớ Thẩm Phục không sai, nhưng hoàn toàn không phải khổ sở.

Lâm Thục Ý cảm thấy mặt lại có chút ửng đỏ.

"Ừm... Ba sẽ nói cho Thẩm ba ba, con rất nhớ ba ấy."

Tiểu Ngộ loan mở mắt,

"Còn có hai ngày, chúng ta lén lút đến xem Thẩm ba ba đi ạ, thuận tiện cho ông nội bà nội một niềm vui bất ngờ."

Lâm Thục Ý sững sờ, cuối cùng cũng cong đôi mắt nói,

"Được."

Nếu như cậu lén lút xuất hiện ở trước mặt Thẩm Phục, không biết Thẩm Phục sẽ có biểu tình gì.

Hết chương 99.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương