Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại
-
Chương 27: Cơm cà ri gà
Dương Tiếu về đến nhà, Dương Kiến Quốc và Triệu Tuyết đang ăn mì, Dương Tiếu vừa vào cửa liền nói.
“Chết đói mất, mẹ nấu cho con món gì ăn đi”
Triệu Tuyết Mai mấy ngày rồi không thấy con trai, giờ lại nghe thấy con nói như vậy, lập tức liền đứng lên.
"Lúc này còn chưa có ăn cơm, con xem mẹ và cha con đều đang ăn mì, để mẹ nấu mì cho con ăn.”
Vừa nghe đến mì Dương Tiếu nhíu mày.
“Hơn tuần này con đều ăn mì, giờ không ăn nổi nữa đâu ạ!”
Dương Kiến Quốc còn vì chuyện vừa rồi sinh khí, nghe gã nói như vậy, liền đem đũa đập xuống.
"Không ăn thì thôi, lớn như thế này cơm cũng không biết nấu mà ăn. Muộn như vậy còn ở bên ngoài chung chạ, mày còn có mặt mũi nói đói bụng hả?! Đói thì cứ mặc kệ để đói đi!”
Không đợi Dương Tiếu trốn đến sau lưng mình. Triệu Tuyết Mai liền mở miệng trước nói.
“Anh nói cái gì vậy, tính tình như thùng thuốc súng, con trai vừa mới về anh liền phát hỏa”
Dương Kiến Quốc ít có cùng Triệu Tuyết Mai đội lên vài câu.
"Chính cô hỏi nó một chút, đã trễ thế này mới trở về là ở bên ngoài làm gì đi?!"
Triệu Tuyết Mai kỳ quái nhìn về phía Dương Tiếu, Dương Tiếu gãi đầu một cái,
“Con cùng bạn bè đánh bài,nhưng chỉ đánh nhỏ thôi ạ, không phải đánh lớn”
Dương Kiến Quốc nói.
“Bạn bè, bạn bè gì mà suốt ngày cùng mày lêu lổng, làm sao không dạy mày cái khác, mà lại dẫn mày đi đánh bài! Dù có chơi nhỏ thì cũng là cược tiền!”
Triệu Tuyết Mai không đồng ý.
"Nói chuyện làm sao khó nghe như vậy chứ?! Không phải chỉ chơi nhỏ thua vài đồng tiền thôi sao, Tiếu Tiếu còn có bạn bè, như anh a, có chuyện gì cần người giúp một tay cũng không có!”
Dương Kiến Quốc lần thứ hai bị chặn miệng đến không nói được lời nào, sự thật thì ông không có bạn bè đều là vì người vợ này của ông ban tặng.
Dương Tiếu thấy mẹ gã giúp gã nói chuyện, cũng không lo lắng nữa, Triệu Tuyết Mai thấy Dương Kiến Quốc không nói, cũng không nói tiếp nữa, quay đầu hỏi Dương Tiếu.
“Không muốn ăn mì thì thôi, Tiếu Tiếu muốn ăn cái gì để mẹ đi làm cho”
Dương Kiến Quốc một chút cũng không chịu nổi thói quen cưng chiều Dương Tiếu của Triệu Tuyết Mai, nhưng ông lại không có quyền hành gì để lên tiếng, ngược lại Triệu Tuyết Mai xưa nay cũng không nghe ông, sau đó chính mình bưng cái bát đi phòng khách.
Triệu Tuyết Mai nhìn bóng lưng Dương Kiến Quốc nói với Dương Tiếu.
"Đừng để ý đến ông ấy, không biết vì cái gì mà sinh khí”
Dương Tiếu đã sớm biết, trong nhà này lời mẹ gã nói là trên hết, gã chỉ cần nghe lời mẹ gã là tốt rồi, cha gã có ý kiến cũng không quan trọng.
"Mẹ, con muốn ăn cơm cà ri gà."
"Được, mẹ nhìn trong tủ lạnh xem còn cà ri không, có liền làm cho con"
Dương Tiếu lấy lòng cười,
"Mẹ! mẹ tốt nhất."
Triệu Tuyết Mai nhíu mày,
"Miệng ngọt như vậy? Nói đi, còn có chuyện gì?"
Gã biết mẹ gã hiểu gã.
"Không có tiền."
“Không phải lúc trước đi mới cho con hai ngàn sao”
Dương Tiếu một bên làm nũng một bên nhanh chóng bịa lời nói dối, chỉ cần nói hợp lí với mẹ gã, tiền tới tay chính là tốt nhất
“Hai ngày trước, có người bạn mới kết hôn, con cũng không phải không có quan hệ, thế nào cũng phải bày tỏ một chút, bây giờ tiền lễ mẹ cũng không phải không biết, cũng phải tặng người ta nhiều một chút, sau này con kết hôn,hắn không phải cũng trả lại.”
Triệu Tuyết Mai cảm thấy cũng đúng liền đáp ứng,
"Vậy được, mẹ lại cho con hai ngàn, con lần này phải tiết kiệm một chút”
Dương Tiếu chân mày cau lại, trong lòng suy nghĩ, trả cho người ta đoán chừng là không đủ, bất quá cuối cùng cũng có chút tiền vốn, nói không chắc cũng kiếm lại được.
Triệu Tuyết Mai đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, thò đầu ra xem Dương Kiến Quốc còn ở trong phòng khách không, liền tiến lên đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi Dương Tiếu.
"Tiếu Tiếu, ông nội con mấy ngày nay có gọi điện thoại không?"
Dương Tiếu đã chừng mấy ngày không nghĩ tới ông nội gã, nghe mẹ gã hỏi như vậy, mới nhớ tới, ông nội gã chừng mấy ngày đều không có gọi điện thoại.
"Ai, mẹ không nói con còn không nhớ, ông nội chừng mấy ngày đều không có gọi điện thoại tới đây."
Triệu Tuyết Mai lập tức nhăn lại lông mày,
"Cái gì?! mấy ngày cũng không gọi qua?!"
Cô tuy rằng không có ý định nhận điện thoại, nhưng Lão Dương Đầu không gọi lại là chuyện khác.
"Đúng a, từ ngày đó gọi điện thoại cho con sau rồi cũng không gọi nữa."
"Ngày đó gọi điện thoại đến? Chuyện gì xảy ra?!"
Dương Tiếu đem chuyện ngày hôm ấy Lão Dương Đầu gọi điện thoại tới, kể cho Triệu Tuyết Mai, Triệu Tuyết Mai nghe xong liền cau mày, vừa mở miệng liền hỏi,
"Ông ấy nói mình ngã bệnh?”
"Không phải, là ông lão sát vách nói”
"Con nói ông ta tới đây nhưng không có mang theo giấy tờ chứng minh bất động sản?"
Dương Tiếu liền gật gật đầu, không biết mẹ gã hỏi cái này có quan hệ gì.
Triệu Tuyết Mai âm thầm lắc đầu, không đúng, dựa theo tính khí Lão Dương Đầu, hoặc ông ta không tới, nếu tới đây nhất định sẽ mang theo giấy tờ bất động sản, làm sao lại tay không đến đây.
"Ngoại trừ chuyện ngày đó còn có chuyện gì khác không?"
Dương Tiếu ngẫm lại lắc đầu, hắn cũng không dám nói cho Triệu Tuyết Mai, gã đã nói lời khó nghe với Lão Dương Đầu đang chuẩn bị nói không có, lại nghĩ tới.
"Đúng rồi, ông nội không phải một người tới mà còn có Lâm Thục Ý, có phải cậu ta nói cái gì với ông nội, ông nội mới không cầm theo giấy tờ chứng minh bất động sản không?!”
Triệu Tuyết Mai suy nghĩ một chút, dựa theo tính tình Lão Dương Đầu, tựa hồ cũng chỉ có giải thích như vậy mới thông hiểu, lúc này liền nhíu lông mày,
"Hai thằng nhãi con ở tại nhà ông con không có lòng tốt, sẽ không phải muốn nhà ở của ông nội con đi”
Dương Tiếu thấy mẹ gã cuối cùng đem chuyện này dính lên người hai thằng nhãi con kia, tâm lý mừng thầm, trên mặt lại không biểu hiện ra, nói rằng.
"Không thể nào, họ là người ngoài, ông nội không hồ đồ như vậy chứ?!”
Triệu Tuyết Mai nói rằng,
"Khó mà nói chắc được, ông nội con người như vậy rất dễ bị lừa gạt.”
Dương Tiếu gian kế thực hiện được, còn không quên bổ một nhát đao cuối cùng.
"Đúng rồi, hai ngày trước mẹ muốn mướn chỗ đó chủ nhà đó gọi điện thoại đến, nói mẹ không thuê, hắn sẽ cho người khác mướn."
Triệu Tuyết Mai cắn răng,
"Mẹ ngày mai sẽ đi tìm hắn!"
Mặc dù nói như vậy, Triệu Tuyết Mai hiện tại thật sự không cách nào đi.
Cô sở dĩ trước mặt Lão Dương Đầu nói nghiêm túc, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là cô nắm đúng tính tình Lão Dương Đầu, ông nhẹ dạ tốt tính cả đời, tất nhiên là không bỏ xuống được Kiến Quốc cùng Tiếu Tiếu, cho nên cô cũng không sợ Lão Dương Đầu đổi tính, Lão Dương Đầu không ham tiền, đối với tiền hay thứ khác tương tự đều không để tâm nhiều, cho nên ông ta không phải không nỡ bán nhà ở, mà là không nỡ bán đi hồi ức với người vợ đã mất, cho nên cô mới nói lời hùng ác, đem Dương Kiến Quốc cùng Dương Tiếu phía đối lập với Lão Dương Đầu chính là muốn cho ông ta biết, một là chết đi, một là bây giờ có được, Lão Dương Đầu nhất định sẽ không cam lòng cùng Tiếu Tiếu đoạn tuyệt quan hệ, lúc trước mỗi ngày ông ta đều gọi điện thoại đến đây cũng có thể thấy được đến.
Nhưng là cô thật sự là không nghĩ tới bởi vì sao Lão Dương Đầu không gọi điện thoại đến, cô biết Dương Tiếu hẳn là không nói thật cho cô, bất quá theo lý thuyết, cũng không quản Tiếu Tiếu nói cái gì, Lão Dương Đầu sẽ không tức giận như vậy mới đúng.
Bất quá cô hiện tại không đi gặp Lão Dương Đầu, thuần túy bởi vì không bỏ xuống được mặt mũi, so với chuyện nhà cửa coi như làm cho cô nuốt xuống lời nói ác liệt lúc trước, cũng không gì quan trọng bằng việc chính là nếu bây giờ cô đi, cô sẽ rơi xuống thế hạ phong, so với việc Lão Dương Đầu tự mình đem phòng ở tới, cô chủ động muốn đi đã là hạ sách, huống chi cô còn muốn tránh Dương Kiến Quốc, nếu để cho Dương Kiến Quốc biết, chuyện bọn họ làm trước đây cũng sẽ lộ ra.
Cho nên Triệu Tuyết Mai suy nghĩ một chút quyết định trốn Dương Kiến Quốc chính mình đi một chuyến xuống phố Triều Dương, lần này đi không quản có lấy được nhà ở hay không được, đều phải đem hai thằng nhãi con kia đuổi ra ngoài mới được.
Lão Dương Đầu bệnh đã khỏe lại, không ở không được, liền đem quán cơm khai trương.
Mấy ngày nay bọn họ không ở đây, cửa tiệm cơm vẫn đóng, nghe nói Lão Dương Đầu sinh bệnh, thật nhiều khách quen đều hỏi Lão Dương Đầu tốt hơn chút nào chưa, bao giờ thì trở về, hiện tại thấy tiệm cơm Tây Tần rốt cục cũng mở cửa, mọi người đều rất cao hứng, dù sao rất lâu không được ăn đồ ăn ngon, mọi người đều rất tưởng niệm a.
Đặc biệt nhớ nhất chính là hai anh chàng đẹp trai ở cửa hàng này.
Lâm Thục Ý kéo ống tay áo, đeo tạp dề, ở bên trong bếp làm mì, Thẩm Phục làm phục vụ bàn, lộ ra nụ cười mê hoặc người chung quanh, rêu rao thực đơn, giúp bưng bát đĩa. Hai người vô cùng ăn ý bổ sung lẫn nhau.
Buổi tối lúc trở về hai người đồng thời trở lại, gió lạnh phơ phất, hai người sóng vai đi chung với nhau, cảm giác không rõ lại khiến Thẩm Phục nhếch lên khóe miệng.
"Lâm Thục Ý cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút nhớ tới chứng minh thư phía trên ghi tuổi tác, nói
"Mười tám, làm sao vậy?"
Thực tế thì cậu đã hơn hai mươi rồi.
Thẩm Phục nhíu nhíu mày,
"Mười tám sao!”
Sao lại nhỏ như vậy? Ngày thường Lâm Thục Ý cho hắn cảm giác già dặn, không giống như trẻ con thành niên, bất quá cũng không sao, cậu mười tám, hắn hai mươi năm, cách nhau bảy tuổi thôi cũng không có lớn, hắn còn trẻ mà, chờ đợi được.
Lâm Thục Ý chờ nửa ngày không thấy Thẩm Phục nói tiếp, quay đầu đến xem, lại phát hiện hắn ôm lấy khóe miệng nở cười quỷ dị, Lâm Thục Ý híp mắt, cảm thấy người này đang nghĩ chuyện xấu
"Anh đang cười cái gì?"
Thẩm Phục đưa tay lau khoé môi.
"Không có gì."
Hắn đang muốn chờ đến thời điểm có thể xuất thủ với Lâm Thục, đến cùng còn mấy năm nữa.
Nhà ở Lâm Thục Ý, trước sau vẫn như một, ngoại trừ chính giữa phòng khách có một cái ghế sô pha mới, những cái khác hết thảy đều giống như trước, bất quá vì xuất hiện thêm cái ghế sô pha mới cũng biểu thị cho việc có thêm một kẻ đáng ghét.
"Em trai thân ái" ~ cậu còn bao lâu nữa?"
Lâm Thục Ý mới vừa gội đầu, một bên híp mắt, một bên vò tóc, một bên cảm thụ, lại nghe phía ngoài truyền đến thanh âm cố ý kéo dài đến buồn nôn của Thẩm Phục, liền táo bạo mở mắt ra
"Làm sao vậy?!"
Cửa phòng tắm không phải kín toàn bộ, ở giữa là một tấm thủy tinh thật dày, cũng không thể nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể xuyên thấu qua nhìn thấy một cái bóng mơ hồ in ở trên cửa, Thẩm Phục giọng buồn buồn liền truyền tới.
"Người có ba cái gấp, có thể để cho tôi đi vào trước được không?”
Lâm Thục Ý nghe xong liền đen mặt, lúc này mới cảm thấy cậu thu lưu Thẩm Phục là quyết định quá vội vã.
Tuy nhiên đại bộ phận thời điểm cậu chậm rãi cảm thấy được, sự xuất hiện của người này cũng không tệ.
Hết chương 27.
“Chết đói mất, mẹ nấu cho con món gì ăn đi”
Triệu Tuyết Mai mấy ngày rồi không thấy con trai, giờ lại nghe thấy con nói như vậy, lập tức liền đứng lên.
"Lúc này còn chưa có ăn cơm, con xem mẹ và cha con đều đang ăn mì, để mẹ nấu mì cho con ăn.”
Vừa nghe đến mì Dương Tiếu nhíu mày.
“Hơn tuần này con đều ăn mì, giờ không ăn nổi nữa đâu ạ!”
Dương Kiến Quốc còn vì chuyện vừa rồi sinh khí, nghe gã nói như vậy, liền đem đũa đập xuống.
"Không ăn thì thôi, lớn như thế này cơm cũng không biết nấu mà ăn. Muộn như vậy còn ở bên ngoài chung chạ, mày còn có mặt mũi nói đói bụng hả?! Đói thì cứ mặc kệ để đói đi!”
Không đợi Dương Tiếu trốn đến sau lưng mình. Triệu Tuyết Mai liền mở miệng trước nói.
“Anh nói cái gì vậy, tính tình như thùng thuốc súng, con trai vừa mới về anh liền phát hỏa”
Dương Kiến Quốc ít có cùng Triệu Tuyết Mai đội lên vài câu.
"Chính cô hỏi nó một chút, đã trễ thế này mới trở về là ở bên ngoài làm gì đi?!"
Triệu Tuyết Mai kỳ quái nhìn về phía Dương Tiếu, Dương Tiếu gãi đầu một cái,
“Con cùng bạn bè đánh bài,nhưng chỉ đánh nhỏ thôi ạ, không phải đánh lớn”
Dương Kiến Quốc nói.
“Bạn bè, bạn bè gì mà suốt ngày cùng mày lêu lổng, làm sao không dạy mày cái khác, mà lại dẫn mày đi đánh bài! Dù có chơi nhỏ thì cũng là cược tiền!”
Triệu Tuyết Mai không đồng ý.
"Nói chuyện làm sao khó nghe như vậy chứ?! Không phải chỉ chơi nhỏ thua vài đồng tiền thôi sao, Tiếu Tiếu còn có bạn bè, như anh a, có chuyện gì cần người giúp một tay cũng không có!”
Dương Kiến Quốc lần thứ hai bị chặn miệng đến không nói được lời nào, sự thật thì ông không có bạn bè đều là vì người vợ này của ông ban tặng.
Dương Tiếu thấy mẹ gã giúp gã nói chuyện, cũng không lo lắng nữa, Triệu Tuyết Mai thấy Dương Kiến Quốc không nói, cũng không nói tiếp nữa, quay đầu hỏi Dương Tiếu.
“Không muốn ăn mì thì thôi, Tiếu Tiếu muốn ăn cái gì để mẹ đi làm cho”
Dương Kiến Quốc một chút cũng không chịu nổi thói quen cưng chiều Dương Tiếu của Triệu Tuyết Mai, nhưng ông lại không có quyền hành gì để lên tiếng, ngược lại Triệu Tuyết Mai xưa nay cũng không nghe ông, sau đó chính mình bưng cái bát đi phòng khách.
Triệu Tuyết Mai nhìn bóng lưng Dương Kiến Quốc nói với Dương Tiếu.
"Đừng để ý đến ông ấy, không biết vì cái gì mà sinh khí”
Dương Tiếu đã sớm biết, trong nhà này lời mẹ gã nói là trên hết, gã chỉ cần nghe lời mẹ gã là tốt rồi, cha gã có ý kiến cũng không quan trọng.
"Mẹ, con muốn ăn cơm cà ri gà."
"Được, mẹ nhìn trong tủ lạnh xem còn cà ri không, có liền làm cho con"
Dương Tiếu lấy lòng cười,
"Mẹ! mẹ tốt nhất."
Triệu Tuyết Mai nhíu mày,
"Miệng ngọt như vậy? Nói đi, còn có chuyện gì?"
Gã biết mẹ gã hiểu gã.
"Không có tiền."
“Không phải lúc trước đi mới cho con hai ngàn sao”
Dương Tiếu một bên làm nũng một bên nhanh chóng bịa lời nói dối, chỉ cần nói hợp lí với mẹ gã, tiền tới tay chính là tốt nhất
“Hai ngày trước, có người bạn mới kết hôn, con cũng không phải không có quan hệ, thế nào cũng phải bày tỏ một chút, bây giờ tiền lễ mẹ cũng không phải không biết, cũng phải tặng người ta nhiều một chút, sau này con kết hôn,hắn không phải cũng trả lại.”
Triệu Tuyết Mai cảm thấy cũng đúng liền đáp ứng,
"Vậy được, mẹ lại cho con hai ngàn, con lần này phải tiết kiệm một chút”
Dương Tiếu chân mày cau lại, trong lòng suy nghĩ, trả cho người ta đoán chừng là không đủ, bất quá cuối cùng cũng có chút tiền vốn, nói không chắc cũng kiếm lại được.
Triệu Tuyết Mai đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, thò đầu ra xem Dương Kiến Quốc còn ở trong phòng khách không, liền tiến lên đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi Dương Tiếu.
"Tiếu Tiếu, ông nội con mấy ngày nay có gọi điện thoại không?"
Dương Tiếu đã chừng mấy ngày không nghĩ tới ông nội gã, nghe mẹ gã hỏi như vậy, mới nhớ tới, ông nội gã chừng mấy ngày đều không có gọi điện thoại.
"Ai, mẹ không nói con còn không nhớ, ông nội chừng mấy ngày đều không có gọi điện thoại tới đây."
Triệu Tuyết Mai lập tức nhăn lại lông mày,
"Cái gì?! mấy ngày cũng không gọi qua?!"
Cô tuy rằng không có ý định nhận điện thoại, nhưng Lão Dương Đầu không gọi lại là chuyện khác.
"Đúng a, từ ngày đó gọi điện thoại cho con sau rồi cũng không gọi nữa."
"Ngày đó gọi điện thoại đến? Chuyện gì xảy ra?!"
Dương Tiếu đem chuyện ngày hôm ấy Lão Dương Đầu gọi điện thoại tới, kể cho Triệu Tuyết Mai, Triệu Tuyết Mai nghe xong liền cau mày, vừa mở miệng liền hỏi,
"Ông ấy nói mình ngã bệnh?”
"Không phải, là ông lão sát vách nói”
"Con nói ông ta tới đây nhưng không có mang theo giấy tờ chứng minh bất động sản?"
Dương Tiếu liền gật gật đầu, không biết mẹ gã hỏi cái này có quan hệ gì.
Triệu Tuyết Mai âm thầm lắc đầu, không đúng, dựa theo tính khí Lão Dương Đầu, hoặc ông ta không tới, nếu tới đây nhất định sẽ mang theo giấy tờ bất động sản, làm sao lại tay không đến đây.
"Ngoại trừ chuyện ngày đó còn có chuyện gì khác không?"
Dương Tiếu ngẫm lại lắc đầu, hắn cũng không dám nói cho Triệu Tuyết Mai, gã đã nói lời khó nghe với Lão Dương Đầu đang chuẩn bị nói không có, lại nghĩ tới.
"Đúng rồi, ông nội không phải một người tới mà còn có Lâm Thục Ý, có phải cậu ta nói cái gì với ông nội, ông nội mới không cầm theo giấy tờ chứng minh bất động sản không?!”
Triệu Tuyết Mai suy nghĩ một chút, dựa theo tính tình Lão Dương Đầu, tựa hồ cũng chỉ có giải thích như vậy mới thông hiểu, lúc này liền nhíu lông mày,
"Hai thằng nhãi con ở tại nhà ông con không có lòng tốt, sẽ không phải muốn nhà ở của ông nội con đi”
Dương Tiếu thấy mẹ gã cuối cùng đem chuyện này dính lên người hai thằng nhãi con kia, tâm lý mừng thầm, trên mặt lại không biểu hiện ra, nói rằng.
"Không thể nào, họ là người ngoài, ông nội không hồ đồ như vậy chứ?!”
Triệu Tuyết Mai nói rằng,
"Khó mà nói chắc được, ông nội con người như vậy rất dễ bị lừa gạt.”
Dương Tiếu gian kế thực hiện được, còn không quên bổ một nhát đao cuối cùng.
"Đúng rồi, hai ngày trước mẹ muốn mướn chỗ đó chủ nhà đó gọi điện thoại đến, nói mẹ không thuê, hắn sẽ cho người khác mướn."
Triệu Tuyết Mai cắn răng,
"Mẹ ngày mai sẽ đi tìm hắn!"
Mặc dù nói như vậy, Triệu Tuyết Mai hiện tại thật sự không cách nào đi.
Cô sở dĩ trước mặt Lão Dương Đầu nói nghiêm túc, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là cô nắm đúng tính tình Lão Dương Đầu, ông nhẹ dạ tốt tính cả đời, tất nhiên là không bỏ xuống được Kiến Quốc cùng Tiếu Tiếu, cho nên cô cũng không sợ Lão Dương Đầu đổi tính, Lão Dương Đầu không ham tiền, đối với tiền hay thứ khác tương tự đều không để tâm nhiều, cho nên ông ta không phải không nỡ bán nhà ở, mà là không nỡ bán đi hồi ức với người vợ đã mất, cho nên cô mới nói lời hùng ác, đem Dương Kiến Quốc cùng Dương Tiếu phía đối lập với Lão Dương Đầu chính là muốn cho ông ta biết, một là chết đi, một là bây giờ có được, Lão Dương Đầu nhất định sẽ không cam lòng cùng Tiếu Tiếu đoạn tuyệt quan hệ, lúc trước mỗi ngày ông ta đều gọi điện thoại đến đây cũng có thể thấy được đến.
Nhưng là cô thật sự là không nghĩ tới bởi vì sao Lão Dương Đầu không gọi điện thoại đến, cô biết Dương Tiếu hẳn là không nói thật cho cô, bất quá theo lý thuyết, cũng không quản Tiếu Tiếu nói cái gì, Lão Dương Đầu sẽ không tức giận như vậy mới đúng.
Bất quá cô hiện tại không đi gặp Lão Dương Đầu, thuần túy bởi vì không bỏ xuống được mặt mũi, so với chuyện nhà cửa coi như làm cho cô nuốt xuống lời nói ác liệt lúc trước, cũng không gì quan trọng bằng việc chính là nếu bây giờ cô đi, cô sẽ rơi xuống thế hạ phong, so với việc Lão Dương Đầu tự mình đem phòng ở tới, cô chủ động muốn đi đã là hạ sách, huống chi cô còn muốn tránh Dương Kiến Quốc, nếu để cho Dương Kiến Quốc biết, chuyện bọn họ làm trước đây cũng sẽ lộ ra.
Cho nên Triệu Tuyết Mai suy nghĩ một chút quyết định trốn Dương Kiến Quốc chính mình đi một chuyến xuống phố Triều Dương, lần này đi không quản có lấy được nhà ở hay không được, đều phải đem hai thằng nhãi con kia đuổi ra ngoài mới được.
Lão Dương Đầu bệnh đã khỏe lại, không ở không được, liền đem quán cơm khai trương.
Mấy ngày nay bọn họ không ở đây, cửa tiệm cơm vẫn đóng, nghe nói Lão Dương Đầu sinh bệnh, thật nhiều khách quen đều hỏi Lão Dương Đầu tốt hơn chút nào chưa, bao giờ thì trở về, hiện tại thấy tiệm cơm Tây Tần rốt cục cũng mở cửa, mọi người đều rất cao hứng, dù sao rất lâu không được ăn đồ ăn ngon, mọi người đều rất tưởng niệm a.
Đặc biệt nhớ nhất chính là hai anh chàng đẹp trai ở cửa hàng này.
Lâm Thục Ý kéo ống tay áo, đeo tạp dề, ở bên trong bếp làm mì, Thẩm Phục làm phục vụ bàn, lộ ra nụ cười mê hoặc người chung quanh, rêu rao thực đơn, giúp bưng bát đĩa. Hai người vô cùng ăn ý bổ sung lẫn nhau.
Buổi tối lúc trở về hai người đồng thời trở lại, gió lạnh phơ phất, hai người sóng vai đi chung với nhau, cảm giác không rõ lại khiến Thẩm Phục nhếch lên khóe miệng.
"Lâm Thục Ý cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút nhớ tới chứng minh thư phía trên ghi tuổi tác, nói
"Mười tám, làm sao vậy?"
Thực tế thì cậu đã hơn hai mươi rồi.
Thẩm Phục nhíu nhíu mày,
"Mười tám sao!”
Sao lại nhỏ như vậy? Ngày thường Lâm Thục Ý cho hắn cảm giác già dặn, không giống như trẻ con thành niên, bất quá cũng không sao, cậu mười tám, hắn hai mươi năm, cách nhau bảy tuổi thôi cũng không có lớn, hắn còn trẻ mà, chờ đợi được.
Lâm Thục Ý chờ nửa ngày không thấy Thẩm Phục nói tiếp, quay đầu đến xem, lại phát hiện hắn ôm lấy khóe miệng nở cười quỷ dị, Lâm Thục Ý híp mắt, cảm thấy người này đang nghĩ chuyện xấu
"Anh đang cười cái gì?"
Thẩm Phục đưa tay lau khoé môi.
"Không có gì."
Hắn đang muốn chờ đến thời điểm có thể xuất thủ với Lâm Thục, đến cùng còn mấy năm nữa.
Nhà ở Lâm Thục Ý, trước sau vẫn như một, ngoại trừ chính giữa phòng khách có một cái ghế sô pha mới, những cái khác hết thảy đều giống như trước, bất quá vì xuất hiện thêm cái ghế sô pha mới cũng biểu thị cho việc có thêm một kẻ đáng ghét.
"Em trai thân ái" ~ cậu còn bao lâu nữa?"
Lâm Thục Ý mới vừa gội đầu, một bên híp mắt, một bên vò tóc, một bên cảm thụ, lại nghe phía ngoài truyền đến thanh âm cố ý kéo dài đến buồn nôn của Thẩm Phục, liền táo bạo mở mắt ra
"Làm sao vậy?!"
Cửa phòng tắm không phải kín toàn bộ, ở giữa là một tấm thủy tinh thật dày, cũng không thể nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể xuyên thấu qua nhìn thấy một cái bóng mơ hồ in ở trên cửa, Thẩm Phục giọng buồn buồn liền truyền tới.
"Người có ba cái gấp, có thể để cho tôi đi vào trước được không?”
Lâm Thục Ý nghe xong liền đen mặt, lúc này mới cảm thấy cậu thu lưu Thẩm Phục là quyết định quá vội vã.
Tuy nhiên đại bộ phận thời điểm cậu chậm rãi cảm thấy được, sự xuất hiện của người này cũng không tệ.
Hết chương 27.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook